Chương 15: Ly hợp (B)
Nguỵ Vô Tiện đạp mạnh hai chân, bơi nhanh qua một rừng xương trắng hếu khổng lồ dưới đáy hồ, gần như theo bản năng cảm nhận được nơi phát ra nguồn oán khí mãnh liệt kia. Hiện giờ hắn đã có thể tiếp nhận oán khí mà không gặp trở ngại gì, ngón tay đụng vào chuôi kiếm đó, lập tức oán lực cuồn cuộn không dứt truyền vào kinh mạch của hắn qua đầu ngón tay, chạy vòng quanh khắp người hắn. Lúc này hắn cực kỳ mạnh mẽ, những tà ám lệ quỷ lưu lạc chưa tiêu tán trên thế gian đều nghe hiệu lệnh của hắn, nhưng hắn cũng lạnh cực kỳ, cảm giác cáu kỉnh, bất kỳ một việc nhỏ xíu gì cũng có thể làm hắn tức giận ngập trời.
Thật quen thuộc, tiếng đàn của Lam Vong Cơ bất ngờ vang lên nhiều lần trong đầu hắn. Hắn không phải là không hiểu nỗi lo lắng của đối phương, nhưng chỉ giới hạn là hiểu được, không bao gồm việc tiếp nhận.
Thứ hắn tiếp nhận chính là binh phù Vân Mộng Giang thị, hắn có trách nhiệm bảo vệ Vân Mộng Giang thị, hắn cần phải mạnh hơn, nắm giữ càng nhiều sức mạnh hơn mới được. Nghĩ đến đây, hắn nín thở ngưng thần, buông bỏ linh thức, giống như ôm một cô nhi lưu lạc khắp nơi, đem tất cả những oán niệm, hối hận, nguyền rủa đang gào thét ôm vào trong lòng.
Lam Vong Cơ lo lắng sốt ruột đứng lặng bên bờ hồ, trong lòng lặng lẽ đếm thời gian, rốt cuộc chờ gần hết nửa khắc mới thấy Nguỵ Vô Tiện trồi lên khỏi mặt nước.
Nguỵ Vô Tiện cao hứng phấn khởi ôm một thanh trường kiếm bằng sắt đen, cả người ướt đẫm nắm lấy bàn tay Lam Vong Cơ đưa ra để leo lên bờ hồ. Ngón tay Nguỵ Vô Tiện lạnh đến doạ người, thứ làm y ngạc nhiên hơn nữa chính là đôi mắt.
Đôi mắt bình thường luôn linh động như các vì sao kia gần như hoàn toàn bị nhiễm oán khí trở nên đen như mực, đồng tử đỏ như ác quỷ Tu La, nhưng Nguỵ Vô Tiện hồn nhiên không phát hiện ra, mặt mày hớn hở nói với Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, bảo vệ ta nha! Ta ở đây luyện hoá thanh tà kiếm này, chỉ cần có nó, việc triệu hoán đám hung thi từ con số 0 sẽ không còn là vấn đề nữa!"
Điều khiến Nguỵ Vô Tiện bất ngờ chính là, Lam Vong Cơ thế nhưng nắm chặt cổ tay hắn, trầm giọng ngăn cản: "Nguỵ Anh, buông kiếm".
"Lam Trạm, ngươi làm sao vậy?" Nguỵ Vô Tiện lập tức không vui nói: "Là ngươi nói muốn cùng ta đi tới đây tìm thanh kiếm này, kết quả vẫn là khinh thường ta tu tập quỷ đạo sao? Buông tay".
Lam Vong Cơ trừng mắt nhìn hắn, ngón tay siết chặt: "Ngươi không khống chế nổi, không được".
"Oán lực trong thân thể ta không đủ, đương nhiên phải tìm đến thứ có đủ oán lực để thay ta áp chế hung quỷ. Như vậy có gì sai chứ?" Nguỵ Vô Tiện khinh miệt nghiêng đầu nói: "Khống chế không nổi? Để cho thứ này nhận chủ không phải là được rồi sao?"
Nguỵ Vô Tiện để cổ tay trái sát vào mũi kiếm, thản nhiên rạch một đường dài cho chảy máu.
"Nguỵ Anh!" Lam Vong Cơ nổi giận, nỗ lực phá huỷ thanh kiếm sắt trong tay Nguỵ Vô Tiện.
Hung kiếm rớt xuống đất kêu leng keng, nhưng vật kia đã hút no máu tươi của Nguỵ Vô Tiện rồi, oán khí ngược lại bị kích thích nên lại càng thêm nồng đậm.
Nguỵ Vô Tiện làm như hoàn toàn không cảm thấy đau, nhìn Lam Vong Cơ đau lòng nâng cổ tay trái máu me đầm đìa của hắn, xé ống tay áo trắng tinh xuống để băng bó, thậm chí không chút do dự tháo mạt ngạch của mình xuống để băng chặt cổ tay nhằm cầm máu cho hắn.
Lớp vải trắng tinh bị máu nhuộm đỏ dần, Nguỵ Vô Tiện lại cười tủm tỉm nhìn y, giọng điệu cuồng vọng nói: "Nhận chủ là được rồi. Từ đây, trong thiên hạ ai dám đối địch với ta nữa?"
Lam Vong Cơ bị giọng điệu vô tâm vô phế của hắn làm cho tức giận đến bốc hoả, lạnh giọng cảnh cáo: "Ngươi không có kim đan, thanh kiếm giết người này sẽ khiến cho oán lực mà ngươi vất vả khống chế trở nên mất kiểm soát!"
Nụ cười của Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên cứng đờ, dùng ánh mắt cực kỳ xa lạ nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ nhận ra mình lỡ lời, theo bản năng buông tay hắn ra.
Nguỵ Vô Tiện đột nhiên cảm thấy đau đầu, ngón tay ấn vào huyệt Thái dương, sự oán hận trong mắt rút đi đồng thời cảm thấy khí tức lạnh lẽo âm thầm len lỏi trong kinh mạch của hắn, lạnh đến mức cả người run rẩy, nhưng lại không thể không ngẩng đầu ưỡn ngực đối diện với ánh mắt chăm chú của Lam Vong Cơ.
Hai người im lặng đối mặt, lâu như thể cả trăm năm trôi qua, Nguỵ Vô Tiện lui ra phía sau một bước, nhịp tim chậm chạp như thể gặp phải cơn khủng hoảng nặng nề nhất trong cuộc đời trở nên kích động điên cuồng, dòng máu khắp toàn thân hắn gột rửa từng mạch máu khiến cả người tê dại. Nhưng hắn vẫn đứng thẳng tắp, không xoay người bỏ chạy.
Trốn cũng trốn không được, hắn không quên chỗ này là sâu bên trong của một sơn động kín mít.
"Ngươi đã sớm biết?" Thật lâu sau, hắn dùng giọng nói khô khốc như cát nhám để chất vấn.
Lam Vong Cơ rũ mắt xuống, đôi mày kiếm phi dương tuấn tú hơi nhíu lại, rồi nói: "Lúc biết được linh lực ngươi có tổn hại... ta điều tra qua trạm giám sát Ôn gia ở Di Lăng, gặp Ôn Tình đại phu".
Nguỵ Vô Tiện giận tím mặt, cao giọng ép hỏi: "Cho nên ngươi mới tốt với ta một cách khó hiểu, mang ta ngự kiếm, ở chiến trường che chắn phía trước cho ta, đều là bởi vì biết ta không có kim đan?"
Lời vừa nói ra đồng thời hắn cảm thấy có chút hối hận nào đó, nhưng lại thất vọng về Lam Vong Cơ nhiều hơn. Tưởng tượng nguyên nhân Lam Vong Cơ giúp hắn chỉ vì biết sự thật, sợ hắn không có linh lực ở chiến trường gây phiền phức, đều không phải là vì có hảo cảm với hắn, muốn có mối quan hệ bạn bè với hắn, đầu liền đau như búa bổ, trái tim như biến mất trong không khí, ngực thủng một lổ to, dòng máu lạnh xuyên qua.
Lam Vong Cơ do dự một lát, đôi mắt nhạt màu phản chiếu hình ảnh thân thể ướt đẫm chật vật của Nguỵ Vô Tiện: "... Ừm"
Nguỵ Vô Tiện nhìn y chằm chằm, chậm rãi cúi người nhặt thanh kiếm bằng sắt đen trong mặt đất, vừa chạm vào thanh tà kiếm thuộc về mình kia, oán lực vốn dĩ có thể được thiết lập thông qua áp chế thần thức để ngăn cản sự phòng ngự đã hoàn toàn mất đi hiệu lực, vô số tiếng kêu rên trước khi chết của oán linh, tiếng thét đau đớn chói tai, tiếng nguyền rủa hối hận giống như cơn sóng thần quét qua người hắn. Da thịt chàng thanh niên lạnh đến tái nhợt, lần thứ hai đôi mắt nhiễm màu đỏ như máu đầy lệ khí, bên tai hắn tràn ngập thanh âm ầm ĩ, gần như không nghe thấy chính mình hờn dỗi nói: "Vậy thì quên đi".
"Nguỵ Anh, buông kiếm xuống" giọng nói mang theo vẻ lo lắng cảnh báo của Lam Vong Cơ giống như truyền tới từ một nơi rất xa, "Oán khí của ngươi đang mất khống chế".
"Ngươi đừng động vào ta!" Nguỵ Vô Tiện rống lên, hắn lui lại một bước, hơi hơi hạ thấp trọng tâm, giống như con thú bị bao vây có ý định xoay người bỏ chạy.
Hắn làm vậy, nhưng bước chân của nam nhân mặc bạch y còn nhanh hơn hắn, tứ chi vừa giao nhau bọn hắn liền động thủ trong chớp mắt. Sợi dây đàn mang theo linh lực màu trắng bạc quấn lấy thanh tà kiếm quẳng ra, cắm phập vào vách núi phát ra tiếng vọng chói tai, Lam Vong Cơ không quan tâm hắn giãy giụa chân tay, đá cũng được, đấm cũng được, thậm chí vung nắm đấm lên cả khuôn mặt tuyệt đẹp kia, Lam Vong Cơ đều làm lơ hết, chỉ kiên trì cố gắng giữ chặt eo lưng hắn, hai người ôm nhau trong tư thế kỳ quặc ngã ngồi thật mạnh xuống mặt đất.
Đầu gối Nguỵ Vô Tiện gõ mạnh xuống nền đá cứng, bị ăn đau hít hà một tiếng, Lam Vong Cơ che chở cho hắn cũng không hơn gì, đùi bị đất sỏi gồ ghề cạ vào đến đau. Nhưng Nguỵ Vô Tiện quá kích động, căn bản mặc kệ mấy chuyện này, hai người giống như dã thú vật nhau. Khi nắm tay Nguỵ Vô Tiện cọ qua khoé miệng Lam Vong Cơ, người nam nhân lạnh lùng trước nay luôn tự kềm chế này rốt cuộc bị kích thích bùng lên cơn giận, xoắn lấy hai cổ tay hắn đè mạnh xuống mặt đất, rồi cúi đầu gặm lấy đôi môi run rẩy lạnh như băng kia.
Đồng tử Nguỵ Vô Tiện chợt co lại, vừa giận vừa xấu hổ, hắn biết lúc Lam Vong Cơ kềm giữ hắn hoàn toàn không dùng linh lực, nhưng lúc này mọi hành động đều giống như đang chế giễu sự bất lực của hắn, hắn cố gắng quay đầu tránh đi nụ hôn có mùi máu xen lẫn mùi đàn hương kia, giọng căm hận nói: "Lam Vong Cơ! Đánh thì đánh! Tại sao lại làm nhục ta như thế?"
Nam nhân làm như bị cảnh cáo, con ngươi nhạt màu như lưu ly hiện giờ nóng rực như bùng lên ngọn lửa, khoá chặt trên người hắn.
"Không phải làm nhục" Lam Vong Cơ bóp cằm hắn bắt hắn quay mặt lại, sự đau đớn đè nén trong giọng nói cùng với sức lực ở cánh tay đều khiến người ta kinh hãi. Y cúi sát xuống nhìn chàng thanh niên đang chật vật giãy giụa, cực kỳ nghiêm túc nói: "Ta tuyệt đối không làm nhục ngươi".
Nguỵ Vô Tiện trốn không thoát được, phần lưng trần trụi bị ma sát vào đá sỏi thật đau, oán khí xâm nhập thân thể lạnh lẽo lan tràn khắp cả người, hắn đón nhận ngọn lửa đè nén trong mắt Lam Vong Cơ, cậy mạnh lớn tiếng đáp trả: "Vậy là thế nào?!"
『Ta không thích nam nhân』giọng nói thoải mái đó của chàng thiếu niên vang vọng lặp đi lặp lại bên tai người nọ, y siết chặt thanh niên dưới thân mình, tuyệt vọng nhắm mắt lại, biết nếu lúc này không nói ra, thì có lẽ sau này sẽ không có cơ hội nữa.
Tình hình của bọn hắn đã không thể tồi tệ hơn rồi.
Lam Vong Cơ bỗng nhiên mở to mắt, tuyệt vọng bày tỏ: ".... Thích ngươi".
Trong nháy mắt đó tiếng chuông tiếng trống vang lên, đinh tai nhức óc, ảo giác như đủ loại hoa trên thế giới nở rộ trong hang động, muôn tía nghìn hồng vụt qua trước mắt, làm Nguỵ Vô Tiện sợ đến mức ngơ ngẩn, tới nỗi quên cả giãy giụa.
"Ngươi nói cái gì?" Qua hồi lâu, Nguỵ Vô Tiện mới làm như hoang mang mất phương hướng mà mở miệng hỏi.
"Thích ngươi!" Lam Vong Cơ bóp cằm hắn, tâm hoảng ý loạn xả thân liều chết để làm chuyện phải làm, nói được một lần thì nói thêm lần nữa cũng chẳng sao, dù gì muôn vàn cánh cửa vốn đóng chặt trong lòng đã bị phá tan hết, cũng không còn gì phải giải thích.
Có lúc y thật sự ghét cái tính chậm tiêu của Nguỵ Vô Tiện, hắn lúc nào cũng cười đến vô tâm vô phế, hoàn toàn không màng đến tâm ý của người khác --- mà hiện giờ y không để Nguỵ Vô Tiện trốn nữa.
Trở mặt thành thù cũng được, lạnh giọng cự tuyệt cũng tốt, dứt khoát một lần cho xong đi. Lam Vong Cơ nghĩ thầm.
Thái độ Nguỵ Vô Tiện chần chừ do dự một cách khác thường.
Nguỵ Vô Tiện hỏi lần thứ ba, y liền trả lời lần thứ ba.
Lần thứ tư.
Lần thứ năm...
"Trời ơi..." Nguỵ Vô Tiện không thể nói ra bất kỳ lời nhận xét nào có tính cụ thể hơn, chỉ mở to hai mắt nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ, lẩm bẩm nói: "Thế mà..."
"Đây là sự thật phải không?" Lúc Nguỵ Vô Tiện lặp lại xác nhận lần thứ mười, Lam Vong Cơ cho rằng hắn không tin, dứt khoát hôn lên đôi môi đang hơi cong lên ý cười rất nhỏ.
Lần này Nguỵ Vô Tiện có hôn đáp lại, hắn vươn đầu lưỡi, thận trọng đáp lại nụ hôn mang
theo khí tức lẫm liệt nhưng động tác thô bạo của người kia.
Quần áo của hai người đều xộc xệch hết mức do trận đánh nhau mới vừa rồi, thân trên Nguỵ Vô Tiện không mặc áo, quần bên dưới ướp nhẹp, cả người lăn lộn trên mặt đất đá, vừa dơ bẩn vừa chật vật, Lam Vong Cơ thì thắt lưng lỏng lẻo, vạt áo hở ra, khi kéo người vào lòng ngực thì bùn cát nước dơ cũng dính hết lên bộ đồ trắng. Nhưng Lam Vong Cơ hoàn toàn không quan tâm, chỉ cảm thấy như mọi tạp âm trên thế giới đều rút đi hết như cơn thuỷ triều, chàng thanh niên với làn da trắng bệch ở dưới thân đang trong nụ hôn dài dây dưa lộ ra vẻ mặt vừa khổ sở vừa ngọt ngào, lặp lại câu hỏi qua kẽ hở khi môi răng còn dán vào nhau: "Hoá ra là thích ta ư...."
"Phải" Lam Vong Cơ bất đắc dĩ, y giống như là một phạm nhân mang tội ác tày trời, đợi người này tuyên án một câu chém đầu, mà người này hoàn toàn mờ mịt. Nghĩ đến đây, y lại đem đầu lưỡi mạnh bạo thâm nhập vào trong miệng đối phương, một lần nữa đoạt lấy, ngón tay theo đường cong của xương quai xanh thon gầy từ từ đi xuống, ấn lên trên vết sẹo mổ đan đã lành ở bụng Nguỵ Vô Tiện.
Có lẽ là sự thân mật cuối cùng.
Nguỵ Vô Tiện hoàn toàn quên kháng cự, cảm giác mình được ôm trong một vòng tay ấm áp, chứa đựng mùi đàn hương an ổn, thật giống như cứ thế mà ngủ cũng rất bình yên vô sự.
Khi đó rất nhiều hình ảnh kỳ quái thoáng hiện lên trong đầu hắn, lung tung rối loạn đủ loại cảm xúc, sự thật việc mất đan bị vạch trần, Lam Trạm tâm duyệt hắn, sợ hãi sự thật mình không có linh lực bị đem ra ánh sáng trước mặt mọi người, Lam Trạm tâm duyệt hắn, nếu không có sự giúp sức của thanh tà kiếm kia thì cuộc chiến còn lại phải đánh như thế nào, Lam Trạm tâm duyệt hắn, Lam Trạm tâm duyệt hắn... Lam Trạm thế nhưng tâm duyệt hắn!
Hắn cảm thấy ngực vô cùng đau đớn, trong đầu chen chúc hỗn loạn, Lam Vong Cơ tinh tế dày đặc hôn lên vết sẹo hình mặt trời trên ngực trái hắn, mỗi một lần khẽ hôn đều nhắc nhở hắn, năm đó cũng ở chỗ này, ký ức nóng rát đã chôn sâu kia, nhắc nhở chính mình không bao giờ có khả năng khôi phục như lúc đầu, cũng như năm đó năng lực ngang nhau với Lam Vong Cơ mà đường đường chính chính đánh nhau một trận trên mái hiên ở Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Nghĩ đến đây, Nguỵ Vô Tiện như là con mèo hoang bị ức hiếp quá mức, dùng hết sức đẩy ngã Lam Vong Cơ, cưỡi lên người y, hung hăng gặm cắn vòm ngực săn chắc của y. Cú cắn đó khiến ngực của người nọ hiện ra một dấu răng thật sâu, hàm răng cắn đủ mạnh, máu nhanh chóng rịn ra.
Lam Vong Cơ bị đau, nhưng không né không tránh, ngược lại lấy bàn tay chậm rãi vuốt ve sống lưng và đỉnh đầu đang run rẩy của hắn, dịu dàng lên tiếng trấn an: "Ngươi có thể để lại vết sẹo giống vậy ở chỗ này".
Chàng thanh niên trong lòng ngực oán hận cắn y, ngón tay dùng sức kéo mạnh quần áo ở hai tay y, Lam Vong Cơ vẫn không cảm thấy đau lắm, ngược lại nhận ra dòng nước ấm nóng lan ra trên ngực y.
Nguỵ Vô Tiện khóc.
Hắn cho rằng hàm răng dùng sức tàn nhẫn nhưng thật ra là run rẩy, hắn cho rằng ngẩng đầu lên sẽ có thể thu hồi được những giọt nước mắt yếu đuối, nhưng đang chảy xuống như suối.
Nguỵ Vô Tiện quát: "Ngươi hoàn toàn không hiểu!"
"Ừm" Lam Vong Cơ nhẹ giọng đáp, ngăn lại cánh tay đang giơ lên định lau nước mắt của Nguỵ Vô Tiện, nâng mặt hắn lên, nhìn chăm chú thật sâu bộ dạng uỷ khuất ràn rụa nước mắt kia.
"Lam Vong Cơ!" Nguỵ Vô Tiện nghiến răng nghiến lợi: "Đừng nhìn!"
Lam Vong Cơ "Ừm" một tiếng, nhưng ánh mắt không chịu rời đi. Hiện giờ nhiều ít gì cũng đã nhìn, y đập nồi dìm thuyền, cho dù thế nào cũng phải đem toàn bộ biểu tình của người này chiếm lấy cho riêng mình.
Tầm nhìn bị nước mắt làm cho gần như không nhìn rõ, Nguỵ Vô Tiện tức giận đấm một quyền vào ngực y, tức giận chất vấn: "Tại sao ngươi không nói sớm?"
Lam Vong Cơ lặng lẽ thở dài: "Ta biết ngươi không muốn". Không muốn bị người ta phát hiện chuyện mất đan, biết ngươi không có linh lực, biết ngươi là bất đắc dĩ mới tu luyện quỷ đạo.
"Lúc nào ta nói là không muốn hả!" Nguỵ Vô Tiện nắm lấy cổ áo trắng tinh của y lắc lắc: "Ngươi có hỏi qua ta chưa?"
Lam Vong Cơ ngơ ngẩn.
Mà những lời rống giận kế tiếp của Nguỵ Vô Tiện làm cho y mừng rỡ như điên, giống như được sinh ra lần nữa.
(Thiệt là thở phào nhẹ nhõm cho đôi trẻ, hehe...!)
Thật quen thuộc, tiếng đàn của Lam Vong Cơ bất ngờ vang lên nhiều lần trong đầu hắn. Hắn không phải là không hiểu nỗi lo lắng của đối phương, nhưng chỉ giới hạn là hiểu được, không bao gồm việc tiếp nhận.
Thứ hắn tiếp nhận chính là binh phù Vân Mộng Giang thị, hắn có trách nhiệm bảo vệ Vân Mộng Giang thị, hắn cần phải mạnh hơn, nắm giữ càng nhiều sức mạnh hơn mới được. Nghĩ đến đây, hắn nín thở ngưng thần, buông bỏ linh thức, giống như ôm một cô nhi lưu lạc khắp nơi, đem tất cả những oán niệm, hối hận, nguyền rủa đang gào thét ôm vào trong lòng.
Lam Vong Cơ lo lắng sốt ruột đứng lặng bên bờ hồ, trong lòng lặng lẽ đếm thời gian, rốt cuộc chờ gần hết nửa khắc mới thấy Nguỵ Vô Tiện trồi lên khỏi mặt nước.
Nguỵ Vô Tiện cao hứng phấn khởi ôm một thanh trường kiếm bằng sắt đen, cả người ướt đẫm nắm lấy bàn tay Lam Vong Cơ đưa ra để leo lên bờ hồ. Ngón tay Nguỵ Vô Tiện lạnh đến doạ người, thứ làm y ngạc nhiên hơn nữa chính là đôi mắt.
Đôi mắt bình thường luôn linh động như các vì sao kia gần như hoàn toàn bị nhiễm oán khí trở nên đen như mực, đồng tử đỏ như ác quỷ Tu La, nhưng Nguỵ Vô Tiện hồn nhiên không phát hiện ra, mặt mày hớn hở nói với Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, bảo vệ ta nha! Ta ở đây luyện hoá thanh tà kiếm này, chỉ cần có nó, việc triệu hoán đám hung thi từ con số 0 sẽ không còn là vấn đề nữa!"
Điều khiến Nguỵ Vô Tiện bất ngờ chính là, Lam Vong Cơ thế nhưng nắm chặt cổ tay hắn, trầm giọng ngăn cản: "Nguỵ Anh, buông kiếm".
"Lam Trạm, ngươi làm sao vậy?" Nguỵ Vô Tiện lập tức không vui nói: "Là ngươi nói muốn cùng ta đi tới đây tìm thanh kiếm này, kết quả vẫn là khinh thường ta tu tập quỷ đạo sao? Buông tay".
Lam Vong Cơ trừng mắt nhìn hắn, ngón tay siết chặt: "Ngươi không khống chế nổi, không được".
"Oán lực trong thân thể ta không đủ, đương nhiên phải tìm đến thứ có đủ oán lực để thay ta áp chế hung quỷ. Như vậy có gì sai chứ?" Nguỵ Vô Tiện khinh miệt nghiêng đầu nói: "Khống chế không nổi? Để cho thứ này nhận chủ không phải là được rồi sao?"
Nguỵ Vô Tiện để cổ tay trái sát vào mũi kiếm, thản nhiên rạch một đường dài cho chảy máu.
"Nguỵ Anh!" Lam Vong Cơ nổi giận, nỗ lực phá huỷ thanh kiếm sắt trong tay Nguỵ Vô Tiện.
Hung kiếm rớt xuống đất kêu leng keng, nhưng vật kia đã hút no máu tươi của Nguỵ Vô Tiện rồi, oán khí ngược lại bị kích thích nên lại càng thêm nồng đậm.
Nguỵ Vô Tiện làm như hoàn toàn không cảm thấy đau, nhìn Lam Vong Cơ đau lòng nâng cổ tay trái máu me đầm đìa của hắn, xé ống tay áo trắng tinh xuống để băng bó, thậm chí không chút do dự tháo mạt ngạch của mình xuống để băng chặt cổ tay nhằm cầm máu cho hắn.
Lớp vải trắng tinh bị máu nhuộm đỏ dần, Nguỵ Vô Tiện lại cười tủm tỉm nhìn y, giọng điệu cuồng vọng nói: "Nhận chủ là được rồi. Từ đây, trong thiên hạ ai dám đối địch với ta nữa?"
Lam Vong Cơ bị giọng điệu vô tâm vô phế của hắn làm cho tức giận đến bốc hoả, lạnh giọng cảnh cáo: "Ngươi không có kim đan, thanh kiếm giết người này sẽ khiến cho oán lực mà ngươi vất vả khống chế trở nên mất kiểm soát!"
Nụ cười của Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên cứng đờ, dùng ánh mắt cực kỳ xa lạ nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ nhận ra mình lỡ lời, theo bản năng buông tay hắn ra.
Nguỵ Vô Tiện đột nhiên cảm thấy đau đầu, ngón tay ấn vào huyệt Thái dương, sự oán hận trong mắt rút đi đồng thời cảm thấy khí tức lạnh lẽo âm thầm len lỏi trong kinh mạch của hắn, lạnh đến mức cả người run rẩy, nhưng lại không thể không ngẩng đầu ưỡn ngực đối diện với ánh mắt chăm chú của Lam Vong Cơ.
Hai người im lặng đối mặt, lâu như thể cả trăm năm trôi qua, Nguỵ Vô Tiện lui ra phía sau một bước, nhịp tim chậm chạp như thể gặp phải cơn khủng hoảng nặng nề nhất trong cuộc đời trở nên kích động điên cuồng, dòng máu khắp toàn thân hắn gột rửa từng mạch máu khiến cả người tê dại. Nhưng hắn vẫn đứng thẳng tắp, không xoay người bỏ chạy.
Trốn cũng trốn không được, hắn không quên chỗ này là sâu bên trong của một sơn động kín mít.
"Ngươi đã sớm biết?" Thật lâu sau, hắn dùng giọng nói khô khốc như cát nhám để chất vấn.
Lam Vong Cơ rũ mắt xuống, đôi mày kiếm phi dương tuấn tú hơi nhíu lại, rồi nói: "Lúc biết được linh lực ngươi có tổn hại... ta điều tra qua trạm giám sát Ôn gia ở Di Lăng, gặp Ôn Tình đại phu".
Nguỵ Vô Tiện giận tím mặt, cao giọng ép hỏi: "Cho nên ngươi mới tốt với ta một cách khó hiểu, mang ta ngự kiếm, ở chiến trường che chắn phía trước cho ta, đều là bởi vì biết ta không có kim đan?"
Lời vừa nói ra đồng thời hắn cảm thấy có chút hối hận nào đó, nhưng lại thất vọng về Lam Vong Cơ nhiều hơn. Tưởng tượng nguyên nhân Lam Vong Cơ giúp hắn chỉ vì biết sự thật, sợ hắn không có linh lực ở chiến trường gây phiền phức, đều không phải là vì có hảo cảm với hắn, muốn có mối quan hệ bạn bè với hắn, đầu liền đau như búa bổ, trái tim như biến mất trong không khí, ngực thủng một lổ to, dòng máu lạnh xuyên qua.
Lam Vong Cơ do dự một lát, đôi mắt nhạt màu phản chiếu hình ảnh thân thể ướt đẫm chật vật của Nguỵ Vô Tiện: "... Ừm"
Nguỵ Vô Tiện nhìn y chằm chằm, chậm rãi cúi người nhặt thanh kiếm bằng sắt đen trong mặt đất, vừa chạm vào thanh tà kiếm thuộc về mình kia, oán lực vốn dĩ có thể được thiết lập thông qua áp chế thần thức để ngăn cản sự phòng ngự đã hoàn toàn mất đi hiệu lực, vô số tiếng kêu rên trước khi chết của oán linh, tiếng thét đau đớn chói tai, tiếng nguyền rủa hối hận giống như cơn sóng thần quét qua người hắn. Da thịt chàng thanh niên lạnh đến tái nhợt, lần thứ hai đôi mắt nhiễm màu đỏ như máu đầy lệ khí, bên tai hắn tràn ngập thanh âm ầm ĩ, gần như không nghe thấy chính mình hờn dỗi nói: "Vậy thì quên đi".
"Nguỵ Anh, buông kiếm xuống" giọng nói mang theo vẻ lo lắng cảnh báo của Lam Vong Cơ giống như truyền tới từ một nơi rất xa, "Oán khí của ngươi đang mất khống chế".
"Ngươi đừng động vào ta!" Nguỵ Vô Tiện rống lên, hắn lui lại một bước, hơi hơi hạ thấp trọng tâm, giống như con thú bị bao vây có ý định xoay người bỏ chạy.
Hắn làm vậy, nhưng bước chân của nam nhân mặc bạch y còn nhanh hơn hắn, tứ chi vừa giao nhau bọn hắn liền động thủ trong chớp mắt. Sợi dây đàn mang theo linh lực màu trắng bạc quấn lấy thanh tà kiếm quẳng ra, cắm phập vào vách núi phát ra tiếng vọng chói tai, Lam Vong Cơ không quan tâm hắn giãy giụa chân tay, đá cũng được, đấm cũng được, thậm chí vung nắm đấm lên cả khuôn mặt tuyệt đẹp kia, Lam Vong Cơ đều làm lơ hết, chỉ kiên trì cố gắng giữ chặt eo lưng hắn, hai người ôm nhau trong tư thế kỳ quặc ngã ngồi thật mạnh xuống mặt đất.
Đầu gối Nguỵ Vô Tiện gõ mạnh xuống nền đá cứng, bị ăn đau hít hà một tiếng, Lam Vong Cơ che chở cho hắn cũng không hơn gì, đùi bị đất sỏi gồ ghề cạ vào đến đau. Nhưng Nguỵ Vô Tiện quá kích động, căn bản mặc kệ mấy chuyện này, hai người giống như dã thú vật nhau. Khi nắm tay Nguỵ Vô Tiện cọ qua khoé miệng Lam Vong Cơ, người nam nhân lạnh lùng trước nay luôn tự kềm chế này rốt cuộc bị kích thích bùng lên cơn giận, xoắn lấy hai cổ tay hắn đè mạnh xuống mặt đất, rồi cúi đầu gặm lấy đôi môi run rẩy lạnh như băng kia.
Đồng tử Nguỵ Vô Tiện chợt co lại, vừa giận vừa xấu hổ, hắn biết lúc Lam Vong Cơ kềm giữ hắn hoàn toàn không dùng linh lực, nhưng lúc này mọi hành động đều giống như đang chế giễu sự bất lực của hắn, hắn cố gắng quay đầu tránh đi nụ hôn có mùi máu xen lẫn mùi đàn hương kia, giọng căm hận nói: "Lam Vong Cơ! Đánh thì đánh! Tại sao lại làm nhục ta như thế?"
Nam nhân làm như bị cảnh cáo, con ngươi nhạt màu như lưu ly hiện giờ nóng rực như bùng lên ngọn lửa, khoá chặt trên người hắn.
"Không phải làm nhục" Lam Vong Cơ bóp cằm hắn bắt hắn quay mặt lại, sự đau đớn đè nén trong giọng nói cùng với sức lực ở cánh tay đều khiến người ta kinh hãi. Y cúi sát xuống nhìn chàng thanh niên đang chật vật giãy giụa, cực kỳ nghiêm túc nói: "Ta tuyệt đối không làm nhục ngươi".
Nguỵ Vô Tiện trốn không thoát được, phần lưng trần trụi bị ma sát vào đá sỏi thật đau, oán khí xâm nhập thân thể lạnh lẽo lan tràn khắp cả người, hắn đón nhận ngọn lửa đè nén trong mắt Lam Vong Cơ, cậy mạnh lớn tiếng đáp trả: "Vậy là thế nào?!"
『Ta không thích nam nhân』giọng nói thoải mái đó của chàng thiếu niên vang vọng lặp đi lặp lại bên tai người nọ, y siết chặt thanh niên dưới thân mình, tuyệt vọng nhắm mắt lại, biết nếu lúc này không nói ra, thì có lẽ sau này sẽ không có cơ hội nữa.
Tình hình của bọn hắn đã không thể tồi tệ hơn rồi.
Lam Vong Cơ bỗng nhiên mở to mắt, tuyệt vọng bày tỏ: ".... Thích ngươi".
Trong nháy mắt đó tiếng chuông tiếng trống vang lên, đinh tai nhức óc, ảo giác như đủ loại hoa trên thế giới nở rộ trong hang động, muôn tía nghìn hồng vụt qua trước mắt, làm Nguỵ Vô Tiện sợ đến mức ngơ ngẩn, tới nỗi quên cả giãy giụa.
"Ngươi nói cái gì?" Qua hồi lâu, Nguỵ Vô Tiện mới làm như hoang mang mất phương hướng mà mở miệng hỏi.
"Thích ngươi!" Lam Vong Cơ bóp cằm hắn, tâm hoảng ý loạn xả thân liều chết để làm chuyện phải làm, nói được một lần thì nói thêm lần nữa cũng chẳng sao, dù gì muôn vàn cánh cửa vốn đóng chặt trong lòng đã bị phá tan hết, cũng không còn gì phải giải thích.
Có lúc y thật sự ghét cái tính chậm tiêu của Nguỵ Vô Tiện, hắn lúc nào cũng cười đến vô tâm vô phế, hoàn toàn không màng đến tâm ý của người khác --- mà hiện giờ y không để Nguỵ Vô Tiện trốn nữa.
Trở mặt thành thù cũng được, lạnh giọng cự tuyệt cũng tốt, dứt khoát một lần cho xong đi. Lam Vong Cơ nghĩ thầm.
Thái độ Nguỵ Vô Tiện chần chừ do dự một cách khác thường.
Nguỵ Vô Tiện hỏi lần thứ ba, y liền trả lời lần thứ ba.
Lần thứ tư.
Lần thứ năm...
"Trời ơi..." Nguỵ Vô Tiện không thể nói ra bất kỳ lời nhận xét nào có tính cụ thể hơn, chỉ mở to hai mắt nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ, lẩm bẩm nói: "Thế mà..."
"Đây là sự thật phải không?" Lúc Nguỵ Vô Tiện lặp lại xác nhận lần thứ mười, Lam Vong Cơ cho rằng hắn không tin, dứt khoát hôn lên đôi môi đang hơi cong lên ý cười rất nhỏ.
Lần này Nguỵ Vô Tiện có hôn đáp lại, hắn vươn đầu lưỡi, thận trọng đáp lại nụ hôn mang
theo khí tức lẫm liệt nhưng động tác thô bạo của người kia.
Quần áo của hai người đều xộc xệch hết mức do trận đánh nhau mới vừa rồi, thân trên Nguỵ Vô Tiện không mặc áo, quần bên dưới ướp nhẹp, cả người lăn lộn trên mặt đất đá, vừa dơ bẩn vừa chật vật, Lam Vong Cơ thì thắt lưng lỏng lẻo, vạt áo hở ra, khi kéo người vào lòng ngực thì bùn cát nước dơ cũng dính hết lên bộ đồ trắng. Nhưng Lam Vong Cơ hoàn toàn không quan tâm, chỉ cảm thấy như mọi tạp âm trên thế giới đều rút đi hết như cơn thuỷ triều, chàng thanh niên với làn da trắng bệch ở dưới thân đang trong nụ hôn dài dây dưa lộ ra vẻ mặt vừa khổ sở vừa ngọt ngào, lặp lại câu hỏi qua kẽ hở khi môi răng còn dán vào nhau: "Hoá ra là thích ta ư...."
"Phải" Lam Vong Cơ bất đắc dĩ, y giống như là một phạm nhân mang tội ác tày trời, đợi người này tuyên án một câu chém đầu, mà người này hoàn toàn mờ mịt. Nghĩ đến đây, y lại đem đầu lưỡi mạnh bạo thâm nhập vào trong miệng đối phương, một lần nữa đoạt lấy, ngón tay theo đường cong của xương quai xanh thon gầy từ từ đi xuống, ấn lên trên vết sẹo mổ đan đã lành ở bụng Nguỵ Vô Tiện.
Có lẽ là sự thân mật cuối cùng.
Nguỵ Vô Tiện hoàn toàn quên kháng cự, cảm giác mình được ôm trong một vòng tay ấm áp, chứa đựng mùi đàn hương an ổn, thật giống như cứ thế mà ngủ cũng rất bình yên vô sự.
Khi đó rất nhiều hình ảnh kỳ quái thoáng hiện lên trong đầu hắn, lung tung rối loạn đủ loại cảm xúc, sự thật việc mất đan bị vạch trần, Lam Trạm tâm duyệt hắn, sợ hãi sự thật mình không có linh lực bị đem ra ánh sáng trước mặt mọi người, Lam Trạm tâm duyệt hắn, nếu không có sự giúp sức của thanh tà kiếm kia thì cuộc chiến còn lại phải đánh như thế nào, Lam Trạm tâm duyệt hắn, Lam Trạm tâm duyệt hắn... Lam Trạm thế nhưng tâm duyệt hắn!
Hắn cảm thấy ngực vô cùng đau đớn, trong đầu chen chúc hỗn loạn, Lam Vong Cơ tinh tế dày đặc hôn lên vết sẹo hình mặt trời trên ngực trái hắn, mỗi một lần khẽ hôn đều nhắc nhở hắn, năm đó cũng ở chỗ này, ký ức nóng rát đã chôn sâu kia, nhắc nhở chính mình không bao giờ có khả năng khôi phục như lúc đầu, cũng như năm đó năng lực ngang nhau với Lam Vong Cơ mà đường đường chính chính đánh nhau một trận trên mái hiên ở Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Nghĩ đến đây, Nguỵ Vô Tiện như là con mèo hoang bị ức hiếp quá mức, dùng hết sức đẩy ngã Lam Vong Cơ, cưỡi lên người y, hung hăng gặm cắn vòm ngực săn chắc của y. Cú cắn đó khiến ngực của người nọ hiện ra một dấu răng thật sâu, hàm răng cắn đủ mạnh, máu nhanh chóng rịn ra.
Lam Vong Cơ bị đau, nhưng không né không tránh, ngược lại lấy bàn tay chậm rãi vuốt ve sống lưng và đỉnh đầu đang run rẩy của hắn, dịu dàng lên tiếng trấn an: "Ngươi có thể để lại vết sẹo giống vậy ở chỗ này".
Chàng thanh niên trong lòng ngực oán hận cắn y, ngón tay dùng sức kéo mạnh quần áo ở hai tay y, Lam Vong Cơ vẫn không cảm thấy đau lắm, ngược lại nhận ra dòng nước ấm nóng lan ra trên ngực y.
Nguỵ Vô Tiện khóc.
Hắn cho rằng hàm răng dùng sức tàn nhẫn nhưng thật ra là run rẩy, hắn cho rằng ngẩng đầu lên sẽ có thể thu hồi được những giọt nước mắt yếu đuối, nhưng đang chảy xuống như suối.
Nguỵ Vô Tiện quát: "Ngươi hoàn toàn không hiểu!"
"Ừm" Lam Vong Cơ nhẹ giọng đáp, ngăn lại cánh tay đang giơ lên định lau nước mắt của Nguỵ Vô Tiện, nâng mặt hắn lên, nhìn chăm chú thật sâu bộ dạng uỷ khuất ràn rụa nước mắt kia.
"Lam Vong Cơ!" Nguỵ Vô Tiện nghiến răng nghiến lợi: "Đừng nhìn!"
Lam Vong Cơ "Ừm" một tiếng, nhưng ánh mắt không chịu rời đi. Hiện giờ nhiều ít gì cũng đã nhìn, y đập nồi dìm thuyền, cho dù thế nào cũng phải đem toàn bộ biểu tình của người này chiếm lấy cho riêng mình.
Tầm nhìn bị nước mắt làm cho gần như không nhìn rõ, Nguỵ Vô Tiện tức giận đấm một quyền vào ngực y, tức giận chất vấn: "Tại sao ngươi không nói sớm?"
Lam Vong Cơ lặng lẽ thở dài: "Ta biết ngươi không muốn". Không muốn bị người ta phát hiện chuyện mất đan, biết ngươi không có linh lực, biết ngươi là bất đắc dĩ mới tu luyện quỷ đạo.
"Lúc nào ta nói là không muốn hả!" Nguỵ Vô Tiện nắm lấy cổ áo trắng tinh của y lắc lắc: "Ngươi có hỏi qua ta chưa?"
Lam Vong Cơ ngơ ngẩn.
Mà những lời rống giận kế tiếp của Nguỵ Vô Tiện làm cho y mừng rỡ như điên, giống như được sinh ra lần nữa.
(Thiệt là thở phào nhẹ nhõm cho đôi trẻ, hehe...!)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất