[Vong Tiện] Tá Ngã Nhất Lũ Hồn, Thục Quân Bách Thế Thân
Chương 6: Năm thứ năm
Năm thứ năm
Lại một mùa đông lạnh tới, chỉ khác là giờ đây Loạn Táng Cương chỉ còn mình Ngụy Vô Tiện.
Đầu hè năm ngoái, Ngụy Vô Tiện đã gửi gắm Ôn Uyển sắp tròn bảy tuổi cho Lam Hi Thần, để hắn mang đứa nhỏ về Vân Thâm Bất Tri Xứ. A Uyển đang lớn, không thể mãi theo hắn ở lại chỗ tử khí bốn phía này được, phải cho nó một môi trường sống thật tốt, để nó có thể trưởng thành. Lam Hi Thần vui vẻ đồng ý, cũng đảm bảo với Ngụy Vô Tiện sẽ che giấu thân phận người nhà họ Ôn của đứa nhỏ, thay tên đổi họ, thu nhận dưới danh nghĩa của mình và đưa vào dòng chính Lam thị.
A Uyển rất hiểu chuyện, dù cho vô cùng không nỡ nhưng vẫn cố nén không khóc không nháo. Lúc rời đi còn ôm Ngụy Vô Tiện thật chặt. Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ lưng nó, thấp giọng an ủi một lúc lâu mãi tới khi a Uyển tê tay, ôm không nổi nữa mới rưng rưng nước mắt buông ra.
Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Hi Thần dẫn theo Ôn Uyển rời đi, mới bước một bước đứa nhỏ đã quay lại nhìn, hắn chỉ biết mỉm cười vẫy tay với nó. Đợi bóng hai người khuất hắn, hắn lại đứng tại chỗ thật lâu, sau đó mới lặng lẽ tới mộ phần Tứ thúc cùng bà bà quỳ xuống, hết sức trịnh trọng làm một lễ bái.
Về sau, hắn ở lại Phục Ma điện làm tổ trong đó suốt mấy ngày trời, khi thanh tỉnh liền bắt tay nghiên cứu chế tạo thuật pháp cùng phù triện có khả năng độ hóa ác linh, mỗi ngày độ một con, không ngừng thí nghiệm, không ngừng sửa đổi.
Ngụy Vô Tiện những ngày đó chợt phát hiện, hóa ra hắn cũng không phải không chịu được im lặng cô đơn. Nghe giống như là sau khi thoát được một kiếp nạn, mắt nhìn cũng có thể thấy được những thứ trước kia từng không để ý.
Như là đi qua hai ngọn đồi sẽ thấy một con suối nhỏ nước trong vắt, như là phía sau mấy ngôi nhà gỗ nhỏ có cây tía tô đem nấu canh ăn rất ngon, còn có...
Thỏ.
Một sáng thức dậy, thỏ con kia xuất hiện bên gối Ngụy Vô Tiện.
Sau khi từ miệng Lam Hi Thần nghe được tâm ý của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện vô cùng hoảng hốt. Hắn lớn như vậy rồi nhưng đời này vẫn chưa từng cảm được thứ tình cảm nồng nàn, khó chối từ như vậy.
Lặng lẽ trao tình sâu đậm cho hắn, làm hắn không kịp chống đỡ, cũng chẳng kịp rung động.
Hắn bắt đầu tự vấn lại chính mình, có lẽ cũng không hẳn là không có dấu hiệu rõ ràng.
Mỗi ngày Ngụy Vô Tiện đều đặn tới chỗ Tị Trần mộ kiếm, đem nó lau lại sạch sẽ. Có đôi khi sẽ chạy xuống núi, để mình tựa vào kết giới lam nhạt, lẩm nhẩm một mình tưởng như đang cùng hồn thể Lam Vong Cơ chuyện trò.
Kết giới sau lưng hắn hơi chuyển động, cảm giác cực giống cái ôm ấp hôm xưa. Ngụy Vô Tiện từ tuổi mười bảy tới tận bây giờ mới chỉ một lần cảm nhận ấm áp như thế.
Nhưng tới khi trở về Phục Ma điện, hắn luôn vô thức rơi lệ như bị trúng tà, dù đang làm cái gì trong lòng cũng sẽ thấy rối bời bi thương, đau đến nỗi nước mắt tuôn rơi.
Hắn luôn không hiểu cái cảm giác đau lòng ấy đến từ đâu, tại sao lại có.
Tựa như có một số chuyện rất quan trọng hắn đã vô tình để trôi vào lãng quên, thời gian so với Ngụy Vô Tiện còn hiểu thấu hơn là chính hắn.
Ngày đó hắn nằm mơ thấy mình trở lại Vân Thân Bất Tri Xứ, tay nâng hai con thỏ, tay gõ gõ ô cửa tàng thư các. Trong phòng bày trí gọn gàng mà Lam Vong Cơ lại chẳng thấy đâu. Hắn nhảy khỏi ô cửa sổ, tìm tới tìm lui vẫn không thấy. Ngẩng đầu lên lại nhìn thấy trên đám cỏ trong vườn có một đàn thỏ trắng đáng yêu, Lam Vong Cơ hắn đang tìm cũng ở đó. Chỉ có điều, đứng thật xa hắn không nhìn rõ nét mặt của y.
"Lam Trạm?" Hắn gọi một tiếng.
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng ôm một con thỏ, vuốt ve nó, đôi mắt hơi rũ xuống.
"Lam Trạm!" Ngụy Vô Tiện cao giọng, vội vàng chạy tới chỗ Lam Vong Cơ, kết quả lại bước hụt vào hư không, ngã xuống đau đến mức nổ đom đóm mắt.
Hắn tỉnh lại, vuốt mặt mình rồi nhận ra nước mắt chảy ướt hai má.
Lại thế nữa rồi.
Ngụy Vô Tiện đơn giản lau mặt, thấy một con thỏ trắng nằm bên gối, hai mắt nhắm chặt, thân cuộn tròn, hẳn là đang ngủ.
Hả? Loạn Táng Cương này vẫn còn một con thỏ rừng sao? Còn biết tự đi tới đây?
Hắn nhẹ nhàng ngồi dậy, hơi dò xét vuốt lưng con thỏ nhỏ. Thỏ kia giật mình, lỗ tai rung rung rồi mở mắt, màu mắt cực nhạt phản chiếu bộ dáng đầu tóc bù xù lôi thôi của hắn.
Chết mất thôi. Ngụy Vô Tiện trong đầu suy nghĩ. Lam Trạm ơi, Lam Trạm à mau hiển linh đi.
Bé con này trông giống ngươi quá.
Lại một mùa đông lạnh tới, chỉ khác là giờ đây Loạn Táng Cương chỉ còn mình Ngụy Vô Tiện.
Đầu hè năm ngoái, Ngụy Vô Tiện đã gửi gắm Ôn Uyển sắp tròn bảy tuổi cho Lam Hi Thần, để hắn mang đứa nhỏ về Vân Thâm Bất Tri Xứ. A Uyển đang lớn, không thể mãi theo hắn ở lại chỗ tử khí bốn phía này được, phải cho nó một môi trường sống thật tốt, để nó có thể trưởng thành. Lam Hi Thần vui vẻ đồng ý, cũng đảm bảo với Ngụy Vô Tiện sẽ che giấu thân phận người nhà họ Ôn của đứa nhỏ, thay tên đổi họ, thu nhận dưới danh nghĩa của mình và đưa vào dòng chính Lam thị.
A Uyển rất hiểu chuyện, dù cho vô cùng không nỡ nhưng vẫn cố nén không khóc không nháo. Lúc rời đi còn ôm Ngụy Vô Tiện thật chặt. Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ lưng nó, thấp giọng an ủi một lúc lâu mãi tới khi a Uyển tê tay, ôm không nổi nữa mới rưng rưng nước mắt buông ra.
Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Hi Thần dẫn theo Ôn Uyển rời đi, mới bước một bước đứa nhỏ đã quay lại nhìn, hắn chỉ biết mỉm cười vẫy tay với nó. Đợi bóng hai người khuất hắn, hắn lại đứng tại chỗ thật lâu, sau đó mới lặng lẽ tới mộ phần Tứ thúc cùng bà bà quỳ xuống, hết sức trịnh trọng làm một lễ bái.
Về sau, hắn ở lại Phục Ma điện làm tổ trong đó suốt mấy ngày trời, khi thanh tỉnh liền bắt tay nghiên cứu chế tạo thuật pháp cùng phù triện có khả năng độ hóa ác linh, mỗi ngày độ một con, không ngừng thí nghiệm, không ngừng sửa đổi.
Ngụy Vô Tiện những ngày đó chợt phát hiện, hóa ra hắn cũng không phải không chịu được im lặng cô đơn. Nghe giống như là sau khi thoát được một kiếp nạn, mắt nhìn cũng có thể thấy được những thứ trước kia từng không để ý.
Như là đi qua hai ngọn đồi sẽ thấy một con suối nhỏ nước trong vắt, như là phía sau mấy ngôi nhà gỗ nhỏ có cây tía tô đem nấu canh ăn rất ngon, còn có...
Thỏ.
Một sáng thức dậy, thỏ con kia xuất hiện bên gối Ngụy Vô Tiện.
Sau khi từ miệng Lam Hi Thần nghe được tâm ý của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện vô cùng hoảng hốt. Hắn lớn như vậy rồi nhưng đời này vẫn chưa từng cảm được thứ tình cảm nồng nàn, khó chối từ như vậy.
Lặng lẽ trao tình sâu đậm cho hắn, làm hắn không kịp chống đỡ, cũng chẳng kịp rung động.
Hắn bắt đầu tự vấn lại chính mình, có lẽ cũng không hẳn là không có dấu hiệu rõ ràng.
Mỗi ngày Ngụy Vô Tiện đều đặn tới chỗ Tị Trần mộ kiếm, đem nó lau lại sạch sẽ. Có đôi khi sẽ chạy xuống núi, để mình tựa vào kết giới lam nhạt, lẩm nhẩm một mình tưởng như đang cùng hồn thể Lam Vong Cơ chuyện trò.
Kết giới sau lưng hắn hơi chuyển động, cảm giác cực giống cái ôm ấp hôm xưa. Ngụy Vô Tiện từ tuổi mười bảy tới tận bây giờ mới chỉ một lần cảm nhận ấm áp như thế.
Nhưng tới khi trở về Phục Ma điện, hắn luôn vô thức rơi lệ như bị trúng tà, dù đang làm cái gì trong lòng cũng sẽ thấy rối bời bi thương, đau đến nỗi nước mắt tuôn rơi.
Hắn luôn không hiểu cái cảm giác đau lòng ấy đến từ đâu, tại sao lại có.
Tựa như có một số chuyện rất quan trọng hắn đã vô tình để trôi vào lãng quên, thời gian so với Ngụy Vô Tiện còn hiểu thấu hơn là chính hắn.
Ngày đó hắn nằm mơ thấy mình trở lại Vân Thân Bất Tri Xứ, tay nâng hai con thỏ, tay gõ gõ ô cửa tàng thư các. Trong phòng bày trí gọn gàng mà Lam Vong Cơ lại chẳng thấy đâu. Hắn nhảy khỏi ô cửa sổ, tìm tới tìm lui vẫn không thấy. Ngẩng đầu lên lại nhìn thấy trên đám cỏ trong vườn có một đàn thỏ trắng đáng yêu, Lam Vong Cơ hắn đang tìm cũng ở đó. Chỉ có điều, đứng thật xa hắn không nhìn rõ nét mặt của y.
"Lam Trạm?" Hắn gọi một tiếng.
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng ôm một con thỏ, vuốt ve nó, đôi mắt hơi rũ xuống.
"Lam Trạm!" Ngụy Vô Tiện cao giọng, vội vàng chạy tới chỗ Lam Vong Cơ, kết quả lại bước hụt vào hư không, ngã xuống đau đến mức nổ đom đóm mắt.
Hắn tỉnh lại, vuốt mặt mình rồi nhận ra nước mắt chảy ướt hai má.
Lại thế nữa rồi.
Ngụy Vô Tiện đơn giản lau mặt, thấy một con thỏ trắng nằm bên gối, hai mắt nhắm chặt, thân cuộn tròn, hẳn là đang ngủ.
Hả? Loạn Táng Cương này vẫn còn một con thỏ rừng sao? Còn biết tự đi tới đây?
Hắn nhẹ nhàng ngồi dậy, hơi dò xét vuốt lưng con thỏ nhỏ. Thỏ kia giật mình, lỗ tai rung rung rồi mở mắt, màu mắt cực nhạt phản chiếu bộ dáng đầu tóc bù xù lôi thôi của hắn.
Chết mất thôi. Ngụy Vô Tiện trong đầu suy nghĩ. Lam Trạm ơi, Lam Trạm à mau hiển linh đi.
Bé con này trông giống ngươi quá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất