[Vong Tiện] Ngàn Thương Trăm Sủng
Chương 4
Mấy năm ngắn ngủi tham gia Xạ Nhật chi chinh, Ngụy Vô Tiện tự nhận mình không phải là một kẻ phi thường nhạy cảm cũng có thể cảm giác được Lam Vong Cơ đối xử với mình quá tốt. Không, phải nói là không thể nào tốt hơn được nữa mới đúng.
Ngụy Vô Tiện miễn cưỡng nửa nằm nửa ngồi trên mái nhà, cây sáo toàn thân đen bóng như mực xoay giữa mấy đầu ngón tay, bình rượu bên cạnh đã sớm không còn một giọt, khoé mắt quét một vòng lại thấy Lam Vong Cơ đang đứng ở bên dưới ngước mắt lên chăm chú nhìn hắn.
"Lam Trạm, lên đây!"
Khoé miệng của hắn nhấc lên ý cười, đôi chân thon dài đang gác trên mái hiên khẽ nhịp nhịp, giày đen lộ ra, ngược lại phá lệ tùy ý nhàn nhã. Lam Vong Cơ yên lặng nhìn hắn một chốc, nhẹ nhàng tung người phi lên mái nhà, tư thái đoan chính ngồi xuống cạnh hắn. Trải qua mấy năm Xạ Nhật chi chinh, hai người bọn hắn đụng chạm nhiều thành quen, Ngụy Vô Tiện theo thói quen xích lại bên cạnh, cười nhẹ vung tay lên thuận tiện khoác lên vai Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ vẫn tư thái đoan chính mặc kệ hắn ôm lấy, ánh mắt lướt qua bàn tay hắn đang để trên vai mình. Ngụy Vô Tiện lười biếng dựa vào người y, cũng không chú ý đến phản ứng của y, chỉ ngáp một cái, nói:
"Chinh chiến kết thúc rồi ngươi định làm gì?"
Lam Vong Cơ không trực tiếp trả lời mà hỏi ngược lại:
"Ngươi thì sao?"
Ngụy Vô Tiện ha ha nói:
"Ta có thể làm gì nữa chứ? Còn không phải trở về Vân Mộng sao. Ta cùng Giang Trừng và sư tỷ đã nghĩ kỹ, nên đem Liên Hoa Ổ trùng tu lại như thế nào, sen trong ao cũng phải tu bổ một phen. Nhiều ngày không về, sợ là đến lá cũng héo quắt rồi." Hắn lắc đầu tặc lưỡi một tiếng, nói: "Đáng tiếc bây giờ mới là tháng ba. Nếu tầm tháng tám, tháng chín ngươi có thể tới, ta nhất định sẽ dẫn ngươi đi ăn mẻ hạt sen mới nhất."
"Được"
Ngụy Vô Tiện: "A"
Hắn vô thức quay đầu sang, liền bắt gặp một đôi con ngươi màu lưu ly cực thiển đang ở rất gần mình. Trăng đêm nhàn nhạt bao phủ lên khuôn mặt bạch ngọc tuấn dật của Lam Vong Cơ, phản chiếu trong đôi mắt trong suốt có mấy phần thanh lãnh, nhưng lại ẩn ẩn như đang đè nén điều gì, lại toát lên vài phần hương vị dịu dàng. Ngụy Vô Tiện có chút hoa mày chóng mặt, miệng lưỡi khô đắng. Khoảng cách quá gần khiến bầu không khí trở nên thập phần ái muội. Ngụy Vô Tiện tự nói với bản thân, nếu hắn còn không mau tách ra thì sẽ phát sinh cái gì đó vượt quá dự kiến, nhưng thân thể lại như mọc rễ trên mái nhà, cánh tay đang khoác trên vai Lam Vong Cơ cũng giữ nguyên không bỏ xuống.
"Ta sẽ đến."
Hơi thở của hai người gần nhau đến mức như quấn cùng một chỗ, thanh âm của Lam Vong Cơ trầm thấp đầy từ tính vang lên, hơi thở ấm áp rơi xuống trên chóp mũi bờ môi của Ngụy Vô Tiện, làm cho đáy lòng hắn như bị cái gì cào ngứa. Ngụy Vô Tiện phiêu hốt nhìn chằm chằm phiến môi hồng nhạt của y, như thể bị hơi thở ấm áp tràn ngập mùi đàn hương kia mê đảo tâm hồn, nhưng lại không có ý muốn tránh xa, đại não nhảy loạn thành một nùi:
"Đến chỗ nào?"
"Đến Vân Mộng."
Lam Vong Cơ thấp giọng nói, làm Ngụy Vô Tiện ngây ngẩn cả người. Một giây sau, hắn cười phì một tiếng, lông mày nhướn lên, giống như vừa nghe thấy chuyện gì rất buồn cười, sắc mặt tái nhợt cũng vì trận cười này mà ửng đỏ, lộ dáng vẻ sinh động hơn nhiều. Lam Vong Cơ an tĩnh nhìn hắn cười xong, liền bị Ngụy Vô Tiện nhẹ nhẹ vỗ vỗ vai, lại nghe hắn nói:
"Lam Trạm, con người ngươi..."
Lam Vong Cơ: "Ừm?"
Ngụy Vô Tiện cân nhắc một chút, rồi mở miệng trêu chọc:
"Con người ngươi nếu coi trọng cô nương nhà nào, chỉ cần mở miệng dứt khoát cầu hôn nàng như vừa rồi, e là người ta đến nửa điểm cũng chống đỡ không nổi."
Lam Vong Cơ: "Ừm."
Ngụy Vô Tiện: "Ha ha ha ha ha."
Dường như đã lâu lắm rồi hắn chưa được cười vui vẻ như vậy. Hắn luôn có cảm giác, mỗi lần ở bên Lam Vong Cơ, tâm tình hắn đều vô thức vui vẻ lẫn nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
"Người có nguyện ý không?"
Lam Vong Cơ bỗng nhiên mở lời. Ngụy Vô Tiện vẫn còn đang cười nên chưa kịp phản ứng lại, liền thấy y nhẹ nhàng đem bàn tay hắn đang đặt trên vai y trân trọng nắm lấy trong lòng bàn tay. Ngụy Vô Tiện sững sờ nhìn hắn, cảm thấy hình như có cái gì đó không đúng lắm, đáy lòng chợt nhảy dựng lên.
Ánh trăng như sương như tuyết len vào mái tóc đen nhánh, phản chiếu lên khuôn mặt nhàn nhạt như đang che đậy một tầng nhu tình. Người trước mắt siết thật chặt tay hắn, phiến môi mỏng nhạt màu ở trên đốt ngón tay thon dài của hắn hạ xuống một cái hôn ấm áp, ánh mắt nghiêm túc lại ngưng trọng:
"Ngụy Anh, tâm ta duyệt ngươi."
Trái tim Ngụy Vô Tiện nhất thời nhảy loạn lên, những lời vừa rồi vang bên tai hắn hệt như là có người đang cầm chiêng hung hăng gõ choeng choeng choeng, truyền lên não một mồi lửa châm cho đại pháo nổ tung làm hắn choáng váng đầu óc, nụ cười trên mặt cũng cứng đờ. Chỗ ngón tay bị Lam Vong Cơ hôn tê rần như có một dòng điện chạy qua, chui vào từng tấc da thịt, dung nhập sâu vào cốt nhục bên trong. Ngụy Vô Tiện khó khăn thở ra một tiếng, tiếp theo là thân eo mềm nhũn đến ngồi cũng không vững, không có khí lực mà trực tiếp phi thường mất mặt từ trên mái nhà ngã xuống.
(Thề đọc đoạn này cười không gõ nổi chữ =)))) Lam Trạm chơi lớn một lần làm Tiện Tiện EQ thấp chống đỡ không nổi =)))))
"Ngụy Anh!!!"
Lam Vong Cơ ngược lại phản ứng cực nhanh, từ trên mái nhà phi thân xuống, kịp thời vớt được Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện bị người ta ôm trong lòng, đến khi tiếp đất rồi vẫn còn như chưa tỉnh mộng. Quỷ sáo Trần Tình trên chiến trường hô mưa gọi gió khiến người người chỉ vừa nghe thôi đã sợ mất mật, hiện tại lại không khác gì thanh củi nhóm bếp bị chủ nhân đang lúng ta lúng túng cầm không chắc, "cạch" một tiếng rơi xuống đất.
Ngụy Vô Tiện nghe được tiếng động liền hấp tấp vội vàng cúi đầu muốn nhặt lên, lại bị Lam Vong Cơ nắm lấy cổ tay ngăn lại.
Ngụy Vô Tiện: "..."
"Cẩn thận."
Lam Vong Cơ chậm rãi cúi người thay hắn nhặt Trần Tình lên, bỏ vào trong lòng bàn tay, thanh âm trầm thấp. Cô Tô Lam nhị công tử trong miệng thế nhân chính là thiếu niên phong hoa tuyệt đại, ngọc thụ lâm phong, bạch y sương tuyết. Khuôn mặt tuấn tú ngày thường diện vô biểu tình giờ phút này tràn ngập ôn nhu, khoé mắt đuôi mày dưới ánh trăng lại càng thêm phần điệt lệ. Ngụy Vô Tiện nhìn y, tim nhảy loạn lên, miệng lưỡi khô nóng. Hắn lần đầu tiên trong đời, ngàn năm khó gặp, cảm thấy thẹn thùng.
Ngụy Vô Tiện tự nhận mình đã từng trêu chọc qua vô số bụi hoa, nhìn không biết bao nhiêu là mỹ nữ, xem không thiếu loại xuân cung đồ nào. Hắn đã từng cùng Nhiếp Nhị Giang Trừng ba người một chỗ ở sau lưng cười nhạo tiểu cô bản của Lam thị kia cả đời cũng không tìm được ý trung nhân, sẽ không khác tổ tiên Lam gia thanh tâm quả dục, suốt đời làm hòa thượng.
Nghìn tính vạn tính cũng không ngờ, Lam Vong Cơ một khoả chân tâm thế mà lại dâng cho mình!
Không biết là đang còn choáng váng hay là do chính bản thân hắn một hai năm nay đối với y ôn nhu săn sóc mà động tâm, Ngụy Vô Tiện bất động nhìn Lam Vong Cơ tiến đến gần mình, không hề phản kháng để y đặt một nụ hôn lên môi. Hai đôi cánh môi chạm nhau, trong nháy mắt xúc cảm lành lạnh đê mê đó làm cho Ngụy Vô Tiện thoải mái đến than nhẹ một tiếng, vô thức vòng tay ôm eo Lam Vong Cơ, bị người kia nâng lên bế trong lòng. Đến khi bị ôm lên giường, ánh mắt Ngụy Vô Tiện vẫn còn mông lung nhìn lên đỉnh màn tuyết trắng đang không ngừng lay động, ánh nến vốn đang chiếu sáng căn phòng bỗng chợt tắt, đầu ngón tay khẩn trương tìm đến nhau, đan chặt trên nệm giường.
Giờ phút này, tuy là đau đớn, nhưng lại vô cùng an tâm.
Ngụy Vô Tiện miễn cưỡng nửa nằm nửa ngồi trên mái nhà, cây sáo toàn thân đen bóng như mực xoay giữa mấy đầu ngón tay, bình rượu bên cạnh đã sớm không còn một giọt, khoé mắt quét một vòng lại thấy Lam Vong Cơ đang đứng ở bên dưới ngước mắt lên chăm chú nhìn hắn.
"Lam Trạm, lên đây!"
Khoé miệng của hắn nhấc lên ý cười, đôi chân thon dài đang gác trên mái hiên khẽ nhịp nhịp, giày đen lộ ra, ngược lại phá lệ tùy ý nhàn nhã. Lam Vong Cơ yên lặng nhìn hắn một chốc, nhẹ nhàng tung người phi lên mái nhà, tư thái đoan chính ngồi xuống cạnh hắn. Trải qua mấy năm Xạ Nhật chi chinh, hai người bọn hắn đụng chạm nhiều thành quen, Ngụy Vô Tiện theo thói quen xích lại bên cạnh, cười nhẹ vung tay lên thuận tiện khoác lên vai Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ vẫn tư thái đoan chính mặc kệ hắn ôm lấy, ánh mắt lướt qua bàn tay hắn đang để trên vai mình. Ngụy Vô Tiện lười biếng dựa vào người y, cũng không chú ý đến phản ứng của y, chỉ ngáp một cái, nói:
"Chinh chiến kết thúc rồi ngươi định làm gì?"
Lam Vong Cơ không trực tiếp trả lời mà hỏi ngược lại:
"Ngươi thì sao?"
Ngụy Vô Tiện ha ha nói:
"Ta có thể làm gì nữa chứ? Còn không phải trở về Vân Mộng sao. Ta cùng Giang Trừng và sư tỷ đã nghĩ kỹ, nên đem Liên Hoa Ổ trùng tu lại như thế nào, sen trong ao cũng phải tu bổ một phen. Nhiều ngày không về, sợ là đến lá cũng héo quắt rồi." Hắn lắc đầu tặc lưỡi một tiếng, nói: "Đáng tiếc bây giờ mới là tháng ba. Nếu tầm tháng tám, tháng chín ngươi có thể tới, ta nhất định sẽ dẫn ngươi đi ăn mẻ hạt sen mới nhất."
"Được"
Ngụy Vô Tiện: "A"
Hắn vô thức quay đầu sang, liền bắt gặp một đôi con ngươi màu lưu ly cực thiển đang ở rất gần mình. Trăng đêm nhàn nhạt bao phủ lên khuôn mặt bạch ngọc tuấn dật của Lam Vong Cơ, phản chiếu trong đôi mắt trong suốt có mấy phần thanh lãnh, nhưng lại ẩn ẩn như đang đè nén điều gì, lại toát lên vài phần hương vị dịu dàng. Ngụy Vô Tiện có chút hoa mày chóng mặt, miệng lưỡi khô đắng. Khoảng cách quá gần khiến bầu không khí trở nên thập phần ái muội. Ngụy Vô Tiện tự nói với bản thân, nếu hắn còn không mau tách ra thì sẽ phát sinh cái gì đó vượt quá dự kiến, nhưng thân thể lại như mọc rễ trên mái nhà, cánh tay đang khoác trên vai Lam Vong Cơ cũng giữ nguyên không bỏ xuống.
"Ta sẽ đến."
Hơi thở của hai người gần nhau đến mức như quấn cùng một chỗ, thanh âm của Lam Vong Cơ trầm thấp đầy từ tính vang lên, hơi thở ấm áp rơi xuống trên chóp mũi bờ môi của Ngụy Vô Tiện, làm cho đáy lòng hắn như bị cái gì cào ngứa. Ngụy Vô Tiện phiêu hốt nhìn chằm chằm phiến môi hồng nhạt của y, như thể bị hơi thở ấm áp tràn ngập mùi đàn hương kia mê đảo tâm hồn, nhưng lại không có ý muốn tránh xa, đại não nhảy loạn thành một nùi:
"Đến chỗ nào?"
"Đến Vân Mộng."
Lam Vong Cơ thấp giọng nói, làm Ngụy Vô Tiện ngây ngẩn cả người. Một giây sau, hắn cười phì một tiếng, lông mày nhướn lên, giống như vừa nghe thấy chuyện gì rất buồn cười, sắc mặt tái nhợt cũng vì trận cười này mà ửng đỏ, lộ dáng vẻ sinh động hơn nhiều. Lam Vong Cơ an tĩnh nhìn hắn cười xong, liền bị Ngụy Vô Tiện nhẹ nhẹ vỗ vỗ vai, lại nghe hắn nói:
"Lam Trạm, con người ngươi..."
Lam Vong Cơ: "Ừm?"
Ngụy Vô Tiện cân nhắc một chút, rồi mở miệng trêu chọc:
"Con người ngươi nếu coi trọng cô nương nhà nào, chỉ cần mở miệng dứt khoát cầu hôn nàng như vừa rồi, e là người ta đến nửa điểm cũng chống đỡ không nổi."
Lam Vong Cơ: "Ừm."
Ngụy Vô Tiện: "Ha ha ha ha ha."
Dường như đã lâu lắm rồi hắn chưa được cười vui vẻ như vậy. Hắn luôn có cảm giác, mỗi lần ở bên Lam Vong Cơ, tâm tình hắn đều vô thức vui vẻ lẫn nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
"Người có nguyện ý không?"
Lam Vong Cơ bỗng nhiên mở lời. Ngụy Vô Tiện vẫn còn đang cười nên chưa kịp phản ứng lại, liền thấy y nhẹ nhàng đem bàn tay hắn đang đặt trên vai y trân trọng nắm lấy trong lòng bàn tay. Ngụy Vô Tiện sững sờ nhìn hắn, cảm thấy hình như có cái gì đó không đúng lắm, đáy lòng chợt nhảy dựng lên.
Ánh trăng như sương như tuyết len vào mái tóc đen nhánh, phản chiếu lên khuôn mặt nhàn nhạt như đang che đậy một tầng nhu tình. Người trước mắt siết thật chặt tay hắn, phiến môi mỏng nhạt màu ở trên đốt ngón tay thon dài của hắn hạ xuống một cái hôn ấm áp, ánh mắt nghiêm túc lại ngưng trọng:
"Ngụy Anh, tâm ta duyệt ngươi."
Trái tim Ngụy Vô Tiện nhất thời nhảy loạn lên, những lời vừa rồi vang bên tai hắn hệt như là có người đang cầm chiêng hung hăng gõ choeng choeng choeng, truyền lên não một mồi lửa châm cho đại pháo nổ tung làm hắn choáng váng đầu óc, nụ cười trên mặt cũng cứng đờ. Chỗ ngón tay bị Lam Vong Cơ hôn tê rần như có một dòng điện chạy qua, chui vào từng tấc da thịt, dung nhập sâu vào cốt nhục bên trong. Ngụy Vô Tiện khó khăn thở ra một tiếng, tiếp theo là thân eo mềm nhũn đến ngồi cũng không vững, không có khí lực mà trực tiếp phi thường mất mặt từ trên mái nhà ngã xuống.
(Thề đọc đoạn này cười không gõ nổi chữ =)))) Lam Trạm chơi lớn một lần làm Tiện Tiện EQ thấp chống đỡ không nổi =)))))
"Ngụy Anh!!!"
Lam Vong Cơ ngược lại phản ứng cực nhanh, từ trên mái nhà phi thân xuống, kịp thời vớt được Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện bị người ta ôm trong lòng, đến khi tiếp đất rồi vẫn còn như chưa tỉnh mộng. Quỷ sáo Trần Tình trên chiến trường hô mưa gọi gió khiến người người chỉ vừa nghe thôi đã sợ mất mật, hiện tại lại không khác gì thanh củi nhóm bếp bị chủ nhân đang lúng ta lúng túng cầm không chắc, "cạch" một tiếng rơi xuống đất.
Ngụy Vô Tiện nghe được tiếng động liền hấp tấp vội vàng cúi đầu muốn nhặt lên, lại bị Lam Vong Cơ nắm lấy cổ tay ngăn lại.
Ngụy Vô Tiện: "..."
"Cẩn thận."
Lam Vong Cơ chậm rãi cúi người thay hắn nhặt Trần Tình lên, bỏ vào trong lòng bàn tay, thanh âm trầm thấp. Cô Tô Lam nhị công tử trong miệng thế nhân chính là thiếu niên phong hoa tuyệt đại, ngọc thụ lâm phong, bạch y sương tuyết. Khuôn mặt tuấn tú ngày thường diện vô biểu tình giờ phút này tràn ngập ôn nhu, khoé mắt đuôi mày dưới ánh trăng lại càng thêm phần điệt lệ. Ngụy Vô Tiện nhìn y, tim nhảy loạn lên, miệng lưỡi khô nóng. Hắn lần đầu tiên trong đời, ngàn năm khó gặp, cảm thấy thẹn thùng.
Ngụy Vô Tiện tự nhận mình đã từng trêu chọc qua vô số bụi hoa, nhìn không biết bao nhiêu là mỹ nữ, xem không thiếu loại xuân cung đồ nào. Hắn đã từng cùng Nhiếp Nhị Giang Trừng ba người một chỗ ở sau lưng cười nhạo tiểu cô bản của Lam thị kia cả đời cũng không tìm được ý trung nhân, sẽ không khác tổ tiên Lam gia thanh tâm quả dục, suốt đời làm hòa thượng.
Nghìn tính vạn tính cũng không ngờ, Lam Vong Cơ một khoả chân tâm thế mà lại dâng cho mình!
Không biết là đang còn choáng váng hay là do chính bản thân hắn một hai năm nay đối với y ôn nhu săn sóc mà động tâm, Ngụy Vô Tiện bất động nhìn Lam Vong Cơ tiến đến gần mình, không hề phản kháng để y đặt một nụ hôn lên môi. Hai đôi cánh môi chạm nhau, trong nháy mắt xúc cảm lành lạnh đê mê đó làm cho Ngụy Vô Tiện thoải mái đến than nhẹ một tiếng, vô thức vòng tay ôm eo Lam Vong Cơ, bị người kia nâng lên bế trong lòng. Đến khi bị ôm lên giường, ánh mắt Ngụy Vô Tiện vẫn còn mông lung nhìn lên đỉnh màn tuyết trắng đang không ngừng lay động, ánh nến vốn đang chiếu sáng căn phòng bỗng chợt tắt, đầu ngón tay khẩn trương tìm đến nhau, đan chặt trên nệm giường.
Giờ phút này, tuy là đau đớn, nhưng lại vô cùng an tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất