[Vong Tiện] Sao Biết Không Phải Phúc?
Chương 9
8.
Y sư kiểm tra cho hắn một lượt, xác nhận mấy lần hiện tại tình trạng cơ thể của hắn không có gì đáng ngại. Nhưng về phần đến tột cùng vì sao mất trí nhớ, cũng như lúc nào trí nhớ mới có thể khôi phục, hắn cũng không đưa ra được đáp án chuẩn xác.
Cuối cùng cũng chỉ là kê một ít đơn thuốc điều trị.
Nguỵ Vô Tiện nóng lòng nhất lại biết vấn đề không có cách giải quyết, trong lòng không tránh khỏi có hơi thất vọng.
Lam Vong Cơ đi theo y sư lấy thuốc. Hắn ở trong Tĩnh thất cứ đi tới đi lui, hi vọng nhìn những bài trí trong phòng, có thể nhớ ra cái gì đó.
Nhưng kết quả là, bất luận thấy cái gì, hắn đều cảm thấy mới lạ, cảm giác vẫn như lần đầu tiên nhìn thấy vậy.
Hắn đi đến ngồi xuống bàn trà bên cạnh, trông thấy đàn của Lam Vong Cơ đặt ở phía trên, tiện tay gảy lên dây đàn một chút, phát ra tiếng đàn du dương.
Lúc này mới ý thức được: Tại sao hắn có thể tuỳ tiện đụng vào đồ của người khác như vậy chứ.
Nghĩ thế nên vội vàng thu tay lại.
Còn chưa kịp đi ra, Lam Vong Cơ đúng lúc trở về, trong tay bưng một bát nước thuốc nóng hổi, tựa hồ là vừa mới sắc xong. Nhìn thấy cảnh này liền hỏi: "Ngươi muốn đàn sao?"
Nguỵ Vô Tiện làm chuyện xấu bị bắt gặp, có chút lúng túng "Ách" một tiếng.
May mà Lam Vong Cơ cũng không truy cứu đến cùng, nói: "Đến uống thuốc đi."
Nguỵ Vô Tiện "Ừ" một tiếng liền vươn tay ra tiếp, đã thấy Lam Vong Cơ cũng không có ý muốn đem bát thuốc đưa cho hắn mà là phối hợp dùng thìa khuấy mấy lần trong bát thuốc. Sau đó y múc một muôi, đặt ở bên môi thổi thổi, tiếp đến một thìa kia hướng đến bên miệng hắn mà đưa qua.
Nguỵ Vô Tiện còn đưa tay chuẩn bị tiếp bát: "......."
Lam Vong Cơ: "........"
Hai người không nói gì nhìn nhau cả nửa ngày, Nguỵ Vô Tiện miệng đang chậm chạp muốn mở ra, Lam Vong Cơ lại cầm chén thuốc để xuống.
Nguỵ Vô Tiện sửng sốt chớp mắt một cái, lấy thế sét đánh không kịp lập tức đoạt lấy chén thuốc trên bàn kia, ngửa cổ một hơi uống cạn sạch.
Hắn tự cho là mình đã phản ứng cực nhanh, hoá giải một trận xấu hổ trước mắt, vừa mới cúi đầu, đã thấy Lam Vong Cơ lại đem một vật đưa tới trước mặt hắn.
Là một viên mứt hoa quả nho nhỏ.
Nguỵ Vô Tiện có chút ngượng ngùng, nhưng lúc này lại không khước từ, nhận lấy đặt vào bên trong miệng.
Cảm giác ngọt lịm trong miệng dần lan ra, hoà tan đi vị đắng của thuốc.
Ánh mắt Lam Vong Cơ nhìn sang một bên, nhìn Vong Cơ Cầm trên bàn, bỗng nhiên nói: "Lúc trước ngươi luôn luôn để cho ta dạy ngươi gảy đàn."
"......." Hầu kết Nguỵ Vô Tiện bỗng nhúc nhích một cái, nuốt viên mứt hoa quả vào trong miệng, trong lòng không dám tin, nghĩ: Ta học đàn? Ta thổi sáo tốt như vậy, làm gì có chuyện ta đi học đàn?
Nhưng hắn vẫn là hết sức tò mò, liền hướng Lam Vong Cơ hỏi: "Vậy ngươi dạy thế nào?"
Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, đi đến bên cạnh cây đàn, vẫy hắn một cái, nói: "Lại đây."
Nguỵ Vô Tiện liền nghe lời đi qua. Lam Vong Cơ nhích qua một chút chừa chỗ ngồi cho hắn, để hắn ngồi ngay trước đàn Vong Cơ, mở một bản cầm phổ ra, chỉ vào một bài nào đó phía trên, nói: "Cái này, là từng dạy qua ngươi. Ngươi còn nhớ rõ?"
Nguỵ Vô Tiện nội tâm khẽ dao động, nghĩ: Ngón tay Lam Trạm thật là dễ nhìn.
Hắn liếc cái cầm phổ một cái, lờ mờ nhớ tới thủ khúc này đích thực là mình đã đàn.
Nhưng tuyệt đối không phải học được từ Lam Vong Cơ, là hắn tuổi trẻ thời gian rảnh rỗi không có việc gì làm nên nghiên cứu, sờ soạng mấy lần, thế nhưng cảm thấy thất huyền cầm thật vô vị, liền ném ra không học.
Hắn nói: "Giống như đã từng đi."
Sau đó liền lần theo trí nhớ, gảy một đoạn ngắn.
"Nơi này", Lam Vong Cơ chỉ chỉ tay phải của hắn, "Còn có nơi này, đàn đến không đối."
Nguỵ Vô Tiện thờ ơ nhún nhún vai: "Có thật không. Dù sao ta cũng là tuỳ tiện......"
Giọng nói của hắn bỗng im bặt, bởi vì tay của Lam Vong Cơ bỗng nhiên đặt trên tay của hắn.
Cả người Nguỵ Vô Tiện có chút căng cứng.
Tay Lam Vong Cơ đặt trên tay của hắn, điều chỉnh lại tư thế, sau đó mang theo tay hắn đặt lên trên dây đàn, nghiêm mặt nói: "Nên đàn thế này."
"Lần trước có uốn nắn qua cho ngươi."
Y lại nói gì đó, hắn căn bản là không có chú ý tới. Hắn lúc này trong lòng đều nghĩ đến khoảng cách giữa hai người bây giờ rất gần.
Lam Vong Cơ đứng phía sau hắn, cúi người xuống, ống tay áo trắng rộng rũ xuống phía dưới, cơ hồ đem cả người hắn bao lại.
Bàn tay đặt trên tay hắn tràn đầy ấm áp, lòng bàn tay trong lúc lơ đãng còn vô tình quét qua nơi nào đó, làm hắn cảm thấy có chút ngứa ngáy.
Nguỵ Vô Tiện hít một hơi, trong khoang mũi tràn đầy mùi đàn hương dễ chịu, cơ hồ chiếm cứ toàn bộ hô hấp của hắn.
Rõ ràng trước đó đều là hắn chủ động quấn lấy Lam Vong Cơ, trăm phương ngàn kế muốn tới gần hắn, bây giờ lại đổi ngược lại.
Nguỵ Vô Tiện đột nhiên cảm giác được, hắn có chút thở không ra hơi.
Y sư kiểm tra cho hắn một lượt, xác nhận mấy lần hiện tại tình trạng cơ thể của hắn không có gì đáng ngại. Nhưng về phần đến tột cùng vì sao mất trí nhớ, cũng như lúc nào trí nhớ mới có thể khôi phục, hắn cũng không đưa ra được đáp án chuẩn xác.
Cuối cùng cũng chỉ là kê một ít đơn thuốc điều trị.
Nguỵ Vô Tiện nóng lòng nhất lại biết vấn đề không có cách giải quyết, trong lòng không tránh khỏi có hơi thất vọng.
Lam Vong Cơ đi theo y sư lấy thuốc. Hắn ở trong Tĩnh thất cứ đi tới đi lui, hi vọng nhìn những bài trí trong phòng, có thể nhớ ra cái gì đó.
Nhưng kết quả là, bất luận thấy cái gì, hắn đều cảm thấy mới lạ, cảm giác vẫn như lần đầu tiên nhìn thấy vậy.
Hắn đi đến ngồi xuống bàn trà bên cạnh, trông thấy đàn của Lam Vong Cơ đặt ở phía trên, tiện tay gảy lên dây đàn một chút, phát ra tiếng đàn du dương.
Lúc này mới ý thức được: Tại sao hắn có thể tuỳ tiện đụng vào đồ của người khác như vậy chứ.
Nghĩ thế nên vội vàng thu tay lại.
Còn chưa kịp đi ra, Lam Vong Cơ đúng lúc trở về, trong tay bưng một bát nước thuốc nóng hổi, tựa hồ là vừa mới sắc xong. Nhìn thấy cảnh này liền hỏi: "Ngươi muốn đàn sao?"
Nguỵ Vô Tiện làm chuyện xấu bị bắt gặp, có chút lúng túng "Ách" một tiếng.
May mà Lam Vong Cơ cũng không truy cứu đến cùng, nói: "Đến uống thuốc đi."
Nguỵ Vô Tiện "Ừ" một tiếng liền vươn tay ra tiếp, đã thấy Lam Vong Cơ cũng không có ý muốn đem bát thuốc đưa cho hắn mà là phối hợp dùng thìa khuấy mấy lần trong bát thuốc. Sau đó y múc một muôi, đặt ở bên môi thổi thổi, tiếp đến một thìa kia hướng đến bên miệng hắn mà đưa qua.
Nguỵ Vô Tiện còn đưa tay chuẩn bị tiếp bát: "......."
Lam Vong Cơ: "........"
Hai người không nói gì nhìn nhau cả nửa ngày, Nguỵ Vô Tiện miệng đang chậm chạp muốn mở ra, Lam Vong Cơ lại cầm chén thuốc để xuống.
Nguỵ Vô Tiện sửng sốt chớp mắt một cái, lấy thế sét đánh không kịp lập tức đoạt lấy chén thuốc trên bàn kia, ngửa cổ một hơi uống cạn sạch.
Hắn tự cho là mình đã phản ứng cực nhanh, hoá giải một trận xấu hổ trước mắt, vừa mới cúi đầu, đã thấy Lam Vong Cơ lại đem một vật đưa tới trước mặt hắn.
Là một viên mứt hoa quả nho nhỏ.
Nguỵ Vô Tiện có chút ngượng ngùng, nhưng lúc này lại không khước từ, nhận lấy đặt vào bên trong miệng.
Cảm giác ngọt lịm trong miệng dần lan ra, hoà tan đi vị đắng của thuốc.
Ánh mắt Lam Vong Cơ nhìn sang một bên, nhìn Vong Cơ Cầm trên bàn, bỗng nhiên nói: "Lúc trước ngươi luôn luôn để cho ta dạy ngươi gảy đàn."
"......." Hầu kết Nguỵ Vô Tiện bỗng nhúc nhích một cái, nuốt viên mứt hoa quả vào trong miệng, trong lòng không dám tin, nghĩ: Ta học đàn? Ta thổi sáo tốt như vậy, làm gì có chuyện ta đi học đàn?
Nhưng hắn vẫn là hết sức tò mò, liền hướng Lam Vong Cơ hỏi: "Vậy ngươi dạy thế nào?"
Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, đi đến bên cạnh cây đàn, vẫy hắn một cái, nói: "Lại đây."
Nguỵ Vô Tiện liền nghe lời đi qua. Lam Vong Cơ nhích qua một chút chừa chỗ ngồi cho hắn, để hắn ngồi ngay trước đàn Vong Cơ, mở một bản cầm phổ ra, chỉ vào một bài nào đó phía trên, nói: "Cái này, là từng dạy qua ngươi. Ngươi còn nhớ rõ?"
Nguỵ Vô Tiện nội tâm khẽ dao động, nghĩ: Ngón tay Lam Trạm thật là dễ nhìn.
Hắn liếc cái cầm phổ một cái, lờ mờ nhớ tới thủ khúc này đích thực là mình đã đàn.
Nhưng tuyệt đối không phải học được từ Lam Vong Cơ, là hắn tuổi trẻ thời gian rảnh rỗi không có việc gì làm nên nghiên cứu, sờ soạng mấy lần, thế nhưng cảm thấy thất huyền cầm thật vô vị, liền ném ra không học.
Hắn nói: "Giống như đã từng đi."
Sau đó liền lần theo trí nhớ, gảy một đoạn ngắn.
"Nơi này", Lam Vong Cơ chỉ chỉ tay phải của hắn, "Còn có nơi này, đàn đến không đối."
Nguỵ Vô Tiện thờ ơ nhún nhún vai: "Có thật không. Dù sao ta cũng là tuỳ tiện......"
Giọng nói của hắn bỗng im bặt, bởi vì tay của Lam Vong Cơ bỗng nhiên đặt trên tay của hắn.
Cả người Nguỵ Vô Tiện có chút căng cứng.
Tay Lam Vong Cơ đặt trên tay của hắn, điều chỉnh lại tư thế, sau đó mang theo tay hắn đặt lên trên dây đàn, nghiêm mặt nói: "Nên đàn thế này."
"Lần trước có uốn nắn qua cho ngươi."
Y lại nói gì đó, hắn căn bản là không có chú ý tới. Hắn lúc này trong lòng đều nghĩ đến khoảng cách giữa hai người bây giờ rất gần.
Lam Vong Cơ đứng phía sau hắn, cúi người xuống, ống tay áo trắng rộng rũ xuống phía dưới, cơ hồ đem cả người hắn bao lại.
Bàn tay đặt trên tay hắn tràn đầy ấm áp, lòng bàn tay trong lúc lơ đãng còn vô tình quét qua nơi nào đó, làm hắn cảm thấy có chút ngứa ngáy.
Nguỵ Vô Tiện hít một hơi, trong khoang mũi tràn đầy mùi đàn hương dễ chịu, cơ hồ chiếm cứ toàn bộ hô hấp của hắn.
Rõ ràng trước đó đều là hắn chủ động quấn lấy Lam Vong Cơ, trăm phương ngàn kế muốn tới gần hắn, bây giờ lại đổi ngược lại.
Nguỵ Vô Tiện đột nhiên cảm giác được, hắn có chút thở không ra hơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất