Chương 11
Cuối cùng Ngụy Vô Tiện vẫn không thể đến được đầu mùa xuân, sinh mệnh của hắn vĩnh viễn dừng lại ở đầu mùa đông.
Bỗng nhiên Lam Vong Cơ cảm thấy đáy lòng rét lạnh, lạnh đến mức cả người y phát run, y không dám nhìn Ngụy Vô Tiện trong lòng đã không hơi thở, y dường như không thể tin được.
Y ôm Ngụy Vô Tiện vào trong lòng, sau đó đặt đầu mình lên trên vai đã sớm không có độ ấm của Ngụy Vô Tiện, y nói: "Ngụy Anh, ngươi đừng làm ta sợ."
Đương nhiên Ngụy Vô Tiện không trả lời Lam Vong Cơ, hắn ở trong lòng Lam Vong Cơ nhắm chặt hai mắt, giống như sẽ không bao giờ tỉnh lại.
Đầu ngón tay run rẩy của Lam Vong Cơ nhẹ nhàng chạm vào mặt Ngụy Vô Tiện, không còn độ ấm, không biết đã bao lâu, đã bao lâu rồi thân thể của Ngụy Anh vẫn luôn lạnh như băng, không có một chút độ ấm nào.
Y cứ như vậy ôm Ngụy Vô Tiện, cả người hơi sững sờ.
Khi Lam Hi Thần đến Tĩnh Thất nhìn thấy cảnh tượng này, y thất thanh gọi một tiếng: "Vong Cơ!"
Không phải là Lam Hi Thần bị dọa sợ, chỉ là bộ dạng này của Lam Vong Cơ Lam Hi Thần chưa từng thấy bao giờ, đầu tóc có chút rối, hai mắt đỏ bừng, đuôi mắt ngấn nước mắt cực kỳ rõ ràng.
Lam Vong Cơ nghe được giọng nói ngẩng đầu nhìn Lam Hi Thần. Lam Hi Thần bước nhanh đến nhìn Ngụy Vô Tiện nằm trong lòng Lam Vong Cơ, lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Lam Hi Thần hỏi: "Vong Cơ, Vô Tiện hắn......"
Lam Vong Cơ nghe vậy, lại cúi đầu thấp xuống, nói: "Huynh trưởng, Ngụy Anh hắn......"
Lam Hi Thần nói: "Ta biết, Vong Cơ, đệ phải phấn chấn lên."
Lam Vong Cơ lắc đầu, giọng nói có chút nghẹn ngào, nói: "Huynh trưởng, có cách gì không, cứu hắn."
Lam Hi Thần lộ ra vẻ mặt khó xử, nói: "Huynh trưởng...... Hiện tại cũng không có cách nào."
Lam Vong Cơ nghe vậy, tia ánh sáng duy nhất trong đôi mắt màu lưu ly kia lập tức biến mất.
Qua một lúc lâu Lam Vong Cơ mới nói: "Huynh trưởng, có cách nào đóng băng thân thể của Ngụy Anh không?"
Lam Hi Thần nghe vậy, hơi mở to đôi mắt, không biết đây là có ý gì, nói: "Có thể, dùng quan tài bằng băng đi."
Lam Vong Cơ gật đầu, nói: "Được, đa tạ huynh trưởng." Nói xong, y ôm Ngụy Vô Tiện trở về Tĩnh Thất, Lam Hi Thần nhìn bóng lưng của Lam Vong Cơ, bỗng nhiên cảm thấy đệ đệ y giống như có điểm khác biệt.
Trong mắt đệ đệ y... Dường như không có một tia sáng nào.
Đầu tiên Lam Vong Cơ đặt Ngụy Vô Tiện lên trên giường, như thường lệ giúp Ngụy Vô Tiện chỉnh lại chăn, sau đó nhẹ nhàng hôn lên trán Ngụy Vô Tiện, giọng nói khàn khàn: "Ngụy Anh, ngủ một giấc rồi nhanh tỉnh dậy."
Đương nhiên Ngụy Vô Tiện không thể tỉnh lại.
Lam Vong Cơ mất ba ngày biến gian nhà bỏ trống ở sân sau Tĩnh Thất thành một cái động băng. Lam Vong Cơ đặt Ngụy Vô Tiện lên giường băng, sau đó vung tay, Ngụy Vô Tiện đã bị đóng băng.
Người nằm trong quan tài băng hai mắt nhắm chặt, giống như đang ngủ say.
Lam Vong Cơ đặt tay lên quan tài băng, lạnh đến thấu xương, y nhẹ giọng gọi: "Ngụy Anh......"
Nháy mắt đã trôi qua mười mấy năm, Lam Vong Cơ phùng loạn tất xuất, nơi nào có tà ám y đều sẽ đến, bất kể là lớn hay nhỏ, thiên hạ đều biết đến Vân Thâm Bất Tri Xứ Hàm Quang Quân phùng loạn tất xuất, tiên môn mẫu mực.
Có người nói trên eo Hàm Quang Quân có một cây sáo màu đen, trông giống Trần Tình, nhưng đã qua nhiều năm như vậy, cũng không thấy Ngụy Vô Tiện xuất hiện, cho nên thiên hạ cũng dần dần không bàn tán đến hắn nữa.
Đã qua mười ba năm, nhưng người trong lòng Hàm Quang Quân vẫn không trở về.
Lúc Giang Trừng cùng Giang Yếm Ly biết Ngụy Vô Tiện đã qua đời, Giang Trừng căn bản không tin, nhưng khi Giang Trừng và Giang Yếm Ly nhìn thấy Ngụy Vô Tiện không có hơi thở nằm bên trong quan tài băng, đều ngây người tại chỗ.
Lam Vong Cơ chờ khi Giang Yếm Ly thành thân xong mới nói, vì Giang Yếm Ly chỉ thấy một mình Lam Vong Cơ đến, nên thuận miệng hỏi một câu: "Lam Nhị công tử, A Tiện gần nhất có tốt không, thân thể thế nào rồi?"
Ngữ khí của Giang Yếm Ly vẫn nhẹ nhàng, Lam Vong Cơ đột nhiên không biết nên mở miệng như thế nào.
Nhưng chờ khi Giang Yếm Ly biết đệ đệ của nàng đã qua đời, căn bản không tin, nhưng nhìn thấy A Tiện không còn hơi thở nằm trong quan tài lạnh băng, nháy mắt cả người đều khuỵu xuống, lập tức khóc thành tiếng.
Trong lòng Lam Vong Cơ vô cùng đau khổ, y nói: "Oán khí ở trong thân thể hắn từ từ ăn mòn."
Giang Yếm Ly vốn không tin, nhưng A Tiện của nàng quả thật đang nằm ở bên trong quan tài, không có sức sống nào.
"Hắn nói, không thể tham gia đại hôn của sư tỷ, hắn có lỗi."
Khi Giang Yếm Ly nghe xong những lời này, trong phút chốc đã hôn mê bất tỉnh.
Bọn họ không thể trách Lam Nhị công tử, bởi vì về tình về lý, Lam Nhị công tử đối xử rất tốt với Ngụy Vô Tiện, bất kể là ở mặt nào.
Nhưng mà, đã qua mười ba năm, Ngụy Vô Tiện vẫn không tỉnh.
Giống như sẽ không bao giờ tỉnh lại.
Lại một năm mùa đông giá rét, Vân Thâm Bất Tri Xứ tuyết rơi dày đặc, sau một đêm toàn bộ Vân Thâm Bất Tri Xứ đều bị tuyết phủ trắng xoá.
Tuyết đọng trên mặt đất mặt quá dày, cho nên Lam Khải Nhân nói buổi học sáng hôm nay không cần đến, tất cả đệ tử của Lam thị đều đang quét tuyết ở trước cửa.
Lam Vong Cơ sớm đã rời giường, tự mình sửa sang, bên ngoài tuyết đọng rất dày, thời tiết rất lạnh, tuyết vẫn còn đang rơi, Lam Vong Cơ cầm lấy một cái áo choàng, rồi đi đến sân sau của Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Sân sau của Vân Thâm Bất Tri Xứ có một gian phòng còn lạnh hơn so với thời tiết bên ngoài, Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện vẫn không tỉnh lại, nói: "Ngụy Anh...... Vân Thâm Bất Tri Xứ tuyết rơi rất lớn."
Y không giỏi ăn nói, nhưng mỗi ngày vẫn sẽ đến nói chuyện cùng Ngụy Vô Tiện, đôi khi thì một hai câu, đôi khi nói thì rất nhiều.
Lam Vong Cơ lấy Vong Cơ cầm ra, ngồi ở bên cạnh, nhẹ nhàng tấu khúc, khuôn mặt lãnh đạm của bạch y tiên quân, đôi tay thon dài trắng nõn, khúc y đàn chính là Vấn Linh.
Kỳ thật trong mười ba năm qua, Lam Vong Cơ đều không từ bỏ Vấn Linh, nhưng y đều không có cách nào có thể hỏi về linh hồn của Ngụy Anh, bất kể y Vấn Linh bao nhiêu lần, hồn phách của Ngụy Vô Tiện cũng chưa từng xuất hiện.
Thực ra y cũng biết, Vấn Linh sẽ không bao giờ có kết quả, chẳng qua mỗi ngày Lam Vong Cơ đều đến Vấn Linh, sớm đã thành thói quen.
Hết một khúc, Lam Vong Cơ cất Vong Cơ cầm, khóe mắt hơi đỏ lên, thấp giọng nói: "Ngụy Anh, mười ba năm rồi."
Đã qua thật lâu...
Lam Vong Cơ bất lực thở dài một hơi, thuận tay gảy dây đàn, khuôn mặt trầm tư.
Bỗng nhiên xung quanh người Lam Vong Cơ tụ đến một ánh sáng màu xanh, ánh sáng màu xanh từ từ biến thành người mà y đang nhớ tới, đôi mắt mang cười, nhẹ giọng gọi: "Lam Trạm."
Mắt Lam Vong Cơ hơi mở to, nhìn sang phía bên cạnh, ánh sáng màu xanh kia lập tức tan biến, là ảo giác.
Ngụy Vô Tiện đã biến thành tâm ma của Lam Vong Cơ......
Mười ba năm nay, Lam Vong Cơ chẳng những không thể Vấn Linh được hồn phách Ngụy Vô Tiện, mà ngay cả khi buổi tối trong lúc ngủ y cũng chưa từng mơ thấy Ngụy Vô Tiện, từ trước đến nay một lần cũng không có.
Có phải là do hắn chán ghét y, cho nên mười ba năm qua ngay cả trong giấc mơ cũng không muốn gặp y......
Bỗng nhiên Lam Vong Cơ cảm thấy đáy lòng rét lạnh, lạnh đến mức cả người y phát run, y không dám nhìn Ngụy Vô Tiện trong lòng đã không hơi thở, y dường như không thể tin được.
Y ôm Ngụy Vô Tiện vào trong lòng, sau đó đặt đầu mình lên trên vai đã sớm không có độ ấm của Ngụy Vô Tiện, y nói: "Ngụy Anh, ngươi đừng làm ta sợ."
Đương nhiên Ngụy Vô Tiện không trả lời Lam Vong Cơ, hắn ở trong lòng Lam Vong Cơ nhắm chặt hai mắt, giống như sẽ không bao giờ tỉnh lại.
Đầu ngón tay run rẩy của Lam Vong Cơ nhẹ nhàng chạm vào mặt Ngụy Vô Tiện, không còn độ ấm, không biết đã bao lâu, đã bao lâu rồi thân thể của Ngụy Anh vẫn luôn lạnh như băng, không có một chút độ ấm nào.
Y cứ như vậy ôm Ngụy Vô Tiện, cả người hơi sững sờ.
Khi Lam Hi Thần đến Tĩnh Thất nhìn thấy cảnh tượng này, y thất thanh gọi một tiếng: "Vong Cơ!"
Không phải là Lam Hi Thần bị dọa sợ, chỉ là bộ dạng này của Lam Vong Cơ Lam Hi Thần chưa từng thấy bao giờ, đầu tóc có chút rối, hai mắt đỏ bừng, đuôi mắt ngấn nước mắt cực kỳ rõ ràng.
Lam Vong Cơ nghe được giọng nói ngẩng đầu nhìn Lam Hi Thần. Lam Hi Thần bước nhanh đến nhìn Ngụy Vô Tiện nằm trong lòng Lam Vong Cơ, lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Lam Hi Thần hỏi: "Vong Cơ, Vô Tiện hắn......"
Lam Vong Cơ nghe vậy, lại cúi đầu thấp xuống, nói: "Huynh trưởng, Ngụy Anh hắn......"
Lam Hi Thần nói: "Ta biết, Vong Cơ, đệ phải phấn chấn lên."
Lam Vong Cơ lắc đầu, giọng nói có chút nghẹn ngào, nói: "Huynh trưởng, có cách gì không, cứu hắn."
Lam Hi Thần lộ ra vẻ mặt khó xử, nói: "Huynh trưởng...... Hiện tại cũng không có cách nào."
Lam Vong Cơ nghe vậy, tia ánh sáng duy nhất trong đôi mắt màu lưu ly kia lập tức biến mất.
Qua một lúc lâu Lam Vong Cơ mới nói: "Huynh trưởng, có cách nào đóng băng thân thể của Ngụy Anh không?"
Lam Hi Thần nghe vậy, hơi mở to đôi mắt, không biết đây là có ý gì, nói: "Có thể, dùng quan tài bằng băng đi."
Lam Vong Cơ gật đầu, nói: "Được, đa tạ huynh trưởng." Nói xong, y ôm Ngụy Vô Tiện trở về Tĩnh Thất, Lam Hi Thần nhìn bóng lưng của Lam Vong Cơ, bỗng nhiên cảm thấy đệ đệ y giống như có điểm khác biệt.
Trong mắt đệ đệ y... Dường như không có một tia sáng nào.
Đầu tiên Lam Vong Cơ đặt Ngụy Vô Tiện lên trên giường, như thường lệ giúp Ngụy Vô Tiện chỉnh lại chăn, sau đó nhẹ nhàng hôn lên trán Ngụy Vô Tiện, giọng nói khàn khàn: "Ngụy Anh, ngủ một giấc rồi nhanh tỉnh dậy."
Đương nhiên Ngụy Vô Tiện không thể tỉnh lại.
Lam Vong Cơ mất ba ngày biến gian nhà bỏ trống ở sân sau Tĩnh Thất thành một cái động băng. Lam Vong Cơ đặt Ngụy Vô Tiện lên giường băng, sau đó vung tay, Ngụy Vô Tiện đã bị đóng băng.
Người nằm trong quan tài băng hai mắt nhắm chặt, giống như đang ngủ say.
Lam Vong Cơ đặt tay lên quan tài băng, lạnh đến thấu xương, y nhẹ giọng gọi: "Ngụy Anh......"
Nháy mắt đã trôi qua mười mấy năm, Lam Vong Cơ phùng loạn tất xuất, nơi nào có tà ám y đều sẽ đến, bất kể là lớn hay nhỏ, thiên hạ đều biết đến Vân Thâm Bất Tri Xứ Hàm Quang Quân phùng loạn tất xuất, tiên môn mẫu mực.
Có người nói trên eo Hàm Quang Quân có một cây sáo màu đen, trông giống Trần Tình, nhưng đã qua nhiều năm như vậy, cũng không thấy Ngụy Vô Tiện xuất hiện, cho nên thiên hạ cũng dần dần không bàn tán đến hắn nữa.
Đã qua mười ba năm, nhưng người trong lòng Hàm Quang Quân vẫn không trở về.
Lúc Giang Trừng cùng Giang Yếm Ly biết Ngụy Vô Tiện đã qua đời, Giang Trừng căn bản không tin, nhưng khi Giang Trừng và Giang Yếm Ly nhìn thấy Ngụy Vô Tiện không có hơi thở nằm bên trong quan tài băng, đều ngây người tại chỗ.
Lam Vong Cơ chờ khi Giang Yếm Ly thành thân xong mới nói, vì Giang Yếm Ly chỉ thấy một mình Lam Vong Cơ đến, nên thuận miệng hỏi một câu: "Lam Nhị công tử, A Tiện gần nhất có tốt không, thân thể thế nào rồi?"
Ngữ khí của Giang Yếm Ly vẫn nhẹ nhàng, Lam Vong Cơ đột nhiên không biết nên mở miệng như thế nào.
Nhưng chờ khi Giang Yếm Ly biết đệ đệ của nàng đã qua đời, căn bản không tin, nhưng nhìn thấy A Tiện không còn hơi thở nằm trong quan tài lạnh băng, nháy mắt cả người đều khuỵu xuống, lập tức khóc thành tiếng.
Trong lòng Lam Vong Cơ vô cùng đau khổ, y nói: "Oán khí ở trong thân thể hắn từ từ ăn mòn."
Giang Yếm Ly vốn không tin, nhưng A Tiện của nàng quả thật đang nằm ở bên trong quan tài, không có sức sống nào.
"Hắn nói, không thể tham gia đại hôn của sư tỷ, hắn có lỗi."
Khi Giang Yếm Ly nghe xong những lời này, trong phút chốc đã hôn mê bất tỉnh.
Bọn họ không thể trách Lam Nhị công tử, bởi vì về tình về lý, Lam Nhị công tử đối xử rất tốt với Ngụy Vô Tiện, bất kể là ở mặt nào.
Nhưng mà, đã qua mười ba năm, Ngụy Vô Tiện vẫn không tỉnh.
Giống như sẽ không bao giờ tỉnh lại.
Lại một năm mùa đông giá rét, Vân Thâm Bất Tri Xứ tuyết rơi dày đặc, sau một đêm toàn bộ Vân Thâm Bất Tri Xứ đều bị tuyết phủ trắng xoá.
Tuyết đọng trên mặt đất mặt quá dày, cho nên Lam Khải Nhân nói buổi học sáng hôm nay không cần đến, tất cả đệ tử của Lam thị đều đang quét tuyết ở trước cửa.
Lam Vong Cơ sớm đã rời giường, tự mình sửa sang, bên ngoài tuyết đọng rất dày, thời tiết rất lạnh, tuyết vẫn còn đang rơi, Lam Vong Cơ cầm lấy một cái áo choàng, rồi đi đến sân sau của Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Sân sau của Vân Thâm Bất Tri Xứ có một gian phòng còn lạnh hơn so với thời tiết bên ngoài, Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện vẫn không tỉnh lại, nói: "Ngụy Anh...... Vân Thâm Bất Tri Xứ tuyết rơi rất lớn."
Y không giỏi ăn nói, nhưng mỗi ngày vẫn sẽ đến nói chuyện cùng Ngụy Vô Tiện, đôi khi thì một hai câu, đôi khi nói thì rất nhiều.
Lam Vong Cơ lấy Vong Cơ cầm ra, ngồi ở bên cạnh, nhẹ nhàng tấu khúc, khuôn mặt lãnh đạm của bạch y tiên quân, đôi tay thon dài trắng nõn, khúc y đàn chính là Vấn Linh.
Kỳ thật trong mười ba năm qua, Lam Vong Cơ đều không từ bỏ Vấn Linh, nhưng y đều không có cách nào có thể hỏi về linh hồn của Ngụy Anh, bất kể y Vấn Linh bao nhiêu lần, hồn phách của Ngụy Vô Tiện cũng chưa từng xuất hiện.
Thực ra y cũng biết, Vấn Linh sẽ không bao giờ có kết quả, chẳng qua mỗi ngày Lam Vong Cơ đều đến Vấn Linh, sớm đã thành thói quen.
Hết một khúc, Lam Vong Cơ cất Vong Cơ cầm, khóe mắt hơi đỏ lên, thấp giọng nói: "Ngụy Anh, mười ba năm rồi."
Đã qua thật lâu...
Lam Vong Cơ bất lực thở dài một hơi, thuận tay gảy dây đàn, khuôn mặt trầm tư.
Bỗng nhiên xung quanh người Lam Vong Cơ tụ đến một ánh sáng màu xanh, ánh sáng màu xanh từ từ biến thành người mà y đang nhớ tới, đôi mắt mang cười, nhẹ giọng gọi: "Lam Trạm."
Mắt Lam Vong Cơ hơi mở to, nhìn sang phía bên cạnh, ánh sáng màu xanh kia lập tức tan biến, là ảo giác.
Ngụy Vô Tiện đã biến thành tâm ma của Lam Vong Cơ......
Mười ba năm nay, Lam Vong Cơ chẳng những không thể Vấn Linh được hồn phách Ngụy Vô Tiện, mà ngay cả khi buổi tối trong lúc ngủ y cũng chưa từng mơ thấy Ngụy Vô Tiện, từ trước đến nay một lần cũng không có.
Có phải là do hắn chán ghét y, cho nên mười ba năm qua ngay cả trong giấc mơ cũng không muốn gặp y......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất