[Vong Tiện] Sẻ Nhỏ Nơi Đầu Tim
Chương 27
27
Ca ca là tiểu Hồng Long (rồng đỏ) chỉ biết phun lửa, muội muội là tiểu Bạch Phượng (phượng hoàng trắng) chỉ biết phun nước.
Cùng là Phượng Hoàng, vậy mà màu lông của muội muội và Ngụy Vô Tiện lại khác nhau một trời một vực, nhưng tính tình của hai người lại giống nhau y đúc. Vừa sinh ra là nàng đã quậy Vân Thâm Phong náo loạn đến gà bay chó sủa, mà nàng lại còn không chịu nhận mình là muội muội, một hai đòi làm tỷ tỷ của tiểu Hồng Long cho bằng được.
Thật hai đứa nhỏ gần như là cùng lúc phá vỏ ra ngoài, nhưng vì tiểu Hồng Long thò đầu ra trước tiểu Bạch Phượng, nên mới được làm ca ca.
Tiểu Hồng Long thì lại giống với tính tình của phụ thân mình, dù muội muội gây rối thế nào cũng không cãi lại, mà dù tiểu Bạch Phượng náo loạn thế nào thì trên dưới Vân Thâm phong cũng chỉ nhận nàng là muội muội. Tiểu Bạch Phượng tức giận vô cùng, không cẩn thận phun ngụm nước, xối ướt toàn bộ Tàng Thư Các.
Lam lão tiên sinh tức đến râu rồng dựng ngược, vẫn là Lam Hi Thần ở một bên ôn hòa, tươi cười nhắc nhở: "Thúc phụ, năm đó người cũng từng không cẩn thận phun nước làm ướt hết Tàng Thư Các cơ mà. Nói như vậy, đứa nhỏ này của Vong Cơ và Vô Tiện là được chân truyền từ người đó."
Lam Khải Nhân thật không nói nên lời, chỉ cảm thấy tim mình càng lúc càng đau.
Tuy rằng ca ca tính tình ngoan ngoãn, nhưng kỹ thuật phun lửa lại kém cỏi hệt như Ngụy Vô Tiện lúc nhỏ. Sau lần thứ ba bị tiểu Hồng Long đốt trọi lông vũ, Ôn Tình quyết tâm thu dọn đồ đạc, trở về Tước tộc dưỡng lão, dù thù lao có cao cỡ nào đi nữa thì cũng kiên quyết không ở đây chăm cặp long phượng thai khó chiều này nữa.
Không còn sự trợ giúp của Ôn Tình, Ngụy Vô Tiện nhìn muội muội lăn lộn trên mặt đất cùng ca ca vẻ mặt lạnh nhạt, không khỏi đỡ trán, thở dài một hơn, vẫn là Lam Vong Cơ tri kỷ nhất, nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn, ôn tồn an ủi: "Không sao, còn ta ở đây."
Ca ca là tiểu Hồng Long (rồng đỏ) chỉ biết phun lửa, muội muội là tiểu Bạch Phượng (phượng hoàng trắng) chỉ biết phun nước.
Cùng là Phượng Hoàng, vậy mà màu lông của muội muội và Ngụy Vô Tiện lại khác nhau một trời một vực, nhưng tính tình của hai người lại giống nhau y đúc. Vừa sinh ra là nàng đã quậy Vân Thâm Phong náo loạn đến gà bay chó sủa, mà nàng lại còn không chịu nhận mình là muội muội, một hai đòi làm tỷ tỷ của tiểu Hồng Long cho bằng được.
Thật hai đứa nhỏ gần như là cùng lúc phá vỏ ra ngoài, nhưng vì tiểu Hồng Long thò đầu ra trước tiểu Bạch Phượng, nên mới được làm ca ca.
Tiểu Hồng Long thì lại giống với tính tình của phụ thân mình, dù muội muội gây rối thế nào cũng không cãi lại, mà dù tiểu Bạch Phượng náo loạn thế nào thì trên dưới Vân Thâm phong cũng chỉ nhận nàng là muội muội. Tiểu Bạch Phượng tức giận vô cùng, không cẩn thận phun ngụm nước, xối ướt toàn bộ Tàng Thư Các.
Lam lão tiên sinh tức đến râu rồng dựng ngược, vẫn là Lam Hi Thần ở một bên ôn hòa, tươi cười nhắc nhở: "Thúc phụ, năm đó người cũng từng không cẩn thận phun nước làm ướt hết Tàng Thư Các cơ mà. Nói như vậy, đứa nhỏ này của Vong Cơ và Vô Tiện là được chân truyền từ người đó."
Lam Khải Nhân thật không nói nên lời, chỉ cảm thấy tim mình càng lúc càng đau.
Tuy rằng ca ca tính tình ngoan ngoãn, nhưng kỹ thuật phun lửa lại kém cỏi hệt như Ngụy Vô Tiện lúc nhỏ. Sau lần thứ ba bị tiểu Hồng Long đốt trọi lông vũ, Ôn Tình quyết tâm thu dọn đồ đạc, trở về Tước tộc dưỡng lão, dù thù lao có cao cỡ nào đi nữa thì cũng kiên quyết không ở đây chăm cặp long phượng thai khó chiều này nữa.
Không còn sự trợ giúp của Ôn Tình, Ngụy Vô Tiện nhìn muội muội lăn lộn trên mặt đất cùng ca ca vẻ mặt lạnh nhạt, không khỏi đỡ trán, thở dài một hơn, vẫn là Lam Vong Cơ tri kỷ nhất, nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn, ôn tồn an ủi: "Không sao, còn ta ở đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất