[Vong Tiện] Ngàn Thương Trăm Sủng
Chương 100
Gần đến giữa trưa.
Khi Lam Vong Cơ tỉnh lại, cảm giác hoảng hốt mơ hồ dường như vẫn còn chưa tan hết, đầu thì lại đau như muốn nứt ra. Y hít vào một hơi, nhắm mắt điều tức một lúc mới khiến cho cảm giác đau đầu lui bớt. Đến khi mở mắt một lần nữa, y phát hiện ra Ngụy Vô Tiện không nằm cạnh bên, trách không được trong lồng ngực thiếu đi cảm xúc ấm áp ngày thường. Lam Vong Cơ vươn tay sang bên cạnh thăm dò, thấy chăn đã lạnh buốt, hẳn là đã rời đi từ sớm. Y nhéo nhéo mi tâm, cẩn thận nhớ lại xem đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong lòng vẫn nghi hoặc tại sao hôm nay người này có thể dậy sớm đến vậy. Lam Vong Cơ đứng dậy, chỉnh trang y phục ổn thỏa rồi bước ra khỏi động Phục Ma, đưa mắt tìm một vòng bên ngoài, đáng tiếc là đến cái bóng của Ngụy Vô Tiện cũng không thấy đâu. Ôn Tình nhìn thấy y, liền ngừng tưới hoa, lên tiếng chào:
"Hàm Quang Quân."
Lam Vong Cơ nhẹ gật đầu, hỏi:
"Ngụy Anh đâu?"
Ôn Tình "a" một tiếng, bình tĩnh đáp:
"Xuống núi cùng A Ninh rồi, nói là muốn chuẩn bị hạ lễ cho Kim tiểu công tử."
Trái tim Lam Vong Cơ bỗng chùng xuống, sắc mặt bất ổn:
"Xuống núi?!"
Ôn Tình thấy y đánh mất bộ dáng trầm ổn như vậy cũng bị dọa sợ, lắp ba lắp bắp nói:
"Đúng... đúng rồi, chính là xuống núi, đi được một lúc rồi, chắc cũng sắp về."
Nàng dừng lại một chút, dường như còn hơi băn khoăn, nói:
"Ta cảm thấy sáng nay tâm tình hắn không tốt lắm, mặt cứ xị ra. Còn nói với ta, nếu ngài hỏi hắn đi đâu thì đừng nói cho ngài biết. Ta nghĩ chuyện hắn xuống núi thì có gì đâu mà phải giấu... Ôi, Hàm Quang Quân!"
Nàng còn chưa kịp dứt lời thì đã thấy sắc mặt Lam Vong Cơ xấu vô cùng. Y xoay người, lập tức ngự kiếm bay xuống núi, cứ như là không thể chậm trễ thêm một giây nào nữa.
Gió từ hai bên rít gào thổi quần áo của y bay phần phật, Tị Trần thẳng hướng Cùng Kỳ đạo lao đi như mũi tên xé gió, nhanh đến mức chỉ để lại trên bầu trời một đạo quang ảnh. Lam Vong Cơ siết chặt mấy khớp ngón tay đến trắng bệch, trong mắt tràn ngập tia máu, sắc mặt tái nhợt lạ thường. Nhất định phải đến kịp lúc. Nhất định...
Say khi say, y vẫn không thể nhớ được chuyện gì đã xảy ra. Trí nhớ giống như những mảnh ngói vỡ vụn, khó khăn lắm mới có thể ghép chúng lại với nhau. Trong lúc mơ hồ, y chỉ thoáng thấy một gương mặt. Ngụy Vô Tiện nhíu chặt đôi lông mày nhìn y, ánh mắt đầy một vẻ nghi ngờ cùng một tia không thể tin nổi:
"Lam Trạm..."
Một tiếng cười khàn khàn từ cổ họng hắn tràn ra, con ngươi đen bóng luôn sáng ngời phút chốc lại ảm đạm như mất đi toàn bộ sức sống, thậm chí còn ẩn chứa thêm một chút lạnh lùng, chua xót nói:
"Ngươi nhìn ta, nhưng rốt cuộc người trong mắt ngươi là ai?"
Khi Lam Vong Cơ tỉnh lại, cảm giác hoảng hốt mơ hồ dường như vẫn còn chưa tan hết, đầu thì lại đau như muốn nứt ra. Y hít vào một hơi, nhắm mắt điều tức một lúc mới khiến cho cảm giác đau đầu lui bớt. Đến khi mở mắt một lần nữa, y phát hiện ra Ngụy Vô Tiện không nằm cạnh bên, trách không được trong lồng ngực thiếu đi cảm xúc ấm áp ngày thường. Lam Vong Cơ vươn tay sang bên cạnh thăm dò, thấy chăn đã lạnh buốt, hẳn là đã rời đi từ sớm. Y nhéo nhéo mi tâm, cẩn thận nhớ lại xem đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong lòng vẫn nghi hoặc tại sao hôm nay người này có thể dậy sớm đến vậy. Lam Vong Cơ đứng dậy, chỉnh trang y phục ổn thỏa rồi bước ra khỏi động Phục Ma, đưa mắt tìm một vòng bên ngoài, đáng tiếc là đến cái bóng của Ngụy Vô Tiện cũng không thấy đâu. Ôn Tình nhìn thấy y, liền ngừng tưới hoa, lên tiếng chào:
"Hàm Quang Quân."
Lam Vong Cơ nhẹ gật đầu, hỏi:
"Ngụy Anh đâu?"
Ôn Tình "a" một tiếng, bình tĩnh đáp:
"Xuống núi cùng A Ninh rồi, nói là muốn chuẩn bị hạ lễ cho Kim tiểu công tử."
Trái tim Lam Vong Cơ bỗng chùng xuống, sắc mặt bất ổn:
"Xuống núi?!"
Ôn Tình thấy y đánh mất bộ dáng trầm ổn như vậy cũng bị dọa sợ, lắp ba lắp bắp nói:
"Đúng... đúng rồi, chính là xuống núi, đi được một lúc rồi, chắc cũng sắp về."
Nàng dừng lại một chút, dường như còn hơi băn khoăn, nói:
"Ta cảm thấy sáng nay tâm tình hắn không tốt lắm, mặt cứ xị ra. Còn nói với ta, nếu ngài hỏi hắn đi đâu thì đừng nói cho ngài biết. Ta nghĩ chuyện hắn xuống núi thì có gì đâu mà phải giấu... Ôi, Hàm Quang Quân!"
Nàng còn chưa kịp dứt lời thì đã thấy sắc mặt Lam Vong Cơ xấu vô cùng. Y xoay người, lập tức ngự kiếm bay xuống núi, cứ như là không thể chậm trễ thêm một giây nào nữa.
Gió từ hai bên rít gào thổi quần áo của y bay phần phật, Tị Trần thẳng hướng Cùng Kỳ đạo lao đi như mũi tên xé gió, nhanh đến mức chỉ để lại trên bầu trời một đạo quang ảnh. Lam Vong Cơ siết chặt mấy khớp ngón tay đến trắng bệch, trong mắt tràn ngập tia máu, sắc mặt tái nhợt lạ thường. Nhất định phải đến kịp lúc. Nhất định...
Say khi say, y vẫn không thể nhớ được chuyện gì đã xảy ra. Trí nhớ giống như những mảnh ngói vỡ vụn, khó khăn lắm mới có thể ghép chúng lại với nhau. Trong lúc mơ hồ, y chỉ thoáng thấy một gương mặt. Ngụy Vô Tiện nhíu chặt đôi lông mày nhìn y, ánh mắt đầy một vẻ nghi ngờ cùng một tia không thể tin nổi:
"Lam Trạm..."
Một tiếng cười khàn khàn từ cổ họng hắn tràn ra, con ngươi đen bóng luôn sáng ngời phút chốc lại ảm đạm như mất đi toàn bộ sức sống, thậm chí còn ẩn chứa thêm một chút lạnh lùng, chua xót nói:
"Ngươi nhìn ta, nhưng rốt cuộc người trong mắt ngươi là ai?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất