[Vong Tiện] Sao Biết Không Phải Phúc?

Chương 4

Trước Sau
3.

Nguỵ Vô Tiện cảm thấy hiện tại hắn cần tĩnh tâm để suy nghĩ, Lam Vong Cơ cũng không cản hắn, còn đặc biệt tỏ vẻ quan tâm, không cần biết tình cảnh như thế nào, chỉ cần là tại Vân Thâm, tuỳ tiện hắn muốn đi chỗ nào thì đi.

Chính là ngụ ý, hắn muốn đi, không có cửa đâu.

Hắn vẫn ở bên hồ nước, một bên ngẩn người, một bên thì nhặt những hòn đá ném xuống dưới hồ. Ném tới viên thứ hai mươi ba, bên cạnh truyền đến tiếng bước chân dần dần tới gần. Hắn mệt mỏi nghiêng đầu nhìn một cái, người tới là hai thiếu niên mặc y phục Lam gia.

Hai thiếu niên vừa đi tới gần vừa hướng hắn hành lễ: "Nguỵ tiền bối!"

Nguỵ Vô Tiện thanh âm miễn cưỡng, đáp: "Tốt tốt tốt, quả là hảo hài tử. Đáng tiếc là, ta không nhớ ra các ngươi là ai."

Hai người thiếu niên liếc nhìn nhau, trên mặt toát lên một tia kinh ngạc khó mà che giấu được, nhưng càng nhiều hơn là, sau đó cảm thán một câu: "Quả nhiên là thế."

Chắc là từ chỗ Lam Vong Cơ biết được chuyện hắn bị mất trí nhớ.

Một thiếu niên nói: "Ta là Lam Cảnh Nghi. Tiền bối cứ gọi ta là Cảnh Nghi."

Người thiếu niên còn lại cũng nói: "Nguỵ tiền bối, ta là Lam Tư Truy."

Hai người thiếu niên chào hỏi xong, liền đến bên cạnh Nguỵ Vô Tiện ngồi xuống.

Lông mày Nguỵ Vô Tiện nhướng lên, ý thức được trước khi mình "mất trí nhớ", hẳn là cùng với hai thiếu niên này có quan hệ khá tốt, đại khái có thể moi được vài thông tin từ trên người họ, liền vẫy tay ra hiệu bọn họ ngồi gần lại một chút.

"Ta hỏi các ngươi a. Ta cùng Hàm Quang Quân của các người, thật là đạo lữ?" - Nguỵ Vô Tiện hỏi.

Hai người thiếu niên lại liếc nhìn nhau. Lam Cảnh Nghi lại ngoài dự liệu, nói: "Trời ạ, Nguỵ tiền bối. Chuyện này mà người cũng có thể quên. Rõ ràng là thời điểm đó là người tỏ tình với Hàm Quang Quân. Phải nói lúc đó gọi là kinh thiên địa khiếp quỷ thần!"



Lông mày Nguỵ Vô Tiện càng nhíu lại: "Ta cùng Lam Trạm....tỏ tình?"

Lam Cảnh Nghi liều mạng gật đầu: "Đúng vậy a."

"....." Nguỵ Vô Tiện nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được tình cảnh lúc đó, nhịn không được, hỏi: "Chuyện đó, lúc đó là ngươi ở đó sao? Còn nhớ rõ là ta nói như thế nào sao?"

Lam Cảnh Nghi nói: "Ta không ở đó. Nhưng là ta được bằng hữu thuật lại nhiều lần. Nếu Nguỵ tiền bối người muốn biết, ta có thể biểu diễn cho người xem."

Nguỵ Vô Tiện im lặng một hồi, nói: "Vậy làm phiền ngươi."

Thế là Lam Cảnh Nghi ngồi thẳng, để Lam Tư Truy đang ngồi một bên đóng vai Lam Vong Cơ, một tay đặt lên bờ vai của hắn, tay kia chụm 3 ngón chỉ lên trời, có chút kích động, nói: "Hàm Quang Quân, ngươi đặc biệt tốt, ta thích ngươi!"

Nguỵ Vô Tiện kìm nén để không ngắt lời hắn.

Lam Cảnh Nghi nói: "Ta muốn cả đời cùng ngươi một chỗ đi săn đêm."

Nguỵ Vô Tiện: ".....Ách."

Đại khái là dáng vẻ diễn của Lam Cảnh Nghi quá mức kích động, làm cho Lam Tư Truy có chút ngồi không yên. Nguỵ Vô Tiện vốn cho là bọn họ kể cũng không có gì khác biệt lắm, nên sẽ dừng ở đây rồi. Thế mà bất thình lình Lam Cảnh Nghi còn có chuyện hay hơn phía sau, tiếp tục nói:

"Ta còn muốn cùng ngươi lên, lên, lên, lên, lên giường!"

Nguỵ Vô Tiện: "Phụt!"

Thiếu niên nói đến hai chữ cuối cùng mà ngượng ngùng đến xấu hổ, làm Nguỵ Vô Tiện nhịn không được mà trực tiếp phun tới.

"Thật có lỗi, thật có lỗi."



Hắn một bên lau miệng, một bên giơ tay lên: "Khoan, khoan, khoan đã!! Ta, ta thật đã nói như vậy?!"

Lam Cảnh Nghi nói: " A, đúng vậy! Hẳn là vậy đi! Dù sao cũng đúng tám chín phần mười."

"....." Một người đương kinh ngạc cực điểm thì càng về sau, ngược lại sẽ càng không kinh ngạc, hắn sẽ bắt đầu suy nghĩ tính hợp lí trong chuyện này. Giống như hiện tại, Nguỵ Vô Tiện nghiêm trang vuốt cằm, nói:

"Ừm, nghĩ đến đây, ta đích thực có khả năng trước mặt mọi người nói ra những lời này."

Hắn cùng hai người thiếu niên nói tới nói lui như thế, không giống như việc cùng Lam Vong Cơ có tí gì áp lực, ngược lại nói thêm vài câu liền một lần nữa thân quen. Nghe bọn hắn miêu tả sinh động việc mình mang theo bọn hắn hồ nháo khắp nơi, đúng là càng nghe càng thú vị.

Nhớ tới mình thế mà lại đem nhiều việc vui vẻ như vậy quên hết, không khỏi cảm thấy có phần tiếc nuối, trên mặt cũng lộ ra một biểu tình thất vọng.

Lam Tư Truy đã nhạy bén nhận ra điểm này, liền an ủi hắn, nói:

"Nguỵ tiền bối không cần gấp gáp, những việc đã quên có thể lần nữa nhớ lại. Có khả năng không bao lâu nữa, trí nhớ của người liền sẽ khôi phục lại thôi."

Nguỵ Vô Tiện "Ừ" một tiếng, từ chối cho ý kiến. Con ngươi khẽ lay động, ngoắc ngoắc hai thiếu niên, vỗ vai một người, nói: "Như vậy đi, các ngươi giúp ta một chuyện được không?"

Lam Tư Truy nói: "Tiền bối xin cứ nói."

Nguỵ Vô Tiện cười hắc hắc: "Các ngươi giúp ta từ chỗ này ra ngoài. Ta đến nơi khác đi dạo, không chừng liền có thể khôi phục kí ức?"

Ai ngờ, hắn vừa dứt lời, hai thiếu niên lập tức trở mặt, tay vịn chặt đạo kiếm bên dưới, lui lại ba bước, lắc đầu như trống lúc lắc nói:

"Không được, không được! Hàm Quang Quân đã dặn, tuyệt đối không thể để cho Nguỵ tiền bối người rời khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ!"

Nguỵ Vô Tiện trong lòng oán thán một tiếng, tức giận nghĩ: Lam Trạm cái người này!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau