[Vong Tiện] Khôn Càn Quyết Đấu

Chương 44: Chung cuộc

Trước Sau
Bản lĩnh, Ngụy Vô Tiện đúng thật là không có. Bình thường, hắn chỉ ghẹo mấy câu là Lam Vong Cơ nóng máu lên liền, lập tức đè hắn ra mà làm, hắn chỉ cần nằm đó mở rộng hai chân mà hưởng thụ thôi, vậy nên hắn nào có bản lĩnh cùng kỹ xảo gì đáng nói.

Bây giờ Lam Vong Cơ lại giở chứng không chịu động, thiệt làm hắn sầu không thôi.

Nhưng mà số Xuân Cung đồ hắn xem từ trước tới giờ cũng không phải là xem cho có. Đầu tiên, mặc kệ những thứ khác, phải cởi quần áo Lam Vong Cơ ra trước đã. Lam Vong Cơ cũng nguyện ý phối hợp với hắn, để Ngụy Vô Tiện lột hết quần áo mình ra, ném lung tung xuống sàn nhà, để lộ từng thớ cơ bắp săn chắc của mình. Làn da trắng nõn của y càng làm nổi bật từng đường cong tuyệt đẹp trên cơ thể, rõ ràng mới chỉ là thiếu niên thôi, nhưng mị lực lại không thua gì nam nhân trưởng thành.

Thế này thì tiêu rồi, Lam Vong Cơ còn chưa chứng kiến được bản lĩnh của Ngụy Vô Tiện thì hắn đã bị "bản lĩnh" của y thu phục – bản lĩnh nằm yên cũng dùng sắc dụ hoặc được người khác.

Ngụy Vô Tiện nhìn đến nước miếng muốn nhỏ xuống luôn. Đếm lại một chút, hai người quả thật đã rất nhiều ngày không làm, sau vụ ở Tàng Thư Các, vì chuyện án kỷ sập mà Lam lão đầu rất tức giận, dọa hắn sợ đến nhũn người ra, sau đó lại phát hiện có thai nên mấy ngày nay hai người không dám loạn động. Vậy nên giờ y muốn tới như vậy cũng rất bình thường.

Vì thế, Ngụy Vô Tiện nuốt xuống một ngụm nước miếng, cúi người, mông vểnh lên cao, hôn lên ngực Lam Vong Cơ, lần theo đường cong cơ bắp hoàn mỹ mà liếm, mà mút, hai tay du tẩu trên thắt lưng y, lung tung sờ soạng lên cơ bụng của Lam Vong Cơ.

Nhưng không hiểu sao có sờ thế nào thì y cũng cứng đơ đơ ra, Ngụy Vô Tiện cứ thấy sai sai ở đâu đó, sao lại khô queo thế này? Sao lại không giống như lúc Lam Vong Cơ hôn hắn, có thể làm hắn mềm nhũn đến chảy nước vậy?

Hắn ngẩng đầu lên, lau nước miếng bên môi, hỏi: "Lam Trạm, sao ngươi không có phản ứng gì hết thế?"

Lam Vong Cơ nhíu mày, nhìn hắn một cái, không hề nói gì, nhưng Ngụy Vô Tiện lại hiểu, Lam Vong Cơ đang nói là hắn không làm được! Hắn chính là Ngụy Vô Tiện, dù trong bụng đang có một cái "bánh bao" thì hắn vẫn là Ngụy Vô Tiện, sao để người khác nói mình không thể được chứ!

Hắn vỗ lên cơ bụng Lam Vong Cơ một cái, ánh mắt tỏ vẻ không phục, Ngụy Vô Tiện hắn sao có thể không có chút mị lực nào được? Tay hắn mò xuống phía dưới, tuốt mấy cái lên dương v*t đã cương lên thẳng tắp của Lam Vong Cơ, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa lên đầu nấm đã ngóc lên rõ ràng kia, cảm thụ mạch đập liên hồi vô cùng rõ ràng dưới lòng bàn tay mình.

Thế này chẳng phải là có phản ứng sao? Nói ra thì người này kỳ quái thật, thứ này đã cương đến như vậy, nhưng trên mặt lại không nhìn ra được chút gì. Biểu tình của Lam Vong Cơ gần như chẳng có biến hóa gì lớn, nhìn vẫn thanh lãnh như thường.

Ngụy Vô Tiện rất không vui, tiểu cổ hủ ỷ vào việc mặt mình không biến sắc liền ra sức giả trang, hắn không tin khi thật sự đi vào trong, người này còn giả bộ được.

Ngụy Vô Tiện quỳ thẳng người dậy, sờ lên tiểu huyệt khẩu của mình, thấy chỗ đó toàn là thủy dịch ướt át trơn trượt thì tự cắm hai ngón tay mình vào, "Ưm... A..." mà vuốt ve lớp thịt non mềm của mình, tự làm cho bản thân ngâm nga rên rỉ lên. Ngụy Vô Tiện tách hai ngón tay ra, banh rộng miệng huyệt sang hai bên, tay còn lại thì cầm dương v*t đã dựng đứng của Lam Vong Cơ, lấy đầu nấm nhắm thẳng ngay miệng huyệt của mình, rút nhanh ngón tay ra, lập tức ngồi xuống.

Lớn, thật sự quá lớn, thứ đó quá thô, đầu nấm mượt mà cọ qua khối thịt mềm nơi miệng huyệt, khóa chặt lại nơi khe lõm, mới vào được phần đầu mà Ngụy Vô Tiện đã thấy căng không chịu nổi. Lần nào Lam Vong Cơ bắt đầu đâm vào thì cũng căng rộng bên trong hắn ra, căng đến khó chịu nổi, khiến Ngụy Vô Tiện lần nào cũng mắng to: Đều là người như nhau, sao Lam Vong Cơ có thể "lợi hại" đến vậy được?

"A a! A..." Hắn kêu to, cả người không ngừng run rẩy, nhưng vẫn cố gắng ngồi xuống nuốt dương v*t của Lam Vong Cơ vào, nhưng thật sự quá khó, chỉ mới vào được nửa đoạn thôi mà Ngụy Vô Tiện đã thấy quá sức rồi. Vì thế hắn lại nhổng người lên, miệng huyệt nhả ra một chút, nhưng không rút ra hoàn toàn, rồi lại ngồi xuống, lặp đi lặp lại, từ từ nuốt vào. Bên trong huyệt động bị kích thích đến chảy ra rất nhiều thủy dịch, cùng với tác dụng của thuốc mỡ khiến dương v*t của Lam Vong Cơ như được bọc một lớp màng trong suốt, bắp đùi hai người dính đầy dâm dịch, vô cùng ẩm ướt trơn trượt, nhưng Ngụy Vô Tiện lại không ngồi xuống nổi.

Ngày thường khi hai người hồ nháo cũng thường xuyên dùng tư thế "cưỡi ngựa", bởi vì tư thế này là tiến vào được sâu nhất, khiến Ngụy Vô Tiện hưởng thụ trọn vẹn được lạc thú. Nhưng rõ ràng hắn nuốt hết được Lam Vong Cơ vào cơ mà, không hiểu sao giờ lại không làm được, cứ kẹt lại ở chỗ đó.

Miệng huyệt bị căng đến tê dại, bên trong lại ngứa ngáy vô cùng, nhưng lại không được giải tỏa, cảm giác nửa vời này bức hắn đến phát điên, chỉ trong chốc lát liền bật khóc, thở hổn hển: "Lam Trạm, Lam Trạm!"

Thật ra Lam Vong Cơ không hề có ý xấu, nhưng y lại thích nhìn Ngụy Vô Tiện khóc, thích nhìn Ngụy Vô Tiện khóc đến bất lực, chỉ có thể nỉ non gọi y. Đặc biệt là Ngụy Vô Tiện hiện giờ, hai gò má ửng hồng, mở rộng hai chân, hậu huyệt ngậm lấy cự vật của mình, thịt non nơi miệng huyệt bị cọ thành một vòng sưng đỏ bọc dính lấy dương v*t của y, cả người run rẩy, muốn ngừng mà ngừng không được, cả người thảm thương vô cùng, chọc cho y yêu thích không thôi.



Nhìn đi, đây chính là Ngụy Vô Tiện cao cao tại thượng, ngạo thị quần hùng trong mắt người khác, nhưng chỉ một mình Lam Vong Cơ y là thấy được tư thái mê hồn, dụ hoặc đến thế này của hắn.

Lam Vong Cơ vươn tay niết mạnh lên hai hạt đậu sưng to trước ngực Ngụy Vô Tiện. Hắn theo đó rên to vài tiếng, bàn tay y lại lần lên trên, mơn trớn đường cong duyên dáng nơi cổ của hắn, lướt qua hầu kết, men lên cái cằm thon nhỏ, ngón tay vuốt ve cánh môi căng mọng quyến rũ kia.

Ngụy Vô Tiện vô cùng quen thuộc mà hé miệng ngậm lấy ngón tay y, đầu lưỡi đỏ tươi vươn ra, tinh tế liếm mút, rõ ràng không có gì đặc biệt, nhưng Ngụy Vô Tiện lại cảm thấy đây mà mỹ vị ngon nhất trần đời.

Hạ thân bị kẹt dẫn đến bụng dưới co rút từng cơn, ngay cả đầu lưỡi Ngụy Vô Tiện cũng phát run, lúc liếm Lam Vong Cơ, đầu ngón tay y như có điện, truyền từng đợt tê dại vào trong miệng hắn. Y không ngừng khuấy đảo ở trong khoang miệng Ngụy Vô Tiện, nước bọt không nuốt xuống được, theo khóe miệng hắn tí táp nhỏ xuống. Miệng trên miệng dưới đều bị Lam Vong Cơ chiếm đoạt, Ngụy Vô Tiện cực kỳ khó chịu, vừa khóc vừa gọi y: "Hu hu... Lam Trạm, Lam Trạm! Giúp ta, giúp ta khuếch trương đi mà!"

Nếu hai người vẫn duy trì mỗi ngày như trước, miệng huyệt của Ngụy Vô Tiện sẽ quen với kích thước của Lam Vong Cơ, thịt non bên trong vẫn sẽ xốp mềm đủ co dãn như cũ, thế thì có thể cắm hết vào. Nhưng nếu nhiều ngày không làm thế này, Lam Vong Cơ nhất định sẽ khuếch trương kỹ càng cho hắn rồi mới tiến vào. Vừa rồi, Ngụy Vô Tiện thấy mình vì mang thai mà đã chảy nhiều nước, sốt ruột muốn tới trêu chọc Lam Vong Cơ nên trực tiếp đâm vào, vậy nên bây giờ ăn trái đắng là đúng rồi.

Lam Vong Cơ lấy ngón tay ra, đưa xuống dưới, tiến tới giữa hai chân hắn. Giữa hai chân Ngụy Vô Tiện cũng có một vật đang đứng thẳng, theo từng cơn run của cơ thể là lắc lư qua lại, căng trướng lên thành một màu đỏ tím, nhưng lại không dữ tợn như cự vật đang ở bên trong cơ thể hắn, mà mang theo chút màu hồng phấn, nhìn thế nào, Lam Vong Cơ cũng cảm thấy rất đáng yêu.

Đầu ngón tay ướt át di di lên lỗ chuông của Ngụy Vô Tiện vài cái, rồi lại di chuyển xuống dưới, nâng túi da của hắn lên, tăng thêm chút lực đạo mà xoa bóp nó. Đó là nơi yếu ớt mẫn cảm nhất của Ngụy Vô Tiện, sao hắn chịu nổi, trực tiếp kêu lên thảm thiết, khóc càng dữ hơn. Trong tầng nước mắt mông lung, thấy đôi mắt nhạt màu của Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm mình, Ngụy Vô Tiện liền hiểu ngay, tiểu cổ hủ đang muốn ép hắn, Lam Vong Cơ thích nhìn hắn xin tha với y, thích nhìn bộ dáng hắn bị y ức hiếp.

Ngụy Vô Tiện xưa giờ không thích nhận thua, nhưng Lam Vong Cơ lại có rất nhiều cách khiến hắn phải thần phục. Gặp phải Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện có giãy giụa thế nào cũng vô ích thôi.

Rốt cuộc, hắn cũng phải mềm giọng gọi y, cầu xin y: "Lam Trạm, Lam Trạm tốt, hức.... Xin ngươi, làm ơn... ta thật sự không có bản lĩnh đó, hức..."

Lam Vong Cơ lại không hề cảm thấy như vậy, bản lĩnh lợi hại nhất của Ngụy Vô Tiện, chính là xin tha. Mỗi lần hắn mềm mại, nũng nịu mà mở miệng, Lam Vong Cơ căn bản là không tài nào khống chế được, chỉ có thể nhịn, ý chí có mạnh cỡ nào thì cũng không phải là đối thủ của Ngụy Vô Tiện.

Y để thân thể Ngụy Vô Tiện ngửa ra sau một chút, để nơi giao hợp giữa bọn họ hoàn toàn lộ ra trước mắt, ngón tay dời tới miệng huyệt của hắn, vuốt nhẹ lên nơi bị căng rộng không còn một nếp nhăn kia, nói: "Ngụy Anh, tách ra một chút."

"Vì sao phải tách ra?" Ngụy Vô Tiện tưởng y muốn tiếp tục bắt nạt mình, muốn rút ra ngoài, nên vội vàng nói: "Không muốn! Lam Trạm, ta muốn ngươi tiến vào!" Lam Vong Cơ từ trước đến nay ăn mềm không ăn cứng, Ngụy Vô Tiện sao có thể không biết, hắn lại chớp chớp đôi mắt ướt át của mình, nói: "Xin ngươi đó."

Nghe vậy, Lam Vong Cơ khẽ thở dài một hơi, nói: "Như vậy không vào được, ngoan, nghe lời."

Y rút cự vật ra một chút, để miệng huyệt hở ra một khe nhỏ, đủ để luồn một ngón tay vào. Ngón tay y vô cùng linh hoạt, sờ lên mép trong vách tường của hắn, nhẹ nhàng xoa nắn khối thịt mềm bên trong, lập tức một luồng cảm giác khó nói thành lời trào lên, Ngụy Vô Tiện chống hai tay ở phía sau, ngửa cổ thở dốc: "A...A... Ưm... Lam Trạm, chỗ, chỗ đó..."

Hoàn toàn không giống như lúc hắn tự làm hồi nãy, căn bản chẳng cần tới cây gậy kia, chỉ cần một ngón tay thôi là Lam Vong Cơ đã có thể làm hắn sướng đến bay lên mây. Lam Vong Cơ nâng chân hắn lên, để hai chân hắn kẹp chặt lấy hông mình, như vậy y có thể nhìn rõ miệng huyệt của Ngụy Vô Tiện hơn. Y bắt đầu chậm rãi khuếch trương cho hắn, dương v*t cũng khẽ đâm rút qua lại từng chút trong cơ thể, Ngụy Vô Tiện ngâm nga trong miệng mình, hừ hừ lẩm bẩm: "Lam Trạm, sao ngươi vừa ra tay là ta thấy thoải mái hay vậy!"

Ngón tay Lam Vong Cơ hơi cong lên bên trong hậu huyệt của hắn, ngón cái khẽ bóp lên lớp thịt mềm bên ngoài huyệt khẩu, giảng cho hắn hiểu: "Nơi này phải mềm xốp mới được, sau này không được tùy tiện làm bậy nữa."

Lam Vong Cơ làm cho hắn thoải mái chết đi được, Ngụy Vô Tiện nào còn nghĩ đến sau này, liền nói: "Vậy về sau đều giao hết cho ngươi, vậy không phải được rồi sao, a! Á!" Hình như bị chạm vào điểm mẫn cảm, Ngụy Vô Tiện càng run dữ hơn, hậu huyệt co chặt lại, hút mạnh Lam Vong Cơ vào trong, sốt ruột hô to: "Ưm, a! Được rồi! Lam Trạm, ta không muốn ngồi yên nữa, a!"

Tay hắn không còn sức chống đỡ, Lam Vong Cơ mà còn không chịu giúp, hắn sẽ ngã ra sau mất. Lam Vong Cơ rút ngón tay ra, ôm lấy eo hắn, nhấc hắn lên một chút, đang muốn đi vào, chợt Ngụy Vô Tiện la lên: "Chờ chút! Lam Trạm! Chờ một chút đã!"

Kêu nhanh cũng là hắn, kêu dừng cũng là hắn, Lam Vong Cơ nhịn đến dương v*t cũng run lên, lại nghe hắn nói: "Lam Trạm, ngươi đừng làm mạnh quá, nhỡ đỉnh đến con ngươi thì sao..."



Nhưng căn bản Lam Vong Cơ không hề nghe hắn nói, thở dốc một tiếng, đè Ngụy Vô Tiện xuống, đâm một cái thật mạnh vào, không hề lưu tình, một phát đâm lút cán đến tận cùng, căng rộng huyệt động hắn ra, bắt đầu càn quấy bên trong.

Ngụy Vô Tiện bị y khóa chặt tron lồng ngực, phối hợp với từng cơn đỉnh lộng mãnh liệt của y mà đong đưa lên xuống không ngừng, ý thức cũng sắp bị y đâm bay luôn, nhưng vẫn nhớ bảo vệ bụng mình: "Ha a.... Lam, Lam Trạm... bé con... Ôi! A!"

Lam Vong Cơ cũng cùng hắn đưa tay sờ lên cái bụng nhỏ kia, lực đâm của y tuy lớn nhưng bàn tay lại dịu dàng vô cùng, nói: "Không sao, Ngụy Anh, không chạm tới được."

Ngụy Vô Tiện khóc nức nở, mang theo ý oán giận: "Ngươi lớn như vậy, dài như vậy, sao chắc là không chạm tới được, ngươi muốn đút sữa cho con hay gì..."

Rõ ràng toàn là lời càn rỡ, nhưng qua miệng hắn lại đáng yêu không tả được, thật khiến cho Lam Vong Cơ không chịu nổi mà, y cúi xuống cắn một ngụm lên cái miệng nhỏ khiến người ta yêu thích kia, bình tĩnh nói: "Vậy nên, mới dặn ngươi nghiêm túc đọc sách."

Nhưng bây giờ y cũng không rảnh để chỉ dạy cho Ngụy Vô Tiện. Lam Vong Cơ thở mạnh một hơi, nâng cặp mông của người bị mình đè dưới thân lên, tập trung đâm rút bên trong cơ thể Ngụy Vô Tiện, khiến hai chân hắn tê rần, không còn sức để ôm lấy thắt lưng y nữa, ngón chân cuộn tròn lại, lắc lư theo nhịp đâm thọc ở hai bên sườn y.

"Lam Trạm, mạnh quá, a, a! Nhẹ một chút! Á!" Mang thai khiến hắn trở nên quá mẫn cảm, Lam Vong Cơ còn làm dữ như vậy, khoái cảm cứ từng đợt từng đợt mà ập tới, như có dòng điện tê dại không ngừng nối tiếp nhau chạy loạn khắp cơ thể hắn, cơn hưng phấn trong người hoàn toàn không cách nào dừng lại được, tiếng tim đập trong lồng ngực lớn đến nỗi khiến Ngụy Vô Tiện choáng váng. Cơ thể được phục vụ tận tình, nhưng hắn vẫn lắc lư nghênh đón theo để Lam Vong Cơ càng thuận tiện đâm thọc hơn, da thịt đập vào nhau, chụp lên mông hắn vang lên từng tiếng "bạch bạch" giòn tan.

Sướng, thật sự quá sướng, nhìn phản ứng của hắn là Lam Vong Cơ biết, hắn đang rất sướng, vậy nên y càng nỗ lực hơn, vùi đầu ra sức cày cấy, không theo quy tắc vào mà đâm thọc loạn lên. Mỗi một cú thúc đều nhắm thẳng vào khối thịt mềm bên trong huyệt động, làm cho cả người hắn tê dại, bức Ngụy Vô Tiện không ngừng khóc lớn, kêu la loạn lên: "Lam Trạm, Lam nhị công tử, Lam nhị ca ca, thương xót cho ta đi mà, tha cho ta đi! A!"

Lam Vong Cơ thở dốc bên tai hắn, sau đó lại đỉnh vào một cái thật sâu, đâm đến hai chân Ngụy Vô Tiện run mạnh lên, trực tiếp bắn ra. Bụng hai người đều bị hắn bắn đến nhớp dính, hậu huyệt ấm nóng co rút kịch liệt, lại cảm nhận được Lam Vong Cơ vẫn còn đang động, Ngụy Vô Tiện nói cũng không nói hoàn chỉnh được một câu mà chỉ đứt quãng từng chữ: "Dừng..... dừng lại.... Ha a, ha a..."

Lại nghe Lam Vong Cơ nói: "Bản lĩnh Ngụy công tử thật cao thâm."

Vậy nên, Lam Vong Cơ không dừng lại được.

Ngụy Vô Tiện lúc này thật sự bật khóc: "Ta nhận thua, ta thua rồi, được chưa?! Ôi, a! A!" Bây giờ, chỉ cần Lam Vong Cơ tha cho hắn thì bắt hắn nói gì hắn cũng chịu hết: "Lam nhị công tử lợi hại nhất, Lam nhị ca ca lớn nhất, thiên phú dị bẩm, vô địch thiên hạ, Ngụy Vô Tiện ta phục sát đất! Ta thua rồi mà!"

Ngụy Vô Tiện không thích đọc sách, nhưng lại rất giỏi ăn nói, nói đến Lam Vong Cơ suýt bật cười. Thấy hắn bị mình làm cho động tình đến đáng thương thế này, sắc mặt Lam Vong Cơ không khỏi nhu hòa xuống, nhẹ nhàng hôn lên mắt hắn.

Ngụy Vô Tiện ôm chặt lấy y, bất giác nở nụ cười, lúc này thật sự nghiêm túc mà nói: "Lam Trạm à, ta chính là Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện này đến sinh con cũng nguyện ý sinh cho ngươi. Lần này, ta thật sự thua rồi."

Lam Vong Cơ lại hôn hắn một cái nữa, dịu dàng nói: "Ngụy Anh, người thua là ta."

Ngụy Vô Tiện gặp phải Lam Vong Cơ, thua triệt để. Nhưng Lam Vong Cơ đứng trước Ngụy Vô Tiện, cũng chưa từng thắng qua. Ngụy Vô Tiện thua, nhưng có được Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ thua, nhưng có được Ngụy Vô Tiện. Bọn họ đều là người hiếu thắng, nhưng lại cam tâm tình nguyện chấp nhận kết quả này.

Ngụy Vô Tiện vs Lam Vong Cơ, ván thứ mười ba, ván cuối cùng, thắng hay thua, chỉ hai người họ biết được.

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau