Chương 1: Con bướm
Lam Vong Cơ và Giang Trừng đi điều tra trạm giám sát Kỳ Sơn Ôn thị, hết lần này đến lần khác có người nhanh chân đến trước, giết sạch toàn bộ tu sĩ Ôn gia gà chó cũng không tha.
Việc này người thì thấy mừng, người thì thấy lo. Với sự lãnh đạo của tứ đại tiên môn thế gia Cô Tô Lam thị, Thanh Hà Nhiếp Thị, Lan Lăng Kim thị, Vân Mộng Giang thị, cuộc chiến Xạ Nhật Chi Chinh nhằm chống lại Kỳ Sơn Ôn thị hoành hành bạo ngược, nhưng đã hơn bốn tháng rồi, vẫn cứ như vậy không có biến chuyển gì rõ ràng.
Sau đó mới biết đó là tác phẩm của đại đệ tử Vân Mộng Giang thị Nguỵ Vô Tiện vừa mới trở về sau khi mất tích.
Lúc đó với danh tiếng quang phong tế nguyệt đang dần lan truyền trong hàng ngũ chiến đấu chống lại Kỳ Sơn, Lam Vong Cơ lại ầm ĩ một trận với Nguỵ Vô Tiện, ở bên ngoài trạm dịch mà Ôn Trục Lưu và Ôn Triều đang ẩn náu chờ đợi hơn một canh giờ, nghe tiếng gào thảm thiết xuyên qua màn đêm, tiếng gió xào xạc hàng cây thổi bay mùi máu, mới nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng sánh vai nhau bước ra. Hai người bọn hắn tuy là đến báo thù nhà, nhưng trên mặt lại không có bao nhiêu thoải mái thực sự.
Giang Trừng thấy Lam Vong Cơ vẫn còn chờ ở đó, khẽ nhíu mày, tiến đến vài bước, làm như vô tình hữu ý chắn phía trước Nguỵ Vô Tiện, giọng điệu không tốt nói: "Lam nhị công tử, việc hôm nay đã tra xét xong, tại sao ngươi không trở về doanh trại thông báo tình hình chiến sự cho Lam tông chủ?"
Lam Vong Cơ đạm mạc đáp: "Tin tức đều do tu sĩ thông truyền". Y đi tới phía trước, lướt qua Giang Trừng, đến trước mặt Nguỵ Vô Tiện, con ngươi nhạt màu giống như bị ánh trăng nhuộm thành một sắc màu mơ ảo, thấp giọng hỏi: "Nguỵ Anh, mấy ngày nay, ngươi..."
Thế nào? Đi đâu? Có bị thương hay không? Lời vừa ra khỏi miệng Lam Vong Cơ, liền không biết làm thế nào để nói tiếp.
Ánh mắt Nguỵ Vô Tiện nhìn y tràn ngập cảm giác xa cách, như là đề phòng y, tay nắm cây sáo đen tinh xảo giấu trong ống tay áo rộng.
Y phát hiện làn da Nguỵ Vô Tiện tái nhợt, bờ vai thon gầy, tóc dài xoã ra, đôi mắt đen vốn dĩ sáng ngời bị một tầng sương mờ và huyết khí bao phủ, cánh môi mím lại, đối mặt với ánh nhìn mang cảm giác áp bách vô hình vốn có từ người y, chàng thiếu niên mặc hắc y này khẽ nhếch khoé môi, giống như muốn kéo ra thành một nụ cười chiếu lệ.
Lam Vong Cơ không muốn nhìn hắn cười như thế, vì vậy khuyên nhủ Nguỵ Vô Tiện: "Nguỵ Anh, Xạ Nhật Chi Chinh với ta mà nói là một cuộc khởi nghĩa, chống lại sự bạo ngược của Kỳ Sơn Ôn thị, không thể không làm, chứ không phải là tàn sát. Ngươi không phải đã đồng ý..."
Nụ cười chiếu lệ có ý xem thường kia rốt cuộc đã nở trên gương mặt vốn dĩ đẹp trai sáng lán đó, Nguỵ Vô Tiện kiêu ngạo liếc nhìn y, không chút do dự nói: "Không rảnh để mà khởi cái gì nghĩa," hắn dẫm lên bóng cây dưới ánh trăng đi về phía Giang Trừng, trong ánh mắt tán thành và ủng hộ của gia chủ trẻ tuổi mặc áo tím, nghiêng đầu lạnh lùng thoáng nhìn Lam Vong Cơ: "... ta là đang báo thù".
Trong nháy mắt, sắc mặt Lam Vong Cơ trở nên cực kỳ khó coi, trong ánh mắt tràn ra nỗi thất vọng thật lớn, nhanh chóng bị y đè nén xuống. Mà Nguỵ Vô Tiện và Giang Vãn Ngâm đã quay lưng về phía y, bỏ đi xa.
Đêm hôm đó Hàm Quang Quân không trở về doanh trại, chỉ truyền về tin tức con trai Ôn Triều của Ôn Nhược Hàn và "Hoá đan thủ" Ôn Trục Lưu đã đền tội. Gia chủ Cô Tô Trạch Vu Quân trắng đêm xử lý thông tin chiến sự từ các nơi gửi về giống như nước chảy cuồn cuộn không dứt, suy nghĩ đến mẻ đầu sứt trán suốt cả đêm, cho đến giờ thìn ngày hôm sau, Lam Vong Cơ mới trở về.
"Huynh trưởng, ta đã gặp Nguỵ Anh" Lam Vong Cơ không dùng bất kỳ một tính từ nào để mô tả những điều y mắt thấy tai nghe, trước nay y đều là như thế.
Cô Tô Lam thị tham dự Xạ Nhật Chi Chinh, nhưng cũng không lấy việc thu phục thôn tính đất đai Kỳ Sơn Ôn thị làm mục tiêu chiến đấu, mà là mang môn sinh đã được đào tạo thành nghĩa quân đến chi viện cho các chiến trường nguy cấp. Đã nhiều ngày Lam Hi Thần ở tạm trong phòng dành cho khách của thế gia để xử lý thông tin chiến sự, nghe Lam Vong Cơ kể chuyện Nguỵ Vô Tiện xuất hiện ở trạm dịch, cùng Giang tông chủ chính tay đâm chết kẻ thù Ôn Triều, cuối cùng trên mặt lộ vẻ thất thần.
"Vong Cơ, thần sắc ngươi không đúng, hay là Nguỵ công tử có chuyện gì?" Lam Hi Thần đặt bút xuống, khổ não xoa nhẹ mi tâm. Lam Vong Cơ ngồi đối diện bên kia bàn với hắn, tuy biểu tình vẫn thanh lãnh như mọi khi, nhưng ánh mắt lại cực kỳ cay đắng.
Lam Hi Thần tất nhiên biết rõ việc Lam Vong Cơ có hảo cảm với Nguỵ Vô Tiện, cho nên nghe nói Nguỵ Vô Tiện bị mất liên lạc lâu ngày rốt cuộc bình an trở về, Lam Vong Cơ lại không tỏ vẻ vui mừng, nên càng cảm thấy kỳ lạ.
Lam Vong Cơ rũ mắt nhìn xuống sa bàn nhỏ (mô hình thu nhỏ một khu vực) trên mặt bàn, ngón tay bất giác chỉ lên một nơi nào đó trên bản đồ, mới nói với Lam Hi Thần: "Hắn... nuôi dưỡng tà ám, sử dụng bùa ác linh để giết tu sĩ Ôn gia".
Thấy vẻ chua xót trong mắt y chợt loé lên rồi biến mất, Lam Hi Thần biết y cực kỳ lo lắng cho Nguỵ Vô Tiện, vì vậy đề nghị: "Nguỵ công tử trước nay thiên tư hơn người, dùng tới chiêu thuật quỷ đạo, sợ là trong thời gian mất tích xảy ra chuyện, ngươi có hỏi hắn nguyên do chưa?"
Ở trong mắt Lam Hi Thần, Lam Vong Cơ giống như là ủ rũ chán nản mà nói: "Đã hỏi, nhưng hắn không muốn trả lời".
Vị gia chủ trẻ tuổi vốn cảm thấy bản thân đã quen lao tâm khổ tứ này cũng phải thở dài một hơi, nhẹ nhàng an ủi nói: "Có lẽ tình huống lúc đó không thích hợp để hắn nói chuyện, dù sao cũng có người khác ở đó, huống hồ các ngươi đang ở trạm giám sát nguy hiểm khắp nơi". Lam Hi Thần với tay lấy một công văn đã viết xong xếp lại cho vào phong thư, đưa cho Lam Vong Cơ, hoà nhã nói: "Vong Cơ, hôm nay ngươi lại đến doanh trại của Vân Mộng, giao thông tin chiến sự này cho Giang tông chủ và Ngụy công tử, lấy được sự gật đầu đồng ý của bọn họ về các tin tức cơ mật trong bức thư, trở về giao cho ta".
Nói xong, hắn hơi hơi mỉm cười, động viên đệ đệ đang thất vọng: "Ngươi nhân cơ hội này, xem có nói chuyện được với Ngụy công tử lần nữa không. Hai người dù sao cũng là những chiến hữu từng trải qua đồng sinh cộng tử, ta luôn tin tưởng, hắn đối với ngươi cũng có khác biệt".
Ánh mắt Lam Vong Cơ hơi sáng lên, đứng dậy hành lễ với Lam Hi Thần: "Dạ, huynh trưởng".
Thanh niên mặc bạch y như tiên nhân hạ phàm xoay người định rời đi, bị Lam Hi Thần gọi lại, người nọ cười tủm tỉm lấy ra một rổ sơn trà căng tròn tươi rói ở dưới bàn: "Cái này do tiên môn thế gia ở đây mới tặng đến hôm nay. Ngươi mang đi cùng ăn với Nguỵ công tử, thế nào?"
***
Cuối giờ trưa, Lam Vong Cơ chân đạp kiếm bay đến nơi Vân Mộng Giang thị hạ trại. Ước chừng giờ cơm vừa qua, khói bếp tan đi, vài tu sĩ áo tím tụ thành nhóm hai ba người, hoặc sắp xếp lại vật tư, hoặc lau chùi binh khí, bầu không khí cũng không chết chóc lắm. Có người nhận ra giáo phục và tướng mạo của Lam Vong Cơ, y đưa bái thiếp cho quản sự đã quen mặt để trình lên tông chủ, cũng hỏi thăm vị trí lều của Nguỵ Vô Tiện, biết được người này ở sâu bên trong rừng phía tây doanh trại, liền xoay người đi về hướng rừng cây.
Bầu trời đầy nắng sáng trưng, nhưng trong rừng do cây cao và lá rộng, che khuất hầu hết ánh nắng nóng nực, càng đi vào trong, âm khí càng đậm.
Giữa rừng cây, y nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện ngồi dựa trên đỉnh một cây đa to bự rậm rạp, đôi mắt khép hờ, hình như đang ngủ trưa, mà có một nữ quỷ mặc áo đỏ và hung thi oán linh đứng dưới tán cây, giống như là bảo vệ hắn.
Trong lòng y hơi rung động, cố tình đạp lên những cành lá khô giòn, kêu: "Nguỵ Anh".
"Ủa? Lam Trạm à?" Nguỵ Vô Tiện vừa mở mắt một cái là cảnh giác ngay lập tức, liền sau đó cố ép mình rũ vai xuống, làm ra vẻ lười biếng. Lam Vong Cơ thấy vậy lông mày hơi nhúc nhích, không rõ tại sao hắn phải làm bộ làm tịch như thế, trong lòng hơi thắc mắc.
Nhưng y không hỏi, chỉ bước về phía trước, tà ám xung quanh như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào y, rồi lại kinh sợ bởi vì linh lực mạnh mẽ trên người y, không dám đến gần.
Nguỵ Vô Tiện làm như lười cử động, ngáp một cái, cười nói: "Ngươi đến làm gì?"
"Huynh trưởng gửi tặng" Lam Vong Cơ lấy ra một bao vải, mở dây rút ra, cho hắn thấy những trái sơn trà tròn trịa màu vàng cam bên trong.
"Lam Trạm, ngươi thế mà hiểu chuyện đấy!" Ánh mắt của thanh niên mặc hắc y sáng lên, từ trên cây nhảy xuống, thuận tay ra hiệu cho oán linh hung quỷ giống như là bảo tiêu lui xuống: "Lui hết vào sâu trong rừng cây đi, đừng cản trở".
Lông mày thanh niên mặc bạch y hơi nhíu lại, khẽ hỏi: "Tại sao ngươi dùng tà ám bảo vệ ngươi?" hoặc là nói, vì sao Nguỵ Anh lại muốn tà vật bảo vệ?
Vốn dĩ tâm tình rất tốt, cánh tay của chàng thanh niên đang vui vẻ nhận lấy sơn trà chợt cứng lại, ánh mắt hai người va vào nhau giữa bầu không khí ẩm ướt mát lạnh nơi rừng sâu. Thấy trong hồ nước sâu thẳm màu lưu ly không có nửa phần lửa giận, sự đề phòng chiến đấu của Nguỵ Vô Tiện giống như chạm vào một cục bông vô hình vô sắc, không thể dùng vũ lực, chỉ đành lúng túng né tránh ánh mắt thận trọng và lo âu kia, tựa vào thân cây lột vỏ trái sơn trà, vụng về nói: "Thuận tiện thôi, chỉ là vậy".
Nhưng Lam Vong Cơ không chịu từ bỏ, từ sau đêm hôm trước gặp lại Nguỵ Vô Tiện y đã phát hiện ra có chuyện không ổn, nhưng không nói ra được là cái gì khiến Nguỵ Vô Tiện thay đổi thái độ của hắn từ hào sảng nhiệt tình sang lãnh đạm đề phòng, y tiến tới một bước, làm cho Nguỵ Vô Tiện không thể không đối diện với câu hỏi của y: "Tại sao ngươi tu quỷ đạo? Ba tháng vừa rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Nguỵ Vô Tiện thong thả ung dung bỏ sơn trà vào miệng, dùng đôi mắt đen nhánh liếc nhìn y từ trên xuống dưới, nhai trái cây không nói một lời nào. Bọn hắn đã lâu không gặp nhau, lúc này im lặng đối mặt nhau, ai cũng không chịu nhường, Lam Vong Cơ mới nhận ra, chàng thiếu niên khí khái hào hùng hay giở trò vi phạm các điều cấm ở Vân Thâm Bất Tri Xứ năm nào đã không còn vẻ đơn thuần ban đầu nữa, khuôn mặt tuấn tú hiện giờ quá mức tái nhợt, đôi mày kiếm phi dương nhướng lên thành độ cong bực bội, nhìn thấy ánh mắt hắn là sự đề phòng và không vui.
Lúc ở Mộ Khệ Sơn, trên người Nguỵ Vô Tiện còn mang theo khí phách thiếu niên phóng túng không biết kềm chế, chỉ làm những việc hắn cảm thấy chính trực, chỉ nói những việc hắn thừa nhận chính trực, những kẻ ỷ mạnh này nọ khác của Kỳ Sơn hay là Ôn gia công tử, tất cả hắn đều không để vào mắt. Lam Vong Cơ làm sao có thể đồng ý với sự bốc đồng của hắn, nhưng không thể không công nhận, Nguỵ Vô Tiện như thế đầy sức hấp dẫn, mỗi khi ánh mắt thẳng thắn trong veo đó rơi trên người y, sẽ có một loại ngứa ngáy khó nhịn khó chống đỡ ở trong tim giống như móng vuốt của con mèo nhỏ cào cào trong lòng, khiến cho y vô thức muốn nhìn hắn chằm chằm, muốn đến gần hắn, muốn... cùng hắn làm chuyện thân mật hơn.
Những tâm tình này đều không thể nói ra khỏi miệng, nhưng dường như cũng vì bị đè nén dưới đáy lòng, không thổ lộ ra, không có thuốc giải, ngọn lửa cháy rực này càng không thể dập tắt được, càng cháy lan tràn, cuối cùng mỗi khi Nguỵ Vô Tiện nói với y một câu, y liền nóng nảy đến mức không thể kềm chế được, ngọn lửa bùng cháy đó như đang thiêu đốt sau lưng y, đốt cháy trái tim y.
Cảm giác hư ảo, nhưng thực sự đau đớn đến khủng khiếp, y không vui, vì vậy dùng giọng điệu nghiêm khắc nói với Nguỵ Vô Tiện: "Tu quỷ đạo, tổn hại thân thể, tổn hại tâm tính".
Mà trong lòng y lại gào thét: Rốt cuộc là ngươi đã bị gì? Cái người trước kia sánh vai chiến đấu cùng với ta đâu rồi?
"... Ngươi quản không được" Nguỵ Vô Tiện đẩy trả túi sơn trà vào tay y, xoay người bỏ đi.
Lam Vong Cơ muốn đuổi theo, nhưng bị Nguỵ Vô Tiện ra lệnh cho một đám tà linh cản đường. Thật lâu sau, y mới cất bước rời đi.
Ánh nắng ấm áp chiếu qua những đám lá cây rậm rạp in bóng xuống mặt đất, thành những đốm sáng rải rác, Lam Vong Cơ có chút mất mát bước đi vài bước, ống tay áo trắng như tuyết trong lúc vô tình quét qua một gốc cây sơn trà dại, làm kinh động một con bướm đang đậu.
Con bướm bay lên, ánh nắng xuyên qua cánh bướm, đường nét của con bướm giống như được dùng mực tàu và chu sa vẽ thật tỉ mỉ, lại chưa được tô một chút màu nào, khi bay lượn giống như ảnh ảo, có vẻ tinh xảo và hiếm thấy, là một con bướm có vân đen.
Nếu không phải khi đó ma xui quỷ khiến mà y đuổi theo con bướm kia rồi quay đầu lại, thì sẽ không nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện ngẩng cổ, bờ vai cứng đờ, tựa hồ quay lưng lại với toàn bộ thế gian, cố nén vẻ mặt đau tận tâm can.
- -- Trên người Nguỵ Vô Tiện tất nhiên có điều khác thường.
Trong lòng y chắc chắn, nhưng lại vì chắc chắn mà sầu lo. Y nghĩ, nếu lúc này Nguỵ Vô Tiện đã vô cùng đề phòng y, tuỳ tiện mở miệng hỏi, cũng không có được đáp án.
Cần phải điều tra rõ.
Việc này người thì thấy mừng, người thì thấy lo. Với sự lãnh đạo của tứ đại tiên môn thế gia Cô Tô Lam thị, Thanh Hà Nhiếp Thị, Lan Lăng Kim thị, Vân Mộng Giang thị, cuộc chiến Xạ Nhật Chi Chinh nhằm chống lại Kỳ Sơn Ôn thị hoành hành bạo ngược, nhưng đã hơn bốn tháng rồi, vẫn cứ như vậy không có biến chuyển gì rõ ràng.
Sau đó mới biết đó là tác phẩm của đại đệ tử Vân Mộng Giang thị Nguỵ Vô Tiện vừa mới trở về sau khi mất tích.
Lúc đó với danh tiếng quang phong tế nguyệt đang dần lan truyền trong hàng ngũ chiến đấu chống lại Kỳ Sơn, Lam Vong Cơ lại ầm ĩ một trận với Nguỵ Vô Tiện, ở bên ngoài trạm dịch mà Ôn Trục Lưu và Ôn Triều đang ẩn náu chờ đợi hơn một canh giờ, nghe tiếng gào thảm thiết xuyên qua màn đêm, tiếng gió xào xạc hàng cây thổi bay mùi máu, mới nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng sánh vai nhau bước ra. Hai người bọn hắn tuy là đến báo thù nhà, nhưng trên mặt lại không có bao nhiêu thoải mái thực sự.
Giang Trừng thấy Lam Vong Cơ vẫn còn chờ ở đó, khẽ nhíu mày, tiến đến vài bước, làm như vô tình hữu ý chắn phía trước Nguỵ Vô Tiện, giọng điệu không tốt nói: "Lam nhị công tử, việc hôm nay đã tra xét xong, tại sao ngươi không trở về doanh trại thông báo tình hình chiến sự cho Lam tông chủ?"
Lam Vong Cơ đạm mạc đáp: "Tin tức đều do tu sĩ thông truyền". Y đi tới phía trước, lướt qua Giang Trừng, đến trước mặt Nguỵ Vô Tiện, con ngươi nhạt màu giống như bị ánh trăng nhuộm thành một sắc màu mơ ảo, thấp giọng hỏi: "Nguỵ Anh, mấy ngày nay, ngươi..."
Thế nào? Đi đâu? Có bị thương hay không? Lời vừa ra khỏi miệng Lam Vong Cơ, liền không biết làm thế nào để nói tiếp.
Ánh mắt Nguỵ Vô Tiện nhìn y tràn ngập cảm giác xa cách, như là đề phòng y, tay nắm cây sáo đen tinh xảo giấu trong ống tay áo rộng.
Y phát hiện làn da Nguỵ Vô Tiện tái nhợt, bờ vai thon gầy, tóc dài xoã ra, đôi mắt đen vốn dĩ sáng ngời bị một tầng sương mờ và huyết khí bao phủ, cánh môi mím lại, đối mặt với ánh nhìn mang cảm giác áp bách vô hình vốn có từ người y, chàng thiếu niên mặc hắc y này khẽ nhếch khoé môi, giống như muốn kéo ra thành một nụ cười chiếu lệ.
Lam Vong Cơ không muốn nhìn hắn cười như thế, vì vậy khuyên nhủ Nguỵ Vô Tiện: "Nguỵ Anh, Xạ Nhật Chi Chinh với ta mà nói là một cuộc khởi nghĩa, chống lại sự bạo ngược của Kỳ Sơn Ôn thị, không thể không làm, chứ không phải là tàn sát. Ngươi không phải đã đồng ý..."
Nụ cười chiếu lệ có ý xem thường kia rốt cuộc đã nở trên gương mặt vốn dĩ đẹp trai sáng lán đó, Nguỵ Vô Tiện kiêu ngạo liếc nhìn y, không chút do dự nói: "Không rảnh để mà khởi cái gì nghĩa," hắn dẫm lên bóng cây dưới ánh trăng đi về phía Giang Trừng, trong ánh mắt tán thành và ủng hộ của gia chủ trẻ tuổi mặc áo tím, nghiêng đầu lạnh lùng thoáng nhìn Lam Vong Cơ: "... ta là đang báo thù".
Trong nháy mắt, sắc mặt Lam Vong Cơ trở nên cực kỳ khó coi, trong ánh mắt tràn ra nỗi thất vọng thật lớn, nhanh chóng bị y đè nén xuống. Mà Nguỵ Vô Tiện và Giang Vãn Ngâm đã quay lưng về phía y, bỏ đi xa.
Đêm hôm đó Hàm Quang Quân không trở về doanh trại, chỉ truyền về tin tức con trai Ôn Triều của Ôn Nhược Hàn và "Hoá đan thủ" Ôn Trục Lưu đã đền tội. Gia chủ Cô Tô Trạch Vu Quân trắng đêm xử lý thông tin chiến sự từ các nơi gửi về giống như nước chảy cuồn cuộn không dứt, suy nghĩ đến mẻ đầu sứt trán suốt cả đêm, cho đến giờ thìn ngày hôm sau, Lam Vong Cơ mới trở về.
"Huynh trưởng, ta đã gặp Nguỵ Anh" Lam Vong Cơ không dùng bất kỳ một tính từ nào để mô tả những điều y mắt thấy tai nghe, trước nay y đều là như thế.
Cô Tô Lam thị tham dự Xạ Nhật Chi Chinh, nhưng cũng không lấy việc thu phục thôn tính đất đai Kỳ Sơn Ôn thị làm mục tiêu chiến đấu, mà là mang môn sinh đã được đào tạo thành nghĩa quân đến chi viện cho các chiến trường nguy cấp. Đã nhiều ngày Lam Hi Thần ở tạm trong phòng dành cho khách của thế gia để xử lý thông tin chiến sự, nghe Lam Vong Cơ kể chuyện Nguỵ Vô Tiện xuất hiện ở trạm dịch, cùng Giang tông chủ chính tay đâm chết kẻ thù Ôn Triều, cuối cùng trên mặt lộ vẻ thất thần.
"Vong Cơ, thần sắc ngươi không đúng, hay là Nguỵ công tử có chuyện gì?" Lam Hi Thần đặt bút xuống, khổ não xoa nhẹ mi tâm. Lam Vong Cơ ngồi đối diện bên kia bàn với hắn, tuy biểu tình vẫn thanh lãnh như mọi khi, nhưng ánh mắt lại cực kỳ cay đắng.
Lam Hi Thần tất nhiên biết rõ việc Lam Vong Cơ có hảo cảm với Nguỵ Vô Tiện, cho nên nghe nói Nguỵ Vô Tiện bị mất liên lạc lâu ngày rốt cuộc bình an trở về, Lam Vong Cơ lại không tỏ vẻ vui mừng, nên càng cảm thấy kỳ lạ.
Lam Vong Cơ rũ mắt nhìn xuống sa bàn nhỏ (mô hình thu nhỏ một khu vực) trên mặt bàn, ngón tay bất giác chỉ lên một nơi nào đó trên bản đồ, mới nói với Lam Hi Thần: "Hắn... nuôi dưỡng tà ám, sử dụng bùa ác linh để giết tu sĩ Ôn gia".
Thấy vẻ chua xót trong mắt y chợt loé lên rồi biến mất, Lam Hi Thần biết y cực kỳ lo lắng cho Nguỵ Vô Tiện, vì vậy đề nghị: "Nguỵ công tử trước nay thiên tư hơn người, dùng tới chiêu thuật quỷ đạo, sợ là trong thời gian mất tích xảy ra chuyện, ngươi có hỏi hắn nguyên do chưa?"
Ở trong mắt Lam Hi Thần, Lam Vong Cơ giống như là ủ rũ chán nản mà nói: "Đã hỏi, nhưng hắn không muốn trả lời".
Vị gia chủ trẻ tuổi vốn cảm thấy bản thân đã quen lao tâm khổ tứ này cũng phải thở dài một hơi, nhẹ nhàng an ủi nói: "Có lẽ tình huống lúc đó không thích hợp để hắn nói chuyện, dù sao cũng có người khác ở đó, huống hồ các ngươi đang ở trạm giám sát nguy hiểm khắp nơi". Lam Hi Thần với tay lấy một công văn đã viết xong xếp lại cho vào phong thư, đưa cho Lam Vong Cơ, hoà nhã nói: "Vong Cơ, hôm nay ngươi lại đến doanh trại của Vân Mộng, giao thông tin chiến sự này cho Giang tông chủ và Ngụy công tử, lấy được sự gật đầu đồng ý của bọn họ về các tin tức cơ mật trong bức thư, trở về giao cho ta".
Nói xong, hắn hơi hơi mỉm cười, động viên đệ đệ đang thất vọng: "Ngươi nhân cơ hội này, xem có nói chuyện được với Ngụy công tử lần nữa không. Hai người dù sao cũng là những chiến hữu từng trải qua đồng sinh cộng tử, ta luôn tin tưởng, hắn đối với ngươi cũng có khác biệt".
Ánh mắt Lam Vong Cơ hơi sáng lên, đứng dậy hành lễ với Lam Hi Thần: "Dạ, huynh trưởng".
Thanh niên mặc bạch y như tiên nhân hạ phàm xoay người định rời đi, bị Lam Hi Thần gọi lại, người nọ cười tủm tỉm lấy ra một rổ sơn trà căng tròn tươi rói ở dưới bàn: "Cái này do tiên môn thế gia ở đây mới tặng đến hôm nay. Ngươi mang đi cùng ăn với Nguỵ công tử, thế nào?"
***
Cuối giờ trưa, Lam Vong Cơ chân đạp kiếm bay đến nơi Vân Mộng Giang thị hạ trại. Ước chừng giờ cơm vừa qua, khói bếp tan đi, vài tu sĩ áo tím tụ thành nhóm hai ba người, hoặc sắp xếp lại vật tư, hoặc lau chùi binh khí, bầu không khí cũng không chết chóc lắm. Có người nhận ra giáo phục và tướng mạo của Lam Vong Cơ, y đưa bái thiếp cho quản sự đã quen mặt để trình lên tông chủ, cũng hỏi thăm vị trí lều của Nguỵ Vô Tiện, biết được người này ở sâu bên trong rừng phía tây doanh trại, liền xoay người đi về hướng rừng cây.
Bầu trời đầy nắng sáng trưng, nhưng trong rừng do cây cao và lá rộng, che khuất hầu hết ánh nắng nóng nực, càng đi vào trong, âm khí càng đậm.
Giữa rừng cây, y nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện ngồi dựa trên đỉnh một cây đa to bự rậm rạp, đôi mắt khép hờ, hình như đang ngủ trưa, mà có một nữ quỷ mặc áo đỏ và hung thi oán linh đứng dưới tán cây, giống như là bảo vệ hắn.
Trong lòng y hơi rung động, cố tình đạp lên những cành lá khô giòn, kêu: "Nguỵ Anh".
"Ủa? Lam Trạm à?" Nguỵ Vô Tiện vừa mở mắt một cái là cảnh giác ngay lập tức, liền sau đó cố ép mình rũ vai xuống, làm ra vẻ lười biếng. Lam Vong Cơ thấy vậy lông mày hơi nhúc nhích, không rõ tại sao hắn phải làm bộ làm tịch như thế, trong lòng hơi thắc mắc.
Nhưng y không hỏi, chỉ bước về phía trước, tà ám xung quanh như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào y, rồi lại kinh sợ bởi vì linh lực mạnh mẽ trên người y, không dám đến gần.
Nguỵ Vô Tiện làm như lười cử động, ngáp một cái, cười nói: "Ngươi đến làm gì?"
"Huynh trưởng gửi tặng" Lam Vong Cơ lấy ra một bao vải, mở dây rút ra, cho hắn thấy những trái sơn trà tròn trịa màu vàng cam bên trong.
"Lam Trạm, ngươi thế mà hiểu chuyện đấy!" Ánh mắt của thanh niên mặc hắc y sáng lên, từ trên cây nhảy xuống, thuận tay ra hiệu cho oán linh hung quỷ giống như là bảo tiêu lui xuống: "Lui hết vào sâu trong rừng cây đi, đừng cản trở".
Lông mày thanh niên mặc bạch y hơi nhíu lại, khẽ hỏi: "Tại sao ngươi dùng tà ám bảo vệ ngươi?" hoặc là nói, vì sao Nguỵ Anh lại muốn tà vật bảo vệ?
Vốn dĩ tâm tình rất tốt, cánh tay của chàng thanh niên đang vui vẻ nhận lấy sơn trà chợt cứng lại, ánh mắt hai người va vào nhau giữa bầu không khí ẩm ướt mát lạnh nơi rừng sâu. Thấy trong hồ nước sâu thẳm màu lưu ly không có nửa phần lửa giận, sự đề phòng chiến đấu của Nguỵ Vô Tiện giống như chạm vào một cục bông vô hình vô sắc, không thể dùng vũ lực, chỉ đành lúng túng né tránh ánh mắt thận trọng và lo âu kia, tựa vào thân cây lột vỏ trái sơn trà, vụng về nói: "Thuận tiện thôi, chỉ là vậy".
Nhưng Lam Vong Cơ không chịu từ bỏ, từ sau đêm hôm trước gặp lại Nguỵ Vô Tiện y đã phát hiện ra có chuyện không ổn, nhưng không nói ra được là cái gì khiến Nguỵ Vô Tiện thay đổi thái độ của hắn từ hào sảng nhiệt tình sang lãnh đạm đề phòng, y tiến tới một bước, làm cho Nguỵ Vô Tiện không thể không đối diện với câu hỏi của y: "Tại sao ngươi tu quỷ đạo? Ba tháng vừa rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Nguỵ Vô Tiện thong thả ung dung bỏ sơn trà vào miệng, dùng đôi mắt đen nhánh liếc nhìn y từ trên xuống dưới, nhai trái cây không nói một lời nào. Bọn hắn đã lâu không gặp nhau, lúc này im lặng đối mặt nhau, ai cũng không chịu nhường, Lam Vong Cơ mới nhận ra, chàng thiếu niên khí khái hào hùng hay giở trò vi phạm các điều cấm ở Vân Thâm Bất Tri Xứ năm nào đã không còn vẻ đơn thuần ban đầu nữa, khuôn mặt tuấn tú hiện giờ quá mức tái nhợt, đôi mày kiếm phi dương nhướng lên thành độ cong bực bội, nhìn thấy ánh mắt hắn là sự đề phòng và không vui.
Lúc ở Mộ Khệ Sơn, trên người Nguỵ Vô Tiện còn mang theo khí phách thiếu niên phóng túng không biết kềm chế, chỉ làm những việc hắn cảm thấy chính trực, chỉ nói những việc hắn thừa nhận chính trực, những kẻ ỷ mạnh này nọ khác của Kỳ Sơn hay là Ôn gia công tử, tất cả hắn đều không để vào mắt. Lam Vong Cơ làm sao có thể đồng ý với sự bốc đồng của hắn, nhưng không thể không công nhận, Nguỵ Vô Tiện như thế đầy sức hấp dẫn, mỗi khi ánh mắt thẳng thắn trong veo đó rơi trên người y, sẽ có một loại ngứa ngáy khó nhịn khó chống đỡ ở trong tim giống như móng vuốt của con mèo nhỏ cào cào trong lòng, khiến cho y vô thức muốn nhìn hắn chằm chằm, muốn đến gần hắn, muốn... cùng hắn làm chuyện thân mật hơn.
Những tâm tình này đều không thể nói ra khỏi miệng, nhưng dường như cũng vì bị đè nén dưới đáy lòng, không thổ lộ ra, không có thuốc giải, ngọn lửa cháy rực này càng không thể dập tắt được, càng cháy lan tràn, cuối cùng mỗi khi Nguỵ Vô Tiện nói với y một câu, y liền nóng nảy đến mức không thể kềm chế được, ngọn lửa bùng cháy đó như đang thiêu đốt sau lưng y, đốt cháy trái tim y.
Cảm giác hư ảo, nhưng thực sự đau đớn đến khủng khiếp, y không vui, vì vậy dùng giọng điệu nghiêm khắc nói với Nguỵ Vô Tiện: "Tu quỷ đạo, tổn hại thân thể, tổn hại tâm tính".
Mà trong lòng y lại gào thét: Rốt cuộc là ngươi đã bị gì? Cái người trước kia sánh vai chiến đấu cùng với ta đâu rồi?
"... Ngươi quản không được" Nguỵ Vô Tiện đẩy trả túi sơn trà vào tay y, xoay người bỏ đi.
Lam Vong Cơ muốn đuổi theo, nhưng bị Nguỵ Vô Tiện ra lệnh cho một đám tà linh cản đường. Thật lâu sau, y mới cất bước rời đi.
Ánh nắng ấm áp chiếu qua những đám lá cây rậm rạp in bóng xuống mặt đất, thành những đốm sáng rải rác, Lam Vong Cơ có chút mất mát bước đi vài bước, ống tay áo trắng như tuyết trong lúc vô tình quét qua một gốc cây sơn trà dại, làm kinh động một con bướm đang đậu.
Con bướm bay lên, ánh nắng xuyên qua cánh bướm, đường nét của con bướm giống như được dùng mực tàu và chu sa vẽ thật tỉ mỉ, lại chưa được tô một chút màu nào, khi bay lượn giống như ảnh ảo, có vẻ tinh xảo và hiếm thấy, là một con bướm có vân đen.
Nếu không phải khi đó ma xui quỷ khiến mà y đuổi theo con bướm kia rồi quay đầu lại, thì sẽ không nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện ngẩng cổ, bờ vai cứng đờ, tựa hồ quay lưng lại với toàn bộ thế gian, cố nén vẻ mặt đau tận tâm can.
- -- Trên người Nguỵ Vô Tiện tất nhiên có điều khác thường.
Trong lòng y chắc chắn, nhưng lại vì chắc chắn mà sầu lo. Y nghĩ, nếu lúc này Nguỵ Vô Tiện đã vô cùng đề phòng y, tuỳ tiện mở miệng hỏi, cũng không có được đáp án.
Cần phải điều tra rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất