Chương 16
16.
Bị hạn chế hành động bởi xiềng xích nên phạm vi di chuyển của của Ngụy Vô Tiện thu nhỏ lại thành cả đỉnh núi đến chỉ từ giường đến bên cửa sổ.
Ngụy Vô Tiện ngồi bên cạnh cửa sổ nhìn hai con thỏ đang vui vẻ nghịch ngợm chơi đùa mơ màng ngủ gật.
Khuỷu tay trên bệ cửa sổ trượt xuống mấy lần, hắn bật tỉnh, sau đó cứ thế mà lặp đi lặp lại, tận cho đến khi mệt mỏi đến ngã xuống.
Được ôm lấy.
"Ngụy Anh." Giọng điệu của Lam Vong Cơ có chút bất đắc dĩ, "Lên giường ngủ đi."
"Ừm......" Cảm nhận được hơi thở quen thuộc nên Ngụy Vô Tiện mơ màng cọ vào trong ngực của Lam Vong Cơ, tự động nằm ngủ trong vòng tay của y như đã tìm được chốn bình yên.
Nhiều lần như vậy đã tạo thành một thói quen cho Lam Vong Cơ, y bế người lên giường, khẽ nới lỏng dây xích để Ngụy Vô Tiện không bị đè trúng.
Đắp một cái chăn mỏng cho Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ thầm lặng ngồi bên giường ngắm nhìn gương mặt say ngủ của hắn.
Như đã hạ quyết tâm, Lam Vong Cơ lấy một lư hương từ trong túi càn khôn.
Một Ngụy Vô Tiện hồn phách không đầy đủ hoàn toàn tin cậy y, việc này khiến cho y cảm thấy rất vui vẻ.
Nhưng không thể để Ngụy Vô Tiện cứ như vậy mãi được.
Mấy tháng qua Lam Vong Cơ đã nhận ra tình trạng xuống dốc của hồn phách Ngụy Vô Tiện, có lẽ phần lớn sẽ bám vào những đồ vật giống như sợi dây cột tóc y nhặt được, mà những phần không bị đánh tan thì cũng đã tự phong bế, chắc hẳn là vẫn tồn tại bên trong tiềm thức của hắn.
Một Ngụy Vô Tiện không có thần chí chọn ở bên cạnh y, chọn chấp nhận tình cảm của y, sự thân thiết, sự độc chiếm của y.
Vậy... Ngụy Vô Tiện thanh tỉnh thì sao?
Ở trong mắt của Ngụy Vô Tiện tinh thần hoàn toàn tỉnh táo, Lam Vong Cơ y tồn tại như thế nào?
Lam Vong Cơ muốn biết rõ đáp án của vấn đề này.
Đốt lư hương Lam Hi Thần tìm thấy, Lam Vong Cơ nằm lên giường ôm chặt Ngụy Vô Tiện vào lòng, nhắm chặt mắt lại.
.......
Xuyên qua màu máu lạnh lẽo trong bóng tối, Lam Vong Cơ rơi thẳng xuống vực sâu của giấc mộng.
Lam Vong Cơ mở mắt.
Xuất hiện ở trước mắt chính là những cảnh tượng liên quan đến nhau nhưng lại bị đứt đoạn một cách kì lạ.
Hoa sen, cây ngọc lan, cây chết khô.
Ba loại thực vật tượng trưng cho ranh giới của mỗi khung cảnh, vừa cô lập lại vừa đan xen lẫn nhau nhưng vẫn duy trì một trạng thái cân bằng nhất định.
Những đệ tử trên giáo trường Liên Hoa Ổ tràn đầy sức sống.
Nhóm thiếu niên tìm niềm vui trong khổ sở tại Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Tàn quân Ôn thị sinh sống bình an trên bãi tha ma Di Lăng.
Lam Vong Cơ đi qua cũng chỗ đó, qua tất cả những tiếng cười nói văng vẳng, cuối cùng cũng nhìn thấy Ngụy Vô Tiện đang ở trên nóc nhà đang nhìn ngắm hết thảy.
Ngụy Vô Tiện thấy y, chớp mắt rồi bật cười.
"Hầy, chỗ này đúng là kỳ lạ." Hắn nói, "Cho tới tận bây giờ thì ta vẫn chưa từng mơ thấy ngươi."
Hắn biết, đây chẳng qua chỉ là một khung cảnh trong giấc mơ.
"Không thể nào." Ngụy Vô Tiện cười nói, "Sao có thể để ngươi đến đây được chứ?"
Hắn nhìn Lam Vong Cơ.
Hắn biết rõ, những thứ này chỉ là giấc mộng hão huyền.
Hắn biết rõ, những thứ này chỉ là hạnh phúc giả dối.
Những thứ giả tạo này, chỉ là sản phẩm hắn tự tạo ra để lừa gạt bản thân.
Đây chẳng qua chỉ là một thế giới nực cười, là tạo vật hắn tự thỏa mãn chính mình mà thôi.
... Lam Vong Cơ không nên tồn tại ở đây.
Không thể, cho dù chỉ là vỏ bọc cũng không thể.
Lam Vong Cơ không được phép tồn tại như một ảo ảnh.
... Để ngươi biến thành thứ ảo giác chỉ để làm cho ta vui vẻ, là xúc phạm ngươi.
Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi đừng đến đây."
Trái tim của Lam Vong Cơ thắt lại, y mở lời: "...... Ngụy Anh."
Ngụy Vô Tiện khẽ run lên, sắc mặt bỗng trở nên vô cảm.
"Ngươi không cần phải dùng giọng nói của y để lừa ta." Ngụy Vô Tiện lạnh giọng, "Y sẽ không đến tìm ta đâu."
"Ta đã thấy y trong đội ngũ bao vây tiêu trừ." Ngụy Vô Tiện nói, giọng điệu bình tĩnh, "...... Y đến để giết ta."
"Không phải!" Lam Vong Cơ vội la lên, "Ngụy Anh, ta......"
Lam Vong Cơ đến gần muốn ôm lấy Ngụy Vô Tiện, y hạ giọng nói: "Ngụy Anh....... Ta nhất định sẽ không hại ngươi, ngươi cũng chưa từng làm tổn thương kẻ nào cả."
"Ngươi không làm sai gì, không ai trách ngươi, ngươi chỉ bảo vệ mọi người thôi, nhớ chứ? Ngươi rất tốt." Chậm chạp ôm người vào trong vòng tay, Lam Vong Cơ dịu dàng nói, "Ngụy Anh, ta......"
Bỗng nhiên y bị Ngụy Vô Tiện đẩy mạnh ra.
"Ngươi không cần phải đối xử tốt với ta như thế!" Ngụy Vô Tiện che mặt, trốn tránh ánh mắt kinh ngạc của Lam Vong Cơ.
Hắn xoay lưng về phía Lam Vong Cơ, cúi đầu, giọng nói run rẩy: "Đáng chết...... Ảo giác của ngươi là sao vậy......"
Y nghe thấy Ngụy Vô Tiện bên trong bờ vực sụp đổ khẽ lẩm bẩm.
"Đã nói là không được dùng hình dạng của Lam Trạm... Ta, rõ ràng là ta đã... Giấu kỹ tất cả những thứ tình cảm đó rồi... Rõ ràng vẫn luôn để ý mà... Tại sao......" Ngụy Vô Tiện cắn môi, "Tại sao ngươi lại xuất hiện......"
Hắn tách biệt giấc mơ và hiện thật rất rõ ràng, hắn có thể sáng tạo ra những thứ hắn hoài niệm, những thứ hắn ao ước.
Mà chỉ có Lam Vong Cơ, là vùng đất thuần khiết duy nhất của hắn.
Cho nên dù có ở trong mơ, ở trong thế giới ảo tưởng, hắn sẽ không và cũng không dám tạo ra một "Lam Vong Cơ" tới đồng hành cùng hắn.
Việc này không tôn trọng Lam Vong Cơ, là đang làm bẩn Lam Vong Cơ.
Hắn khóa mình vào trong giấc mơ, ngắm nhìn những điều tốt đẹp đó từ xa, rồi tự nói với bản thân rằng......
Bọn họ tốt lắm.
Ngươi không thể đến làm phiền họ.
Bỗng nhiên Lam Vong Cơ cảm nhận được một lực đẩy rất mạnh.
Chủ nhân của giấc mơ đang từ chối y.
"Ngụy Anh!" Y vội kêu, đưa tay ra muốn nắm lấy người nọ.
Nhưng Ngụy Vô Tiện chỉ nhắm chặt mắt, không quay đầu lại.
Hắn tự nói cho bản thân, không cần phải luyến tiếc với một ảo giác.
Đó không phải Lam Trạm.
Lam Trạm sẽ không đến tìm ngươi.
Không cần phải ôm những chờ mong không nên có.
Mãi cho đến khi Lam Vong Cơ bị kéo ra khỏi giấc mơ Ngụy Vô Tiện mới mở bừng mắt.
"......"
Ngụy Vô Tiện ngồi trên nóc nhà, cuộn mình lại.
Vậy mới phải.
Có Lam Trạm, thế giới có Lam Trạm đối xử dịu dàng ấy......
Ta không xứng.
Y bừng tỉnh.
Ngụy Vô Tiện trong vòng tay vẫn ngoan ngoãn dựa vào người y, phát ra từng tiếng hít thở đều đặn.
Là Ngụy Vô Tiện sẽ không đẩy y ra.
Là Ngụy Vô Tiện hiểu được y, sẽ luôn bên cạnh y.
Lam Vong Cơ khẽ ôm chặt người vào lòng hơn.
Y tìm được, nhưng Ngụy Vô Tiện có ý thức khiến trái tim y vô cùng đau đớn.
Tiềm thức của hắn tự ti, như thể đang nghiền nát mọi thứ của bản thân.
Ngụy Vô Tiện tự kìm nén tình cảm của chính mình, thậm chí cũng không dám ước ao một thế giới có Lam Vong Cơ.
Trong ngôi nhà gỗ phát ra một tiếng than nhẹ.
"Ngụy Anh..."
__________________
Há lu mọi người, khó khăn lắm mới ngóc đầu lên được báo là mình chưa chéc =))))
Đã hơn ba tháng rồi mới dịch được tiếp một chương, cảm thấy siêu siêu có lỗi luôn இ௰இ, hiện mình vẫn đang bận rộn lắm nên chắc chỉ ngỏm đầu được một hôm rồi lại lặn mất tăm rồi, đến khoảng giữa tháng 5 mình sẽ cố trở về với mọi người sớm thôi!
Hehe và có lẽ, nếu được mọi người gọi hồn nhiều quá thì khoảng 1 tuần mình vẫn sẽ ngóc đầu lên một lần nha =))))
Trans by: Dannn_pie.
19.04.
Bị hạn chế hành động bởi xiềng xích nên phạm vi di chuyển của của Ngụy Vô Tiện thu nhỏ lại thành cả đỉnh núi đến chỉ từ giường đến bên cửa sổ.
Ngụy Vô Tiện ngồi bên cạnh cửa sổ nhìn hai con thỏ đang vui vẻ nghịch ngợm chơi đùa mơ màng ngủ gật.
Khuỷu tay trên bệ cửa sổ trượt xuống mấy lần, hắn bật tỉnh, sau đó cứ thế mà lặp đi lặp lại, tận cho đến khi mệt mỏi đến ngã xuống.
Được ôm lấy.
"Ngụy Anh." Giọng điệu của Lam Vong Cơ có chút bất đắc dĩ, "Lên giường ngủ đi."
"Ừm......" Cảm nhận được hơi thở quen thuộc nên Ngụy Vô Tiện mơ màng cọ vào trong ngực của Lam Vong Cơ, tự động nằm ngủ trong vòng tay của y như đã tìm được chốn bình yên.
Nhiều lần như vậy đã tạo thành một thói quen cho Lam Vong Cơ, y bế người lên giường, khẽ nới lỏng dây xích để Ngụy Vô Tiện không bị đè trúng.
Đắp một cái chăn mỏng cho Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ thầm lặng ngồi bên giường ngắm nhìn gương mặt say ngủ của hắn.
Như đã hạ quyết tâm, Lam Vong Cơ lấy một lư hương từ trong túi càn khôn.
Một Ngụy Vô Tiện hồn phách không đầy đủ hoàn toàn tin cậy y, việc này khiến cho y cảm thấy rất vui vẻ.
Nhưng không thể để Ngụy Vô Tiện cứ như vậy mãi được.
Mấy tháng qua Lam Vong Cơ đã nhận ra tình trạng xuống dốc của hồn phách Ngụy Vô Tiện, có lẽ phần lớn sẽ bám vào những đồ vật giống như sợi dây cột tóc y nhặt được, mà những phần không bị đánh tan thì cũng đã tự phong bế, chắc hẳn là vẫn tồn tại bên trong tiềm thức của hắn.
Một Ngụy Vô Tiện không có thần chí chọn ở bên cạnh y, chọn chấp nhận tình cảm của y, sự thân thiết, sự độc chiếm của y.
Vậy... Ngụy Vô Tiện thanh tỉnh thì sao?
Ở trong mắt của Ngụy Vô Tiện tinh thần hoàn toàn tỉnh táo, Lam Vong Cơ y tồn tại như thế nào?
Lam Vong Cơ muốn biết rõ đáp án của vấn đề này.
Đốt lư hương Lam Hi Thần tìm thấy, Lam Vong Cơ nằm lên giường ôm chặt Ngụy Vô Tiện vào lòng, nhắm chặt mắt lại.
.......
Xuyên qua màu máu lạnh lẽo trong bóng tối, Lam Vong Cơ rơi thẳng xuống vực sâu của giấc mộng.
Lam Vong Cơ mở mắt.
Xuất hiện ở trước mắt chính là những cảnh tượng liên quan đến nhau nhưng lại bị đứt đoạn một cách kì lạ.
Hoa sen, cây ngọc lan, cây chết khô.
Ba loại thực vật tượng trưng cho ranh giới của mỗi khung cảnh, vừa cô lập lại vừa đan xen lẫn nhau nhưng vẫn duy trì một trạng thái cân bằng nhất định.
Những đệ tử trên giáo trường Liên Hoa Ổ tràn đầy sức sống.
Nhóm thiếu niên tìm niềm vui trong khổ sở tại Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Tàn quân Ôn thị sinh sống bình an trên bãi tha ma Di Lăng.
Lam Vong Cơ đi qua cũng chỗ đó, qua tất cả những tiếng cười nói văng vẳng, cuối cùng cũng nhìn thấy Ngụy Vô Tiện đang ở trên nóc nhà đang nhìn ngắm hết thảy.
Ngụy Vô Tiện thấy y, chớp mắt rồi bật cười.
"Hầy, chỗ này đúng là kỳ lạ." Hắn nói, "Cho tới tận bây giờ thì ta vẫn chưa từng mơ thấy ngươi."
Hắn biết, đây chẳng qua chỉ là một khung cảnh trong giấc mơ.
"Không thể nào." Ngụy Vô Tiện cười nói, "Sao có thể để ngươi đến đây được chứ?"
Hắn nhìn Lam Vong Cơ.
Hắn biết rõ, những thứ này chỉ là giấc mộng hão huyền.
Hắn biết rõ, những thứ này chỉ là hạnh phúc giả dối.
Những thứ giả tạo này, chỉ là sản phẩm hắn tự tạo ra để lừa gạt bản thân.
Đây chẳng qua chỉ là một thế giới nực cười, là tạo vật hắn tự thỏa mãn chính mình mà thôi.
... Lam Vong Cơ không nên tồn tại ở đây.
Không thể, cho dù chỉ là vỏ bọc cũng không thể.
Lam Vong Cơ không được phép tồn tại như một ảo ảnh.
... Để ngươi biến thành thứ ảo giác chỉ để làm cho ta vui vẻ, là xúc phạm ngươi.
Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi đừng đến đây."
Trái tim của Lam Vong Cơ thắt lại, y mở lời: "...... Ngụy Anh."
Ngụy Vô Tiện khẽ run lên, sắc mặt bỗng trở nên vô cảm.
"Ngươi không cần phải dùng giọng nói của y để lừa ta." Ngụy Vô Tiện lạnh giọng, "Y sẽ không đến tìm ta đâu."
"Ta đã thấy y trong đội ngũ bao vây tiêu trừ." Ngụy Vô Tiện nói, giọng điệu bình tĩnh, "...... Y đến để giết ta."
"Không phải!" Lam Vong Cơ vội la lên, "Ngụy Anh, ta......"
Lam Vong Cơ đến gần muốn ôm lấy Ngụy Vô Tiện, y hạ giọng nói: "Ngụy Anh....... Ta nhất định sẽ không hại ngươi, ngươi cũng chưa từng làm tổn thương kẻ nào cả."
"Ngươi không làm sai gì, không ai trách ngươi, ngươi chỉ bảo vệ mọi người thôi, nhớ chứ? Ngươi rất tốt." Chậm chạp ôm người vào trong vòng tay, Lam Vong Cơ dịu dàng nói, "Ngụy Anh, ta......"
Bỗng nhiên y bị Ngụy Vô Tiện đẩy mạnh ra.
"Ngươi không cần phải đối xử tốt với ta như thế!" Ngụy Vô Tiện che mặt, trốn tránh ánh mắt kinh ngạc của Lam Vong Cơ.
Hắn xoay lưng về phía Lam Vong Cơ, cúi đầu, giọng nói run rẩy: "Đáng chết...... Ảo giác của ngươi là sao vậy......"
Y nghe thấy Ngụy Vô Tiện bên trong bờ vực sụp đổ khẽ lẩm bẩm.
"Đã nói là không được dùng hình dạng của Lam Trạm... Ta, rõ ràng là ta đã... Giấu kỹ tất cả những thứ tình cảm đó rồi... Rõ ràng vẫn luôn để ý mà... Tại sao......" Ngụy Vô Tiện cắn môi, "Tại sao ngươi lại xuất hiện......"
Hắn tách biệt giấc mơ và hiện thật rất rõ ràng, hắn có thể sáng tạo ra những thứ hắn hoài niệm, những thứ hắn ao ước.
Mà chỉ có Lam Vong Cơ, là vùng đất thuần khiết duy nhất của hắn.
Cho nên dù có ở trong mơ, ở trong thế giới ảo tưởng, hắn sẽ không và cũng không dám tạo ra một "Lam Vong Cơ" tới đồng hành cùng hắn.
Việc này không tôn trọng Lam Vong Cơ, là đang làm bẩn Lam Vong Cơ.
Hắn khóa mình vào trong giấc mơ, ngắm nhìn những điều tốt đẹp đó từ xa, rồi tự nói với bản thân rằng......
Bọn họ tốt lắm.
Ngươi không thể đến làm phiền họ.
Bỗng nhiên Lam Vong Cơ cảm nhận được một lực đẩy rất mạnh.
Chủ nhân của giấc mơ đang từ chối y.
"Ngụy Anh!" Y vội kêu, đưa tay ra muốn nắm lấy người nọ.
Nhưng Ngụy Vô Tiện chỉ nhắm chặt mắt, không quay đầu lại.
Hắn tự nói cho bản thân, không cần phải luyến tiếc với một ảo giác.
Đó không phải Lam Trạm.
Lam Trạm sẽ không đến tìm ngươi.
Không cần phải ôm những chờ mong không nên có.
Mãi cho đến khi Lam Vong Cơ bị kéo ra khỏi giấc mơ Ngụy Vô Tiện mới mở bừng mắt.
"......"
Ngụy Vô Tiện ngồi trên nóc nhà, cuộn mình lại.
Vậy mới phải.
Có Lam Trạm, thế giới có Lam Trạm đối xử dịu dàng ấy......
Ta không xứng.
Y bừng tỉnh.
Ngụy Vô Tiện trong vòng tay vẫn ngoan ngoãn dựa vào người y, phát ra từng tiếng hít thở đều đặn.
Là Ngụy Vô Tiện sẽ không đẩy y ra.
Là Ngụy Vô Tiện hiểu được y, sẽ luôn bên cạnh y.
Lam Vong Cơ khẽ ôm chặt người vào lòng hơn.
Y tìm được, nhưng Ngụy Vô Tiện có ý thức khiến trái tim y vô cùng đau đớn.
Tiềm thức của hắn tự ti, như thể đang nghiền nát mọi thứ của bản thân.
Ngụy Vô Tiện tự kìm nén tình cảm của chính mình, thậm chí cũng không dám ước ao một thế giới có Lam Vong Cơ.
Trong ngôi nhà gỗ phát ra một tiếng than nhẹ.
"Ngụy Anh..."
__________________
Há lu mọi người, khó khăn lắm mới ngóc đầu lên được báo là mình chưa chéc =))))
Đã hơn ba tháng rồi mới dịch được tiếp một chương, cảm thấy siêu siêu có lỗi luôn இ௰இ, hiện mình vẫn đang bận rộn lắm nên chắc chỉ ngỏm đầu được một hôm rồi lại lặn mất tăm rồi, đến khoảng giữa tháng 5 mình sẽ cố trở về với mọi người sớm thôi!
Hehe và có lẽ, nếu được mọi người gọi hồn nhiều quá thì khoảng 1 tuần mình vẫn sẽ ngóc đầu lên một lần nha =))))
Trans by: Dannn_pie.
19.04.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất