Chương 4: Ấm trà
Ngụy Vô Tiện buổi sáng xuống giường buổi tối lên giường nhưng chúng quy không có ngủ bao nhiêu. Hắn không ngủ được, đa phần đều nhìn nóc động hay nhìn đám lửa mà chờ trời sáng, gần sáng mới thiếp đi một chút rồi lại tỉnh lại.
Buổi sáng Lam Vong Cơ nấu cháo sắc thuốc cho hắn. Hôm trước cháo thịt bầm nấu với rau xanh, hôm sau lại nấu cháu cà rốt với rau xanh. Cà rốt được thái thành dạng hạt lựu bỏ vào cháo, một chén cháo có màu trắng của gạo, màu xanh của rau, và màu đỏ của củ cà rốt nhìn như khẩu phần ăn của em bé. Ngụy Vô Tiện lại rất thích, ăn nhiều hơn 2 muỗng cháo.
Thuốc hôm nay sắc đã không còn quá nồng, mùi dễ gửi hơn tuy nhiên màu thuốc vẫn đen kịt như vậy. Ngụy Vô Tiện chợt nghĩ ra mỗi đêm y rời đi là đi phối thuốc cho hắn. Trong lòng không rõ tư vị gì, dù biết không có tác dụng nhưng vẫn nhắm mắt nhắm mũi uống hết chén dược, bị đắng đến ngũ quan nhíu lại một đoàn.
Đến tối khi hắn lên giường rồi thì Lam Vong Cơ lại nhóm lửa rồi rời đi. Đến khi lửa sắp cháy thành tro tàn thì lại trở về cho thêm củi. Sáng hôm sau thuốc lại dễ ngửi hơn, vị cũng đỡ đắng chát nhưng chung quy vẫn rất khó uống.
Buổi tối khi Lam Vong Cơ nhóm lửa xong lại muốn rời đi thì Ngụy Vô Tiện gọi y lại, hắn hơi nhích người chừa ra 1 chỗ trên giường đá, vỗ vỗ:
- Đừng đi nữa. Đêm nay ngủ ở đây đi. Thuốc không đắng, mùi không thối không thì không dã được tật.
Đây là lần đầu tiên trong nhiều ngày ở đây Ngụy Vô Tiện chủ động cho y thân cận. Lam Vong Cơ cởi áo ngoài, y lên giường nằm xuống, dáng ngủ đoan chính của Lam gia. Ngụy Vô Tiện kế bên lại không có ngủ, không phải vì Lam Vong Cơ nằm kế bên mà ngủ khó ngủ mà hắn vốn ngủ không được.
- Lam Trạm, ngươi ngủ chưa.
- Vẫn chưa - Bên kia khẽ khàng đáp lại.
- Vậy buồn ngủ chưa?
- Chưa.
Ngụy Vô Tiện nhổm dậy, một tay chống đầu nhìn y. Lam Vong Cơ cũng mở mắt nhìn hắn.
- Ngươi có uống trà không?
- Có.
- Vậy ngày mai biểu diễn cho ngươi một món đồ chơi.
Ngụy Vô Tiện cong mắt nằm xuống lại giường, đây là lần đầu tiên trong mấy ngày qua y thấy hắn cười. Lửa trong Phục Ma động tí tách cháy, đến lúc tàn hẳn thì trời đã sáng.
Sau khi ăn sáng và uống thuốc, Ngụy Vô Tiện đem gương mặt nhăn nhó như mới ăn Hoàng Liên đi đến một ngôi nhà gỗ, hắn đẩy cửa vào, đồ đạc bên trong được xếp gọn gàng ngăn nấp nhưng khí tức của người sống đã chẳng còn. Bếp núc lạnh tanh, chăn gối lạnh lẽo. Hắn đi lấy một ấm trà và 2 cái chung nhỏ, lại lấy thêm 1 túi trà được làm bằng vải thô.
- Cũng mai là trà chưa có hư - Ngụy Vô Tiện lẩm bẩm.
Hắn nhóm lửa nấu nước, lấy trà bỏ vào bình, vừa làm vừa nói với Lam Vong Cơ ở gần đó:
- Mấy cái thứ trà đạo gì đó ta không biết. Ta chỉ biết bỏ trà vào rồi đổ nước sôi. Hàm Quang Quân có chê cười không?
- Không chê - Y đáp.
Ngụy Vô Tiện nấu ra một bình trà, rót cho y và hắn mỗi người một chung. Trà rẻ tiền mua dưới trấn, nước trà màu vàng, mùi thơm hơi nặc, uống vào chỉ có 1 chữ thôi: Đắng!
Ngụy Vô Tiện vừa uống vào liền phun phèo ra:
- Đắng chết lão tử.
Lam Vong Cơ chỉ im lặng nuốt xuống ngụm trà đắng, nhưng nghĩ tới đây là bình trà đầu tiên Ngụy Vô Tiện pha cho y, y liền cảm thấy không quá khó uống.
- Đây chưa phải tiết mục chính đâu. Truyện Hệ Thống
Ngụy Vô Tiện lấy từ túi áo ra một lá phù triện, chữ viết trên đó Rồng bay Phượng múa, xứng danh chữ của Ngụy Vô Tiện rồi. Hắn dán phù triện lên ấm trà, sau đó đem luôn cả ấm và chung về Phục Ma động.
Trà để trên bàn đá thêm một hồi lâu lại được rót ra, nước trà vẫn bốc khói y như cũ, không hề có chút nguội lạnh. Nhưng lần này Ngụy Vô Tiện không uống nữa, chỉ chỉ cho Lam Vong Cơ làn khói đang bay lên khi trà được rót ra.
Lam Vong Cơ nhìn trò mèo của Ngụy Vô Tiện, cũng không biết nên phản ứng sao cho tốt. Ngụy Vô Tiện như nhìn thấu suy nghĩ của y, hắn xua xua tay:
- Ngươi không cần làm gì hết, cứ giữ nguyên cái mặt lanh tanh vậy là đủ. Không cảm thấy vô vị mà quay lưng bỏ đi là ta cảm ơn ngươi rồi. Ha ha ha...
Ngụy Vô Tiện ngồi xuống ghế, hắn nhìn ấm trà trước mắt:
- Nếu là Ôn Ninh chắc gã sẽ kinh ngạc há miệng thành chữ O luôn. Ôn Tình đảm bảo sẽ mắng ta tối ngày chỉ biết làm trò. A Uyển nó sẽ vỗ tay mấy cái liền và trưng ra hàm răng trắng. Còn Tứ thúc, cái trò này vốn dĩ chế ra để Tứ thúc không cần phải uống trà đã nguội lạnh nữa, ông ấy sẽ nói "đa tạ Ngụy công tử". Cũng chỉ có bọn họ mới gọi ta là công tử.
Lam Vong Cơ cũng ngồi xuống nghe Ngụy Vô Tiện nói, ngón tay y trong tay áo trắng khẽ cuộn lại.
Ngụy Vô Tiện dời mắt khỏi ấm trà, hắn nhìn Lam Vong Cơ:
- Hàm Quang Quân, thứ ngươi muốn bảo vệ là chúng sinh thiên hạ. Thứ ta muốn bảo vệ là một nhà của Ôn Ninh, giống như năm đó Ôn Tình bảo vệ bọn ta. Nhưng đến cuối cùng, họ cũng vì ta mà chết.
==================================
Au: Không phải đâu con trai. Thứ mà chồng con muốn bảo vệ hiện tải chỉ có con thôi!
Buổi sáng Lam Vong Cơ nấu cháo sắc thuốc cho hắn. Hôm trước cháo thịt bầm nấu với rau xanh, hôm sau lại nấu cháu cà rốt với rau xanh. Cà rốt được thái thành dạng hạt lựu bỏ vào cháo, một chén cháo có màu trắng của gạo, màu xanh của rau, và màu đỏ của củ cà rốt nhìn như khẩu phần ăn của em bé. Ngụy Vô Tiện lại rất thích, ăn nhiều hơn 2 muỗng cháo.
Thuốc hôm nay sắc đã không còn quá nồng, mùi dễ gửi hơn tuy nhiên màu thuốc vẫn đen kịt như vậy. Ngụy Vô Tiện chợt nghĩ ra mỗi đêm y rời đi là đi phối thuốc cho hắn. Trong lòng không rõ tư vị gì, dù biết không có tác dụng nhưng vẫn nhắm mắt nhắm mũi uống hết chén dược, bị đắng đến ngũ quan nhíu lại một đoàn.
Đến tối khi hắn lên giường rồi thì Lam Vong Cơ lại nhóm lửa rồi rời đi. Đến khi lửa sắp cháy thành tro tàn thì lại trở về cho thêm củi. Sáng hôm sau thuốc lại dễ ngửi hơn, vị cũng đỡ đắng chát nhưng chung quy vẫn rất khó uống.
Buổi tối khi Lam Vong Cơ nhóm lửa xong lại muốn rời đi thì Ngụy Vô Tiện gọi y lại, hắn hơi nhích người chừa ra 1 chỗ trên giường đá, vỗ vỗ:
- Đừng đi nữa. Đêm nay ngủ ở đây đi. Thuốc không đắng, mùi không thối không thì không dã được tật.
Đây là lần đầu tiên trong nhiều ngày ở đây Ngụy Vô Tiện chủ động cho y thân cận. Lam Vong Cơ cởi áo ngoài, y lên giường nằm xuống, dáng ngủ đoan chính của Lam gia. Ngụy Vô Tiện kế bên lại không có ngủ, không phải vì Lam Vong Cơ nằm kế bên mà ngủ khó ngủ mà hắn vốn ngủ không được.
- Lam Trạm, ngươi ngủ chưa.
- Vẫn chưa - Bên kia khẽ khàng đáp lại.
- Vậy buồn ngủ chưa?
- Chưa.
Ngụy Vô Tiện nhổm dậy, một tay chống đầu nhìn y. Lam Vong Cơ cũng mở mắt nhìn hắn.
- Ngươi có uống trà không?
- Có.
- Vậy ngày mai biểu diễn cho ngươi một món đồ chơi.
Ngụy Vô Tiện cong mắt nằm xuống lại giường, đây là lần đầu tiên trong mấy ngày qua y thấy hắn cười. Lửa trong Phục Ma động tí tách cháy, đến lúc tàn hẳn thì trời đã sáng.
Sau khi ăn sáng và uống thuốc, Ngụy Vô Tiện đem gương mặt nhăn nhó như mới ăn Hoàng Liên đi đến một ngôi nhà gỗ, hắn đẩy cửa vào, đồ đạc bên trong được xếp gọn gàng ngăn nấp nhưng khí tức của người sống đã chẳng còn. Bếp núc lạnh tanh, chăn gối lạnh lẽo. Hắn đi lấy một ấm trà và 2 cái chung nhỏ, lại lấy thêm 1 túi trà được làm bằng vải thô.
- Cũng mai là trà chưa có hư - Ngụy Vô Tiện lẩm bẩm.
Hắn nhóm lửa nấu nước, lấy trà bỏ vào bình, vừa làm vừa nói với Lam Vong Cơ ở gần đó:
- Mấy cái thứ trà đạo gì đó ta không biết. Ta chỉ biết bỏ trà vào rồi đổ nước sôi. Hàm Quang Quân có chê cười không?
- Không chê - Y đáp.
Ngụy Vô Tiện nấu ra một bình trà, rót cho y và hắn mỗi người một chung. Trà rẻ tiền mua dưới trấn, nước trà màu vàng, mùi thơm hơi nặc, uống vào chỉ có 1 chữ thôi: Đắng!
Ngụy Vô Tiện vừa uống vào liền phun phèo ra:
- Đắng chết lão tử.
Lam Vong Cơ chỉ im lặng nuốt xuống ngụm trà đắng, nhưng nghĩ tới đây là bình trà đầu tiên Ngụy Vô Tiện pha cho y, y liền cảm thấy không quá khó uống.
- Đây chưa phải tiết mục chính đâu. Truyện Hệ Thống
Ngụy Vô Tiện lấy từ túi áo ra một lá phù triện, chữ viết trên đó Rồng bay Phượng múa, xứng danh chữ của Ngụy Vô Tiện rồi. Hắn dán phù triện lên ấm trà, sau đó đem luôn cả ấm và chung về Phục Ma động.
Trà để trên bàn đá thêm một hồi lâu lại được rót ra, nước trà vẫn bốc khói y như cũ, không hề có chút nguội lạnh. Nhưng lần này Ngụy Vô Tiện không uống nữa, chỉ chỉ cho Lam Vong Cơ làn khói đang bay lên khi trà được rót ra.
Lam Vong Cơ nhìn trò mèo của Ngụy Vô Tiện, cũng không biết nên phản ứng sao cho tốt. Ngụy Vô Tiện như nhìn thấu suy nghĩ của y, hắn xua xua tay:
- Ngươi không cần làm gì hết, cứ giữ nguyên cái mặt lanh tanh vậy là đủ. Không cảm thấy vô vị mà quay lưng bỏ đi là ta cảm ơn ngươi rồi. Ha ha ha...
Ngụy Vô Tiện ngồi xuống ghế, hắn nhìn ấm trà trước mắt:
- Nếu là Ôn Ninh chắc gã sẽ kinh ngạc há miệng thành chữ O luôn. Ôn Tình đảm bảo sẽ mắng ta tối ngày chỉ biết làm trò. A Uyển nó sẽ vỗ tay mấy cái liền và trưng ra hàm răng trắng. Còn Tứ thúc, cái trò này vốn dĩ chế ra để Tứ thúc không cần phải uống trà đã nguội lạnh nữa, ông ấy sẽ nói "đa tạ Ngụy công tử". Cũng chỉ có bọn họ mới gọi ta là công tử.
Lam Vong Cơ cũng ngồi xuống nghe Ngụy Vô Tiện nói, ngón tay y trong tay áo trắng khẽ cuộn lại.
Ngụy Vô Tiện dời mắt khỏi ấm trà, hắn nhìn Lam Vong Cơ:
- Hàm Quang Quân, thứ ngươi muốn bảo vệ là chúng sinh thiên hạ. Thứ ta muốn bảo vệ là một nhà của Ôn Ninh, giống như năm đó Ôn Tình bảo vệ bọn ta. Nhưng đến cuối cùng, họ cũng vì ta mà chết.
==================================
Au: Không phải đâu con trai. Thứ mà chồng con muốn bảo vệ hiện tải chỉ có con thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất