[Vong Tiện] Toại Vân Sắc

Chương 3: Tù binh (B)

Trước Sau
Nguỵ Vô Tiện cùng đám thủ hạ tà linh như hình với bóng, thường xuyên không ở trong lều, Lam Vong Cơ trên đường đi về phía rừng cây vùng ngoại ô đã ngăn Giang Yếm Ly lại, nhận thuốc trị thương và quần áo sạch, một mình tiến vào rừng tìm Nguỵ Vô Tiện.

Bảy ngày trước, y nhận được thông báo mang người đến Di Lăng cứu viện cho tu tiên thế gia, lại bất ngờ phát hiện trạm giám sát của Ôn gia ở khu vực Di Lăng vẫn chưa chiếm cứ lãnh địa của tiên môn gần đó. Sau khi trải qua điều tra biết được, quản lý trạm giám sát của Ôn gia ở Di Lăng là một họ hàng xa của Ôn Nhược Hàn, nữ y sư tên Ôn Tình, môn hạ hầu hết đều là học nghề y. Sau khi trạm giám sát Di Lăng bị tu sĩ Cô Tô Lam thị bao vây, Ôn Tình tỏ vẻ không muốn bị cuốn vào cuộc chiến của hai phe, có thể dẫn môn sinh của mình trực tiếp đầu hàng, cho đến khi kết thúc Xạ Nhật Chi Chinh, tiền đề là bảo đảm an toàn tính mạng cho những môn nhân học y này.

Lam Vong Cơ biết được những tu sĩ dưới quyền Ôn Tình này vẫn chưa tham gia làm hại, thôn tính những tiên môn còn lại, nên nhận lời yêu cầu của Ôn Tình, cũng thành lập một khu trại dành cho tù binh, do tiên môn thế gia gần đó trông giữ. Chuyện ở đây xong rồi, y định chạy tới Giang Lăng, chuẩn bị cùng Vân Mộng Giang thị hợp lực đánh Ôn gia.

Nhưng khi xem qua danh sách tù binh Ôn thị, y chú ý tới một người, tên là Lý Hà, tuổi chừng hơn hai mươi, từng là thủ hạ của Ôn Triều.

Trước khi Nguỵ Anh xuất hiện, y và Giang Vãn Ngâm tập kích bất ngờ trạm giám sát Ôn gia cũng thu hồi các binh khí của đệ tử các phái bị tước đoạt trong sự kiện giáo hoá, từng hỏi qua nguyên nhân mất tích của Nguỵ Anh. Giang Vãn Ngâm tuy rằng không thể đoán được, nhưng có nhắc tới lúc ấy chính là người thuộc quyền Ôn Triều và Ôn Trục Lưu, một đường truy sát tàn quân Giang gia chạy khỏi Liên Hoa Ổ.

Xạ Nhật Chi Chinh bắt đầu chưa đến một tháng, Lý Hà vì gãy xương đùi được đưa đến trạm giám sát Di Lăng – cũng chính do Ôn Tình, người đứng đầu y quán, chữa trị cho, mới có thể trở thành tù binh khi Ôn Tình dẫn người ra đầu hàng. Lam Vong Cơ quan tâm đến dị trạng trên người Nguỵ Vô Tiện, nên dẫn người đi thẩm vấn Lý Hà.

Dưới uy thế lạnh lùng như băng như sương của Hàm Quang Quân, Lý Hà chịu không nổi dùng ống tay áo bẩn lau đi mồ hôi lạnh trên trán, nói với giọng run run: "Ngày ấy chúng ta ở thị trấn truy tìm dư nghiệt của Giang gia... Ý ta là, hai vị công tử bỏ trốn của Vân Mộng Giang thị. Đe doạ dân trong trấn cũng không thu được tin tức gì, Ôn Triều công tử kêu thủ hạ ra phố tìm người, còn chưa đi được mấy bước, thì nhìn thấy một người mặc áo tím từ góc đường chạy tới, Ôn Trục Lưu tự mình đi bắt lại, quả nhiên là Giang công tử. Giang công tử tất nhiên là ra tay phản kháng, cuối cùng bị Ôn Trục Lưu đánh bại, bị hoá đi kim đan, mang về làm tù binh ở Liên Hoa Ổ, lúc ấy tạm thời trở thành trạm giám sát của Ôn gia ở khu vực Vân Mộng. Không ngờ, Giang công tử thế mà lại tự mình trốn thoát".

Lam Vong Cơ im lặng không lên tiếng, tu sĩ Lam gia bên cạnh y lại không tin một chút nào: "Ngươi đừng nói dối, Giang tông chủ rõ ràng linh lực mạnh mẽ, tháng trước còn tự mình ra chiến đấu, ngăn chặn đại đội tu sĩ Ôn gia ở Tuấn Bình Sơn. Làm thế nào mà hắn không có kim đan được?"

Lý Hà cao giọng kêu oan: "Chuyện này ta không hiểu! Hoặc, có lẽ sau khi Giang tông chủ trốn thoát có được linh đan diệu dược gì đó chữa trị, vậy, hic, kim đan phát triển trở lại cũng không chừng..."

Lời nói càng lúc càng nhỏ dần, hiển nhiên trong lòng hắn nói ra chuyện này cũng không tin tưởng mấy.

Mọi người trong tiên môn đều biết, Triệu Trục Lưu sở dĩ có danh hiệu "Hoá đan thủ", được Ôn Nhược Hàn coi trọng thu nhận vào gia tộc ban cho họ Ôn, đó là vì chiêu thức của gã hiếm lạ, có thể phá hư trung tâm đan điền, nơi linh mạch tụ khí. Tu sĩ rơi vào tay Ôn gia, một khi bị hoá đi kim đan, cho dù giữ được tính mạng, tương lai cũng không có khả năng dựa vào nỗ lực tu luyện để kết kim đan lần nữa. Kim đan chính là nơi tu sĩ tích trữ linh lực, nếu thiếu đi kim đan, chỉ dựa vào chút linh lực sinh ra tuần hoàn mỗi này ở kinh mạch, thì không thể giữ vững trận địa trên chiến trường.

Không ai tin lời Lý Hà nói. Các tu sĩ tiền bối đi cùng Lam Vong Cơ đến thẩm vấn tù binh lần lượt mất đi hứng thú đối với việc người này có thể cung cấp thông tin quan trọng, định rời đi.

Lam Vong Cơ lại hỏi thêm một câu: "Ngươi là thủ hạ của Ôn Triều?"

Lý Hà lập tức đáp phải.

Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm vào gã, làm như đánh giá xem đối phương có đáng tin hay không, hỏi: "Năm tháng trước, các ngươi cũng bắt được đại để tử của Vân Mộng Giang thị, Nguỵ Vô Tiện?"



Lý Hà kinh ngạc, ngay sau đó mạnh mẽ gật đầu: "Đúng, Ôn Triều công tử hôm đó đẩy Nguỵ Vô Tiện xuống Loạn Tán Cương, ta vốn tưởng rằng thân thể hắn bị trọng thương, sẽ chết... hic, không ngờ hắn thế mà mạng lớn như vậy, từ chỗ quỷ quái đó bò ra được..."

Lam Vong Cơ lấy lương khô và túi nước ở bên hông ra đặt trước mặt Lý Hà, rồi tự mình đẩy một cái ghế cho tù binh, thái độ nho nhã lễ độ giống như đang trong thư viện thỉnh giáo thầy dạy học.

Giọng nói Hàm Quang Quân hỏi chuyện trầm ổn, nhưng trong ánh mắt là cuồng phong gào thét, không ai chú ý. Y nói với tù binh: "Mời kể lại chi tiết tình hình ngày hôm đó".

Lý Hà ngồi trên ghế, tay ôm đồ ăn nước uống, bị một phen "đãi ngộ trọng hậu" này làm cho khiếp sợ đến mức hai chân run rẩy không ngừng, cả kinh mở miệng hỏi: "Đây không phải là bữa cơm cuối cùng của ta chứ?"

Lam Vong Cơ nghiêm mặt nói: "Cung cấp tin tức xác thực, Cô Tô Lam thị bảo đảm ngươi không chết".

Lý Hà gãi gãi đầu, nghe thấy Hàm Quang Quân ném ra một lời hứa hẹn có trọng lượng, lại nhìn thấy mỗi một tu sĩ phía sau y đều xem trọng ý tứ của y, nên đột nhiên có điểm tự tin vào mạng sống của mình, quyết định: "Vậy ta nói!"

Sau nửa canh giờ, Hàm Quang Quân rời khỏi trại tù binh, sắc mặt lạnh như bão tuyết, hành vi cử chỉ tuy vẫn đoan trang tao nhã, nhưng cả người đều lộ ra vẻ lãnh đạm cự người từ xa ngàn dặm. Các tu sĩ còn lại thấy thế rút lui, tưởng rằng Cô Tô Lam thị sẽ lấy được thông tin quan trọng gì đó từ tù binh, hoá ra là loại tin tức tệ hại này.

Theo lời Lý Hà, trước khi Nguỵ Anh bị Ôn Triều đẩy xuống Loạn Tán Cương, hình như thân thể bị trọng thương, dễ dàng bị tu sĩ trẻ tuổi của Ông gia bắt được, còn không hề đánh nhau với kẻ địch. Khi đó trên ngươi hắn không có binh khí, bị Ôn Trục Lưu đánh trúng một chưởng liền ngã xuống đất, tu sĩ Ôn gia gần như không tốn sức lực áp giải hắn lên ngự kiếm.

Cho dù thân thể Nguỵ Vô Tiện bị trọng thương không có cách nào phản kháng tu sĩ Ôn gia, thì hắn cũng là một thiếu niên nổi danh kỳ tài, đại đệ tử của tông chủ Vân Mộng Giang thị, Ôn Triều bắt được hắn, nhất định sẽ đối xử giống như bắt được Giang Vãn Ngâm, hoá đi kim đan của hắn ngay tại chỗ. Nhưng lúc ấy Ôn Trục Lưu không động thủ với Nguỵ Vô Tiện, sao có thể?

Hơn nữa tính theo thời gian, Giang Vãn Ngâm mơ hồ có nhắc qua toàn bộ vụ thảm án diệt môn Liên Hoa Ổ, hẳn là sau khi Nguỵ Anh trở lại Liên Hoa Ổ cứu Giang Vãn Ngâm ra, hai người cùng nhau bỏ trốn, đi Mi Sơn để tụ hợp với sư tỷ Giang Yếm Ly. Nhưng Nguỵ Vô Tiện và Giang Vãn Ngâm thất lạc nhau, thất lạc trước khi Giang Vãn Ngâm mất đi kim đan, sau khi thất lạc, Giang Vãn Ngâm đi Mi Sơn trước để mượn binh, ngay sau đó liên hệ Cô Tô Lam thị cùng Thanh Hà Nhiếp Thị, dẫn binh dưới danh nghĩa Vân Mộng Giang thị tham gia Xạ Nhật Chi Chinh. Khi đó năng lực chiến đấu của Giang Vãn Ngâm như bình thường, thậm chí thường xuyên đảm đương việc trinh sát và tiên phong, trên chiến trường đọ linh lực với tu sĩ Ôn gia, hoàn toàn không có vẻ gì giống như bị thương nặng mất kim đan.

Trước khi chia tay với Giang Vãn Ngâm để hành động, Nguỵ Anh đã xảy ra chuyện gì?

Hai người bọn họ có quan hệ rất thân thiết, nếu Giang Vãn Ngâm biết hắn bị trọng thương, sao có thể một mình đi Mi Sơn trước để xin giúp đỡ?

Việc gì, khiến cho Nguỵ Anh bị trọng thương, mà hắn không cho Giang Vãn Ngâm biết?

Giang Vãn Ngâm từ mất kim đan chuyển thành nhanh chóng lành vết thương.

Nguỵ Vô Tiện từ lẻn vào cứu người, chuyển thành trọng thương bị bắt, cuối cùng thân thể dùng quỷ tu, gia nhập trở lại vào giang hồ.



- -- Thế nhân đối với quỷ tu không hiểu biết nhiều, nhưng Lam Vong Cơ có thể khẳng định chính là, sở dĩ quỷ tu bị coi là tà môn ma đạo, một trong những nguyên nhân, là quỷ tu không cần khắc khổ tu hành tích luỹ linh lực để kết đan, chuyên lấy tà pháp hại người.

Quỷ tu không cần kết đan.

Nhưng Nguỵ Vô Tiện và Giang Vãn Ngâm đều là những người có thiên tư thông minh, từ lâu lúc hai người đến Vân Thâm cầu học, đã vượt qua ngưỡng tu sĩ có kim đan rồi.

Một viên kim đan đã bị Ôn Trục Lưu hoá đi.

Như vậy Nguỵ Vô Tiện và Giang Vãn Ngâm hai người, chỉ còn một viên kim đan. Bọn họ một người nắm giữ kim đan, còn người kia... vì có thể tiếp tục việc báo thù với Ôn gia, đã trở thành quỷ tu?

Chuyện này, Giang Vãn Ngâm biết mà giấu giếm thay cho Nguỵ Vô Tiện? Hay là, Giang Vãn Ngâm cũng không biết?

Suy đoán đến đây, trong lòng Lam Vong Cơ cảm thấy cực kỳ chua xót, y không biết chân tướng vì sao, càng lo lắng Nguỵ Vô Tiện bước vào quỷ đạo sẽ bị tổn thương. Khi trong rừng sâu văng vẳng truyền đến tiếng nước chảy, y dùng linh lực vẽ một cấm chế ẩn thân ngay giữa mi tâm của mình, vì thế yêu tà quỷ vật không cách nào phát hiện ra hành tung của y – tránh được hộ vệ của Nguỵ Vô Tiện.

Y nhớ lúc đó ở trạm giám sát Di Lăng gặp qua nữ y giả Ôn Tình. Người này nổi danh bên ngoài, nhưng không được các y giả bình thường ủng hộ, một trong những nguyên nhân, là Ôn Tình từng đáp ứng yêu cầu của gia chủ Kỳ Sơn Ôn Nhược Hàn, viết ra một loạt các phương cách chữa bệnh thoạt nhìn như dị đoan tà thuyết cùng nhau lưu truyền. Ví dụ như, mổ bụng người ta, rửa sạch nội tạng để trị bệnh dạ dày. Hoặc là phương pháp mổ lấy ra kim đan của tu sĩ còn sống sờ sờ, mà tu sĩ đó không chết. Bất kể là cái nào, cũng đều giống như cực hình khiến người ta khó lòng chấp nhận.

Mổ lấy kim đan ra......

Lam Vong Cơ dừng chân nhắm mắt lại, không dám nghĩ đến khả năng này, càng không dám tưởng tượng nếu là Nguỵ Vô Tiện gặp phải... Nhưng mà tiếng tim đập dồn dập lại liên tục nhắc nhở y, với đạo lý làm người của Nguỵ Vô Tiện, ở bước đường cùng, hắn hoàn toàn có khả năng mổ kim đan cho Giang Vãn Ngâm.

Y che giấu bước chân cũng như thân hình tiếp cận dòng suối, tập trung linh khí vào hai mắt, quả nhiên nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện ném quần áo dơ bẩn lên một tảng đá, ngâm mình trong nước tắm gội.

Nước suối trong vắt, chàng thanh niên xoã tóc bước vào, mặt nước cũng chỉ mấp mé đến đầu gối, hắn cúi người lấy tay vốc nước, xối từ đỉnh đầu xuống, dòng nước trong veo trượt xuống khỏi khuôn mặt tuấn tú của hắn, mắt khép hờ, bờ vai thả lỏng. Dường như chỉ có vào thời khắc này, tà tuý trùng trùng bao quanh, hắn mới có thể lén lút có được khoảnh khắc hít thở yên tĩnh thế này.

Nhưng Lam Vong Cơ không chú ý đến những chuyện đó. Không phải lần đầu thấy hắn cởi áo, nhưng là lần đầu chăm chú nhìn kỹ vùng ngực bụng của hắn.

Trên cơ bụng săn chắn mịn màng của Nguỵ Vô Tiện, chỗ đan điền, có một vết mổ dài khoảng 4 thốn (khoảng 9cm) nằm ngay ngắn ngang phía trên.

Có thể thấy là do một y giả đầy kinh nghiệm thực hiện, miệng vết thương đã khép kín lành lặn, nhưng trong mắt Lam Vong Cơ, vết sẹo khủng khiếp kia khiến y đau xé ruột gan.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau