[Vong Tiện] Ngàn Thương Trăm Sủng

Chương 23

Trước Sau
Dưới chân đã là thây chất đầy đồng, nên giết nên diệt, một kẻ đều không lưu lại.

Ngụy Vô Tiện không rảnh quan tâm đến những thứ này, chỉ biết cứng đờ nhìn Lam Vong Cơ, sát khí trong đáy mắt cũng tản đi mấy phần. Giằng co nửa ngày, Lam Vong Cơ mới lên tiếng trước, cánh môi tái nhợt như bị rút cạn huyết sắc:

"Độc trong vết thương của ta, là do ngươi hút đi phải không?"

Con ngươi nhạt màu nhìn hắn chằm chặp, tuy là câu hỏi nhưng lại tràn đầy ý khẳng định. Từ lúc y sư xem xét qua thương thế có nói với Lam Vong Cơ rằng độc trong vết thương đã được trừ khử sạch sẽ, y đã cảm thấy có gì đó không đúng. Khi ấy y cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ cho là linh lực đã áp chế đi độc tố. Nhưng mà tổn thương do sát khí của Ngụy Vô Tiện để lại trong lòng bàn tay y, còn cả tia hắc khí đã leo lên trên cánh tay y lúc hai người tách nhau ra cũng đã biến mất vô tung vô ảnh. Bây giờ y lại rõ ràng nhìn thấy, máu của Ngụy Vô Tiện không phải là máu đỏ như trước mà là một màu đen đặc nhiễm đầy khí tức âm hàn. Quá nhiều sự việc trùng khớp với nhau làm y không thể không đoán ra chân tướng, cho nên là...

Ngụy Vô Tiện tránh ánh mắt của y, miễn cưỡng cười:

"Ngươi vì ta mà bị thương, ta giúp ngươi hút độc cũng không phải là chuyện gì lớn. Huống hồ độc này phần lớn là do oán rủa chi khí tạo thành, đối với ta không gây quá nhiều tổn hại."

Lam Vong Cơ không bỏ qua bất kỳ biểu hiện nào trên mặt hắn, ngay cả khi hắn theo bản năng né tránh cùng kháng cự, y cũng không hề coi nhẹ. Lam Vong Cơ hít vào một ngụm khí lạnh, thanh âm xưa nay luôn bình thản đã xuất hiện vài tia run rẩy rất nhỏ:

"Ta không muốn ngươi làm như vậy, ngươi không nên..."

Ngụy Vô Tiện thản nhiên nhìn y, một hơi đánh gãy câu nói kia:

"Đó là việc ta muốn làm."

"Ngụy Anh!"

Lam Vong Cơ trầm giọng quát, có vẻ như đã thật sự nổi giận.



"Chính ngươi cũng biết đó là oán rủa chi khí!"

Ngụy Vô Tiện thấy y đã nổi cơn thịnh nộ mà lên giọng trách cứ, phút chốc liền sững sờ. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy y tức giận đến vậy. Ngay lập tức, cái vẻ lợn chết không sợ nước sôi, bình mẻ không sợ vỡ liền biến mất, hoảng hồn lắp bắp nói:

"Lam Trạm, ta thật sự không việc gì... Ta..."

Hắn nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng hấp tấp giải thích:

"Ta tu quỷ đạo đã sớm quen với những thứ này. Ngày trước ta bị ném vào Loạn Táng Cương lâu như vậy vẫn có thể an an ổn ổn bò ra ngoài, những thứ này tính là gì. Huống hồ ta..."

Huống hồ hắn không có linh lực, ngoại trừ dùng nguyên thần áp chế quỷ túy ra thì thật sự không còn biện pháp khác. Đối với độc trong vết thương của Lam Vong Cơ, hắn không biết phải làm thế nào cho đúng, nhưng lại không thế khoanh tay đứng nhìn, chỉ có thể tự lấy bản thân mình ra làm vật chứa, đem độc tố dẫn ra ngoài, dùng quỷ đạo mà bản thân đang tu luyện từ từ hóa giải. Loại độc này quá xảo trá lại khó giải quyết, sợ là nếu để lâu một chút thì mạng của Lam Vong Cơ cũng không giữ được, hắn không dám mạo hiểm nhiều như vậy. Mà oán rủa chi khí kia sau khi tiến vào cơ thể hắn liền biến mất, dung nhập hoàn toàn vào cốt nhục bên trong, nửa điểm cũng không bị y sư dò xét được, vậy nên hắn mới có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, hơn nữa hắn vốn cũng không bị thương gì. Ngụy Vô Tiện không dám nói hết câu. Hắn không dám nói ra việc mình không có linh lực, luôn cảm thấy nếu giờ phút này Lam Vong Cơ biết được thì sẽ phát hoả, không khác gì lửa cháy đổ thêm dầu. Vậy nên, hắn chỉ có thể vừa lo lắng vừa bất an nắm chặt lấy cổ tay Lam Vong Cơ, chờ y nguôi giận.

Ai ngờ, Lam Vong Cơ lại như bị nói trúng tim đen, hất tay hắn ra, sắc mặt thoáng chốc trầm xuống.

Ngụy Vô Tiện thần sắc cứng ngắc, chân tay luống cuống đứng ở đó. Hai người giống như đều đang đợi đối phương lên tiếng, nhưng không ai chịu mở lời trước.

Lát sau, Lam Vong Cơ chậm rãi lắc đầu, dường như sự nhẫn nại của y đã đến cực điểm, phất ống tay áo quay người rời đi.

________///________

Hay lắm, Lam A Thố nổi giận rồi, Tiện Tiện lo nghĩ cách mà dỗ người ta đi.

* Tu La Luyện Ngục: cụm từ này nếu mà cắt nghĩa ra thì rất là dài dòng và khó hiểu, nên mình xin phép giữ nguyên. Nếu bạn nào muốn hiểu kĩ hơn có thể lên google tham khảo nhé. Đại khái có thể hiểu là giống như Ác quỷ đang thực hiện nghi lễ trừng phạt những linh hồn tội lỗi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau