[Vong Tiện] Sẻ Nhỏ Nơi Đầu Tim
Chương 12
Ngụy Vô Tiện theo bản năng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Thình lình, một cột nước khổng lồ từ ngoài cửa sổ phun thẳng vào, trực tiếp xối hắn thành một con Phượng Hoàng nhúng nước, cả người ướt sũng từ đầu đến chân.
Ngụy Vô Tiện gần như đứng hình luôn, ngây ngốc nhìn đại Bạch Long vừa phun nước hồi nãy hóa thành hình người, lắc mình đến trước mặt hắn, là thúc phụ của Lam Vong Cơ, Lam Khải Nhân.
Vụ cháy vừa rồi trong Tàng Thư Các thật ra cũng không quá nghiêm trọng, dù sao kỹ thuật phun lửa của Ngụy Vô Tiện so với năm đó đã tiến bộ hơn không ít, chỉ có quyển sách kia là bị cháy rụi thôi.
Tuy chỉ có một quyển sách bị cháy, nhưng vẫn có khói bốc ra ngoài cửa sổ, vì thế Lam Khải Nhân mới hoảng sợ, gấp rút trực tiếp phun nước dập lửa.
Nhìn quyển sách bị cháy thành tro trên kệ, bàn tay đang vuốt râu của Lam Khải Nhân không khỏi run lên, Lam Hi Thần đứng bên cạnh mỉm cười khuyên giải: "Thúc phụ không cần quá lo lắng, quyển sách cổ này vẫn còn bản sao trong nhà mà, chưa gây ra tổn thất gì quá lớn đâu ạ."
Nhìn quanh bốn phía, Lam Hi Thần có chút xấu hổ, nói: "Việc Vô Tiện thiêu sách cũng không quá nghiêm trọng, nhưng mấy quyển sách bị ướt này, e là phải đem ra ngoài phơi nắng một thời gian ạ."
Lam Khải Nhân nhìn về gương mặt đang cười rất chân thành kia của Ngụy Vô Tiện, nhất thời nghẹn lại không nói nên lời.
Lam Hi Thần nhanh chóng giải vây: "Có chuyện gì vậy? Sao lại đốt sách ở Tàng Thư Các? "
Ngụy Vô Tiện đang muốn giải thích thì Lam Vong Cơ lại mở miệng trước: "Việc này là lỗi của Vong Cơ, xin thúc phụ cùng huynh trưởng đừng trách phạt Ngụy Anh. "
Lam Khải Nhân hơi ngẩn ra, không ngờ Lam Vong Cơ lại nói giúp cho Ngụy Vô Tiện.
Dù sao từ khi tới Vân Thâm phong đến nay, tiểu Phượng Hoàng này đã phạm không ít gia quy, thân là chưởng phạt, Lam Vong Cơ đã phạt hắn không ít lần, quan hệ giữa hai tiểu bối này không được xem là tốt cho lắm.
Nhưng ông cũng biết đứa cháu trai này của ông chưa từng nói dối, nếu đã nói như vậy thì nhất định đây là thật.
Nghi hoặc nhìn Lam Vong Cơ một cái, Lam Khải Nhân đành nói: "Nếu đã như thế, thì chép ba lần gia quy, coi như là trừng phạt."
Ngụy Vô Tiện gần như đứng hình luôn, ngây ngốc nhìn đại Bạch Long vừa phun nước hồi nãy hóa thành hình người, lắc mình đến trước mặt hắn, là thúc phụ của Lam Vong Cơ, Lam Khải Nhân.
Vụ cháy vừa rồi trong Tàng Thư Các thật ra cũng không quá nghiêm trọng, dù sao kỹ thuật phun lửa của Ngụy Vô Tiện so với năm đó đã tiến bộ hơn không ít, chỉ có quyển sách kia là bị cháy rụi thôi.
Tuy chỉ có một quyển sách bị cháy, nhưng vẫn có khói bốc ra ngoài cửa sổ, vì thế Lam Khải Nhân mới hoảng sợ, gấp rút trực tiếp phun nước dập lửa.
Nhìn quyển sách bị cháy thành tro trên kệ, bàn tay đang vuốt râu của Lam Khải Nhân không khỏi run lên, Lam Hi Thần đứng bên cạnh mỉm cười khuyên giải: "Thúc phụ không cần quá lo lắng, quyển sách cổ này vẫn còn bản sao trong nhà mà, chưa gây ra tổn thất gì quá lớn đâu ạ."
Nhìn quanh bốn phía, Lam Hi Thần có chút xấu hổ, nói: "Việc Vô Tiện thiêu sách cũng không quá nghiêm trọng, nhưng mấy quyển sách bị ướt này, e là phải đem ra ngoài phơi nắng một thời gian ạ."
Lam Khải Nhân nhìn về gương mặt đang cười rất chân thành kia của Ngụy Vô Tiện, nhất thời nghẹn lại không nói nên lời.
Lam Hi Thần nhanh chóng giải vây: "Có chuyện gì vậy? Sao lại đốt sách ở Tàng Thư Các? "
Ngụy Vô Tiện đang muốn giải thích thì Lam Vong Cơ lại mở miệng trước: "Việc này là lỗi của Vong Cơ, xin thúc phụ cùng huynh trưởng đừng trách phạt Ngụy Anh. "
Lam Khải Nhân hơi ngẩn ra, không ngờ Lam Vong Cơ lại nói giúp cho Ngụy Vô Tiện.
Dù sao từ khi tới Vân Thâm phong đến nay, tiểu Phượng Hoàng này đã phạm không ít gia quy, thân là chưởng phạt, Lam Vong Cơ đã phạt hắn không ít lần, quan hệ giữa hai tiểu bối này không được xem là tốt cho lắm.
Nhưng ông cũng biết đứa cháu trai này của ông chưa từng nói dối, nếu đã nói như vậy thì nhất định đây là thật.
Nghi hoặc nhìn Lam Vong Cơ một cái, Lam Khải Nhân đành nói: "Nếu đã như thế, thì chép ba lần gia quy, coi như là trừng phạt."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất