[Vong Tiện] Ngàn Thương Trăm Sủng
Chương 47
"Lam Trạm!"
Ngụy Vô Tiện khẩn trương cực độ chạy theo sau Lam Vong Cơ, trong lòng gấp đến mức giống như bị mèo cào. Hắn nhẫn nhịn nửa tháng nay, cuối cùng cũng đợi đến khi nghị sự kết thúc mới chớp lấy cơ hội đem người túm lại hỏi rõ một phen.
Thấy Lam Vong Cơ dừng lại, Ngụy Vô Tiện vô thức nắm lấy tay hắn. Không ngờ đến đối phương giống như bị điện giật, hấp tấp thu tay về. Trong mắt Lam Vong Cơ hiện lên vài tia kinh ngạc.
"Ngụy Anh?"
"Là ta là ta!" Ngụy Vô Tiện thấy y rút tay cũng không giận, ngược lại vội vàng la lên. "Tại sao hôm đó ngươi lại không từ mà biệt? Ta đợi suốt một buổi tối đều không thấy ngươi quay về."
Sau đó vì không có cơ hội gặp lại y nên Ngụy Vô Tiện cho rằng khi ấy y có việc gấp cần xử lý nên mới khẩn cấp theo thư triệu hồi về thẳng Cô Tô. Hắn cũng rất muốn đến Cô Tô hỏi thăm một lần, nhưng chiến sự ở Lang Tà lại vô cùng cấp bách, nhất thời không thể phân thân. Cho đến tận hôm nay, thừa dịp tứ đại thế gia tụ họp tại Lan Lăng mới vội vã tìm trong đám người thân ảnh màu trắng kia.
Lam Vong Cơ hơi nhíu mày:
"Hôm đó?"
Ngụy Vô Tiện bị câu này của y làm cho nghẹn họng, chần chừ một lúc rồi nói:
"Ngươi..."
Hắn chợt nghĩ ra điều gì đó, đưa mắt nhìn quanh, chắc chắn không có ai mới thấp giọng do dự hỏi:
"Ngươi không vui có phải không?"
Lam Vong Cơ nhíu mày chặt hơn:
"Chuyện gì?"
"Là chuyện..." Ngụy Vô Tiện mấp máy môi, dường như cũng có chút hối hận mà gãi gãi gáy, nói:
"Là chuyện ta hôm đó giục ngươi đem sự tình của chúng ta nói cho sư tỷ cùng Giang Trừng, còn có thúc phụ và ca ca ngươi."
Nửa tháng nay hắn luôn trái lo phải nghĩ, cuối cùng kết luận chỉ có khả năng này mới khiến Lam Vong Cơ không từ mà biệt. Mình đây đúng là thừa nước đục thả câu, bức ép người ta mà! Quá nóng vội! Cải trắng cũng đã ôm trong tay sao lại còn lo sợ người ta chạy mất.
Ngụy Vô Tiện cong cong khóe miệng, chăm chú nhìn nhìn, đưa tay ra muốn trấn an y:
"Được rồi, là lỗi của ta, ta không nên thúc giục ngươi gấp như vậy..."
Ai ngờ người kia lại trở tay cầm lấy cổ tay hắn. Dường như Lam Vong Cơ không hiểu nổi nửa điểm những gì hắn đang nói, mi tâm nhíu chặt, trầm giọng gọi:
"Ngụy Anh."
Ngụy Vô Tiện bị y nắm tay, tưởng rằng y muốn hoà hảo với mình, mừng rỡ tiến lại gần, nói:
"Sao cơ?"
Lam Vong Cơ yên lặng nhìn hắn, con ngươi nhạt màu như thể đang cố đè nén cảm xúc tựa sóng ngầm phun trào, lại phá lệ nghiêm túc:
"Cùng ta về Cô Tô."
Ngụy Vô Tiện sững sờ:
"Về Cô Tô..."
Trong lòng hắn thầm nghĩ: Chẳng lẽ hôm đó Lam Trạm vội vã trở về là muốn báo cho Lam gia biết quan hệ giữa hai người bọn họ? Nếu như vậy, về Cô Tô cũng không phải là không thể...
Lam Vong Cơ cau mày nói:
"Tu tà đạo cuối cùng cũng sẽ phải trả giá đắt, từ xưa đến nay đều không có ngoại lệ."
Chỉ đơn giản vài câu rơi vào trong tai Ngụy Vô Tiện đang khẩn trương mà chưa kịp chuẩn bị tinh thần cũng đủ làm hắn cả kinh trừng lớn mắt, không thể tin nổi mà lùi về phía sau nửa bước.
Tình huống diễn ra giống y đúc giấc mộng hôm trước, trong một khắc cuồn cuộn dâng lên bao trùm lấy toàn bộ tâm trí hắn. Hệt như nhúng đầu vào trong một chậu băng vụn, lạnh giá đến độ làm chân tay Ngụy Vô Tiện như chết lặng, toàn thân như rơi vào giữa trời đông rét buốt. Nửa ngày, Ngụy Vô Tiện mới khó khăn lên tiếng:
"Ngươi không phải đã nói rằng ta tu Quỷ đạo..."
"Ngụy Anh!" Lam Vong Cơ nghiêm giọng nói: "Đạo này hại thân, càng hại tâm tính. Ngươi..."
"Đủ rồi!"
Ngụy Vô Tiện thấy y bắt đầu muốn giáo huấn hắn, sắc mặt liền tái nhợt. Trong con ngươi đen bóng bùng lên một ngọn lửa giận, lệ khí toả ra, giọng nói cũng lạnh đi:
"Tiếp theo có phải ngươi muốn ta cùng ngươi về Cô Tô lãnh phạt, chịu cấm đoán, đem loại tà ma ngoại đạo như ta trấn áp rồi diệt cỏ tận gốc?!?"
Lam Vong Cơ: "Ta..."
Cổ họng Ngụy Vô Tiện khô khốc đến phát đau, nửa chữ y nói cũng không muốn nghe. Đàn mộc châu mấy ngày nay được hắn hết lòng nâng niu nương theo khớp xương đang rung động, khảm vào lòng bàn tay đến đau buốt. Ngụy Vô Tiện hít vào một ngụm khí lạnh, giống như là hoàn toàn sụp đổ, mi tâm thống khổ nhíu lại, cảm thấy trước ngực đau đớn đến tê tâm phế liệt, mấy ngón tay túm chặt lấy ngực áo đến mức trắng bệch. Giọng nói của hắn khàn khàn tràn đầy bất lực, nhưng lẫn trong đó là ý giận ngút trời. Hắn tức muốn nổ đom đóm mắt:
"Đúng là ngươi đang lừa ta!"
Ngụy Vô Tiện khẩn trương cực độ chạy theo sau Lam Vong Cơ, trong lòng gấp đến mức giống như bị mèo cào. Hắn nhẫn nhịn nửa tháng nay, cuối cùng cũng đợi đến khi nghị sự kết thúc mới chớp lấy cơ hội đem người túm lại hỏi rõ một phen.
Thấy Lam Vong Cơ dừng lại, Ngụy Vô Tiện vô thức nắm lấy tay hắn. Không ngờ đến đối phương giống như bị điện giật, hấp tấp thu tay về. Trong mắt Lam Vong Cơ hiện lên vài tia kinh ngạc.
"Ngụy Anh?"
"Là ta là ta!" Ngụy Vô Tiện thấy y rút tay cũng không giận, ngược lại vội vàng la lên. "Tại sao hôm đó ngươi lại không từ mà biệt? Ta đợi suốt một buổi tối đều không thấy ngươi quay về."
Sau đó vì không có cơ hội gặp lại y nên Ngụy Vô Tiện cho rằng khi ấy y có việc gấp cần xử lý nên mới khẩn cấp theo thư triệu hồi về thẳng Cô Tô. Hắn cũng rất muốn đến Cô Tô hỏi thăm một lần, nhưng chiến sự ở Lang Tà lại vô cùng cấp bách, nhất thời không thể phân thân. Cho đến tận hôm nay, thừa dịp tứ đại thế gia tụ họp tại Lan Lăng mới vội vã tìm trong đám người thân ảnh màu trắng kia.
Lam Vong Cơ hơi nhíu mày:
"Hôm đó?"
Ngụy Vô Tiện bị câu này của y làm cho nghẹn họng, chần chừ một lúc rồi nói:
"Ngươi..."
Hắn chợt nghĩ ra điều gì đó, đưa mắt nhìn quanh, chắc chắn không có ai mới thấp giọng do dự hỏi:
"Ngươi không vui có phải không?"
Lam Vong Cơ nhíu mày chặt hơn:
"Chuyện gì?"
"Là chuyện..." Ngụy Vô Tiện mấp máy môi, dường như cũng có chút hối hận mà gãi gãi gáy, nói:
"Là chuyện ta hôm đó giục ngươi đem sự tình của chúng ta nói cho sư tỷ cùng Giang Trừng, còn có thúc phụ và ca ca ngươi."
Nửa tháng nay hắn luôn trái lo phải nghĩ, cuối cùng kết luận chỉ có khả năng này mới khiến Lam Vong Cơ không từ mà biệt. Mình đây đúng là thừa nước đục thả câu, bức ép người ta mà! Quá nóng vội! Cải trắng cũng đã ôm trong tay sao lại còn lo sợ người ta chạy mất.
Ngụy Vô Tiện cong cong khóe miệng, chăm chú nhìn nhìn, đưa tay ra muốn trấn an y:
"Được rồi, là lỗi của ta, ta không nên thúc giục ngươi gấp như vậy..."
Ai ngờ người kia lại trở tay cầm lấy cổ tay hắn. Dường như Lam Vong Cơ không hiểu nổi nửa điểm những gì hắn đang nói, mi tâm nhíu chặt, trầm giọng gọi:
"Ngụy Anh."
Ngụy Vô Tiện bị y nắm tay, tưởng rằng y muốn hoà hảo với mình, mừng rỡ tiến lại gần, nói:
"Sao cơ?"
Lam Vong Cơ yên lặng nhìn hắn, con ngươi nhạt màu như thể đang cố đè nén cảm xúc tựa sóng ngầm phun trào, lại phá lệ nghiêm túc:
"Cùng ta về Cô Tô."
Ngụy Vô Tiện sững sờ:
"Về Cô Tô..."
Trong lòng hắn thầm nghĩ: Chẳng lẽ hôm đó Lam Trạm vội vã trở về là muốn báo cho Lam gia biết quan hệ giữa hai người bọn họ? Nếu như vậy, về Cô Tô cũng không phải là không thể...
Lam Vong Cơ cau mày nói:
"Tu tà đạo cuối cùng cũng sẽ phải trả giá đắt, từ xưa đến nay đều không có ngoại lệ."
Chỉ đơn giản vài câu rơi vào trong tai Ngụy Vô Tiện đang khẩn trương mà chưa kịp chuẩn bị tinh thần cũng đủ làm hắn cả kinh trừng lớn mắt, không thể tin nổi mà lùi về phía sau nửa bước.
Tình huống diễn ra giống y đúc giấc mộng hôm trước, trong một khắc cuồn cuộn dâng lên bao trùm lấy toàn bộ tâm trí hắn. Hệt như nhúng đầu vào trong một chậu băng vụn, lạnh giá đến độ làm chân tay Ngụy Vô Tiện như chết lặng, toàn thân như rơi vào giữa trời đông rét buốt. Nửa ngày, Ngụy Vô Tiện mới khó khăn lên tiếng:
"Ngươi không phải đã nói rằng ta tu Quỷ đạo..."
"Ngụy Anh!" Lam Vong Cơ nghiêm giọng nói: "Đạo này hại thân, càng hại tâm tính. Ngươi..."
"Đủ rồi!"
Ngụy Vô Tiện thấy y bắt đầu muốn giáo huấn hắn, sắc mặt liền tái nhợt. Trong con ngươi đen bóng bùng lên một ngọn lửa giận, lệ khí toả ra, giọng nói cũng lạnh đi:
"Tiếp theo có phải ngươi muốn ta cùng ngươi về Cô Tô lãnh phạt, chịu cấm đoán, đem loại tà ma ngoại đạo như ta trấn áp rồi diệt cỏ tận gốc?!?"
Lam Vong Cơ: "Ta..."
Cổ họng Ngụy Vô Tiện khô khốc đến phát đau, nửa chữ y nói cũng không muốn nghe. Đàn mộc châu mấy ngày nay được hắn hết lòng nâng niu nương theo khớp xương đang rung động, khảm vào lòng bàn tay đến đau buốt. Ngụy Vô Tiện hít vào một ngụm khí lạnh, giống như là hoàn toàn sụp đổ, mi tâm thống khổ nhíu lại, cảm thấy trước ngực đau đớn đến tê tâm phế liệt, mấy ngón tay túm chặt lấy ngực áo đến mức trắng bệch. Giọng nói của hắn khàn khàn tràn đầy bất lực, nhưng lẫn trong đó là ý giận ngút trời. Hắn tức muốn nổ đom đóm mắt:
"Đúng là ngươi đang lừa ta!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất