Chương 4: Ngày thứ hai, giờ Sửu mạt
〖 Ngày thứ hai, giờ Sửu mạt. 〗
Lam Vong Cơ để ý rằng, mỗi khi được rót tinh dịch vào, Ngụy Vô Tiện mới có thể trong tình triều của hợp hoan kỳ kia mà mệt mỏi, tĩnh hạ một lát. Y không thể không cẩn thận mà chiếu cố từng chút cho Ngụy Vô Tiện, một khắc không rời. Đợi đến khi Ngụy Vô Tiện bình tĩnh trở lại, y mới ôm hắn ra gian ngoài, từng muỗng từng muỗng đưa tới tận miệng, đút hắn uống mật thủy (tắc chưng đường phèn) vừa nấu ban nãy.
Qua một lúc lâu sau, Ngụy Vô Tiện mới mở to mắt, giơ tay cầm lấy ly mật thủy, một hơi uống hết, tiếp theo thở dài một hơi, lòng còn sợ hãi nói:
“Thật là đáng sợ…… Giống như ta vừa trong ác mộng bước ra vậy.”
Lam Vong Cơ mày hơi nhíu lại, thần sắc ngưng trọng nói: “Ngụy Anh, ngươi có nhớ, vừa rồi ngươi ra ngoài Tĩnh thất……”.
Ngụy Vô Tiện gật gật đầu, lại hỏi y: “Còn có nước không?”
Lam Vong Cơ lập tức không đề cập tới chuyện ban nãy nữa, mở thực hộp ra, lấy bình gốm nãy giờ vẫn giữ ấm cháo, đổ ra chén nhỏ, để hắn ăn.
Ngụy Vô Tiện chỉ ăn chút, sau đó đem chén đẩy về cho Lam Vong Cơ, lắc đầu, lại lấy thêm mật thủy ban nãy, tiếp tục uống.
Lam Vong Cơ thấy hắn như thế, đành ăn hết phần cháo Ngụy Vô Tiện chừa lại trong chén. Sau đó y từ tầng dưới cùng của thực hộp lấy ra một bình mật ong nhỏ, cùng với mật thủy và nước trà, đặt lên bàn nhỏ cạnh giường.
Ngụy Vô Tiện uống xong mật thủy, dựa vào bên cạnh bàn nghỉ ngơi một chút. Chỉ một khắc sau, hắn lại một lần nữa cảm giác được nhiệt độ nóng cháy quen thuộc từ trong bụng chậm rãi dâng lên, thiêu đến hai má Ngụy Vô Tiện ửng hồng mê ly.
Lam Vong Cơ bế hắn, đặt lên mặt giường, thấp giọng hỏi nói: “Muốn?”.
Ngụy Vô Tiện thở hổn hển mấy hơi, đôi tay vòng lên ôm lấy sau cổ y, thanh âm mang theo ba phần vội vàng, nói: “…Muốn.”
Hai người lại lần nữa lâm vào cá nước thân mật, uyên ương giao triền. Lam Vong Cơ vuốt ve gương mặt đỏ bừng của Ngụy Vô Tiện. Y cảm giác được máu huyết trong cơ thể mình như bị hương rượu quế hoa nồng đậm kia đốt lên một ngọn lửa không tên, sẵn sàng làm mọi thứ để thỏa mãn mọi khao khát, dục niệm của người dưới thân này.
Lam Vong Cơ để ý rằng, mỗi khi được rót tinh dịch vào, Ngụy Vô Tiện mới có thể trong tình triều của hợp hoan kỳ kia mà mệt mỏi, tĩnh hạ một lát. Y không thể không cẩn thận mà chiếu cố từng chút cho Ngụy Vô Tiện, một khắc không rời. Đợi đến khi Ngụy Vô Tiện bình tĩnh trở lại, y mới ôm hắn ra gian ngoài, từng muỗng từng muỗng đưa tới tận miệng, đút hắn uống mật thủy (tắc chưng đường phèn) vừa nấu ban nãy.
Qua một lúc lâu sau, Ngụy Vô Tiện mới mở to mắt, giơ tay cầm lấy ly mật thủy, một hơi uống hết, tiếp theo thở dài một hơi, lòng còn sợ hãi nói:
“Thật là đáng sợ…… Giống như ta vừa trong ác mộng bước ra vậy.”
Lam Vong Cơ mày hơi nhíu lại, thần sắc ngưng trọng nói: “Ngụy Anh, ngươi có nhớ, vừa rồi ngươi ra ngoài Tĩnh thất……”.
Ngụy Vô Tiện gật gật đầu, lại hỏi y: “Còn có nước không?”
Lam Vong Cơ lập tức không đề cập tới chuyện ban nãy nữa, mở thực hộp ra, lấy bình gốm nãy giờ vẫn giữ ấm cháo, đổ ra chén nhỏ, để hắn ăn.
Ngụy Vô Tiện chỉ ăn chút, sau đó đem chén đẩy về cho Lam Vong Cơ, lắc đầu, lại lấy thêm mật thủy ban nãy, tiếp tục uống.
Lam Vong Cơ thấy hắn như thế, đành ăn hết phần cháo Ngụy Vô Tiện chừa lại trong chén. Sau đó y từ tầng dưới cùng của thực hộp lấy ra một bình mật ong nhỏ, cùng với mật thủy và nước trà, đặt lên bàn nhỏ cạnh giường.
Ngụy Vô Tiện uống xong mật thủy, dựa vào bên cạnh bàn nghỉ ngơi một chút. Chỉ một khắc sau, hắn lại một lần nữa cảm giác được nhiệt độ nóng cháy quen thuộc từ trong bụng chậm rãi dâng lên, thiêu đến hai má Ngụy Vô Tiện ửng hồng mê ly.
Lam Vong Cơ bế hắn, đặt lên mặt giường, thấp giọng hỏi nói: “Muốn?”.
Ngụy Vô Tiện thở hổn hển mấy hơi, đôi tay vòng lên ôm lấy sau cổ y, thanh âm mang theo ba phần vội vàng, nói: “…Muốn.”
Hai người lại lần nữa lâm vào cá nước thân mật, uyên ương giao triền. Lam Vong Cơ vuốt ve gương mặt đỏ bừng của Ngụy Vô Tiện. Y cảm giác được máu huyết trong cơ thể mình như bị hương rượu quế hoa nồng đậm kia đốt lên một ngọn lửa không tên, sẵn sàng làm mọi thứ để thỏa mãn mọi khao khát, dục niệm của người dưới thân này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất