[Vong Tiện] Ngàn Thương Trăm Sủng
Chương 89
Ngụy Vô Tiện chắp hai tay sau lưng, đầu đội mũ rộng vành, đi giữa chợ ngó trái ngó phải. Ôn Ninh kéo xe kéo, bước chân cứng ngắc đi theo sau hắn. Hắn ở Loạn Táng Cương cũng không cầu kỳ gì, vẫn phải tiết kiệm tiền, quần áo mặc trên người cũng là vải vóc bình thường hơi thô ráp một chút, chỉ có trung y là sáng nay không biết vô tình hay cố ý mà mặc nhầm của Lam Vong Cơ, khiến hắn đi lại cũng cảm thấy rất ung dung thoải mái. Tuy phục sức giản dị nhưng khuôn mặt tuấn lãng cùng thân hình thon gầy vẫn vô cùng hấp dẫn ánh mắt người khác, nên là khoai tây hôm nay cũng bán đặc biệt chạy, hết sớm hơn mọi ngày rất nhiều. Hắn hài lòng mãn ý cầm túi tiền trong tay, thầm nghĩ lần này về nhà lại có thể trả thêm cho Lam Trạm ít tiền rồi. Hắn luôn luôn để bụng chuyện này. Nếu như ở Cô Tô thì sao cũng được, nhưng mà đây lại là Loạn Táng Cương, Lam Trạm đã phải đi theo mình lên núi chịu thiệt thòi, mình chỉ có thể lấy thân bồi thường một chút, rồi ở phương diện khác bù đắp một chút. Lam Vong Cơ không cần, Ngụy Vô Tiện lại phải lén lút nhét tiền vào trong túi của y. Dù sao cái túi dùng để đựng tiền kia cũng là lấy từ trong ngực hắn ra, Ngụy Vô Tiện cây ngay không sợ chết đứng, cho rằng túi tiền kia cũng chính là của mình, muốn làm gì theo ý mình thì cứ làm. Đến khi đó, hắn lại thừa dịp rau cải trắng nhà mình không đề phòng, nhào đến hôn đôi môi nhạt màu kia như hổ đói vồ mồi, bàn tay thì mau chóng lần vào trong ngực đem tiền nhét vào.
"Công tử."
Ôn Ninh nhỏ giọng gọi. Ngụy Vô Tiện "Ừ" một tiếng, hỏi lại:
"Sao thế?"
Ôn Ninh có vẻ như muốn nói lại thôi. Gã nhìn dáng vẻ Ngụy Vô Tiện đầu mày cuối mắt đều tràn đầy ý cười phong lưu, lại nhìn mấy khuôn mặt ửng đỏ của các cô nương bên đường, cuối cùng quyết định không lên tiếng.
"Cho ta nửa cân cải trắng."
Ngụy Vô Tiện ngồi xổm xuống, cầm lấy mấy cây rau cải trắng phiến lá xanh biếc, thân cây mọng nước thả vào trong cái túi mà chủ sạp đang mở. Cái thứ cải trắng này quá dễ hỏng, mà đất ở trên Loạn Táng Cương thật sự không trồng được. Ngụy Vô Tiện trong lòng luôn tính toán làm sao để y luôn được ăn cải trắng mới nhất. Đi theo hắn đã phải ăn bậy ăn bạ thì không nói, nhưng ngay cả đồ ăn yêu thích của mình cũng phải bỏ thì không được. Cải trắng cũng không thể để lâu, vậy nên cứ ăn xong hết cây nào là lại xuống núi mua cái tươi mới về.
Bỗng nhiên, khóe mắt hắn liếc thấy một đạo thân ảnh quen thuộc lướt qua, sau đó biến mất trong ngõ nhỏ phía trước. Ngón tay Ngụy Vô Tiện khựng lại, phân phó Ôn Ninh thanh toán tiền, sau đó bất động thanh sắc mang theo cải trắng đứng dậy đi theo. Ôn Ninh hình như cũng nhận ra điều gì đó, kéo cái mũ rộng vành xuống thấp hơn để che khuất khuôn mặt trắng bệch, trả tiền cho chủ sạp rồi lặng lẽ đi theo Ngụy Vô Tiện. Một lát sau, hai người đi đến trước cửa một gian nhà nhỏ. Ngụy Vô Tiện vừa định nhấc chân bước vào thì lại nghe thấy một thanh âm lạnh lùng vang lên:
"Ra ngoài."
Câu này không phải nói với hắn, mà là dành cho Ôn Ninh sau lưng hắn. Ôn Ninh ngước mắt lên, thấy Giang Trừng thì liền cúi đầu lui ra ngoài. Cánh cửa sau lưng Ngụy Vô Tiện cũng được Ôn Ninh đóng lại. Ánh mắt của Giang Trừng chuyển đến trên tay Ngụy Vô Tiện, mi tâm hơi nhíu, ngạc nhiên nói:
"Sao ngươi lại giống như đám người Lam gia vậy, bắt đầu thích ăn cái này."
Ngụy Vô Tiện cúi đầu nhìn, nhận ra trong tay vẫn đang còn ôm mấy cây cải trắng mọng nước chưa kịp đưa cho Ôn Ninh. Cứ như hắn đang đi mua thức ăn dở trên phố thì bị lôi tới bàn chuyện nghiêm túc vậy. Nhưng hắn thấy cũng không có gì phải lúng túng, chỉ đơn giản đáp:
"À, không phải ta ăn, làm sao ta có thể thích ăn thứ này chứ."
Tên này luôn luôn tranh cướp thịt với mình, hệt như một đứa con nít, đời nào thích ăn cái thứ gọi là cải trắng này, có một lần còn lớn tiếng tuyên bố thích ăn thịt mới là nam tử hán. Nhưng mà Giang Trừng chợt nhớ ra, trong hang ổ của hắn còn một người nữa, khóe miệng liền giật giật, hừ một tiếng, đưa mắt nhìn chỗ khác. Ngụy Vô Tiện nương theo ánh mắt của hắn, chợt sững người. Có một nữ tử đang đứng trong nội viện, mang mũ rộng vành có lụa mỏng rũ xuống, bên ngoài khoác áo choàng màu đen. Áo choàng màu đen kia khép lại cực kỳ cẩn thận, giống như khi đi trên đường đều phải tỉ mỉ che giấu vậy. Trái tim Ngụy Vô Tiện nhảy lên một cái, lòng bàn tay đổ mồ hôi, trong đầu hắn bỗng nhiên nảy ra một suy đoán, khiến hắn không thể kiềm chế nổi sự kích động. Ngụy Vô Tiện lắp bắp nói:
"Chẳng lẽ là..."
Nữ tử tháo mũ rộng vành trên đầu xuống, cởi áo choàng ra, đứng ở đó nhẹ nhàng mỉm cười nhìn hắn:
"A Tiện."
Ngụy Vô Tiện trố mắt nhìn. Đối phương mặt một thân hỉ phục đoan trang, gương mặt trang điểm lộng lẫy, rõ ràng là khác biệt hoàn toàn so với bộ dáng mộc mạc thường ngày, nhưng lại thêm mấy phần xinh đẹp diễm lệ. Ngụy Vô Tiện nhìn nàng, vô thức tiến lại gần hai bước, nói:
"Sư tỷ... Tỷ đây là?"
Giang Trừng chép miệng:
"Đây là cái gì? Ngươi tưởng là muốn gả cho ngươi à?"
Ngụy Vô Tiện quát lớn:
"Ngươi câm miệng cho ta."
Giang Yếm Ly dang rộng hai cánh tay, để hắn có thể nhìn kỹ hỉ phục của mình, đường thêu tuy chìm nhưng Ngụy Vô Tiện chỉ cần liếc qua là đã nhận ra đó là hoa văn Kim tinh tuyết lãng. Sắc mặt nàng đỏ hồng, thẹn thùng nói:
"A Tiện, tỷ... sắp thành thân rồi. Tỷ đến cho đệ nhìn một chút..."
Nàng dừng lại, thanh âm nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy:
"Như thế này... có đẹp không?"
Ngụy Vô Tiện vô cùng kinh ngạc, hỏi:
"Thành thân? Cùng ai?"
Hắn ở trên núi, đã ngăn cách với thế gian bên ngoài quá lâu, rất nhiều tin tức cũng không thám thính được, việc này cũng là lần đầu tiên hắn nghe thấy, khó tránh khỏi trong lòng có chút chấn kinh, gần như nghẹn ngào nói:
"Chẳng lẽ là cùng tên kia..."
Giang Yếm Ly ngượng ngùng gật đầu, Giang Trừng đứng một bên còn đế thêm vào:
"Ngoài Kim Tử Hiên ra thì còn có thể là ai chứ."
Mấy ngón tay đang cầm cải trắng của Ngụy Vô Tiện đều phát run, nộ khí mãnh liệt từ từ dâng lên đỉnh đầu, quay đầu nhìn về phía Giang Trừng, cười lạnh nói:
"Giang tông chủ, ngươi như vậy mà lại chơi cái trò liên hôn kia? Ngươi đùa ta à!?"
Giang Trừng cả giận, cao giọng nói:
"Chính ngươi cũng thấy rõ là a tỷ tự mình nguyện ý, làm sao ta có thể lấy hạnh phúc của a tỷ ra làm trò đùa!"
Mấy ngón tay của Ngụy Vô Tiện siết chặt đến trắng bệch, tiếng khớp xương kêu lên răng rắc, nhìn chằm chằm Giang Yếm Ly, nhưng nhìn mãi cũng không thấy bất kỳ một tia không tình nguyện hay miễn cưỡng nào trên mặt nàng. Một lúc sau, Ngụy Vô Tiện mới bất đắc dĩ thả lỏng tay ra, đến vai cũng rũ xuống. Hắn vốn đã sớm biết trong lòng Giang Yếm Ly thật ra rất thích Kim Tử Hiên, cho nên khi ấy bị mình phá vỡ mối nhân duyên đã định từ bé này, nàng thương tâm biết bao nhiêu. Thôi thì cũng coi như mọi chuyện đã trở về vị trí vốn có của nó...
Ngụy Vô Tiện xoa xoa mặt, hít vào một hơi, sau đó hắn ngước mắt nhìn Giang Yếm Ly đang im lặng mà có chút bất an nhìn hắn. Trong chốc lát, hắn liền nở một nụ cười, nghiêm túc nói:
"Rất đẹp."
Giang Trừng kêu lên:
"A tỷ, đệ đã bảo rồi mà. Thật sự là rất đẹp."
Giang Yếm Ly cười nói:
"Các đệ có khen cũng vô dụng. Các đệ khen, không thể coi là thật."
Vẻ mặt Giang Trừng vô cùng bất đắc dĩ, cứ như đã nghe thấy câu trả lời kia rất nhiều lần rồi:
"Tỷ không tin đệ, cũng không tin hắn. Hay nhất định phải chính miệng tên kia khen đẹp thì tỷ mới tin?"
Sau khi bình tĩnh trở lại, Ngụy Vô Tiện nghe Giang Trừng nói vậy, ngược lại càng thấy vô cùng đồng cảm. Hắn nhớ những ngày ở tửu lâu của Vân Mộng đợi Lam Vong Cơ đều luôn muốn để đối phương nhìn thấy mình trong bộ dạng tuấn tú nhất, cho nên thỉnh thoảng vẫn làm phiền đám nữ quỷ kia, khiến các nàng không chịu nổi phất phất tay nói:
"Đẹp rồi đẹp rồi, ngài đẹp mắt nhất."
Lúc ấy hắn còn chưa cảm nhận được rõ ràng, nhưng hiện tại đứng ở đây, nghe thấy Giang Yếm Ly tươi cười nói lời tương tư, bỗng nhiên có chút hoảng hốt. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: Sư tỷ thật sự rất thích Kim Tử Hiên.
Giang Yếm Ly thấy hắn thất thần, liền gọi:
"A Tiện."
Ngụy Vô Tiện cười đáp:
"Dạ?"
Giang Yếm Ly nhoẻn miệng, mỉm cười nhìn hắn, khẽ hỏi:
"Đừng chỉ nói chuyện của tỷ. Những ngày này đệ sống thế nào?"
Ngụy Vô Tiện đáp:
"Hả... À, đệ vẫn sống tốt mà."
Giang Trừng đứng bên cạnh, ghét bỏ liếc nhìn đống rau cải trắng trong tay hắn, nói:
"Bên kia có bàn kìa, vẫn còn cố sống cố chết ôm lấy không buông."
Ngụy Vô Tiện đem cải trắng để lên bàn, nói:
"Ai cần ngươi lo."
Giang Trừng nói:
"Ngươi ngược lại có vẻ được nuôi rất tốt, lần trước làm gãy cánh tay của ta, phải treo hơn một tháng."
Ngụy Vô Tiện cười nhạo nói:
"Là do thể chất của ngươi quá kém. Ta nói cho ngươi biết, có Ôn Tình và Lam Trạm ở đó, vết thương của ta không đến bảy ngày là đã lành... Nhưng mà con mẹ nó ngươi đâm cũng thẳng tay thật đấy, nửa điểm lưu tình cũng không có luôn."
Khó khăn lắm Giang Trừng mới không phải nghe hắn vừa nói chuyện vừa kẹp thêm hai chữ "Lam Trạm" vào, tâm tình vốn đang bình lặng, bây giờ lại thấy hắn không biết vô tình hay là nhân cơ hội nhắc đến, bỗng nhiên bùng nổ:
"Nếu ngươi còn cần mặt mũi thì đừng há miệng ngậm miệng đều là Lam Vong Cơ nữa, không biết bên ngoài đàm tiếu hai người các ngươi khó nghe như thế nào à."
Ngụy Vô Tiện đã sớm được Lam Vong Cơ trấn an đến mức không còn một chút dao động nào, cây ngay không sợ chết đứng nói:
"Bọn họ nói là chuyện của bọn họ, bọn ta làm việc của bọn ta, còn có thể bắt bọn họ ngậm miệng không được nói sao?"
Giang Trừng tức đến nghẹn họng:
"Ngươi..."
"Được rồi, đừng cãi nhau nữa."
Giang Yếm Ly bị bọn hắn trái một câu phải một câu cãi qua cãi lại chọc cho cười. Ngụy Vô Tiện quay đầu, thanh âm đầy vẻ lên án nói:
"Sư tỷ, tỷ đừng nghe mấy người bên ngoài nói bậy, Lam Trạm đặc biệt tốt. Tỷ cũng không phải là không hiểu rõ cách làm người của y."
Cái chính là hắn không thể để những người thân cận với mình hiểu lầm Lam Vong Cơ. Giang Yếm Ly cười nói:
"Lam nhị công tử đối với đệ tốt không?"
Ngụy Vô Tiện gật đầu lia lịa, đáp:
"Rất tốt, đặc biệt tốt. Sư tỷ, tỷ không thấy đệ béo lên sao?"
Giang Trừng ngồi một bên, khóe miệng lại khẽ giật giật.
"Vậy là tốt rồi."
Giang Yếm Ly chăm chú nhìn vẻ mặt của hắn, nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhưng trên khóe miệng vẫn còn vương lại ý cười. Nàng yên lặng nhìn đôi mắt sáng ngời của Ngụy Vô Tiện, một lúc sau khẽ nói:
"A Tiện, những chuyện hiện tại là chuyện đệ thích... hoặc là chuyện mà thâm tâm đệ thực sự muốn làm sao?"
Ngụy Vô Tiện có chút sững sờ, đáp:
"Đương nhiên rồi!"
Hắn đáp lại không một chút do dự, ngữ khí chân thành đến cực điểm. Giang Yếm Ly mỉm cười, trong mắt ngập tràn ý vị hoài niệm nhu hòa. Nàng nhẹ nhàng gật đầu, nói:
"Nếu thật sự là như vậy thì... quá tốt rồi."
"Công tử."
Ôn Ninh nhỏ giọng gọi. Ngụy Vô Tiện "Ừ" một tiếng, hỏi lại:
"Sao thế?"
Ôn Ninh có vẻ như muốn nói lại thôi. Gã nhìn dáng vẻ Ngụy Vô Tiện đầu mày cuối mắt đều tràn đầy ý cười phong lưu, lại nhìn mấy khuôn mặt ửng đỏ của các cô nương bên đường, cuối cùng quyết định không lên tiếng.
"Cho ta nửa cân cải trắng."
Ngụy Vô Tiện ngồi xổm xuống, cầm lấy mấy cây rau cải trắng phiến lá xanh biếc, thân cây mọng nước thả vào trong cái túi mà chủ sạp đang mở. Cái thứ cải trắng này quá dễ hỏng, mà đất ở trên Loạn Táng Cương thật sự không trồng được. Ngụy Vô Tiện trong lòng luôn tính toán làm sao để y luôn được ăn cải trắng mới nhất. Đi theo hắn đã phải ăn bậy ăn bạ thì không nói, nhưng ngay cả đồ ăn yêu thích của mình cũng phải bỏ thì không được. Cải trắng cũng không thể để lâu, vậy nên cứ ăn xong hết cây nào là lại xuống núi mua cái tươi mới về.
Bỗng nhiên, khóe mắt hắn liếc thấy một đạo thân ảnh quen thuộc lướt qua, sau đó biến mất trong ngõ nhỏ phía trước. Ngón tay Ngụy Vô Tiện khựng lại, phân phó Ôn Ninh thanh toán tiền, sau đó bất động thanh sắc mang theo cải trắng đứng dậy đi theo. Ôn Ninh hình như cũng nhận ra điều gì đó, kéo cái mũ rộng vành xuống thấp hơn để che khuất khuôn mặt trắng bệch, trả tiền cho chủ sạp rồi lặng lẽ đi theo Ngụy Vô Tiện. Một lát sau, hai người đi đến trước cửa một gian nhà nhỏ. Ngụy Vô Tiện vừa định nhấc chân bước vào thì lại nghe thấy một thanh âm lạnh lùng vang lên:
"Ra ngoài."
Câu này không phải nói với hắn, mà là dành cho Ôn Ninh sau lưng hắn. Ôn Ninh ngước mắt lên, thấy Giang Trừng thì liền cúi đầu lui ra ngoài. Cánh cửa sau lưng Ngụy Vô Tiện cũng được Ôn Ninh đóng lại. Ánh mắt của Giang Trừng chuyển đến trên tay Ngụy Vô Tiện, mi tâm hơi nhíu, ngạc nhiên nói:
"Sao ngươi lại giống như đám người Lam gia vậy, bắt đầu thích ăn cái này."
Ngụy Vô Tiện cúi đầu nhìn, nhận ra trong tay vẫn đang còn ôm mấy cây cải trắng mọng nước chưa kịp đưa cho Ôn Ninh. Cứ như hắn đang đi mua thức ăn dở trên phố thì bị lôi tới bàn chuyện nghiêm túc vậy. Nhưng hắn thấy cũng không có gì phải lúng túng, chỉ đơn giản đáp:
"À, không phải ta ăn, làm sao ta có thể thích ăn thứ này chứ."
Tên này luôn luôn tranh cướp thịt với mình, hệt như một đứa con nít, đời nào thích ăn cái thứ gọi là cải trắng này, có một lần còn lớn tiếng tuyên bố thích ăn thịt mới là nam tử hán. Nhưng mà Giang Trừng chợt nhớ ra, trong hang ổ của hắn còn một người nữa, khóe miệng liền giật giật, hừ một tiếng, đưa mắt nhìn chỗ khác. Ngụy Vô Tiện nương theo ánh mắt của hắn, chợt sững người. Có một nữ tử đang đứng trong nội viện, mang mũ rộng vành có lụa mỏng rũ xuống, bên ngoài khoác áo choàng màu đen. Áo choàng màu đen kia khép lại cực kỳ cẩn thận, giống như khi đi trên đường đều phải tỉ mỉ che giấu vậy. Trái tim Ngụy Vô Tiện nhảy lên một cái, lòng bàn tay đổ mồ hôi, trong đầu hắn bỗng nhiên nảy ra một suy đoán, khiến hắn không thể kiềm chế nổi sự kích động. Ngụy Vô Tiện lắp bắp nói:
"Chẳng lẽ là..."
Nữ tử tháo mũ rộng vành trên đầu xuống, cởi áo choàng ra, đứng ở đó nhẹ nhàng mỉm cười nhìn hắn:
"A Tiện."
Ngụy Vô Tiện trố mắt nhìn. Đối phương mặt một thân hỉ phục đoan trang, gương mặt trang điểm lộng lẫy, rõ ràng là khác biệt hoàn toàn so với bộ dáng mộc mạc thường ngày, nhưng lại thêm mấy phần xinh đẹp diễm lệ. Ngụy Vô Tiện nhìn nàng, vô thức tiến lại gần hai bước, nói:
"Sư tỷ... Tỷ đây là?"
Giang Trừng chép miệng:
"Đây là cái gì? Ngươi tưởng là muốn gả cho ngươi à?"
Ngụy Vô Tiện quát lớn:
"Ngươi câm miệng cho ta."
Giang Yếm Ly dang rộng hai cánh tay, để hắn có thể nhìn kỹ hỉ phục của mình, đường thêu tuy chìm nhưng Ngụy Vô Tiện chỉ cần liếc qua là đã nhận ra đó là hoa văn Kim tinh tuyết lãng. Sắc mặt nàng đỏ hồng, thẹn thùng nói:
"A Tiện, tỷ... sắp thành thân rồi. Tỷ đến cho đệ nhìn một chút..."
Nàng dừng lại, thanh âm nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy:
"Như thế này... có đẹp không?"
Ngụy Vô Tiện vô cùng kinh ngạc, hỏi:
"Thành thân? Cùng ai?"
Hắn ở trên núi, đã ngăn cách với thế gian bên ngoài quá lâu, rất nhiều tin tức cũng không thám thính được, việc này cũng là lần đầu tiên hắn nghe thấy, khó tránh khỏi trong lòng có chút chấn kinh, gần như nghẹn ngào nói:
"Chẳng lẽ là cùng tên kia..."
Giang Yếm Ly ngượng ngùng gật đầu, Giang Trừng đứng một bên còn đế thêm vào:
"Ngoài Kim Tử Hiên ra thì còn có thể là ai chứ."
Mấy ngón tay đang cầm cải trắng của Ngụy Vô Tiện đều phát run, nộ khí mãnh liệt từ từ dâng lên đỉnh đầu, quay đầu nhìn về phía Giang Trừng, cười lạnh nói:
"Giang tông chủ, ngươi như vậy mà lại chơi cái trò liên hôn kia? Ngươi đùa ta à!?"
Giang Trừng cả giận, cao giọng nói:
"Chính ngươi cũng thấy rõ là a tỷ tự mình nguyện ý, làm sao ta có thể lấy hạnh phúc của a tỷ ra làm trò đùa!"
Mấy ngón tay của Ngụy Vô Tiện siết chặt đến trắng bệch, tiếng khớp xương kêu lên răng rắc, nhìn chằm chằm Giang Yếm Ly, nhưng nhìn mãi cũng không thấy bất kỳ một tia không tình nguyện hay miễn cưỡng nào trên mặt nàng. Một lúc sau, Ngụy Vô Tiện mới bất đắc dĩ thả lỏng tay ra, đến vai cũng rũ xuống. Hắn vốn đã sớm biết trong lòng Giang Yếm Ly thật ra rất thích Kim Tử Hiên, cho nên khi ấy bị mình phá vỡ mối nhân duyên đã định từ bé này, nàng thương tâm biết bao nhiêu. Thôi thì cũng coi như mọi chuyện đã trở về vị trí vốn có của nó...
Ngụy Vô Tiện xoa xoa mặt, hít vào một hơi, sau đó hắn ngước mắt nhìn Giang Yếm Ly đang im lặng mà có chút bất an nhìn hắn. Trong chốc lát, hắn liền nở một nụ cười, nghiêm túc nói:
"Rất đẹp."
Giang Trừng kêu lên:
"A tỷ, đệ đã bảo rồi mà. Thật sự là rất đẹp."
Giang Yếm Ly cười nói:
"Các đệ có khen cũng vô dụng. Các đệ khen, không thể coi là thật."
Vẻ mặt Giang Trừng vô cùng bất đắc dĩ, cứ như đã nghe thấy câu trả lời kia rất nhiều lần rồi:
"Tỷ không tin đệ, cũng không tin hắn. Hay nhất định phải chính miệng tên kia khen đẹp thì tỷ mới tin?"
Sau khi bình tĩnh trở lại, Ngụy Vô Tiện nghe Giang Trừng nói vậy, ngược lại càng thấy vô cùng đồng cảm. Hắn nhớ những ngày ở tửu lâu của Vân Mộng đợi Lam Vong Cơ đều luôn muốn để đối phương nhìn thấy mình trong bộ dạng tuấn tú nhất, cho nên thỉnh thoảng vẫn làm phiền đám nữ quỷ kia, khiến các nàng không chịu nổi phất phất tay nói:
"Đẹp rồi đẹp rồi, ngài đẹp mắt nhất."
Lúc ấy hắn còn chưa cảm nhận được rõ ràng, nhưng hiện tại đứng ở đây, nghe thấy Giang Yếm Ly tươi cười nói lời tương tư, bỗng nhiên có chút hoảng hốt. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: Sư tỷ thật sự rất thích Kim Tử Hiên.
Giang Yếm Ly thấy hắn thất thần, liền gọi:
"A Tiện."
Ngụy Vô Tiện cười đáp:
"Dạ?"
Giang Yếm Ly nhoẻn miệng, mỉm cười nhìn hắn, khẽ hỏi:
"Đừng chỉ nói chuyện của tỷ. Những ngày này đệ sống thế nào?"
Ngụy Vô Tiện đáp:
"Hả... À, đệ vẫn sống tốt mà."
Giang Trừng đứng bên cạnh, ghét bỏ liếc nhìn đống rau cải trắng trong tay hắn, nói:
"Bên kia có bàn kìa, vẫn còn cố sống cố chết ôm lấy không buông."
Ngụy Vô Tiện đem cải trắng để lên bàn, nói:
"Ai cần ngươi lo."
Giang Trừng nói:
"Ngươi ngược lại có vẻ được nuôi rất tốt, lần trước làm gãy cánh tay của ta, phải treo hơn một tháng."
Ngụy Vô Tiện cười nhạo nói:
"Là do thể chất của ngươi quá kém. Ta nói cho ngươi biết, có Ôn Tình và Lam Trạm ở đó, vết thương của ta không đến bảy ngày là đã lành... Nhưng mà con mẹ nó ngươi đâm cũng thẳng tay thật đấy, nửa điểm lưu tình cũng không có luôn."
Khó khăn lắm Giang Trừng mới không phải nghe hắn vừa nói chuyện vừa kẹp thêm hai chữ "Lam Trạm" vào, tâm tình vốn đang bình lặng, bây giờ lại thấy hắn không biết vô tình hay là nhân cơ hội nhắc đến, bỗng nhiên bùng nổ:
"Nếu ngươi còn cần mặt mũi thì đừng há miệng ngậm miệng đều là Lam Vong Cơ nữa, không biết bên ngoài đàm tiếu hai người các ngươi khó nghe như thế nào à."
Ngụy Vô Tiện đã sớm được Lam Vong Cơ trấn an đến mức không còn một chút dao động nào, cây ngay không sợ chết đứng nói:
"Bọn họ nói là chuyện của bọn họ, bọn ta làm việc của bọn ta, còn có thể bắt bọn họ ngậm miệng không được nói sao?"
Giang Trừng tức đến nghẹn họng:
"Ngươi..."
"Được rồi, đừng cãi nhau nữa."
Giang Yếm Ly bị bọn hắn trái một câu phải một câu cãi qua cãi lại chọc cho cười. Ngụy Vô Tiện quay đầu, thanh âm đầy vẻ lên án nói:
"Sư tỷ, tỷ đừng nghe mấy người bên ngoài nói bậy, Lam Trạm đặc biệt tốt. Tỷ cũng không phải là không hiểu rõ cách làm người của y."
Cái chính là hắn không thể để những người thân cận với mình hiểu lầm Lam Vong Cơ. Giang Yếm Ly cười nói:
"Lam nhị công tử đối với đệ tốt không?"
Ngụy Vô Tiện gật đầu lia lịa, đáp:
"Rất tốt, đặc biệt tốt. Sư tỷ, tỷ không thấy đệ béo lên sao?"
Giang Trừng ngồi một bên, khóe miệng lại khẽ giật giật.
"Vậy là tốt rồi."
Giang Yếm Ly chăm chú nhìn vẻ mặt của hắn, nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhưng trên khóe miệng vẫn còn vương lại ý cười. Nàng yên lặng nhìn đôi mắt sáng ngời của Ngụy Vô Tiện, một lúc sau khẽ nói:
"A Tiện, những chuyện hiện tại là chuyện đệ thích... hoặc là chuyện mà thâm tâm đệ thực sự muốn làm sao?"
Ngụy Vô Tiện có chút sững sờ, đáp:
"Đương nhiên rồi!"
Hắn đáp lại không một chút do dự, ngữ khí chân thành đến cực điểm. Giang Yếm Ly mỉm cười, trong mắt ngập tràn ý vị hoài niệm nhu hòa. Nàng nhẹ nhàng gật đầu, nói:
"Nếu thật sự là như vậy thì... quá tốt rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất