Chương 2: Tù binh (A)
Kỳ Sơn ở vùng Tây Bắc, Vân Thâm Bất Tri Xứ của gia tộc Cô Tô Lam thị vốn ở vùng sông nước phương Nam, là nơi cách xa Kỳ Sơn nhất, cũng ít bị Kỳ Sơn Ôn thị chiếm cứ lãnh thổ nhất. Do đó sau khi Lam thị song bích quét sạch thế lực Ôn gia ở Cô Tô, liền để Lam Khải Nhân trấn giữ gia tộc, Lam Hi Thần, Lam Vong Cơ dẫn dắt các tu sĩ nhà mình, chia làm hai đường gấp rút tiếp viện cho đội quân của các thế gia. Bởi vì Lam Hi Thần quen thân với tông chủ của Thanh Hà Nhiếp Thị ở phương Bắc, do đó lấy khu vực hồ Vân Mộng làm ranh giới đơn giản, Lam Hi Thần mang binh về phía bắc chi viện cho các thế gia, còn Lam Vong Cơ thì dẫn người về phía nam chi viện cho các gia tộc chống lại thế lực Ôn gia.
Ngày thứ ba trong đợt đầu đó, Lam Hi Thần nhận được tin tức chiến sự chạy tới Thanh Hà, còn Lam Vong Cơ thì dẫn người đi đến núi Di Lăng cứu viện cho tiên môn thế gia đã báo tin.
Giang Trừng và Nguỵ Vô Tiện định ra mục tiêu chiến đấu là trước hết giành lại vùng đất Giang Lăng đông đúc và giàu có cùng với các thành trấn phụ cận Di Lăng, sau khi tập hợp và nghỉ ngơi dưỡng sức đủ binh lực, sẽ từng bước bao vây Liên Hoa Ổ. Trong quá trình này cần phải đánh chiếm lại lãnh địa của các đại thế gia đã bị Kỳ Sơn Ôn thị chiếm đóng, đồng thời đột phá trạm giám sát phòng thủ nghiêm mật, dọn sạch đường, tạo cơ hội thuận lợi cho các thế gia liên minh khác hành động.
Mấy tháng trước, Giang Vãn Ngâm làm theo chỉ dẫn của Nguỵ Vô Tiện, nhờ Bão Sơn Tán Nhân chữa trị việc mất kim đan của hắn. Sau khi tỉnh lại vết thương đã lành thì vui mừng phát hiện kim đan của mình đã trở về, nhưng trừ việc này ra, hắn ở trong căn phòng nhỏ trên núi không nhìn thấy bất kỳ bóng người nào khác, ngay cả người dọn dẹp quét tước cũng không có, không thể nào tạ ơn. Hắn chỉ đành cảm thán Bão Sơn Tán Nhân xuất quỷ nhập thần và thần thông quảng đại, sau đó nhanh chóng xuống núi đến thành Mộc Miên Sơn đã hẹn gặp Nguỵ Vô Tiện ở đó. Thành Mộc Miên Sơn hoang tàn cằn cỗi, dân cư chưa tới một ngàn người, hắn che giấu tung tích điều tra bốn năm ngày, vẫn không nhìn thấy bóng dáng Nguỵ Vô Tiện, đành một mình đi Mi Sơn gặp Giang Yếm Ly trước, cũng thuyết phục Mi Sơn Ngu thị quanh năm xa lánh chuyện đời cho mượn binh lực, tự mình liên hệ Thanh Hà Nhiếp Thị và Cô Tô Lam thị, lấy danh nghĩa Vân Mộng Giang thị để tham gia Xạ Nhật Chi Chinh.
Thời gian Nguỵ Vô Tiện mất tích khoảng hơn ba tháng, Giang Trừng mang theo binh lính lương thảo mượn của Mi Sơn, bí mật thu nạp các tu sĩ Giang gia lưu lạc ở các nơi, đồng thời còn kiểm kê những tuyến đường vận chuyển đường thuỷ và kho vàng bạc còn chưa rơi vào tay Ôn gia, chuẩn bị tài nguyên để chiến đấu, miễn cưỡng cũng thành lập được một đội quân tu sĩ có thể sử dụng vũ khí. Giang Yếm Ly linh lực yếu kém, cũng không thể kết đan, chỉ có thể bố trí ở hậu cần, trên thực tế Giang tông chủ trẻ tuổi không trâu bắt chó đi cày này để có thể chiến đấu được với Ôn gia, trong ba tháng qua từ tiên phong đi trinh sát đến chiêu mộ quân y, hắn gần như chuyện gì cũng ra tay làm, bận đến mức ước gì một ngày có 24 canh giờ và ba đầu sáu tay mới tốt.
Giang Vãn Ngâm tuy rằng có thể sử dụng linh kiếm và roi dài, nhưng chung quy cũng chỉ có một mình hắn dũng mãnh. Hắn hiểu rõ trên chiến trường, sức của một người không thể đánh lại muôn vàn quân địch. Muốn giành được thắng lợi, làm sao điều binh khiển tướng, tấn công có hiệu quả, thắng nhờ yếu tố bất ngờ, mới càng trở nên quan trọng hơn.
May mắn rốt cuộc Nguỵ Vô Tiện đã trở về, còn mang theo tuyệt kỹ quỷ đạo cổ quái, dựa vào một cây sáo có thể điều khiển rất nhiều tà linh hung thi ra trận chiến đấu, rất hiệu quả trong việc giảm số lượng tử vong khi lâm trận của tu sĩ Giang gia, mà ma quỷ lại không cần lương thảo, không sợ thương vong, chiến đấu xong chỉ cần lặng lẽ đốt lên một ngọn lửa thiêu rụi sạch sẽ ngay tại chỗ, khiến cho đội quân của Vân Mộng Giang gia giống như được thần linh hỗ trợ, nhanh chóng đẩy mạnh chiến tuyến, chưa đến một tháng, quân chủ lực của Giang gia đã tới gần thành Giang Lăng.
Đầu giờ tí, Giang Trừng và Nguỵ Vô Tiện tự mình dẫn một tiểu đội, trên đường cái ở ngoại ô Giang Lăng phục kích đội ngũ vận chuyển lương thảo và binh lính của Kỳ Sơn Ôn thị, thành công tiêu huỷ lô hàng này, tu sĩ Ôn gia chạy tứ tán, bị Nguỵ Vô Tiện sử dụng oán linh lần lượt bắt lại hết. Đến rạng sáng, khi Lam Vong Cơ dẫn tu sĩ Cô Tô đến ngoại ô Giang Lăng, nhìn thấy tu sĩ áo tím Vân Mộng Giang thị và lực lượng hậu cần đã bắt đầu dọn dẹp chiến trường.
Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng chiến đấu ác liệt đến hơn nửa đêm, lúc này đang đứng ở bên đường nghỉ ngơi một chút, vạt áo cổ tay áo đều dính không ít bùn đất máu me, hơn phân nửa là máu của kẻ địch.
Nguỵ Vô Tiện khá xui xẻo, lúc phục kích trong bóng tối thì sơ ý bị chém một nhát kiếm, bao cổ tay của cánh tay trái bị cắt đứt, một vết cắt dài hai thốn (khoảng 4cm) trên da, máu đỏ tươi chảy dọc theo mu bàn tay từ từ nhỏ giọt xuống dưới. Nữ quỷ tà linh, thủ hạ của hắn, làm như ngửi thấy mùi máu của chủ nhân, ngoan ngoãn núp ở bên chân hắn, trên gương mặt tái nhợt hiện lên vẻ thèm khát dữ dội. Chàng thanh niên mặc hắc y thật ra không quan tâm, đưa tay trái bị thương của mình ra, khẽ cười nói với nữ quỷ mặc áo đỏ: "Chảy mất cũng phí, Tiểu Hồng, Quỷ Anh, uống không?"
Khi Lam Vong Cơ đi đến, đúng lúc nhìn thấy cảnh Nguỵ Vô Tiện lấy máu nuôi lệ quỷ, không chút do dự bắn ra một sợi dây đàn.
Sợi dây đàn chắn giữa thanh niên mặc hắc y và tà linh, dây đàn cuốn lấy cánh của Quỷ Anh, còn nữ quỷ sợ hãi linh khí thuần khiết trên dây đàn, lập tức lùi về sau, quay đầu gào thét với chủ nhân của sợi dây đàn.
Nam nhân mặc bạch y đi nhanh tới, nắm lấy cổ tay không bị thương của Nguỵ Vô Tiện lôi về phía sau, lấy thân mình bảo vệ.
Nguỵ Vô Tiện còn không cảm kích, đột ngột rút cổ tay mình ra, nhíu mày nói: "Lam Trạm, ngươi làm gì vậy?"
Tay hắn rất lạnh, trong lòng Lam Vong Cơ lập tức hiện lên suy nghĩ: Là oán khí ăn mòn gây ra?
Lam Vong Cơ nhìn thấy tia không vui trong ánh mắt hắn, lạnh lùng nói: "Không thể lấy máu nuôi quỷ"
"Ta biết, không thể uống rượu, không thể đi nhanh, không thể ăn cơm quá ba chén". Nguỵ Vô Tiện chế nhạo nói, từ sau lưng Lam Vong Cơ vòng ra trước, đối mặt với y.
Sắc mặt Lam Vong Cơ nghiêm túc khuyên nhủ: "Ta không phải nói đùa, Nguỵ Vô Tiện. Oán khí trên người ngươi quá nặng, tiếp tục thế này....."
"Ta hiểu được, ta biết rõ" Nguỵ Vô Tiện ngắt lời y, đầu ngón tay di chuyển đến đuôi cây sáo đen khiến quân địch cực kỳ sợ hãi trên chiến trường, cười lên với vẻ vừa tự phụ vừa thờ ơ: "Còn có gì không làm đâu, ngươi đã nói hết rồi, ta cũng đã vi phạm hết rồi, tránh cho mỗi lần gặp nhau ngươi đều dùng những từ mới để cằn nhằn ta."
Lam Vong Cơ dùng ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm chàng thanh niên mặc hắc y, chân thành khuyên nhủ: "Tu quỷ đạo tổn hại thân thể, cả ngày ngươi không rời khỏi tà vật, hiện giờ còn buông thả cho tà quỷ uống máu của ngươi, sau này sẽ coi ngươi là...."
"Lam Vong Cơ, ngươi có phiền hay không?" Nguỵ Vô Tiện bị nói cảm thấy tức giận trong lòng, ngắt lời y một lần nữa, không thèm quan tâm đến vẻ ngoài sắc bén bóng loáng của sợi dây đàn, dùng cây sáo đen cuốn lấy sợi dây đàn trên người Quỷ Anh, giựt đứt bằng tay không, ném xuống đất, lạnh lùng nói với Lam Vong Cơ: "Chuyện của ta không liên quan đến ngươi! Đừng để ta phải nói lần thứ hai".
Giọng nói lạc đi, oán linh tập trung ở phía sau Nguỵ Vô Tiện, đua nhau thể hiện sự hung dữ, đối với nam nhân mặc bạch y giống như hổ rình mồi.
Đồng tử Lam Vong Cơ co lại, tay ấn lên huyền cầm, linh lực màu băng giá trên đàn đột nhiên toả ra, đôi mắt có con ngươi nhạt màu khoá chặt trên người thanh niên mặc hắc y, oán khí và linh khí đều có thực lực, đụng độ trên chiến trường tràn ngập khói thuốc và huyết tinh, các tu sĩ xung quanh thấy thế đua nhau chạy trốn.
Lúc này, một giọng nói nữ tử nhẹ nhàng dịu dàng xen vào cuộc đối đầu sắp nổ ra, một bóng người mặc váy màu tím nhạt bước ra từ đám đông các tu sĩ đang thu dọn chiến trường, mở miệng kêu: "A Trừng, A Tiện, tại sao các ngươi còn ở chỗ này?"
Nguỵ Vô Tiện lập tức thu hồi oán khí không còn một mảnh. Lam Vong Cơ gần như đồng thời thu linh lực về, tránh ngộ thương.
Giang Yếm Ly hình như vẫn chưa phát hiện bầu không khí cứng ngắc giữa hai người kia, trong tay ôm một tay nải đựng vải cầm máu và thuốc trị thương, nhìn về phía Nguỵ Vô Tiện với vẻ mặt lo lắng: "A Tiện, ngươi không sao chứ? Tay chảy máu rồi".
Nguỵ Vô Tiện cho tà vật bên cạnh người rút đi, mỉm cười một cách vô vị với Giang Yếm Ly, xua tay nói: "Không sao, bị thương ngoài da thôi. Ta đi trước tìm chỗ tắm rửa, trên người toàn là đất, băng bó không sạch sẽ". Nói xong hắn xoay người bước nhanh tránh đi, cũng không hề liếc mắt nhìn Lam Vong Cơ một cái.
Giang Yếm Ly đuổi không kịp hắn, lại quay đầu lo lắng khẩn trương kiểm tra khắp người Giang Trừng, sau khi xác nhận không bị thương gì mới thở phào.
Giang Trừng thu hồi Tam Độc, đi đến giúp hỗ trợ những người bị thương để Giang Yếm Ly rảnh tay: "A tỷ, tỷ đi xem Nguỵ Vô Tiện đi. Tên ngốc đó mỗi ngày đều có một trận âm dương quái khí thế này, ai cũng không cho tới gần, chỉ còn có mình tỷ là có thể trị hắn". Nói xong, hắn có vẻ ám chỉ liếc nhìn Lam Vong Cơ một cái.
Giang Yếm Ly theo ánh mắt của hắn dừng lại trên người nam nhân mặc bạch y như tuyết, chỉnh đốn trang phục thi lễ, rồi mới nói với Giang Trừng: "Ta đi xem a Tiện. A Trừng, ngươi thân là gia chủ, trên chiến trường nhiều trách nhiệm, đừng để bị thương".
"Đệ sẽ để ý" Giang Trừng vỗ vỗ vai của tỷ tỷ, thúc giục: "A tỷ ra vào chiến trường, phải chú ý an toàn. Trận này tuy rằng chúng ta giành thắng lợi, nhưng phía đông có thể có tàn quân của Ôn gia, đừng mạo hiểm".
Nghe vậy Giang Yếm Ly gật gật đầu, ôm mấy thứ đồ băng bó, chạy bước nhỏ về hướng Nguỵ Vô Tiện bỏ đi.
Lam Vong Cơ cúi người nhặt sợi dây đàn bị Nguỵ Vô Tiện làm đứt lên, rồi mở miệng dò hỏi: "Tại sao Nguỵ Anh chỉ cho phép Giang cô nương đến gần?"
Giang Trừng liếc nhìn y, ánh mắt giống như đang nhìn một chướng ngại vật to lớn trên chiến trường, ngữ khí trào phúng nói: "Làm sao ta biết. Dù sao đi nữa xin Lam nhị công tử đừng có ý đồ mang hắn đi Cô Tô, hiện giờ quân đội Giang gia đang dùng người, bận rộn muốn chết, tu quỷ đạo thì sao? Có thể giết Ôn cầu là được".
Hai người nói chuyện không vừa ý nhau, Hàm Quang Quân đành phải cáo từ, cũng đi về hướng Nguỵ Vô Tiện bỏ đi.
"Thật không hiểu nổi, người nào người nấy đều kỳ quặc". Giang Vãn Ngâm khoanh tay nhìn bóng dáng giáo phục Cô Tô xuyên qua đám người, tuy cảm thấy Lam Vong Cơ dường như quá mức cố chấp, nhưng không có cơ hội nghĩ nhiều, người quản sự của Giang gia đã nắm trong tay vòng tin tức chiến sự mới nhất đang đợi hắn trở về lều chỉ huy báo cáo chi tiết.
Ngày thứ ba trong đợt đầu đó, Lam Hi Thần nhận được tin tức chiến sự chạy tới Thanh Hà, còn Lam Vong Cơ thì dẫn người đi đến núi Di Lăng cứu viện cho tiên môn thế gia đã báo tin.
Giang Trừng và Nguỵ Vô Tiện định ra mục tiêu chiến đấu là trước hết giành lại vùng đất Giang Lăng đông đúc và giàu có cùng với các thành trấn phụ cận Di Lăng, sau khi tập hợp và nghỉ ngơi dưỡng sức đủ binh lực, sẽ từng bước bao vây Liên Hoa Ổ. Trong quá trình này cần phải đánh chiếm lại lãnh địa của các đại thế gia đã bị Kỳ Sơn Ôn thị chiếm đóng, đồng thời đột phá trạm giám sát phòng thủ nghiêm mật, dọn sạch đường, tạo cơ hội thuận lợi cho các thế gia liên minh khác hành động.
Mấy tháng trước, Giang Vãn Ngâm làm theo chỉ dẫn của Nguỵ Vô Tiện, nhờ Bão Sơn Tán Nhân chữa trị việc mất kim đan của hắn. Sau khi tỉnh lại vết thương đã lành thì vui mừng phát hiện kim đan của mình đã trở về, nhưng trừ việc này ra, hắn ở trong căn phòng nhỏ trên núi không nhìn thấy bất kỳ bóng người nào khác, ngay cả người dọn dẹp quét tước cũng không có, không thể nào tạ ơn. Hắn chỉ đành cảm thán Bão Sơn Tán Nhân xuất quỷ nhập thần và thần thông quảng đại, sau đó nhanh chóng xuống núi đến thành Mộc Miên Sơn đã hẹn gặp Nguỵ Vô Tiện ở đó. Thành Mộc Miên Sơn hoang tàn cằn cỗi, dân cư chưa tới một ngàn người, hắn che giấu tung tích điều tra bốn năm ngày, vẫn không nhìn thấy bóng dáng Nguỵ Vô Tiện, đành một mình đi Mi Sơn gặp Giang Yếm Ly trước, cũng thuyết phục Mi Sơn Ngu thị quanh năm xa lánh chuyện đời cho mượn binh lực, tự mình liên hệ Thanh Hà Nhiếp Thị và Cô Tô Lam thị, lấy danh nghĩa Vân Mộng Giang thị để tham gia Xạ Nhật Chi Chinh.
Thời gian Nguỵ Vô Tiện mất tích khoảng hơn ba tháng, Giang Trừng mang theo binh lính lương thảo mượn của Mi Sơn, bí mật thu nạp các tu sĩ Giang gia lưu lạc ở các nơi, đồng thời còn kiểm kê những tuyến đường vận chuyển đường thuỷ và kho vàng bạc còn chưa rơi vào tay Ôn gia, chuẩn bị tài nguyên để chiến đấu, miễn cưỡng cũng thành lập được một đội quân tu sĩ có thể sử dụng vũ khí. Giang Yếm Ly linh lực yếu kém, cũng không thể kết đan, chỉ có thể bố trí ở hậu cần, trên thực tế Giang tông chủ trẻ tuổi không trâu bắt chó đi cày này để có thể chiến đấu được với Ôn gia, trong ba tháng qua từ tiên phong đi trinh sát đến chiêu mộ quân y, hắn gần như chuyện gì cũng ra tay làm, bận đến mức ước gì một ngày có 24 canh giờ và ba đầu sáu tay mới tốt.
Giang Vãn Ngâm tuy rằng có thể sử dụng linh kiếm và roi dài, nhưng chung quy cũng chỉ có một mình hắn dũng mãnh. Hắn hiểu rõ trên chiến trường, sức của một người không thể đánh lại muôn vàn quân địch. Muốn giành được thắng lợi, làm sao điều binh khiển tướng, tấn công có hiệu quả, thắng nhờ yếu tố bất ngờ, mới càng trở nên quan trọng hơn.
May mắn rốt cuộc Nguỵ Vô Tiện đã trở về, còn mang theo tuyệt kỹ quỷ đạo cổ quái, dựa vào một cây sáo có thể điều khiển rất nhiều tà linh hung thi ra trận chiến đấu, rất hiệu quả trong việc giảm số lượng tử vong khi lâm trận của tu sĩ Giang gia, mà ma quỷ lại không cần lương thảo, không sợ thương vong, chiến đấu xong chỉ cần lặng lẽ đốt lên một ngọn lửa thiêu rụi sạch sẽ ngay tại chỗ, khiến cho đội quân của Vân Mộng Giang gia giống như được thần linh hỗ trợ, nhanh chóng đẩy mạnh chiến tuyến, chưa đến một tháng, quân chủ lực của Giang gia đã tới gần thành Giang Lăng.
Đầu giờ tí, Giang Trừng và Nguỵ Vô Tiện tự mình dẫn một tiểu đội, trên đường cái ở ngoại ô Giang Lăng phục kích đội ngũ vận chuyển lương thảo và binh lính của Kỳ Sơn Ôn thị, thành công tiêu huỷ lô hàng này, tu sĩ Ôn gia chạy tứ tán, bị Nguỵ Vô Tiện sử dụng oán linh lần lượt bắt lại hết. Đến rạng sáng, khi Lam Vong Cơ dẫn tu sĩ Cô Tô đến ngoại ô Giang Lăng, nhìn thấy tu sĩ áo tím Vân Mộng Giang thị và lực lượng hậu cần đã bắt đầu dọn dẹp chiến trường.
Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng chiến đấu ác liệt đến hơn nửa đêm, lúc này đang đứng ở bên đường nghỉ ngơi một chút, vạt áo cổ tay áo đều dính không ít bùn đất máu me, hơn phân nửa là máu của kẻ địch.
Nguỵ Vô Tiện khá xui xẻo, lúc phục kích trong bóng tối thì sơ ý bị chém một nhát kiếm, bao cổ tay của cánh tay trái bị cắt đứt, một vết cắt dài hai thốn (khoảng 4cm) trên da, máu đỏ tươi chảy dọc theo mu bàn tay từ từ nhỏ giọt xuống dưới. Nữ quỷ tà linh, thủ hạ của hắn, làm như ngửi thấy mùi máu của chủ nhân, ngoan ngoãn núp ở bên chân hắn, trên gương mặt tái nhợt hiện lên vẻ thèm khát dữ dội. Chàng thanh niên mặc hắc y thật ra không quan tâm, đưa tay trái bị thương của mình ra, khẽ cười nói với nữ quỷ mặc áo đỏ: "Chảy mất cũng phí, Tiểu Hồng, Quỷ Anh, uống không?"
Khi Lam Vong Cơ đi đến, đúng lúc nhìn thấy cảnh Nguỵ Vô Tiện lấy máu nuôi lệ quỷ, không chút do dự bắn ra một sợi dây đàn.
Sợi dây đàn chắn giữa thanh niên mặc hắc y và tà linh, dây đàn cuốn lấy cánh của Quỷ Anh, còn nữ quỷ sợ hãi linh khí thuần khiết trên dây đàn, lập tức lùi về sau, quay đầu gào thét với chủ nhân của sợi dây đàn.
Nam nhân mặc bạch y đi nhanh tới, nắm lấy cổ tay không bị thương của Nguỵ Vô Tiện lôi về phía sau, lấy thân mình bảo vệ.
Nguỵ Vô Tiện còn không cảm kích, đột ngột rút cổ tay mình ra, nhíu mày nói: "Lam Trạm, ngươi làm gì vậy?"
Tay hắn rất lạnh, trong lòng Lam Vong Cơ lập tức hiện lên suy nghĩ: Là oán khí ăn mòn gây ra?
Lam Vong Cơ nhìn thấy tia không vui trong ánh mắt hắn, lạnh lùng nói: "Không thể lấy máu nuôi quỷ"
"Ta biết, không thể uống rượu, không thể đi nhanh, không thể ăn cơm quá ba chén". Nguỵ Vô Tiện chế nhạo nói, từ sau lưng Lam Vong Cơ vòng ra trước, đối mặt với y.
Sắc mặt Lam Vong Cơ nghiêm túc khuyên nhủ: "Ta không phải nói đùa, Nguỵ Vô Tiện. Oán khí trên người ngươi quá nặng, tiếp tục thế này....."
"Ta hiểu được, ta biết rõ" Nguỵ Vô Tiện ngắt lời y, đầu ngón tay di chuyển đến đuôi cây sáo đen khiến quân địch cực kỳ sợ hãi trên chiến trường, cười lên với vẻ vừa tự phụ vừa thờ ơ: "Còn có gì không làm đâu, ngươi đã nói hết rồi, ta cũng đã vi phạm hết rồi, tránh cho mỗi lần gặp nhau ngươi đều dùng những từ mới để cằn nhằn ta."
Lam Vong Cơ dùng ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm chàng thanh niên mặc hắc y, chân thành khuyên nhủ: "Tu quỷ đạo tổn hại thân thể, cả ngày ngươi không rời khỏi tà vật, hiện giờ còn buông thả cho tà quỷ uống máu của ngươi, sau này sẽ coi ngươi là...."
"Lam Vong Cơ, ngươi có phiền hay không?" Nguỵ Vô Tiện bị nói cảm thấy tức giận trong lòng, ngắt lời y một lần nữa, không thèm quan tâm đến vẻ ngoài sắc bén bóng loáng của sợi dây đàn, dùng cây sáo đen cuốn lấy sợi dây đàn trên người Quỷ Anh, giựt đứt bằng tay không, ném xuống đất, lạnh lùng nói với Lam Vong Cơ: "Chuyện của ta không liên quan đến ngươi! Đừng để ta phải nói lần thứ hai".
Giọng nói lạc đi, oán linh tập trung ở phía sau Nguỵ Vô Tiện, đua nhau thể hiện sự hung dữ, đối với nam nhân mặc bạch y giống như hổ rình mồi.
Đồng tử Lam Vong Cơ co lại, tay ấn lên huyền cầm, linh lực màu băng giá trên đàn đột nhiên toả ra, đôi mắt có con ngươi nhạt màu khoá chặt trên người thanh niên mặc hắc y, oán khí và linh khí đều có thực lực, đụng độ trên chiến trường tràn ngập khói thuốc và huyết tinh, các tu sĩ xung quanh thấy thế đua nhau chạy trốn.
Lúc này, một giọng nói nữ tử nhẹ nhàng dịu dàng xen vào cuộc đối đầu sắp nổ ra, một bóng người mặc váy màu tím nhạt bước ra từ đám đông các tu sĩ đang thu dọn chiến trường, mở miệng kêu: "A Trừng, A Tiện, tại sao các ngươi còn ở chỗ này?"
Nguỵ Vô Tiện lập tức thu hồi oán khí không còn một mảnh. Lam Vong Cơ gần như đồng thời thu linh lực về, tránh ngộ thương.
Giang Yếm Ly hình như vẫn chưa phát hiện bầu không khí cứng ngắc giữa hai người kia, trong tay ôm một tay nải đựng vải cầm máu và thuốc trị thương, nhìn về phía Nguỵ Vô Tiện với vẻ mặt lo lắng: "A Tiện, ngươi không sao chứ? Tay chảy máu rồi".
Nguỵ Vô Tiện cho tà vật bên cạnh người rút đi, mỉm cười một cách vô vị với Giang Yếm Ly, xua tay nói: "Không sao, bị thương ngoài da thôi. Ta đi trước tìm chỗ tắm rửa, trên người toàn là đất, băng bó không sạch sẽ". Nói xong hắn xoay người bước nhanh tránh đi, cũng không hề liếc mắt nhìn Lam Vong Cơ một cái.
Giang Yếm Ly đuổi không kịp hắn, lại quay đầu lo lắng khẩn trương kiểm tra khắp người Giang Trừng, sau khi xác nhận không bị thương gì mới thở phào.
Giang Trừng thu hồi Tam Độc, đi đến giúp hỗ trợ những người bị thương để Giang Yếm Ly rảnh tay: "A tỷ, tỷ đi xem Nguỵ Vô Tiện đi. Tên ngốc đó mỗi ngày đều có một trận âm dương quái khí thế này, ai cũng không cho tới gần, chỉ còn có mình tỷ là có thể trị hắn". Nói xong, hắn có vẻ ám chỉ liếc nhìn Lam Vong Cơ một cái.
Giang Yếm Ly theo ánh mắt của hắn dừng lại trên người nam nhân mặc bạch y như tuyết, chỉnh đốn trang phục thi lễ, rồi mới nói với Giang Trừng: "Ta đi xem a Tiện. A Trừng, ngươi thân là gia chủ, trên chiến trường nhiều trách nhiệm, đừng để bị thương".
"Đệ sẽ để ý" Giang Trừng vỗ vỗ vai của tỷ tỷ, thúc giục: "A tỷ ra vào chiến trường, phải chú ý an toàn. Trận này tuy rằng chúng ta giành thắng lợi, nhưng phía đông có thể có tàn quân của Ôn gia, đừng mạo hiểm".
Nghe vậy Giang Yếm Ly gật gật đầu, ôm mấy thứ đồ băng bó, chạy bước nhỏ về hướng Nguỵ Vô Tiện bỏ đi.
Lam Vong Cơ cúi người nhặt sợi dây đàn bị Nguỵ Vô Tiện làm đứt lên, rồi mở miệng dò hỏi: "Tại sao Nguỵ Anh chỉ cho phép Giang cô nương đến gần?"
Giang Trừng liếc nhìn y, ánh mắt giống như đang nhìn một chướng ngại vật to lớn trên chiến trường, ngữ khí trào phúng nói: "Làm sao ta biết. Dù sao đi nữa xin Lam nhị công tử đừng có ý đồ mang hắn đi Cô Tô, hiện giờ quân đội Giang gia đang dùng người, bận rộn muốn chết, tu quỷ đạo thì sao? Có thể giết Ôn cầu là được".
Hai người nói chuyện không vừa ý nhau, Hàm Quang Quân đành phải cáo từ, cũng đi về hướng Nguỵ Vô Tiện bỏ đi.
"Thật không hiểu nổi, người nào người nấy đều kỳ quặc". Giang Vãn Ngâm khoanh tay nhìn bóng dáng giáo phục Cô Tô xuyên qua đám người, tuy cảm thấy Lam Vong Cơ dường như quá mức cố chấp, nhưng không có cơ hội nghĩ nhiều, người quản sự của Giang gia đã nắm trong tay vòng tin tức chiến sự mới nhất đang đợi hắn trở về lều chỉ huy báo cáo chi tiết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất