[Vong Tiện] Tá Ngã Nhất Lũ Hồn, Thục Quân Bách Thế Thân
Chương 1
Trải qua không biết bao nhiêu hồi ác mộng, Ngụy Vô Tiện dần tỉnh lại.
Nhưng cái gì cũng chẳng thấy.
Hắn còn tưởng mình mù rồi, bàn tay vươn ra sờ lên mặt đất bùn xốp.
Đúng rồi, chỗ này là Loạn Táng Cương.
Ngụy Vô Tiện giờ đây mê mê tỉnh tỉnh, trong ngực chỉ thấy mùi máu tanh. Vốn là muốn tự đứng lên thế nhưng một trận đau đớn như sét đánh từ đỉnh đầu truyền tới mắt cá chân khiến hắn phải kêu lên đau đớn, một lần nữa ngã ngồi dưới đất.
Cú ngã này, dường như đã đem hai lỗ tai ù ù của hắn thông suốt. Chỉ trong một thoáng, Ngụy Vô Tiện nghe được từng đợt tiếng khóc thét kêu gào như nước triều cuồn cuộn. Chúng lao ra từ bóng tối, bốn phương tám hướng tụ về như muốn nuốt chửng hắn, làm đầu hắn đau muốn vỡ ra.
Nhưng rồi lại phát hiện những thanh âm ghê rợn kia từ đầu đến cuối chẳng thể chạm được vào hắn. Hắn như bị kẹt trong một cái lồng thủy tinh, chỉ nghe được bên ngoài những tiếng to nhỏ méo mó.
Đau đớn trên người một chút cũng không giảm, Ngụy Vô Tiện vươn tay chạm tới một tầng linh lực trong như nước ngưng tụ thành kết giới đang bao bọc quanh hắn.
Lạnh như băng, còn tỏa ra thứ ánh sáng lam nhạt.
Chờ đã, ánh sáng?
Trong khoảnh khắc cảm nhận được luồng sáng kia, hắn mới ý thức được trên đầu vương vướng do có thứ che mắt mình lại. Tâm phiền ý loạn đưa tay ra sau ót muốn kéo ra, bỗng nhiên một đôi tay hữu lực nắm chặt lấy ngón tay hắn. Ngụy Vô Tiện ngẩn ra, còn chưa kịp giãy giụa đã cảm nhận được mùi huyết tinh thật nồng xen lẫn mùi đàn hương nhàn nhạt truyền tới từ phía sau.
Lưng hắn tựa vào một lồng ngực ấm áp, người nọ ôm hắn rất chặt, gò má dán vào bên tai, hơi thở gấp gáp khó giấu. Ngụy Vô Tiện hoảng hốt cảm giác được được gương mặt như băng ngọc của người này mang từng dòng từng dòng ấm áp, giống như máu.
Y ở bên hắn, động tác suồng sã mà ôn nhu, hô hấp run rẩy nặng nề thấy rõ tột cùng của bi thương.
Ngụy Vô Tiện bị y giữ rất chặt, không tài nào tránh thoát. Âm thanh của nỗi buồn kia quanh quẩn bên tai, theo nhịp hô hấp của người nọ từng chút từng chút ngấm vào xương tủy hắn.
Chẳng lẽ hắn vẫn đang nằm mơ?
Bên ngoài tiếng gào rít vẫn truyền tới ngày càng lớn. Nhiều thật oán linh lúc tụ lúc tán vặn vẹo bay trên không trung không khỏi khiến người ta sợ hãi.
"Ngươi..." Hắn mở lời với người sau lưng, giọng khản đặc đi vì máu còn ứ đọng trong miệng. "Mau chạy đi, không cần để ý tới ta."
Hắn dùng dằng muốn đẩy người nọ ra xa, quanh co một hồi tay lại nắm được một góc vải áo. Theo bản năng vô thức dùng ngón tay miết lên, này là vải thêu hoa văn nước chảy mây trôi.
"Lam... Lam Trạm...?" Ngụy Vô Tiện chần chờ nói.
Người kia đem hắn ôm càng chặt hơn, ở bên tai nỉ non điều gì đó bằng thanh âm mơ hồ, trầm thấp nghe không ra.
"Cái gì..." Hắn nghe không rõ.
Đột nhiên, kết giới càng lúc càng dày thêm, tiếng gào thét của ác linh cũng dâng cao như cột sóng lớn. Người nọ nhẹ nhàng buông hắn ra. Ngụy Vô Tiện cảm nhận nguồn nhiệt sau lưng hơi tách xa, mang theo cả mùi máu tanh ngọt cùng hương gỗ đàn nhàn nhạt như muốn lui vào biển sâu vô tận.
Đến khi sau lưng không còn nơi tựa vào, thân người Ngụy Vô Tiện hơi lảo đảo, người ấy đã không còn ở đây.
Hắn vội vàng gỡ băng vải che mắt xuống rồi nghe thấy một tiếng vang thật lớn nổ lên từ sau lưng quét qua Loạn Táng Cương.
Chẳng kịp mở mắt ra, Ngụy Vô Tiện bị rung động cực lớn làm choáng váng rồi ngất đi.
Nhưng cái gì cũng chẳng thấy.
Hắn còn tưởng mình mù rồi, bàn tay vươn ra sờ lên mặt đất bùn xốp.
Đúng rồi, chỗ này là Loạn Táng Cương.
Ngụy Vô Tiện giờ đây mê mê tỉnh tỉnh, trong ngực chỉ thấy mùi máu tanh. Vốn là muốn tự đứng lên thế nhưng một trận đau đớn như sét đánh từ đỉnh đầu truyền tới mắt cá chân khiến hắn phải kêu lên đau đớn, một lần nữa ngã ngồi dưới đất.
Cú ngã này, dường như đã đem hai lỗ tai ù ù của hắn thông suốt. Chỉ trong một thoáng, Ngụy Vô Tiện nghe được từng đợt tiếng khóc thét kêu gào như nước triều cuồn cuộn. Chúng lao ra từ bóng tối, bốn phương tám hướng tụ về như muốn nuốt chửng hắn, làm đầu hắn đau muốn vỡ ra.
Nhưng rồi lại phát hiện những thanh âm ghê rợn kia từ đầu đến cuối chẳng thể chạm được vào hắn. Hắn như bị kẹt trong một cái lồng thủy tinh, chỉ nghe được bên ngoài những tiếng to nhỏ méo mó.
Đau đớn trên người một chút cũng không giảm, Ngụy Vô Tiện vươn tay chạm tới một tầng linh lực trong như nước ngưng tụ thành kết giới đang bao bọc quanh hắn.
Lạnh như băng, còn tỏa ra thứ ánh sáng lam nhạt.
Chờ đã, ánh sáng?
Trong khoảnh khắc cảm nhận được luồng sáng kia, hắn mới ý thức được trên đầu vương vướng do có thứ che mắt mình lại. Tâm phiền ý loạn đưa tay ra sau ót muốn kéo ra, bỗng nhiên một đôi tay hữu lực nắm chặt lấy ngón tay hắn. Ngụy Vô Tiện ngẩn ra, còn chưa kịp giãy giụa đã cảm nhận được mùi huyết tinh thật nồng xen lẫn mùi đàn hương nhàn nhạt truyền tới từ phía sau.
Lưng hắn tựa vào một lồng ngực ấm áp, người nọ ôm hắn rất chặt, gò má dán vào bên tai, hơi thở gấp gáp khó giấu. Ngụy Vô Tiện hoảng hốt cảm giác được được gương mặt như băng ngọc của người này mang từng dòng từng dòng ấm áp, giống như máu.
Y ở bên hắn, động tác suồng sã mà ôn nhu, hô hấp run rẩy nặng nề thấy rõ tột cùng của bi thương.
Ngụy Vô Tiện bị y giữ rất chặt, không tài nào tránh thoát. Âm thanh của nỗi buồn kia quanh quẩn bên tai, theo nhịp hô hấp của người nọ từng chút từng chút ngấm vào xương tủy hắn.
Chẳng lẽ hắn vẫn đang nằm mơ?
Bên ngoài tiếng gào rít vẫn truyền tới ngày càng lớn. Nhiều thật oán linh lúc tụ lúc tán vặn vẹo bay trên không trung không khỏi khiến người ta sợ hãi.
"Ngươi..." Hắn mở lời với người sau lưng, giọng khản đặc đi vì máu còn ứ đọng trong miệng. "Mau chạy đi, không cần để ý tới ta."
Hắn dùng dằng muốn đẩy người nọ ra xa, quanh co một hồi tay lại nắm được một góc vải áo. Theo bản năng vô thức dùng ngón tay miết lên, này là vải thêu hoa văn nước chảy mây trôi.
"Lam... Lam Trạm...?" Ngụy Vô Tiện chần chờ nói.
Người kia đem hắn ôm càng chặt hơn, ở bên tai nỉ non điều gì đó bằng thanh âm mơ hồ, trầm thấp nghe không ra.
"Cái gì..." Hắn nghe không rõ.
Đột nhiên, kết giới càng lúc càng dày thêm, tiếng gào thét của ác linh cũng dâng cao như cột sóng lớn. Người nọ nhẹ nhàng buông hắn ra. Ngụy Vô Tiện cảm nhận nguồn nhiệt sau lưng hơi tách xa, mang theo cả mùi máu tanh ngọt cùng hương gỗ đàn nhàn nhạt như muốn lui vào biển sâu vô tận.
Đến khi sau lưng không còn nơi tựa vào, thân người Ngụy Vô Tiện hơi lảo đảo, người ấy đã không còn ở đây.
Hắn vội vàng gỡ băng vải che mắt xuống rồi nghe thấy một tiếng vang thật lớn nổ lên từ sau lưng quét qua Loạn Táng Cương.
Chẳng kịp mở mắt ra, Ngụy Vô Tiện bị rung động cực lớn làm choáng váng rồi ngất đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất