Chương 4: Chương 22
Đại đệ tử của Vân Mộng Giang Thị cùng thiếu tông chủ Lan Lăng Kim Thị đánh nhau, khiến Ngụy Vô Tiện trọng thương đến hôn mê làm Vân Thâm Bất Tri Xứ xôn xao, ngay cả gặp mặt đệ tử Lam thị, cũng không đỡ được phải nhỏ giọng bàn luận một phen. Từ xưa đến nay, đệ tử của Lam Thị quản suốt ba nghìn điều gia quy, chưa bao giờ gặp qua ai có gan đánh nhau ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, bởi vậy tò mò không thôi.
Lam Khải Nhân bị một trận làm ồn thu hút đi tới, lúc đó vừa tan học, ông còn chưa đi xa, chỉ nghe bên trong Lan Thất cãi nhau ầm ĩ, kết quả là bước chân quay trở lại Lan Thất, chỉ thấy nhóm thiếu niên bảy mồm tám mõ chỏ vào, đứng thành một vòng tròn mà làm ồn, làm như đã có chuyện khủng khiếp xảy ra.
Ông nói "Im lặng! Ầm ĩ cái gì?!"
Vừa nghe thấy tiếng Lam Khải Nhân, nhóm thiếu niên dần dần im lặng, người cũng tản ra, bên trong lộ ra không phải cảnh tượng tốt đẹp gì.
Nửa bên mặt Kim Tử Hiên sưng vù, sừng sững đứng ở đó, biểu tình trên mặt giống như dại đi. Thiếu tông chủ Vân Mông Giang Trừng sắc mặt đen kịt, ngồi xổm trên mặt đất đỡ Ngụy Vô Tiện đang bất tỉnh, thấy Lam Khải Nhân xuất hiện, lại hung tợn trừng mắt nhìn Kim Tử Hiên một cái, nói "Tiên sinh, Kim Tử Hiên đánh Ngụy Vô Tiện bất tỉnh!"
Lam Khải Nhân "......"
Thấy Ngụy Vô Tiện không bị thương gì, Lam Khải Nhân không biết hắn có bị gì hay không, bất quá trái lại là gương mặt của Kim công tử......
Kim Tử Hiên phản ứng lại, đưa tay chỉ vào Giang Trừng, ngay cả đầu ngón tay cũng run rẩy "Giang Vãn Ngâm! Ngươi không được ngậm máu phun người! Ta không có đánh hắn, chính hắn ngã xuống trước, như thế nào lại đổ lên đầu ta?!"
Giang Trừng cười lạnh "Không trách ngươi thì trách ai?! Như thế nào sớm không ngất muộn không ngất, ngươi cố tình đánh, hắn liền hôn mê?! Lúc ấy tất cả mọi người loạn thành một đoàn, ai biết ngươi làm cái gì?!"
Kim Tử Hiên bị những lời này đập tan suy nghĩ mơ hồ, một đánh từ trên trời giáng xuống, thẳng tắp đập lên đầu hắn, từ nhỏ đến lớn đều được cưng chiều, có khi nào lại bị uỷ khuất như này? Trong lòng hắn khó chịu, nhìn về phía Lam Khải Nhân, nói "Tiên sinh......"
Tay Lam Khải Nhân đưa lên, ý bảo mọi người bình tĩnh lại, chính ông lại tiến lên, tự mình bắt mạch cho Ngụy Vô Tiện, sau một lúc lâu trầm mặc, cuối cùng cho ra kết luận.....
Người này không có việc gì! Chuyện gì cũng không có! Ngụy Vô Tiện so với trâu bò đều khỏe mạnh!
Mắt Giang Trừng trừng lớn "Không có khả năng! Người còn bất tỉnh!"
Lam Khải Nhân lắc đầu "Thân thể Ngụy Anh quả thật không có gì đáng lo ngại, khi nào hắn không chịu tỉnh lại, lại làm hắn tỉnh lại đi. Sau khi tỉnh lại thì kêu Kim công tử, cùng đến Lan Thất phạt quỳ." Dứt lời phẩy tay áo bỏ đi, vội vã cho truyền tin đến Giang tông chủ cùng Kim tông chủ
Giang Trừng hỏi "...... Có ý gì?"
Kim Tử Hiên cũng quay lại cười lạnh "Có ý gì?! Ý tứ của tiên sinh còn không rõ ràng sao? Ngụy Vô Tiện giả vờ!" Nói xong cũng cầm sách vở, sải bước rời khỏi Lan Thất.
Đợi hắn đi xa, một chúng thiếu niên vây quanh lại đây, Giang Trừng cũng cúi đầu, vỗ vỗ đầu Ngụy Vô Tiện "Tỉnh tỉnh! Ngươi bị lộ rồi!"
Ngụy Vô Tiện bất động.
Nhiếp Hoài Tang mở cây quạt ra "Phạch" một tiếng, cười nói "Ngươi đừng nói, Ngụy huynh giả bộ rất giống!"
Giang Trừng lại nắm lấy hai má Ngụy Vô Tiện "Mau đứng lên, mọi người đi rồi, giả bộ gì nữa?! Giả bộ cũng phải quỳ!"
Ngụy Vô Tiện vẫn là bất động.
Nhiếp Hoài Tang đong đưa cây quạt "Rốt cuộc Ngụy huynh có phải là giả bộ không? Đều bị phát hiện thì còn giả bộ gì nữa?"
Giang Trừng không quản Ngụy Vô Tiện nữa, đứng dậy, Ngụy Vô Tiện ngồi phịch ở trên mặt đất, vẫn là bất động......
Rốt cuộc mọi người cũng phát hiện có chút không thích hợp......
Nhiếp Hoài Tang cũng không đong đưa cây quạt nữa, hắn còn nhớ rõ khi mọi người đùa giỡn ầm ĩ thì phát hiện trên lưng Ngụy Vô Tiện có vùng da dễ bị nhột, vươn đầu ngón tay, run rẩy điểm như trong trí nhớ từng khiến Nguỵ huynh cười đến chết đi sống lại...... Ngụy Vô Tiện bất động như trước.
Giang Trừng tính nâng Ngụy Vô Tiện dậy, lại phát hiện cả người hắn yếu đến lợi hại, so với bình thường nhẹ không ít, chính xác là cái này, toàn bộ ý thức cũng không còn......
Giang Trừng "......"
Nhiếp Hoài Tang "......"
Chúng thiếu niên "......"
Ta dựa vào, Ngụy Vô Tiện đây là...... đang đùa thật à?!
Lam Khải Nhân bị một trận làm ồn thu hút đi tới, lúc đó vừa tan học, ông còn chưa đi xa, chỉ nghe bên trong Lan Thất cãi nhau ầm ĩ, kết quả là bước chân quay trở lại Lan Thất, chỉ thấy nhóm thiếu niên bảy mồm tám mõ chỏ vào, đứng thành một vòng tròn mà làm ồn, làm như đã có chuyện khủng khiếp xảy ra.
Ông nói "Im lặng! Ầm ĩ cái gì?!"
Vừa nghe thấy tiếng Lam Khải Nhân, nhóm thiếu niên dần dần im lặng, người cũng tản ra, bên trong lộ ra không phải cảnh tượng tốt đẹp gì.
Nửa bên mặt Kim Tử Hiên sưng vù, sừng sững đứng ở đó, biểu tình trên mặt giống như dại đi. Thiếu tông chủ Vân Mông Giang Trừng sắc mặt đen kịt, ngồi xổm trên mặt đất đỡ Ngụy Vô Tiện đang bất tỉnh, thấy Lam Khải Nhân xuất hiện, lại hung tợn trừng mắt nhìn Kim Tử Hiên một cái, nói "Tiên sinh, Kim Tử Hiên đánh Ngụy Vô Tiện bất tỉnh!"
Lam Khải Nhân "......"
Thấy Ngụy Vô Tiện không bị thương gì, Lam Khải Nhân không biết hắn có bị gì hay không, bất quá trái lại là gương mặt của Kim công tử......
Kim Tử Hiên phản ứng lại, đưa tay chỉ vào Giang Trừng, ngay cả đầu ngón tay cũng run rẩy "Giang Vãn Ngâm! Ngươi không được ngậm máu phun người! Ta không có đánh hắn, chính hắn ngã xuống trước, như thế nào lại đổ lên đầu ta?!"
Giang Trừng cười lạnh "Không trách ngươi thì trách ai?! Như thế nào sớm không ngất muộn không ngất, ngươi cố tình đánh, hắn liền hôn mê?! Lúc ấy tất cả mọi người loạn thành một đoàn, ai biết ngươi làm cái gì?!"
Kim Tử Hiên bị những lời này đập tan suy nghĩ mơ hồ, một đánh từ trên trời giáng xuống, thẳng tắp đập lên đầu hắn, từ nhỏ đến lớn đều được cưng chiều, có khi nào lại bị uỷ khuất như này? Trong lòng hắn khó chịu, nhìn về phía Lam Khải Nhân, nói "Tiên sinh......"
Tay Lam Khải Nhân đưa lên, ý bảo mọi người bình tĩnh lại, chính ông lại tiến lên, tự mình bắt mạch cho Ngụy Vô Tiện, sau một lúc lâu trầm mặc, cuối cùng cho ra kết luận.....
Người này không có việc gì! Chuyện gì cũng không có! Ngụy Vô Tiện so với trâu bò đều khỏe mạnh!
Mắt Giang Trừng trừng lớn "Không có khả năng! Người còn bất tỉnh!"
Lam Khải Nhân lắc đầu "Thân thể Ngụy Anh quả thật không có gì đáng lo ngại, khi nào hắn không chịu tỉnh lại, lại làm hắn tỉnh lại đi. Sau khi tỉnh lại thì kêu Kim công tử, cùng đến Lan Thất phạt quỳ." Dứt lời phẩy tay áo bỏ đi, vội vã cho truyền tin đến Giang tông chủ cùng Kim tông chủ
Giang Trừng hỏi "...... Có ý gì?"
Kim Tử Hiên cũng quay lại cười lạnh "Có ý gì?! Ý tứ của tiên sinh còn không rõ ràng sao? Ngụy Vô Tiện giả vờ!" Nói xong cũng cầm sách vở, sải bước rời khỏi Lan Thất.
Đợi hắn đi xa, một chúng thiếu niên vây quanh lại đây, Giang Trừng cũng cúi đầu, vỗ vỗ đầu Ngụy Vô Tiện "Tỉnh tỉnh! Ngươi bị lộ rồi!"
Ngụy Vô Tiện bất động.
Nhiếp Hoài Tang mở cây quạt ra "Phạch" một tiếng, cười nói "Ngươi đừng nói, Ngụy huynh giả bộ rất giống!"
Giang Trừng lại nắm lấy hai má Ngụy Vô Tiện "Mau đứng lên, mọi người đi rồi, giả bộ gì nữa?! Giả bộ cũng phải quỳ!"
Ngụy Vô Tiện vẫn là bất động.
Nhiếp Hoài Tang đong đưa cây quạt "Rốt cuộc Ngụy huynh có phải là giả bộ không? Đều bị phát hiện thì còn giả bộ gì nữa?"
Giang Trừng không quản Ngụy Vô Tiện nữa, đứng dậy, Ngụy Vô Tiện ngồi phịch ở trên mặt đất, vẫn là bất động......
Rốt cuộc mọi người cũng phát hiện có chút không thích hợp......
Nhiếp Hoài Tang cũng không đong đưa cây quạt nữa, hắn còn nhớ rõ khi mọi người đùa giỡn ầm ĩ thì phát hiện trên lưng Ngụy Vô Tiện có vùng da dễ bị nhột, vươn đầu ngón tay, run rẩy điểm như trong trí nhớ từng khiến Nguỵ huynh cười đến chết đi sống lại...... Ngụy Vô Tiện bất động như trước.
Giang Trừng tính nâng Ngụy Vô Tiện dậy, lại phát hiện cả người hắn yếu đến lợi hại, so với bình thường nhẹ không ít, chính xác là cái này, toàn bộ ý thức cũng không còn......
Giang Trừng "......"
Nhiếp Hoài Tang "......"
Chúng thiếu niên "......"
Ta dựa vào, Ngụy Vô Tiện đây là...... đang đùa thật à?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất