[Vong Tiện] Ngàn Thương Trăm Sủng
Chương 39
Tận đến khi bị người ta ngự kiếm mang theo lên thị trấn, Ngụy Vô Tiện vẫn còn chưa hết mê man.
Lần đầu nghe được Lam Vong Cơ dùng thanh âm không giấu nổi ý cười nói chuyện, sau khi cảm thấy có chút mới lạ thì đầu óc hắn liền nổ tung, lắp ba lắp bắp nửa ngày cũng không nói nổi một câu nên lời, luôn cảm thấy gọi thân mật như vậy thật giống như bị người ta trêu chọc. Mặc dù bình thường hắn luôn đối với Lam Vong Cơ gọi loạn, cái gì "Hàm Quang Quân", "Lam Trạm", "Lam nhị công tử", "Lam nhị ca ca" đều đem ra gọi hết. Trong lúc tình nồng ý mật thì miệng còn hồ ngôn loạn ngữ kêu nhiều thứ hơn, miễn làm sao khiêu khích được Lam Vong Cơ đến mức hô hấp hỗn loạn, lại còn thích dùng giọng nói nghẹn ngào như đang bị chà đạp, khiến cho y phải nắm lấy hàm dưới của hắn mà mạnh mẽ hôn lên chặn miệng.
"Ngươi..."
Tim Ngụy Vô Tiện nhảy loạn lên như muốn chui từ cuống họng ra. Ngón tay hắn cố sức níu lấy y phục của Lam Vong Cơ, thở dốc nửa ngày mới khó khăn bật ra một câu:
"Ngươi trêu ta."
Lam Vong Cơ bình tĩnh nói:
"Không có."
Ngụy Vô Tiện cúi đầu khàn khàn hít một ngụm khí, nhe răng trợn mắt ngẩng đầu nhìn Lam Vong Cơ:
"Lời của ta và sư tỷ... Ngươi nghe được nhiều hay ít."
Lam Vong Cơ nhìn hắn, nhàn nhạt đáp:
"Toàn bộ."
Ngụy Vô Tiện: "..."
Ngụy Vô Tiện ôm lấy mặt Lam Vong Cơ, hai mắt nhắm lại:
"Được lắm, Lam Trạm ngươi học xấu, nghe lén người khác nói chuyện."
Lam Vong Cơ lặng lẽ nhìn hắn, thành thật nói:
"Khi đó cũng không đi xa lắm."
Y ngừng lại một chút, trong mắt hiện lên một tia ý cười cực nhẹ:
"Nhưng ta cũng không phải cố ý."
"..."
Trong nháy mắt, Ngụy Vô Tiện có cảm giác mình để mông trần xuống sông bắt ba ba, bị người trong lòng nhìn thấy, lại còn bị người ta mang ra để trêu chọc, thực sự làm hắn xấu hổ chết đi được.
Tuy là nói vậy, nhưng từ khi cùng Lam Vong Cơ bên nhau đến sau này, Ngụy Vô Tiện vừa nghe thấy y kêu tên mình thì sẽ tự dưng động tâm. Giống như là... tên của mình trong miệng người khác kêu lên cũng không quá mức đặc biệt, nhưng chỉ duy nhất Lam Vong Cơ kêu hắn một tiếng "Ngụy Anh" thì sẽ như là gió mơn man bên tai, từ tính trầm thấp lại say đắm lòng người, trêu đến mức khiến hắn xuân tâm nhộn nhạo, hai tai ngứa ngáy, trong đầu đều là ý nghĩ mang toàn bộ bản thân mình dâng cho y.
Nhất là khi cùng đối phương ở trên giường, thanh âm trầm thấp từ tính lại trộn lẫn vài phần đè nén, mang theo vài tia thở dốc, khiến Ngụy Vô Tiện nghe thấy thì sống lưng liền nhu mềm như nước, hai chân khống chế không nổi muốn dạng ra, mặc kệ y muốn lấy gì thì lấy.
Lần đầu nghe được Lam Vong Cơ dùng thanh âm không giấu nổi ý cười nói chuyện, sau khi cảm thấy có chút mới lạ thì đầu óc hắn liền nổ tung, lắp ba lắp bắp nửa ngày cũng không nói nổi một câu nên lời, luôn cảm thấy gọi thân mật như vậy thật giống như bị người ta trêu chọc. Mặc dù bình thường hắn luôn đối với Lam Vong Cơ gọi loạn, cái gì "Hàm Quang Quân", "Lam Trạm", "Lam nhị công tử", "Lam nhị ca ca" đều đem ra gọi hết. Trong lúc tình nồng ý mật thì miệng còn hồ ngôn loạn ngữ kêu nhiều thứ hơn, miễn làm sao khiêu khích được Lam Vong Cơ đến mức hô hấp hỗn loạn, lại còn thích dùng giọng nói nghẹn ngào như đang bị chà đạp, khiến cho y phải nắm lấy hàm dưới của hắn mà mạnh mẽ hôn lên chặn miệng.
"Ngươi..."
Tim Ngụy Vô Tiện nhảy loạn lên như muốn chui từ cuống họng ra. Ngón tay hắn cố sức níu lấy y phục của Lam Vong Cơ, thở dốc nửa ngày mới khó khăn bật ra một câu:
"Ngươi trêu ta."
Lam Vong Cơ bình tĩnh nói:
"Không có."
Ngụy Vô Tiện cúi đầu khàn khàn hít một ngụm khí, nhe răng trợn mắt ngẩng đầu nhìn Lam Vong Cơ:
"Lời của ta và sư tỷ... Ngươi nghe được nhiều hay ít."
Lam Vong Cơ nhìn hắn, nhàn nhạt đáp:
"Toàn bộ."
Ngụy Vô Tiện: "..."
Ngụy Vô Tiện ôm lấy mặt Lam Vong Cơ, hai mắt nhắm lại:
"Được lắm, Lam Trạm ngươi học xấu, nghe lén người khác nói chuyện."
Lam Vong Cơ lặng lẽ nhìn hắn, thành thật nói:
"Khi đó cũng không đi xa lắm."
Y ngừng lại một chút, trong mắt hiện lên một tia ý cười cực nhẹ:
"Nhưng ta cũng không phải cố ý."
"..."
Trong nháy mắt, Ngụy Vô Tiện có cảm giác mình để mông trần xuống sông bắt ba ba, bị người trong lòng nhìn thấy, lại còn bị người ta mang ra để trêu chọc, thực sự làm hắn xấu hổ chết đi được.
Tuy là nói vậy, nhưng từ khi cùng Lam Vong Cơ bên nhau đến sau này, Ngụy Vô Tiện vừa nghe thấy y kêu tên mình thì sẽ tự dưng động tâm. Giống như là... tên của mình trong miệng người khác kêu lên cũng không quá mức đặc biệt, nhưng chỉ duy nhất Lam Vong Cơ kêu hắn một tiếng "Ngụy Anh" thì sẽ như là gió mơn man bên tai, từ tính trầm thấp lại say đắm lòng người, trêu đến mức khiến hắn xuân tâm nhộn nhạo, hai tai ngứa ngáy, trong đầu đều là ý nghĩ mang toàn bộ bản thân mình dâng cho y.
Nhất là khi cùng đối phương ở trên giường, thanh âm trầm thấp từ tính lại trộn lẫn vài phần đè nén, mang theo vài tia thở dốc, khiến Ngụy Vô Tiện nghe thấy thì sống lưng liền nhu mềm như nước, hai chân khống chế không nổi muốn dạng ra, mặc kệ y muốn lấy gì thì lấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất