[Vong Tiện] Ngàn Thương Trăm Sủng
Chương 52
Người y ôm trong ngực cứng đờ, hệt như là khó tin mà trợn mắt nhìn y. Bởi vì khoảng cách quá gần, chóp mũi hai người gần như cọ lấy nhau, hàng mi mảnh dài của Lam Vong Cơ cào cào làm hắn có chút ngứa, con ngươi vốn đã ngập hơi nước giờ bị chọc ngứa đến mức nước mắt muốn chảy ra. Ngay sau đó, một bàn tay với từng ngón thon dài nhẹ nhàng che đi ánh mắt của hắn, đôi môi giống loài sói hoang gặm nhấm con mồi đem hắn hôn đến mức thở không ra hơi, tiếng rên rỉ từ cổ họng tràn ra, hàm hàm hồ hồ nói gì cũng nghe không rõ.
Rõ ràng chỉ mới mấy ngày không gặp, nhưng vì đối phương ở hiện thế cả người mềm mại tái nhợt chìm vào giấc ngủ, y luôn luôn không cách nào đàn áp được cảm giác bất lực dâng lên từ đáy lòng. Tuy rằng đã đem linh thức bám lên trên đàn mộc châu, nhưng tất cả cũng chỉ là suy đoán của y, không có điều gì thực sự chứng minh đó là đúng, vậy nên cũng không thể tùy tiện phán đoán tác dụng của linh thức, xem nó có thể giúp Ngụy Vô Tiện phân biệt rõ y của hiện thực với Lam Vong Cơ do mộng cảnh hư cấu tạo thành hay không. Dẫu trên mặt vẫn là một biểu tình không chút rung động, nhưng trong lòng Lam Vong Cơ lại cật lực đè nén sự khẩn trương của mình, tại hiện thực mỗi khắc đều như ngồi trên đống lửa, lo lắng cho an nguy của người trong mộng. Nếu xảy ra dù chỉ một chút chuyện bất trắc, y nghĩ cũng không dám tưởng tượng kết quả sẽ ra sao. Hiện tại ôm thân thể ấm áp trong ngực, sinh mệnh bừng bừng sức sống, làm y vô thức muốn thu vào trong lòng, mạnh mẽ đem dung hòa với cốt nhục bên trong mình. Vốn là thuận theo sự tình chân thực phát sinh theo trí nhớ kiếp trước của Ngụy Vô Tiện ở Bách Phượng sơn, thuận theo lộ tuyến mà ác rủa tạo ra trong mộng cảnh, lại vì một phần tư tâm, mượn cơ hội hôn đến mức thô bạo hung ác, cơ hồ có thể gọi là không nỡ tách ra.
Ngụy Vô Tiện bị y hôn đến mức toàn thân mềm nhũn vô lực, đôi môi nhu thuận nóng lên. Y khẽ cắn lên môi dưới của hắn, một tay men theo bắp đùi vuốt lên nhéo một cái, sờ đến mức người trong ngực thở dốc một tiếng, co rúm lại ngồi trên đùi y, hai chân run rẩy khó khăn khép lại muốn che chắn vật ở giữa đùi, giống như là bị hôn đến động tình, hạ thân đã đứng thẳng lên tự lúc nào. Lam Vong Cơ thuận tay theo vạt áo hé mở luồn vào trong vuốt ve, chạm phải làn da ẩm ướt yêu kiều mướt mồ hôi như muốn đem tay y hút lại.
"Hừ!"
Người đang bị ôm dường như cảm thấy được bàn tay đang thăm dò trong vạt áo mình, liền giãy dụa muốn tránh né, liều mạng chống cự. Cánh môi đang bị Lam Vong Cơ hôn cũng run rẩy, giống như là cảm xúc có biến đổi cực lớn. Phiến môi nhạt màu bất ngờ truyền đến một cảm giác đau nhói, lần này đúng thật là bị cắn tới chảy máu, đủ để thấy đối phương đã dùng lực mạnh cỡ nào, đến mức khiến Lam Vong Cơ khẽ nhíu mày, nhẹ "a" một tiếng rồi tách môi ra.
"Còn ta là ông nội của ngươi đây!"
Khuôn mặt Ngụy Vô Tiện đỏ bừng, tức đến không kìm được gầm lên. Một câu này thực sự kinh thiên động địa, như là đè nén ngàn vạn phẫn nộ trong đó, trực tiếp làm Lam Vong Cơ ngẩn người. Ngụy Vô Tiện sắc mặt âm trầm, lồng ngực kịch liệt phập phồng, tức giận đến cực điểm, nhưng một lần lại một lần đem hoả khí ép xuống, trong mắt có một tia ám sắc không ngừng cuồn cuộn chuyển động, như thể muốn một chưởng đánh chết y cho xong. Cánh môi bị hôn đến sưng đỏ khẽ động, giọng nói khàn khàn mà lạnh lẽo:
"Buông tay!"
Lam Vong Cơ thả lỏng lực tay, nhìn Ngụy Vô Tiện chống đỡ thân thể mềm oặt nhảy xuống đất, trên khuôn mặt tuấn mỹ tái nhợt tràn đầy sự chán ghét, cánh tay đang muốn đưa ra đỡ hắn cũng liền cứng đờ.
'Chát'
Một cỗ kình phong hướng thẳng mặt y mà bay đến, Lam Vong Cơ vững vàng đưa tay ra cản một đấm tràn đầy sát ý của Ngụy Vô Tiện. Mi tâm y nhíu lại:
"Ngụy Anh?"
Ngụy Vô Tiện cười lạnh một tiếng, ngắt lời y:
"Mặc dù ta không biết vì sao ngươi lại biết được... chuyện giữa ta và y."
Lam Vong Cơ: "...???"
Ngụy Vô Tiện xoa xoa khóe miệng vừa bị hôn đến toác máu của mình, ngước nhìn y, trong mắt tràn đầy tơ máu, nói như chém đinh chặt sắt:
"Nhưng ta không tin ngươi."
Lam Vong Cơ đưa tay muốn nắm lấy tay hắn.
"Đừng đụng vào ta!"
Ngụy Vô Tiện nhanh nhẹn nghiêng người tránh né, chằm chằm nhìn thẳng vào mắt Lam Vong Cơ:
"Ta đã có người trong lòng." Hắn gằn rõ từng chữ một, nói: "Cho dù ngươi rất giống y, nhưng ngươi không phải là y."
Lam Vong Cơ cuối cùng cũng kịp ngộ ra phản ứng của Ngụy Vô Tiện đây là đang xảy ra chuyện gì. Giống như lời các tu sĩ trong rừng kể lại, Ngụy Vô Tiện đã phát hiện ra "mình" do ác rủa tạo thành có vô số sơ hở, liền cùng "mình" lâu nay như nước với lửa, tâm tâm niệm niệm đó là một tên giả mạo. Mà hiện tại hắn còn cho rằng "tên giả mạo" kia không biết từ nơi nào lại biết rõ chuyện của y với hắn, lấy đó để lừa gạt hắn. Lam Vong Cơ thấy bộ dáng cảnh giác đến mức chân lông toàn thân đều dựng đứng cả lên của hắn, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy một trận mềm mại mơ hồ. Y hiểu rõ, chỉ sợ là một năm nay hắn không hề dễ chịu, cả ngày đều sống trong trạng thái đề phòng bị người ta lừa gạt, hoặc là lo lắng cùng khẩn trương chờ đợi rồi tìm kiếm mình. Lam Vong Cơ bước về phía trước một bước, thanh âm chậm rãi trấn an nói:
"Ngụy Anh, ta......"
"Ngươi cái gì mà ngươi?!" Ngụy Vô Tiện bỗng chốc bùng nổ. Sắc mặt hắn nặng nề, đem Trần Tình chắn ngang trước người, ngăn Lam Vong Cơ đang muốn bước đến: "Ta cảnh cáo ngươi, hôm nay ngươi hôn ta, ta sẽ xem như là bị chó cắn một phát! Ta cũng sẽ không cắn lại chó, nhưng nếu ngươi lại âm mưu học theo y, thì đừng trách ta không khách khí!"
Lam Vong Cơ: "..."
Dường như Ngụy Vô Tiện muốn vạch rõ ranh giới, lui về phía sau mấy bước, tựa vào một gốc cây, băng lãnh nói:
"Ta cùng y đã giống như phu thê thực sự. Ta hiểu rõ y như vậy, ngươi không thể giả mạo y được."
Lam Vong Cơ: "..."
Ngụy Vô Tiện sắc mặt âm trầm, quát:
"Bây giờ, mau cút đi cho khuất mắt ta!"
(Anh tôi đanh đá vl =_=)
Lam Vong Cơ trầm mặc trong chốc lát, trong lòng y hiểu rõ bây giờ mình nói cái gì cũng không thể khiến hắn tin tưởng, liền lui lại một bước, nhường đường cho hắn. Ngụy Vô Tiện cảnh giác nhìn y, nếu giờ hắn mà có một cái đuôi, đoán chừng lúc này đã sớm dựng lên thẳng tắp, nghiễm nhiên là một bộ dáng hết sức căng thẳng. Hai người im lặng nhìn nhau nửa ngày, Ngụy Vô Tiện giống như bị chọc tức đến cực hạn, thanh âm lạnh lùng nói:
"Được thôi, ngươi không đi, ta đi."
Lam Vong Cơ thấy hắn chắp tay sau lưng, bước chân cực nhanh đi xuống núi, suy tư trong chốc lát rồi liền đi theo sau hắn.
Ngụy Vô Tiện vừa đi vừa lấy tay chùi miệng, trong mồm còn lẩm bẩm chửi bới thô tục, đem đôi môi hiện tại đang sưng bóng oánh nhuận lau chùi muốn rách cả da, hệt như kiểu khó mà tha thứ cho nổi. Đi thẳng đến lùm cây gần chân núi, hắn chợt nghe thấy có tiếng nói, thần sắc khẽ động, nâng mắt nhìn về phía đường lên núi, liền thấy một thân ảnh quen thuộc màu tím. Ngụy Vô Tiện nhìn thấy Giang Yếm Ly, trong lòng vui mừng, bực bội cũng bớt đi mấy phần, theo thói quen muốn gọi nàng:
"Sư..."
"Thật xin lỗi."
Giang Yếm Ly cúi đầu, hạ thấp mi mắt, nói khẽ. Ngụy Vô Tiện sững sờ, thân hình nhoáng một cái núp sau lùm cây, bắt gặp người mặc áo trắng đang đứng đối diện nàng, có chút nhíu mày. Lam Vong Cơ luôn đi theo phía sau hắn chớp mắt, trong đầu nhớ ra đoạn sự tình phát sinh trong quá khứ này, chắp tay yên lặng đứng một bên, cũng không lên tiếng.
Kim Tử Hiên hình như có vẻ hơi tức giận, không nhận ra được hai người bọn họ đã đến gần, chỉ lạnh nhạt nói:
"Nàng chỉ có xin lỗi là giỏi, tùy ý nàng vậy. Dù sao cũng không phải là bản thân ta muốn mời nàng, nàng không nguyện ý cũng chẳng sao."
Ngụy Vô Tiện nghe thấy hắn nói câu này, trong nháy mắt liền bốc hoả, nhớ tới chuyện lúc trước ở Lang Tà tên Kim chim công chó chết này đã làm cho sư tỷ khóc thảm, giận càng thêm giận, suýt nữa thì nhảy ra ngoài đánh cho hắn một trận cho hả.
"Ngươi muốn làm gì!"
Vốn dĩ Ngụy Vô Tiện vẫn đang cố gắng đè lại nộ khí, muốn để Giang Yếm Ly thấy rõ bộ mặt thật của tên kia, nhưng khi nhìn thấy Kim Tử Hiên tiến lên vài bước muốn túm lấy tay Giang Yếm Ly, trong lòng không thể nhịn được nữa, nhảy ra ngoài, hung hăng đánh một chưởng lên ngực Kim Tử Hiên.
Kim Tử Hiên bị hắn đánh cho lui lại mấy bước, ngẩng đầu nhìn, thù mới nợ cũ cùng một chỗ bốc lên, nhất thời cũng phải cưỡng ép lại nộ khí:
"Ngụy Vô Tiện, tại sao lại là ngươi!"
Ngụy Vô Tiện nói:
"Mẹ kiếp, câu này là ta nói mới đúng, tại sao lại là ngươi!"
Hai người mắng chửi vài câu liền tức giận ra tay đánh nhau. Ngụy Vô Tiện không mang theo Tùy Tiện, chỉ có thể đánh tay không. Kim Tử Hiên đối diện lại đem Tuế Hoa linh quang lưu chuyển rút ra, không có nửa điểm lưu tình đánh về phía hắn. Lam Vong Cơ khẽ búng tay, Tị Trần liền xuất vỏ, đánh bay lưỡi kiếm kia, vươn tay đem Ngụy Vô Tiện ôm vào lòng. Cảm giác thân thể ấm áp dựa vào nhau khiến Ngụy Vô Tiện toàn thân chấn động, trở tay muốn đánh y, lại bị Lam Vong Cơ sớm đã dự liệu được nắm lấy tay đem người kéo về sau lưng.
Lam Vong Cơ thu Tị Trần lại, đứng giữa hai người, lại để người khác rõ ràng nhìn ra y mang Ngụy Vô Tiện che chở sau lưng. Kim Tử Hiên ngạc nhiên nói:
"Hàm Quang Quân?"
Rõ ràng chỉ mới mấy ngày không gặp, nhưng vì đối phương ở hiện thế cả người mềm mại tái nhợt chìm vào giấc ngủ, y luôn luôn không cách nào đàn áp được cảm giác bất lực dâng lên từ đáy lòng. Tuy rằng đã đem linh thức bám lên trên đàn mộc châu, nhưng tất cả cũng chỉ là suy đoán của y, không có điều gì thực sự chứng minh đó là đúng, vậy nên cũng không thể tùy tiện phán đoán tác dụng của linh thức, xem nó có thể giúp Ngụy Vô Tiện phân biệt rõ y của hiện thực với Lam Vong Cơ do mộng cảnh hư cấu tạo thành hay không. Dẫu trên mặt vẫn là một biểu tình không chút rung động, nhưng trong lòng Lam Vong Cơ lại cật lực đè nén sự khẩn trương của mình, tại hiện thực mỗi khắc đều như ngồi trên đống lửa, lo lắng cho an nguy của người trong mộng. Nếu xảy ra dù chỉ một chút chuyện bất trắc, y nghĩ cũng không dám tưởng tượng kết quả sẽ ra sao. Hiện tại ôm thân thể ấm áp trong ngực, sinh mệnh bừng bừng sức sống, làm y vô thức muốn thu vào trong lòng, mạnh mẽ đem dung hòa với cốt nhục bên trong mình. Vốn là thuận theo sự tình chân thực phát sinh theo trí nhớ kiếp trước của Ngụy Vô Tiện ở Bách Phượng sơn, thuận theo lộ tuyến mà ác rủa tạo ra trong mộng cảnh, lại vì một phần tư tâm, mượn cơ hội hôn đến mức thô bạo hung ác, cơ hồ có thể gọi là không nỡ tách ra.
Ngụy Vô Tiện bị y hôn đến mức toàn thân mềm nhũn vô lực, đôi môi nhu thuận nóng lên. Y khẽ cắn lên môi dưới của hắn, một tay men theo bắp đùi vuốt lên nhéo một cái, sờ đến mức người trong ngực thở dốc một tiếng, co rúm lại ngồi trên đùi y, hai chân run rẩy khó khăn khép lại muốn che chắn vật ở giữa đùi, giống như là bị hôn đến động tình, hạ thân đã đứng thẳng lên tự lúc nào. Lam Vong Cơ thuận tay theo vạt áo hé mở luồn vào trong vuốt ve, chạm phải làn da ẩm ướt yêu kiều mướt mồ hôi như muốn đem tay y hút lại.
"Hừ!"
Người đang bị ôm dường như cảm thấy được bàn tay đang thăm dò trong vạt áo mình, liền giãy dụa muốn tránh né, liều mạng chống cự. Cánh môi đang bị Lam Vong Cơ hôn cũng run rẩy, giống như là cảm xúc có biến đổi cực lớn. Phiến môi nhạt màu bất ngờ truyền đến một cảm giác đau nhói, lần này đúng thật là bị cắn tới chảy máu, đủ để thấy đối phương đã dùng lực mạnh cỡ nào, đến mức khiến Lam Vong Cơ khẽ nhíu mày, nhẹ "a" một tiếng rồi tách môi ra.
"Còn ta là ông nội của ngươi đây!"
Khuôn mặt Ngụy Vô Tiện đỏ bừng, tức đến không kìm được gầm lên. Một câu này thực sự kinh thiên động địa, như là đè nén ngàn vạn phẫn nộ trong đó, trực tiếp làm Lam Vong Cơ ngẩn người. Ngụy Vô Tiện sắc mặt âm trầm, lồng ngực kịch liệt phập phồng, tức giận đến cực điểm, nhưng một lần lại một lần đem hoả khí ép xuống, trong mắt có một tia ám sắc không ngừng cuồn cuộn chuyển động, như thể muốn một chưởng đánh chết y cho xong. Cánh môi bị hôn đến sưng đỏ khẽ động, giọng nói khàn khàn mà lạnh lẽo:
"Buông tay!"
Lam Vong Cơ thả lỏng lực tay, nhìn Ngụy Vô Tiện chống đỡ thân thể mềm oặt nhảy xuống đất, trên khuôn mặt tuấn mỹ tái nhợt tràn đầy sự chán ghét, cánh tay đang muốn đưa ra đỡ hắn cũng liền cứng đờ.
'Chát'
Một cỗ kình phong hướng thẳng mặt y mà bay đến, Lam Vong Cơ vững vàng đưa tay ra cản một đấm tràn đầy sát ý của Ngụy Vô Tiện. Mi tâm y nhíu lại:
"Ngụy Anh?"
Ngụy Vô Tiện cười lạnh một tiếng, ngắt lời y:
"Mặc dù ta không biết vì sao ngươi lại biết được... chuyện giữa ta và y."
Lam Vong Cơ: "...???"
Ngụy Vô Tiện xoa xoa khóe miệng vừa bị hôn đến toác máu của mình, ngước nhìn y, trong mắt tràn đầy tơ máu, nói như chém đinh chặt sắt:
"Nhưng ta không tin ngươi."
Lam Vong Cơ đưa tay muốn nắm lấy tay hắn.
"Đừng đụng vào ta!"
Ngụy Vô Tiện nhanh nhẹn nghiêng người tránh né, chằm chằm nhìn thẳng vào mắt Lam Vong Cơ:
"Ta đã có người trong lòng." Hắn gằn rõ từng chữ một, nói: "Cho dù ngươi rất giống y, nhưng ngươi không phải là y."
Lam Vong Cơ cuối cùng cũng kịp ngộ ra phản ứng của Ngụy Vô Tiện đây là đang xảy ra chuyện gì. Giống như lời các tu sĩ trong rừng kể lại, Ngụy Vô Tiện đã phát hiện ra "mình" do ác rủa tạo thành có vô số sơ hở, liền cùng "mình" lâu nay như nước với lửa, tâm tâm niệm niệm đó là một tên giả mạo. Mà hiện tại hắn còn cho rằng "tên giả mạo" kia không biết từ nơi nào lại biết rõ chuyện của y với hắn, lấy đó để lừa gạt hắn. Lam Vong Cơ thấy bộ dáng cảnh giác đến mức chân lông toàn thân đều dựng đứng cả lên của hắn, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy một trận mềm mại mơ hồ. Y hiểu rõ, chỉ sợ là một năm nay hắn không hề dễ chịu, cả ngày đều sống trong trạng thái đề phòng bị người ta lừa gạt, hoặc là lo lắng cùng khẩn trương chờ đợi rồi tìm kiếm mình. Lam Vong Cơ bước về phía trước một bước, thanh âm chậm rãi trấn an nói:
"Ngụy Anh, ta......"
"Ngươi cái gì mà ngươi?!" Ngụy Vô Tiện bỗng chốc bùng nổ. Sắc mặt hắn nặng nề, đem Trần Tình chắn ngang trước người, ngăn Lam Vong Cơ đang muốn bước đến: "Ta cảnh cáo ngươi, hôm nay ngươi hôn ta, ta sẽ xem như là bị chó cắn một phát! Ta cũng sẽ không cắn lại chó, nhưng nếu ngươi lại âm mưu học theo y, thì đừng trách ta không khách khí!"
Lam Vong Cơ: "..."
Dường như Ngụy Vô Tiện muốn vạch rõ ranh giới, lui về phía sau mấy bước, tựa vào một gốc cây, băng lãnh nói:
"Ta cùng y đã giống như phu thê thực sự. Ta hiểu rõ y như vậy, ngươi không thể giả mạo y được."
Lam Vong Cơ: "..."
Ngụy Vô Tiện sắc mặt âm trầm, quát:
"Bây giờ, mau cút đi cho khuất mắt ta!"
(Anh tôi đanh đá vl =_=)
Lam Vong Cơ trầm mặc trong chốc lát, trong lòng y hiểu rõ bây giờ mình nói cái gì cũng không thể khiến hắn tin tưởng, liền lui lại một bước, nhường đường cho hắn. Ngụy Vô Tiện cảnh giác nhìn y, nếu giờ hắn mà có một cái đuôi, đoán chừng lúc này đã sớm dựng lên thẳng tắp, nghiễm nhiên là một bộ dáng hết sức căng thẳng. Hai người im lặng nhìn nhau nửa ngày, Ngụy Vô Tiện giống như bị chọc tức đến cực hạn, thanh âm lạnh lùng nói:
"Được thôi, ngươi không đi, ta đi."
Lam Vong Cơ thấy hắn chắp tay sau lưng, bước chân cực nhanh đi xuống núi, suy tư trong chốc lát rồi liền đi theo sau hắn.
Ngụy Vô Tiện vừa đi vừa lấy tay chùi miệng, trong mồm còn lẩm bẩm chửi bới thô tục, đem đôi môi hiện tại đang sưng bóng oánh nhuận lau chùi muốn rách cả da, hệt như kiểu khó mà tha thứ cho nổi. Đi thẳng đến lùm cây gần chân núi, hắn chợt nghe thấy có tiếng nói, thần sắc khẽ động, nâng mắt nhìn về phía đường lên núi, liền thấy một thân ảnh quen thuộc màu tím. Ngụy Vô Tiện nhìn thấy Giang Yếm Ly, trong lòng vui mừng, bực bội cũng bớt đi mấy phần, theo thói quen muốn gọi nàng:
"Sư..."
"Thật xin lỗi."
Giang Yếm Ly cúi đầu, hạ thấp mi mắt, nói khẽ. Ngụy Vô Tiện sững sờ, thân hình nhoáng một cái núp sau lùm cây, bắt gặp người mặc áo trắng đang đứng đối diện nàng, có chút nhíu mày. Lam Vong Cơ luôn đi theo phía sau hắn chớp mắt, trong đầu nhớ ra đoạn sự tình phát sinh trong quá khứ này, chắp tay yên lặng đứng một bên, cũng không lên tiếng.
Kim Tử Hiên hình như có vẻ hơi tức giận, không nhận ra được hai người bọn họ đã đến gần, chỉ lạnh nhạt nói:
"Nàng chỉ có xin lỗi là giỏi, tùy ý nàng vậy. Dù sao cũng không phải là bản thân ta muốn mời nàng, nàng không nguyện ý cũng chẳng sao."
Ngụy Vô Tiện nghe thấy hắn nói câu này, trong nháy mắt liền bốc hoả, nhớ tới chuyện lúc trước ở Lang Tà tên Kim chim công chó chết này đã làm cho sư tỷ khóc thảm, giận càng thêm giận, suýt nữa thì nhảy ra ngoài đánh cho hắn một trận cho hả.
"Ngươi muốn làm gì!"
Vốn dĩ Ngụy Vô Tiện vẫn đang cố gắng đè lại nộ khí, muốn để Giang Yếm Ly thấy rõ bộ mặt thật của tên kia, nhưng khi nhìn thấy Kim Tử Hiên tiến lên vài bước muốn túm lấy tay Giang Yếm Ly, trong lòng không thể nhịn được nữa, nhảy ra ngoài, hung hăng đánh một chưởng lên ngực Kim Tử Hiên.
Kim Tử Hiên bị hắn đánh cho lui lại mấy bước, ngẩng đầu nhìn, thù mới nợ cũ cùng một chỗ bốc lên, nhất thời cũng phải cưỡng ép lại nộ khí:
"Ngụy Vô Tiện, tại sao lại là ngươi!"
Ngụy Vô Tiện nói:
"Mẹ kiếp, câu này là ta nói mới đúng, tại sao lại là ngươi!"
Hai người mắng chửi vài câu liền tức giận ra tay đánh nhau. Ngụy Vô Tiện không mang theo Tùy Tiện, chỉ có thể đánh tay không. Kim Tử Hiên đối diện lại đem Tuế Hoa linh quang lưu chuyển rút ra, không có nửa điểm lưu tình đánh về phía hắn. Lam Vong Cơ khẽ búng tay, Tị Trần liền xuất vỏ, đánh bay lưỡi kiếm kia, vươn tay đem Ngụy Vô Tiện ôm vào lòng. Cảm giác thân thể ấm áp dựa vào nhau khiến Ngụy Vô Tiện toàn thân chấn động, trở tay muốn đánh y, lại bị Lam Vong Cơ sớm đã dự liệu được nắm lấy tay đem người kéo về sau lưng.
Lam Vong Cơ thu Tị Trần lại, đứng giữa hai người, lại để người khác rõ ràng nhìn ra y mang Ngụy Vô Tiện che chở sau lưng. Kim Tử Hiên ngạc nhiên nói:
"Hàm Quang Quân?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất