Chương 3: Chìm nổi (B)
Nói xong, hắn để Giang Trừng lại một mình, trở vào lều, việc đầu tiên là nhóm một lò lửa, đốt trụi cả ngoại bào lẫn trung y. Trong lều hắn còn một rương quần áo, là Giang Yếm Ly lúc vừa đến đây, sợ hai bọn hắn một lòng lo chiến đấu, không chăm sóc cho bản thân, tự mình vào trong thành Lang Gia chọn và may. Quần áo sư tỷ may cho bọn hắn là chọn những nguyên liệu tốt nhất, ngay cả cái rương cũng làm bằng gỗ nặng trịch, Nguỵ Vô Tiện suốt ngày đào mộ, còn chưa dám mặc, đã để đó một thời gian rồi. Lúc này mở ra, một mùi đàn hương ập vào mặt, chắc là ép trong rương để thoát ẩm ngừa mọt.
Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên ngừng thở.
Mùi đàn hương kia vọt vào đầu hắn, lại được bao trùm bởi tầng tầng lớp lớp quần áo, bắt đầu vây kín lấy hắn, thế nhưng lại sinh ra một ảo giác được ôm chặt, không thể nào trốn được.
Mùi hương này là....
Giang Trừng ở bên ngoài lớn tiếng gọi tên hắn, sau đó một giọng nói rất dịu dàng kêu lên: "A Tiện, ta đến rồi".
Nguỵ Vô Tiện lập tức quên mất những suy nghĩ lan man kia ở trong đầu, vén mèn ra gặp Giang Yếm Ly.
Giang Yếm Ly ở hậu phương lo giúp việc bếp núc, ăn mặc rất đơn sơ, có lẽ cũng mệt mỏi gầy đi một chút, ngược lại nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện mặc đồ mới, tươi cười sờ đầu hắn, rồi kéo vai áo hắn cho thẳng, nói: "Thật là cao lớn", nghe Giang Trừng khịt mũi một cái. Giang Yếm Ly mang tới hai phần canh, bọn họ cũng biết Nguỵ Vô Tiện ở một mình trong lều là cái đức hạnh gì, nên chỉ đứng ăn bên cạnh một cái lều nhỏ dựng lên cho thủ vệ ở ban đêm. Lều dựng lên ở khắp xung quanh, ánh nắng chiếu rọi khiến Nguỵ Vô Tiện thấy ấm áp, không khí trong lành, dường như cũng không còn khó chịu như lúc sáng nữa. Giang Yếm Ly vẫn đang nói sắc mặt hắn không tốt, Giang Trừng ở bên cạnh chỉ nói không biết hắn ở bên ngoài quậy lung tung cái gì, Nguỵ Vô Tiện kêu lên một tiếng "Giang Trừng đi chết đi", rồi quấn lấy y đánh nhau, thấy Giang Yếm Ly bật cười, trước khi nàng thực sự muốn khuyên ngăn đã buông nhau ra.
Bọn hắn là hai thanh niên, ăn cơm cũng nhanh, gió cuốn mây tan một trận, xử lý sạch sẽ các thứ trong ngăn trên của cặp lồng. Nguỵ Vô Tiện thấy cặp lồng còn có ngăn thứ hai, đưa tay định mở ra, bị Giang Yếm Ly nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay một cái, chợt cười, vốn định hỏi một câu nàng còn muốn tặng cho ai, nhưng lại nghe đệ tử truyền tin báo lại, nói người phía tây và phía bắc đều đã đến đây, mời tiểu Giang tông chủ và Nguỵ công tử đi nghị sự.
Giang Yếm Ly thu dọn đồ ăn, nói một tiếng: "Mau đi đi".
Giang Trừng đứng dậy định đi, Nguỵ Vô Tiện nói: "Ta tiễn sư tỷ".
Giang Trừng liếc mắt trừng hắn một cái, Nguỵ Vô Tiện hoàn toàn không hay biết, ánh mắt khẽ lướt qua, nhìn vào ngăn thứ hai của cặp lồng, vì thế Giang Trừng cũng không trừng mắt nữa, thậm chí còn âm thầm gật đầu một cái.
Giang Yếm Ly nói: "Đừng tiễn, các ngươi bận rộn".
Nguỵ Vô Tiện chỉ một ngón tay vào Giang Trừng, cười nói: "Hắn bận, ta không bận".
Mọi việc giống như đã được giải quyết, Giang Trừng đi nghị sự, Nguỵ Vô Tiện đưa Giang Yếm Ly đi ra ngoài, đến ranh giới ngăn cách giữa các doanh trại, Giang Yếm Ly kiên quyết không cho hắn tiễn nữa, hắn cũng chỉ đành từ bỏ, xoay người trở về. Lần này hình như lại đến không ít người, trên đường đông đúc nhộn nhịp, đủ sắc màu của giáo phục các thế gia, Nguỵ Vô Tiện ngẩng đầu nhìn trời, đúng lúc lại thấy một vệt cầu vồng màu trắng băng ngang bầu trời quang đãng, hẳn là lại có khách phương xa đến.
Đến khi vòng qua khu vực ở chung của đệ tử một vài thế gia, có thể thấy trước cửa lều nghị sự dựng lên không ít lá cờ gia huy. Trên đường đi lúc nãy phát tán đủ loại tin hương, hết mùi này đến mùi khác ập vào mũi Nguỵ Vô Tiện, khiến hắn không khỏi che mũi, đổi sang con đường râm mát giữa các lều.
Không ngờ việc thay đổi này, khiến chạm mặt một người.
Một mùi đàn hương vô cùng quen thuộc xông vào khoang mũi, Nguỵ Vô Tiện đột ngột dừng lại, vừa ngước mắt lên, đã nhìn thấy một bóng người toàn thân mặc đồ trắng ở phía trước.
Hắn phát hiện hắn đột nhiên không nhận biết được Lam Vong Cơ.
Không chỉ có mùi đàn hương. Lam Vong Cơ đứng dưới mặt trời, ánh nắng lưu chuyển trên đuôi kiếm Tị Trần, sắc trắng quanh người y như thể sáng loá lên. Nhưng hắn ngửi thấy một làn gió giống như thổi qua rừng trúc tùng, rất trong lành, như tuyết, như mây, giống như một buổi bình minh phảng phất vừa hé mở, quá mức rét lạnh.
Trong phút chốc cả thế giới của Nguỵ Vô Tiện hoàn toàn là mùi hương của Lam Vong Cơ, ngập trời ngập đất.
Hắn theo bản năng lui một bước, không ngờ Lam Vong Cơ cũng lui một bước.
Giọng nói rất thanh khiết lại trầm thấp kia cất lên: "Ngươi....."
Nguỵ Vô Tiện không biết tại sao, nhưng hắn cảm thấy hắn biết Lam Vong Cơ đang do dự.
"Ta làm sao?" Hắn hỏi, nặn ra một nụ cười.
Lam Vong Cơ nhíu mày thật sâu. Y giống như là quyết định một điều gì đó, tiến lên một bước, không ngờ Nguỵ Vô Tiện cũng tiến lên một bước, thậm chí nâng tay lên muốn quàng lên cổ người ta.
Vì thế Lam Vong Cơ cách xa ra ba bước, mở to hai mắt.
Ánh nắng quá chói, màu mắt của y vốn nhạt, bị chiếu vào thế này, gần như biến thành hai viên ngọc lưu ly, bên trong tràn đầy vẻ khiếp sợ. Nguỵ Vô Tiện không nghĩ bị y phát hiện ra điểm khác thường của bản thân, biết Lam Vong Cơ không thích tiếp xúc với người khác, nếu mình tiến lên thì y chắc chắn sẽ lui lại, vì thế từng bước từng bước tiến lại gần, nhìn Lam Vong Cơ từng bước từng bước lùi về sau.
"Sao vậy hả?" hắn chọn một giọng điệu ngả ngớn, biết rõ còn cố hỏi, "Lam Trạm ngươi hôm nay quá kỳ quái".
"Ngươi..." Lam Vong Cơ cắn răng, bàn tay trong tay áo siết chặt thành quyền, "Ngươi tại sao...."
"Ta thế nào?"
"Ngươi... rõ ràng...."
"Ta rõ ràng?"
Lam Vong Cơ giống như bị hắn làm cho nghẹn họng, sau một hồi lâu không nói gì, ánh mắt biến đổi kịch liệt, không biết nghĩ tới chuyện gì. Nguỵ Vô Tiện không muốn dây dưa với y ở trên con đường nhỏ này, nên bước thêm mấy bước nữa, muốn ép y nhích ra bên ngoài, không ngờ Lam Vong Cơ đứng yên không đi, hắn đã nhấc chân bước, thành ra kéo gần khoảng cách giữa bọn hắn lại.
"....."
Hai mắt Nguỵ Vô Tiện nhìn thẳng, một chỗ vốn đã sưng tấy ở sau cổ đột nhiên nảy lên dữ dội, như thể chìm ngập trong mùi hương Càn Nguyên khắp người Lam Vong Cơ. Hồi lâu sau, vẫn là ánh mắt Lam Vong Cơ hơi dao động, phất tay áo bỏ đi.
Nguỵ Vô Tiện ở phía sau không khỏi cười lên một tiếng.
Mắt thấy người đã sắp đi ra bên ngoài, hắn cũng muốn đi, không ngờ mới vừa nhấc chân, giữa hai chân có một khối chất lỏng tích tụ đã lâu trong thân thể "ào" một cái, âm thầm chảy ra, dưới lớp quần áo mới tinh, làm ướt hết tiết khố của hắn.
Lần này không chỉ có mùi hương.
Bóng lưng Lam Vong Cơ đang đi ở phía trước hoàn toàn cứng đờ lại.
Nguỵ Vô Tiện gần như đứng không vững nữa, vịn vào một thân cây bên cạnh để chống đỡ thân hình, vừa mới hít một hơi để bình tĩnh lại, ngẩng đầu lên lại thấy Lam Vong Cơ ở trước mặt đang nhìn hắn, đôi mắt đẹp kia mở thật to, giống như một phỏng đoán nào đó đã được xác nhận, nhưng lại không thể tin vào điều mình tận mắt thấy. Nhịp thở của y cũng âm thầm rối loạn, đôi môi dường như hơi run rẩy.
Nguỵ Vô Tiện hít thật sâu một hơi, thấp gọng nói: "Ngươi đi đi".
Thế giới làm như im lặng trong một khoảnh khắc, sau đó Lam Vong Cơ xoay người rời đi.
***
Hắn đương nhiên không thể đi đến chỗ nghị sự, quay thẳng về lều của mình, lại tiếp tục trận pháp cách âm kia, sau đó ngã lên đống mền gối vẫn còn vương mùi dâm mỹ, lúc này ngón tay nhanh chóng ngựa quen đường cũ mò xuống giữa hai chân.
Quần áo cởi ra ở bên cạnh, lỏng lỏng lẻo lẻo vun thành một đống. Ngón tay Nguỵ Vô Tiện ra vào bên trong cơ thể, trong mũi tràn ngập mùi đàn hương thanh lãnh kia, trước mắt một hồi nhoáng qua những ngày tháng ở bên ngoài, một hồi nhoáng qua những hình ảnh xuân cung từng xem, không biết từ lúc nào, tất cả cảnh tượng đều biến thành Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ dưới ánh mặt trời nhìn hắn, màu mắt cực nhạt và trong veo, gương mặt giống như được chạm từ ngọc được khắc từ băng, hàng lông mi dày đẹp tạo thành bóng mờ bên dưới mắt, đôi môi muốn nói mà không nói, khẽ mở ra lại nhẹ nhàng khép vào.
Còn có Lam Vong Cơ ở trong động Đồ Lục Huyền Vũ, đáy mắt tối đen, trên người đẫm máu, tay khảy đàn. Sát ý từng bùng nổ trên người hắn rút lui như mọc cánh bay, sau đó mùi hương này tràn đến, trong suốt như sương giữa làn nước thối rữa và máu tanh còn sót lại, cùng tới tiếng đàn rất trầm thấp, làm cho hắn nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Còn có Lam Vong Cơ dưới ánh trăng, đứng trên mái ngói của Vân Thâm Bất Tri Xứ, sương đêm mong manh nhẹ nhàng chậm rãi chảy qua vạt áo của y. Giọng nói của y rơi vào tai Nguỵ Vô Tiện, nhưng Nguỵ Vô Tiện nghe không rõ, trong tai hắn chỉ có nhịp đập gần như vụn vỡ của chính mình.
".... A!"
Sau đó cao trào tới bất ngờ không kịp chuẩn bị. Nguỵ Vô Tiện vùi đầu vào trong đống quần áo ngập tràn mùi đàn hương đó, rên rỉ nghẹn ngào, nước mắt ướt khoé mi, dục vọng trong thân thể quấy nhiễu đến mức khiến hắn tuyệt vọng, nhưng rồi thực tuỷ biết vị, muốn ngừng mà không ngừng được.
Cuối cùng hắn nặng nề chìm vào giấc ngủ, đến khi tỉnh lại đã là trăng treo giữa trời. Không biết buổi nghị sự buổi chiều đã đi đến kết quả gì, trong doanh trại yên ắng, Giang Trừng cũng không nhắn gì cho hắn, nghĩ chắc không có chuyện gì lớn. Trong chậu than đầy tro tàn do đốt quần áo mấy canh giờ trước, Nguỵ Vô Tiện tìm một tấm khăn vải trắng sạch sẽ lau người, rửa mặt một hồi, nhìn vào gương thấy đôi mắt thâm đen, hai má hóp vào, không khỏi tự mình cười mình một tiếng.
Cười xong, dùng sợi dây đỏ cột sơ qua mái tóc, lôi ra một cái xẻng từ trong đống đồ tạp nham, đi xúc đất đào mồ.
Trong lều không có đèn, còn chưa đi được mấy bước, mũi chân đá phải một thứ gì đó. Nguỵ Vô Tiện ngồi xổm xuống, vén một góc màn cửa lều dày cui lên, nhìn thấy trên mặt đất có hai bình sứ trắng như làm bằng ngọc, để ngay sau tấm màn cửa lều, ngay trước rìa trận pháp mà hắn đã vẽ ra.
Hắn mở ra ngửi một cái, đã biết đó là cái gì. Hồi ở Vân Mộng, để đề phòng Ngu phu nhân trách phạt, hắn cũng từng ngự kiếm ra ngoài, mua Thanh tâm đan giúp mấy sư đệ tình triều đến đột ngột không kịp phòng ngừa.
Trên bình vẫn còn mùi đàn hương thoang thoảng, không cần đoán cũng biết là ai đưa tới.
Nguỵ Vô Tiện lắc lắc đầu, lòng thầm nói, Lam Trạm ơi là Lam Trạm, thế này thật sự là hiểu lầm quá rồi.
Hắn vừa nghĩ, vừa cất bình sứ vào trong ngực áo, xách cái xẻng đi vào bóng đêm.
Trận chiến kéo dài suốt mấy ngày liền, chỗ chôn người càng lúc càng xa hơn, Nguỵ Vô Tiện không thể ngự kiếm, trên vai vác cái xẻng, thà đi bộ còn hơn. Hắn đi một hơi khoảng bảy tám dặm, hoàn toàn đi vào vùng núi hoang dã, một trận gió thổi qua, ánh trăng tràn ra như suối từ giữa những đám mây, soi sáng vùng bình nguyên rộng lớn trước mặt, sương đêm lấp lánh như băng giá.
Trái tim hắn bỗng nhiên đập lỡ một nhịp.
Mộ không tìm thấy, xa xa dưới ánh trăng bóng hình kia đi tới, lưng đeo đàn tay cầm kiếm, mạt ngạch tung bay trong gió, trăng rọi màu mắt như hổ phách lưu ly, không phải là Lam Trạm hơn nửa đêm không biết vì sao đứng ngẩn người ở vùng đất hoang, thì còn có thể là ai?
Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên ngừng thở.
Mùi đàn hương kia vọt vào đầu hắn, lại được bao trùm bởi tầng tầng lớp lớp quần áo, bắt đầu vây kín lấy hắn, thế nhưng lại sinh ra một ảo giác được ôm chặt, không thể nào trốn được.
Mùi hương này là....
Giang Trừng ở bên ngoài lớn tiếng gọi tên hắn, sau đó một giọng nói rất dịu dàng kêu lên: "A Tiện, ta đến rồi".
Nguỵ Vô Tiện lập tức quên mất những suy nghĩ lan man kia ở trong đầu, vén mèn ra gặp Giang Yếm Ly.
Giang Yếm Ly ở hậu phương lo giúp việc bếp núc, ăn mặc rất đơn sơ, có lẽ cũng mệt mỏi gầy đi một chút, ngược lại nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện mặc đồ mới, tươi cười sờ đầu hắn, rồi kéo vai áo hắn cho thẳng, nói: "Thật là cao lớn", nghe Giang Trừng khịt mũi một cái. Giang Yếm Ly mang tới hai phần canh, bọn họ cũng biết Nguỵ Vô Tiện ở một mình trong lều là cái đức hạnh gì, nên chỉ đứng ăn bên cạnh một cái lều nhỏ dựng lên cho thủ vệ ở ban đêm. Lều dựng lên ở khắp xung quanh, ánh nắng chiếu rọi khiến Nguỵ Vô Tiện thấy ấm áp, không khí trong lành, dường như cũng không còn khó chịu như lúc sáng nữa. Giang Yếm Ly vẫn đang nói sắc mặt hắn không tốt, Giang Trừng ở bên cạnh chỉ nói không biết hắn ở bên ngoài quậy lung tung cái gì, Nguỵ Vô Tiện kêu lên một tiếng "Giang Trừng đi chết đi", rồi quấn lấy y đánh nhau, thấy Giang Yếm Ly bật cười, trước khi nàng thực sự muốn khuyên ngăn đã buông nhau ra.
Bọn hắn là hai thanh niên, ăn cơm cũng nhanh, gió cuốn mây tan một trận, xử lý sạch sẽ các thứ trong ngăn trên của cặp lồng. Nguỵ Vô Tiện thấy cặp lồng còn có ngăn thứ hai, đưa tay định mở ra, bị Giang Yếm Ly nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay một cái, chợt cười, vốn định hỏi một câu nàng còn muốn tặng cho ai, nhưng lại nghe đệ tử truyền tin báo lại, nói người phía tây và phía bắc đều đã đến đây, mời tiểu Giang tông chủ và Nguỵ công tử đi nghị sự.
Giang Yếm Ly thu dọn đồ ăn, nói một tiếng: "Mau đi đi".
Giang Trừng đứng dậy định đi, Nguỵ Vô Tiện nói: "Ta tiễn sư tỷ".
Giang Trừng liếc mắt trừng hắn một cái, Nguỵ Vô Tiện hoàn toàn không hay biết, ánh mắt khẽ lướt qua, nhìn vào ngăn thứ hai của cặp lồng, vì thế Giang Trừng cũng không trừng mắt nữa, thậm chí còn âm thầm gật đầu một cái.
Giang Yếm Ly nói: "Đừng tiễn, các ngươi bận rộn".
Nguỵ Vô Tiện chỉ một ngón tay vào Giang Trừng, cười nói: "Hắn bận, ta không bận".
Mọi việc giống như đã được giải quyết, Giang Trừng đi nghị sự, Nguỵ Vô Tiện đưa Giang Yếm Ly đi ra ngoài, đến ranh giới ngăn cách giữa các doanh trại, Giang Yếm Ly kiên quyết không cho hắn tiễn nữa, hắn cũng chỉ đành từ bỏ, xoay người trở về. Lần này hình như lại đến không ít người, trên đường đông đúc nhộn nhịp, đủ sắc màu của giáo phục các thế gia, Nguỵ Vô Tiện ngẩng đầu nhìn trời, đúng lúc lại thấy một vệt cầu vồng màu trắng băng ngang bầu trời quang đãng, hẳn là lại có khách phương xa đến.
Đến khi vòng qua khu vực ở chung của đệ tử một vài thế gia, có thể thấy trước cửa lều nghị sự dựng lên không ít lá cờ gia huy. Trên đường đi lúc nãy phát tán đủ loại tin hương, hết mùi này đến mùi khác ập vào mũi Nguỵ Vô Tiện, khiến hắn không khỏi che mũi, đổi sang con đường râm mát giữa các lều.
Không ngờ việc thay đổi này, khiến chạm mặt một người.
Một mùi đàn hương vô cùng quen thuộc xông vào khoang mũi, Nguỵ Vô Tiện đột ngột dừng lại, vừa ngước mắt lên, đã nhìn thấy một bóng người toàn thân mặc đồ trắng ở phía trước.
Hắn phát hiện hắn đột nhiên không nhận biết được Lam Vong Cơ.
Không chỉ có mùi đàn hương. Lam Vong Cơ đứng dưới mặt trời, ánh nắng lưu chuyển trên đuôi kiếm Tị Trần, sắc trắng quanh người y như thể sáng loá lên. Nhưng hắn ngửi thấy một làn gió giống như thổi qua rừng trúc tùng, rất trong lành, như tuyết, như mây, giống như một buổi bình minh phảng phất vừa hé mở, quá mức rét lạnh.
Trong phút chốc cả thế giới của Nguỵ Vô Tiện hoàn toàn là mùi hương của Lam Vong Cơ, ngập trời ngập đất.
Hắn theo bản năng lui một bước, không ngờ Lam Vong Cơ cũng lui một bước.
Giọng nói rất thanh khiết lại trầm thấp kia cất lên: "Ngươi....."
Nguỵ Vô Tiện không biết tại sao, nhưng hắn cảm thấy hắn biết Lam Vong Cơ đang do dự.
"Ta làm sao?" Hắn hỏi, nặn ra một nụ cười.
Lam Vong Cơ nhíu mày thật sâu. Y giống như là quyết định một điều gì đó, tiến lên một bước, không ngờ Nguỵ Vô Tiện cũng tiến lên một bước, thậm chí nâng tay lên muốn quàng lên cổ người ta.
Vì thế Lam Vong Cơ cách xa ra ba bước, mở to hai mắt.
Ánh nắng quá chói, màu mắt của y vốn nhạt, bị chiếu vào thế này, gần như biến thành hai viên ngọc lưu ly, bên trong tràn đầy vẻ khiếp sợ. Nguỵ Vô Tiện không nghĩ bị y phát hiện ra điểm khác thường của bản thân, biết Lam Vong Cơ không thích tiếp xúc với người khác, nếu mình tiến lên thì y chắc chắn sẽ lui lại, vì thế từng bước từng bước tiến lại gần, nhìn Lam Vong Cơ từng bước từng bước lùi về sau.
"Sao vậy hả?" hắn chọn một giọng điệu ngả ngớn, biết rõ còn cố hỏi, "Lam Trạm ngươi hôm nay quá kỳ quái".
"Ngươi..." Lam Vong Cơ cắn răng, bàn tay trong tay áo siết chặt thành quyền, "Ngươi tại sao...."
"Ta thế nào?"
"Ngươi... rõ ràng...."
"Ta rõ ràng?"
Lam Vong Cơ giống như bị hắn làm cho nghẹn họng, sau một hồi lâu không nói gì, ánh mắt biến đổi kịch liệt, không biết nghĩ tới chuyện gì. Nguỵ Vô Tiện không muốn dây dưa với y ở trên con đường nhỏ này, nên bước thêm mấy bước nữa, muốn ép y nhích ra bên ngoài, không ngờ Lam Vong Cơ đứng yên không đi, hắn đã nhấc chân bước, thành ra kéo gần khoảng cách giữa bọn hắn lại.
"....."
Hai mắt Nguỵ Vô Tiện nhìn thẳng, một chỗ vốn đã sưng tấy ở sau cổ đột nhiên nảy lên dữ dội, như thể chìm ngập trong mùi hương Càn Nguyên khắp người Lam Vong Cơ. Hồi lâu sau, vẫn là ánh mắt Lam Vong Cơ hơi dao động, phất tay áo bỏ đi.
Nguỵ Vô Tiện ở phía sau không khỏi cười lên một tiếng.
Mắt thấy người đã sắp đi ra bên ngoài, hắn cũng muốn đi, không ngờ mới vừa nhấc chân, giữa hai chân có một khối chất lỏng tích tụ đã lâu trong thân thể "ào" một cái, âm thầm chảy ra, dưới lớp quần áo mới tinh, làm ướt hết tiết khố của hắn.
Lần này không chỉ có mùi hương.
Bóng lưng Lam Vong Cơ đang đi ở phía trước hoàn toàn cứng đờ lại.
Nguỵ Vô Tiện gần như đứng không vững nữa, vịn vào một thân cây bên cạnh để chống đỡ thân hình, vừa mới hít một hơi để bình tĩnh lại, ngẩng đầu lên lại thấy Lam Vong Cơ ở trước mặt đang nhìn hắn, đôi mắt đẹp kia mở thật to, giống như một phỏng đoán nào đó đã được xác nhận, nhưng lại không thể tin vào điều mình tận mắt thấy. Nhịp thở của y cũng âm thầm rối loạn, đôi môi dường như hơi run rẩy.
Nguỵ Vô Tiện hít thật sâu một hơi, thấp gọng nói: "Ngươi đi đi".
Thế giới làm như im lặng trong một khoảnh khắc, sau đó Lam Vong Cơ xoay người rời đi.
***
Hắn đương nhiên không thể đi đến chỗ nghị sự, quay thẳng về lều của mình, lại tiếp tục trận pháp cách âm kia, sau đó ngã lên đống mền gối vẫn còn vương mùi dâm mỹ, lúc này ngón tay nhanh chóng ngựa quen đường cũ mò xuống giữa hai chân.
Quần áo cởi ra ở bên cạnh, lỏng lỏng lẻo lẻo vun thành một đống. Ngón tay Nguỵ Vô Tiện ra vào bên trong cơ thể, trong mũi tràn ngập mùi đàn hương thanh lãnh kia, trước mắt một hồi nhoáng qua những ngày tháng ở bên ngoài, một hồi nhoáng qua những hình ảnh xuân cung từng xem, không biết từ lúc nào, tất cả cảnh tượng đều biến thành Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ dưới ánh mặt trời nhìn hắn, màu mắt cực nhạt và trong veo, gương mặt giống như được chạm từ ngọc được khắc từ băng, hàng lông mi dày đẹp tạo thành bóng mờ bên dưới mắt, đôi môi muốn nói mà không nói, khẽ mở ra lại nhẹ nhàng khép vào.
Còn có Lam Vong Cơ ở trong động Đồ Lục Huyền Vũ, đáy mắt tối đen, trên người đẫm máu, tay khảy đàn. Sát ý từng bùng nổ trên người hắn rút lui như mọc cánh bay, sau đó mùi hương này tràn đến, trong suốt như sương giữa làn nước thối rữa và máu tanh còn sót lại, cùng tới tiếng đàn rất trầm thấp, làm cho hắn nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Còn có Lam Vong Cơ dưới ánh trăng, đứng trên mái ngói của Vân Thâm Bất Tri Xứ, sương đêm mong manh nhẹ nhàng chậm rãi chảy qua vạt áo của y. Giọng nói của y rơi vào tai Nguỵ Vô Tiện, nhưng Nguỵ Vô Tiện nghe không rõ, trong tai hắn chỉ có nhịp đập gần như vụn vỡ của chính mình.
".... A!"
Sau đó cao trào tới bất ngờ không kịp chuẩn bị. Nguỵ Vô Tiện vùi đầu vào trong đống quần áo ngập tràn mùi đàn hương đó, rên rỉ nghẹn ngào, nước mắt ướt khoé mi, dục vọng trong thân thể quấy nhiễu đến mức khiến hắn tuyệt vọng, nhưng rồi thực tuỷ biết vị, muốn ngừng mà không ngừng được.
Cuối cùng hắn nặng nề chìm vào giấc ngủ, đến khi tỉnh lại đã là trăng treo giữa trời. Không biết buổi nghị sự buổi chiều đã đi đến kết quả gì, trong doanh trại yên ắng, Giang Trừng cũng không nhắn gì cho hắn, nghĩ chắc không có chuyện gì lớn. Trong chậu than đầy tro tàn do đốt quần áo mấy canh giờ trước, Nguỵ Vô Tiện tìm một tấm khăn vải trắng sạch sẽ lau người, rửa mặt một hồi, nhìn vào gương thấy đôi mắt thâm đen, hai má hóp vào, không khỏi tự mình cười mình một tiếng.
Cười xong, dùng sợi dây đỏ cột sơ qua mái tóc, lôi ra một cái xẻng từ trong đống đồ tạp nham, đi xúc đất đào mồ.
Trong lều không có đèn, còn chưa đi được mấy bước, mũi chân đá phải một thứ gì đó. Nguỵ Vô Tiện ngồi xổm xuống, vén một góc màn cửa lều dày cui lên, nhìn thấy trên mặt đất có hai bình sứ trắng như làm bằng ngọc, để ngay sau tấm màn cửa lều, ngay trước rìa trận pháp mà hắn đã vẽ ra.
Hắn mở ra ngửi một cái, đã biết đó là cái gì. Hồi ở Vân Mộng, để đề phòng Ngu phu nhân trách phạt, hắn cũng từng ngự kiếm ra ngoài, mua Thanh tâm đan giúp mấy sư đệ tình triều đến đột ngột không kịp phòng ngừa.
Trên bình vẫn còn mùi đàn hương thoang thoảng, không cần đoán cũng biết là ai đưa tới.
Nguỵ Vô Tiện lắc lắc đầu, lòng thầm nói, Lam Trạm ơi là Lam Trạm, thế này thật sự là hiểu lầm quá rồi.
Hắn vừa nghĩ, vừa cất bình sứ vào trong ngực áo, xách cái xẻng đi vào bóng đêm.
Trận chiến kéo dài suốt mấy ngày liền, chỗ chôn người càng lúc càng xa hơn, Nguỵ Vô Tiện không thể ngự kiếm, trên vai vác cái xẻng, thà đi bộ còn hơn. Hắn đi một hơi khoảng bảy tám dặm, hoàn toàn đi vào vùng núi hoang dã, một trận gió thổi qua, ánh trăng tràn ra như suối từ giữa những đám mây, soi sáng vùng bình nguyên rộng lớn trước mặt, sương đêm lấp lánh như băng giá.
Trái tim hắn bỗng nhiên đập lỡ một nhịp.
Mộ không tìm thấy, xa xa dưới ánh trăng bóng hình kia đi tới, lưng đeo đàn tay cầm kiếm, mạt ngạch tung bay trong gió, trăng rọi màu mắt như hổ phách lưu ly, không phải là Lam Trạm hơn nửa đêm không biết vì sao đứng ngẩn người ở vùng đất hoang, thì còn có thể là ai?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất