[Vong Tiện] Ngàn Thương Trăm Sủng

Chương 67

Trước Sau
Ánh sáng nhỏ vụn rơi xuống từ trên tán lá sum suê, xuyên qua những chỗ trống trên đình đài được chạm khắc, theo gió tiến vào màn tơ bồng bềnh bên trong gian phòng. Ngụy Vô Tiện nằm dựa trên ghế mỹ nhân sơn son, lười biếng gác chân, một tay kê ở dưới đầu, nét mặt buông lỏng, hơi thở hoà hoãn, lồng ngực phập phồng như có như không. Ngoại bào màu đen tinh tế cùng phụ kiện phức tạp mới tinh khoác trên thân thể thon dài, giống như một bông sen nở trên nước, trải ra bên trên ghế gỗ bóng loáng. Mấy vị thiếu nữ vốn đang trò chuyện vui vẻ ở bên cạnh, tưởng rằng hắn đã ngủ thiếp đi, giọng cũng nhỏ hơn một chút, ngữ khí có hơi xem thường nhưng thanh âm chậm rãi lại phảng phất nhu tình:

"Bây giờ là lúc trăm hoa đua nở, thật là đẹp."

Thải y nữ tử liếc mắt nhìn Ngụy Vô Tiện một cái, tay đưa lên như muốn che đi nửa đôi môi, nhỏ giọng nói:

"Mấy ngày nay công tử này đang chờ ai vậy nhỉ? Mỗi ngày đều tới ngẩn ngơ ngồi trên lầu các nhìn xuống, nhìn một hồi cảm thấy không có gì đáng xem, lại trở về phòng uống rượu."

Ai vào Vân Mộng đều phải đi qua tửu lâu này, vì nó nằm ngay bên cạnh đường lớn, nếu đứng từ trên cao thì sẽ nhìn được ra rất xa, nên suy đoán như thế đúng là cực kỳ hợp lý. Một thiếu nữ khác tóc vấn Song Bình kế, tay chống cằm cũng cười cười, tiếp lời:

"Ta cũng cảm thấy kỳ lạ, những ngày gần đây lại càng thích hỏi chúng ta 'Hôm nay trông ta thế nào?', 'Có đẹp không?', 'Có phải là rất anh tuấn?'. Ta thấy, ngài ấy tuy là cái gì cũng chưa nói, nhưng mà chỉ cần nhìn cũng biết..."

"Là thiếu niên hoài xuân thôi!"

Một đám thiếu nữ trăm miệng một lời, đồng thanh nói ra câu cuối cùng, sau đó còn hi hi ha ha che miệng cười khúc khích. Tuy là đã thấp giọng, nhưng vẫn cười đùa náo loạn thành một đoàn.

"Khục."

Thanh âm trong trẻo từ người đang dựa trên ghế mỹ nhân truyền đến. Ngụy Vô Tiện mở một mắt, nhắm một mắt, lười biếng nhìn các nàng:

"Ta đây vẫn còn tỉnh đấy."

Mấy thiếu nữ kia phì một tiếng bật cười. Một hồng y nữ tử có vẻ lớn tuổi nhất trong đó còn giả vờ ai oán ném một đóa hoa thược dược vào người hắn, cười nói:

"Chúng ta cũng không che đậy không giấu giếm, chính là đang nói ngài đấy."

Ngụy Vô Tiện đem hoa nhặt lên, xoay xoay trên đầu ngón tay mấy vòng:

"Quá nhàn rỗi rồi phải không, bắt đầu nói đến chuyện của ta."

"Ai, công tử."

Thiếu nữ vấn tóc Song Bình kế ghé vào một bên ghế mỹ nhân, hiếu kỳ hỏi:

"Người mà công tử đang đợi là ai vậy? Nam nhân hay là nữ nhân?"

Hồng y nữ tử nói:

"Ngươi nên hỏi người kia bao nhiêu tuổi mới đúng? Tướng mạo như nào? Gầy hay béo, xinh đẹp hay không? Tính tình ra sao?"

"Có thể lọt vào mắt công tử, tướng mạo người kia nhất định phải rất đẹp." Thải y nữ tử nói: "Còn tính tình, khẳng định cũng rất tốt."

Khóe miệng Ngụy Vô Tiện kéo lên thành một nụ cười, nhìn các nàng trò chuyện quên cả trời đất. Ngồi nghe một lúc, lại thấy cuộc trò chuyện dần dần đi lệch quỹ đạo, lập tức lên giọng ngắt lời:

"Được rồi, được rồi, đủ a."



"Vậy ngài mau nói đi."

Thiếu nữ chải Song Bình kế nắm lấy ống tay áo của hắn, như một tiểu muội muội hồn nhiên, đôi mắt to tròn nhìn hắn không thèm chớp. Không ai có thể ngờ rằng, bên trong thân xác trẻ con non mềm này thực ra lại là một cô hồn dã quỷ lưu lạc giữa trần thế, được Ngụy Vô Tiện dùng Quỷ đạo dưỡng thành. Ngụy Vô Tiện bị nàng cuốn lấy không có cách nào thoát, đành phải vỗ vỗ đầu nàng:

"Được được được."

Hắn dựa lưng vào ghế, eo thon lưng dài phong tư vô song, dung nhan lại phong lưu tuấn dật, hàng lông mày dài mảnh suy tư trong chốc lát rồi khẽ chớp mi mắt, kéo dài thanh âm, giống như muốn tận lực gợi lên sự hiếu kỳ trong lòng người khác.

"Tướng mạo á..."

"Như thế nào như thế nào?"

Ngụy Vô Tiện mỉm cười:

"Vô cùng anh tuấn, trên trời dưới đất tìm không ra người thứ hai đẹp hơn."

Nghe hắn nói như vậy, là nam hay nữ còn không đoán ra sao.

"So với công tử thì sao?"

Ngụy Vô Tiện đưa tay biểu hiện khoảng ngắn:

"So với ta anh tuấn hơn một chút xíu."

"Oa! So với công tử còn anh tuấn hơn, nhất định là cực kỳ anh tuấn!"

Thiếu nữ búi tóc Song Bình kế há miệng, có vẻ như rất phấn khích. Nàng vô thức nắm chặt lấy ống tay áo Ngụy Vô Tiện, hấp tấp nói:

"Còn tính tình, tính tình như thế nào?"

Ngụy Vô Tiện như đang nhớ lại điều gì, ánh mắt tràn đầy thích thú:

"Tính tình hả, rất thú vị."

"Như thế nào?"

Ngụy Vô Tiện sờ sờ cằm, nói:

"Trước kia tính tình y vô cùng nghiêm túc cứng nhắc. Một thân áo tang đứng ở đó, cực kỳ băng lãnh, chính là kiểu danh sĩ thế gia quy phạm đoan chính mẫu mực đến bại hoại."

Hắn lại cười xấu xa một cái:

"Kết quả thì sao, bị ta trêu hai lần, phát hiện ra y rất dễ xấu hổ. Mỗi khi bị ta trêu cho xấu hổ thì lại muốn đánh nhau với ta."

"Nghe thật là thú vị nha."



"Nhưng sau đó thì sao..."

Ngụy Vô Tiện ngừng một chút, cánh môi vẽ lên một nụ cười, ánh mắt chuyển đến viên đàn mộc châu trên cổ tay, nhớ lại hình ảnh tình lang dịu dàng ôn nhu của mình, thanh âm cũng trở nên mềm mại hơn:

"Y ngược lại đối với ta càng ngày càng tốt, có thể nói là vô cùng tốt. Bất kể làm gì nói gì đều khiến ta vui vẻ muốn chết. Y cứ như vì ta mà sở sinh trên đời vậy."

Sau khi nói xong, trong đầu hắn hiện lên đoạn hồi ức mấy lần cùng Lam Vong Cơ ôm hôn quấn quýt không rời. Một lúc sau mới hạ mắt xuống, phát hiện ra tất cả mọi người đều im lặng một cách kỳ quái.

Ngụy Vô Tiện: "..."

Ngụy Vô Tiện: "Sao thế?"

Mấy thiếu nữ đều trầm mặc nhìn hắn, không khí bỗng trở nên im lặng đến mức tiếng màn trướng đang khẽ lay động cũng được phóng đại lên gấp mấy lần. Một lúc sau, thải y nữ tử mới xấu hổ đỏ mặt nói:

"Công tử, chúng ta tuy nhìn còn trẻ tuổi, nhưng ở nhân thế cũng đã sống mấy chục năm, coi như là thấu hiểu lòng người. Về sau làm dã quỷ, cũng trải qua mấy chục năm nữa. Luận về tuổi tác, đều có thể xem là trưởng bối của ngài."

Ngụy Vô Tiện nghe không hiểu ý tứ của nàng, đang yên đang lành tự nhiên nhắc tới tuổi tác làm gì nhỉ. Hắn ngây ngô đáp:

"Ta biết chứ."

"Công tử, hai người... từng hành phòng rồi có phải không"

Hồng y nữ tử hơi lớn tuổi do dự lên tiếng. Đầu ngón tay Ngụy Vô Tiện bỗng chốc run lên, khuôn mặt vạn năm không biết thẹn cũng nóng bừng. Giống như có một luồng tà hỏa thuận theo tứ chi bách hài của hắn tuôn ra, nóng đến mức cổ họng Ngụy Vô Tiện cũng khô khốc, có một thoáng trong đầu còn loé lên cảnh tượng ý loạn tình mê. Thấy bộ dạng này của hắn, tất cả mọi người đều hiểu rõ. Ngụy Vô Tiện hơi tránh đi ánh mắt, ho nhẹ một tiếng:

"Sao đột nhiên lại nói đến chuyện này...?"

Hồng y nữ tử dùng ống tay áo che miệng, đầu mày cuối mắt đều cong lên:

"Chẳng qua là muốn xác nhận thôi. Lúc công tử nói đến người kia, trên mặt viết rõ mấy chữ muốn cùng đối phương thân cận đó nha."

"Nhưng công tử còn chưa đính hôn mà? Sao có thể hành phòng?"

Nữ tử mặc hoàng y thanh âm giòn giã nói. Nhưng lời vừa nói xong cũng kịp thời nhận ra, bụm lấy khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ, lập tức chữa thẹn:

"Công tử cứ coi như ta chưa nói gì đi..."

Ánh mắt mọi người vừa vi diệu vừa kỳ quái, thẳng tắp dừng lại trên người Ngụy Vô Tiện, khiến cho cả người hắn cảm thấy không được tự nhiên. Một lúc lâu sau, giống như miễn cưỡng muốn nhặt lại uy nghiêm của mình, Ngụy Vô Tiện đem sắc mặt điều chỉnh đến trang nghiêm, đầu ngón tay nặng nề gõ xuống ghế mỹ nhân bằng gỗ, cao giọng nói:

"Giải tán, đừng nói chuyện của ta nữa, tự các ngươi vui đùa đi."

"A~"

Ngụy Vô Tiện vớ bừa một cái cớ, nói:

"Ta cũng không định ở đây chờ lâu, lát nữa sẽ về, cũng không thể mang các ngươi về Liên Hoa Ổ. Các ngươi nếu rảnh thì nên suy nghĩ xem lát nữa sẽ làm gì, nhưng tuyệt đối đừng bị mấy cái tên tiên sĩ vân du gì gì đấy bắt được..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau