[Vong Tiện] Khôn Càn Quyết Đấu
Chương 43: (H): Cao hứng
Hai má Ngụy Vô Tiện hiện giờ đã có chút thịt, nhéo trong tay rất đã, làm Lam Vong Cơ thích đến xoa nắn không buông.
Ngụy Vô Tiện nghĩ, hắn và Ôn Tình ngồi cách xa nhau như vậy, có chỗ nào là không giữ phu đạo? Hơn nữa, Ôn Tình là được Lam gia mời tới, chứ có phải là hắn lén gọi riêng qua đâu, thật không nói lý mà, nên nói: "Lam Trạm, ngươi không thể nói như thế được, ta cũng phải giao thiệp, có mối quan hệ bình thường với người khác chứ."
Nhưng Lam Vong Cơ chính là người không nói lý như thế, mày nhíu lại, ngữ khí kiên quyết: "Không thể."
Dục vọng độc chiếm của Càn Nguyên vốn đã rất mạnh, mà Lam Vong Cơ lại còn là một người vô cùng nhỏ mọn, vốn dĩ y đã không vui rồi, bây giờ Ngụy Vô Tiện có thai, y lại càng khó chịu khi thấy hắn gặp người khác hơn.
Ngụy Vô Tiện hỏi: "Sao như vậy được, chẳng lẽ ngươi muốn nhốt ta trong phòng cả đời à?"
Lam Vong Cơ nắm lấy cằm hắn, bóp cái miệng nhỏ thích luyên thuyên kia chu ra thành một trái anh đào nhỏ, áp sát lại gần, nói: "Cũng là một cách hay."
Vẻ mặt Lam Vong Cơ khá là nghiêm túc, cái miệng chu lên của Ngụy Vô Tiện cố cười nhếch lên một cái, nói với giọng kỳ quái: "Ô oa, Lam nhị công tử đáng sợ quá!"
Cái miệng của Ngụy Vô Tiện bị y bóp lại rồi nhưng vẫn không ngăn được nó ghẹo người. Miệng hắn bị bóp chu thành một chữ O tròn nhỏ, lúc nói thì hé ra đóng lại liên tục, chóp chép nhìn đáng yêu vô cùng. Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm vào cái miệng chúm chím ấy, cúi xuống hôn một cái, đầu lưỡi liếm một vòng lên chữ O tròn nhỏ kia, nói: "Nhốt lại, khóa lại, giấu đi."
Ngữ khí của y vẫn lạnh băng như cũ, không có chút dịu dàng nào, nhưng Ngụy Vô Tiện quá hiểu y. Dù Lam Vong Cơ thật sự có ý nghĩ đó thì y cũng sẽ không nhẫn tâm làm như vậy. Bây giờ Lam Vong Cơ chẳng có gì uy hiếp được gì hắn cả, Ngụy Vô Tiện chỉ là vui vẻ phối hợp theo thôi, cười nhẹ nhàng: "Vậy nếu ta muốn ra ngoài, có phải là cần dỗ ngươi, dỗ thật ngọt thật ngọt phải không?"
Ngụy Vô Tiện vươn đầu lưỡi đáp lại, chạm lên đầu lưỡi của y, liếm láp lẫn nhau, rất nhanh đã bị Lam Vong Cơ bắt lấy, dò vào tìm kiếm trong khoang miệng, tấn công vào mặt trong hàm trên của hắn.
Hai tay Ngụy Vô Tiện quàng lên ôm lên lấy cổ Lam Vong Cơ, vặn vẹo thân mình, chủ động nghênh đón nụ hôn này. Bàn tay ấm áp của y du tẩu trên người hắn, cuối cùng véo lên eo hắn một cái, ngay sau đó liền mạnh mẽ nhấc bổng hắn lên.
Ngụy Vô Tiện kinh hô "A!" lên một tiếng, theo thói quen, hai chân hắn quen đường thuộc lối quắp lấy hông Lam Vong Cơ. Nụ hôn giữa hai người lại càng kịch liệt hơn, Lam Vong Cơ bá đạo cướp đoạt hết thảy mọi thứ trong miệng hắn, Ngụy Vô Tiện bắt đầu thấy khó thở, khó khăn lắm mới tranh thủ được một khoảng nghỉ để nói: "Ưm, Lam Trạm, a... Chờ đã, a! Không làm không được sao?"
Hơi thở hắn giờ đây tràn ngập hương vị ngọt ngào, Lam Vong Cơ sao có thể chờ được, y tách kẽ mông hắn ra, cách một lớp vải quần mà Ngụy Vô Tiện vẫn có thể cảm nhận được vật lợi hại kia đã cương cứng lên, ma sát lên miệng huyệt của hắn, không ngừng giật giật.
Lam Vong Cơ thở dốc một hơi thật nặng, lúc hôn cũng chằm chằm nhìn thẳng vào hắn. Dù không nói gì, nhưng Ngụy Vô Tiện cũng hiểu, y không chờ được nữa.
Lam Vong Cơ muốn hắn, muốn vô cùng, động tác vừa lớn mật vừa lộ liễu, vật giữa hai đùi kia cứ không ngừng cọ lên miệng huyệt của hắn, ép đến đôi mắt lóng lánh ánh nước của Ngụy Vô Tiện phải chớp động, gương mặt ửng đỏ hết cả lên.
Một sợi chỉ bạc kéo ra, vương giữa môi hai người. Sợi chỉ kia còn chưa đứt thì Lam Vong Cơ đã hôn lên lại, cuốn tất cả vào trong miệng. Hai tay y nắn bóp lấy cặp mông mềm như bông của hắn, nắm lấy banh rộng ra, để dương v*t mình chen sát vào, lại đè xuống, để vật thô to kia chà sát qua lại.
Tay kia của y đương nhiên không rảnh rỗi, y nói: "Ngụy Anh, cởi quần áo ra."
Ngụy Vô Tiện bị y hôn đến mụ mị đầu óc, nhưng vẫn còn nhớ mà cãi lại: "Sao ta phải cởi, ai muốn thì người đó đi mà cởi." Dù sao hắn cũng chủ trương không làm, nếu như chỉ hôn mấy cái là đã thỏa hiệp thì cái mặt Ngụy Vô Tiện hắn biết giấu ở đâu đây.
Lam Vong Cơ thoáng tách khỏi hắn một chút, giọng vẫn lạnh băng như cũ, nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn nghe ra được một chút ủy khuất: "Ngụy Anh, ngươi không dỗ ta sao?"
Dỗ! Sao không dỗ được?! Tiểu cổ hủ đáng yêu như vậy, cái mặt hắn nào có quan trọng bằng. Mất rồi thì cho mất luôn, dù mông có nát thì cũng phải dỗ! Hắn hôn lên đôi môi mỏng của Lam Vong Cơ, tự cởi thắt lưng của mình ra: "Cởi, ta lập tức cởi ngay, cả quần cũng cởi luôn. Tiểu phu quân, ngươi còn muốn ta dỗ thế nào nữa đây? Hả?"
Áo vừa cởi xong, hắn liền ném ngay xuống đất. Tiếp đó, Ngụy Vô Tiện lại cởi quần mình ra, Lam Vong Cơ cũng qua giúp hắn lột xuống, hắn vung chân mấy cái đạp quần rớt ra, động tác quen thuộc vô cùng, chỉ hai ba cái là cả người Ngụy Vô Tiện đã trơn bóng leo lên người y ngồi. Lam Vong Cơ cầm hộp thuốc mỡ vừa mua của Ôn Tình lúc nãy lên, bôi vào nơi giữa hai mông hắn, tự cởi quần mình ra, chân giẫm lên đống quần áo vương vãi đầy đất kia, ôm Ngụy Vô Tiện đi thẳng vào trong.
dương v*t y dính đầy thuốc mỡ hòa cùng tình dịch tiết ra giữa hai chân hắn, nhỏ giọt tong tỏng xuống, vừa ướt vừa trơn, gân xanh bên trên cự vật cọ lên miệng huyệt non mềm của hắn, khiến Ngụy Vô Tiện nằm trong lòng y run lên không ngừng.
"A a! Lam Trạm, Lam Trạm!" Ngụy Vô Tiện ôm chặt lấy cổ y, ngay cả tiếng rên cũng run theo. Ôn Tình không hổ là thần y, Ngụy Vô Tiện cảm thấy mình đúng thật là mẫn cảm hơn trước, lúc này mới đi vài bước thôi mà hậu huyệt hắn đã không ngừng chảy ra nước, ướt đến mức lan tràn nhầy nhụa.
Lam Vong Cơ ôm hắn thả xuống, Ngụy Vô Tiện theo đó mà quỳ lên giường, cúi đầu nhìn hậu huyệt của mình đang tí táp nhỏ nước, kéo thành từng sợi mà rơi xuống. Ngụy Vô Tiện mới thành Khôn Trạch không bao lâu, không khỏi có chút hoảng hốt: "Á! Ta, ta bị làm sao vậy nè?"
Lam Vong Cơ sờ lên sống lưng, hôn lên xương quai xanh của hắn, rồi dần chậm rãi hôn xuống dưới, cuối cùng nhẹ nhàng hôn lên bụng Ngụy Vô Tiện, lưu luyến mãi tại nơi đó, đảo quanh vùng rốn của hắn. Động tác của y mềm nhẹ vô cùng, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: "Có bé con, thì sẽ như vậy."
Ngụy Vô Tiện cũng đưa tay sờ lên, bây giờ tháng vẫn còn nhỏ, bụng hắn vẫn chưa lộ ra, nhưng hắn cũng không dám động mạnh, chỉ nhẹ nhàng vỗ lên: "Bên trong thật sự có em bé sao? Thần kỳ thật đó!"
Lam Vong Cơ từ bụng hắn ngẩng đầu lên, hỏi: "Ngụy Anh, ngươi..." Có lẽ y muốn hỏi Ngụy Vô Tiện có thích không, nhưng y chợt nhớ, Ngụy Vô Tiện vốn rất kháng cự chuyện sinh con này, Lam Vong Cơ lại không dám hỏi thẳng, nên sửa miệng lại: "...ngươi cao hứng sao?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Tại sao ta lại không cao hứng chứ?"
Ngược lại, Ngụy Vô Tiện mới là người thấy y kỳ lạ. Ngẫm lại một chút, trong lòng hắn cảm thấy, mình cũng lớn rồi, nên thấy có con là chuyện bình thường, nhưng Lam Vong Cơ này mới mười sáu tuổi thôi à, nên hắn bèn hỏi: "A, có phải vì chúng ta còn quá trẻ, nên Lam Trạm ngươi chưa muốn có con, phải không? Nếu vậy thì mỗi ngày ngươi bắn vào trong ta làm gì?"
Nhưng mà nghĩ lại tiếp, có lần nào là hắn không xin người ta bắn vào đâu. Lam Vong Cơ không bắn, hắn còn khóa chặt hậu huyệt không cho người ta đi. Nên hắn lại nói: "Chậc, coi như là ta xin ngươi bắn vào, nhưng khi đó ta mất đi lý trí, ngươi biết mà sao còn bắn."
"Không có." Lam Vong Cơ nói rõ cho hắn hiểu: "Ta muốn."
Đây là đứa con bảo bối của hai người, sao y có thể không muốn, tâm tình của hắn và Lam Vong Cơ đều như nhau. Lần đầu làm cha mẹ, có bất an, có căng thẳng, có hưng phấn, có chờ mong, nhưng chắc chắn cả hai đều vô cùng yêu thương đứa con này.
Thật ra không cần đến y thuật hay thuốc men, chỉ cần một câu đơn giản thế này của Lam Vong Cơ thôi là cũng đủ khiến Ngụy Vô Tiện yên tâm rồi. Hắn cười cười, nói: "Không biết trong đây sẽ là tiểu Lam Trạm, hay là tiểu Ngụy Anh nhỉ?"
Hắn nghĩ, nếu như giống Lam Vong Cơ, vậy nhất định sẽ là một tiểu cổ hủ, từ nhỏ đã như một ông cụ non, thích thuyết giáo đủ điều. Mà nếu giống như hắn, thì nhất định sẽ là một tiểu quỷ nghịch ngợm, từ nhỏ đã leo nóc nhà lật ngói, thích chọc giận người khác.
Hắn nói: "Aaa, cảm thấy đều rất dễ thương, khó chọn quá đi!!!" Nhưng tiểu Lam Trạm nhất định sẽ mặt vô biểu tình ít nói ít cười, nhưng thật ra da mặt lại rất mỏng, tùy tiện trêu vài câu là sẽ cuống đến đỏ hai tai, nhưng lại không nói được gì, càng nghĩ càng thấy đáng yêu, Ngụy Vô Tiện càng nghĩ lại càng muốn một đứa như thế: "Vẫn là tiểu Lam Trạm đáng yêu hơn."
Lam Vong Cơ hiếm khi không đồng tình với hắn, y cảm thấy tiểu Ngụy Anh đáng yêu hơn, nhất định bé sẽ có một đôi mắt to to tròn tròn, linh động lóng lánh như ánh mặt trời, nhìn thấy y thì sẽ nở một nụ cười ngọt ngào, mặc kệ gia quy, vẫy tay chạy ào về phía mình.
Ngụy Vô Tiện lại nở nụ cười: "Mà cũng không sao, với tần suất của chúng ta, chỉ cần không thu liễm thì đảm bảo ta sẽ sinh cho ngươi một đám tiểu Lam Trạm và tiểu Ngụy Anh chạy loạn khắp nơi." Lam Vong Cơ hướng về bụng hắn, hôn "chụt" một tiếng thật vang, nói: "Ngụy Anh, ta nuôi nổi."
"Phải phải phải, Lam nhị công tử giàu như vậy, tất nhiên là nuôi nổi." Sau đó cúi đầu, thổi nhẹ vào tai y một hơi: "Nói trắng ra, là Lam nhị công tử không muốn thu liễm, phải không nào!"
Vành tai trắng nõn lập tức đỏ rực lên, Ngụy Vô Tiện cắn một cái lên vành tai nóng bỏng kia, bật cười ra tiếng. Lam Vong Cơ nghiêng đầu trừng hắn một cái, vừa nghiêng người qua, Ngụy Vô Tiện liền nghiêng đầu trốn đi, vội vàng ngồi dậy, không cho y hôn, cười nói: "Lam nhị công tử luôn dùng chiêu này chặn miệng người ta, người ta đã nghiên cứu kỹ lắm rồi, lần này ngươi không hôn được đâu! Ha ha ha!"
Hắn ngồi một bên điên cuồng cười to. Khó khăn lắm Ngụy Vô Tiện mới thắng tiểu cổ hủ một lần, hả dạ vô cùng, nên không chú ý đến ánh mắt ngày càng tối xuống của Lam Vong Cơ. Nhưng cũng chịu thôi, hắn chính là Ngụy Vô Tiện, sắp tới còn phải sinh con, trong lòng hắn nhất định là có chút bất bình, dù sao cũng phải đòi lại một chút tiện nghi ở những mặt khác.
Nhưng hắn vẫn chưa ý thức được, ở chỗ Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện đã sớm thua không còn manh giáp.
Hắn cười, cười đến muốn nội thương. Hơi thở nóng hôi hổi phả vào giữa hai chân hắn, Lam Vong Cơ hôn lần lần từ bụng hắn đi xuống, hôn đến bắp đùi, há miệng, ngậm thứ đang đứng thẳng giữa hai chân hắn vào trong miệng mình.
Thân thể Ngụy Vô Tiện giật nảy lên: "A! Ôi, ôi! A... Lam Trạm, đừng... A!"
Không phải là Lam Vong Cơ chưa từng chạm vào chỗ này của hắn, y cũng đã từng hôn lên, từng dùng môi chạm nhẹ, nhưng chưa bao giờ trực tiếp như vậy, dùng miệng hầu hạ cho Ngụy Vô Tiện.
Không giống như vẻ ngoài thanh lãnh của mình, nhiệt độ cơ thể của Lam Vong Cơ luôn hơi cao hơn bình thường, trong miệng cũng ấm vô cùng, thịt mềm nóng ấm bao bọc lấy dương v*t của Ngụy Vô Tiện, đầu lưỡi ướt hoạt lót lên hàm răng của mình, cẩn thận hết mức, không để cho mình cắn phải hắn, chăm chú mút cho Ngụy Vô Tiện. Eo của hắn lúc này đã bị y làm cho nhũn ra, thiếu chút nữa chân trượt một cái, cũng may Lam Vong Cơ đỡ eo hắn kịp thời.
dương v*t của hắn, dưới sự ra sức liếm mút của Lam Vong Cơ, càng lúc càng cương cứng, hơi thở của Ngụy Vô Tiện cũng càng lúc càng nặng nhọc hơn, hắn nắm lấy bả vai Lam Vong Cơ, đầu ngón tay run rẩy, thanh âm yếu ớt: "Lam Trạm, không, không cần như vậy..."
Tuy hắn đã hiểu rõ sâu sắc, biết Lam Vong Cơ không phải là người thanh tâm quả dục như vẻ bề ngoài, tinh lực vô cùng tràn đầy, nhưng nhân vật thần tiên như Lam Vong Cơ lại làm loại chuyện này cho hắn, trái tim Ngụy Vô Tiện thật không chịu nổi đâu.
Hắn vỗ vỗ bả vai Lam Vong Cơ: "A a! Lam Trạm, ngươi buông ta ra, đừng như vậy mà..."
Càn Nguyên trời sinh là đã luôn cao cao tại thượng, căn bản không cần phải đi lấy lòng Khôn Trạch, nên Lam Vong Cơ không chỉ chưa từng làm, mà cũng chưa từng có quyển sách nào dạy Càn Nguyên nên hầu hạ Khôn Trạch như thế nào. Lam Vong Cơ tưởng mình làm cho hắn thấy không thoải mái, nên vội phun ra.
dương v*t của Khôn Trạch tương đối nhỏ nhắn, mà vì hắn bây giờ còn nhỏ, nên còn mang sắc phấn hồng, hiện giờ bị liếm đến trơn bóng ánh nước, sáng lấp lánh, Lam Vong Cơ cảm thấy đáng yêu vô cùng.
Lam Vong Cơ khẽ hôn lên lỗ chuông của Ngụy Vô Tiện một cái, sử dụng cái lưỡi linh hoạt của mình cẩn thận liếm lên dương v*t của hắn, liếm láp tới lui, bắt đầu từ đầu nấm, đến cả khe lõm dưới đầu nấm cũng không bỏ qua, tỉ mỉ liếm từng chỗ một, rồi lại lần xuống dưới túi nang, nhẹ nhàng hôn từng nụ hôn nhỏ vụn lên bộ phận yếu ớt lạnh lẽo kia của hắn, rồi lại tinh tế liếm một đường từ dưới lên trên.
Lúc liếm đến lỗ chuông, đầu lưỡi của y đè lên, dùng sức đỉnh lên miệng lỗ chuông của Ngụy Vô Tiện, ngước mắt lên hỏi: "Muốn như vậy sao?"
Mẹ kiếp! Lực sát thương của tiểu cổ hủ này lớn quá đi! Trái tim Ngụy Vô Tiện sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi, nhưng hắn cố trấn tĩnh lại, bây giờ mà hắn ngã xuống thì là một xác hai mạng lận đó.
Ngụy Vô Tiện vội vàng nhào xuống, quật Lam Vong Cơ ngã xuống giường, tránh cho Lam Vong Cơ lại làm ra chuyện gì kỳ quái với hắn nữa. Hắn vặn mông, tẩm ướt cự vật của Lam Vong Cơ bằng nước giữa hai chân mình, cọ cọ không ngừng.
Lam Vong Cơ sờ lên miệng huyệt của hắn, nhẹ nhàng xoa ấn, nhưng vẫn không chịu tiến vào, chọc cho Ngụy Vô Tiện nóng nảy lên, kẹp hai chân lại, cúi xuống hôn lên môi y. Khôn Trạch không có cách nào đạt được cao trào, thật sự thỏa mãn từ phía trước, dù Lam Vong Cơ đã liếm cho hắn, nhưng cũng chỉ khiến cho hậu huyệt hắn càng ngứa ngáy, càng đói khát hơn thôi. Cái cảm giác này, thật không biết diễn tả làm sao, là ngứa tới tận đáy lòng, muốn Lam Vong Cơ dùng thứ thô to kia đưa vào gãi ngứa cho hắn.
Ngụy Vô Tiện cử động eo, để dương v*t Lam Vong Cơ cọ qua bụng dưới của hắn. Thứ kia đã sớm hoàn toàn cương cứng, hiện tại thẳng tắp, cao cao đứng giữa đùi Ngụy Vô Tiện, hơi run lên chọc vào mông hắn. Ngụy Vô Tiện cảm thấy máu nóng trong người mình sôi trào không thôi, nóng nảy lên tiếng giục y: "Lam Trạm, đừng chơi nữa, được không?"
Lam Vong Cơ lại nhìn chằm chằm hắn, nói: "Lam nhị công tử, muốn thu liễm."
Ngụy Vô Tiện muốn khóc rồi. Đã sớm biết tiểu cổ hủ này rất hư, sao hắn còn đâm đầu đi khiêu chiến với y làm gì. Vì thế hắn chớp chớp mắt, nũng nịu hỏi y: "Phải dỗ thế nào thì Lam nhị công tử mới chịu không thu liễm nữa đây?"
Lam Vong Cơ đánh lên cái mông mềm kia một cái, lại nhẹ giọng nói bên tai hắn: "Vậy, phải xem bản lĩnh của Ngụy công tử đây rồi."
Ngụy Vô Tiện nghĩ, hắn và Ôn Tình ngồi cách xa nhau như vậy, có chỗ nào là không giữ phu đạo? Hơn nữa, Ôn Tình là được Lam gia mời tới, chứ có phải là hắn lén gọi riêng qua đâu, thật không nói lý mà, nên nói: "Lam Trạm, ngươi không thể nói như thế được, ta cũng phải giao thiệp, có mối quan hệ bình thường với người khác chứ."
Nhưng Lam Vong Cơ chính là người không nói lý như thế, mày nhíu lại, ngữ khí kiên quyết: "Không thể."
Dục vọng độc chiếm của Càn Nguyên vốn đã rất mạnh, mà Lam Vong Cơ lại còn là một người vô cùng nhỏ mọn, vốn dĩ y đã không vui rồi, bây giờ Ngụy Vô Tiện có thai, y lại càng khó chịu khi thấy hắn gặp người khác hơn.
Ngụy Vô Tiện hỏi: "Sao như vậy được, chẳng lẽ ngươi muốn nhốt ta trong phòng cả đời à?"
Lam Vong Cơ nắm lấy cằm hắn, bóp cái miệng nhỏ thích luyên thuyên kia chu ra thành một trái anh đào nhỏ, áp sát lại gần, nói: "Cũng là một cách hay."
Vẻ mặt Lam Vong Cơ khá là nghiêm túc, cái miệng chu lên của Ngụy Vô Tiện cố cười nhếch lên một cái, nói với giọng kỳ quái: "Ô oa, Lam nhị công tử đáng sợ quá!"
Cái miệng của Ngụy Vô Tiện bị y bóp lại rồi nhưng vẫn không ngăn được nó ghẹo người. Miệng hắn bị bóp chu thành một chữ O tròn nhỏ, lúc nói thì hé ra đóng lại liên tục, chóp chép nhìn đáng yêu vô cùng. Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm vào cái miệng chúm chím ấy, cúi xuống hôn một cái, đầu lưỡi liếm một vòng lên chữ O tròn nhỏ kia, nói: "Nhốt lại, khóa lại, giấu đi."
Ngữ khí của y vẫn lạnh băng như cũ, không có chút dịu dàng nào, nhưng Ngụy Vô Tiện quá hiểu y. Dù Lam Vong Cơ thật sự có ý nghĩ đó thì y cũng sẽ không nhẫn tâm làm như vậy. Bây giờ Lam Vong Cơ chẳng có gì uy hiếp được gì hắn cả, Ngụy Vô Tiện chỉ là vui vẻ phối hợp theo thôi, cười nhẹ nhàng: "Vậy nếu ta muốn ra ngoài, có phải là cần dỗ ngươi, dỗ thật ngọt thật ngọt phải không?"
Ngụy Vô Tiện vươn đầu lưỡi đáp lại, chạm lên đầu lưỡi của y, liếm láp lẫn nhau, rất nhanh đã bị Lam Vong Cơ bắt lấy, dò vào tìm kiếm trong khoang miệng, tấn công vào mặt trong hàm trên của hắn.
Hai tay Ngụy Vô Tiện quàng lên ôm lên lấy cổ Lam Vong Cơ, vặn vẹo thân mình, chủ động nghênh đón nụ hôn này. Bàn tay ấm áp của y du tẩu trên người hắn, cuối cùng véo lên eo hắn một cái, ngay sau đó liền mạnh mẽ nhấc bổng hắn lên.
Ngụy Vô Tiện kinh hô "A!" lên một tiếng, theo thói quen, hai chân hắn quen đường thuộc lối quắp lấy hông Lam Vong Cơ. Nụ hôn giữa hai người lại càng kịch liệt hơn, Lam Vong Cơ bá đạo cướp đoạt hết thảy mọi thứ trong miệng hắn, Ngụy Vô Tiện bắt đầu thấy khó thở, khó khăn lắm mới tranh thủ được một khoảng nghỉ để nói: "Ưm, Lam Trạm, a... Chờ đã, a! Không làm không được sao?"
Hơi thở hắn giờ đây tràn ngập hương vị ngọt ngào, Lam Vong Cơ sao có thể chờ được, y tách kẽ mông hắn ra, cách một lớp vải quần mà Ngụy Vô Tiện vẫn có thể cảm nhận được vật lợi hại kia đã cương cứng lên, ma sát lên miệng huyệt của hắn, không ngừng giật giật.
Lam Vong Cơ thở dốc một hơi thật nặng, lúc hôn cũng chằm chằm nhìn thẳng vào hắn. Dù không nói gì, nhưng Ngụy Vô Tiện cũng hiểu, y không chờ được nữa.
Lam Vong Cơ muốn hắn, muốn vô cùng, động tác vừa lớn mật vừa lộ liễu, vật giữa hai đùi kia cứ không ngừng cọ lên miệng huyệt của hắn, ép đến đôi mắt lóng lánh ánh nước của Ngụy Vô Tiện phải chớp động, gương mặt ửng đỏ hết cả lên.
Một sợi chỉ bạc kéo ra, vương giữa môi hai người. Sợi chỉ kia còn chưa đứt thì Lam Vong Cơ đã hôn lên lại, cuốn tất cả vào trong miệng. Hai tay y nắn bóp lấy cặp mông mềm như bông của hắn, nắm lấy banh rộng ra, để dương v*t mình chen sát vào, lại đè xuống, để vật thô to kia chà sát qua lại.
Tay kia của y đương nhiên không rảnh rỗi, y nói: "Ngụy Anh, cởi quần áo ra."
Ngụy Vô Tiện bị y hôn đến mụ mị đầu óc, nhưng vẫn còn nhớ mà cãi lại: "Sao ta phải cởi, ai muốn thì người đó đi mà cởi." Dù sao hắn cũng chủ trương không làm, nếu như chỉ hôn mấy cái là đã thỏa hiệp thì cái mặt Ngụy Vô Tiện hắn biết giấu ở đâu đây.
Lam Vong Cơ thoáng tách khỏi hắn một chút, giọng vẫn lạnh băng như cũ, nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn nghe ra được một chút ủy khuất: "Ngụy Anh, ngươi không dỗ ta sao?"
Dỗ! Sao không dỗ được?! Tiểu cổ hủ đáng yêu như vậy, cái mặt hắn nào có quan trọng bằng. Mất rồi thì cho mất luôn, dù mông có nát thì cũng phải dỗ! Hắn hôn lên đôi môi mỏng của Lam Vong Cơ, tự cởi thắt lưng của mình ra: "Cởi, ta lập tức cởi ngay, cả quần cũng cởi luôn. Tiểu phu quân, ngươi còn muốn ta dỗ thế nào nữa đây? Hả?"
Áo vừa cởi xong, hắn liền ném ngay xuống đất. Tiếp đó, Ngụy Vô Tiện lại cởi quần mình ra, Lam Vong Cơ cũng qua giúp hắn lột xuống, hắn vung chân mấy cái đạp quần rớt ra, động tác quen thuộc vô cùng, chỉ hai ba cái là cả người Ngụy Vô Tiện đã trơn bóng leo lên người y ngồi. Lam Vong Cơ cầm hộp thuốc mỡ vừa mua của Ôn Tình lúc nãy lên, bôi vào nơi giữa hai mông hắn, tự cởi quần mình ra, chân giẫm lên đống quần áo vương vãi đầy đất kia, ôm Ngụy Vô Tiện đi thẳng vào trong.
dương v*t y dính đầy thuốc mỡ hòa cùng tình dịch tiết ra giữa hai chân hắn, nhỏ giọt tong tỏng xuống, vừa ướt vừa trơn, gân xanh bên trên cự vật cọ lên miệng huyệt non mềm của hắn, khiến Ngụy Vô Tiện nằm trong lòng y run lên không ngừng.
"A a! Lam Trạm, Lam Trạm!" Ngụy Vô Tiện ôm chặt lấy cổ y, ngay cả tiếng rên cũng run theo. Ôn Tình không hổ là thần y, Ngụy Vô Tiện cảm thấy mình đúng thật là mẫn cảm hơn trước, lúc này mới đi vài bước thôi mà hậu huyệt hắn đã không ngừng chảy ra nước, ướt đến mức lan tràn nhầy nhụa.
Lam Vong Cơ ôm hắn thả xuống, Ngụy Vô Tiện theo đó mà quỳ lên giường, cúi đầu nhìn hậu huyệt của mình đang tí táp nhỏ nước, kéo thành từng sợi mà rơi xuống. Ngụy Vô Tiện mới thành Khôn Trạch không bao lâu, không khỏi có chút hoảng hốt: "Á! Ta, ta bị làm sao vậy nè?"
Lam Vong Cơ sờ lên sống lưng, hôn lên xương quai xanh của hắn, rồi dần chậm rãi hôn xuống dưới, cuối cùng nhẹ nhàng hôn lên bụng Ngụy Vô Tiện, lưu luyến mãi tại nơi đó, đảo quanh vùng rốn của hắn. Động tác của y mềm nhẹ vô cùng, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: "Có bé con, thì sẽ như vậy."
Ngụy Vô Tiện cũng đưa tay sờ lên, bây giờ tháng vẫn còn nhỏ, bụng hắn vẫn chưa lộ ra, nhưng hắn cũng không dám động mạnh, chỉ nhẹ nhàng vỗ lên: "Bên trong thật sự có em bé sao? Thần kỳ thật đó!"
Lam Vong Cơ từ bụng hắn ngẩng đầu lên, hỏi: "Ngụy Anh, ngươi..." Có lẽ y muốn hỏi Ngụy Vô Tiện có thích không, nhưng y chợt nhớ, Ngụy Vô Tiện vốn rất kháng cự chuyện sinh con này, Lam Vong Cơ lại không dám hỏi thẳng, nên sửa miệng lại: "...ngươi cao hứng sao?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Tại sao ta lại không cao hứng chứ?"
Ngược lại, Ngụy Vô Tiện mới là người thấy y kỳ lạ. Ngẫm lại một chút, trong lòng hắn cảm thấy, mình cũng lớn rồi, nên thấy có con là chuyện bình thường, nhưng Lam Vong Cơ này mới mười sáu tuổi thôi à, nên hắn bèn hỏi: "A, có phải vì chúng ta còn quá trẻ, nên Lam Trạm ngươi chưa muốn có con, phải không? Nếu vậy thì mỗi ngày ngươi bắn vào trong ta làm gì?"
Nhưng mà nghĩ lại tiếp, có lần nào là hắn không xin người ta bắn vào đâu. Lam Vong Cơ không bắn, hắn còn khóa chặt hậu huyệt không cho người ta đi. Nên hắn lại nói: "Chậc, coi như là ta xin ngươi bắn vào, nhưng khi đó ta mất đi lý trí, ngươi biết mà sao còn bắn."
"Không có." Lam Vong Cơ nói rõ cho hắn hiểu: "Ta muốn."
Đây là đứa con bảo bối của hai người, sao y có thể không muốn, tâm tình của hắn và Lam Vong Cơ đều như nhau. Lần đầu làm cha mẹ, có bất an, có căng thẳng, có hưng phấn, có chờ mong, nhưng chắc chắn cả hai đều vô cùng yêu thương đứa con này.
Thật ra không cần đến y thuật hay thuốc men, chỉ cần một câu đơn giản thế này của Lam Vong Cơ thôi là cũng đủ khiến Ngụy Vô Tiện yên tâm rồi. Hắn cười cười, nói: "Không biết trong đây sẽ là tiểu Lam Trạm, hay là tiểu Ngụy Anh nhỉ?"
Hắn nghĩ, nếu như giống Lam Vong Cơ, vậy nhất định sẽ là một tiểu cổ hủ, từ nhỏ đã như một ông cụ non, thích thuyết giáo đủ điều. Mà nếu giống như hắn, thì nhất định sẽ là một tiểu quỷ nghịch ngợm, từ nhỏ đã leo nóc nhà lật ngói, thích chọc giận người khác.
Hắn nói: "Aaa, cảm thấy đều rất dễ thương, khó chọn quá đi!!!" Nhưng tiểu Lam Trạm nhất định sẽ mặt vô biểu tình ít nói ít cười, nhưng thật ra da mặt lại rất mỏng, tùy tiện trêu vài câu là sẽ cuống đến đỏ hai tai, nhưng lại không nói được gì, càng nghĩ càng thấy đáng yêu, Ngụy Vô Tiện càng nghĩ lại càng muốn một đứa như thế: "Vẫn là tiểu Lam Trạm đáng yêu hơn."
Lam Vong Cơ hiếm khi không đồng tình với hắn, y cảm thấy tiểu Ngụy Anh đáng yêu hơn, nhất định bé sẽ có một đôi mắt to to tròn tròn, linh động lóng lánh như ánh mặt trời, nhìn thấy y thì sẽ nở một nụ cười ngọt ngào, mặc kệ gia quy, vẫy tay chạy ào về phía mình.
Ngụy Vô Tiện lại nở nụ cười: "Mà cũng không sao, với tần suất của chúng ta, chỉ cần không thu liễm thì đảm bảo ta sẽ sinh cho ngươi một đám tiểu Lam Trạm và tiểu Ngụy Anh chạy loạn khắp nơi." Lam Vong Cơ hướng về bụng hắn, hôn "chụt" một tiếng thật vang, nói: "Ngụy Anh, ta nuôi nổi."
"Phải phải phải, Lam nhị công tử giàu như vậy, tất nhiên là nuôi nổi." Sau đó cúi đầu, thổi nhẹ vào tai y một hơi: "Nói trắng ra, là Lam nhị công tử không muốn thu liễm, phải không nào!"
Vành tai trắng nõn lập tức đỏ rực lên, Ngụy Vô Tiện cắn một cái lên vành tai nóng bỏng kia, bật cười ra tiếng. Lam Vong Cơ nghiêng đầu trừng hắn một cái, vừa nghiêng người qua, Ngụy Vô Tiện liền nghiêng đầu trốn đi, vội vàng ngồi dậy, không cho y hôn, cười nói: "Lam nhị công tử luôn dùng chiêu này chặn miệng người ta, người ta đã nghiên cứu kỹ lắm rồi, lần này ngươi không hôn được đâu! Ha ha ha!"
Hắn ngồi một bên điên cuồng cười to. Khó khăn lắm Ngụy Vô Tiện mới thắng tiểu cổ hủ một lần, hả dạ vô cùng, nên không chú ý đến ánh mắt ngày càng tối xuống của Lam Vong Cơ. Nhưng cũng chịu thôi, hắn chính là Ngụy Vô Tiện, sắp tới còn phải sinh con, trong lòng hắn nhất định là có chút bất bình, dù sao cũng phải đòi lại một chút tiện nghi ở những mặt khác.
Nhưng hắn vẫn chưa ý thức được, ở chỗ Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện đã sớm thua không còn manh giáp.
Hắn cười, cười đến muốn nội thương. Hơi thở nóng hôi hổi phả vào giữa hai chân hắn, Lam Vong Cơ hôn lần lần từ bụng hắn đi xuống, hôn đến bắp đùi, há miệng, ngậm thứ đang đứng thẳng giữa hai chân hắn vào trong miệng mình.
Thân thể Ngụy Vô Tiện giật nảy lên: "A! Ôi, ôi! A... Lam Trạm, đừng... A!"
Không phải là Lam Vong Cơ chưa từng chạm vào chỗ này của hắn, y cũng đã từng hôn lên, từng dùng môi chạm nhẹ, nhưng chưa bao giờ trực tiếp như vậy, dùng miệng hầu hạ cho Ngụy Vô Tiện.
Không giống như vẻ ngoài thanh lãnh của mình, nhiệt độ cơ thể của Lam Vong Cơ luôn hơi cao hơn bình thường, trong miệng cũng ấm vô cùng, thịt mềm nóng ấm bao bọc lấy dương v*t của Ngụy Vô Tiện, đầu lưỡi ướt hoạt lót lên hàm răng của mình, cẩn thận hết mức, không để cho mình cắn phải hắn, chăm chú mút cho Ngụy Vô Tiện. Eo của hắn lúc này đã bị y làm cho nhũn ra, thiếu chút nữa chân trượt một cái, cũng may Lam Vong Cơ đỡ eo hắn kịp thời.
dương v*t của hắn, dưới sự ra sức liếm mút của Lam Vong Cơ, càng lúc càng cương cứng, hơi thở của Ngụy Vô Tiện cũng càng lúc càng nặng nhọc hơn, hắn nắm lấy bả vai Lam Vong Cơ, đầu ngón tay run rẩy, thanh âm yếu ớt: "Lam Trạm, không, không cần như vậy..."
Tuy hắn đã hiểu rõ sâu sắc, biết Lam Vong Cơ không phải là người thanh tâm quả dục như vẻ bề ngoài, tinh lực vô cùng tràn đầy, nhưng nhân vật thần tiên như Lam Vong Cơ lại làm loại chuyện này cho hắn, trái tim Ngụy Vô Tiện thật không chịu nổi đâu.
Hắn vỗ vỗ bả vai Lam Vong Cơ: "A a! Lam Trạm, ngươi buông ta ra, đừng như vậy mà..."
Càn Nguyên trời sinh là đã luôn cao cao tại thượng, căn bản không cần phải đi lấy lòng Khôn Trạch, nên Lam Vong Cơ không chỉ chưa từng làm, mà cũng chưa từng có quyển sách nào dạy Càn Nguyên nên hầu hạ Khôn Trạch như thế nào. Lam Vong Cơ tưởng mình làm cho hắn thấy không thoải mái, nên vội phun ra.
dương v*t của Khôn Trạch tương đối nhỏ nhắn, mà vì hắn bây giờ còn nhỏ, nên còn mang sắc phấn hồng, hiện giờ bị liếm đến trơn bóng ánh nước, sáng lấp lánh, Lam Vong Cơ cảm thấy đáng yêu vô cùng.
Lam Vong Cơ khẽ hôn lên lỗ chuông của Ngụy Vô Tiện một cái, sử dụng cái lưỡi linh hoạt của mình cẩn thận liếm lên dương v*t của hắn, liếm láp tới lui, bắt đầu từ đầu nấm, đến cả khe lõm dưới đầu nấm cũng không bỏ qua, tỉ mỉ liếm từng chỗ một, rồi lại lần xuống dưới túi nang, nhẹ nhàng hôn từng nụ hôn nhỏ vụn lên bộ phận yếu ớt lạnh lẽo kia của hắn, rồi lại tinh tế liếm một đường từ dưới lên trên.
Lúc liếm đến lỗ chuông, đầu lưỡi của y đè lên, dùng sức đỉnh lên miệng lỗ chuông của Ngụy Vô Tiện, ngước mắt lên hỏi: "Muốn như vậy sao?"
Mẹ kiếp! Lực sát thương của tiểu cổ hủ này lớn quá đi! Trái tim Ngụy Vô Tiện sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi, nhưng hắn cố trấn tĩnh lại, bây giờ mà hắn ngã xuống thì là một xác hai mạng lận đó.
Ngụy Vô Tiện vội vàng nhào xuống, quật Lam Vong Cơ ngã xuống giường, tránh cho Lam Vong Cơ lại làm ra chuyện gì kỳ quái với hắn nữa. Hắn vặn mông, tẩm ướt cự vật của Lam Vong Cơ bằng nước giữa hai chân mình, cọ cọ không ngừng.
Lam Vong Cơ sờ lên miệng huyệt của hắn, nhẹ nhàng xoa ấn, nhưng vẫn không chịu tiến vào, chọc cho Ngụy Vô Tiện nóng nảy lên, kẹp hai chân lại, cúi xuống hôn lên môi y. Khôn Trạch không có cách nào đạt được cao trào, thật sự thỏa mãn từ phía trước, dù Lam Vong Cơ đã liếm cho hắn, nhưng cũng chỉ khiến cho hậu huyệt hắn càng ngứa ngáy, càng đói khát hơn thôi. Cái cảm giác này, thật không biết diễn tả làm sao, là ngứa tới tận đáy lòng, muốn Lam Vong Cơ dùng thứ thô to kia đưa vào gãi ngứa cho hắn.
Ngụy Vô Tiện cử động eo, để dương v*t Lam Vong Cơ cọ qua bụng dưới của hắn. Thứ kia đã sớm hoàn toàn cương cứng, hiện tại thẳng tắp, cao cao đứng giữa đùi Ngụy Vô Tiện, hơi run lên chọc vào mông hắn. Ngụy Vô Tiện cảm thấy máu nóng trong người mình sôi trào không thôi, nóng nảy lên tiếng giục y: "Lam Trạm, đừng chơi nữa, được không?"
Lam Vong Cơ lại nhìn chằm chằm hắn, nói: "Lam nhị công tử, muốn thu liễm."
Ngụy Vô Tiện muốn khóc rồi. Đã sớm biết tiểu cổ hủ này rất hư, sao hắn còn đâm đầu đi khiêu chiến với y làm gì. Vì thế hắn chớp chớp mắt, nũng nịu hỏi y: "Phải dỗ thế nào thì Lam nhị công tử mới chịu không thu liễm nữa đây?"
Lam Vong Cơ đánh lên cái mông mềm kia một cái, lại nhẹ giọng nói bên tai hắn: "Vậy, phải xem bản lĩnh của Ngụy công tử đây rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất