Chương 14
Một trận thay đổi âm điệu có chút quỷ dị đã gọi lại ý thức của Lam Vong Cơ, y vội vàng trấn tĩnh lại, tiếp tục ra tay sắc bén như gió, nhanh chóng đem địch nhân còn lại trên chiến trường tiêu diệt sạch sẽ.
Ngụy Vô Tiện rất bất mãn trước sự thất thần, mất tập trung vừa rồi của Lam Vong Cơ. Hắn lia ánh mắt tức giận hàm chứa chút cảnh cáo về phía Lam Vong Cơ, nhưng y lại không nhận ra, vì thế trong lòng hắn nổi lên một trận tức giận không tên. Thấy kết quả chiến trận đã định, Ngụy Vô Tiện liền phái mấy lệ quỷ bên cạnh mình đi thu thập tàn cuộc, rồi kéo Lam Vong Cơ đi.
Trên chiến trận bây giờ đã không còn một người sống, khắp nơi đều tràn ngập giết chóc cùng huyết tinh, hắn không muốn nói chuyện ở một nơi như thế này.
Lam Vong Cơ không rõ vì sao Ngụy Vô Tiện lại kéo mình đi như vậy, thấy hắn hình như có chút tức giận, nên y nghiêm túc hồi tưởng lại quá trình chiến đấu vừa rồi một lần, cũng không phát hiện mình có sai sót gì. Nhưng y lại mơ hồ cảm thấy chuyện này có liên quan đến mình, vậy nên trước cất tiếng hỏi hắn: "Ngụy Anh, có gì không vui sao?"
"Lam nhị công tử, trên chiến trường còn dám phân tâm? Ngươi quên chuyện xảy ra lần trước rồi sao? Vẫn còn muốn tái phạm à?" Ngụy Vô Tiện cuối cùng cũng dừng bước, xoay người ôm cánh tay trừng y, nghiến răng tỏ vẻ bất mãn: "Hay là ngươi cảm thấy ta thổi sáo quá khó nghe, không lọt nổi vào tai ngươi?"
Rốt cuộc cũng hiểu được hắn đang tức giận cái gì, Lam Vong Cơ lập tức nói: "Không phải như vậy. Vừa rồi thất thần, là lỗi của ta ", do dự một lát, y lại nói, "Ngụy Anh, khúc nhạc vừa rồi, từ đâu ngươi biết được?"
Nể tình khi ấy cũng sắp đánh xong rồi, không ảnh hưởng gì đến chiến cuộc, vậy nên Ngụy Vô Tiện không tính toán đến chuyện ấy nữa, chỉ thấy kỳ lạ khi y lại nhắc đến khúc nhạc kia: "Tất nhiên là ta không nhớ rồi. Ngươi hỏi ta chuyện này làm gì? Khúc nhạc này có gì đặc biệt à?"
Lam Vong Cơ có chút mất tự nhiên, giật giật lông mày: "Ừ "
"Ngươi có phản ứng lớn như vậy, không phải là ngươi viết ra đấy chứ? Thật ngại quá?" Ngụy Vô Tiện trầm ngâm suy đoán, đồng thời vô cùng hứng thú nhìn chằm chằm vào gương mặt của y.
Đáng tiếc, Lam Vong Cơ từ trước đến nay luôn là bộ mặt vạn sự bất biến, gần như không biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì ra ngoài. Ngụy Vô Tiện không cam lòng, cẩn thận đánh giá một hồi, phát hiện từ bên tóc mai lộ ra chóp tai vốn nên trắng nõn, giờ đây dưới ánh mặt trời lại lộ ra vài phần ửng hồng, không khỏi nở nụ cười: "À, biết rồi nha. Nhưng Lam Trạm, khúc nhạc ngươi sáng tác, ta biết thì có gì lạ đâu chứ? Ai mà không biết, Hàm Quang Quân cầm kiếm song tu, cầm nghệ vô song, tự mình sáng tác mấy khúc nhạc cũng rất bình thường mà."
Lam Vong Cơ bị hắn nhìn chăm chú nãy giờ, ngượng ngùng quay đầu đi nơi khác: "Ta... rất ít khi sáng tác. Ngẫu nhiên viết ra khúc nhạc này, vẫn chưa lưu truyền ra ngoài. "
"Tại sao?"
Lam Vong Cơ nói: "Âm luật chi đạo, bác đại tinh thâm, còn cần tinh tiến."
Ngụy Vô Tiện thán phục: "Yêu cầu của ngươi cao thật á. Ý ngươi là, khúc nhạc vừa rồi rất ít người biết? Đừng nói là chỉ có ta biết thôi nha? Là viết cho ta sao?"
Lam Vong Cơ không nói lời nào, chỉ là vành tai càng thêm ửng đỏ.
Biểu hiện của người này thật quá thú vị mà, Ngụy Vô Tiện nhịn không được, áp sát lại gần y hơn: "Lam Trạm, ngươi xấu hổ sao? Có gì phải xấu hổ đâu chứ? Chính ngươi cũng nói thích ta đã lâu, khúc nhạc đầu tiên của ngươi viết cho ta thì có gì đâu nào? Hơn nữa, viết một khúc nhạc cho ái nhân cũng là một chuyện rất bình thường mà?"
Kỳ thật, trong lòng Ngụy Vô Tiện vô cùng cảm động, vừa nói hắn vừa áp sát lại gần Lam Vong Cơ hơn một chút, vì thế cảm nhận được vô cùng rõ ràng độ nóng kinh người trên gương mặt của đối phương. Hắn tò mò đưa tay sờ thử, quả nhiên là nóng như lò than.
Ngụy Vô Tiện không nhịn được, vui vẻ bật cười: "Trời ơi, Lam Trạm của ta ơi, sao ngươi hay thế? Thẹn thùng đến mức nóng thế này rồi mà mặt không đỏ chút nào cả. Hèn chi vừa rồi ta nhìn mãi cũng không nhận ra được gì."
Hắn cười quá khoa trương, Lam Vong Cơ có chút thẹn quá hóa giận: "Ngụy Anh!"
Ngụy Vô Tiện cố nén không cười nữa, nhưng vẫn không kiềm được, hôn lên gương mặt nóng hổi kia: "Lam Trạm, sao ngươi lại đáng yêu đến thế cơ chứ? Ta thích ngươi chết đi được!"
Lời thổ lộ bất thình lình khiến Lam Vong Cơ giật mình, không khỏi vươn tay ôm lấy hắn, nhẹ giọng nói: "Ta cũng vậy."
Ngụy Vô Tiện thu liễm lại nụ cười, chăm chú nhìn y: "Lam Trạm, ngươi nói xem, nếu ta không bị mất trí nhớ, không có đứa nhỏ này, có phải ngươi thật sự sẽ giấu kín tình cảm của mình, mãi mãi không cho ta biết không?"
Hắn chỉ quên đi ký ức của mình, nhưng tri thức thì vẫn còn đó. Khúc nhạc vừa rồi, tuy rằng nhìn như bình lặng êm đềm, nhưng trong đó mơ hồ lộ ra vài phần chua xót cùng thống khổ ẩn nhẫn không thể hóa giải. Chỉ là người này quá nội liễm, cho dù là dùng âm nhạc bày tỏ nỗi lòng, thì cũng không phóng khoáng biểu đạt hết tâm ý ra bên ngoài, cũng không có một chút oán hận nào vì yêu không được, chỉ thoáng mang theo chút bất lực cùng thở dài, nhưng vẫn kiên định, xuyên suốt thủy chung.
Hoàn toàn không biết tình cảm của đối phương nhưng tâm ý lại kiên định như bàn thạch như vậy, không biết có phải y đã nhận định rằng, cho dù cuộc đời này đối với tình yêu kia đã là vô vọng, nhưng tâm ý y cũng đã quyết, mãi không chuyển dời hay không nữa?
Vậy thì Lam Vong Cơ cũng tự ủy khuất mình quá rồi! Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://www.wattpad.com/user/uynhotrn Những trang web khác ngoài địa chỉ trên đều là reup lậu. Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!
Lam Vong Cơ trầm mặc một chút, rồi nói: "Phải"
Ngụy Vô Tiện hiếm khi thở dài: "Ngươi không khó chịu sao?"
"Nếu vì tư dục cá nhân mà quấy nhiễu tâm tư của người ta tâm duyệt, khiến hắn khó xử, đó không phải là điều ta mong muốn." Lam Vong Cơ nói.
Ngụy Vô Tiện cảm thấy mũi có chút chua xót: "Lam Trạm, ngươi đó nha, thật là... Thôi quên đi, dù gì cũng đã qua rồi. Sau này có chuyện gì thì cứ việc nói, đừng nghẹn trong lòng. Sáng tác một khúc nhạc cũng không cần hàm súc như vậy đâu. Để xem coi, hay là để ta viết cho ngươi một khúc nhạc, để cho ngươi mở mang tầm mắt, hiểu được "tình ca nồng cháy" là như thế nào mới đúng."
Lam Vong Cơ tuy rằng rất chờ mong cái gọi là "tình ca" này, nhưng luôn cảm thấy với tính tình Ngụy Vô Tiện, lại thêm phần "nồng cháy" gì đó, không biết lại thành cái kỳ quái gì đây.
"Biểu tình này của ngươi là có ý gì đây?", Ngụy Vô Tiện bất mãn: "Đúng rồi, khúc nhạc kia của ngươi tên là gì thế?"
Lam Vong Cơ lần này không chần chờ nữa, trịnh trọng nói: "Vong Tiện."
Ngụy Vô Tiện ngơ người ra một lát, nụ cười dần tươi lên, hung hăng ôm y một cái: "Ha, ta còn cho rằng ngươi giống như tiên trên trời, vô dục vô cầu, thì ra tâm tư nhỏ này của ngươi đều hiện rõ trong hai chữ Vong Tiện này cả rồi. Niệm niệm bất vong, tất hữu hồi hưởng*. Chúng ta bây giờ đã lưỡng tình tương duyệt. Nếu đã như thế, vậy thì ta cũng sẽ viết cho ngươi một khúc để đáp lại khúc Vong Tiện này của ngươi. Hai ngày sẽ xong ngay thôi!"
*念念不忘,必有回响: Niệm niệm bất vong, tất hữu hồi hưởng: tạm dịch Nhớ mãi không quên, tất có hồi đáp.
"Không cần gấp." Lam Vong Cơ nói.
"Yên tâm, chuyện quan trọng như vậy ta sẽ không vội vàng qua loa đâu. Thực ra mà nói, ta nghĩ khúc nhạc này vẫn nên đợi đến khi ta khôi phục lại ký ức rồi viết thì sẽ tốt hơn, để bây giờ viết thì ta thấy thiếu thiếu cái gì ấy", Ngụy Vô Tiện sờ sờ cằm, như đang suy tư điều gì: "Ta cảm thấy hẳn là ta rất thích ngươi, nhưng rốt cuộc là thích như thế nào, thích đến mức độ nào thì ta lại không biết. Không hiểu sao lần đầu tiên gặp lại ngươi, ta cứ cảm thấy ủy khuất sao á! Chắc chắn trước đây đã xảy ra một chuyện gì đó khiến ta cảm thấy khó chịu. Vậy khúc nhạc hồi đáp cho Vong Tiện của ngươi để qua một thời gian nữa hẵng tính, qua hai ngày nữa ta viết cho ngươi một bài "Tâm duyệt Vong Cơ", biểu đạt một chút tình cảm của ta đối với ngươi nha. "
Lam Vong Cơ không còn tâm trí nào để đánh giá hàm nghĩa quá mức thẳng thắn của cái tên "Tâm duyệt Vong Cơ" kia, chỉ là cảm thấy trong lòng buồn bã đau đớn. Trước đó y chỉ biết ngồi gặm nhấm nỗi đau yêu không được kia, vậy nên không chú ý đến biểu hiện của người trong lòng. Ngụy Anh cũng không phải là người thích giấu tình cảm trong lòng, nếu đã tâm duyệt, tất sẽ bày tỏ biểu hiện ra bên ngoài. Vậy mà bản thân mình lại chưa bao giờ nhìn ra phần tâm ý này của hắn, vậy mà còn vọng xưng là tâm duyệt người ta. Thử hỏi có xứng không chứ?
Hơn nữa, Ngụy Anh mất trí nhớ rồi mà còn có thể có cảm xúc mãnh liệt như vậy, ủy khuất có lẽ còn lớn hơn cả niềm yêu thích. Nếu hắn không mất trí nhớ, có lẽ một chút cơ hội mình cũng không có được.
"Ngụy Anh, ta biết, thời gian trước là ta khiến ngươi thất vọng. Chỉ mong sau này, khi khôi phục trí nhớ rồi, thì đừng... dễ dàng từ bỏ". Lam Vong Cơ nắm lấy hai tay Ngụy Vô Tiện, trịnh trọng nhìn vào đôi mắt của hắn, tựa như khi y nói xong lời này rồi, đối phương sẽ khôi phục trí nhớ, quay đầu rời đi.
Ngụy Vô Tiện không biết y lại làm sao vậy. Dù sao hắn cũng đã mất trí nhớ, đối với tâm tình của mình trước đây luôn mơ hồ như cách một bức màn sa, mờ mịt không rõ. Đó cũng là lý do khiến hắn chần chờ, không dám hứa chắc, cam kết điều gì.
Cho dù Ngụy Vô Tiện có trưởng thành, chín chắn đến mức nào đi chăng nữa, thì cái loại cảm giác không biết mình là ai, không biết mình từ đâu mà đến, đã trải qua những gì, nhìn cái gì cũng mơ mơ hồ hồ, thậm chí ngay cả cảm giác thích một người cũng không rõ ràng, thật sự làm cho hắn có chút phiền não. Nếu là hắn của bình thường thì còn tốt, sẽ không vì một chuyện mà vây khốn phiền não, nhưng bây giờ hắn lại bị mất trí nhớ, hoang mang vô định, mọi hành động của hắn đều dựa vào cảm xúc mơ hồ còn xót lại mà quyết định, nói không bị ảnh hưởng thì là giả.
Người luôn mau miệng như hắn bây giờ cũng trầm mặc lại, trái tim Lam Vong Cơ không ngừng chùng xuống, lại có chút ảo não vì vừa rồi đã lỡ lời. Những lời vừa rồi của y quả thật có chút bức bách hắn, quả thực không nên.
"Ngụy Anh..."
"Lam Trạm." Ngụy Vô Tiện cắt ngang lời y: "Ta tin ngươi. "
Sau khi nói ra câu này, trong lòng Ngụy Vô Tiện đột nhiên có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, hình như mình của lúc trước cũng tán thành với suy nghĩ này.
Đúng vậy, so đo nhiều như thế để làm gì? Dù trước đây đã xảy ra chuyện gì, nhân phẩm của Lam Vong Cơ đều không thể nghi ngờ, khả năng cao là do có hiểu lầm gì đó, như vậy thì hai người đều có trách nhiệm. Nếu đôi bên yêu nhau thật lòng, vậy có gì không thể vượt qua đâu chứ?
Đôi mắt Lam Vong Cơ hơi mở to: "Ngụy Anh, ý của ngươi là..."
Ngụy Vô Tiện nói: "Thì chính là theo nghĩa đen đó. Nhân phẩm của mình, tự ngươi không biết sao? Dù là ta của khi nào, thì cũng đều là của ngươi. Mấy ngày trước ta đã nói rồi, không tính toàn chuyện cũ với ngươi nữa. Chừng nào ta nhớ lại hết, đến lúc đó ngươi giải thích cũng không muộn."
Lam Vong Cơ cảm động đến không nói nên lời, y nhịn rồi lại nhịn, thật sự là dày vò vô cùng. Nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn luôn bao dung tha thứ cho mình, còn mình thì lại lợi dụng chuyện mất trí nhớ để lừa gạt người ta, thật là quá đáng!
"Ngụy Anh." Rốt cuộc y cũng hạ quyết tâm, hai tay đều nắm chặt lấy cổ tay của đối phương, không cho hắn chạy: "Thật ra, chuyện về đứa nhỏ, ta thực sự không biết. "
Ngụy Vô Tiện nói: "Ta biết. Chắc là trước kia chưa kịp nói cho ngươi biết mà thôi. "
Lam Vong Cơ lại nói: "Không phải chỉ có vậy. Ta nói không biết, chính là đối với việc chúng ta có kết khế hay không ta cũng không biết, thật sự ta không có ký ức gì về chuyện này cả, cho nên ta cũng không biết ngươi đã có thai. "
Ngụy Vô Tiện sửng sốt, một lúc lâu sau mới mê man chớp chớp mắt: "Chờ đã, ngươi nói, ngươi cũng không biết là chúng ta có từng kết khế hay không? Vậy sao ngươi lại biết đứa nhỏ này là của ngươi chứ không phải là của người khác chứ?"
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng đáng sợ khác, nhịn không được rút tay về.
Loại người như Lam Vong Cơ sẽ không nói dối, nói không nhớ rõ thì chắc chắn là không nhớ rõ rồi. Mà mấy lời này, hẳn là do bận tâm đến mặt mũi của mình nên ăn nói uyển chuyển, nhưng đại ý chẳng phải nói rõ là hai người chưa từng giao hợp với nhau sao? Nếu chưa từng kết khế, đứa nhỏ kia sao có thể là con của Lam Vong Cơ được chứ? Vậy mà mấy ngày nay, mình còn hờn trách Lam Vong Cơ bội bạc, vô trách nhiệm, hô tới quát lui với người ta, còn tức giận gây chiến tranh lạnh nữa! Ta làm gì có tư cách này chứ?
Trời ơi là trời, Ngụy Vô Tiện, ngươi xem ngươi đã làm ra cái "chuyện tốt" gì vậy nè?
Ngụy Vô Tiện rất bất mãn trước sự thất thần, mất tập trung vừa rồi của Lam Vong Cơ. Hắn lia ánh mắt tức giận hàm chứa chút cảnh cáo về phía Lam Vong Cơ, nhưng y lại không nhận ra, vì thế trong lòng hắn nổi lên một trận tức giận không tên. Thấy kết quả chiến trận đã định, Ngụy Vô Tiện liền phái mấy lệ quỷ bên cạnh mình đi thu thập tàn cuộc, rồi kéo Lam Vong Cơ đi.
Trên chiến trận bây giờ đã không còn một người sống, khắp nơi đều tràn ngập giết chóc cùng huyết tinh, hắn không muốn nói chuyện ở một nơi như thế này.
Lam Vong Cơ không rõ vì sao Ngụy Vô Tiện lại kéo mình đi như vậy, thấy hắn hình như có chút tức giận, nên y nghiêm túc hồi tưởng lại quá trình chiến đấu vừa rồi một lần, cũng không phát hiện mình có sai sót gì. Nhưng y lại mơ hồ cảm thấy chuyện này có liên quan đến mình, vậy nên trước cất tiếng hỏi hắn: "Ngụy Anh, có gì không vui sao?"
"Lam nhị công tử, trên chiến trường còn dám phân tâm? Ngươi quên chuyện xảy ra lần trước rồi sao? Vẫn còn muốn tái phạm à?" Ngụy Vô Tiện cuối cùng cũng dừng bước, xoay người ôm cánh tay trừng y, nghiến răng tỏ vẻ bất mãn: "Hay là ngươi cảm thấy ta thổi sáo quá khó nghe, không lọt nổi vào tai ngươi?"
Rốt cuộc cũng hiểu được hắn đang tức giận cái gì, Lam Vong Cơ lập tức nói: "Không phải như vậy. Vừa rồi thất thần, là lỗi của ta ", do dự một lát, y lại nói, "Ngụy Anh, khúc nhạc vừa rồi, từ đâu ngươi biết được?"
Nể tình khi ấy cũng sắp đánh xong rồi, không ảnh hưởng gì đến chiến cuộc, vậy nên Ngụy Vô Tiện không tính toán đến chuyện ấy nữa, chỉ thấy kỳ lạ khi y lại nhắc đến khúc nhạc kia: "Tất nhiên là ta không nhớ rồi. Ngươi hỏi ta chuyện này làm gì? Khúc nhạc này có gì đặc biệt à?"
Lam Vong Cơ có chút mất tự nhiên, giật giật lông mày: "Ừ "
"Ngươi có phản ứng lớn như vậy, không phải là ngươi viết ra đấy chứ? Thật ngại quá?" Ngụy Vô Tiện trầm ngâm suy đoán, đồng thời vô cùng hứng thú nhìn chằm chằm vào gương mặt của y.
Đáng tiếc, Lam Vong Cơ từ trước đến nay luôn là bộ mặt vạn sự bất biến, gần như không biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì ra ngoài. Ngụy Vô Tiện không cam lòng, cẩn thận đánh giá một hồi, phát hiện từ bên tóc mai lộ ra chóp tai vốn nên trắng nõn, giờ đây dưới ánh mặt trời lại lộ ra vài phần ửng hồng, không khỏi nở nụ cười: "À, biết rồi nha. Nhưng Lam Trạm, khúc nhạc ngươi sáng tác, ta biết thì có gì lạ đâu chứ? Ai mà không biết, Hàm Quang Quân cầm kiếm song tu, cầm nghệ vô song, tự mình sáng tác mấy khúc nhạc cũng rất bình thường mà."
Lam Vong Cơ bị hắn nhìn chăm chú nãy giờ, ngượng ngùng quay đầu đi nơi khác: "Ta... rất ít khi sáng tác. Ngẫu nhiên viết ra khúc nhạc này, vẫn chưa lưu truyền ra ngoài. "
"Tại sao?"
Lam Vong Cơ nói: "Âm luật chi đạo, bác đại tinh thâm, còn cần tinh tiến."
Ngụy Vô Tiện thán phục: "Yêu cầu của ngươi cao thật á. Ý ngươi là, khúc nhạc vừa rồi rất ít người biết? Đừng nói là chỉ có ta biết thôi nha? Là viết cho ta sao?"
Lam Vong Cơ không nói lời nào, chỉ là vành tai càng thêm ửng đỏ.
Biểu hiện của người này thật quá thú vị mà, Ngụy Vô Tiện nhịn không được, áp sát lại gần y hơn: "Lam Trạm, ngươi xấu hổ sao? Có gì phải xấu hổ đâu chứ? Chính ngươi cũng nói thích ta đã lâu, khúc nhạc đầu tiên của ngươi viết cho ta thì có gì đâu nào? Hơn nữa, viết một khúc nhạc cho ái nhân cũng là một chuyện rất bình thường mà?"
Kỳ thật, trong lòng Ngụy Vô Tiện vô cùng cảm động, vừa nói hắn vừa áp sát lại gần Lam Vong Cơ hơn một chút, vì thế cảm nhận được vô cùng rõ ràng độ nóng kinh người trên gương mặt của đối phương. Hắn tò mò đưa tay sờ thử, quả nhiên là nóng như lò than.
Ngụy Vô Tiện không nhịn được, vui vẻ bật cười: "Trời ơi, Lam Trạm của ta ơi, sao ngươi hay thế? Thẹn thùng đến mức nóng thế này rồi mà mặt không đỏ chút nào cả. Hèn chi vừa rồi ta nhìn mãi cũng không nhận ra được gì."
Hắn cười quá khoa trương, Lam Vong Cơ có chút thẹn quá hóa giận: "Ngụy Anh!"
Ngụy Vô Tiện cố nén không cười nữa, nhưng vẫn không kiềm được, hôn lên gương mặt nóng hổi kia: "Lam Trạm, sao ngươi lại đáng yêu đến thế cơ chứ? Ta thích ngươi chết đi được!"
Lời thổ lộ bất thình lình khiến Lam Vong Cơ giật mình, không khỏi vươn tay ôm lấy hắn, nhẹ giọng nói: "Ta cũng vậy."
Ngụy Vô Tiện thu liễm lại nụ cười, chăm chú nhìn y: "Lam Trạm, ngươi nói xem, nếu ta không bị mất trí nhớ, không có đứa nhỏ này, có phải ngươi thật sự sẽ giấu kín tình cảm của mình, mãi mãi không cho ta biết không?"
Hắn chỉ quên đi ký ức của mình, nhưng tri thức thì vẫn còn đó. Khúc nhạc vừa rồi, tuy rằng nhìn như bình lặng êm đềm, nhưng trong đó mơ hồ lộ ra vài phần chua xót cùng thống khổ ẩn nhẫn không thể hóa giải. Chỉ là người này quá nội liễm, cho dù là dùng âm nhạc bày tỏ nỗi lòng, thì cũng không phóng khoáng biểu đạt hết tâm ý ra bên ngoài, cũng không có một chút oán hận nào vì yêu không được, chỉ thoáng mang theo chút bất lực cùng thở dài, nhưng vẫn kiên định, xuyên suốt thủy chung.
Hoàn toàn không biết tình cảm của đối phương nhưng tâm ý lại kiên định như bàn thạch như vậy, không biết có phải y đã nhận định rằng, cho dù cuộc đời này đối với tình yêu kia đã là vô vọng, nhưng tâm ý y cũng đã quyết, mãi không chuyển dời hay không nữa?
Vậy thì Lam Vong Cơ cũng tự ủy khuất mình quá rồi! Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://www.wattpad.com/user/uynhotrn Những trang web khác ngoài địa chỉ trên đều là reup lậu. Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!
Lam Vong Cơ trầm mặc một chút, rồi nói: "Phải"
Ngụy Vô Tiện hiếm khi thở dài: "Ngươi không khó chịu sao?"
"Nếu vì tư dục cá nhân mà quấy nhiễu tâm tư của người ta tâm duyệt, khiến hắn khó xử, đó không phải là điều ta mong muốn." Lam Vong Cơ nói.
Ngụy Vô Tiện cảm thấy mũi có chút chua xót: "Lam Trạm, ngươi đó nha, thật là... Thôi quên đi, dù gì cũng đã qua rồi. Sau này có chuyện gì thì cứ việc nói, đừng nghẹn trong lòng. Sáng tác một khúc nhạc cũng không cần hàm súc như vậy đâu. Để xem coi, hay là để ta viết cho ngươi một khúc nhạc, để cho ngươi mở mang tầm mắt, hiểu được "tình ca nồng cháy" là như thế nào mới đúng."
Lam Vong Cơ tuy rằng rất chờ mong cái gọi là "tình ca" này, nhưng luôn cảm thấy với tính tình Ngụy Vô Tiện, lại thêm phần "nồng cháy" gì đó, không biết lại thành cái kỳ quái gì đây.
"Biểu tình này của ngươi là có ý gì đây?", Ngụy Vô Tiện bất mãn: "Đúng rồi, khúc nhạc kia của ngươi tên là gì thế?"
Lam Vong Cơ lần này không chần chờ nữa, trịnh trọng nói: "Vong Tiện."
Ngụy Vô Tiện ngơ người ra một lát, nụ cười dần tươi lên, hung hăng ôm y một cái: "Ha, ta còn cho rằng ngươi giống như tiên trên trời, vô dục vô cầu, thì ra tâm tư nhỏ này của ngươi đều hiện rõ trong hai chữ Vong Tiện này cả rồi. Niệm niệm bất vong, tất hữu hồi hưởng*. Chúng ta bây giờ đã lưỡng tình tương duyệt. Nếu đã như thế, vậy thì ta cũng sẽ viết cho ngươi một khúc để đáp lại khúc Vong Tiện này của ngươi. Hai ngày sẽ xong ngay thôi!"
*念念不忘,必有回响: Niệm niệm bất vong, tất hữu hồi hưởng: tạm dịch Nhớ mãi không quên, tất có hồi đáp.
"Không cần gấp." Lam Vong Cơ nói.
"Yên tâm, chuyện quan trọng như vậy ta sẽ không vội vàng qua loa đâu. Thực ra mà nói, ta nghĩ khúc nhạc này vẫn nên đợi đến khi ta khôi phục lại ký ức rồi viết thì sẽ tốt hơn, để bây giờ viết thì ta thấy thiếu thiếu cái gì ấy", Ngụy Vô Tiện sờ sờ cằm, như đang suy tư điều gì: "Ta cảm thấy hẳn là ta rất thích ngươi, nhưng rốt cuộc là thích như thế nào, thích đến mức độ nào thì ta lại không biết. Không hiểu sao lần đầu tiên gặp lại ngươi, ta cứ cảm thấy ủy khuất sao á! Chắc chắn trước đây đã xảy ra một chuyện gì đó khiến ta cảm thấy khó chịu. Vậy khúc nhạc hồi đáp cho Vong Tiện của ngươi để qua một thời gian nữa hẵng tính, qua hai ngày nữa ta viết cho ngươi một bài "Tâm duyệt Vong Cơ", biểu đạt một chút tình cảm của ta đối với ngươi nha. "
Lam Vong Cơ không còn tâm trí nào để đánh giá hàm nghĩa quá mức thẳng thắn của cái tên "Tâm duyệt Vong Cơ" kia, chỉ là cảm thấy trong lòng buồn bã đau đớn. Trước đó y chỉ biết ngồi gặm nhấm nỗi đau yêu không được kia, vậy nên không chú ý đến biểu hiện của người trong lòng. Ngụy Anh cũng không phải là người thích giấu tình cảm trong lòng, nếu đã tâm duyệt, tất sẽ bày tỏ biểu hiện ra bên ngoài. Vậy mà bản thân mình lại chưa bao giờ nhìn ra phần tâm ý này của hắn, vậy mà còn vọng xưng là tâm duyệt người ta. Thử hỏi có xứng không chứ?
Hơn nữa, Ngụy Anh mất trí nhớ rồi mà còn có thể có cảm xúc mãnh liệt như vậy, ủy khuất có lẽ còn lớn hơn cả niềm yêu thích. Nếu hắn không mất trí nhớ, có lẽ một chút cơ hội mình cũng không có được.
"Ngụy Anh, ta biết, thời gian trước là ta khiến ngươi thất vọng. Chỉ mong sau này, khi khôi phục trí nhớ rồi, thì đừng... dễ dàng từ bỏ". Lam Vong Cơ nắm lấy hai tay Ngụy Vô Tiện, trịnh trọng nhìn vào đôi mắt của hắn, tựa như khi y nói xong lời này rồi, đối phương sẽ khôi phục trí nhớ, quay đầu rời đi.
Ngụy Vô Tiện không biết y lại làm sao vậy. Dù sao hắn cũng đã mất trí nhớ, đối với tâm tình của mình trước đây luôn mơ hồ như cách một bức màn sa, mờ mịt không rõ. Đó cũng là lý do khiến hắn chần chờ, không dám hứa chắc, cam kết điều gì.
Cho dù Ngụy Vô Tiện có trưởng thành, chín chắn đến mức nào đi chăng nữa, thì cái loại cảm giác không biết mình là ai, không biết mình từ đâu mà đến, đã trải qua những gì, nhìn cái gì cũng mơ mơ hồ hồ, thậm chí ngay cả cảm giác thích một người cũng không rõ ràng, thật sự làm cho hắn có chút phiền não. Nếu là hắn của bình thường thì còn tốt, sẽ không vì một chuyện mà vây khốn phiền não, nhưng bây giờ hắn lại bị mất trí nhớ, hoang mang vô định, mọi hành động của hắn đều dựa vào cảm xúc mơ hồ còn xót lại mà quyết định, nói không bị ảnh hưởng thì là giả.
Người luôn mau miệng như hắn bây giờ cũng trầm mặc lại, trái tim Lam Vong Cơ không ngừng chùng xuống, lại có chút ảo não vì vừa rồi đã lỡ lời. Những lời vừa rồi của y quả thật có chút bức bách hắn, quả thực không nên.
"Ngụy Anh..."
"Lam Trạm." Ngụy Vô Tiện cắt ngang lời y: "Ta tin ngươi. "
Sau khi nói ra câu này, trong lòng Ngụy Vô Tiện đột nhiên có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, hình như mình của lúc trước cũng tán thành với suy nghĩ này.
Đúng vậy, so đo nhiều như thế để làm gì? Dù trước đây đã xảy ra chuyện gì, nhân phẩm của Lam Vong Cơ đều không thể nghi ngờ, khả năng cao là do có hiểu lầm gì đó, như vậy thì hai người đều có trách nhiệm. Nếu đôi bên yêu nhau thật lòng, vậy có gì không thể vượt qua đâu chứ?
Đôi mắt Lam Vong Cơ hơi mở to: "Ngụy Anh, ý của ngươi là..."
Ngụy Vô Tiện nói: "Thì chính là theo nghĩa đen đó. Nhân phẩm của mình, tự ngươi không biết sao? Dù là ta của khi nào, thì cũng đều là của ngươi. Mấy ngày trước ta đã nói rồi, không tính toàn chuyện cũ với ngươi nữa. Chừng nào ta nhớ lại hết, đến lúc đó ngươi giải thích cũng không muộn."
Lam Vong Cơ cảm động đến không nói nên lời, y nhịn rồi lại nhịn, thật sự là dày vò vô cùng. Nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn luôn bao dung tha thứ cho mình, còn mình thì lại lợi dụng chuyện mất trí nhớ để lừa gạt người ta, thật là quá đáng!
"Ngụy Anh." Rốt cuộc y cũng hạ quyết tâm, hai tay đều nắm chặt lấy cổ tay của đối phương, không cho hắn chạy: "Thật ra, chuyện về đứa nhỏ, ta thực sự không biết. "
Ngụy Vô Tiện nói: "Ta biết. Chắc là trước kia chưa kịp nói cho ngươi biết mà thôi. "
Lam Vong Cơ lại nói: "Không phải chỉ có vậy. Ta nói không biết, chính là đối với việc chúng ta có kết khế hay không ta cũng không biết, thật sự ta không có ký ức gì về chuyện này cả, cho nên ta cũng không biết ngươi đã có thai. "
Ngụy Vô Tiện sửng sốt, một lúc lâu sau mới mê man chớp chớp mắt: "Chờ đã, ngươi nói, ngươi cũng không biết là chúng ta có từng kết khế hay không? Vậy sao ngươi lại biết đứa nhỏ này là của ngươi chứ không phải là của người khác chứ?"
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng đáng sợ khác, nhịn không được rút tay về.
Loại người như Lam Vong Cơ sẽ không nói dối, nói không nhớ rõ thì chắc chắn là không nhớ rõ rồi. Mà mấy lời này, hẳn là do bận tâm đến mặt mũi của mình nên ăn nói uyển chuyển, nhưng đại ý chẳng phải nói rõ là hai người chưa từng giao hợp với nhau sao? Nếu chưa từng kết khế, đứa nhỏ kia sao có thể là con của Lam Vong Cơ được chứ? Vậy mà mấy ngày nay, mình còn hờn trách Lam Vong Cơ bội bạc, vô trách nhiệm, hô tới quát lui với người ta, còn tức giận gây chiến tranh lạnh nữa! Ta làm gì có tư cách này chứ?
Trời ơi là trời, Ngụy Vô Tiện, ngươi xem ngươi đã làm ra cái "chuyện tốt" gì vậy nè?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất