[Vong Tiện] Sao Biết Không Phải Phúc?
Chương 8
7.
Lam Vong Cơ chỉnh sửa lại giường chiếu cho Nguỵ Vô Tiện, lại nói đã vì hắn mà thỉnh ý kiến của y sư, một hồi nữa y sư sẽ tới.
Nguỵ Vô Tiện đang mặc lại quần áo, nghe đến hai chữ này, vô thức nghĩ đến Ôn Tình, còn có cả một đoàn người nhà họ Ôn kia. Nhưng nghĩ nghĩ lại nhớ đến lời Lam Vong Cơ đã nói với hắn hôm qua, ánh mắt không khỏi ảm đạm. Hắn nhìn hình ảnh "khuôn mặt" của mình trong gương, mặc dù cũng thanh tú tiêu sái, nhưng hắn vẫn cảm thấy làm sao cũng không thấy thoải mái, nửa điểm cũng không có bộ dáng ưu tú của hắn trước kia.
Trong kính xuất hiện thêm một thân ảnh khác. Lam Vong Cơ cầm lược tới chải đầu cho hắn, trên tay nhẹ nhàng cầm lên một lọn tóc, nhẹ nhàng an ủi hắn:
"Nguỵ Anh, đừng nghĩ nhiều."
"......." Nguỵ Vô Tiện lẩm bẩm một câu: "Làm sao ngươi biết ta đang nghĩ gì."
Chiếc lược trong tay Lam Vong Cơ dán lên sợi tóc của hắn.
Nguỵ Vô Tiện nhìn tấm gương một hồi đến phát ngốc, ngửa đầu ra sau, hỏi Lam Vong Cơ sau lưng: "Ai, Lam Trạm. Ta đến tột cùng vì sao lại mất trí nhớ a."
Lam Vong Cơ một bên vừa chải đầu cho hắn, vừa nói: "Thân thể này của ngươi, là hiến xá trùng sinh."
Nguỵ Vô Tiện: "Ừm, ta đây biết."
Lam Vong Cơ nói: "Tất nhiên là hiến xá, linh hồn cùng xác thịt cũng không phải là hoàn toàn phù hợp."
Y dừng một chút, bổ sung, nói: "Lại có lẽ bởi vì....ngoại lực tác động."
Nguỵ Vô Tiện nghe không hiểu: "Ân? Ta đụng đầu?"
".....Không phải." Lam Vong Cơ ánh mắt có chút mất tự nhiên, nói: "Ước chừng là bởi vì, linh lực....tương xung, tạo thành ảnh hưởng."
Nguỵ Vô Tiện: "?"
Lam Vong Cơ đột nhiên quả quyết nói: "Lỗi của ta."
Nguỵ Vô Tiện: "???"
Hắn nghe không hiểu được ra sao, đang muốn để Lam Vong Cơ nói rõ ràng một lần nữa cho hắn, chợt nhìn người trong gương, lúc này mới chậm chạp ý thức được một vấn đề: "Khoan đã Lam Trạm, ngươi đang làm cái gì?!"
Lam Vong Cơ nói: "Chải đầu."
Nguỵ Vô Tiện vội vàng đứng lên, nói: "Không có việc gì, không có việc gì, mấy việc này tự ta làm là được rồi....Ách!"
Lam Vong Cơ để tay xuống, nhưng tóc của hắn cũng không có tán loạn.
Tóc đã được buộc thành một cái đuôi ngựa đẹp mắt, so với hắn tuỳ tiện tự mình làm thì dụng tâm hơn nhiều, sau đầu một điểm tóc tạp nhạp cũng không có.
Nguỵ Vô Tiện có chút ão não đưa tay sờ sờ, kỳ quái ngẫm nghĩ tại sao ngay từ đầu phát hiện ra lại không từ chối, bây giờ người ta buộc xong rồi, hắn cũng không thể ngay trước mặt Lam Vong Cơ, cố ý tháo ra để chải lại lần nữa chứ?
Cái này quá là không cho Hàm Quang Quân mặt mũi rồi.
Lam Vong Cơ chỉnh sửa lại giường chiếu cho Nguỵ Vô Tiện, lại nói đã vì hắn mà thỉnh ý kiến của y sư, một hồi nữa y sư sẽ tới.
Nguỵ Vô Tiện đang mặc lại quần áo, nghe đến hai chữ này, vô thức nghĩ đến Ôn Tình, còn có cả một đoàn người nhà họ Ôn kia. Nhưng nghĩ nghĩ lại nhớ đến lời Lam Vong Cơ đã nói với hắn hôm qua, ánh mắt không khỏi ảm đạm. Hắn nhìn hình ảnh "khuôn mặt" của mình trong gương, mặc dù cũng thanh tú tiêu sái, nhưng hắn vẫn cảm thấy làm sao cũng không thấy thoải mái, nửa điểm cũng không có bộ dáng ưu tú của hắn trước kia.
Trong kính xuất hiện thêm một thân ảnh khác. Lam Vong Cơ cầm lược tới chải đầu cho hắn, trên tay nhẹ nhàng cầm lên một lọn tóc, nhẹ nhàng an ủi hắn:
"Nguỵ Anh, đừng nghĩ nhiều."
"......." Nguỵ Vô Tiện lẩm bẩm một câu: "Làm sao ngươi biết ta đang nghĩ gì."
Chiếc lược trong tay Lam Vong Cơ dán lên sợi tóc của hắn.
Nguỵ Vô Tiện nhìn tấm gương một hồi đến phát ngốc, ngửa đầu ra sau, hỏi Lam Vong Cơ sau lưng: "Ai, Lam Trạm. Ta đến tột cùng vì sao lại mất trí nhớ a."
Lam Vong Cơ một bên vừa chải đầu cho hắn, vừa nói: "Thân thể này của ngươi, là hiến xá trùng sinh."
Nguỵ Vô Tiện: "Ừm, ta đây biết."
Lam Vong Cơ nói: "Tất nhiên là hiến xá, linh hồn cùng xác thịt cũng không phải là hoàn toàn phù hợp."
Y dừng một chút, bổ sung, nói: "Lại có lẽ bởi vì....ngoại lực tác động."
Nguỵ Vô Tiện nghe không hiểu: "Ân? Ta đụng đầu?"
".....Không phải." Lam Vong Cơ ánh mắt có chút mất tự nhiên, nói: "Ước chừng là bởi vì, linh lực....tương xung, tạo thành ảnh hưởng."
Nguỵ Vô Tiện: "?"
Lam Vong Cơ đột nhiên quả quyết nói: "Lỗi của ta."
Nguỵ Vô Tiện: "???"
Hắn nghe không hiểu được ra sao, đang muốn để Lam Vong Cơ nói rõ ràng một lần nữa cho hắn, chợt nhìn người trong gương, lúc này mới chậm chạp ý thức được một vấn đề: "Khoan đã Lam Trạm, ngươi đang làm cái gì?!"
Lam Vong Cơ nói: "Chải đầu."
Nguỵ Vô Tiện vội vàng đứng lên, nói: "Không có việc gì, không có việc gì, mấy việc này tự ta làm là được rồi....Ách!"
Lam Vong Cơ để tay xuống, nhưng tóc của hắn cũng không có tán loạn.
Tóc đã được buộc thành một cái đuôi ngựa đẹp mắt, so với hắn tuỳ tiện tự mình làm thì dụng tâm hơn nhiều, sau đầu một điểm tóc tạp nhạp cũng không có.
Nguỵ Vô Tiện có chút ão não đưa tay sờ sờ, kỳ quái ngẫm nghĩ tại sao ngay từ đầu phát hiện ra lại không từ chối, bây giờ người ta buộc xong rồi, hắn cũng không thể ngay trước mặt Lam Vong Cơ, cố ý tháo ra để chải lại lần nữa chứ?
Cái này quá là không cho Hàm Quang Quân mặt mũi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất