Chương 4
04.
Ngụy Vô Tiện đội một cái đấu lạp, lụa trắng dài đến mắt cá, lông mi đẹp như nha vũ, tóc đen, làn da trắng như ngọc, tất cả đều được che kín một cách cẩn thận.
Cái đấu lạp này sẽ không cản trở tầm mắt của hắn, nhưng có cản cũng không sao, dù sao hắn chỉ cần đi theo Lam Vong Cơ là được.
- --Người tính không bằng trời tính, căn nhà gỗ mà bọn họ ở suốt một tháng, bị lũ cuốn đổ sập.
Khi Lam Vong Cơ trở về, trước mắt y chỉ còn là một đống đổ nát, gần như phát điên rồi, tìm đến đỏ bừng cả hai mắt mới thấy một Ngụy Vô Tiện đang cuộn tròn lại trong hang động.
Ngụy Vô Tiện cả người toàn là bùn đất, trên người hắn còn có vài chỗ bị trầy da, nhưng trong tay vẫn luôn nắm chặt chiếc mạt ngạch mà Lam Vong Cơ đã đưa cho hắn.
Ngay khoảnh khắc được tìm thấy, Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu, kéo theo đôi chân bị thương do sỏi đá, từng bước đi tới trước mặt Lam Vong Cơ, như thường lệ chào đón y trở về, vươn tay về phía y, dùng ngữ điệu cứng ngắc kêu: "Lam Trạm."
Trong tay hắn là một chiếc mạt ngạch được gấp chỉnh tề, còn được bảo vệ nguyên vẹn, tựa như khi phát sinh việc ngoài ý muốn kia, còn hơn cả bản thân, mạt ngạch của Lam Vong Cơ mới là thứ quan trọng nhất.
Lam Vong Cơ buông lỏng nắm đấm lại, đem người nọ ôm vào trong lòng, xuống núi tìm y quán, bôi thuốc chữa thương.
Lam Vong Cơ nhìn kỹ cái chân được bôi thuốc kĩ càng của hắn, gần như tràn ngập trong sự tự trách cùng đau lòng.
Y nói với Ngụy Vô Tiện, hắn nên ưu tiên bảo vệ bản thân hơn là mạt ngạch.
Nhưng lần đầu tiên, Ngụy Vô Tiện không nghe lời một cách vô điều kiện, hắn chậm chạp lắc đầu.
"Không." Hắn nói, "Lam Trạm....Quan trọng hơn."
Trái tim Lam Vong Cơ như bị xoắn chặt lại, chỉ là ôm lấy hắn.
Một lúc lâu sau, Lam Vong Cơ nói: "Ngụy Anh, chúng ta chuẩn bị phải chuyển nhà rồi."
Ngụy Vô Tiện chớp mắt nhìn
..........
Vì thế Ngụy Vô Tiện được Lam Vong Cơ đội đấu lạp lên đầu, nắm tay đi từng bước từng bước một.
Bọn họ phải kiếm chỗ ở mới.
Đi trên trấn nhỏ, một số người ngạc nhiên trước diện mạo trời sinh của Lam Vong Cơ, lại càng nhiều người tò mò Ngụy Vô Tiện đang được y dẫn đi.
Những ánh mắt toàn là đánh giá, một số chính là thiện ý, lại cũng có ác ý.
Có người đoán đó là người thân của người trước mặt, cũng có người suy đoán đó là đồ chơi của người nọ.
Cho dù dung mạo của Ngụy Vô Tiện đã được đấu lạp che khuất, nhưng dưới lớp lụa trắng kia, dáng người như ẩn như hiện, bàn tay trắng nõn thon dài được Lam Vong Cơ nắm lấy, cũng đủ để khiến người khác có suy nghĩ bậy bạ, càng muốn đem tấm lụa trắng kéo để nhìn kỹ.
Ngụy Vô Tiện thờ ơ với những ánh mắt này.
Lam Vong Cơ sắc mặt lạnh lùng, phóng ra linh áp để bức lui những con người đang muốn rục rịch này ra.
Đây chỉ là một địa phương nhỏ, ngay cả tu sĩ có kim đan cũng không có một cái, bị linh áp của Lam Vong Cơ đụng phải, tất cả đều phẫn nộ mà thu lại tâm tư không nên có kia, càng không dám liếc mắt nhìn một cái.
Ngụy Vô Tiện bỗng dừng lại.
Lam Vong Cơ xoay người, phát hiện ra Ngụy Vô Tiện đang nhìn chằm chằm vào một chuồng thú cưng nhỏ bên đường.
Tầm mắt của hắn dừng lại ở trên hai con thỏ.
Nhìn thấy đôi thỏ con đang cùng nhau chơi đùa, đôi mắt trống rỗng kia lại hiện ra một tia ánh sáng.
"Ngụy Anh." Lam Vong Cơ nhẹ giọng hỏi, "Con thỏ, ngươi muốn nó sao?"
Ngụy Vô Tiện gật đầu.
Đây là đầu tiên hắn thể hiện những gì mình muốn.
Hắn muốn hai con thỏ.
Lam Vong Cơ đã mua đôi thỏ về.
Trên đường đến quán cơm để tạm, tại phòng riêng, Ngụy Vô Tiện ngồi ở trên ghế, nhìn hai con thỏ mà mà ngẩn người.
"Ngụy Anh." Lam Vong Cơ chỉnh lại sợi tóc trên trán cho hắn, "Ngươi...thích thỏ con sao?"
Lam Vong Cơ vốn nghĩ rằng sẽ nhận được một cái gật đầu khẳng định của Ngụy Vô Tiện, lại thấy hắn lắc đầu.
Lam Vong Cơ ngẩn người: "Nếu không thích.....thì tại sao phải mua?"
"Không phải...ta." Ngụy Vô Tiện từng chữ từng chữ nói, ôm lấy con thỏ đang giãy dụa thả vào trong lòng Lam Vong Cơ, "Lam Trạm...thích."
"Lam Trạm thích, nên sẽ vui vẻ, cho nên.......muốn mua."
Bộ dạng của hắn như thể đây là điều đương nhiên vậy.
Ngụy Vô Tiện vuốt ve con thỏ đang nằm trong lồng ngực của Lam Vong Cơ, ngẩng đầu hỏi: "Ngươi.....Lam Trạm.......Có thích hay không? Muốn...hay là không muốn?"
『Hắn đem bọn nó đưa cho Lam Vong Cơ coi, "Nơi này của các ngươi cũng thật là kì quái, không có chim trĩ mà lại có thỏ hoang, thế nào, béo hay không, có thích không?』
Thần sắc của Lam Vong Cơ ngưng đọng lại, nhắm chặt mắt.
『Lam Vong Cơ lạnh lùng nhìn hắn』
"Thích." Lam Vong Cơ hơi nghiêng người về phía trước, áp trán vào trán của Ngụy Vô Tiện "... Ta muốn."
Không chỉ muốn con thỏ, mà còn muốn cả ngươi.
[ TBC ]
___________________________
Kỷ: cảm giác bây giờ chính là hối hận, vô cùng hối hận.
Ai dà bộ Trời Giáng Kỳ Duyên lên sàn ròiiiii, mọi người qua ủng hộ nhennnn
Beta: ha_vu_thanh_phong.
Trans by: Dannn_pie.
04.09.2021
Ngụy Vô Tiện đội một cái đấu lạp, lụa trắng dài đến mắt cá, lông mi đẹp như nha vũ, tóc đen, làn da trắng như ngọc, tất cả đều được che kín một cách cẩn thận.
Cái đấu lạp này sẽ không cản trở tầm mắt của hắn, nhưng có cản cũng không sao, dù sao hắn chỉ cần đi theo Lam Vong Cơ là được.
- --Người tính không bằng trời tính, căn nhà gỗ mà bọn họ ở suốt một tháng, bị lũ cuốn đổ sập.
Khi Lam Vong Cơ trở về, trước mắt y chỉ còn là một đống đổ nát, gần như phát điên rồi, tìm đến đỏ bừng cả hai mắt mới thấy một Ngụy Vô Tiện đang cuộn tròn lại trong hang động.
Ngụy Vô Tiện cả người toàn là bùn đất, trên người hắn còn có vài chỗ bị trầy da, nhưng trong tay vẫn luôn nắm chặt chiếc mạt ngạch mà Lam Vong Cơ đã đưa cho hắn.
Ngay khoảnh khắc được tìm thấy, Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu, kéo theo đôi chân bị thương do sỏi đá, từng bước đi tới trước mặt Lam Vong Cơ, như thường lệ chào đón y trở về, vươn tay về phía y, dùng ngữ điệu cứng ngắc kêu: "Lam Trạm."
Trong tay hắn là một chiếc mạt ngạch được gấp chỉnh tề, còn được bảo vệ nguyên vẹn, tựa như khi phát sinh việc ngoài ý muốn kia, còn hơn cả bản thân, mạt ngạch của Lam Vong Cơ mới là thứ quan trọng nhất.
Lam Vong Cơ buông lỏng nắm đấm lại, đem người nọ ôm vào trong lòng, xuống núi tìm y quán, bôi thuốc chữa thương.
Lam Vong Cơ nhìn kỹ cái chân được bôi thuốc kĩ càng của hắn, gần như tràn ngập trong sự tự trách cùng đau lòng.
Y nói với Ngụy Vô Tiện, hắn nên ưu tiên bảo vệ bản thân hơn là mạt ngạch.
Nhưng lần đầu tiên, Ngụy Vô Tiện không nghe lời một cách vô điều kiện, hắn chậm chạp lắc đầu.
"Không." Hắn nói, "Lam Trạm....Quan trọng hơn."
Trái tim Lam Vong Cơ như bị xoắn chặt lại, chỉ là ôm lấy hắn.
Một lúc lâu sau, Lam Vong Cơ nói: "Ngụy Anh, chúng ta chuẩn bị phải chuyển nhà rồi."
Ngụy Vô Tiện chớp mắt nhìn
..........
Vì thế Ngụy Vô Tiện được Lam Vong Cơ đội đấu lạp lên đầu, nắm tay đi từng bước từng bước một.
Bọn họ phải kiếm chỗ ở mới.
Đi trên trấn nhỏ, một số người ngạc nhiên trước diện mạo trời sinh của Lam Vong Cơ, lại càng nhiều người tò mò Ngụy Vô Tiện đang được y dẫn đi.
Những ánh mắt toàn là đánh giá, một số chính là thiện ý, lại cũng có ác ý.
Có người đoán đó là người thân của người trước mặt, cũng có người suy đoán đó là đồ chơi của người nọ.
Cho dù dung mạo của Ngụy Vô Tiện đã được đấu lạp che khuất, nhưng dưới lớp lụa trắng kia, dáng người như ẩn như hiện, bàn tay trắng nõn thon dài được Lam Vong Cơ nắm lấy, cũng đủ để khiến người khác có suy nghĩ bậy bạ, càng muốn đem tấm lụa trắng kéo để nhìn kỹ.
Ngụy Vô Tiện thờ ơ với những ánh mắt này.
Lam Vong Cơ sắc mặt lạnh lùng, phóng ra linh áp để bức lui những con người đang muốn rục rịch này ra.
Đây chỉ là một địa phương nhỏ, ngay cả tu sĩ có kim đan cũng không có một cái, bị linh áp của Lam Vong Cơ đụng phải, tất cả đều phẫn nộ mà thu lại tâm tư không nên có kia, càng không dám liếc mắt nhìn một cái.
Ngụy Vô Tiện bỗng dừng lại.
Lam Vong Cơ xoay người, phát hiện ra Ngụy Vô Tiện đang nhìn chằm chằm vào một chuồng thú cưng nhỏ bên đường.
Tầm mắt của hắn dừng lại ở trên hai con thỏ.
Nhìn thấy đôi thỏ con đang cùng nhau chơi đùa, đôi mắt trống rỗng kia lại hiện ra một tia ánh sáng.
"Ngụy Anh." Lam Vong Cơ nhẹ giọng hỏi, "Con thỏ, ngươi muốn nó sao?"
Ngụy Vô Tiện gật đầu.
Đây là đầu tiên hắn thể hiện những gì mình muốn.
Hắn muốn hai con thỏ.
Lam Vong Cơ đã mua đôi thỏ về.
Trên đường đến quán cơm để tạm, tại phòng riêng, Ngụy Vô Tiện ngồi ở trên ghế, nhìn hai con thỏ mà mà ngẩn người.
"Ngụy Anh." Lam Vong Cơ chỉnh lại sợi tóc trên trán cho hắn, "Ngươi...thích thỏ con sao?"
Lam Vong Cơ vốn nghĩ rằng sẽ nhận được một cái gật đầu khẳng định của Ngụy Vô Tiện, lại thấy hắn lắc đầu.
Lam Vong Cơ ngẩn người: "Nếu không thích.....thì tại sao phải mua?"
"Không phải...ta." Ngụy Vô Tiện từng chữ từng chữ nói, ôm lấy con thỏ đang giãy dụa thả vào trong lòng Lam Vong Cơ, "Lam Trạm...thích."
"Lam Trạm thích, nên sẽ vui vẻ, cho nên.......muốn mua."
Bộ dạng của hắn như thể đây là điều đương nhiên vậy.
Ngụy Vô Tiện vuốt ve con thỏ đang nằm trong lồng ngực của Lam Vong Cơ, ngẩng đầu hỏi: "Ngươi.....Lam Trạm.......Có thích hay không? Muốn...hay là không muốn?"
『Hắn đem bọn nó đưa cho Lam Vong Cơ coi, "Nơi này của các ngươi cũng thật là kì quái, không có chim trĩ mà lại có thỏ hoang, thế nào, béo hay không, có thích không?』
Thần sắc của Lam Vong Cơ ngưng đọng lại, nhắm chặt mắt.
『Lam Vong Cơ lạnh lùng nhìn hắn』
"Thích." Lam Vong Cơ hơi nghiêng người về phía trước, áp trán vào trán của Ngụy Vô Tiện "... Ta muốn."
Không chỉ muốn con thỏ, mà còn muốn cả ngươi.
[ TBC ]
___________________________
Kỷ: cảm giác bây giờ chính là hối hận, vô cùng hối hận.
Ai dà bộ Trời Giáng Kỳ Duyên lên sàn ròiiiii, mọi người qua ủng hộ nhennnn
Beta: ha_vu_thanh_phong.
Trans by: Dannn_pie.
04.09.2021
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất