[Vong Tiện] Ngàn Thương Trăm Sủng
Chương 79
"Chuyện gì?! Có chuyện gì thế?!"
Ôn Tình lúc này chỉ hận không thể phân thân được, cả một đêm vì trông coi thi thể của Ôn Ninh mà mệt mỏi suýt ngất đi, giờ lại nghe thấy đám người đang canh chừng ở bên ngoài lao nhao hô hoán. Vọt ra ngoài cửa sơn động, đập vào mắt nàng là cảnh tượng mấy người nhà họ Ôn lá gan vốn chẳng lớn bao nhiêu đang vô cùng căng thẳng cầm "trường thương" làm từ cành cây đứng tại chỗ cố thủ, giằng co cùng hai người khác.
Nói đúng hơn là một người đang bế một người...
"Là Ngụy Vô Tiện sao?!?" Ôn Tình dù mệt đến mức nhìn không rõ nhưng vẫn cố gắng mở to mắt, ý đồ muốn nhìn xem hai người kia là ai: "Có phải là Ngụy Vô Tiện không?"
Mấy canh giờ trước, Ngụy Vô Tiện một thân ướt đẫm nước mưa, cộng thêm tinh thần mệt mỏi quá độ, vậy mà vẫn khăng khăng tới Kim Lân Đài cho bằng được. Ôn Tình khuyên can không xong, đành phải để hắn đi. Đáng lẽ sau khi cứu bọn họ ra rồi, hắn đã có thể để mặc cho bọn họ tự sinh tự diệt, nhưng cuối cùng vẫn mang một đoàn người nhà họ Ôn đến Di Lăng tạm thời tìm chỗ trú chân. Hắn cố chấp như vậy, trong lòng nàng thực sự vô cùng cảm kích, nhưng mà Ngụy Vô Tiện chỉ hờ hững ném lại một câu 'Ta đi tìm người, lát nữa sẽ về' rồi vội vàng rời đi, vậy nên trước mắt bọn họ chỉ có thể chờ tại nơi này bố trí đơn giản một chút. Vốn dĩ tưởng rằng sau khi các thế gia biết tin sẽ lập tức xông lên giết sạch bọn họ, lại không ngờ lúc Ngụy Vô Tiện xuống núi đã triệu trăm cỗ hung thi, ra lệnh bằng mọi giá phải tử thủ được Loạn Táng Cương. Những người nhà họ Ôn thấy vậy trong lòng đều là một mảnh ấm áp. Bọn họ vẫn luôn lo lắng, đại đa số những người ở đây đều ốm đau già yếu, sau vài phen suy tính thiệt hơn, nhất trí phân cho mấy người gác đêm, số còn lại thì chia nhau ra tìm chỗ nghỉ ngơi, chờ Ngụy Vô Tiện về rồi cùng bàn bạc xem tiếp theo nên làm như thế nào.
Ôn bà bà bị che sau lưng đám người thủ vệ, nhỏ giọng nói:
"Tình cô nương, hình như là Ngụy công tử..."
Bà ngập ngừng một chút rồi nói tiếp:
"Nhưng còn có một vị công tử lạ mặt nữa."
Một người nhà họ Ôn cảnh giác nói:
"Sao Ngụy công tử lại thành thế này? Hắn..."
Ngụy Vô Tiện mềm nhũn bị người ta bế trong lòng, dường như đã mệt mỏi đến cực hạn, khuôn mặt chôn trong lồng ngực người kia, không thể nhìn ra tình trạng. Ôn Tình đang muốn lên tiếng, lại nghe được một giọng nói trầm thấp từ tính vang lên:
"Ôn Tình, là ta."
Ôn Tình sững sờ, cố gắng nhớ thử xem mình đã nghe qua giọng nói này ở đâu. Đợi đến khi tầm mắt trở nên rõ ràng, nàng mới nhận ra người phía trước là Lam Vong Cơ.
"A, Lam nhị công tử!" Ôn Tình vừa kinh ngạc vừa sợ hãi nói: "Là ngài, tại sao ngài lại đến... chỗ này?"
Sắc mặt Lam Vong Cơ không tốt lắm, mi tâm nhíu chặt, có vẻ như đang lo lắng điều gì đó. Y gật đầu nói:
"Thân thể Ngụy Anh có chút bất thường, không nên chậm trễ."
Ôn Tình chần chừ trong chốc lát, sau đó ra hiệu cho thủ vệ của Ôn gia mở đường, khẽ cắn môi, nói:
"Được, ngài đi theo ta."
Nàng suy nghĩ một chút, vẫn thấy không nên đưa Lam Vong Cơ đến nơi giấu thi thể của Ôn Ninh, bởi dù sao người này đến đây với ý đồ gì nàng cũng chưa rõ. Lam Vong Cơ trước nay vốn là tu sĩ chính đạo mẫu mực, luôn thẳng thắn chính trực ghét ác như thù, nếu như thấy Ôn Ninh người dán đầy phù chú, quỷ khí ngợp trời, chưa biết chừng y sẽ làm ra hành động gì. Ôn Tình chuyển hướng, không đi về phía sơn động cao rộng nhất gần đó nữa mà dẫn Lam Vong Cơ đến một sơn động nhỏ tương đối yên tĩnh.
Ôn Tình dừng bước, lo lắng hỏi:
"Hắn bị thương sao? Có cần ta xem qua không?"
"Không cần." Lam Vong Cơ lắc đầu: "Không phải bị thương."
Y đưa mắt nhìn xung quanh, tìm thấy một phiến đá tương đối bằng phẳng vuông vức, lấy y phục dự phòng trong túi càn khôn ra rồi trải lên đó, thu xếp ổn thỏa rồi mới nhẹ nhàng đặt Ngụy Vô Tiện xuống. Nhưng vừa muốn đem người để xuống, thì lại phát hiện không thể để được.
Sắc mặt Ngụy Vô Tiện trắng nhợt, trên trán đầm đìa mồ hôi lạnh, bờ môi run rẩy hơi hé, hàm hàm hồ hồ phát ra vài tiếng rên nhỏ, rõ ràng là dáng vẻ cực kỳ không thoải mái, hình như là đang nói mớ. Quan trọng là ở chỗ, lúc Lam Vong Cơ muốn đem hắn từ trong ngực đặt xuống, Ôn Tình mới nhận ra vì sao hai người bọn hắn lại ở trong tư thế thân mật như vậy... Đầu ngón tay Ngụy Vô Tiện siết chặt lấy y phục của Lam Vong Cơ, dùng sức đến mức chỗ khớp xương cũng trắng bệch, cho dù là đang hôn mê cũng không có ý định buông lỏng dù chỉ một chút.
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng vuốt ve mấy ngón tay của hắn, thử đủ mọi cách cũng không thể gỡ ra, thế nên đành hạ thấp mi mắt, ôm hắn cùng nằm lên phiến đá. Có thể là do thân nhiệt quá thấp, trong sơn động lại vô cùng lạnh lẽo, Ngụy Vô Tiện vừa chạm vào bề mặt tảng đá liền khẽ rên lên một tiếng, co rúm người lại chui vào trong ngực Lam Vong Cơ, khuôn mặt vô thức rúc vào cổ y. Hắn cựa quậy một lúc lâu, rốt cuộc cũng tìm được một tư thế thoải mái, cánh môi gần như là dán vào cổ Lam Vong Cơ, cố gắng tìm kiếm chút khí tức quen thuộc, hơi thở khẽ run rẩy, hừ lên một tiếng trầm thấp:
"Lạnh..."
Lam Vong Cơ ôm hắn chặt hơn chút nữa, cúi đầu hỏi:
"Rất lạnh?"
Ngụy Vô Tiện mơ mơ hồ hồ nhẹ nhàng gật đầu, buông áo Lam Vong Cơ ra, vươn tay ôm lấy cổ y, toàn thân gối lên lồng ngực ấm áp của người đang ôm mình trong lòng. Lần này Lam Vong Cơ không thể không hạ thấp người, để cho người đang mềm mại run rẩy trong ngực mình nằm dễ chịu hơn một chút.
"Ta... Ta đi ra ngoài trước thì hơn."
Ôn Tình vốn đang từng li từng tí quan sát động tĩnh của hai người bọn họ, chuẩn bị kịp thời ra tay chữa trị, nhưng mà không nghĩ rằng lại thấy cảnh tượng như thế này, nàng lúng túng tránh đi ánh mắt, trên mặt nóng bừng. Lam Vong Cơ nhìn nàng, gật đầu một cái, nói:
"Ta có thể lo liệu được. Đa tạ."
Đợi Ôn Tình đi ra khỏi sơn động, mấy người nhà họ Ôn đang trốn ở đằng sau gốc cây mới cẩn thận thò đầu ra.
"Tình cô nương, để hai người họ ở bên trong như vậy có ổn không?"
Ôn Tình khoát khoát tay, ra hiệu cho bọn họ trở về chỗ của mình, đừng tiến lên phía trước:
"Không sao, để Lam nhị công tử lo liệu là được."
"Nhưng mà trông Ngụy công tử rất không thoải mái... Có phải là bị thương không?"
"Vị Lam nhị công tử này là vị kia của Cô Tô sao?"
Ôn Tình gật đầu với người hỏi câu thứ hai, nói:
"Y đã có thể lông tóc vô thương mang Ngụy Vô Tiện từ dưới chân núi xông lên, chứng tỏ hung thi không hề công kích y."
Nàng suy tư một chút, nói:
"Nếu đã là người Ngụy Vô Tiện tín nhiệm, chắc chắn sẽ không gây bất lợi cho chúng ta."
"Vậy chúng ta cứ như vậy về nghỉ ngơi? Không cần vào xem qua tình hình sao?"
Ôn Tình run lên một cái, cảnh tượng vừa nãy bỗng dưng tái hiện trong đầu, dường như có chút buồn bực, khó khăn nói:
"Đi đi đi, đừng xem, không có gì hay để xem hết!"
Ôn Tình lúc này chỉ hận không thể phân thân được, cả một đêm vì trông coi thi thể của Ôn Ninh mà mệt mỏi suýt ngất đi, giờ lại nghe thấy đám người đang canh chừng ở bên ngoài lao nhao hô hoán. Vọt ra ngoài cửa sơn động, đập vào mắt nàng là cảnh tượng mấy người nhà họ Ôn lá gan vốn chẳng lớn bao nhiêu đang vô cùng căng thẳng cầm "trường thương" làm từ cành cây đứng tại chỗ cố thủ, giằng co cùng hai người khác.
Nói đúng hơn là một người đang bế một người...
"Là Ngụy Vô Tiện sao?!?" Ôn Tình dù mệt đến mức nhìn không rõ nhưng vẫn cố gắng mở to mắt, ý đồ muốn nhìn xem hai người kia là ai: "Có phải là Ngụy Vô Tiện không?"
Mấy canh giờ trước, Ngụy Vô Tiện một thân ướt đẫm nước mưa, cộng thêm tinh thần mệt mỏi quá độ, vậy mà vẫn khăng khăng tới Kim Lân Đài cho bằng được. Ôn Tình khuyên can không xong, đành phải để hắn đi. Đáng lẽ sau khi cứu bọn họ ra rồi, hắn đã có thể để mặc cho bọn họ tự sinh tự diệt, nhưng cuối cùng vẫn mang một đoàn người nhà họ Ôn đến Di Lăng tạm thời tìm chỗ trú chân. Hắn cố chấp như vậy, trong lòng nàng thực sự vô cùng cảm kích, nhưng mà Ngụy Vô Tiện chỉ hờ hững ném lại một câu 'Ta đi tìm người, lát nữa sẽ về' rồi vội vàng rời đi, vậy nên trước mắt bọn họ chỉ có thể chờ tại nơi này bố trí đơn giản một chút. Vốn dĩ tưởng rằng sau khi các thế gia biết tin sẽ lập tức xông lên giết sạch bọn họ, lại không ngờ lúc Ngụy Vô Tiện xuống núi đã triệu trăm cỗ hung thi, ra lệnh bằng mọi giá phải tử thủ được Loạn Táng Cương. Những người nhà họ Ôn thấy vậy trong lòng đều là một mảnh ấm áp. Bọn họ vẫn luôn lo lắng, đại đa số những người ở đây đều ốm đau già yếu, sau vài phen suy tính thiệt hơn, nhất trí phân cho mấy người gác đêm, số còn lại thì chia nhau ra tìm chỗ nghỉ ngơi, chờ Ngụy Vô Tiện về rồi cùng bàn bạc xem tiếp theo nên làm như thế nào.
Ôn bà bà bị che sau lưng đám người thủ vệ, nhỏ giọng nói:
"Tình cô nương, hình như là Ngụy công tử..."
Bà ngập ngừng một chút rồi nói tiếp:
"Nhưng còn có một vị công tử lạ mặt nữa."
Một người nhà họ Ôn cảnh giác nói:
"Sao Ngụy công tử lại thành thế này? Hắn..."
Ngụy Vô Tiện mềm nhũn bị người ta bế trong lòng, dường như đã mệt mỏi đến cực hạn, khuôn mặt chôn trong lồng ngực người kia, không thể nhìn ra tình trạng. Ôn Tình đang muốn lên tiếng, lại nghe được một giọng nói trầm thấp từ tính vang lên:
"Ôn Tình, là ta."
Ôn Tình sững sờ, cố gắng nhớ thử xem mình đã nghe qua giọng nói này ở đâu. Đợi đến khi tầm mắt trở nên rõ ràng, nàng mới nhận ra người phía trước là Lam Vong Cơ.
"A, Lam nhị công tử!" Ôn Tình vừa kinh ngạc vừa sợ hãi nói: "Là ngài, tại sao ngài lại đến... chỗ này?"
Sắc mặt Lam Vong Cơ không tốt lắm, mi tâm nhíu chặt, có vẻ như đang lo lắng điều gì đó. Y gật đầu nói:
"Thân thể Ngụy Anh có chút bất thường, không nên chậm trễ."
Ôn Tình chần chừ trong chốc lát, sau đó ra hiệu cho thủ vệ của Ôn gia mở đường, khẽ cắn môi, nói:
"Được, ngài đi theo ta."
Nàng suy nghĩ một chút, vẫn thấy không nên đưa Lam Vong Cơ đến nơi giấu thi thể của Ôn Ninh, bởi dù sao người này đến đây với ý đồ gì nàng cũng chưa rõ. Lam Vong Cơ trước nay vốn là tu sĩ chính đạo mẫu mực, luôn thẳng thắn chính trực ghét ác như thù, nếu như thấy Ôn Ninh người dán đầy phù chú, quỷ khí ngợp trời, chưa biết chừng y sẽ làm ra hành động gì. Ôn Tình chuyển hướng, không đi về phía sơn động cao rộng nhất gần đó nữa mà dẫn Lam Vong Cơ đến một sơn động nhỏ tương đối yên tĩnh.
Ôn Tình dừng bước, lo lắng hỏi:
"Hắn bị thương sao? Có cần ta xem qua không?"
"Không cần." Lam Vong Cơ lắc đầu: "Không phải bị thương."
Y đưa mắt nhìn xung quanh, tìm thấy một phiến đá tương đối bằng phẳng vuông vức, lấy y phục dự phòng trong túi càn khôn ra rồi trải lên đó, thu xếp ổn thỏa rồi mới nhẹ nhàng đặt Ngụy Vô Tiện xuống. Nhưng vừa muốn đem người để xuống, thì lại phát hiện không thể để được.
Sắc mặt Ngụy Vô Tiện trắng nhợt, trên trán đầm đìa mồ hôi lạnh, bờ môi run rẩy hơi hé, hàm hàm hồ hồ phát ra vài tiếng rên nhỏ, rõ ràng là dáng vẻ cực kỳ không thoải mái, hình như là đang nói mớ. Quan trọng là ở chỗ, lúc Lam Vong Cơ muốn đem hắn từ trong ngực đặt xuống, Ôn Tình mới nhận ra vì sao hai người bọn hắn lại ở trong tư thế thân mật như vậy... Đầu ngón tay Ngụy Vô Tiện siết chặt lấy y phục của Lam Vong Cơ, dùng sức đến mức chỗ khớp xương cũng trắng bệch, cho dù là đang hôn mê cũng không có ý định buông lỏng dù chỉ một chút.
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng vuốt ve mấy ngón tay của hắn, thử đủ mọi cách cũng không thể gỡ ra, thế nên đành hạ thấp mi mắt, ôm hắn cùng nằm lên phiến đá. Có thể là do thân nhiệt quá thấp, trong sơn động lại vô cùng lạnh lẽo, Ngụy Vô Tiện vừa chạm vào bề mặt tảng đá liền khẽ rên lên một tiếng, co rúm người lại chui vào trong ngực Lam Vong Cơ, khuôn mặt vô thức rúc vào cổ y. Hắn cựa quậy một lúc lâu, rốt cuộc cũng tìm được một tư thế thoải mái, cánh môi gần như là dán vào cổ Lam Vong Cơ, cố gắng tìm kiếm chút khí tức quen thuộc, hơi thở khẽ run rẩy, hừ lên một tiếng trầm thấp:
"Lạnh..."
Lam Vong Cơ ôm hắn chặt hơn chút nữa, cúi đầu hỏi:
"Rất lạnh?"
Ngụy Vô Tiện mơ mơ hồ hồ nhẹ nhàng gật đầu, buông áo Lam Vong Cơ ra, vươn tay ôm lấy cổ y, toàn thân gối lên lồng ngực ấm áp của người đang ôm mình trong lòng. Lần này Lam Vong Cơ không thể không hạ thấp người, để cho người đang mềm mại run rẩy trong ngực mình nằm dễ chịu hơn một chút.
"Ta... Ta đi ra ngoài trước thì hơn."
Ôn Tình vốn đang từng li từng tí quan sát động tĩnh của hai người bọn họ, chuẩn bị kịp thời ra tay chữa trị, nhưng mà không nghĩ rằng lại thấy cảnh tượng như thế này, nàng lúng túng tránh đi ánh mắt, trên mặt nóng bừng. Lam Vong Cơ nhìn nàng, gật đầu một cái, nói:
"Ta có thể lo liệu được. Đa tạ."
Đợi Ôn Tình đi ra khỏi sơn động, mấy người nhà họ Ôn đang trốn ở đằng sau gốc cây mới cẩn thận thò đầu ra.
"Tình cô nương, để hai người họ ở bên trong như vậy có ổn không?"
Ôn Tình khoát khoát tay, ra hiệu cho bọn họ trở về chỗ của mình, đừng tiến lên phía trước:
"Không sao, để Lam nhị công tử lo liệu là được."
"Nhưng mà trông Ngụy công tử rất không thoải mái... Có phải là bị thương không?"
"Vị Lam nhị công tử này là vị kia của Cô Tô sao?"
Ôn Tình gật đầu với người hỏi câu thứ hai, nói:
"Y đã có thể lông tóc vô thương mang Ngụy Vô Tiện từ dưới chân núi xông lên, chứng tỏ hung thi không hề công kích y."
Nàng suy tư một chút, nói:
"Nếu đã là người Ngụy Vô Tiện tín nhiệm, chắc chắn sẽ không gây bất lợi cho chúng ta."
"Vậy chúng ta cứ như vậy về nghỉ ngơi? Không cần vào xem qua tình hình sao?"
Ôn Tình run lên một cái, cảnh tượng vừa nãy bỗng dưng tái hiện trong đầu, dường như có chút buồn bực, khó khăn nói:
"Đi đi đi, đừng xem, không có gì hay để xem hết!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất