[Vong Tiện] Nhất Vẫn Thiên Hoang
Chương 5
Thấy sắc mặt Lam Vong Cơ vô cùng khó coi, Ngụy Vô Tiện vội vàng đưa mạt ngạch cho y: "Thực xin lỗi nha, tôi không phải cố ý, trước kia kéo bím tóc tiểu cô nương quen rồi, chỉ là thuận tay kéo... À, trả lại cho ngươi, ngươi buộc lại đi."
Sắc mặt Lam Vong Cơ tựa hồ càng kém hơn, ngoại trừ tức giận thì vẻ kinh ngạc càng nhiều hơn. Y trầm mặc nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Ngụy Vô Tiện hoàn toàn không hiểu ý tứ trong ánh mắt y, chỉ cảm thấy không giải thích được, vô thức mân mê mạt ngạch trong tay. Cảm giác sờ vào quả thật rất tốt, chất liệu cũng rất tốt, nhưng tạì sao ánh mắt Lam Vong Cơ lại đáng sợ như vậy?
Thấy hắn không chỉ kéo mạt ngạch của mình, còn cầm trong tay mân mê đùa bỡn như thế, Lam Vong Cơ mạnh mẽ giựt lấy lại từ trong tay Ngụy Vô Tiện.
Y vừa giựt một cái, Ngụy Vô Tiện liền buông tay, sờ sờ mũi, nói: "Mạt ngạch này của ngươi có cái gì à, sao ngươi lại tức giận như vậy chứ."
Nụ hôn đầu tiên bị tên tiểu tử tự xưng là thân kinh bách chiến cướp đi, ngay cả mạt ngạch cũng bị hắn kéo xuống, Lam Vong Cơ tức giận đến thân thể cũng bắt đầu phát run. Nhưng hình như y lại không có cách nào thực sự tức giận gì đó đối với Ngụy Vô Tiện, nghĩ đến giấc mộng tối hôm qua, ngược lại còn có chút áy náy.
Ngụy Vô Tiện hồn nhiên không biết tâm tư của Lam Vong Cơ, chỉ cảm thấy sắc mặt Lam Vong Cơ vô cùng tồi tệ, tựa như cũng không muốn để ý tới hắn, vì thế tiếp tục lải nhải nói: "Lam Trạm Lam Trạm, ngươi đừng làm lơ ta mà, nếu ngươi còn tức giận, ta sẽ nói xin lỗi với ngươi, ta thật sự không phải cố ý kéo mạt ngạch của ngươi... ưm ưm ưm..."
Vốn đã tâm phiền ý loạn, cái miệng kia của Ngụy Vô Tiện léo nha léo nhéo nói không ngừng đổ thêm dầu vào lửa, Lam Vong Cơ quyết định, trừng hắn một cái, hạ cấm ngôn.
"Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm lớn tiếng ồn ào."
"Ưm ưm ưm...."
Ngụy Vô Tiện làm như còn muốn nói cái gì đó, nhưng miệng giống như bị khâu lại, hoàn toàn không mở ra được.
Lam Vong Cơ nhìn cũng không muốn nhìn hắn, chỉ nói: "Sau đó cấm ngôn sẽ tự giải trừ." Nói xong liền xoay người rời đi, để lại Ngụy Vô Tiện muốn nói không nói nên lời đang giậm chân tại chỗ.
Gian nan thoát khỏi vòng xoáy không ngừng cuốn y vào, Lam Vong Cơ lại một mình đến gian nhà hoa long đảm. Khi tâm trạng y không tốt, hay đến nơi này, nhưng hai ngày nay số lần đến đây thường xuyên hơn lúc trước một chút.
Y từ nhỏ đã quen một mình, cho dù đối với cái gì cũng đều là bình đạm như nước, nhưng bây giờ lại tâm phiền ý loạn xưa nay chưa từng có. Cướp đi nụ hôn đầu tiên của y, còn tỏ ra không sao cả. Thân kinh bách chiến, thích kéo bím tóc của tiểu cô nương, mỗi một chữ dường như đều làm cho tâm trí hoảng loạn của y càng thêm phiền não.
Nói là muốn xin lỗi y cho đàng hoàng, nhưng Lam Vong Cơ cảm thấy lời xin lỗi của hắn chỉ khiến mình càng thêm tức giận. Ngụy Vô Tiện bất kể đi đâu bên cạnh vẫn luôn có một đống người vây quanh, nếu bên cạnh hắn đã không thiếu người, tại sao phải đến trêu chọc y, còn... kéo mạt ngạch của y.
Cố gắng không nghĩ tới bất cứ chuyện gì liên quan đến hắn, nhưng gương mặt tươi cười giọng nói vui vẻ của người nọ cứ như cắm rễ trong đầu không thể xua đi được, thậm chí luôn không tự chủ được mà nhớ tới hình ảnh lúc ở Suối nước lạnh.
Nụ hôn ngoài ý muốn, mạt ngạch bị túm lấy, hai hình ảnh như bị ếm bùa đan xen hiện lên trước mắt y. Y giống như bị một tấm lưới vô hình vây kín đến nỗi không lọt một giọt nước, không có chỗ nào để trốn, hoàn toàn vô vọng.
Lam Vong Cơ chấp nhận số phận nhắm mắt lại, chẳng lẽ, thật sự định mệnh là như thế sao.
Ở gian nhà hoa long đảm ngây ngốc hơn nửa ngày y mới rời đi, trên đường trở về phát hiện bên cạnh con đường nhỏ rợp bóng cây có một người ngồi, bóng người kia dường như co lại thành một cục, như thể đang lặng lẽ chờ đợi ai đó. Y vốn vẫn chưa để ý, chỉ cảm thấy bóng người này có chút quen mắt, ma xui quỷ khiến nhìn thoáng qua, đột nhiên dừng bước.
Trong ấn tượng người này luôn tràn đầy sức sống, nhưng hôm nay ngồi lẻ loi một mình ở chỗ đó, gió lạnh thổi qua, thoạt nhìn rất đáng thương, thậm chí còn có chút thảm.
Trong lòng giống như bị thứ gì đó siết chặt một cái, Lam Vong Cơ vốn chỉ muốn tránh hắn nhịn không được mở miệng, thử gọi hắn: "Ngụy Anh?"
Nghe thấy giọng nói của y, Ngụy Vô Tiện lập tức ngẩng đầu, làm như nhìn thấy vị cứu tinh, lập tức bật dậy ngay tại chỗ. Nhưng có lẽ là ngồi quá lâu, chân có chút tê rần, lúc đứng lên hơi không vững, nhưng hắn cũng không quản nhiều như vậy, khập khiễng nhảy đến trước người Lam Vong Cơ, ưm a một hồi, đồng thời ra sức lấy tay chỉ vào miệng mình.
Lam Vong Cơ rõ ràng cũng sửng sốt, theo bản năng nói: "Cấm ngôn của ngươi chưa tự giải trừ?"
Ngụy Vô Tiện liều mạng gật đầu.
"Ngươi... vẫn luôn đợi ta ở đây?"
Đầu Ngụy Vô Tiện gật lên gật xuống như gà con mổ gạo, đồng thời đôi mắt to đáng thương ngóng nhìn Lam Vong Cơ, làm như đang nói, hắn biết sai rồi, cầu xin Lam Vong Cơ hành động nhanh chóng giải trừ thuật cấm ngôn này đi, hắn không bao giờ nói lung tung nữa.
Ánh mắt kia chân thành vô cùng, nhìn qua rất đáng thương, vừa trẻ con vừa bất lực.
Trái tim Lam Vong Cơ đột nhiên mềm nhũn, sinh ra một tia hối hận đồng thời lại có một dự cảm không tốt nào đó. Y nhắm mắt thầm niệm một câu thần chú, mở mắt nhìn Ngụy Vô Tiện một cái, hỏi: "Giải được chưa?"
Ngụy Vô Tiện lại ưm a một hồi, sau đó bất lực lắc lắc đầu.
Lam Vong Cơ mím môi, hồi lâu không có phản ứng.
Ngụy Vô Tiện thấy y như thế, có chút sốt ruột, liều mạng ưm a nửa ngày, làm như muốn hỏi y rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ không có cách giải hay sao?
Lam Vong Cơ tựa như nghe hiểu hắn đang ê a cái gì, khàn giọng nói: "Có cách giải, nhưng..."
Tình trạng cấm ngôn thuật đến giờ không thể tự giải trừ, dùng khẩu quyết cũng không giải được tuy rằng hiếm thấy, nhưng vẫn có cách, nhưng cách này...
Ngụy Vô Tiện vừa nghe có cách, cả người lập tức lấy lại tinh thần, nhưng thấy Lam Vong Cơ do dự ấp úng, nửa ngày cũng không nói khúc sau, không khỏi có chút nóng nảy. Cho dù là ai bị nghẹn hơn nửa ngày không nói được cũng chịu không nổi, huống chi Ngụy Vô Tiện lại là một người thích nói, không cho hắn nói chuyện quả thực còn khó chịu đựng hơn so với giết hắn. Hắn khoa chân múa tay làm đủ loại dấu hiệu, chỉ thiếu điều trực tiếp quỳ xuống trước Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ dường như đấu tranh hồi lâu, rốt cục hạ quyết tâm, gian nan mở miệng nói: "Ngươi...... đừng cử động."
Ngụy Vô Tiện không nói ra được, đành phải chớp chớp mắt, không nhúc nhích đứng yên tại chỗ.
Lam Vong Cơ cũng đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, hai người trầm mặc đứng đối diện hồi lâu, y hít sâu một hơi, giống như làm ra một lựa chọn khó khăn, chậm rãi đi tới trước người Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện lại chớp chớp mắt, không biết Lam Vong Cơ muốn làm cái gì. Đang nghi hoặc, bỗng nhiên một bàn tay phủ lên mắt hắn. Bàn tay kia cũng không chạm vào mặt hắn, chỉ là chắn ở trước mắt hắn, giống như đang che cái gì đó.
Hắn còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra, nhưng Lam Vong Cơ vừa rồi bảo hắn không được nhúc nhích, hắn cũng hiếm khi thành thành thật thật nghe lời không lộn xộn, vừa định mở miệng hỏi sao vậy, đôi môi chợt ấm áp, như là có thứ gì đó dán lên.
Xúc cảm mềm mại giống như đã từng quen biết, hắn hơi sửng sốt, mới nhớ ra, đây là...... (của Lam Vong Cơ).
"Lam Trạm, ngươi......"
Ngụy Vô Tiện theo bản năng mở miệng, nghe được giọng nói của mình, mới phát hiện cấm ngôn thuật đã được giải, đồng thời bàn tay đang che hai mắt hắn cũng thu hồi.
"Xin lỗi."
Lam Vong Cơ nhanh chóng lui ra cách hắn vài bước, vộivàng nói lời xin lỗi, cũng không quay đầu lại mà chạy trốn, để lại một mình NguỵVô Tiện trong gió hỗn độn.
Sắc mặt Lam Vong Cơ tựa hồ càng kém hơn, ngoại trừ tức giận thì vẻ kinh ngạc càng nhiều hơn. Y trầm mặc nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Ngụy Vô Tiện hoàn toàn không hiểu ý tứ trong ánh mắt y, chỉ cảm thấy không giải thích được, vô thức mân mê mạt ngạch trong tay. Cảm giác sờ vào quả thật rất tốt, chất liệu cũng rất tốt, nhưng tạì sao ánh mắt Lam Vong Cơ lại đáng sợ như vậy?
Thấy hắn không chỉ kéo mạt ngạch của mình, còn cầm trong tay mân mê đùa bỡn như thế, Lam Vong Cơ mạnh mẽ giựt lấy lại từ trong tay Ngụy Vô Tiện.
Y vừa giựt một cái, Ngụy Vô Tiện liền buông tay, sờ sờ mũi, nói: "Mạt ngạch này của ngươi có cái gì à, sao ngươi lại tức giận như vậy chứ."
Nụ hôn đầu tiên bị tên tiểu tử tự xưng là thân kinh bách chiến cướp đi, ngay cả mạt ngạch cũng bị hắn kéo xuống, Lam Vong Cơ tức giận đến thân thể cũng bắt đầu phát run. Nhưng hình như y lại không có cách nào thực sự tức giận gì đó đối với Ngụy Vô Tiện, nghĩ đến giấc mộng tối hôm qua, ngược lại còn có chút áy náy.
Ngụy Vô Tiện hồn nhiên không biết tâm tư của Lam Vong Cơ, chỉ cảm thấy sắc mặt Lam Vong Cơ vô cùng tồi tệ, tựa như cũng không muốn để ý tới hắn, vì thế tiếp tục lải nhải nói: "Lam Trạm Lam Trạm, ngươi đừng làm lơ ta mà, nếu ngươi còn tức giận, ta sẽ nói xin lỗi với ngươi, ta thật sự không phải cố ý kéo mạt ngạch của ngươi... ưm ưm ưm..."
Vốn đã tâm phiền ý loạn, cái miệng kia của Ngụy Vô Tiện léo nha léo nhéo nói không ngừng đổ thêm dầu vào lửa, Lam Vong Cơ quyết định, trừng hắn một cái, hạ cấm ngôn.
"Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm lớn tiếng ồn ào."
"Ưm ưm ưm...."
Ngụy Vô Tiện làm như còn muốn nói cái gì đó, nhưng miệng giống như bị khâu lại, hoàn toàn không mở ra được.
Lam Vong Cơ nhìn cũng không muốn nhìn hắn, chỉ nói: "Sau đó cấm ngôn sẽ tự giải trừ." Nói xong liền xoay người rời đi, để lại Ngụy Vô Tiện muốn nói không nói nên lời đang giậm chân tại chỗ.
Gian nan thoát khỏi vòng xoáy không ngừng cuốn y vào, Lam Vong Cơ lại một mình đến gian nhà hoa long đảm. Khi tâm trạng y không tốt, hay đến nơi này, nhưng hai ngày nay số lần đến đây thường xuyên hơn lúc trước một chút.
Y từ nhỏ đã quen một mình, cho dù đối với cái gì cũng đều là bình đạm như nước, nhưng bây giờ lại tâm phiền ý loạn xưa nay chưa từng có. Cướp đi nụ hôn đầu tiên của y, còn tỏ ra không sao cả. Thân kinh bách chiến, thích kéo bím tóc của tiểu cô nương, mỗi một chữ dường như đều làm cho tâm trí hoảng loạn của y càng thêm phiền não.
Nói là muốn xin lỗi y cho đàng hoàng, nhưng Lam Vong Cơ cảm thấy lời xin lỗi của hắn chỉ khiến mình càng thêm tức giận. Ngụy Vô Tiện bất kể đi đâu bên cạnh vẫn luôn có một đống người vây quanh, nếu bên cạnh hắn đã không thiếu người, tại sao phải đến trêu chọc y, còn... kéo mạt ngạch của y.
Cố gắng không nghĩ tới bất cứ chuyện gì liên quan đến hắn, nhưng gương mặt tươi cười giọng nói vui vẻ của người nọ cứ như cắm rễ trong đầu không thể xua đi được, thậm chí luôn không tự chủ được mà nhớ tới hình ảnh lúc ở Suối nước lạnh.
Nụ hôn ngoài ý muốn, mạt ngạch bị túm lấy, hai hình ảnh như bị ếm bùa đan xen hiện lên trước mắt y. Y giống như bị một tấm lưới vô hình vây kín đến nỗi không lọt một giọt nước, không có chỗ nào để trốn, hoàn toàn vô vọng.
Lam Vong Cơ chấp nhận số phận nhắm mắt lại, chẳng lẽ, thật sự định mệnh là như thế sao.
Ở gian nhà hoa long đảm ngây ngốc hơn nửa ngày y mới rời đi, trên đường trở về phát hiện bên cạnh con đường nhỏ rợp bóng cây có một người ngồi, bóng người kia dường như co lại thành một cục, như thể đang lặng lẽ chờ đợi ai đó. Y vốn vẫn chưa để ý, chỉ cảm thấy bóng người này có chút quen mắt, ma xui quỷ khiến nhìn thoáng qua, đột nhiên dừng bước.
Trong ấn tượng người này luôn tràn đầy sức sống, nhưng hôm nay ngồi lẻ loi một mình ở chỗ đó, gió lạnh thổi qua, thoạt nhìn rất đáng thương, thậm chí còn có chút thảm.
Trong lòng giống như bị thứ gì đó siết chặt một cái, Lam Vong Cơ vốn chỉ muốn tránh hắn nhịn không được mở miệng, thử gọi hắn: "Ngụy Anh?"
Nghe thấy giọng nói của y, Ngụy Vô Tiện lập tức ngẩng đầu, làm như nhìn thấy vị cứu tinh, lập tức bật dậy ngay tại chỗ. Nhưng có lẽ là ngồi quá lâu, chân có chút tê rần, lúc đứng lên hơi không vững, nhưng hắn cũng không quản nhiều như vậy, khập khiễng nhảy đến trước người Lam Vong Cơ, ưm a một hồi, đồng thời ra sức lấy tay chỉ vào miệng mình.
Lam Vong Cơ rõ ràng cũng sửng sốt, theo bản năng nói: "Cấm ngôn của ngươi chưa tự giải trừ?"
Ngụy Vô Tiện liều mạng gật đầu.
"Ngươi... vẫn luôn đợi ta ở đây?"
Đầu Ngụy Vô Tiện gật lên gật xuống như gà con mổ gạo, đồng thời đôi mắt to đáng thương ngóng nhìn Lam Vong Cơ, làm như đang nói, hắn biết sai rồi, cầu xin Lam Vong Cơ hành động nhanh chóng giải trừ thuật cấm ngôn này đi, hắn không bao giờ nói lung tung nữa.
Ánh mắt kia chân thành vô cùng, nhìn qua rất đáng thương, vừa trẻ con vừa bất lực.
Trái tim Lam Vong Cơ đột nhiên mềm nhũn, sinh ra một tia hối hận đồng thời lại có một dự cảm không tốt nào đó. Y nhắm mắt thầm niệm một câu thần chú, mở mắt nhìn Ngụy Vô Tiện một cái, hỏi: "Giải được chưa?"
Ngụy Vô Tiện lại ưm a một hồi, sau đó bất lực lắc lắc đầu.
Lam Vong Cơ mím môi, hồi lâu không có phản ứng.
Ngụy Vô Tiện thấy y như thế, có chút sốt ruột, liều mạng ưm a nửa ngày, làm như muốn hỏi y rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ không có cách giải hay sao?
Lam Vong Cơ tựa như nghe hiểu hắn đang ê a cái gì, khàn giọng nói: "Có cách giải, nhưng..."
Tình trạng cấm ngôn thuật đến giờ không thể tự giải trừ, dùng khẩu quyết cũng không giải được tuy rằng hiếm thấy, nhưng vẫn có cách, nhưng cách này...
Ngụy Vô Tiện vừa nghe có cách, cả người lập tức lấy lại tinh thần, nhưng thấy Lam Vong Cơ do dự ấp úng, nửa ngày cũng không nói khúc sau, không khỏi có chút nóng nảy. Cho dù là ai bị nghẹn hơn nửa ngày không nói được cũng chịu không nổi, huống chi Ngụy Vô Tiện lại là một người thích nói, không cho hắn nói chuyện quả thực còn khó chịu đựng hơn so với giết hắn. Hắn khoa chân múa tay làm đủ loại dấu hiệu, chỉ thiếu điều trực tiếp quỳ xuống trước Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ dường như đấu tranh hồi lâu, rốt cục hạ quyết tâm, gian nan mở miệng nói: "Ngươi...... đừng cử động."
Ngụy Vô Tiện không nói ra được, đành phải chớp chớp mắt, không nhúc nhích đứng yên tại chỗ.
Lam Vong Cơ cũng đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, hai người trầm mặc đứng đối diện hồi lâu, y hít sâu một hơi, giống như làm ra một lựa chọn khó khăn, chậm rãi đi tới trước người Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện lại chớp chớp mắt, không biết Lam Vong Cơ muốn làm cái gì. Đang nghi hoặc, bỗng nhiên một bàn tay phủ lên mắt hắn. Bàn tay kia cũng không chạm vào mặt hắn, chỉ là chắn ở trước mắt hắn, giống như đang che cái gì đó.
Hắn còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra, nhưng Lam Vong Cơ vừa rồi bảo hắn không được nhúc nhích, hắn cũng hiếm khi thành thành thật thật nghe lời không lộn xộn, vừa định mở miệng hỏi sao vậy, đôi môi chợt ấm áp, như là có thứ gì đó dán lên.
Xúc cảm mềm mại giống như đã từng quen biết, hắn hơi sửng sốt, mới nhớ ra, đây là...... (của Lam Vong Cơ).
"Lam Trạm, ngươi......"
Ngụy Vô Tiện theo bản năng mở miệng, nghe được giọng nói của mình, mới phát hiện cấm ngôn thuật đã được giải, đồng thời bàn tay đang che hai mắt hắn cũng thu hồi.
"Xin lỗi."
Lam Vong Cơ nhanh chóng lui ra cách hắn vài bước, vộivàng nói lời xin lỗi, cũng không quay đầu lại mà chạy trốn, để lại một mình NguỵVô Tiện trong gió hỗn độn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất