[Vong Tiện] Ngàn Thương Trăm Sủng

Chương 25

Trước Sau
Ngụy Vô Tiện khó khăn từ trên cành cây run rẩy nhảy xuống, thầm nghĩ không biết có nên tự đánh ngất chính mình hay không? Ngất rồi trong đầu sẽ không còn nghĩ quẩn nghĩ quanh chuyện Lam Vong Cơ giận mình nhiều ra sao, hoặc là chuyện Lam Vong Cơ từ nay về sau có khi nào sẽ không để ý đến hắn nữa không... Một người có giáo dưỡng như y mà ngay cả nửa câu cũng không muốn nói với mình, còn hất tay mình ra. Còn phải nghĩ mới biết là y giận mình đến mức nào hay sao?

Đầu Ngụy Vô Tiện đau đến muốn nứt, trái bám phải vịn bước vào trong bố doanh, gần như là bò lên giường. Mồ hôi lạnh ào ào túa ra thấm ướt quần áo của hắn, khiến hắn không chần chừ thêm một khắc nào đem ngoại bào cùng quần dài đã ướt đẫm cởi ra, vứt xuống dưới chân giường, chỉ mặc mình trung y đơn bạc chui vào trong chăn.

Từng phân từng tấc da thịt của hắn đều đang kêu gào đau đớn, chỉ cần đụng vào vải vóc thôi cũng khiến hắn phát run. Ở chiến trường vật tư khan hiếm, vậy nên hắn mang hết chăn ấm đệm dày của mình qua cho Giang Yếm Ly, còn vỗ ngực nói mình là nam nhân, tùy tiện là được rồi. Cho nên, hiện tại hắn toàn thân ẩm ướt leo lên trên giường, cuộn tròn trong chăn đệm thô sơ thành một đoàn, không ngừng run rẩy. Từ đầu đến chân đều là cảm giác âm hàn lạnh buốt đến thấu xương. Hai tai hắn ù đi, phảng phất nghe thấy trong màn đêm yên tĩnh có tiếng oan hồn ác quỷ đang kêu gào thảm thiết. Âm thanh ấy từng chút từng chút len lỏi vào trong tai hắn, làm đầu hắn đau đến mức thần hồn điên đảo. Sự đau đớn không cách nào chịu được này khiến thần trí của Ngụy Vô Tiện cũng không còn rõ ràng. Những người khác có thể dùng linh lực của mình để áp chế sát ý dâng trào sau mỗi trận chiến, còn hắn, hắn chỉ có thể dựa vào nguyên thần của chính mình mà trấn áp loại sát khí đang cuồn cuộn trong huyết mạch kia. Thậm chí hắn còn không thể tự mình tu bổ cho bản thân, giống như một cái xác không hồn tàn tạ, vẫn là một khuôn mặt anh tuấn không tì vết, lục phủ ngũ tạng bên trong lại bị quỷ khí từng chút từng chút một ăn mòn, mà lại chỉ có thể dựa vào ý chí của bản thân, đem sát khí từng li từng tí chậm rãi tách ra.

Hắn im lặng nằm co quắp trên giường, từng đốt ngón tay siết chặt đến trắng bệch, mười đầu ngón chân bấu chặt vào chăn đệm. Một trận lại một trận đau đớn truyền đến khiến toàn thân hắn co rút thành một đoàn, mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra, từng giọt từng giọt lăn xuống, mi mắt ướt sũng nhắm chặt, đến cả sức để mở mắt ra cũng không có. Ngụy Vô Tiện cắn chặt môi, hung ác đem âm thanh đau đớn của chính mình đè xuống, không muốn để những người bên ngoài nghe thấy, dù là địch hay là bạn cũng không thể nghe thấy. Ngụy Vô Tiện sắc mặt tái nhợt đem hai cánh môi cắn đến mức bật máu, hai lá phổi giống như vỡ vụn đến nơi. Từng lỗ chân lông trên người hắn như bị nong ra, huyết nhục bên trong giống như có người dùng móng vuốt sắc bén không ngừng xâu xé, đem từng tấc da tấc thịt của hắn lăng trì thành từng mảnh.

Đau quá! Sao lại có thể đau đến mức này! Hắn còn tưởng mình có thể chịu được, nhưng hắn sai rồi...

"Chính ngươi cũng biết đó là oán rủa chi khí!"

Hai tai Ngụy Vô Tiện đã sớm ù đi, không còn nghe thấy bất kỳ tiếng động gì nữa. Nhưng giọng nói giận dữ này cứ vang lên trong đầu khiến hắn gần như nổ tung, khiến hắn đau đớn đến từng khớp ngón tay cũng phát run, khó khăn hít thở. Mỗi lần hít vào thở ra đều như bị ngàn vạn mũi kim đâm vào cơ thể, đem hắn đánh gục. Hắn rất muốn Lam Trạm ở bên lúc này. Nhưng mà Lam Trạm lại giận hắn rồi, có khi nào sẽ không thèm để ý đến hắn nữa không?

Càng suy nghĩ lung tung càng khiến đầu hắn đau đến kịch liệt. Cơn đau này đánh thẳng vào đại não của hắn, khiến hắn hết sợ hãi rồi lại bối rối. Hắn đau đến không chịu nổi nữa, hít sâu một tiếng, tiếng rên đau đớn nức nở khẽ bật ra giữa hai làn môi:

"Lam Trạm..."

Trong đêm khuya lạnh buốt, dường như có một tiếng thở dài cực nhẹ vang lên, phút chốc lại bị một ngọn gió rì rào che lấp mất. Âm thanh huyên náo linh đình từ bữa tiệc cách đó không xa truyền đến, nhỏ dần nhỏ dần rồi biến mất, như có ai đó đem vải che trước cửa bố doanh thả xuống, ngăn cách hết thảy mọi thanh âm hỗn tạp bên ngoài, trả lại cho không gian bên trong sự an tĩnh tuyệt đối.

Ngụy Vô Tiện trung y ẩm ướt mơ hồ cảm thấy mình được người ta ôn nhu ôm vào trong lòng. Tựa như là chìm vào giấc mộng mà mình ao ước nhất, hắn vô thức nắm chặt lấy quần áo của đối phương, gần như là nhào đến đem cái trán đầm đìa mồ hôi vùi vào trong lồng ngực ngào ngạt mùi đàn hương thanh lãnh kia.

Ngụy Vô Tiện buông lỏng ý thức, cũng không muốn kìm nén tiếng kêu đau nữa, hít thở một cách khó khăn, khàn giọng nói:

"Đau quá..."

Hắn được người kia ôn nhu ôm trong ngực, da thịt lạnh buốt được nhiệt độ ấm áp của người kia không ngừng vỗ về, cổ họng không nhịn được mà phát ra tiếng nức nở cực nhỏ. Cảm giác như cơ thể đang bị vùi trong hầm băng lâu ngày đột nhiên được người ta mang hết thảy ấm áp trong đời ra an ủi khiến hắn vui mừng đến rơi nước mắt.



Ngụy Vô Tiện hít thật sâu, cố gắng nhịn đau, siết chặt lấy quần áo của người bên cạnh, liều mạng chui vào trong lòng người ta ôm lấy, giống như là sợ bị người ấy bỏ rơi. Ngay cả cảm giác tê dại khi da thịt ma sát với quần áo cũng bị hắn ném ra sau đầu, run rẩy thì thào một câu không đầu không đuôi:

"Thật xin lỗi, ta sai rồi..."

Người ôm hắn thanh âm nhàn nhạt ghé sát vào lỗ tai hắn, nói:

"Ngươi sai chỗ nào?"

Ngụy Vô Tiện khó nhọc suy nghĩ, trong cổ họng bỗng cảm thấy ngột ngạt, hít thở dồn dập nói:

"Ta làm sai, khiến Lam Trạm tức giận..."

Vòng tay đang ôm chặt lấy hắn bỗng chốc cứng đờ, đối phương im lặng trong giây lát, thấp giọng nói:

"Y không tức giận..."

Ngụy Vô Tiện đầu óc mơ hồ bán tín bán nghi, vô thức mơ mơ màng màng nắm chặt lấy quần áo người kia, như kẻ chết đuối vớ được cọc, sống chết cũng không chịu buông:

"Thật sao?!?"

Lam Vong Cơ im lặng nhìn người trong ngực, sắc mặt hắn tái nhợt, đáng thương như một con mèo con bị bệnh, không còn dáng vẻ sáng láng như con báo nhỏ ngày thường, cũng không còn thấy được khí phách kiêu ngạo cùng tùy tiện trên chiến trường nữa. Một lúc sau, Lam Vong Cơ nhẹ nhàng thở ra, đem tia kiên trì cuối cùng kia phá hủy đến không còn một mảnh.

Ngón tay thon dài dịu dàng vén lọn tóc đã ướt đẫm mồ hôi trên trán Ngụy Vô Tiện sang một bên, nghe thấy Ngụy Vô Tiện phát ra một tiếng thở dốc thống khổ, đôi môi mỏng nhạt màu của y khẽ đặt lên trán người trong ngực mình một nụ hôn cực nhẹ mang theo tiếc thương vô hạn:

"Y làm sao nỡ giận ngươi chứ..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau