[Vong Tiện] Ngàn Thương Trăm Sủng
Chương 56
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng gạt đuôi tóc, hôn lên gáy hắn, trong giọng nói tràn đầy ý vị trấn an cùng dẫn dắt. Ngụy Vô Tiện run lên, giống như đã lâu không được ai ôn nhu an ủi, lập tức có chút không được tự nhiên, ngón tay phía dưới níu chặt lấy mạt ngạch đang còn quấn quanh cổ tay mình. Nhưng mà lồng ngực đang ôm hắn lại ngào ngạt mùi đàn hương, là mùi vị hắn thích nhất, mỗi lần hắn ngửi thấy đều có cảm giác như được người ta ôm vào trong ổ vỗ về. Hắn ló gần nửa khuôn mặt ra, chăm chú nhìn dung nhan thanh lãnh tuấn mỹ của Lam Vong Cơ.
Ngụy Vô Tiện mấp máy môi, thanh âm thật thấp, còn mang theo vài tia giọng mũi:
"Hôm đó ta đợi ngươi rất lâu cũng không thấy ngươi trở về, có chút khác lạ, nên liền ra ngoài tìm ngươi."
Hắn mặc quần áo vào, đi ra ngoài, chỉ thấy bên cạnh giếng là một cái thùng gỗ nằm ngả nghiêng, trong lòng có linh cảm Lam Vong Cơ nhất định đã đi qua chỗ này. Cảm giác bất an dày đặc càn quét trong lòng hắn, tìm khắp mọi ngóc ngách ở doanh địa cũng không thấy Lam Vong Cơ đâu. Ngụy Vô Tiện luôn suy nghĩ mọi chuyện theo hướng tích cực nhất, cũng sẽ không tùy tiện suy đoán hành động của Lam Vong Cơ, cho rằng bởi vì Cô Tô có việc gấp nên y một tiếng chào từ biệt cũng không kịp nói mà về thẳng luôn.
"Kết quả, ta đợi ngươi hơn nửa tháng, trong khoảng thời gian đó cũng có nghi ngờ thăm dò sư tỷ vài câu, ai ngờ..." Ngụy Vô Tiện dừng một chút, cảm giác khó kể nên lời cứ vương vướng ở khoé môi hắn, giống như vừa trải qua một giấc mơ, do dự nói:
"Ta phát hiện ra hình như chỉ có một mình ta nhớ kỹ chuyện ngươi đã tới Lang Tà, tất cả mọi người đối với chuyện này đều quên hết không còn một mảnh."
Lam Vong Cơ im lặng nắm chặt tay hắn. Ngụy Vô Tiện gấp gáp dán vào ngực y, gần như có thể nghe thấy tiếng tim đập của y, miễn cưỡng cười nói:
"Thật sự rất kỳ lạ, một người sống sờ sờ như ngươi, làm sao lại đột nhiên... biến mất trong trí nhớ của tất cả mọi người được."
Lam Vong Cơ: "Ừm..."
Ngụy Vô Tiện khó chịu cựa quậy một chút, hơi thở ấm nóng, mi tâm nhíu lại, vô thức đẩy Lam Vong Cơ ra:
"Lam Trạm, ngươi buông ta ra trước đi."
Hai chân thon dài trắng muốt bất động thanh sắc kẹp chặt lại, giống như đang bị người ta giày vò đến cực điểm, cảm giác nóng bỏng vừa mới hạ xuống lại thuận theo toàn thân xông thẳng vào tim, đốt đến mức thái dương hắn túa mồ hôi lạnh:
"Tật xấu này còn tiếp tục rất lâu, ngươi không cần để ý đến ta."
Lam Vong Cơ vẫn ôm chặt hắn, đem mấy sợi tóc ướt mồ hôi dính trên trán hắn gạt ra, áp vào mặt hắn nói khẽ:
"Chỗ đó không thoải mái?"
Ngụy Vô Tiện buồn buồn cười một tiếng, bất đắc dĩ nói:
"Chỗ đó không thoải mái chút nào, vừa đau vừa ngứa lại còn tê dại..." Thanh âm của hắn càng ngày càng thấp, cuối cùng lại nhẹ nhàng lẩm bẩm một câu: "Còn rất kỳ quái..."
Lam Vong Cơ lắc đầu:
"Không kỳ quái."
Ngụy Vô Tiện nâng mắt lên, dùng con ngươi như được phủ một lớp sương mù nhìn y:
"Ngươi không cảm thấy ta kỳ quái sao? Có lẽ những điều này là do chính ta đi trên con đường này mà phải bỏ ra đại giới."
Hắn thấp giọng thở dài:
"Cứ cách một khoảng thời gian, bởi vì không có linh lực vận chuyển tuần hoàn trong cơ thể nên không cách nào kiềm chế được nộ khí không biết từ đâu dâng lên."
Ngụy Vô Tiện nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận từng li từng tí nhìn y, nắm lấy tay áo y nhẹ nhàng kéo kéo.
"Vừa rồi, ta không cố ý nổi giận với ngươi."
Lam Vong Cơ: "Ta biết."
Ngụy Vô Tiện dò xét trong mắt y một lúc lâu, thấy y dường như thật sự không quá để ý chuyện này, thoáng yên tâm cười nói:
"Ngươi không giận thì tốt rồi."
Lam Vong Cơ thấy hắn nhíu mi, nghiến chặt răng, từ lưng đến chân đều đang run rẩy, dáng vẻ nhẫn nhịn đến cực điểm, khuôn mặt tái nhợt vẫn tràn đầy ý cười, giả vờ như không có chuyện gì phát sinh mà chỉ sợ mình nổi giận, tim giống như là bị lửa nóng cùng băng lạnh xuyên thấu cùng một lúc, lãnh ý tràn ngập đầu ngón tay, tâm trạng vừa được nâng lên cũng hạ xuống mấy phần, cánh môi mỏng càng mím chặt hơn. Khuỷu tay trầm ổn hữu lực đem Ngụy Vô Tiện ôm vào trong lòng, hơi thở đang chôn ở cần cổ mướt mồ hôi của hắn cũng trở nên nặng nề:
"Có phải là... rất khó chịu?"
Ngụy Vô Tiện được y ôm trong ngực, thoải mái mà thở ra một tiếng, đáp:
"Cũng không quá khó chịu, khẳng định không đau như lúc ngươi nhéo ta."
Hắn hơi nhíu nhíu mày, nói tiếp:
"Ta vốn rất sợ đau, ngươi đừng thấy trên người ta đều là vết ứ bầm xanh xanh tím tím, thật ra không dùng nhiều lực, chỉ là trông rất đau mà thôi."
"Trong lúc thần trí mơ hồ cũng không nhớ là có đau hay không nữa, luôn mê man, nên không cảm nhận được bao nhiêu đau đớn. Sau khi tỉnh mới phát hiện ra mấy vết bầm tím to to nhỏ nhỏ, ta cũng biết là do ta trong lúc tính khí nóng nảy đã tự giày vò chính mình."
Một năm nay hắn ở trong vòng chiến loạn liên miên, Lam Vong Cơ lại biến mất, cũng chẳng hiểu tại sao thân thể biến hoá lại càng khó mở miệng, cho dù cả ngày chơi đùa thì đêm về cũng ngủ không yên giấc, vậy nên khi ra ngoài gặp người khác, sắc mặt cũng lạnh đi ba phần. Lần này lời lẽ mắng chửi lại càng không ngừng tuôn ra, nói hắn là 'kiệt ngạo bất tuân', 'thiếu niên khinh cuồng', 'không có quy củ'. Những lời này Ngụy Vô Tiện vốn đã nghe đến nhàm, chỉ coi như gió thoảng bên tai, vào tai nọ ra tai kia, từ tận đáy lòng cũng biết căn bản không thể trách được người khác, đều là do mình không cách nào khống chế được tâm tình. Giống như có người cầm một sợi dây thật dài, cuốn lấy thất tình lục dục của hắn kéo ra ngoài, đến mức hắn phải thỉnh thoảng đem mình phong bế lại, cưỡng ép ngăn chặn lửa giận đang xao động trong lòng.
Một lúc sau, Lam Vong Cơ mới nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, có lẽ là đáp lời hắn khi nãy. Lam Vong Cơ chôn mặt ở hõm cổ hắn, Ngụy Vô Tiện không cách nào nhìn rõ thần sắc của y, trong chốc lát cũng không biết nên nói gì cho phải, chỉ có thể nhẹ nhàng nhéo nhéo tai y, cười nhẹ dài giọng nói:
"Được rồi Lam Nhị ca ca, ngươi về trước đi. Bộ dạng này của ta... ngươi vẫn là đừng nên nhìn."
Thủy dịch nóng ẩm sền sệt thuận theo đôi chân dài đang miễn cưỡng kẹp chặt chảy xuống tấm đệm. Bụng thít chặt lại, hậu huyệt đói khát giữa hai đùi không ngừng khép mở, nổi bật trên nền vải màu đen. Hắn luôn cảm thấy tình trạng dưới thân khiến bản thân khó mà mở miệng... Rất kỳ lạ, lại cực kỳ khó coi. Nghĩ đến bình thường trong mắt Lam Vong Cơ hắn đều là tinh thần sáng láng, dáng vẻ phong thần tuấn lãng. Bây giờ lại ở trong tình trạng toàn thân mệt mỏi, tràn đầy vết bầm tím quái dị, thật sự là không muốn để Lam Vong Cơ nhìn thấy. Hắn giống như mao đầu tiểu tử mới lần đầu yêu, chỉ muốn đem tất cả những gì tốt đẹp nhất của mình lưu lại cho người trong lòng, còn bộ dáng khó coi nhất của mình thì giấu ở chỗ người ta không nhìn thấy, cất ở chỗ sâu nhất trong đáy lòng, đào một cái hố nhỏ, lặng lẽ chôn xuống rồi đem đất lấp lại thật kín kẽ.
Lam Vong Cơ lắc đầu, cánh tay đang ôm hắn không có nửa điểm buông lỏng. Ngụy Vô Tiện thấy khuyên y cũng vô dụng, giờ phút này bỗng nhiên lại sinh ra một tia tâm tư muốn trêu chọc, nắm lấy tay Lam Vong Cơ đưa đến trên người mình sờ soạng:
"Hay là... ngươi muốn ở lại cùng ta làm chút chuyện gì đó?"
Hắn ngậm lấy vành tai Lam Vong Cơ, nhẹ nhàng liếm láp, giả bộ như hoảng hốt nói một câu:
"Ta quên mất, như này không phải ngươi tiến vào sẽ dễ dàng hơn sao?"
Ngụy Vô Tiện vừa nói vừa tách hai chân ra, để lộ khe hẹp ở giữa hai cánh mông đầy thịt mềm mại, thuỷ dịch sền sệt tí tách chảy khắp một bên bắp đùi. Hắn hít vào một ngụm lãnh khí, đưa tay vuốt vuốt trên miệng nhỏ, đầu ngón tay tách ra hậu huyệt có chút sưng, bên dưới cặp đùi trắng muốt lộ ra vách thịt nhu nhuyễn ấm áp bên trong, nhìn dâm mỹ đến cực điểm. Chất lỏng trơn ướt thuận theo ngón tay nhỏ thon dài của hắn chảy ra, kéo thành một sợi chỉ bạc. Ngụy Vô Tiện như vò mẻ không sợ rơi hôn lên vành tai Lam Vong Cơ một cái, hàm hồ cười rồi lẩm bẩm nói:
"Hàm Quang Quân, bằng không ngươi tiến vào đi?"
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng gạt đuôi tóc, hôn lên gáy hắn, trong giọng nói tràn đầy ý vị trấn an cùng dẫn dắt. Ngụy Vô Tiện run lên, giống như đã lâu không được ai ôn nhu an ủi, lập tức có chút không được tự nhiên, ngón tay phía dưới níu chặt lấy mạt ngạch đang còn quấn quanh cổ tay mình. Nhưng mà lồng ngực đang ôm hắn lại ngào ngạt mùi đàn hương, là mùi vị hắn thích nhất, mỗi lần hắn ngửi thấy đều có cảm giác như được người ta ôm vào trong ổ vỗ về. Hắn ló gần nửa khuôn mặt ra, chăm chú nhìn dung nhan thanh lãnh tuấn mỹ của Lam Vong Cơ.
Ngụy Vô Tiện mấp máy môi, thanh âm thật thấp, còn mang theo vài tia giọng mũi:
"Hôm đó ta đợi ngươi rất lâu cũng không thấy ngươi trở về, có chút khác lạ, nên liền ra ngoài tìm ngươi."
Hắn mặc quần áo vào, đi ra ngoài, chỉ thấy bên cạnh giếng là một cái thùng gỗ nằm ngả nghiêng, trong lòng có linh cảm Lam Vong Cơ nhất định đã đi qua chỗ này. Cảm giác bất an dày đặc càn quét trong lòng hắn, tìm khắp mọi ngóc ngách ở doanh địa cũng không thấy Lam Vong Cơ đâu. Ngụy Vô Tiện luôn suy nghĩ mọi chuyện theo hướng tích cực nhất, cũng sẽ không tùy tiện suy đoán hành động của Lam Vong Cơ, cho rằng bởi vì Cô Tô có việc gấp nên y một tiếng chào từ biệt cũng không kịp nói mà về thẳng luôn.
"Kết quả, ta đợi ngươi hơn nửa tháng, trong khoảng thời gian đó cũng có nghi ngờ thăm dò sư tỷ vài câu, ai ngờ..." Ngụy Vô Tiện dừng một chút, cảm giác khó kể nên lời cứ vương vướng ở khoé môi hắn, giống như vừa trải qua một giấc mơ, do dự nói:
"Ta phát hiện ra hình như chỉ có một mình ta nhớ kỹ chuyện ngươi đã tới Lang Tà, tất cả mọi người đối với chuyện này đều quên hết không còn một mảnh."
Lam Vong Cơ im lặng nắm chặt tay hắn. Ngụy Vô Tiện gấp gáp dán vào ngực y, gần như có thể nghe thấy tiếng tim đập của y, miễn cưỡng cười nói:
"Thật sự rất kỳ lạ, một người sống sờ sờ như ngươi, làm sao lại đột nhiên... biến mất trong trí nhớ của tất cả mọi người được."
Lam Vong Cơ: "Ừm..."
Ngụy Vô Tiện khó chịu cựa quậy một chút, hơi thở ấm nóng, mi tâm nhíu lại, vô thức đẩy Lam Vong Cơ ra:
"Lam Trạm, ngươi buông ta ra trước đi."
Hai chân thon dài trắng muốt bất động thanh sắc kẹp chặt lại, giống như đang bị người ta giày vò đến cực điểm, cảm giác nóng bỏng vừa mới hạ xuống lại thuận theo toàn thân xông thẳng vào tim, đốt đến mức thái dương hắn túa mồ hôi lạnh:
"Tật xấu này còn tiếp tục rất lâu, ngươi không cần để ý đến ta."
Lam Vong Cơ vẫn ôm chặt hắn, đem mấy sợi tóc ướt mồ hôi dính trên trán hắn gạt ra, áp vào mặt hắn nói khẽ:
"Chỗ đó không thoải mái?"
Ngụy Vô Tiện buồn buồn cười một tiếng, bất đắc dĩ nói:
"Chỗ đó không thoải mái chút nào, vừa đau vừa ngứa lại còn tê dại..." Thanh âm của hắn càng ngày càng thấp, cuối cùng lại nhẹ nhàng lẩm bẩm một câu: "Còn rất kỳ quái..."
Lam Vong Cơ lắc đầu:
"Không kỳ quái."
Ngụy Vô Tiện nâng mắt lên, dùng con ngươi như được phủ một lớp sương mù nhìn y:
"Ngươi không cảm thấy ta kỳ quái sao? Có lẽ những điều này là do chính ta đi trên con đường này mà phải bỏ ra đại giới."
Hắn thấp giọng thở dài:
"Cứ cách một khoảng thời gian, bởi vì không có linh lực vận chuyển tuần hoàn trong cơ thể nên không cách nào kiềm chế được nộ khí không biết từ đâu dâng lên."
Ngụy Vô Tiện nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận từng li từng tí nhìn y, nắm lấy tay áo y nhẹ nhàng kéo kéo.
"Vừa rồi, ta không cố ý nổi giận với ngươi."
Lam Vong Cơ: "Ta biết."
Ngụy Vô Tiện dò xét trong mắt y một lúc lâu, thấy y dường như thật sự không quá để ý chuyện này, thoáng yên tâm cười nói:
"Ngươi không giận thì tốt rồi."
Lam Vong Cơ thấy hắn nhíu mi, nghiến chặt răng, từ lưng đến chân đều đang run rẩy, dáng vẻ nhẫn nhịn đến cực điểm, khuôn mặt tái nhợt vẫn tràn đầy ý cười, giả vờ như không có chuyện gì phát sinh mà chỉ sợ mình nổi giận, tim giống như là bị lửa nóng cùng băng lạnh xuyên thấu cùng một lúc, lãnh ý tràn ngập đầu ngón tay, tâm trạng vừa được nâng lên cũng hạ xuống mấy phần, cánh môi mỏng càng mím chặt hơn. Khuỷu tay trầm ổn hữu lực đem Ngụy Vô Tiện ôm vào trong lòng, hơi thở đang chôn ở cần cổ mướt mồ hôi của hắn cũng trở nên nặng nề:
"Có phải là... rất khó chịu?"
Ngụy Vô Tiện được y ôm trong ngực, thoải mái mà thở ra một tiếng, đáp:
"Cũng không quá khó chịu, khẳng định không đau như lúc ngươi nhéo ta."
Hắn hơi nhíu nhíu mày, nói tiếp:
"Ta vốn rất sợ đau, ngươi đừng thấy trên người ta đều là vết ứ bầm xanh xanh tím tím, thật ra không dùng nhiều lực, chỉ là trông rất đau mà thôi."
"Trong lúc thần trí mơ hồ cũng không nhớ là có đau hay không nữa, luôn mê man, nên không cảm nhận được bao nhiêu đau đớn. Sau khi tỉnh mới phát hiện ra mấy vết bầm tím to to nhỏ nhỏ, ta cũng biết là do ta trong lúc tính khí nóng nảy đã tự giày vò chính mình."
Một năm nay hắn ở trong vòng chiến loạn liên miên, Lam Vong Cơ lại biến mất, cũng chẳng hiểu tại sao thân thể biến hoá lại càng khó mở miệng, cho dù cả ngày chơi đùa thì đêm về cũng ngủ không yên giấc, vậy nên khi ra ngoài gặp người khác, sắc mặt cũng lạnh đi ba phần. Lần này lời lẽ mắng chửi lại càng không ngừng tuôn ra, nói hắn là 'kiệt ngạo bất tuân', 'thiếu niên khinh cuồng', 'không có quy củ'. Những lời này Ngụy Vô Tiện vốn đã nghe đến nhàm, chỉ coi như gió thoảng bên tai, vào tai nọ ra tai kia, từ tận đáy lòng cũng biết căn bản không thể trách được người khác, đều là do mình không cách nào khống chế được tâm tình. Giống như có người cầm một sợi dây thật dài, cuốn lấy thất tình lục dục của hắn kéo ra ngoài, đến mức hắn phải thỉnh thoảng đem mình phong bế lại, cưỡng ép ngăn chặn lửa giận đang xao động trong lòng.
Một lúc sau, Lam Vong Cơ mới nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, có lẽ là đáp lời hắn khi nãy. Lam Vong Cơ chôn mặt ở hõm cổ hắn, Ngụy Vô Tiện không cách nào nhìn rõ thần sắc của y, trong chốc lát cũng không biết nên nói gì cho phải, chỉ có thể nhẹ nhàng nhéo nhéo tai y, cười nhẹ dài giọng nói:
"Được rồi Lam Nhị ca ca, ngươi về trước đi. Bộ dạng này của ta... ngươi vẫn là đừng nên nhìn."
Thủy dịch nóng ẩm sền sệt thuận theo đôi chân dài đang miễn cưỡng kẹp chặt chảy xuống tấm đệm. Bụng thít chặt lại, hậu huyệt đói khát giữa hai đùi không ngừng khép mở, nổi bật trên nền vải màu đen. Hắn luôn cảm thấy tình trạng dưới thân khiến bản thân khó mà mở miệng... Rất kỳ lạ, lại cực kỳ khó coi. Nghĩ đến bình thường trong mắt Lam Vong Cơ hắn đều là tinh thần sáng láng, dáng vẻ phong thần tuấn lãng. Bây giờ lại ở trong tình trạng toàn thân mệt mỏi, tràn đầy vết bầm tím quái dị, thật sự là không muốn để Lam Vong Cơ nhìn thấy. Hắn giống như mao đầu tiểu tử mới lần đầu yêu, chỉ muốn đem tất cả những gì tốt đẹp nhất của mình lưu lại cho người trong lòng, còn bộ dáng khó coi nhất của mình thì giấu ở chỗ người ta không nhìn thấy, cất ở chỗ sâu nhất trong đáy lòng, đào một cái hố nhỏ, lặng lẽ chôn xuống rồi đem đất lấp lại thật kín kẽ.
Lam Vong Cơ lắc đầu, cánh tay đang ôm hắn không có nửa điểm buông lỏng. Ngụy Vô Tiện thấy khuyên y cũng vô dụng, giờ phút này bỗng nhiên lại sinh ra một tia tâm tư muốn trêu chọc, nắm lấy tay Lam Vong Cơ đưa đến trên người mình sờ soạng:
"Hay là... ngươi muốn ở lại cùng ta làm chút chuyện gì đó?"
Hắn ngậm lấy vành tai Lam Vong Cơ, nhẹ nhàng liếm láp, giả bộ như hoảng hốt nói một câu:
"Ta quên mất, như này không phải ngươi tiến vào sẽ dễ dàng hơn sao?"
Ngụy Vô Tiện vừa nói vừa tách hai chân ra, để lộ khe hẹp ở giữa hai cánh mông đầy thịt mềm mại, thuỷ dịch sền sệt tí tách chảy khắp một bên bắp đùi. Hắn hít vào một ngụm lãnh khí, đưa tay vuốt vuốt trên miệng nhỏ, đầu ngón tay tách ra hậu huyệt có chút sưng, bên dưới cặp đùi trắng muốt lộ ra vách thịt nhu nhuyễn ấm áp bên trong, nhìn dâm mỹ đến cực điểm. Chất lỏng trơn ướt thuận theo ngón tay nhỏ thon dài của hắn chảy ra, kéo thành một sợi chỉ bạc. Ngụy Vô Tiện như vò mẻ không sợ rơi hôn lên vành tai Lam Vong Cơ một cái, hàm hồ cười rồi lẩm bẩm nói:
"Hàm Quang Quân, bằng không ngươi tiến vào đi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất