[Vong Tiện] Phi Lai Hoành Tử

Chương 10

Trước Sau
Tạm thời dẹp chuyện Lam Vong Cơ có phải là cặn bã hay không qua một bên, Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ ngự trên Tị Trần hồi lâu, cuối cùng cũng đã đuổi kịp đội ngũ đã rút lui trước đó, nhưng hai người vẫn đứng trên Tỵ Trần, không hạ kiếm xuống gia nhập với đoàn người bên dưới.

Hiện giờ đang trong Xạ nhật chi chinh, trên chiến trường lại có Thanh Hà Nhiếp Minh Quyết tu vi cao thâm tọa trấn. Nhiếp gia chủ tu đao đạo, chiến lực mạnh mẽ, vậy nên Nhiếp gia có thể trấn áp một phương, có khả năng đối đầu với đội quân đông đúc tu sĩ, đạt được chiến tích tương đối phong phú. So ra mà nói, những chiến trận nơi khác, quy mô đều nhỏ hơn rất nhiều.

Bách gia đã bị Ôn thị áp bách từ lâu, trước đó, Ôn thị lại liên tiếp tiêu diệt rất nhiều gia tộc lớn nhỏ. Vậy nên, dù là binh lực hay tu vi tu sĩ, Kỳ Sơn Ôn thị đều bỏ xa liên quân bách gia. Vì thế rất nhiều trận chiến chỉ có các nhóm nhỏ tu sĩ hỗn tạp từ các nhà hợp lại tác chiến hoặc là dùng mưu mẹo, đột kích bất ngờ.

Lúc trước, trận tập kích Giáo hóa ti Ôn gia của Lam thị Song Bích và Giang Trừng đã được coi là chiến tích không tệ so với những chiến trường khác rồi.

Tu sĩ của Ôn thị phải nói là đông như kiến, rất dễ dàng tiến hành vây công áp sát như hôm nay, bởi vậy tình trạng liên quân bách gia thật sự không lạc quan chút nào cả. Hơn nữa, Kim gia chiến đấu hời hợt, thái độ lung lay bất định, tình thế hiện nay đối với bách gia mà nói là vô cùng bất lợi.

Ngụy Vô Tiện có chút đau lòng khi thấy Lam Vong Cơ bị thương rồi mà vẫn cùng hắn đi dò xét một phen ở mấy vùng phụ cận quanh đây. Vòng tới vòng lui, cuối cùng hai người chọn được một huyện thành nhỏ có vị trí dễ thủ khó công, rất thích hợp để trú ẩn. Ngụy Vô Tiện điều khiển hung thi giết sạch tu sĩ Ôn gia ở nơi này, rồi truyền tin cho Giang Trừng, kêu liên quân tới đây nghỉ ngơi hồi phục, lấy lại sức.

Qua nửa ngày, liên quân cũng tới nơi. Ai nấy đều bị tử trạng vô cùng thê thảm của đám tu sĩ Ôn gia ở bên ngoài dọa cho sợ chết khiếp, nơm nớp run rẩy mà đi vào trong thành. Giang Trừng phải đứng ra trấn an một hồi lâu thì mọi người mới lục tục đến các nơi được sắp xếp để nghỉ ngơi.

Sự đáng sợ của Ngụy Vô Tiện đã bị mấy tu sĩ khi trước lưu lại cùng hắn bọc hậu lan truyền ra khắp liên quân. Vậy nên Giang Trừng vô cùng dễ dàng lấy được quyền chỉ huy của cánh quân này. Không ai dám ngỗ nghịch phản bác lời nói của Giang Trừng nữa, chỉ sợ bị Ngụy Vô Tiện ghi hận gây khó dễ.

Giang Trừng nhân cơ hội này mà chiêu mộ được không ít tu sĩ vì gia tộc bị diệt mà thành tán tu. Có lẽ không bao lâu nữa, Giang gia sẽ xuất hiện thật nhiều môn sinh cùng khách khanh mới. Hắn kiên nhẫn, cố gắng xử lý quân vụ, vừa xong liền đi tìm Ngụy Vô Tiện.

Vết thương trên người Ngụy Vô Tiện đã khỏi hơn nửa. Lúc này, hắn đang ở trong một tiểu viện tao nhã trong thành, ngồi trong sảnh đường, vui vẻ uống canh sườn củ sen mà Giang Yếm Ly làm cho mình. Thân thể hắn dù sao cũng đã quen oán khí, trước đó chỉ là nhất thời nóng ruột, thôi thúc oán khí quá mãnh liệt nên mới chạm vào kinh mạch, tĩnh dưỡng một thời gian thì sẽ không sao cả.

Lam Vong Cơ không có ở đây. Tất nhiên, vì Ngụy Vô Tiện hắn muốn như vậy.

Sau khi vào thành, Ngụy Vô Tiện liền qua cầu rút ván, trở mặt đuổi Lam Vong Cơ tới nơi khác. Lấy mỹ danh là vì lo lắng cho sức khỏe của Lam Vong Cơ, hắn tận tình khuyên nhủ y đi điều tức chữa trị thương tích. Ấy thế mà vừa quay lưng đi một cái, Ngụy Vô Tiện liền đóng chặt cửa viện, dán bùa chú, không cho người ta đi vào.

Trên chiến trường dám ra tay với hung thi của mình, cơn giận này có thể nhịn được sao? Địch ta bất phân, không tỏ thái độ với y, chuyện này nhất định sẽ tái diễn lần nữa, sau này sao có thể lên chiến trường được nữa đây?

Ta đây có cốt khí lắm đó nha, đừng nghĩ sẽ áp chế được ta.

Giang Trừng im lặng nghe Ngụy Vô Tiện oán giận, kể lể, nào là Lam Vong Cơ quá đáng như thế nào, quyết định chiến tranh lạnh này của hắn sẽ gây ra đả kích lớn như thế nào đối với Hàm Quang Quân, rồi phải làm cho y biết rõ sai lầm của mình mà hối hận, về sau không dám tái phạm, vân vân và mây mây.

Nghe hắn lải nhải cả nửa ngày trời, Giang tông chủ thật sự không nhịn được nữa: "Ngươi cao hứng như thế làm gì? Chiến tranh lạnh với Lam Vong Cơ cái rắm ấy! Trước kia, cả mấy tháng trời y còn không thèm để ý tới ngươi dù chỉ một lần, vậy ngươi nghĩ bây giờ y sẽ đi theo năn nỉ ỉ ôi với ngươi sao?"

"Mấy tháng?" Ngụy Vô Tiện có chút bối rối. Hắn cứ luôn tưởng rằng Lam Vong Cơ đã có tình cảm đặc biệt với hắn từ lâu rồi, nhưng sao bây giờ nghe ra hình như không giống như hắn nghĩ lắm thì phải?

Giang Trừng nói: "Đương nhiên rồi. Mấy năm trước chúng ta có đến nhà y nghe học, sau đó cả một năm trời cũng không gặp lại, y có nhớ tới ngươi sao? Ngay cả một lá thư cũng không có. Đừng nói là khi đó, cho tới bây giờ y cũng chưa từng viết thư cho ngươi. Cứ cho là khi đó hai người các ngươi kết khế đi, y có để ý tới ngươi sao? Biết rõ ngươi ở Huyền Vũ động bị thương nặng như vậy, thế mà sau khi ngươi về Liên Hoa Ổ rồi, một lá thư, một lời hỏi thăm cũng không có. Vậy mà ngươi vẫn nghĩ y sẽ quan tâm ngươi đang ở đây giận dỗi thế nào sao? "

Mấy lời này khiến Ngụy Vô Tiện thật sự choáng váng. Hắn sửng sờ cả nửa ngày, mới quay sang Giang Yếm Ly hỏi: "Sư tỷ, Lam Trạm trước đây... thật sự đối xử với ta như vậy sao?"



Giang Yếm Ly do dự một lát, vẫn gật đầu, nhưng rất nhanh lại nói: "A Tiện, Lam nhị công tử tính tình đúng là có chút lạnh lùng, nhưng y đối với đệ hẳn là thật lòng. Có lẽ là do y bối rối, không biết nên hòa hợp với đệ thế nào thôi. Nếu các đệ đã thẳng thắn với nhau rồi, sau này sẽ tốt hơn thôi. "

Ngụy Vô Tiện thật không thể ngờ, mối quan hệ giữa hai người bọn hắn lại xấu đến như vậy.

Hắn cho rằng Lam Vong Cơ chẳng qua chỉ là không giỏi ăn nói, không biết nên biểu đạt cảm xúc như thế nào, cho nên thoạt nhìn y đối với mình có chút không lạnh không nóng. Nhưng hắn cho rằng, nếu đã nói là thích mình, thì ít ra y phải biểu hiện ra chút ý tứ nào muốn thân cận mình chứ? Nhưng xem ra, trước đây, y đối xử với mình giống như người xa lạ vậy. Người này thật sự thích mình sao? Người bình thường có thể nhịn, che giấu đến mức này à? Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://www.wattpad.com/user/uynhotrn Những trang web khác ngoài địa chỉ trên đều là reup lậu. Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!

Mà cũng không đúng lắm, nhìn bộ dạng hiện giờ của y, không có khả năng là không có tình cảm với mình. Xem ra, y thật sự vô cùng, vô cùng không giỏi ăn nói.

Ngụy Vô Tiện thật sự á khẩu, không nói được gì. Thì ra, "quá mức e thẹn" mà Lam Vong Cơ từng nói, đã đạt đến trình độ cao siêu như vậy rồi, cái này cũng quá...

Thôi bỏ đi, không chấp nhất mấy món nợ cũ này với y nữa.

Ngụy Vô Tiện thở dài: "Đệ biết rồi. Sư tỷ, trước kia có phải đệ rất thích y hay không?"

Giang Yếm Ly thấy vẻ mặt của hắn đã bình tĩnh trở lại nên cũng yên lòng, nghĩ một chút rồi nói: "Trước kia đệ thường xuyên nhắc tới Lam nhị công tử, nhưng khi đó ta chỉ cho rằng đệ muốn kết giao bằng hữu với người ta. Đệ đó nha, tính tình vẫn còn trẻ con lắm, luôn thích đùa giỡn, chưa chắc đã hiểu tâm duyệt một người là như thế nào. Về sau, đệ từ Huyền Vũ động sống sót quay về, khi nhắc tới y thì khác với lúc trước nhiều lắm. Bây giờ xem ra, A Tiện nhà ta đã trưởng thành rồi, thật sự hiểu được "thích" là như thế nào. "

Ngụy Vô Tiện hiểu ra được một chút rồi. Thì ra trước kia mình cũng không thông suốt, không hiểu rõ lòng mình. Vậy sao đột nhiên lại trở nên thông suốt rồi? Chẳng lẽ là bởi vì hai người đã ngủ với nhau sao?

Không đời nào? Làm với người ta một lần liền thích người ta sao? Thế này cũng rớt giá quá rồi.

Ngụy Vô Tiện có chút bực bội. Rốt cuộc là vì sao hắn lại đi thích một người luôn không thèm để ý đến mình cơ chứ? Bây giờ ngược lại hắn muốn nhìn xem, Lam Vong Cơ này, rốt cuộc tốt ở chỗ nào.

Ách, nếu nghĩ kỹ thì, vẻ ngoài của y thật sự rất thu hút. So với bề ngoài anh tuấn phi phàm của mình thậm chí còn đẹp hơn vài phần.

Vậy nên, vì sao y là Càn Nguyên, mà mình lại biến thành Khôn Trạch chứ?

Trong khi Ngụy Vô Tiện vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ hoài nghi nhân sinh của mình, Giang Trừng lại có chút không thoải mái với đề tài này. Hắn cứ cảm thấy không được tự nhiên thế nào ấy, vì thế chuyển đề tài: "Ngươi cũng đừng để ý đến chuyện trước kia nữa. Sau này, y mà đối xử không tốt với ngươi, ngươi cũng đừng theo y về Lam gia làm gì, cứ việc ở đây với chúng ta. Chẳng lẽ Giang gia không nuôi nổi ngươi với cháu trai của ta sao? Đúng rồi, ta nói ngươi hay, mấy cái thủ pháp tà quái kia của ngươi, đừng dùng nữa. Ngươi mới có mấy tháng, mà trong vòng vài ngày đã dùng tới ba lần. Cháu trai của ta vẫn khỏe chứ?"

(Mở miệng là cháu trai, khép miệng cũng là cháu trai. Giang tông chủ à, anh nôn cháu trai đến vậy cơ à?)

Ngụy Vô Tiện không thèm để ý, nói: "Sao tới ngươi cũng nói hệt như Lam Trạm thế? Ta nói nhiều lần lắm rồi, đứa nhỏ này tuyệt đối không bị ảnh hưởng gì đâu. Các ngươi vậy mà không chịu tin ta. Ta sẽ đem chuyện quan trọng thế này ra để lừa gạt các ngươi sao? Đây là con ruột của ta đó. "

"Ngươi không nói dối gạt người sao?" Giang Trừng khinh bỉ nhìn hắn. Dù sao người này tiền án cũng không ít, không thể dễ dàng tin tưởng, vì thế thận trọng vẫn tốt hơn: "Dù sao ngươi cũng phải chăm sóc sức khỏe bản thân cho thật tốt. Ta thấy huyện thành này quy mô cũng không nhỏ. Lát nữa ta đi tìm cho ngươi một đại phu tốt hơn, giúp ngươi điều dưỡng thân thể. "

Ngụy Vô Tiện có chút cảm động, nhưng lại cảm thấy không cần thiết phải làm quá lên như vậy: "Sức khỏe ta rất tốt, ngươi đừng tìm đại phu làm gì. Bây giờ tốt nhất là cứ để người khác cho rằng ta là Càn Nguyên. Chuyện này dễ giấu mà. Với thiên tư này của ta, nếu không phải xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, sao có thể trở thành Khôn Trạch chứ? Dù sao bây giờ ta cũng không có Vũ Lộ kỳ, tín hương của Càn Nguyên hình như không ảnh hưởng tới ta. Chỉ cần ta không phóng thích tín hương, ai có thể ngờ ta là Khôn Trạch chứ?"



Giang Yếm Ly nói: "A Tiện, đệ đừng làm khó bản thân như vậy. Ta biết, A Tiện của chúng ta là lợi hại nhất. Nhưng dù sao bây giờ đệ cũng đang có thai, vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn. "

Giang Trừng cũng nói: "Ngươi cứ an tâm dưỡng thai cho thật tốt, chuyện của Giang gia không cần ngươi lo."

Ngụy Vô Tiện nói: "Sao ta có thể không lo cho được? Tuy ta đã mất trí nhớ, nhưng ta cảm nhận được, Giang gia chính là nhà của ta. Bây giờ Giang gia chỉ còn lại ba người chúng ta mà thôi. Nếu để người ngoài biết ta là Khôn Trạch thì ta sẽ không lên chiến trường được nữa. Lúc đó thì chỉ còn mình ngươi chống đỡ, chắc chắn sẽ bị người ta làm khó làm dễ. Ta không thể để người khác coi thường nhà chúng ta được. Có ta ở đây, ít ra còn có thể giúp ngươi chống đỡ phần nào, dù gì vẫn tốt hơn là để một mình ngươi gánh vác. "

Giang Yếm Ly đau lòng vô cùng. Đệ đệ này của nàng, từ nhỏ đã hiểu chuyện, bây giờ dù đã mất trí nhớ, nhưng đệ ấy vẫn một lòng một dạ nghĩ cho Giang gia.

Giang Trừng do dự. Hắn vẫn chưa phân hóa, dựa theo tiêu chuẩn của các đại thế gia trong tiên môn bách gia, hắn vẫn tính là chưa trưởng thành, đúng là không dễ dàng làm cho người ta tín phục. Mà Ngụy Vô Tiện, vốn nổi danh là thiên tư xuất chúng, phân hóa thành Càn Nguyên là chuyện rất bình thường. Trong nhà nếu có hắn tọa trấn, quả thật giúp ích cho việc phục hưng Giang gia rất nhiều.

Chỉ là, Giang Trừng thật đành lòng chút nào.

Cuối cùng, vẫn là tâm tư chấn hưng Giang gia chiếm thế thượng phong: "A tỷ, bây giờ là thời kỳ đặc thù, cứ như hiện tai là được rồi. Tỷ nhớ để ý Ngụy Vô Tiện nhiều hơn một chút, đừng để hắn giống như trước kia, thức đêm lao lực. "

"Biết rồi biết rồi, sao ngươi cứ lải nhải hoài thế? Nếu cứ tiếp tục dong dài như vầy hoài, sợ rằng ngươi cũng sẽ phân hóa thành Khôn Trạch giống ta đó nha". Ngụy Vô Tiện trợn trắng mắt nhìn Giang Trừng.

Hắn vừa dứt lời, liền thấy sắc mặt Giang Trừng trắng bệch ra, sau đó nhanh chóng biến thành đỏ, ánh mắt cũng dần mê man.

Cùng lúc đó, một mùi khét nhạt kèm theo mùi lá sen dần lan tỏa trong không khí. Không phải là loại hương sen thanh mát mùa hè, mà là một loại mùi khét đặc biệt được tạo ra vào đầu mùa thu khi bị trong đầm sen bị sét đánh trúng, một loại hương vị độc đáo. Thiếu đi vẻ tao nhã của hương sen, thêm vào đó là phong vị có chút bạo liệt cùng phẫn nộ.

Đồng tử Ngụy Vô Tiện khẽ co lại: "Giang Trừng? Không xong rồi, hắn đang phân hóa! Sư tỷ, đệ ở đây trông chừng, hộ pháp cho hắn. Tỷ đem mấy lá bùa này dán ở bên ngoài, ngàn vạn lần đừng để người khác tiến vào. "

Giang Yếm Ly gật đầu đồng ý, nhanh chóng ra bên ngoài.

Sau khi theo lời dán bùa khắp xung quanh nhà, Giang Yếm Ly nghĩ một chút, thì đi ra mở cửa viện, lại phát hiện Lam Vong Cơ đang chờ ở cửa, trong tay xách một hộp thức ăn.

"Giang cô nương."

Hai mắt Giang Yếm Ly sáng lên, vội vàng kéo y vào trong: "Lam nhị công tử, A Trừng đang phân hóa ở bên trong. Không biết có thể phiền công tử vào giúp chăm sóc một chút được không? A Tiện đang có thai, ta sợ đệ ấy ở bên cạnh A Trừng sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe và đứa bé. "

Sắc mặt Lam Vong Cơ khẽ ngưng trọng lên: "Ngụy Anh bây giờ thế nào rồi?"

"A Tiện nói đệ ấy không bị tín hương của Càn Nguyên ảnh hưởng nhiều, nhìn qua thì thấy không có vấn đề gì." Giang Yếm Ly nói.

Lam Vong Cơ hiếm khi bước nhanh vào trong, vừa khéo nhìn thấy Ngụy Vô Tiện vừa an trí xong cho Giang Trừng ở trên giường, còn bày ra vẻ mặt ghét bỏ: "Đây là mùi quỷ gì vậy? Kém hơn nhiều so với Lam Trạm nhà ta. "

"Ngụy Anh?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau