[Vong Tiện] Ngàn Thương Trăm Sủng
Chương 118
Phiên ngoại 5: Những chuyện sau khi tỉnh mộng
1. Tảo mộ
Một cơn gió thổi qua khiến những tán cây trong rừng vang lên tiếng xào xạc không ngớt. Ba người đi theo con đường núi vòng vèo một lúc mới đến một chỗ gần như sát vách núi. Tận đến khi leo lên đến gần đỉnh núi mới có thể tìm được một ngôi mộ nhỏ nằm trên ngọn núi như mọc ra giữa trời đất này.
Một tấm bia mộ không thể nói là tinh xảo, thậm chí còn có phần khá thô sơ, chắc là dùng cây gỗ chẻ đôi ở trong cánh rừng phía dưới mài đến phẳng phiu nhẵn bóng, quét một lớp dầu chống nước, sau đó mới đào một cái hố cắm xuống. Ánh mắt Ngụy Vô Tiện dừng lại, có chút ngoài ý muốn hỏi:
"Đây sao?"
Ôn Ninh ngại ngùng gật đầu, dùng đến nửa ngày để gom dũng khí cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Lam Vong Cơ đang đứng cạnh. Gã đem ba bốn bọc trái cây cất trong ngực lấy ra, lau sạch mấy cái đĩa đã đóng đầy bụi trước mộ rồi mới cẩn thận xếp trái cây lên. Sau khi biến thành "Quỷ tướng quân", tay chân của gã hoạt động cũng cứng nhắc, không còn thong thả thư thái như ngày trước. Khi còn sống, nếu như không có Ôn Tình che chở, với cái tính cách này của gã đúng là thường xuyên bị người ta bắt nạt. Ngược lại sau khi nàng chết, lại không có một ai dám trêu chọc đến gã nữa, bớt đi không ít phiền hà.
Trên tấm bia gỗ khắc mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, khiến người khác nếu không nhìn kỹ cũng sẽ không thấy rõ.
A Tỷ chi mộ.
Ngụy Vô Tiện cúi người xuống, nhặt quả táo mà Ôn Ninh xếp không vững nên lăn ra khỏi đĩa đặt lại chỗ cũ, có chút buồn cười, nói:
"Đây là ngươi học theo ai hả?"
Ôn Ninh thấy mình làm không đúng, xấu hổ lên tiếng:
"Vài ngày trước đây trong lúc săn đêm, nhìn thấy nhiều người đều bày trước mộ như vậy. Nên đệ... đệ mới bày theo như thế."
"Tảo mộ cũng cần phải chú trọng hình thức." Ngụy Vô Tiện bất đắc dĩ lắc lắc đầu: "Hương nến, hoa quả, điểm tâm, cơm nước, rượu thịt... đều phải là thứ mà khi người đó còn sống yêu thích. Ngươi chỉ mang mỗi trái cây và hương nến đến, không sợ tỷ tỷ ngươi nửa đêm trong mộng hiện về, nhéo lấy lỗ tai ngươi, đem tên hỗn tiểu tử đệ đệ chuẩn bị không chu đáo nhà ngươi ra mắng một trận à?"
Ôn Ninh có chút lắp bắp, nếu không phải là không thể đỏ mặt thì lúc này có khi đã xấu hổ đến mức muốn đào một cái lỗ mà chui xuống. Gã nói:
"Công tử, giờ... giờ sao? Đệ xuống núi mua?"
Ngụy Vô Tiện nói:
"Chúng ta lên núi tốn thời gian như vậy, ngươi xuống núi xong đi lên thì chờ đến sáng mai à? Đem tâm ý đến là được rồi, phải không Hàm Quang Quân?"
Hắn quay đầu nhìn về phía Lam Vong Cơ, bất động thanh sắc nhéo nhéo mấy ngón tay thon dài của y. Lam Vong Cơ lật tay lại, nắm lấy mấy đầu ngón tay không thành thật của hắn.
"Ừ."
Ngụy Vô Tiện nói tiếp:
"Tỷ tỷ ngươi cũng sẽ không giận ngươi, ngươi lo lắng cái gì,"
Ôn Ninh: "Thật vậy sao..."
"Lại nói, nàng hiểu ngươi nhất." Ngụy Vô Tiện chợt dừng lại, cười nói: "Sẽ không nổi giận với ngươi."
Cái này là hắn học từ Lam Vong Cơ. Ở trong mộng mấy năm thôi mà như đã trải qua mấy kiếp, khiến hắn hiểu rõ cách nghĩ và hàm ý từ những cử chỉ nhỏ nhất của Lam Vong Cơ. Suy bụng ta ra bụng người, hắn cũng thừa nhận, nếu như Lam Vong Cơ làm gì đó khiến hắn tức giận, hắn cũng sẽ không nỡ nổi nóng với y. Từ nay về sau, bọn họ sẽ cùng nhau trải qua, hiểu nhau, tôn trọng nhau.
Ôn Ninh nghe thấy vậy cũng khựng lại, cúi đầu nhìn về phía bia mộ, nói:
"Vâng..."
Trước kia, nếu Ôn Tình thấy gã bị người ta bắt nạt rồi thụ thương, tuy trên mặt hung dữ nổi giận, sau đó nói toàn những lời chua ngoa khó nghe, nhưng vẫn sẽ lại vô cùng ôn nhu mà bôi thuốc cho gã, đến lúc băng bó vết thương cũng nhẹ tay cực kỳ. Dường như, chính bản thân gã luôn được Ôn Tình che chở dưới cánh tay, đến tận những năm tháng này mới có cảm giác mình đang chậm rãi lớn lên.
"Nhưng ngươi đừng lo, ta đây có mang theo đồ tốt."
Ngụy Vô Tiện cười cười, sau đó ngoắc ngoắc ngón tay. Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, không nhanh không chậm lấy một vò rượu từ túi càn khôn trong tay áo ra, đưa vào tay Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện cầm theo vò rượu, ngồi xuống, đưa tay gạt đi đám mạng nhện giăng trên bia mộ,
"Hôm nay ta gặp đệ đệ ngươi dưới chân núi lén lén lút lút, ta còn tưởng gã gặp phải chuyện gì lớn. Loanh quanh nửa ngày, hóa ra là muốn đến tảo mộ cho ngươi."
Không biết từ nơi nào mà có, hắn lại tiện tay móc ra một cái chén uống rượu nhỏ bằng bạch ngọc, mở nắp vò rượu, sau đó rót ra một chén.
"Đã lâu không gặp, uống một chén... Coi như là ta xin lỗi, nhiều năm như vậy vẫn không có cơ hội dựng cho ngươi một phần mộ tử tế."
Cũng có thể xem như là bạn cũ, rõ ràng mấy ngày trước trong mộng bởi vì sống chết đòi muốn trồng cải trắng mà bị Ôn Tình mắng một trận. Đến khi tỉnh lại, người đã sớm tan hương nát ngọc từ nhiều năm trước. Ngụy Vô Tiện nhìn bia mộ một lát, bỗng nhiên không biết nên nói gì cho phải. Thôi thì, đều là vận mệnh xoay vần, ai cũng có số phận đã định sẵn của riêng mình. Nếu người đã đi, cũng không cần ủ ê thương cảm quá nhiều, kính một chén rượu là đủ. Huống hồ, dựa vào tính cách của Ôn Tình, nếu như để nàng nhìn thấy hắn khóc lóc ủ ê đến tảo mộ mình, không chừng còn muốn túm lấy lỗ tai hắn đạp một cước bay xuống núi, xì mặt nói: "Đừng có mang cái vẻ mặt khốn khổ buồn nôn đó đến gặp ta".
"Tại sao lại đề là 'A tỷ chi mộ'?"
Ngụy Vô Tiện đứng lên, hỏi. Ôn Ninh đáp:
"Đệ... đệ sợ."
Ngụy Vô Tiện nói:
"Sợ có người vẫn còn mang nặng thù hận, tới đào mộ?"
Ôn Ninh gật đầu liên tục:
"Đúng."
Ngụy Vô Tiện im lặng. Một lúc sau, hắn nhìn sang chỗ khác, nói:
"Nơi này thật tốt, sao ngươi tìm được?"
Ôn Ninh đáp:
"Nơi này linh lực tương đối đủ, bia mộ cũng là vừa lập năm ngoái."
"Không phải linh khí... mà là vị trí, ngươi chọn chỗ này ổn lắm."
Ngụy Vô Tiện khum tay che chút ánh mặt trời còn sót lại sau khi len lỏi qua cành lá, cười nói:
"Có sông có núi, một mình một phương. Nhìn xuống dưới còn thấy mờ mịt, đặt chân ngạo nghễ giữa trời đất. Đúng là một nơi tốt."
Ngụy Vô Tiện nói tiếp:
"Rất hợp với tỷ tỷ ngươi. Tính cách cao ngạo của nàng ta nếu mà ở giữa một đám mộ phần khác có khi còn ngại người ta ồn ào. Vẫn là nơi này thanh tịnh."
Ôn Ninh: "..."
Lam Vong Cơ cũng gật nhẹ đầu, đồng ý với câu mà Ngụy Vô Tiện vừa nói. Ngày trước khi Ngụy Vô Tiện còn ở trên Loạn Táng Cương, y cũng không tiếp xúc nhiều với Ôn Tình, chỉ là sau khi kết bái đạo lữ thỉnh thoảng sẽ nghe Ngụy Vô Tiện nhắc dăm ba câu đến nữ tử này. Nhưng mà ở trong mộng một thời gian, cũng có thể coi như đã tiếp xúc với Ôn Tình mấy năm sinh sống trên Loạn Táng Cương.
"Nhưng những chữ đề trên bia mộ này, vẫn nên viết lại đi."
Ngụy Vô Tiện lắc đầu, cầm tấm bia gỗ lên, dùng đầu ngón tay ngưng tụ linh khí, ngập ngừng một chút, sau đó vô cùng đoan chính viết xuống mặt còn lại của tấm gỗ bốn chữ "Ôn Tình chi mộ". Trước giờ hắn viết chữ luôn qua loa cuồng thảo, nhưng bốn chữ này lại vô cùng đoan chính, từng nét như vẽ. Ôn Ninh vì thân thể cứng ngắc nên chỉ có thể viết ra mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, bởi vậy nên vẫn vô cùng để ý chuyện này. Thấy Ngụy Vô Tiện giúp mình đề danh lên bia mộ tương đối đoan chính, trong lòng cũng mừng rỡ, nhưng vẫn có chút lo lắng, nói:
"Nhưng đệ sợ..."
"Sợ cái gì?" Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng đem tấm ván dựng lại chỗ cũ, khoanh tay trước ngực, cười nói: "Trí nhớ của con người rất kém. Những chuyện nên quên, kể cả những chuyện không nên quên, có lẽ cũng đã quên cả rồi."
Loại cảm xúc như thù hận, ai cũng không biết rõ là đúng hay sai, nhưng dù sao cũng sẽ phai mờ theo thời gian, hoặc là bởi vì cái giá tương ứng kẻ thù phải trả mà quên mất.
Giống như khi hắn vừa được hiến xá trở về, luôn có người vịn vào những chuyện Di Lăng lão tổ từng làm để lấy cớ kêu đánh kêu giết. Nhưng mấy năm gần đây, dù là hắn hay người khác thì cũng đã quên đi rất nhiều. Nói cho cùng, chuyện quá khứ so với cuộc sống hiện tại, chỉ như một giấc mộng mà thôi.
"Ôn Tình, cái tên này phải nhất định phải từng nét từng nét viết thật rõ ràng."
Ngụy Vô Tiện nhìn Ôn Ninh, mỉm cười:
"Nàng từ trước đến nay đều thẳng thắn chính trực như vậy, không phải sao?"
Dù đây chỉ là một cái mộ phần nho nhỏ thì cũng muốn để người ta biết rõ, đây là của nàng. Cái họ nàng mang vốn không sai, nàng cũng không cần phải vì dòng họ này mà xấu hổ. Hai chữ Ôn Tình này, không cần phải che giấu, cũng là hoàn toàn chính xác.
Ba người ngồi trên đỉnh núi một lúc lâu, giống như muốn ngồi nghe tiếng gió tịch liêu thổi qua, lại giống như chỉ là đơn giản đi tảo mộ. Một lúc lâu sau, Ngụy Vô Tiện mới chậm rãi xoay người, nói:
"Ở đây phong cảnh rất tốt, ít nhất là tốt hơn so với Loạn Táng Cương. Ngươi cũng có thể yên tâm làm việc mình muốn làm."
Hắn ngừng lại một chút.
"Lần sau nếu rảnh, ta sẽ cùng Ôn Ninh đến thăm ngươi một chút."
Ngụy Vô Tiện nhìn thấy Ôn Ninh đã đi xa mới không chút khách khí cầm lấy tay Lam Vong Cơ, mười đầu ngón tay đan chặt vào nhau. Lam Vong Cơ cảm thấy bàn tay ấm áp, trái tim khẽ rung động, cũng siết chặt lại tay hắn. Y thấy Ngụy Vô Tiện từ lúc trên núi xuống đều mang vẻ mặt trầm tư, hỏi:
"Sao thế?"
Suốt quãng đường Ngụy Vô Tiện trầm tĩnh vô cùng, nhưng chỉ Lam Vong Cơ đang nắm chặt tay hắn mới biết, tay hắn đầm đìa mồ hôi. Ngụy Vô Tiện nghe y hỏi vậy, thở dài một tiếng, như thể đem ngụm khí lạnh đang giấu trong lòng nãy giờ chậm rãi thở ra.
"Ta đang nghĩ đến một chuyện."
Lam Vong Cơ: "Chuyện gì?"
Ngụy Vô Tiện cũng cảm thấy ý nghĩ của mình có chút hoang đường, nên hiếm khi mới ấp a ấp úng, nói:
"Ngươi xem, sư tỷ ở trong mộng cảnh vô cùng chân thực. Kết quả thì sao, nàng đúng là sư tỷ thật. Mà Ôn Tình thật ra cũng..."
Lam Vong Cơ: "..."
Ngụy Vô Tiện càng nghĩ càng thấy không đúng:
"Một châm kia đâm xuống lực tay giống y hệt! Người thường không thể bắt chước được!"
Lam Vong Cơ: "Có lẽ là ngươi nghĩ nhiều thôi..."
Ngụy Vô Tiện lắc đầu:
"Không phải, sau khi ta tỉnh mới nhớ ra một chuyện."
Lam Vong Cơ: "Chuyện gì?"
Ngụy Vô Tiện nói:
"Ngày trước, khi Ôn Tình đến Vân Mộng tìm ta, cũng chưa từng gặp qua ngươi ở thời điểm đó đúng không?"
Lam Vong Cơ suy nghĩ một lúc, gật đầu nói:
"Đúng."
Ngụy Vô Tiện nhìn y, có chút chần chừ, nói tiếp:
"Nhưng lúc đó nàng ở Vân Mộng thấy ngươi, câu đầu tiên nói là gì?"
Lam Vong Cơ: "..."
Lam Vong Cơ: "Lam nhị công tử."
"..."
Ngụy Vô Tiện im lặng siết chặt tay y. Hai người sắc mặt kỳ lạ, lặng lẽ nhìn nhau.
2. Kim Đan
Kim Đan của Ngụy Vô Tiện là do viên đàn mộc châu kia biến hóa thành. Nó đã từng là vật mà linh thức của Lam Vong Cơ bám vào, cho nên cùng với linh lực từ nội thể của y phát ra hòa hợp như nước với sữa.
Khoảng thời gian lúc Ngụy Vô Tiện mới tỉnh lại, sáng sớm đều bị nam nhân vì suýt chút nữa mất đi đạo lữ lần thứ hai mà bị dọa sợ làm cho tỉnh táo kỳ lạ.
Nguyên nhân đơn giản chính là, Lam Vong Cơ luôn đưa tay dò xét nhịp tim cùng linh lực của hắn. Sờ sờ ngực, lại sờ sờ đan điền, rồi kiểm tra mặt. Buổi sáng nam nhân luôn dễ dàng nổi lên phản ứng, tuy động tác của Lam Vong Cơ vô cùng nhẹ nhàng nhưng lại trêu đến mức trong lòng Ngụy Vô Tiện trở nên ngứa ngáy. Bỏ qua mấy lần, cuối cùng Ngụy Vô Tiện bị sờ đến mức cứng cả lên cũng phải mở to mắt nhìn Lam Vong Cơ. Thế nhưng lại phát hiện người này chỉ hạ thấp mi mắt, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh kêu hắn ngủ tiếp. Cuối cùng thì Ngụy Vô Tiện cũng không thể chịu được nữa, cưỡi lên người y như hổ đói vồ môi, một bên hôn môi một bên buồn bực nói:
"Ngươi đừng chỉ sờ mà không chịu tiến vào!"
Người đang bị Ngụy Vô Tiện cưỡi lên quá mức thuần thục, chỉ hai ba động tác đã đem hắn lột sạch rồi làm đến mức chảy nước. Trong chốc lát linh lực thể nội cuồn cuộn dâng lên, tại lúc thân thể hai người đang triền miên giao hòa khó bỏ khó phân dường như cũng hợp thành một khối. Ngụy Vô Tiện cảm thấy nóng vô cùng, thể nội như bị thiêu đốt, nhưng lại sảng khoái muốn chết, giống như có một dòng điện từ hậu huyệt đang rỉ nước đánh thẳng lên bụng dưới khiến đầu ngón tay của hắn cũng cuộn lại. Ngụy Vô Tiện nức nở vùi mặt trong lồng ngực Lam Vong Cơ, nước mắt nước mũi loạn thành một đoàn. Hắn cũng nghĩ đây chỉ là trùng hợp, nhưng sau nhiều lần mới nhận ra hoàn toàn là cố ý.
Trong một lần hoan ái, Ngụy Vô Tiện cắn lên vành tai có chút nóng của Lam Vong Cơ, cười cười nói:
"Hàm Quang Quân, đây là ngươi đang song tu cùng ta sao?"
Hàng mi dài của Lam Vong Cơ khẽ run, nhàn nhạt nói:
"Chưa chắc là không thể."
Ngụy Vô Tiện "a" lên một tiếng, dưới thân co rút lại:
"Cũng đúng, linh lực phù hợp như vậy, song tu sẽ vô cùng có lợi."
Lam Vong Cơ bị vách thịt bên trong cơ thể hắn mút chặt đến mức hô hấp trì trệ, xoay người đem hắn đè xuống, mạnh mẽ thúc vào mấy lần, khiến cho Ngụy Vô Tiện không ngừng la to, chút nữa là khóc lên rồi. Ngụy Vô Tiện một bên run rẩy bám lấy bờ vai y, một bên ra vẻ ai oán nói:
"Hàm Quang Quân đây là lấy quyền mưu tư! Dựa vào cái gì mà muốn ta gia tăng linh lực, bắt ta song tu! Chính ta từ từ luyện cũng được!"
Lam Vong Cơ cắn lên hầu kết nơi cổ hắn, hơi thở nặng nề:
"Có thể cùng làm."
Ngụy Vô Tiện "ôi" một tiếng, ngửa cổ lên khàn giọng năn nỉ:
"Nhẹ thôi nhẹ thôi! Ưm... nhẹ chút!"
Nhưng thật ra Ngụy Vô Tiện cũng nhìn thấu tiểu tâm tư này của y. Song tu là giả, dung hợp linh lực mới là thật. Nếu như người mình thích từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài đều bao bọc bởi mùi của chính mình... hắn thấy cũng tốt mà. Ngụy Vô Tiện vừa mặc trung y của Lam Vong Cơ vừa nghĩ đến điều này, trong lòng liền cảm thấy ngọt ngào.
Nhiều lần như vậy, kết quả là linh lực của Ngụy Vô Tiện tăng nhanh vô cùng, giống như là được người ta mang theo tiến nhập vào một cảnh giới phù hợp, không vướng mắc bất kỳ chỗ nào. Kiếm pháp cũng một lần nữa quay về trong trí nhớ, Lam Vong Cơ lại cùng hắn kiên nhẫn luyện. Ngụy Vô Tiện chợt nhớ đến ngày còn thiếu thời ở Tàng Thư Các, Lam Vong Cơ cũng bày ra loại thái độ này, không chừng lúc đó còn đang muốn đem mình ôm lấy.
Hai người luôn cùng nhau đi săn đêm. Lam Vong Cơ từ mang mấy tiểu bối đi săn đêm trở thành mang theo một tên đầu to, mấy tên đầu nhỏ đi săn đêm. Ngụy Vô Tiện vốn định lười biếng không muốn động kiếm, trở tay muốn vẽ mấy cái phù, cuối cùng lại bị Lam Vong Cơ nghiêm túc thu lại, bắt Ngụy Vô Tiện thực chiến mấy lần, còn y đứng một bên xem kết quả.
Giống như là đang nhìn một môn sinh lớn tuổi nhưng lại phải cùng mình khảo thí, Kim Lăng đứng một bên có chút muốn cười, nhưng lại không dám nên chỉ có thể cố nén. Ngụy Vô Tiện học theo Lam Vong Cơ, nhàn nhạt nhìn cậu một cái, trong lời nói lại mang ý trêu chọc:
"Ôi, đồ ta làm nhìn thật đẹp"
Sắc mặt của Kim Lăng ngay lập tức đông cứng lại, thẹn quá hóa giận đưa tay che lấy cái chuông bạc đang đeo bên hông chưa được giấu kỹ. Ngụy Vô Tiện tỏ vẻ bất đắc dĩ, thân kiếm khẽ động, đâm thẳng vào tim tà ma trước mặt, sau đó trở tay xoay thân kiếm, hơi nghiêng người đâm vào động mạch của tà ma phía sau lưng. Chỉ hai ba đường kiếm đã giải quyết xong một đám lớn, sau đó chậm rãi ung dung đem Tùy Tiện thu vào vỏ, đi đến bên cạnh Lam Vong Cơ, ý vị thâm trường nói:
"Lam tiên sinh, hài lòng chưa?"
Lam Vong Cơ gật đầu:
"Rồi."
Ngụy Vô Tiện tặc lưỡi một cái, nói:
"Ta dùng bùa là được rồi, cần gì dùng kiếm."
Lam Vong Cơ: "Đề phòng bất kỳ tình huống nào xảy ra."
Ngụy Vô Tiện gãi gãi lòng bàn tay y:
"Nhưng không phải ta còn có ngươi sao, sợ cái gì chứ."
Lam Vong Cơ: "..."
Chứng kiến Lam Vong Cơ thẹn thùng như vậy cũng thật không dễ dàng, y nói:
"Luyện thêm chút nữa."
Ngụy Vô Tiện thấy y bất động thanh sắc chuyển chủ đề, dở khóc dở cười nói:
"Luyện một chút thì luyện một chút, ngươi nói cái gì thì chính là cái đó."
Lam Vong Cơ: "Ừ."
Câu "ừ" này của y cũng có chút rung động, nhưng ngoại trừ Ngụy Vô Tiện ra thì không ai nghe được. Cánh tay hư hỏng của Ngụy Vô Tiện trong góc khuất vuốt ve eo y một cái, ngay lập tức cảm thấy toàn thân người bên cạnh căng cứng, sau đó cười cười đem giọng nói mập mờ đè xuống thật thấp, nhẹ nhàng thì thầm:
"Nếu như ta dùng kiếm đánh thắng ngươi, Hàm Quang Quân sẽ lên giường giúp ta luyện một chút nhé."
Lam Vong Cơ: "Ừ..."
Đám người Lam Cảnh Nghi cũng không chú ý xem hai người họ đang làm cái gì, chỉ buồn bực nhìn chằm chằm đám thi thể tà ma nằm la liệt trên mặt đất. Giết sạch như thế này thì còn săn đêm gì nữa?
Nhưng trận đấu kiếm kia lại thành chuyện hai người người vui người không, thỉnh thoảng ra trước một chiêu, lưỡi kiếm chuẩn bị đánh đến lại hơi ngừng lại. Một thanh kiếm linh xảo, mũi kiếm thẳng tắp, mấy lần cong eo nhảy giữa không trung như một con chim yến màu đen, vung chiêu ngăn chặn thân kiếm của Lam Vong Cơ. Sau đó lợi dụng đường kiếm của đối phương còn chưa ổn định, đánh một cước vào cổ tay đang cầm kiếm.
Phong thái giao chiến của người còn lại thì hoàn toàn khác biệt. Ống tay áo tung bay, hơi thở trầm ổn thỉnh thoảng cũng loạn nhịp. Cánh tay khựng lại một chút, lấy lưỡi kiếm làm dẫn, đánh nát kiếm mang đang xông đến, hóa giải lực đạo của một chiêu kia. Sau khi khiến lưỡi kiếm của Ngụy Vô Tiện mất đi lực sát thương thì cổ tay lật một cái, linh lực bạo khởi chống đỡ lại thân kiếm.
Hắc y tung bay, một thoáng kinh hồng.
Hòa hợp thành một khối, giống như vốn dĩ nên là như vậy từ rất lâu rồi.
Tận đến khi lưỡi kiếm tách ra, được hai người cầm trong tay, Ngụy Vô Tiện vẫn còn chưa hết hoảng hốt. Từ khi Kim Đan trở về thể nội của Ngụy Vô Tiện đến nay cũng đã được một thời gian, nhưng đây là lần đầu tiên hai người có thể đánh hòa nhau.
Trong lòng Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên dâng lên một loại cảm xúc ngổn ngang, nhưng lại không biết phải nên nói gì. Một lúc lâu sau, cuối cùng hắn mới lên tiếng:
"Có thể cùng ta đánh ngang cơ, thật sự là khó lường."
Ngụy Vô Tiện hất cằm lên, giữa hai đầu lông mày phảng phất nét kiêu ngạo của thiếu niên năm ấy, vẻ kiệt ngạo bất tuân như chưa hề thay đổi. Cổ tay xoay một cái, hai tay ôm lấy chuôi Tùy Tiện nắm thành quyền, không kiêu ngạo cũng không tự ti thi lễ:
"Hạnh ngộ. Tại hạ Ngụy Vô Tiện, các hạ là..."
Trong đáy mắt Lam Vong Cơ hiện lên ý cười, cũng chậm rãi đưa tay ra, làm động tác trả lễ tương tự:
"Lam Vong Cơ..."
Giống như lần đầu gặp mặt nhiều năm trước đây trên bờ tường của Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhưng lần này lại có chút khác biệt.
Lần này, rốt cuộc y cũng đã nói cho Ngụy Vô Tiện biết tên mình là gì.
1. Tảo mộ
Một cơn gió thổi qua khiến những tán cây trong rừng vang lên tiếng xào xạc không ngớt. Ba người đi theo con đường núi vòng vèo một lúc mới đến một chỗ gần như sát vách núi. Tận đến khi leo lên đến gần đỉnh núi mới có thể tìm được một ngôi mộ nhỏ nằm trên ngọn núi như mọc ra giữa trời đất này.
Một tấm bia mộ không thể nói là tinh xảo, thậm chí còn có phần khá thô sơ, chắc là dùng cây gỗ chẻ đôi ở trong cánh rừng phía dưới mài đến phẳng phiu nhẵn bóng, quét một lớp dầu chống nước, sau đó mới đào một cái hố cắm xuống. Ánh mắt Ngụy Vô Tiện dừng lại, có chút ngoài ý muốn hỏi:
"Đây sao?"
Ôn Ninh ngại ngùng gật đầu, dùng đến nửa ngày để gom dũng khí cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Lam Vong Cơ đang đứng cạnh. Gã đem ba bốn bọc trái cây cất trong ngực lấy ra, lau sạch mấy cái đĩa đã đóng đầy bụi trước mộ rồi mới cẩn thận xếp trái cây lên. Sau khi biến thành "Quỷ tướng quân", tay chân của gã hoạt động cũng cứng nhắc, không còn thong thả thư thái như ngày trước. Khi còn sống, nếu như không có Ôn Tình che chở, với cái tính cách này của gã đúng là thường xuyên bị người ta bắt nạt. Ngược lại sau khi nàng chết, lại không có một ai dám trêu chọc đến gã nữa, bớt đi không ít phiền hà.
Trên tấm bia gỗ khắc mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, khiến người khác nếu không nhìn kỹ cũng sẽ không thấy rõ.
A Tỷ chi mộ.
Ngụy Vô Tiện cúi người xuống, nhặt quả táo mà Ôn Ninh xếp không vững nên lăn ra khỏi đĩa đặt lại chỗ cũ, có chút buồn cười, nói:
"Đây là ngươi học theo ai hả?"
Ôn Ninh thấy mình làm không đúng, xấu hổ lên tiếng:
"Vài ngày trước đây trong lúc săn đêm, nhìn thấy nhiều người đều bày trước mộ như vậy. Nên đệ... đệ mới bày theo như thế."
"Tảo mộ cũng cần phải chú trọng hình thức." Ngụy Vô Tiện bất đắc dĩ lắc lắc đầu: "Hương nến, hoa quả, điểm tâm, cơm nước, rượu thịt... đều phải là thứ mà khi người đó còn sống yêu thích. Ngươi chỉ mang mỗi trái cây và hương nến đến, không sợ tỷ tỷ ngươi nửa đêm trong mộng hiện về, nhéo lấy lỗ tai ngươi, đem tên hỗn tiểu tử đệ đệ chuẩn bị không chu đáo nhà ngươi ra mắng một trận à?"
Ôn Ninh có chút lắp bắp, nếu không phải là không thể đỏ mặt thì lúc này có khi đã xấu hổ đến mức muốn đào một cái lỗ mà chui xuống. Gã nói:
"Công tử, giờ... giờ sao? Đệ xuống núi mua?"
Ngụy Vô Tiện nói:
"Chúng ta lên núi tốn thời gian như vậy, ngươi xuống núi xong đi lên thì chờ đến sáng mai à? Đem tâm ý đến là được rồi, phải không Hàm Quang Quân?"
Hắn quay đầu nhìn về phía Lam Vong Cơ, bất động thanh sắc nhéo nhéo mấy ngón tay thon dài của y. Lam Vong Cơ lật tay lại, nắm lấy mấy đầu ngón tay không thành thật của hắn.
"Ừ."
Ngụy Vô Tiện nói tiếp:
"Tỷ tỷ ngươi cũng sẽ không giận ngươi, ngươi lo lắng cái gì,"
Ôn Ninh: "Thật vậy sao..."
"Lại nói, nàng hiểu ngươi nhất." Ngụy Vô Tiện chợt dừng lại, cười nói: "Sẽ không nổi giận với ngươi."
Cái này là hắn học từ Lam Vong Cơ. Ở trong mộng mấy năm thôi mà như đã trải qua mấy kiếp, khiến hắn hiểu rõ cách nghĩ và hàm ý từ những cử chỉ nhỏ nhất của Lam Vong Cơ. Suy bụng ta ra bụng người, hắn cũng thừa nhận, nếu như Lam Vong Cơ làm gì đó khiến hắn tức giận, hắn cũng sẽ không nỡ nổi nóng với y. Từ nay về sau, bọn họ sẽ cùng nhau trải qua, hiểu nhau, tôn trọng nhau.
Ôn Ninh nghe thấy vậy cũng khựng lại, cúi đầu nhìn về phía bia mộ, nói:
"Vâng..."
Trước kia, nếu Ôn Tình thấy gã bị người ta bắt nạt rồi thụ thương, tuy trên mặt hung dữ nổi giận, sau đó nói toàn những lời chua ngoa khó nghe, nhưng vẫn sẽ lại vô cùng ôn nhu mà bôi thuốc cho gã, đến lúc băng bó vết thương cũng nhẹ tay cực kỳ. Dường như, chính bản thân gã luôn được Ôn Tình che chở dưới cánh tay, đến tận những năm tháng này mới có cảm giác mình đang chậm rãi lớn lên.
"Nhưng ngươi đừng lo, ta đây có mang theo đồ tốt."
Ngụy Vô Tiện cười cười, sau đó ngoắc ngoắc ngón tay. Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, không nhanh không chậm lấy một vò rượu từ túi càn khôn trong tay áo ra, đưa vào tay Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện cầm theo vò rượu, ngồi xuống, đưa tay gạt đi đám mạng nhện giăng trên bia mộ,
"Hôm nay ta gặp đệ đệ ngươi dưới chân núi lén lén lút lút, ta còn tưởng gã gặp phải chuyện gì lớn. Loanh quanh nửa ngày, hóa ra là muốn đến tảo mộ cho ngươi."
Không biết từ nơi nào mà có, hắn lại tiện tay móc ra một cái chén uống rượu nhỏ bằng bạch ngọc, mở nắp vò rượu, sau đó rót ra một chén.
"Đã lâu không gặp, uống một chén... Coi như là ta xin lỗi, nhiều năm như vậy vẫn không có cơ hội dựng cho ngươi một phần mộ tử tế."
Cũng có thể xem như là bạn cũ, rõ ràng mấy ngày trước trong mộng bởi vì sống chết đòi muốn trồng cải trắng mà bị Ôn Tình mắng một trận. Đến khi tỉnh lại, người đã sớm tan hương nát ngọc từ nhiều năm trước. Ngụy Vô Tiện nhìn bia mộ một lát, bỗng nhiên không biết nên nói gì cho phải. Thôi thì, đều là vận mệnh xoay vần, ai cũng có số phận đã định sẵn của riêng mình. Nếu người đã đi, cũng không cần ủ ê thương cảm quá nhiều, kính một chén rượu là đủ. Huống hồ, dựa vào tính cách của Ôn Tình, nếu như để nàng nhìn thấy hắn khóc lóc ủ ê đến tảo mộ mình, không chừng còn muốn túm lấy lỗ tai hắn đạp một cước bay xuống núi, xì mặt nói: "Đừng có mang cái vẻ mặt khốn khổ buồn nôn đó đến gặp ta".
"Tại sao lại đề là 'A tỷ chi mộ'?"
Ngụy Vô Tiện đứng lên, hỏi. Ôn Ninh đáp:
"Đệ... đệ sợ."
Ngụy Vô Tiện nói:
"Sợ có người vẫn còn mang nặng thù hận, tới đào mộ?"
Ôn Ninh gật đầu liên tục:
"Đúng."
Ngụy Vô Tiện im lặng. Một lúc sau, hắn nhìn sang chỗ khác, nói:
"Nơi này thật tốt, sao ngươi tìm được?"
Ôn Ninh đáp:
"Nơi này linh lực tương đối đủ, bia mộ cũng là vừa lập năm ngoái."
"Không phải linh khí... mà là vị trí, ngươi chọn chỗ này ổn lắm."
Ngụy Vô Tiện khum tay che chút ánh mặt trời còn sót lại sau khi len lỏi qua cành lá, cười nói:
"Có sông có núi, một mình một phương. Nhìn xuống dưới còn thấy mờ mịt, đặt chân ngạo nghễ giữa trời đất. Đúng là một nơi tốt."
Ngụy Vô Tiện nói tiếp:
"Rất hợp với tỷ tỷ ngươi. Tính cách cao ngạo của nàng ta nếu mà ở giữa một đám mộ phần khác có khi còn ngại người ta ồn ào. Vẫn là nơi này thanh tịnh."
Ôn Ninh: "..."
Lam Vong Cơ cũng gật nhẹ đầu, đồng ý với câu mà Ngụy Vô Tiện vừa nói. Ngày trước khi Ngụy Vô Tiện còn ở trên Loạn Táng Cương, y cũng không tiếp xúc nhiều với Ôn Tình, chỉ là sau khi kết bái đạo lữ thỉnh thoảng sẽ nghe Ngụy Vô Tiện nhắc dăm ba câu đến nữ tử này. Nhưng mà ở trong mộng một thời gian, cũng có thể coi như đã tiếp xúc với Ôn Tình mấy năm sinh sống trên Loạn Táng Cương.
"Nhưng những chữ đề trên bia mộ này, vẫn nên viết lại đi."
Ngụy Vô Tiện lắc đầu, cầm tấm bia gỗ lên, dùng đầu ngón tay ngưng tụ linh khí, ngập ngừng một chút, sau đó vô cùng đoan chính viết xuống mặt còn lại của tấm gỗ bốn chữ "Ôn Tình chi mộ". Trước giờ hắn viết chữ luôn qua loa cuồng thảo, nhưng bốn chữ này lại vô cùng đoan chính, từng nét như vẽ. Ôn Ninh vì thân thể cứng ngắc nên chỉ có thể viết ra mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, bởi vậy nên vẫn vô cùng để ý chuyện này. Thấy Ngụy Vô Tiện giúp mình đề danh lên bia mộ tương đối đoan chính, trong lòng cũng mừng rỡ, nhưng vẫn có chút lo lắng, nói:
"Nhưng đệ sợ..."
"Sợ cái gì?" Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng đem tấm ván dựng lại chỗ cũ, khoanh tay trước ngực, cười nói: "Trí nhớ của con người rất kém. Những chuyện nên quên, kể cả những chuyện không nên quên, có lẽ cũng đã quên cả rồi."
Loại cảm xúc như thù hận, ai cũng không biết rõ là đúng hay sai, nhưng dù sao cũng sẽ phai mờ theo thời gian, hoặc là bởi vì cái giá tương ứng kẻ thù phải trả mà quên mất.
Giống như khi hắn vừa được hiến xá trở về, luôn có người vịn vào những chuyện Di Lăng lão tổ từng làm để lấy cớ kêu đánh kêu giết. Nhưng mấy năm gần đây, dù là hắn hay người khác thì cũng đã quên đi rất nhiều. Nói cho cùng, chuyện quá khứ so với cuộc sống hiện tại, chỉ như một giấc mộng mà thôi.
"Ôn Tình, cái tên này phải nhất định phải từng nét từng nét viết thật rõ ràng."
Ngụy Vô Tiện nhìn Ôn Ninh, mỉm cười:
"Nàng từ trước đến nay đều thẳng thắn chính trực như vậy, không phải sao?"
Dù đây chỉ là một cái mộ phần nho nhỏ thì cũng muốn để người ta biết rõ, đây là của nàng. Cái họ nàng mang vốn không sai, nàng cũng không cần phải vì dòng họ này mà xấu hổ. Hai chữ Ôn Tình này, không cần phải che giấu, cũng là hoàn toàn chính xác.
Ba người ngồi trên đỉnh núi một lúc lâu, giống như muốn ngồi nghe tiếng gió tịch liêu thổi qua, lại giống như chỉ là đơn giản đi tảo mộ. Một lúc lâu sau, Ngụy Vô Tiện mới chậm rãi xoay người, nói:
"Ở đây phong cảnh rất tốt, ít nhất là tốt hơn so với Loạn Táng Cương. Ngươi cũng có thể yên tâm làm việc mình muốn làm."
Hắn ngừng lại một chút.
"Lần sau nếu rảnh, ta sẽ cùng Ôn Ninh đến thăm ngươi một chút."
Ngụy Vô Tiện nhìn thấy Ôn Ninh đã đi xa mới không chút khách khí cầm lấy tay Lam Vong Cơ, mười đầu ngón tay đan chặt vào nhau. Lam Vong Cơ cảm thấy bàn tay ấm áp, trái tim khẽ rung động, cũng siết chặt lại tay hắn. Y thấy Ngụy Vô Tiện từ lúc trên núi xuống đều mang vẻ mặt trầm tư, hỏi:
"Sao thế?"
Suốt quãng đường Ngụy Vô Tiện trầm tĩnh vô cùng, nhưng chỉ Lam Vong Cơ đang nắm chặt tay hắn mới biết, tay hắn đầm đìa mồ hôi. Ngụy Vô Tiện nghe y hỏi vậy, thở dài một tiếng, như thể đem ngụm khí lạnh đang giấu trong lòng nãy giờ chậm rãi thở ra.
"Ta đang nghĩ đến một chuyện."
Lam Vong Cơ: "Chuyện gì?"
Ngụy Vô Tiện cũng cảm thấy ý nghĩ của mình có chút hoang đường, nên hiếm khi mới ấp a ấp úng, nói:
"Ngươi xem, sư tỷ ở trong mộng cảnh vô cùng chân thực. Kết quả thì sao, nàng đúng là sư tỷ thật. Mà Ôn Tình thật ra cũng..."
Lam Vong Cơ: "..."
Ngụy Vô Tiện càng nghĩ càng thấy không đúng:
"Một châm kia đâm xuống lực tay giống y hệt! Người thường không thể bắt chước được!"
Lam Vong Cơ: "Có lẽ là ngươi nghĩ nhiều thôi..."
Ngụy Vô Tiện lắc đầu:
"Không phải, sau khi ta tỉnh mới nhớ ra một chuyện."
Lam Vong Cơ: "Chuyện gì?"
Ngụy Vô Tiện nói:
"Ngày trước, khi Ôn Tình đến Vân Mộng tìm ta, cũng chưa từng gặp qua ngươi ở thời điểm đó đúng không?"
Lam Vong Cơ suy nghĩ một lúc, gật đầu nói:
"Đúng."
Ngụy Vô Tiện nhìn y, có chút chần chừ, nói tiếp:
"Nhưng lúc đó nàng ở Vân Mộng thấy ngươi, câu đầu tiên nói là gì?"
Lam Vong Cơ: "..."
Lam Vong Cơ: "Lam nhị công tử."
"..."
Ngụy Vô Tiện im lặng siết chặt tay y. Hai người sắc mặt kỳ lạ, lặng lẽ nhìn nhau.
2. Kim Đan
Kim Đan của Ngụy Vô Tiện là do viên đàn mộc châu kia biến hóa thành. Nó đã từng là vật mà linh thức của Lam Vong Cơ bám vào, cho nên cùng với linh lực từ nội thể của y phát ra hòa hợp như nước với sữa.
Khoảng thời gian lúc Ngụy Vô Tiện mới tỉnh lại, sáng sớm đều bị nam nhân vì suýt chút nữa mất đi đạo lữ lần thứ hai mà bị dọa sợ làm cho tỉnh táo kỳ lạ.
Nguyên nhân đơn giản chính là, Lam Vong Cơ luôn đưa tay dò xét nhịp tim cùng linh lực của hắn. Sờ sờ ngực, lại sờ sờ đan điền, rồi kiểm tra mặt. Buổi sáng nam nhân luôn dễ dàng nổi lên phản ứng, tuy động tác của Lam Vong Cơ vô cùng nhẹ nhàng nhưng lại trêu đến mức trong lòng Ngụy Vô Tiện trở nên ngứa ngáy. Bỏ qua mấy lần, cuối cùng Ngụy Vô Tiện bị sờ đến mức cứng cả lên cũng phải mở to mắt nhìn Lam Vong Cơ. Thế nhưng lại phát hiện người này chỉ hạ thấp mi mắt, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh kêu hắn ngủ tiếp. Cuối cùng thì Ngụy Vô Tiện cũng không thể chịu được nữa, cưỡi lên người y như hổ đói vồ môi, một bên hôn môi một bên buồn bực nói:
"Ngươi đừng chỉ sờ mà không chịu tiến vào!"
Người đang bị Ngụy Vô Tiện cưỡi lên quá mức thuần thục, chỉ hai ba động tác đã đem hắn lột sạch rồi làm đến mức chảy nước. Trong chốc lát linh lực thể nội cuồn cuộn dâng lên, tại lúc thân thể hai người đang triền miên giao hòa khó bỏ khó phân dường như cũng hợp thành một khối. Ngụy Vô Tiện cảm thấy nóng vô cùng, thể nội như bị thiêu đốt, nhưng lại sảng khoái muốn chết, giống như có một dòng điện từ hậu huyệt đang rỉ nước đánh thẳng lên bụng dưới khiến đầu ngón tay của hắn cũng cuộn lại. Ngụy Vô Tiện nức nở vùi mặt trong lồng ngực Lam Vong Cơ, nước mắt nước mũi loạn thành một đoàn. Hắn cũng nghĩ đây chỉ là trùng hợp, nhưng sau nhiều lần mới nhận ra hoàn toàn là cố ý.
Trong một lần hoan ái, Ngụy Vô Tiện cắn lên vành tai có chút nóng của Lam Vong Cơ, cười cười nói:
"Hàm Quang Quân, đây là ngươi đang song tu cùng ta sao?"
Hàng mi dài của Lam Vong Cơ khẽ run, nhàn nhạt nói:
"Chưa chắc là không thể."
Ngụy Vô Tiện "a" lên một tiếng, dưới thân co rút lại:
"Cũng đúng, linh lực phù hợp như vậy, song tu sẽ vô cùng có lợi."
Lam Vong Cơ bị vách thịt bên trong cơ thể hắn mút chặt đến mức hô hấp trì trệ, xoay người đem hắn đè xuống, mạnh mẽ thúc vào mấy lần, khiến cho Ngụy Vô Tiện không ngừng la to, chút nữa là khóc lên rồi. Ngụy Vô Tiện một bên run rẩy bám lấy bờ vai y, một bên ra vẻ ai oán nói:
"Hàm Quang Quân đây là lấy quyền mưu tư! Dựa vào cái gì mà muốn ta gia tăng linh lực, bắt ta song tu! Chính ta từ từ luyện cũng được!"
Lam Vong Cơ cắn lên hầu kết nơi cổ hắn, hơi thở nặng nề:
"Có thể cùng làm."
Ngụy Vô Tiện "ôi" một tiếng, ngửa cổ lên khàn giọng năn nỉ:
"Nhẹ thôi nhẹ thôi! Ưm... nhẹ chút!"
Nhưng thật ra Ngụy Vô Tiện cũng nhìn thấu tiểu tâm tư này của y. Song tu là giả, dung hợp linh lực mới là thật. Nếu như người mình thích từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài đều bao bọc bởi mùi của chính mình... hắn thấy cũng tốt mà. Ngụy Vô Tiện vừa mặc trung y của Lam Vong Cơ vừa nghĩ đến điều này, trong lòng liền cảm thấy ngọt ngào.
Nhiều lần như vậy, kết quả là linh lực của Ngụy Vô Tiện tăng nhanh vô cùng, giống như là được người ta mang theo tiến nhập vào một cảnh giới phù hợp, không vướng mắc bất kỳ chỗ nào. Kiếm pháp cũng một lần nữa quay về trong trí nhớ, Lam Vong Cơ lại cùng hắn kiên nhẫn luyện. Ngụy Vô Tiện chợt nhớ đến ngày còn thiếu thời ở Tàng Thư Các, Lam Vong Cơ cũng bày ra loại thái độ này, không chừng lúc đó còn đang muốn đem mình ôm lấy.
Hai người luôn cùng nhau đi săn đêm. Lam Vong Cơ từ mang mấy tiểu bối đi săn đêm trở thành mang theo một tên đầu to, mấy tên đầu nhỏ đi săn đêm. Ngụy Vô Tiện vốn định lười biếng không muốn động kiếm, trở tay muốn vẽ mấy cái phù, cuối cùng lại bị Lam Vong Cơ nghiêm túc thu lại, bắt Ngụy Vô Tiện thực chiến mấy lần, còn y đứng một bên xem kết quả.
Giống như là đang nhìn một môn sinh lớn tuổi nhưng lại phải cùng mình khảo thí, Kim Lăng đứng một bên có chút muốn cười, nhưng lại không dám nên chỉ có thể cố nén. Ngụy Vô Tiện học theo Lam Vong Cơ, nhàn nhạt nhìn cậu một cái, trong lời nói lại mang ý trêu chọc:
"Ôi, đồ ta làm nhìn thật đẹp"
Sắc mặt của Kim Lăng ngay lập tức đông cứng lại, thẹn quá hóa giận đưa tay che lấy cái chuông bạc đang đeo bên hông chưa được giấu kỹ. Ngụy Vô Tiện tỏ vẻ bất đắc dĩ, thân kiếm khẽ động, đâm thẳng vào tim tà ma trước mặt, sau đó trở tay xoay thân kiếm, hơi nghiêng người đâm vào động mạch của tà ma phía sau lưng. Chỉ hai ba đường kiếm đã giải quyết xong một đám lớn, sau đó chậm rãi ung dung đem Tùy Tiện thu vào vỏ, đi đến bên cạnh Lam Vong Cơ, ý vị thâm trường nói:
"Lam tiên sinh, hài lòng chưa?"
Lam Vong Cơ gật đầu:
"Rồi."
Ngụy Vô Tiện tặc lưỡi một cái, nói:
"Ta dùng bùa là được rồi, cần gì dùng kiếm."
Lam Vong Cơ: "Đề phòng bất kỳ tình huống nào xảy ra."
Ngụy Vô Tiện gãi gãi lòng bàn tay y:
"Nhưng không phải ta còn có ngươi sao, sợ cái gì chứ."
Lam Vong Cơ: "..."
Chứng kiến Lam Vong Cơ thẹn thùng như vậy cũng thật không dễ dàng, y nói:
"Luyện thêm chút nữa."
Ngụy Vô Tiện thấy y bất động thanh sắc chuyển chủ đề, dở khóc dở cười nói:
"Luyện một chút thì luyện một chút, ngươi nói cái gì thì chính là cái đó."
Lam Vong Cơ: "Ừ."
Câu "ừ" này của y cũng có chút rung động, nhưng ngoại trừ Ngụy Vô Tiện ra thì không ai nghe được. Cánh tay hư hỏng của Ngụy Vô Tiện trong góc khuất vuốt ve eo y một cái, ngay lập tức cảm thấy toàn thân người bên cạnh căng cứng, sau đó cười cười đem giọng nói mập mờ đè xuống thật thấp, nhẹ nhàng thì thầm:
"Nếu như ta dùng kiếm đánh thắng ngươi, Hàm Quang Quân sẽ lên giường giúp ta luyện một chút nhé."
Lam Vong Cơ: "Ừ..."
Đám người Lam Cảnh Nghi cũng không chú ý xem hai người họ đang làm cái gì, chỉ buồn bực nhìn chằm chằm đám thi thể tà ma nằm la liệt trên mặt đất. Giết sạch như thế này thì còn săn đêm gì nữa?
Nhưng trận đấu kiếm kia lại thành chuyện hai người người vui người không, thỉnh thoảng ra trước một chiêu, lưỡi kiếm chuẩn bị đánh đến lại hơi ngừng lại. Một thanh kiếm linh xảo, mũi kiếm thẳng tắp, mấy lần cong eo nhảy giữa không trung như một con chim yến màu đen, vung chiêu ngăn chặn thân kiếm của Lam Vong Cơ. Sau đó lợi dụng đường kiếm của đối phương còn chưa ổn định, đánh một cước vào cổ tay đang cầm kiếm.
Phong thái giao chiến của người còn lại thì hoàn toàn khác biệt. Ống tay áo tung bay, hơi thở trầm ổn thỉnh thoảng cũng loạn nhịp. Cánh tay khựng lại một chút, lấy lưỡi kiếm làm dẫn, đánh nát kiếm mang đang xông đến, hóa giải lực đạo của một chiêu kia. Sau khi khiến lưỡi kiếm của Ngụy Vô Tiện mất đi lực sát thương thì cổ tay lật một cái, linh lực bạo khởi chống đỡ lại thân kiếm.
Hắc y tung bay, một thoáng kinh hồng.
Hòa hợp thành một khối, giống như vốn dĩ nên là như vậy từ rất lâu rồi.
Tận đến khi lưỡi kiếm tách ra, được hai người cầm trong tay, Ngụy Vô Tiện vẫn còn chưa hết hoảng hốt. Từ khi Kim Đan trở về thể nội của Ngụy Vô Tiện đến nay cũng đã được một thời gian, nhưng đây là lần đầu tiên hai người có thể đánh hòa nhau.
Trong lòng Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên dâng lên một loại cảm xúc ngổn ngang, nhưng lại không biết phải nên nói gì. Một lúc lâu sau, cuối cùng hắn mới lên tiếng:
"Có thể cùng ta đánh ngang cơ, thật sự là khó lường."
Ngụy Vô Tiện hất cằm lên, giữa hai đầu lông mày phảng phất nét kiêu ngạo của thiếu niên năm ấy, vẻ kiệt ngạo bất tuân như chưa hề thay đổi. Cổ tay xoay một cái, hai tay ôm lấy chuôi Tùy Tiện nắm thành quyền, không kiêu ngạo cũng không tự ti thi lễ:
"Hạnh ngộ. Tại hạ Ngụy Vô Tiện, các hạ là..."
Trong đáy mắt Lam Vong Cơ hiện lên ý cười, cũng chậm rãi đưa tay ra, làm động tác trả lễ tương tự:
"Lam Vong Cơ..."
Giống như lần đầu gặp mặt nhiều năm trước đây trên bờ tường của Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhưng lần này lại có chút khác biệt.
Lần này, rốt cuộc y cũng đã nói cho Ngụy Vô Tiện biết tên mình là gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất