[Vong Tiện] Ngàn Thương Trăm Sủng
Chương 53
Vốn dĩ chỉ có hai người đánh nhau, cuối cùng lại kéo một đống người tới làm lớn chuyện. Kim Tử Huân nói dăm ba câu, ý đồ muốn mượn cớ gây sự, lại bị Ngụy Vô Tiện chặn họng mà đem cục tức nuốt trở về. Nhưng mà trái một câu "tà ma ngoại đạo", phải một câu "không biết quy củ" không làm Ngụy Vô Tiện có phản ứng gì lớn, ngược lại lại khiến Lam Vong Cơ có chút nhíu mày.
Khóe mắt Kim Tử Huân thấy thần sắc của Lam Vong Cơ, bỗng nhiên nhớ ra sáng nay lúc ở đài quan sát, y cùng Ngụy Vô Tiện còn đánh nhau một trận, ra vẻ hiểu biết, muốn kéo thêm một người để thoá mạ, nói:
"Hàm Quang Quân, ngươi đúng là có thể khoan nhượng mà để kẻ này cùng ngươi đồng hành sao?"
Tim Lam Vong Cơ bỗng dưng chùng xuống, thầm nghĩ ác rủa vậy mà bắt đầu biến động hồi ức, sao lại đột nhiên chú ý đến y. Ngụy Vô Tiện bị Kim Tử Huân nhắc đến chuyện đồng hành, lại nhớ đến mình vừa bị cưỡng hôn, giống như con mèo bị đạp vào đuôi, cười lạnh nói:
"Đồng hành cái gì? Ai đồng hành cùng y?! Ta đây không dám cùng Hàm Quang Quân luôn cẩn tuân Lam thị gia quy, một chút sai lầm cũng không phạm phải mà đồng hành đâu."
Hắn dừng một chút, rồi lại dài giọng châm chọc nói:
"Nếu như làm vấy bẩn Hàm Quang Quân... ta đây thật không gánh nổi cái tội danh này mà."
Ý tứ trong lời nói đơn giản là muốn nhắc nhở "Lam Vong Cơ" trước mặt khi nãy đã làm nhiều chuyện buồn nôn với hắn. Trong mắt Lam Vong Cơ hiện lên một tia bất đắc dĩ, trong lòng biết rõ Ngụy Vô Tiện còn chưa nguôi giận, cảm thấy nhất định phải tìm cơ hội thích hợp để làm hắn tin tưởng mình đã thật sự trở về. Kim Tử Huân nhìn vẻ mặt tự giễu của Ngụy Vô Tiện, nói:
"Ngụy Vô Tiện, ngươi vậy mà cũng biết loại người như ngươi ở cùng một chỗ với Hàm Quang Quân sẽ làm vấy bẩn y."
Ngụy Vô Tiện mỗi lần bị nói đến chuyện này đều cảm thấy bất mãn, kìm nén đến mức nộ khí trong lòng bỗng nhiên trào ra, tức giận quát:
"Câm miệng!"
Rõ ràng người bị cưỡng hôn chính là hắn, nhưng hắn một câu cũng không thể giải thích. Ai cũng cho rằng người bên cạnh hắn mới là kẻ cao cao tại thượng không có một chút sơ suất, chỉ có cánh môi vẫn đang còn nóng lên của hắn mới có thể làm hắn nhớ lại mình mới bị người này không đầu không đuôi đè xuống cưỡng hôn. Chỉ có hắn biết, người đang đứng kia không phải là người hơn một năm trước đủ kiểu bảo vệ hắn.
Nhưng mà, không một ai tin hắn.
Ủy khuất trong thời gian dài như vậy ùn ùn dâng lên trong đầu hắn, khiến cho hắn siết chặt nắm đấm, cắn răng trợn mắt lườm Lam Vong Cơ đang đứng bên cạnh.
Kim Tử Huân bị làm ngơ, cảm thấy khó chịu, nói:
"Gia giáo của Vân Mộng Giang thị hóa ra cũng chỉ đến thế!"
Ngụy Vô Tiện đang cố gắng chịu đựng cơn hoả khí cuồn cuộn dâng lên trong lòng, nghe thấy tên kia nói vậy, sắc mặt liền trầm xuống. Hắn nói:
"Gia giáo?"
Ngụy Vô Tiện dừng một chút, chậm rãi nói tiếp:
"Tà ma ngoại đạo?"
Lam Vong Cơ gọi hắn:
"Ngụy Anh."
"Muốn biết vì sao ta không mang theo bội kiếm phải không? Nói cho các ngươi biết cũng không sao."
Ngụy Vô Tiện chợt nở một nụ cười, ánh mắt lạnh lùng quét một vòng trên mặt mọi người:
"Bởi vì..."
Tất cả mọi người đều nhìn thấy Ngụy Vô Tiện nhẹ "ưm" lên một tiếng rồi im bặt. Ngay sau đó hắn hung tợn quay phắt lại trừng mắt nhìn Lam Vong Cơ bên cạnh. Lam Vong Cơ khẽ thở dài trong lòng, đem ngón tay vừa thi triển thuật cấm ngôn thu vào trong tay áo, bước lên một bước, chắn trước người hắn.
"Chuyện bội kiếm, Ngụy Anh có lý do riêng."
Ngụy Vô Tiện sững sờ, nắm đấm đang siết chặt cũng vô thức nới lỏng ra, thuật cấm ngôn cũng không một tiếng động được tháo bỏ. Cho dù hỏa khí của Kim Tử Huân đã xông lên đến đỉnh đầu rồi, nhưng vì e ngại thân phận của Lam Vong Cơ, không dám tuỳ tiện bới móc y, chỉ ra vẻ như không có việc gì, nói:
"Hàm Quang Quân vì hắn mà ra mặt nói chuyện, vậy có thể giải thích rõ cái gọi là 'tự có lý do' kia là gì không?"
Lam Vong Cơ nhàn nhạt nhìn gã một cái, nói:
"Không thể trả lời!"
Kim Tử Huân tức giận:
"Ngươi..."
Một người bên cạnh tiến đến giật giật ống tay áo của Kim Tử Huân, nhỏ giọng nói:
"Thôi đi Tử Huân, Hàm Quang Quân đã nói như vậy, tự là có đạo lý riêng."
Hiện tại ở đây kẻ dám chọc đến Lam Vong Cơ quả thực không có mấy người, cho dù trong lòng có không phục vẫn phải mở mồm khuyên nhủ. Lại thêm bản thân Lam Vong Cơ vốn tính ghét ác như thù, tấm lòng rộng mở, không tránh được khiến cho người khác tin tưởng đến tám phần. Có lẽ Ngụy Vô Tiện đúng là có lý do gì đó khó nói ra...
Kim Tử Huân thấy người bên cạnh đều không nói giúp mình, ngược lại còn khuyên mình thôi đi, tính tình kiêu căng đã quen cũng có chút không phục, nói nhỏ:
"Vậy mà lại che chở con của một tên gia bộc như thế..."
Giọng gã tuy không lớn, nhưng mọi người ở đây đều là nhân sĩ tu tiên công lực không hề thấp kém, đều có thể nghe rõ ràng hoàn chỉnh câu này.
Lam Vong Cơ nhíu mày. Con ngươi Ngụy Vô Tiện đột nhiên co lại, đúng lúc tay phải đang muốn nâng Trần Tình lên liền bị người ở phía trước đưa tay ra sau nắm chặt lấy mu bàn tay hắn ngăn lại.
Động tác này thực sự có chút quen thuộc, làm cho Ngụy Vô Tiện vô thức thả lỏng, bốn phía trong lòng dâng lên cảm giác vi diệu, nhất thời dừng lại, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm đối phương, xem xem y rốt cuộc muốn làm gì. Ngón tay thon dài mềm mại trắng nõn đem bàn tay hắn thu vào trong tay áo rộng, bởi vì được tấm lưng cao lớn che khuất nên không ai trong đám người kia có thể thấy rõ. Ngụy Vô Tiện cảm thấy đốt ngón tay bị người ta nhẹ nhàng nhéo nhéo, cảm giác an tâm đã lâu không có dâng lên trong lòng, khiến cảm xúc vi diệu của hắn càng khó nói nên lời. Lam Vong Cơ cũng không nhìn hắn, chỉ là kiên định đứng ngăn ở phía trước, thanh âm trầm thấp có chút nặng nề:
"Kim công tử, ăn nói cẩn thận!"
Bàn tay sau lưng bị y nắm chặt chợt chấn động, giống như khó có thể tin mà cầm ngược lại tay y, lực đạo lớn đến mức giống như muốn lưu lại dấu vết trên mấy ngón tay. Lam Vong Cơ cũng mặc cho đối phương nắm, nửa điểm cũng không muốn rút tay ra. Bàn tay Ngụy Vô Tiện giấu trong tay áo khẩn trương nắm lấy tay y, như là sợ y lần nữa chạy mất, đến hơi thở cũng trở nên gấp gáp. Một lúc sau, cánh môi hắn khẽ động, khó khăn nói:
"Ngươi..."
Lam Vong Cơ vẫn bình tĩnh ngăn ở phía trước, quay đầu nhìn hắn, trong mắt hiện lên một tia ôn nhu mềm mại, nhẹ nhàng nói:
"Ừm."
Là ngươi sao?...
Ừm...
Khóe mắt Kim Tử Huân thấy thần sắc của Lam Vong Cơ, bỗng nhiên nhớ ra sáng nay lúc ở đài quan sát, y cùng Ngụy Vô Tiện còn đánh nhau một trận, ra vẻ hiểu biết, muốn kéo thêm một người để thoá mạ, nói:
"Hàm Quang Quân, ngươi đúng là có thể khoan nhượng mà để kẻ này cùng ngươi đồng hành sao?"
Tim Lam Vong Cơ bỗng dưng chùng xuống, thầm nghĩ ác rủa vậy mà bắt đầu biến động hồi ức, sao lại đột nhiên chú ý đến y. Ngụy Vô Tiện bị Kim Tử Huân nhắc đến chuyện đồng hành, lại nhớ đến mình vừa bị cưỡng hôn, giống như con mèo bị đạp vào đuôi, cười lạnh nói:
"Đồng hành cái gì? Ai đồng hành cùng y?! Ta đây không dám cùng Hàm Quang Quân luôn cẩn tuân Lam thị gia quy, một chút sai lầm cũng không phạm phải mà đồng hành đâu."
Hắn dừng một chút, rồi lại dài giọng châm chọc nói:
"Nếu như làm vấy bẩn Hàm Quang Quân... ta đây thật không gánh nổi cái tội danh này mà."
Ý tứ trong lời nói đơn giản là muốn nhắc nhở "Lam Vong Cơ" trước mặt khi nãy đã làm nhiều chuyện buồn nôn với hắn. Trong mắt Lam Vong Cơ hiện lên một tia bất đắc dĩ, trong lòng biết rõ Ngụy Vô Tiện còn chưa nguôi giận, cảm thấy nhất định phải tìm cơ hội thích hợp để làm hắn tin tưởng mình đã thật sự trở về. Kim Tử Huân nhìn vẻ mặt tự giễu của Ngụy Vô Tiện, nói:
"Ngụy Vô Tiện, ngươi vậy mà cũng biết loại người như ngươi ở cùng một chỗ với Hàm Quang Quân sẽ làm vấy bẩn y."
Ngụy Vô Tiện mỗi lần bị nói đến chuyện này đều cảm thấy bất mãn, kìm nén đến mức nộ khí trong lòng bỗng nhiên trào ra, tức giận quát:
"Câm miệng!"
Rõ ràng người bị cưỡng hôn chính là hắn, nhưng hắn một câu cũng không thể giải thích. Ai cũng cho rằng người bên cạnh hắn mới là kẻ cao cao tại thượng không có một chút sơ suất, chỉ có cánh môi vẫn đang còn nóng lên của hắn mới có thể làm hắn nhớ lại mình mới bị người này không đầu không đuôi đè xuống cưỡng hôn. Chỉ có hắn biết, người đang đứng kia không phải là người hơn một năm trước đủ kiểu bảo vệ hắn.
Nhưng mà, không một ai tin hắn.
Ủy khuất trong thời gian dài như vậy ùn ùn dâng lên trong đầu hắn, khiến cho hắn siết chặt nắm đấm, cắn răng trợn mắt lườm Lam Vong Cơ đang đứng bên cạnh.
Kim Tử Huân bị làm ngơ, cảm thấy khó chịu, nói:
"Gia giáo của Vân Mộng Giang thị hóa ra cũng chỉ đến thế!"
Ngụy Vô Tiện đang cố gắng chịu đựng cơn hoả khí cuồn cuộn dâng lên trong lòng, nghe thấy tên kia nói vậy, sắc mặt liền trầm xuống. Hắn nói:
"Gia giáo?"
Ngụy Vô Tiện dừng một chút, chậm rãi nói tiếp:
"Tà ma ngoại đạo?"
Lam Vong Cơ gọi hắn:
"Ngụy Anh."
"Muốn biết vì sao ta không mang theo bội kiếm phải không? Nói cho các ngươi biết cũng không sao."
Ngụy Vô Tiện chợt nở một nụ cười, ánh mắt lạnh lùng quét một vòng trên mặt mọi người:
"Bởi vì..."
Tất cả mọi người đều nhìn thấy Ngụy Vô Tiện nhẹ "ưm" lên một tiếng rồi im bặt. Ngay sau đó hắn hung tợn quay phắt lại trừng mắt nhìn Lam Vong Cơ bên cạnh. Lam Vong Cơ khẽ thở dài trong lòng, đem ngón tay vừa thi triển thuật cấm ngôn thu vào trong tay áo, bước lên một bước, chắn trước người hắn.
"Chuyện bội kiếm, Ngụy Anh có lý do riêng."
Ngụy Vô Tiện sững sờ, nắm đấm đang siết chặt cũng vô thức nới lỏng ra, thuật cấm ngôn cũng không một tiếng động được tháo bỏ. Cho dù hỏa khí của Kim Tử Huân đã xông lên đến đỉnh đầu rồi, nhưng vì e ngại thân phận của Lam Vong Cơ, không dám tuỳ tiện bới móc y, chỉ ra vẻ như không có việc gì, nói:
"Hàm Quang Quân vì hắn mà ra mặt nói chuyện, vậy có thể giải thích rõ cái gọi là 'tự có lý do' kia là gì không?"
Lam Vong Cơ nhàn nhạt nhìn gã một cái, nói:
"Không thể trả lời!"
Kim Tử Huân tức giận:
"Ngươi..."
Một người bên cạnh tiến đến giật giật ống tay áo của Kim Tử Huân, nhỏ giọng nói:
"Thôi đi Tử Huân, Hàm Quang Quân đã nói như vậy, tự là có đạo lý riêng."
Hiện tại ở đây kẻ dám chọc đến Lam Vong Cơ quả thực không có mấy người, cho dù trong lòng có không phục vẫn phải mở mồm khuyên nhủ. Lại thêm bản thân Lam Vong Cơ vốn tính ghét ác như thù, tấm lòng rộng mở, không tránh được khiến cho người khác tin tưởng đến tám phần. Có lẽ Ngụy Vô Tiện đúng là có lý do gì đó khó nói ra...
Kim Tử Huân thấy người bên cạnh đều không nói giúp mình, ngược lại còn khuyên mình thôi đi, tính tình kiêu căng đã quen cũng có chút không phục, nói nhỏ:
"Vậy mà lại che chở con của một tên gia bộc như thế..."
Giọng gã tuy không lớn, nhưng mọi người ở đây đều là nhân sĩ tu tiên công lực không hề thấp kém, đều có thể nghe rõ ràng hoàn chỉnh câu này.
Lam Vong Cơ nhíu mày. Con ngươi Ngụy Vô Tiện đột nhiên co lại, đúng lúc tay phải đang muốn nâng Trần Tình lên liền bị người ở phía trước đưa tay ra sau nắm chặt lấy mu bàn tay hắn ngăn lại.
Động tác này thực sự có chút quen thuộc, làm cho Ngụy Vô Tiện vô thức thả lỏng, bốn phía trong lòng dâng lên cảm giác vi diệu, nhất thời dừng lại, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm đối phương, xem xem y rốt cuộc muốn làm gì. Ngón tay thon dài mềm mại trắng nõn đem bàn tay hắn thu vào trong tay áo rộng, bởi vì được tấm lưng cao lớn che khuất nên không ai trong đám người kia có thể thấy rõ. Ngụy Vô Tiện cảm thấy đốt ngón tay bị người ta nhẹ nhàng nhéo nhéo, cảm giác an tâm đã lâu không có dâng lên trong lòng, khiến cảm xúc vi diệu của hắn càng khó nói nên lời. Lam Vong Cơ cũng không nhìn hắn, chỉ là kiên định đứng ngăn ở phía trước, thanh âm trầm thấp có chút nặng nề:
"Kim công tử, ăn nói cẩn thận!"
Bàn tay sau lưng bị y nắm chặt chợt chấn động, giống như khó có thể tin mà cầm ngược lại tay y, lực đạo lớn đến mức giống như muốn lưu lại dấu vết trên mấy ngón tay. Lam Vong Cơ cũng mặc cho đối phương nắm, nửa điểm cũng không muốn rút tay ra. Bàn tay Ngụy Vô Tiện giấu trong tay áo khẩn trương nắm lấy tay y, như là sợ y lần nữa chạy mất, đến hơi thở cũng trở nên gấp gáp. Một lúc sau, cánh môi hắn khẽ động, khó khăn nói:
"Ngươi..."
Lam Vong Cơ vẫn bình tĩnh ngăn ở phía trước, quay đầu nhìn hắn, trong mắt hiện lên một tia ôn nhu mềm mại, nhẹ nhàng nói:
"Ừm."
Là ngươi sao?...
Ừm...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất