[Vong Tiện] Ngàn Thương Trăm Sủng

Chương 21

Trước Sau
Kim Tử Hiên bị hai người này chặn họng, chỉ biết hừ lạnh một tiếng, phủi phủi tay áo, ánh mắt không mặn không nhạt lướt qua Giang Yếm Ly rồi quay người rời đi.

Lam Vong Cơ cảm giác được sau lưng có kẻ đang dùng ngón tay chọc chọc eo mình, liền duỗi mấy ngón tay đang giữ trong tay áo ra, đem mấy ngón tay không yên phận của Ngụy Vô Tiện đang giả vờ cái gì cũng không làm giữ chặt lại, thấp giọng:

"Đừng nghịch!"

Thanh âm của y ép xuống cực thấp, chỉ có Ngụy Vô Tiện đang gần như dán bên người y mới có thể nghe thấy, giống như là gió khẽ lướt qua bên tai. Ngụy Vô Tiện nghe được hai chữ này, trong lòng như bị thứ gì gãi nhẹ một phát, cảm giác vô cùng cổ quái. Hắn nhớ đến hai câu tinh diệu tuyệt luân mà Lam Vong Cơ vừa nói lúc nãy, bỗng nhiên chỉ muốn vỗ tay cười thật to. Nhưng còn ngại sư tỷ đang ở đây, Ngụy Vô Tiện chỉ cười hì hì, một tay trượt vào bên trong tay áo của Lam Vong Cơ, lợi dụng có ống tay áo che chắn mà sờ sờ cổ tay y, trưng ra cái bộ dáng thực sự bội phục, nhỏ giọng nói:

"Lam Trạm, ngươi thật tốt!"

Bàn tay Lam Vong Cơ đang bị hắn nắm có chút cuộn lại.

"Tạ ơn Lam nhị công tử."

Giang Yếm Ly hướng Lam Vong Cơ dịu dàng cảm ơn. Nàng dừng một chút, ánh mắt lại chuyển sang Ngụy Vô Tiện, trong giọng nói có chút bất đắc dĩ:

"Nhưng mà... A Tiện, lần sau đệ đừng tùy tiện gây sự với Kim công tử nữa."

Ngụy Vô Tiện nói:

"Sao lại vậy chứ? Sư tỷ, đệ thấy chính hắn mới là người kiếm chuyện với đệ trước."

Giang Yếm Ly lắc đầu, trong giọng nói là bảy phần cưng chiều cùng ba phần bất đắc dĩ:



"Thời buổi chiến loạn có quá nhiều vấn đề cần lưu tâm, có lẽ tâm tình của Kim công tử không được tốt lắm. Ta chỉ là thân quyến, lại muốn khăng khăng đi cùng các đệ, không tránh khỏi làm liên lụy đến các đệ."

"Không liên lụy! Không liên lụy!"

Ngụy Vô Tiện vội vàng xua tay, nhìn thân hình tinh tế lại nhỏ nhắn xinh xắn của Giang Yếm Ly, hơi cúi đầu xuống dụ dỗ:

"Sư tỷ, nếu tỷ mà không đến, đệ với Giang Trừng biết ăn cái gì? Đệ thì sao cũng được, nhưng cái mồm Giang Trừng từ nhỏ đã bị dưỡng hư, nếu ba ngày mà không được uống canh tỷ nấu thì sẽ lải nhải cả ngày làm lỗ tai đệ đóng kén mất. Cẩn thận!"

Ngụy Vô Tiện đưa tay bắt được quả cà chua Giang Trừng ném tới, lau lau cọ cọ trên quần áo qua loa vài cái rồi nhét vào trong miệng, cắn một miếng mọng nước:

"Đa tạ sư muội!"

"Sư muội cái đầu ngươi!" Giang Trừng nói: "Rõ ràng chính ngươi lúc nào cũng nghĩ đến ăn, còn dám đem đổ lên đầu ta. A tỷ, tỷ đừng để ý đến hắn."

Ngụy Vô Tiện cười cười xấu hổ tiến đến bên cạnh Giang Yếm Ly, hào phóng thừa nhận:

"Đúng vậy thì sao, sư tỷ làm đậu hũ ma bà nhồi thịt, canh cá chua với canh sườn củ sen là trên trời thì có chứ dưới đất tuyệt đối không. Đến lúc đó ta còn muốn bưng canh đến uống trước mặt Kim Tử Hiên, chọc cho hắn tức chết!"

Giang Trừng nói:

"Ngươi tỉnh mộng đi!"

Giang Yếm Ly bị hai người bọn hắn ngươi một câu ta một câu nói đi nói lại chọc cười, tâm trạng cũng không còn ủ ê như trước.

Sau khi dỗ Giang Yếm Ly xong, Ngụy Vô Tiện thả chậm bước chân, đợi Lam Vong Cơ ung dung tiến đến bên cạnh, sóng bước bên nhau đi phía sau cùng chung với phần lớn đội quân cứu viện. Nước cà chua còn dính đầy khóe miệng, hắn dùng tay áo loạn xạ lau hai cái, nói:



"Lam Trạm, vết thương của ngươi thế nào rồi?"

Lam Vong Cơ gật đầu một cái:

"Đã khép miệng."

Ngụy Vô Tiện "a" một tiếng tỏ vẻ đã biết, cũng không nói gì thêm. Tuy trong lòng thầm nghĩ vậy là quá tốt rồi, nhưng nhịn không được cũng có chút hụt hẫng. Khi trước, lúc vết thương của Lam Vong Cơ còn chưa khép lại, đêm nào hắn cũng kiếm cớ chạy tới thuyền người ta ngủ, nói là chiếu cố y nhưng thật ra là muốn cùng y thân cận. Rõ ràng hai người cái gì cũng làm rồi, lại bởi vì trong lòng Ngụy Vô Tiện có khúc mắc, còn chưa nghĩ ra cách để nói với y, nên chỉ có thể tiếp tục dây dây dưa dưa như vậy mà thôi.

Nhiều lúc hắn cảm thấy bản thân mình thật vô sỉ. Hắn biết rõ ràng là Lam Vong Cơ thích mình, nhưng lại không cho y một lời hứa hẹn hay một câu trả lời thỏa đáng, chỉ chăm chăm yên tâm hưởng thụ sự ôn nhu chăm sóc của đối phương. Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ đang rũ mi mắt dùng khăn vải tỉ mỉ lau sạch mấy đầu ngón tay còn dính nước cà chua cho hắn, vô thức cong ngón tay, gãi gãi vào lòng bàn tay y. Lam Vong Cơ ngước mắt lên nhìn hắn, hàm ý thắc mắc. Ngụy Vô Tiện nhìn thoáng qua đám người đã đi xa, ho nhẹ một tiếng, cố tỏ ra tự nhiên nói:

"Lam Trạm, tối nay ta có thể đến tìm ngươi không?"

Hắn có chuyện muốn nói với Lam Vong Cơ.

_________///_______

2 chương này làm thật sự không tốt

Chắc tại do tâm trạng mình không ổn

Phiền mọi người đọc tạm, nếu quá dở thì cmt mình sẽ xoá đi làm lại a

Thật có lỗi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau