Chương 4
Chờ khi Lam Vong Cơ đưa Ngụy Vô Tiện tới Tĩnh Thất, Ngụy Vô Tiện lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ, Vân Thâm Bất Tri Xứ vốn dĩ đã yên tĩnh, nhưng hiện tại Lam Vong Cơ đã trở về, toàn bộ Vân Thâm Bất Tri Xứ càng thêm yên ắng, nơi đâu cũng chỉ nghe được tiếng chim kêu.
Ngụy Vô Tiện dựa vào trong lòng Lam Vong Cơ, an ổn ngủ.
Lam Vong Cơ đặt Ngụy Vô Tiện ở trên giường bên trong Tĩnh Thất, hơi thở trầm tĩnh, nhẹ đến mức gần như là không thể nghe thấy. Y không biết trên người Ngụy Anh còn có vết thương nào khác hay không, nhưng y biết người này nhất sẽ chịu đựng, đau chết cũng sẽ không nói với người khác một tiếng.
Lông mi Ngụy Vô Tiện khẽ run lên, Lam Vong Cơ tưởng rằng hắn sắp tỉnh lại, ai ngờ hắn chỉ là nhẹ nhàng nghiêng đầu vào bên trong một chút, ngủ càng sâu.
Lam Vong Cơ nhìn canh giờ, thấy đã sắp tới giờ thì chuẩn bị đứng dậy đi đến Lan Thất, Lam Hi Thần cùng Lam Khải Nhân hẳn là đã đến rồi, phỏng chừng sẽ bàn bạc một số chuyện, Lam Vong Cơ nhất định phải tới.
Trước khi đi y đã cẩn thận đắp lại chăn cho Ngụy Vô Tiện, nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Ngụy Vô Tiện, lúc này mới xoay người rời đi.
Lam Vong Cơ tự mình đưa Ngụy Vô Tiện trở về, chuyện này Lam Khải Nhân mãi sau mới biết được, tuy rằng sau khi biết cũng không nói gì thêm, nhưng vẫn muốn tìm Lam Vong Cơ hỏi rõ ràng.
Lam Khải Nhân sờ râu của mình, hỏi: "Vong Cơ, con cũng biết sau khi kết thúc Xạ Nhật Chi Chinh tiên môn bách gia sẽ không để cho Ngụy Vô Tiện sống sót, tại sao con lại quang minh chính đại đưa hắn mang về Vân Thâm Bất Tri Xứ?" Lam Khải Nhân cũng không tức giận, ngữ khí rất bình đạm.
Lam Vong Cơ nói: "Không biết."
Lam Khải Nhân nhìn thoáng qua Lam Vong Cơ, nói: "Mặc kệ là vì lí do gì, hôm nay ta sẽ giải thích cho Giang Tông chủ và bảo hắn đưa Ngụy công tử về."
Lam Vong Cơ vừa nghe điều này, thì kiên định lắc đầu, nói: "Không thể."
Lam Khải Nhân lần đầu tiên thấy Lam Vong Cơ phản bác lại lời ông, nói: "Vong Cơ, con......"
Lam Vong Cơ cắn chặt răng, nói: "Con muốn bảo vệ Ngụy Anh, hắn không sai."
Lam Khải Nhân nói: "Cho dù chúng ta cảm thấy hắn không sai, nhưng hắn một thân tu Quỷ thì đã chứng minh là hắn sai, việc tu Quỷ có bao nhiêu hung hiểm đáng sợ, thế nhân chắc chắn sẽ không để hắn sống sót."
Lam Vong Cơ nói: "Vong Cơ biết, nhưng tu Quỷ đạo đối với thân thể nguy hại cũng rất lớn."
Lam Khải Nhân cũng không muốn nói thêm gì, nói đến cùng, trong lòng vẫn là yêu thương môn sinh đắc ý của mình, nói: "Đối mặt tường* mà ngẫm nghĩ lại đi."
(*面壁思过 - Diện bích tư quá: Một ai đó đã mắc lỗi sai, quay mặt vào tường để suy ngẫm lại những cái sai của họ,)
Lam Vong Cơ đáp: "Vâng."
Xạ Nhật Chi Chinh kết thúc, tiên môn bách gia khắp chốn mừng vui, tin tức xấu duy nhất chính là không thấy Ngụy Vô Tiện đâu, tuy rằng ngoài mặt ai cũng không nói gì, nhưng trong lòng rốt cuộc vẫn có chút sợ hãi.
Lam Vong Cơ đối mặt tường suy ngẫm năm canh giờ (một canh giờ = hai tiếng), khi Lam Hi Thần bảo y trở về, Lam Vong Cơ vốn dĩ vẫn còn muốn tiếp tục quỳ, Lam Hi Thần nói: "Ngụy công tử có lẽ đã tỉnh rồi."
Lam Hi Thần còn nói thêm: "Vong Cơ, đệ không muốn đi xem thử sao."
Lam Vong Cơ rũ mắt, đôi mắt vốn bình lặng như nước lại hiện lên một tia gợn sóng, nhẹ giọng ừ một tiếng, nói: "Đa tạ huynh trưởng."
Lam Hi Thần lắc đầu cười.
Đầu gối đau đến tê dại, nhưng Lam Vong Cơ lại bước chân rất nhanh, khi y trở lại Tĩnh Thất, Ngụy Vô Tiện quả thật đã tỉnh, hắn ngồi ở trên giường không nhúc nhích, Lam Vong Cơ nhẹ giọng gọi một tiếng: "Ngụy Anh."
Ngụy Vô Tiện nghe thấy có người gọi hắn, hắn mới phục hồi lại tinh thần, nhìn Lam Vong Cơ ngoài cửa cười nói: "Lam Trạm, ngươi sao không vào đi."
Lam Vong Cơ nghe vậy thì đi vào, hỏi: "Cảm thấy thế nào."
Tuy rằng sắc mặt Ngụy Vô Tiện vẫn còn tái nhợt, nhưng tinh thần đã tốt lên không ít, nói: "Khá hơn nhiều rồi, Lam Trạm cảm ơn ngươi."
Lam Vong Cơ lắc đầu, nói: "Không cần."
Ngụy Vô Tiện cười, trước đây hắn luôn kháng cự việc Lam Trạm muốn mang hắn về, cảm thấy đối với mình rất bất lợi, nhưng tiểu cũ kỹ (ông cụ non) Lam Trạm này, tựa hồ không quá giống những gì hắn nghĩ.
Lam Vong Cơ nói: "Muốn dùng bữa không?"
Ngụy Vô Tiện nghe thấy vậy, đôi mắt xinh đẹp hơi sáng một chút, nói: "Muốn nha, ta đói bụng."
Không phải khó chịu thì lại phát sốt, không phải hôn mê thì là ngủ, thật vất vả mới có thể tỉnh, khẳng định sẽ đói bụng.
Lam Vong Cơ nói "Ngươi hiện tại không được ăn cay, nên ăn thanh đạm một chút."
Ngụy Vô Tiện cười một tiếng, nói: "Được, nhưng mà chờ khi khoẻ lại ta muốn ăn đồ ngon."
Lam Vong Cơ gật đầu, kỳ thật bất kể Ngụy Vô Tiện nói gì, Lam Vong Cơ đều sẽ đáp ứng.
Ngụy Vô Tiện thay đổi tư thế thoải mái dựa vào giường, nhìn Lam Vong Cơ đem hộp đồ ăn tới, lấy ra đồ ăn bên trong, chờ khi Lam Vong Cơ dọn xong, Ngụy Vô Tiện cũng nhấc chăn xuống giường, nhưng Ngụy Vô Tiện không có đi giày, chân trần trực tiếp đi xuống.
Tĩnh Thất có trải thảm, thật ra không lạnh lắm, Lam Vong Cơ cũng không bắt hắn đi giày.
Tuy rằng Ngụy Vô Tiện thích ăn cay, nhưng hắn cũng biết hiện tại thân thể của mình như thế nào, cho nên cũng không nói gì.
Cứ như vậy, yên tĩnh an ổn qua mấy ngày, mấy ngày nay Lam Vong Cơ vẫn luôn ở cạnh Ngụy Vô Tiện, chăm sóc cho hắn, Ngụy Vô Tiện trong lòng tuy rằng có chút nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Cho đến một ngày, Ngụy Vô Tiện rốt cuộc không nhịn được, hỏi "Lam Trạm, tại sao ngươi lại đối tốt với ta như vậy?"
Lam Vong Cơ khựng lại, không nói một lời.
Ngụy Vô Tiện cười nói: "Ta biết hai chúng ta có quan hệ tốt, là chiến hữu trong Xạ Nhật Chi Chinh, nhưng ta cảm thấy ngươi đối tốt với ta như vậy, ta có hơi băn khoăn, hơn nữa ta vẫn luôn ở trong Tĩnh Thất tại Vân Thâm Bất Tri Xứ, ta cảm thấy không được tốt lắm."
Lam Vong Cơ hỏi: "Có gì không tốt?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Dù sao ta cũng không phải là người của Lam gia các ngươi, không bằng ngươi nói với Giang Trừng một tiếng, bảo hắn tới đây đưa ta trở về."
Lam Vong Cơ nói: "Vân Thâm Bất Tri Xứ yên tĩnh, linh khí đủ, thích hợp để ngươi dưỡng thân thể."
Ngụy Vô Tiện nghe vậy, ý cười nhàn nhạt bên môi càng phai nhạt đi, nói: "Lam Trạm, Lam gia ngươi nhiều sách cổ như vậy, ta cảm thấy ngươi ít nhiều cũng biết, thân thể của ta dù có dưỡng như thế nào đi nữa, cũng không thể trở về như trước đây."
Lam Vong Cơ lặng lẽ cắn chặt răng, nói: "Có thể."
Ngụy Vô Tiện lắc lắc đầu, nói: "Không thể, thân thể của ta vẫn luôn bị oán khí ăn mòn, ít nhiều gì cũng sẽ giống như nhiễm độc mãn tính*, ta hiểu rõ thân thể của mình nhất."
(*Độc mãn tính: Là độc tính gây ra bởi tác động liều thấp lâu dài của hóa chất đối với sinh vật, thời gian tiếp xúc là 1-2 năm. Sau khi dính độc sẽ dẫn đến: gây quái thai, gây đột biến và gây ung thư. Theo baidu.)
Lam Vong Cơ trong lòng đau nhói, thanh âm có chút trầm thấp, nói: "Ngụy Anh, ngươi hãy nghĩ đến...... Những người quan trọng với ngươi."
Ngụy Vô Tiện nói: "Giang Trừng sẽ chiếu cố tốt cho Giang gia, ta cảm thấy rất yên tâm. Những người quan trọng với ta sao, thật ra ta vẫn luôn muốn ở bên bọn họ, nhưng thân thể của ta không cho phép." Ngữ khí Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng, thật giống như không phải là đang nói về hắn.
Thấy Lam Vong Cơ không nói gì, Ngụy Vô Tiện lại nói thêm: "Có lẽ ngươi đã kiểm tra thân thể của ta rồi, ngươi hẳn biết rõ."
Lam Vong Cơ đáy mắt hơi phiếm hồng, nhưng vẫn không nói gì, người này quả thực cố chấp muốn chết.
Ngụy Vô Tiện cảm thấy chơi thật vui, cười cười nói: "Yên tâm nha Lam Trạm, nếu như ta thật sự chết, hồn phách của ta nhất định sẽ tới tìm ngươi, đến lúc đó ngươi đừng có sợ."
Lam Vong Cơ cắn răng nói: "Sẽ không."
Ngụy Vô Tiện sửng sốt, nói: "Cái gì?"
Lam Vong Cơ nói: "Ngươi sẽ không chết."
Ngụy Vô Tiện ngây ra một chút, sau khi phản ứng lại thì cười, nụ cười hắn vẫn đẹp như cũ, không giống như ngày thường chỉ có sự lạnh lùng cùng lệ khí, hắn không còn là Ngụy Vô Tiện trong Xạ Nhật Chi Chinh.
Hắn nói: "Được nha, vậy thì ta sẽ tranh thủ sống ở đây thêm mấy ngày nữa."
TBC.
31/12/21
————
Trans: Min
Beta: Bơ (vantuhoa)
Ngụy Vô Tiện dựa vào trong lòng Lam Vong Cơ, an ổn ngủ.
Lam Vong Cơ đặt Ngụy Vô Tiện ở trên giường bên trong Tĩnh Thất, hơi thở trầm tĩnh, nhẹ đến mức gần như là không thể nghe thấy. Y không biết trên người Ngụy Anh còn có vết thương nào khác hay không, nhưng y biết người này nhất sẽ chịu đựng, đau chết cũng sẽ không nói với người khác một tiếng.
Lông mi Ngụy Vô Tiện khẽ run lên, Lam Vong Cơ tưởng rằng hắn sắp tỉnh lại, ai ngờ hắn chỉ là nhẹ nhàng nghiêng đầu vào bên trong một chút, ngủ càng sâu.
Lam Vong Cơ nhìn canh giờ, thấy đã sắp tới giờ thì chuẩn bị đứng dậy đi đến Lan Thất, Lam Hi Thần cùng Lam Khải Nhân hẳn là đã đến rồi, phỏng chừng sẽ bàn bạc một số chuyện, Lam Vong Cơ nhất định phải tới.
Trước khi đi y đã cẩn thận đắp lại chăn cho Ngụy Vô Tiện, nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Ngụy Vô Tiện, lúc này mới xoay người rời đi.
Lam Vong Cơ tự mình đưa Ngụy Vô Tiện trở về, chuyện này Lam Khải Nhân mãi sau mới biết được, tuy rằng sau khi biết cũng không nói gì thêm, nhưng vẫn muốn tìm Lam Vong Cơ hỏi rõ ràng.
Lam Khải Nhân sờ râu của mình, hỏi: "Vong Cơ, con cũng biết sau khi kết thúc Xạ Nhật Chi Chinh tiên môn bách gia sẽ không để cho Ngụy Vô Tiện sống sót, tại sao con lại quang minh chính đại đưa hắn mang về Vân Thâm Bất Tri Xứ?" Lam Khải Nhân cũng không tức giận, ngữ khí rất bình đạm.
Lam Vong Cơ nói: "Không biết."
Lam Khải Nhân nhìn thoáng qua Lam Vong Cơ, nói: "Mặc kệ là vì lí do gì, hôm nay ta sẽ giải thích cho Giang Tông chủ và bảo hắn đưa Ngụy công tử về."
Lam Vong Cơ vừa nghe điều này, thì kiên định lắc đầu, nói: "Không thể."
Lam Khải Nhân lần đầu tiên thấy Lam Vong Cơ phản bác lại lời ông, nói: "Vong Cơ, con......"
Lam Vong Cơ cắn chặt răng, nói: "Con muốn bảo vệ Ngụy Anh, hắn không sai."
Lam Khải Nhân nói: "Cho dù chúng ta cảm thấy hắn không sai, nhưng hắn một thân tu Quỷ thì đã chứng minh là hắn sai, việc tu Quỷ có bao nhiêu hung hiểm đáng sợ, thế nhân chắc chắn sẽ không để hắn sống sót."
Lam Vong Cơ nói: "Vong Cơ biết, nhưng tu Quỷ đạo đối với thân thể nguy hại cũng rất lớn."
Lam Khải Nhân cũng không muốn nói thêm gì, nói đến cùng, trong lòng vẫn là yêu thương môn sinh đắc ý của mình, nói: "Đối mặt tường* mà ngẫm nghĩ lại đi."
(*面壁思过 - Diện bích tư quá: Một ai đó đã mắc lỗi sai, quay mặt vào tường để suy ngẫm lại những cái sai của họ,)
Lam Vong Cơ đáp: "Vâng."
Xạ Nhật Chi Chinh kết thúc, tiên môn bách gia khắp chốn mừng vui, tin tức xấu duy nhất chính là không thấy Ngụy Vô Tiện đâu, tuy rằng ngoài mặt ai cũng không nói gì, nhưng trong lòng rốt cuộc vẫn có chút sợ hãi.
Lam Vong Cơ đối mặt tường suy ngẫm năm canh giờ (một canh giờ = hai tiếng), khi Lam Hi Thần bảo y trở về, Lam Vong Cơ vốn dĩ vẫn còn muốn tiếp tục quỳ, Lam Hi Thần nói: "Ngụy công tử có lẽ đã tỉnh rồi."
Lam Hi Thần còn nói thêm: "Vong Cơ, đệ không muốn đi xem thử sao."
Lam Vong Cơ rũ mắt, đôi mắt vốn bình lặng như nước lại hiện lên một tia gợn sóng, nhẹ giọng ừ một tiếng, nói: "Đa tạ huynh trưởng."
Lam Hi Thần lắc đầu cười.
Đầu gối đau đến tê dại, nhưng Lam Vong Cơ lại bước chân rất nhanh, khi y trở lại Tĩnh Thất, Ngụy Vô Tiện quả thật đã tỉnh, hắn ngồi ở trên giường không nhúc nhích, Lam Vong Cơ nhẹ giọng gọi một tiếng: "Ngụy Anh."
Ngụy Vô Tiện nghe thấy có người gọi hắn, hắn mới phục hồi lại tinh thần, nhìn Lam Vong Cơ ngoài cửa cười nói: "Lam Trạm, ngươi sao không vào đi."
Lam Vong Cơ nghe vậy thì đi vào, hỏi: "Cảm thấy thế nào."
Tuy rằng sắc mặt Ngụy Vô Tiện vẫn còn tái nhợt, nhưng tinh thần đã tốt lên không ít, nói: "Khá hơn nhiều rồi, Lam Trạm cảm ơn ngươi."
Lam Vong Cơ lắc đầu, nói: "Không cần."
Ngụy Vô Tiện cười, trước đây hắn luôn kháng cự việc Lam Trạm muốn mang hắn về, cảm thấy đối với mình rất bất lợi, nhưng tiểu cũ kỹ (ông cụ non) Lam Trạm này, tựa hồ không quá giống những gì hắn nghĩ.
Lam Vong Cơ nói: "Muốn dùng bữa không?"
Ngụy Vô Tiện nghe thấy vậy, đôi mắt xinh đẹp hơi sáng một chút, nói: "Muốn nha, ta đói bụng."
Không phải khó chịu thì lại phát sốt, không phải hôn mê thì là ngủ, thật vất vả mới có thể tỉnh, khẳng định sẽ đói bụng.
Lam Vong Cơ nói "Ngươi hiện tại không được ăn cay, nên ăn thanh đạm một chút."
Ngụy Vô Tiện cười một tiếng, nói: "Được, nhưng mà chờ khi khoẻ lại ta muốn ăn đồ ngon."
Lam Vong Cơ gật đầu, kỳ thật bất kể Ngụy Vô Tiện nói gì, Lam Vong Cơ đều sẽ đáp ứng.
Ngụy Vô Tiện thay đổi tư thế thoải mái dựa vào giường, nhìn Lam Vong Cơ đem hộp đồ ăn tới, lấy ra đồ ăn bên trong, chờ khi Lam Vong Cơ dọn xong, Ngụy Vô Tiện cũng nhấc chăn xuống giường, nhưng Ngụy Vô Tiện không có đi giày, chân trần trực tiếp đi xuống.
Tĩnh Thất có trải thảm, thật ra không lạnh lắm, Lam Vong Cơ cũng không bắt hắn đi giày.
Tuy rằng Ngụy Vô Tiện thích ăn cay, nhưng hắn cũng biết hiện tại thân thể của mình như thế nào, cho nên cũng không nói gì.
Cứ như vậy, yên tĩnh an ổn qua mấy ngày, mấy ngày nay Lam Vong Cơ vẫn luôn ở cạnh Ngụy Vô Tiện, chăm sóc cho hắn, Ngụy Vô Tiện trong lòng tuy rằng có chút nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Cho đến một ngày, Ngụy Vô Tiện rốt cuộc không nhịn được, hỏi "Lam Trạm, tại sao ngươi lại đối tốt với ta như vậy?"
Lam Vong Cơ khựng lại, không nói một lời.
Ngụy Vô Tiện cười nói: "Ta biết hai chúng ta có quan hệ tốt, là chiến hữu trong Xạ Nhật Chi Chinh, nhưng ta cảm thấy ngươi đối tốt với ta như vậy, ta có hơi băn khoăn, hơn nữa ta vẫn luôn ở trong Tĩnh Thất tại Vân Thâm Bất Tri Xứ, ta cảm thấy không được tốt lắm."
Lam Vong Cơ hỏi: "Có gì không tốt?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Dù sao ta cũng không phải là người của Lam gia các ngươi, không bằng ngươi nói với Giang Trừng một tiếng, bảo hắn tới đây đưa ta trở về."
Lam Vong Cơ nói: "Vân Thâm Bất Tri Xứ yên tĩnh, linh khí đủ, thích hợp để ngươi dưỡng thân thể."
Ngụy Vô Tiện nghe vậy, ý cười nhàn nhạt bên môi càng phai nhạt đi, nói: "Lam Trạm, Lam gia ngươi nhiều sách cổ như vậy, ta cảm thấy ngươi ít nhiều cũng biết, thân thể của ta dù có dưỡng như thế nào đi nữa, cũng không thể trở về như trước đây."
Lam Vong Cơ lặng lẽ cắn chặt răng, nói: "Có thể."
Ngụy Vô Tiện lắc lắc đầu, nói: "Không thể, thân thể của ta vẫn luôn bị oán khí ăn mòn, ít nhiều gì cũng sẽ giống như nhiễm độc mãn tính*, ta hiểu rõ thân thể của mình nhất."
(*Độc mãn tính: Là độc tính gây ra bởi tác động liều thấp lâu dài của hóa chất đối với sinh vật, thời gian tiếp xúc là 1-2 năm. Sau khi dính độc sẽ dẫn đến: gây quái thai, gây đột biến và gây ung thư. Theo baidu.)
Lam Vong Cơ trong lòng đau nhói, thanh âm có chút trầm thấp, nói: "Ngụy Anh, ngươi hãy nghĩ đến...... Những người quan trọng với ngươi."
Ngụy Vô Tiện nói: "Giang Trừng sẽ chiếu cố tốt cho Giang gia, ta cảm thấy rất yên tâm. Những người quan trọng với ta sao, thật ra ta vẫn luôn muốn ở bên bọn họ, nhưng thân thể của ta không cho phép." Ngữ khí Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng, thật giống như không phải là đang nói về hắn.
Thấy Lam Vong Cơ không nói gì, Ngụy Vô Tiện lại nói thêm: "Có lẽ ngươi đã kiểm tra thân thể của ta rồi, ngươi hẳn biết rõ."
Lam Vong Cơ đáy mắt hơi phiếm hồng, nhưng vẫn không nói gì, người này quả thực cố chấp muốn chết.
Ngụy Vô Tiện cảm thấy chơi thật vui, cười cười nói: "Yên tâm nha Lam Trạm, nếu như ta thật sự chết, hồn phách của ta nhất định sẽ tới tìm ngươi, đến lúc đó ngươi đừng có sợ."
Lam Vong Cơ cắn răng nói: "Sẽ không."
Ngụy Vô Tiện sửng sốt, nói: "Cái gì?"
Lam Vong Cơ nói: "Ngươi sẽ không chết."
Ngụy Vô Tiện ngây ra một chút, sau khi phản ứng lại thì cười, nụ cười hắn vẫn đẹp như cũ, không giống như ngày thường chỉ có sự lạnh lùng cùng lệ khí, hắn không còn là Ngụy Vô Tiện trong Xạ Nhật Chi Chinh.
Hắn nói: "Được nha, vậy thì ta sẽ tranh thủ sống ở đây thêm mấy ngày nữa."
TBC.
31/12/21
————
Trans: Min
Beta: Bơ (vantuhoa)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất