[Vong Tiện] Yến Uyển Lương Thì
Chương 4
Một câu "Đạo lữ... nhà ta" đã đủ khiến cho Lam Vong Cơ mất cảnh giác, tiếng gọi "Lam nhị ca ca" đã không nghe thấy mấy năm đó, càng khiến cho đầu óc Lam Vong Cơ trống rỗng trong một chớp mắt, trong lúc hít vào thở ra chỉ nghe thấy âm thanh trái tim đập "thình thịch thình thịch" điên cuồng.
Trước đây tiếng gọi này, là cách mà Nguỵ Anh khi còn nhỏ xíu biểu lộ sự thân thiết và yêu thích, cũng một phần do sự dạy dỗ của cha mẹ và trưởng bối, bây giờ lại kêu như thế, càng làm cho Lam Vong Cơ nghe ra một loại ý vị khiến tai y nóng bừng lên, đặc biệt là ngữ điệu cuối câu hơi cao lên lại bị Nguỵ Vô Tiện cố tình thả nhẹ, giống như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng lại mềm mại, cọ qua đầu trái tim y đến ngứa ngáy.
May mà vài đệ tử đi cùng Lam Vong Cơ từ sáng đã biết điều chọn rời đi trước, trước khi Nguỵ Vô Tiện mặt tràn đầy tươi cười nhào tới, nếu không những đệ tử thân thích của Lam gia từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh cực kỳ cứng nhắc nghiêm túc như Lam gia, nhất định là sẽ trong lòng thầm mắng Nguỵ Vô Tiện không ra thể thống gì, đồng thời xấu hổ đỏ cả mặt mũi.
Nguỵ Vô Tiện ở trước mặt vẫn đang nhìn y với gương mặt tươi cười, mắt nhìn thấy đuôi mạt ngạch bị gió thổi ra trước ngực, nên đưa tay ra. Được cái đã ở cùng Nguỵ Vô Tiện hơn nửa năm, nên Lam Vong Cơ đã thích nghi hơn đối với với những trêu chọc vô tình hay hữu ý thường xuyên của hắn, nâng tay lên nắm lấy tay Nguỵ Vô Tiện, thấp giọng nói câu "Đừng nháo", sẵn tiện đi hướng xuống núi, đi được vài bước phát hiện Nguỵ Vô Tiện không đi theo, đứng yên tại chỗ một lúc, nhận ra Nguỵ Vô Tiện vẫn không đi theo, bèn xoay người lại nhìn hắn.
Nguỵ Vô Tiện vẫn đứng tại chổ ngẩn người, biểu cảm trên khuôn mặt thiếu niên xinh đẹp biến đổi khó đoán, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì, trông có vẻ rất là bối rối, y lên tiếng gọi "Nguỵ Anh".
"Hả?" Nguỵ Vô Tiện vô thức đáp lại, quay đầu nhìn về phía y, ánh mắt có chút ngơ ngác, dường như vẫn chưa hoàn toàn phục hồi tinh thần, Lam Vong Cơ khẽ nhíu mày, nhìn Nguỵ Vô Tiện thêm mấy lần, trên gương mặt tuấn tú hiếm khi nhìn ra được một chút do dự, hai thiếu niên đứng đối diện nhau, nhưng trong lòng mỗi người có vướng mắc riêng, đứng nhìn nhau không nói gì một hồi, sau cùng, Lam Vong Cơ khẽ đưa tay ra, đôi mắt Nguỵ Vô Tiện đột nhiên sáng lên, chạy tới vài bước nắm lấy tay y, vành tai Lam Vong Cơ hơi ửng đỏ, nhưng cũng không thả tay ra.
Đại hôn đã qua lâu rồi, nhưng đây là lần đầu tiên cả hai cùng đi ra ngoài từ khi thành hôn, cũng là lần đầu tiên cùng nhau đi trừ tuý, hầu hết thời gian trước đó đều bị hai bọn hắn trải qua trong tranh cãi ồn ào vì đủ loại nguyên nhân, cộng thêm Nguỵ Vô Tiện thường xuyên bị phạt, tuy việc học không bị ảnh hưởng, nhưng khó có thể cùng nhau phối hợp tập luyện, vì vậy cả hai đều không quá nắm chắc về việc cùng nhau đi trừ tuý lần này, kết quả mọi việc bất ngờ diễn ra tốt đẹp một cách đáng ngạc nhiên.
Dù mỗi người duy trì kiếm pháp riêng của gia tộc, cũng gần như chưa từng phối hợp, nhưng khi thực sự chiến đấu lại cực kỳ ăn ý, từng chiêu từng thức đều giống như đã cùng nhau tập luyện cả trăm ngàn lần, chỉ cần nhìn nhau một cái hoặc một động tác nhỏ, là có thể hoàn toàn hiểu rõ ý đồ của đối phương.
Rõ ràng tuổi tương đương, nhưng lại khiến các đệ tử đi cùng nhìn đến loá mắt, nhìn nhiều rồi, trong lúc riêng tư không thể không xì xầm, mọi người đều nói Lam nhị công tử và đạo lữ ghét nhau, quan hệ rất xấu, hiện giờ đã nhìn mấy ngày rồi cũng không nhìn ra, mặc dù tính khí và tính cách của cả hai không hợp nhau lắm, đôi khi vẫn sẽ có những lúc không vui, nhưng có thể có một sự ăn ý như vậy, tình cảm hẳn là cũng không tệ lắm, hơn nữa nhìn hai người một động một tĩnh, một tuấn một tú đó, bất kể thế nào cũng cảm thấy vô cùng xứng đôi, nghĩ như vậy, càng cảm thấy lời đồn không thể tin, thậm chí bắt đầu hoài nghi một Lam gia luôn luôn kỷ luật nghiêm minh như thế từ lúc nào cũng đã có những kẻ thích ngồi lê đôi mách rồi.
Cùng nhau đi ra ngoài trừ tuý, thời gian tổng cộng gần nửa tháng, quan hệ của hai người có thể nhìn thấy bằng mắt thường là thân mật hơn nhiều, lúc xong việc quay về, vì đồ của Nguỵ Vô Tiện còn ở Giang gia, nên Lam Vong Cơ lại cùng hắn trở về một chuyến, đi ra ngoài quá lâu, không tiện tiếp tục ở Vân Mộng nhiều hơn, chỉ ở một đêm rồi phải đi về.
Lúc trời sẩm tối, Giang Trừng dẫn theo mấy tên sư đệ đang hò hét muốn gặp đại sư huynh cùng với những đồ đạc Giang Yếm Ly đã chuẩn bị cho Nguỵ Vô Tiện đưa đến phòng của hai người, đấu vài câu võ mồm giống như mọi khi, mới giành được đồ đạc và đuổi ra ngoài, trước khi đi cũng không quên ngươi tới ta đi đánh nhau vài cái, Nguỵ Vô Tiện trốn qua trốn lại quanh Lam Vong Cơ, tiểu Lục sư đệ cùng tham gia náo nhiệt, kết quả không biết thế nào, lại để mạt ngạch của Lam Vong Cơ quấn quanh ống tay áo của thằng nhỏ.
Sợi mạt ngạch đó cũng kỳ quái, bình thường lúc tháo xuống vẫn cần phải tháo cẩn thận, lần này bị ống tay áo đó hơi vướng vào một chút, đã lỏng cả ra, cố tình Lục sư đệ không nhìn thấy, vẫn chạy tới trước, động tác này, kéo theo mạt ngạch trượt xuống, Giang Trừng ở phía sau nó nửa bước chân vội vàng kêu nó một tiếng, không đợi nó dừng chân lại, đã đưa tay ra chụp lấy trước, mắt thấy sợi mạt ngạch đó sắp sửa rơi vào tay y (Giang Trừng), lập tức ở bên cạnh đột nhiên thò ra một bàn tay kéo mạnh sợi dây đó qua, đồng thời, một tiếng hét to phát ra từ vị trí bên cạnh Lam Vong Cơ. "Không thể chạm vào!"
Mọi người có mặt đều giật mình vì hét to đột ngột này, tất cả dừng động tác lại, vô thức nhìn về phía Nguỵ Vô Tiện, chỉ thấy trong tay hắn túm chặt sợi mạt ngạch vừa dài vừa mảnh đó, tay kia vẫn còn nắm lấy cánh tay Lam Vong Cơ, giống như chú cún con đang bảo vệ miếng ăn, mặt tràn đầy cảnh giác nhìn chằm chằm vào đám người Giang Trừng ngay trước mặt.
Giang Trừng bị tiếng hét to này của hắn doạ sợ không nhẹ, hoàn hồn lại nhìn thấy bộ dạng Nguỵ Vô Tiện cầm sợi mạt ngạch túm chặt lấy Lam Vong Cơ với vẻ mặt chưa hết hoảng sợ đó, lập tức hung dữ trừng hắn một cái, la lên: "Ngươi phát điên cái gì vậy, không phải chỉ là một sợi mạt ngạch thôi sao, quý giá thành như vậy, chạm vào cũng không được, chụp lấy rồi cột lại không phải là được hả, rống to như thế làm gì, hồn phách suýt nữa bị ngươi làm cho bay mất rồi".
"Cần ngươi lo chắc, chỉ là không thể chạm vào!" Nguỵ Vô Tiện lời lẽ hùng hồn hét vào mặt y (Giang Trừng), cuối cùng còn không quên thêm một câu: "Chỉ có ta mới có thể chạm vào!"
Giang Trừng cảm thấy hắn bị thần kinh rồi, đang định vặc lại, nhưng tầm mắt đột nhiên lướt qua đôi bàn tay đang nắm chặt nhau của Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ, trong lòng y chợt dâng lên một cảm giác kỳ lạ, sau đó liền nghẹn lại. Rõ ràng biết hai người này đã là đạo lữ, có chút hành động thân mật cũng là bình thường, nhưng lần này đột nhiên nhìn thấy, mới phát hiện bản thân nghĩ đến và thực tế nhìn thấy vẫn khác biệt rất lớn, nhưng lúc này y cũng lười nghĩ tại sao lại cảm thấy kỳ quái, hừ mạnh một tiếng, lôi Lục sư đệ bỏ đi.
Nhìn mấy người Giang Trừng toàn bộ đi ra ngoài hết, Nguỵ Vô Tiện kéo Lam Vong Cơ vào phòng trong, cẩn thận và nghiêm túc cột lại mạt ngạch cho y, mới thở ra một hơi nhẹ nhõm nở nụ cười, nói: "Cột xong rồi, vẫn chưa bị bọn họ chạm vào". Sau đó, nói xong câu này, hắn bỗng ngẩn người ra.
Mới vừa rồi hắn một lòng chỉ nghĩ đến sợi mạt ngạch đã bị lỏng ra của Lam Vong Cơ, nghĩ đến lúc bị phạt chép sách đọc thấy mạt ngạch không thể để người khác tuỳ ý chạm vào, nghĩ đến mạt ngạch sắp sửa rơi vào trong tay Giang Trừng tuyệt đối không thể để y chạm vào, đầy mắt đầy tim đều chỉ còn lại mong muốn cướp lấy sợi mạt ngạch, rồi cột lại cẩn thận lên trên đầu Lam Vong Cơ, trong lòng gấp gáp động tác cũng gấp gáp, toàn bộ quá trình đều quên nhìn biểu tình của Lam Vong Cơ, quên không nghĩ vì sao Lam Vong Cơ vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời để cho hắn sắp xếp.
Cho đến khi hắn lùi lại một bước nhìn sợi mạt ngạch đã được cột một cách đoan đoan chính chính trên trán Lam Vong Cơ, cũng nhìn thấy đôi mắt nhạt màu của Lam Vong Cơ. Lần này hắn không gấp nữa, thực tế lúc hắn cột mạt ngạch cho y cũng đã từ từ bình tĩnh lại, sau khi bình tĩnh, cứ nhìn vào mắt Lam Vong Cơ, tiếp đó lập tức ngạc nhiên bởi hết thảy những gì mình vừa làm, xấu hổ ho một tiếng chân tay luống cuống vội vàng muốn giải thích.
"Lam Trạm... Ta ta ta... chuyện đó... ta... vừa nãy..." Nguỵ Vô Tiện cảm thấy đầu óc của hắn chưa bao giờ khó sử dụng như thế, ấp a ấp úng nói nửa ngày cũng không rõ mình nên nói cái gì, hắn vừa lắp ba lắp bắp nói, vừa lo lắng khẩn trương suy nghĩ, sau đó đột nhiên nghe được Lam Vong Cơ nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, nói câu "Không sao".
Lúc nghe thấy giọng nói nhìn về phía Lam Vong Cơ lần nữa, Nguỵ Vô Tiện chợt mở to hai mắt, nhìn khoé miệng Lam Vong Cơ khẽ cong lên một độ cong rất nhẹ, đầu óc Nguỵ Vô Tiện mơ màng nghĩ, y đang cười phải không, hoá ra Lam Trạm cười lên là như thế này, tình quang ánh tuyết, xuân phong hoa vũ.
Nguỵ Vô Tiện không khỏi nhìn đến ngẩn người, qua hồi lâu, nuốt xuống một cái, si ngốc hỏi: "Lam Trạm, ta có thể hôn ngươi không?"
Bị câu hỏi thẳng thắn của hắn làm cho sững sờ, Lam Trạm đang định mở miệng, thì nhìn thấy người thiếu niên ở đối diện vì vừa rồi quá hoảng loạn mà lộ ra chút ngốc ngốc đang tiến lại gần, nhẹ nhàng chạm một cái lên môi y, chạm xong rồi, còn cúi đầu khẽ liếm môi dưới, giống như đang hồi tưởng dư vị nào đó.
Con ngươi Lam Vong Cơ khẽ nhúc nhích, đưa tay ra kéo người lại gần, nhẹ nhàng gọi "Nguỵ Anh".
"Hả?" Nguỵ Vô Tiện mặt mày mờ mịt ngẩng đầu nhìn y.
Lông mày như vẽ, mắt sáng như sao, môi hồng răng trắng, thiếu niên như ngọc, thích từ lần gặp đầu tiên, ở bên nhau lâu cũng không chán ghét, đáy lòng Lam Vong Cơ khẽ thở dài, cuối cùng nhẹ nhàng hôn qua.
Cùng ai chung sống hoà hợp qua năm tháng thanh xuân? Trăng treo cao ngoài sân vườn, chiếu vào song cửa sổ, mong rằng có nhiều năm tháng để nhìn lại, để mối tình thâm đến bạc đầu, mọi ước nguyện hôm nay, dâng lên trái tim này, ta gọi tên người, không phụ lòng, không phụ lòng.... (Hình như đây là một bài thơ!)
***
Mọi người trong Lam gia đều cảm thấy, từ sau lần ra ngoài cuối hè đó, quan hệ của Nhị công tử nhà mình và tiểu đạo lữ tốt lên rất nhiều, hơn nữa xem ra càng ngày càng có khuynh hướng tốt hơn, lúc mới trở về vẫn còn có chút biệt nữu, thời gian dài một chút, càng lúc càng tự nhiên, đến gần cuối năm, càng có thể thường xuyên nhìn thấy bóng dáng hai người cùng nhau đi dạo trò chuyện, tuy không biết giữa hai người cụ thể xảy ra chuyện gì, nhưng thấy hai người càng lúc càng tốt, mọi người đều vui mừng.
Thời điểm năm hết Tết đến, lục tục rải rác có đệ tử Lam gia ở bên ngoài trở về thăm người thân, tiên phủ Lam gia vốn luôn yên tĩnh cũng vì vậy mà sống động hơn nhiều, náo nhiệt hơn nhiều, hôm qua Lam Vong Cơ bị Nguỵ Vô Tiện rảnh rỗi không yên kéo xuống Thải Y trấn ở dưới chân núi để đi dạo, khi trở về vào buổi tối, ở sơn môn gặp được một sư tỷ đã gả ra ngoài, chỉ là Nguỵ Vô Tiện không quen, Lam Vong Cơ cũng ít gặp, khách sáo vài câu rồi rời đi.
Nguỵ Vô Tiện theo Lam Vong Cơ đi đến sơn môn, đột nhiên nghe thấy phía sau có người thấp giọng nói một câu: "Vị sư tỷ này thật sự đã gả đi rất tốt, mặc dù nhà chồng không giàu có lắm, nhưng cả nhà hoà thuận, vợ chồng yêu nhau, nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy hạnh phúc..."
Nhìn thôi, cũng khiến người ta cảm thấy hạnh phúc sao?
Nguỵ Vô Tiện không nhịn được quay đầu lại nhìn một cái, lúc này đám người tụ tập vừa rồi đã giải tán, chỉ còn lại vị sư tỷ và trượng phu của tỷ ấy trên mảnh đất trống trải, sư tỷ xinh đẹp trang nhã đang nhìn trượng phu ở bên cạnh mỉm cười ngọt ngào, mà trượng phu của tỷ ấy cũng nở nụ cười dịu dàng trên mặt, lúc Nguỵ Vô Tiện quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy hai người hôn nhẹ một cái, sau đó nụ cười càng sâu hơn.
Thật sự là nhìn thôi cũng cảm thấy hạnh phúc nha....
Qua giờ hợi, tắt đèn đi ngủ, nhưng Nguỵ Vô Tiện lại không phải đầu chạm gối liền ngủ như mọi khi, cảnh tượng nhìn thấy lúc buổi chiều cứ hiện ra hết lần này đến lần khác trong đầu, sư tỷ mềm mại dịu dàng và trượng phu ôn văn nho nhã của tỷ ấy, nụ cười ngọt ngào dành cho nhau, nụ hôn nhẹ chứa đầy tình yêu... Hắn vốn cho rằng mình không phải là người để ý đến mấy chuyện này, không ngờ hôm nay chỉ nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, dù làm thế nào cũng không quên được.
Nguỵ Vô Tiện mở mắt nằm một hồi, chỉ cảm thấy nhiệt độ toả ra từ trong chăn xông lên khiến đầu hắn hơi choáng váng, hắn đột nhiên rất muốn nhìn mặt Lam Vong Cơ, sau đó, nghĩ như vậy, hắn cũng lập tức làm như vậy.
Xoay người sang, nương vào ánh sáng yếu ớt xuyên qua song cửa sổ, lặng lẽ ngắm nhìn Lam Vong Cơ đang nhắm mắt nằm ở bên cạnh, ngắm một lúc, hắn chợt cười thầm, chống người dậy nghiêng người đến trước mặt Lam Vong Cơ, hôn vội một cái lên má của y, nhìn thấy Lam Vong Cơ mở mắt ra, có chút thảng thốt nhìn hắn, cũng không cảm thấy ngạc nhiên, thay vào đó trực tiếp cười với y: "Lam Trạm, ngươi thật đẹp".
Lam Trạm thật ra không có ngủ, bị ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm như thế, cho dù y muốn ngủ, cũng không thể ngủ được, y vốn muốn đợi Nguỵ Vô Tiện xem hắn rốt cuộc định làm gì, chưa từng nghĩ đến khoảnh khắc tiếp theo thân thể của chàng thiếu niên lại đột ngột nghiêng gần xuống, chóp mũi ngửi thấy mùi hoa sen thoang thoảng, sau đó một đôi môi mềm mại mát lạnh mang theo chút ướt át rơi xuống má y, như chuồn chuồn lướt nước, chỉ chạm vào rất nhanh rất nhẹ, rồi rời đi ngay.
Lỗ tai Lam Vong Cơ hơi nóng lên, mặc dù không rõ tại sao Nguỵ Vô Tiện đột nhiên như thế này, nhưng mặt mày vẫn dịu dàng, khẽ đáp lại: "Ngươi cũng đẹp".
Trong bóng tối vang lên một tiếng cười khúc khích vui vẻ của chàng thiếu niên, có vẻ rất hài lòng với câu đáp lại này, Nguỵ Vô Tiện lại cúi đầu chạm nhẹ lên môi Lam Vong Cơ, giống như khen thưởng lại giống như đơn thuần muốn hôn y thêm lần nữa, khiến người ta cảm nhận được sự vui thích trong lòng hắn lúc này.
Lam Vong Cơ nằm ngửa trên giường nhìn Nguỵ Vô Tiện bên trên, ánh sáng nhập nhoạng của bóng tối không ngăn được tia sáng lấp lánh trong mắt hắn, mỗi lần nhìn vào, đều làm cho y sâu sắc hoài nghi trong mắt Nguỵ Vô Tiện có phải chứa rất nhiều ngôi sao hay không, dẫn dụ y không tự chủ được ghé đến càng lúc càng gần hơn... Luôn cảm thấy tối nay Nguỵ Vô Tiện dường như hơi khác thường, chút dục vọng ích kỷ ẩn giấu trong lòng làm cho y hoàn toàn không muốn phá vỡ mọi thứ vào thời điểm này, nhưng không đợi y nghĩ nhiều, lại nghe thấy giọng nói mang theo ý cười của Nguỵ Vô Tiện, "Nếu như đẹp, vậy Nhị ca ca, có muốn hôn ta một chút không?"
Trong phòng im lặng một giây, sau đó chợt vang lên một tiếng kêu ngạc nhiên, không lâu sau, phía sau tầng tầng lớp lớp màn lụa xanh, truyền ra tiếng thở dốc có chút nặng nề đan xen lẫn nhau của hai thiếu niên.
Một nụ hôn dài kết thúc, Nguỵ Vô Tiện khẽ thở hổn hển, chiếc áo lót vốn lỏng lẻo trên người hắn đã mở ra, lúc này lại trượt qua khỏi đầu vai vì động tác nhổm người lên của hắn, treo hờ hững trên cánh tay của hắn, Nguỵ Vô Tiện vòng tay qua cổ Lam Vong Cơ ghé sát vào tai y, thuận thế cũng để Lam Vong Cơ ôm vai hắn đè xuống, hai người ôm chặt lấy nhau nằm trên giường, trong bóng tối giọng nói của chàng thiếu niên lộ ra chút mơ hồ mang theo âm thanh khàn khàn.
"Lam Trạm, Nhị ca ca, ta muốn ngươi..."
Trước đây tiếng gọi này, là cách mà Nguỵ Anh khi còn nhỏ xíu biểu lộ sự thân thiết và yêu thích, cũng một phần do sự dạy dỗ của cha mẹ và trưởng bối, bây giờ lại kêu như thế, càng làm cho Lam Vong Cơ nghe ra một loại ý vị khiến tai y nóng bừng lên, đặc biệt là ngữ điệu cuối câu hơi cao lên lại bị Nguỵ Vô Tiện cố tình thả nhẹ, giống như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng lại mềm mại, cọ qua đầu trái tim y đến ngứa ngáy.
May mà vài đệ tử đi cùng Lam Vong Cơ từ sáng đã biết điều chọn rời đi trước, trước khi Nguỵ Vô Tiện mặt tràn đầy tươi cười nhào tới, nếu không những đệ tử thân thích của Lam gia từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh cực kỳ cứng nhắc nghiêm túc như Lam gia, nhất định là sẽ trong lòng thầm mắng Nguỵ Vô Tiện không ra thể thống gì, đồng thời xấu hổ đỏ cả mặt mũi.
Nguỵ Vô Tiện ở trước mặt vẫn đang nhìn y với gương mặt tươi cười, mắt nhìn thấy đuôi mạt ngạch bị gió thổi ra trước ngực, nên đưa tay ra. Được cái đã ở cùng Nguỵ Vô Tiện hơn nửa năm, nên Lam Vong Cơ đã thích nghi hơn đối với với những trêu chọc vô tình hay hữu ý thường xuyên của hắn, nâng tay lên nắm lấy tay Nguỵ Vô Tiện, thấp giọng nói câu "Đừng nháo", sẵn tiện đi hướng xuống núi, đi được vài bước phát hiện Nguỵ Vô Tiện không đi theo, đứng yên tại chỗ một lúc, nhận ra Nguỵ Vô Tiện vẫn không đi theo, bèn xoay người lại nhìn hắn.
Nguỵ Vô Tiện vẫn đứng tại chổ ngẩn người, biểu cảm trên khuôn mặt thiếu niên xinh đẹp biến đổi khó đoán, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì, trông có vẻ rất là bối rối, y lên tiếng gọi "Nguỵ Anh".
"Hả?" Nguỵ Vô Tiện vô thức đáp lại, quay đầu nhìn về phía y, ánh mắt có chút ngơ ngác, dường như vẫn chưa hoàn toàn phục hồi tinh thần, Lam Vong Cơ khẽ nhíu mày, nhìn Nguỵ Vô Tiện thêm mấy lần, trên gương mặt tuấn tú hiếm khi nhìn ra được một chút do dự, hai thiếu niên đứng đối diện nhau, nhưng trong lòng mỗi người có vướng mắc riêng, đứng nhìn nhau không nói gì một hồi, sau cùng, Lam Vong Cơ khẽ đưa tay ra, đôi mắt Nguỵ Vô Tiện đột nhiên sáng lên, chạy tới vài bước nắm lấy tay y, vành tai Lam Vong Cơ hơi ửng đỏ, nhưng cũng không thả tay ra.
Đại hôn đã qua lâu rồi, nhưng đây là lần đầu tiên cả hai cùng đi ra ngoài từ khi thành hôn, cũng là lần đầu tiên cùng nhau đi trừ tuý, hầu hết thời gian trước đó đều bị hai bọn hắn trải qua trong tranh cãi ồn ào vì đủ loại nguyên nhân, cộng thêm Nguỵ Vô Tiện thường xuyên bị phạt, tuy việc học không bị ảnh hưởng, nhưng khó có thể cùng nhau phối hợp tập luyện, vì vậy cả hai đều không quá nắm chắc về việc cùng nhau đi trừ tuý lần này, kết quả mọi việc bất ngờ diễn ra tốt đẹp một cách đáng ngạc nhiên.
Dù mỗi người duy trì kiếm pháp riêng của gia tộc, cũng gần như chưa từng phối hợp, nhưng khi thực sự chiến đấu lại cực kỳ ăn ý, từng chiêu từng thức đều giống như đã cùng nhau tập luyện cả trăm ngàn lần, chỉ cần nhìn nhau một cái hoặc một động tác nhỏ, là có thể hoàn toàn hiểu rõ ý đồ của đối phương.
Rõ ràng tuổi tương đương, nhưng lại khiến các đệ tử đi cùng nhìn đến loá mắt, nhìn nhiều rồi, trong lúc riêng tư không thể không xì xầm, mọi người đều nói Lam nhị công tử và đạo lữ ghét nhau, quan hệ rất xấu, hiện giờ đã nhìn mấy ngày rồi cũng không nhìn ra, mặc dù tính khí và tính cách của cả hai không hợp nhau lắm, đôi khi vẫn sẽ có những lúc không vui, nhưng có thể có một sự ăn ý như vậy, tình cảm hẳn là cũng không tệ lắm, hơn nữa nhìn hai người một động một tĩnh, một tuấn một tú đó, bất kể thế nào cũng cảm thấy vô cùng xứng đôi, nghĩ như vậy, càng cảm thấy lời đồn không thể tin, thậm chí bắt đầu hoài nghi một Lam gia luôn luôn kỷ luật nghiêm minh như thế từ lúc nào cũng đã có những kẻ thích ngồi lê đôi mách rồi.
Cùng nhau đi ra ngoài trừ tuý, thời gian tổng cộng gần nửa tháng, quan hệ của hai người có thể nhìn thấy bằng mắt thường là thân mật hơn nhiều, lúc xong việc quay về, vì đồ của Nguỵ Vô Tiện còn ở Giang gia, nên Lam Vong Cơ lại cùng hắn trở về một chuyến, đi ra ngoài quá lâu, không tiện tiếp tục ở Vân Mộng nhiều hơn, chỉ ở một đêm rồi phải đi về.
Lúc trời sẩm tối, Giang Trừng dẫn theo mấy tên sư đệ đang hò hét muốn gặp đại sư huynh cùng với những đồ đạc Giang Yếm Ly đã chuẩn bị cho Nguỵ Vô Tiện đưa đến phòng của hai người, đấu vài câu võ mồm giống như mọi khi, mới giành được đồ đạc và đuổi ra ngoài, trước khi đi cũng không quên ngươi tới ta đi đánh nhau vài cái, Nguỵ Vô Tiện trốn qua trốn lại quanh Lam Vong Cơ, tiểu Lục sư đệ cùng tham gia náo nhiệt, kết quả không biết thế nào, lại để mạt ngạch của Lam Vong Cơ quấn quanh ống tay áo của thằng nhỏ.
Sợi mạt ngạch đó cũng kỳ quái, bình thường lúc tháo xuống vẫn cần phải tháo cẩn thận, lần này bị ống tay áo đó hơi vướng vào một chút, đã lỏng cả ra, cố tình Lục sư đệ không nhìn thấy, vẫn chạy tới trước, động tác này, kéo theo mạt ngạch trượt xuống, Giang Trừng ở phía sau nó nửa bước chân vội vàng kêu nó một tiếng, không đợi nó dừng chân lại, đã đưa tay ra chụp lấy trước, mắt thấy sợi mạt ngạch đó sắp sửa rơi vào tay y (Giang Trừng), lập tức ở bên cạnh đột nhiên thò ra một bàn tay kéo mạnh sợi dây đó qua, đồng thời, một tiếng hét to phát ra từ vị trí bên cạnh Lam Vong Cơ. "Không thể chạm vào!"
Mọi người có mặt đều giật mình vì hét to đột ngột này, tất cả dừng động tác lại, vô thức nhìn về phía Nguỵ Vô Tiện, chỉ thấy trong tay hắn túm chặt sợi mạt ngạch vừa dài vừa mảnh đó, tay kia vẫn còn nắm lấy cánh tay Lam Vong Cơ, giống như chú cún con đang bảo vệ miếng ăn, mặt tràn đầy cảnh giác nhìn chằm chằm vào đám người Giang Trừng ngay trước mặt.
Giang Trừng bị tiếng hét to này của hắn doạ sợ không nhẹ, hoàn hồn lại nhìn thấy bộ dạng Nguỵ Vô Tiện cầm sợi mạt ngạch túm chặt lấy Lam Vong Cơ với vẻ mặt chưa hết hoảng sợ đó, lập tức hung dữ trừng hắn một cái, la lên: "Ngươi phát điên cái gì vậy, không phải chỉ là một sợi mạt ngạch thôi sao, quý giá thành như vậy, chạm vào cũng không được, chụp lấy rồi cột lại không phải là được hả, rống to như thế làm gì, hồn phách suýt nữa bị ngươi làm cho bay mất rồi".
"Cần ngươi lo chắc, chỉ là không thể chạm vào!" Nguỵ Vô Tiện lời lẽ hùng hồn hét vào mặt y (Giang Trừng), cuối cùng còn không quên thêm một câu: "Chỉ có ta mới có thể chạm vào!"
Giang Trừng cảm thấy hắn bị thần kinh rồi, đang định vặc lại, nhưng tầm mắt đột nhiên lướt qua đôi bàn tay đang nắm chặt nhau của Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ, trong lòng y chợt dâng lên một cảm giác kỳ lạ, sau đó liền nghẹn lại. Rõ ràng biết hai người này đã là đạo lữ, có chút hành động thân mật cũng là bình thường, nhưng lần này đột nhiên nhìn thấy, mới phát hiện bản thân nghĩ đến và thực tế nhìn thấy vẫn khác biệt rất lớn, nhưng lúc này y cũng lười nghĩ tại sao lại cảm thấy kỳ quái, hừ mạnh một tiếng, lôi Lục sư đệ bỏ đi.
Nhìn mấy người Giang Trừng toàn bộ đi ra ngoài hết, Nguỵ Vô Tiện kéo Lam Vong Cơ vào phòng trong, cẩn thận và nghiêm túc cột lại mạt ngạch cho y, mới thở ra một hơi nhẹ nhõm nở nụ cười, nói: "Cột xong rồi, vẫn chưa bị bọn họ chạm vào". Sau đó, nói xong câu này, hắn bỗng ngẩn người ra.
Mới vừa rồi hắn một lòng chỉ nghĩ đến sợi mạt ngạch đã bị lỏng ra của Lam Vong Cơ, nghĩ đến lúc bị phạt chép sách đọc thấy mạt ngạch không thể để người khác tuỳ ý chạm vào, nghĩ đến mạt ngạch sắp sửa rơi vào trong tay Giang Trừng tuyệt đối không thể để y chạm vào, đầy mắt đầy tim đều chỉ còn lại mong muốn cướp lấy sợi mạt ngạch, rồi cột lại cẩn thận lên trên đầu Lam Vong Cơ, trong lòng gấp gáp động tác cũng gấp gáp, toàn bộ quá trình đều quên nhìn biểu tình của Lam Vong Cơ, quên không nghĩ vì sao Lam Vong Cơ vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời để cho hắn sắp xếp.
Cho đến khi hắn lùi lại một bước nhìn sợi mạt ngạch đã được cột một cách đoan đoan chính chính trên trán Lam Vong Cơ, cũng nhìn thấy đôi mắt nhạt màu của Lam Vong Cơ. Lần này hắn không gấp nữa, thực tế lúc hắn cột mạt ngạch cho y cũng đã từ từ bình tĩnh lại, sau khi bình tĩnh, cứ nhìn vào mắt Lam Vong Cơ, tiếp đó lập tức ngạc nhiên bởi hết thảy những gì mình vừa làm, xấu hổ ho một tiếng chân tay luống cuống vội vàng muốn giải thích.
"Lam Trạm... Ta ta ta... chuyện đó... ta... vừa nãy..." Nguỵ Vô Tiện cảm thấy đầu óc của hắn chưa bao giờ khó sử dụng như thế, ấp a ấp úng nói nửa ngày cũng không rõ mình nên nói cái gì, hắn vừa lắp ba lắp bắp nói, vừa lo lắng khẩn trương suy nghĩ, sau đó đột nhiên nghe được Lam Vong Cơ nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, nói câu "Không sao".
Lúc nghe thấy giọng nói nhìn về phía Lam Vong Cơ lần nữa, Nguỵ Vô Tiện chợt mở to hai mắt, nhìn khoé miệng Lam Vong Cơ khẽ cong lên một độ cong rất nhẹ, đầu óc Nguỵ Vô Tiện mơ màng nghĩ, y đang cười phải không, hoá ra Lam Trạm cười lên là như thế này, tình quang ánh tuyết, xuân phong hoa vũ.
Nguỵ Vô Tiện không khỏi nhìn đến ngẩn người, qua hồi lâu, nuốt xuống một cái, si ngốc hỏi: "Lam Trạm, ta có thể hôn ngươi không?"
Bị câu hỏi thẳng thắn của hắn làm cho sững sờ, Lam Trạm đang định mở miệng, thì nhìn thấy người thiếu niên ở đối diện vì vừa rồi quá hoảng loạn mà lộ ra chút ngốc ngốc đang tiến lại gần, nhẹ nhàng chạm một cái lên môi y, chạm xong rồi, còn cúi đầu khẽ liếm môi dưới, giống như đang hồi tưởng dư vị nào đó.
Con ngươi Lam Vong Cơ khẽ nhúc nhích, đưa tay ra kéo người lại gần, nhẹ nhàng gọi "Nguỵ Anh".
"Hả?" Nguỵ Vô Tiện mặt mày mờ mịt ngẩng đầu nhìn y.
Lông mày như vẽ, mắt sáng như sao, môi hồng răng trắng, thiếu niên như ngọc, thích từ lần gặp đầu tiên, ở bên nhau lâu cũng không chán ghét, đáy lòng Lam Vong Cơ khẽ thở dài, cuối cùng nhẹ nhàng hôn qua.
Cùng ai chung sống hoà hợp qua năm tháng thanh xuân? Trăng treo cao ngoài sân vườn, chiếu vào song cửa sổ, mong rằng có nhiều năm tháng để nhìn lại, để mối tình thâm đến bạc đầu, mọi ước nguyện hôm nay, dâng lên trái tim này, ta gọi tên người, không phụ lòng, không phụ lòng.... (Hình như đây là một bài thơ!)
***
Mọi người trong Lam gia đều cảm thấy, từ sau lần ra ngoài cuối hè đó, quan hệ của Nhị công tử nhà mình và tiểu đạo lữ tốt lên rất nhiều, hơn nữa xem ra càng ngày càng có khuynh hướng tốt hơn, lúc mới trở về vẫn còn có chút biệt nữu, thời gian dài một chút, càng lúc càng tự nhiên, đến gần cuối năm, càng có thể thường xuyên nhìn thấy bóng dáng hai người cùng nhau đi dạo trò chuyện, tuy không biết giữa hai người cụ thể xảy ra chuyện gì, nhưng thấy hai người càng lúc càng tốt, mọi người đều vui mừng.
Thời điểm năm hết Tết đến, lục tục rải rác có đệ tử Lam gia ở bên ngoài trở về thăm người thân, tiên phủ Lam gia vốn luôn yên tĩnh cũng vì vậy mà sống động hơn nhiều, náo nhiệt hơn nhiều, hôm qua Lam Vong Cơ bị Nguỵ Vô Tiện rảnh rỗi không yên kéo xuống Thải Y trấn ở dưới chân núi để đi dạo, khi trở về vào buổi tối, ở sơn môn gặp được một sư tỷ đã gả ra ngoài, chỉ là Nguỵ Vô Tiện không quen, Lam Vong Cơ cũng ít gặp, khách sáo vài câu rồi rời đi.
Nguỵ Vô Tiện theo Lam Vong Cơ đi đến sơn môn, đột nhiên nghe thấy phía sau có người thấp giọng nói một câu: "Vị sư tỷ này thật sự đã gả đi rất tốt, mặc dù nhà chồng không giàu có lắm, nhưng cả nhà hoà thuận, vợ chồng yêu nhau, nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy hạnh phúc..."
Nhìn thôi, cũng khiến người ta cảm thấy hạnh phúc sao?
Nguỵ Vô Tiện không nhịn được quay đầu lại nhìn một cái, lúc này đám người tụ tập vừa rồi đã giải tán, chỉ còn lại vị sư tỷ và trượng phu của tỷ ấy trên mảnh đất trống trải, sư tỷ xinh đẹp trang nhã đang nhìn trượng phu ở bên cạnh mỉm cười ngọt ngào, mà trượng phu của tỷ ấy cũng nở nụ cười dịu dàng trên mặt, lúc Nguỵ Vô Tiện quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy hai người hôn nhẹ một cái, sau đó nụ cười càng sâu hơn.
Thật sự là nhìn thôi cũng cảm thấy hạnh phúc nha....
Qua giờ hợi, tắt đèn đi ngủ, nhưng Nguỵ Vô Tiện lại không phải đầu chạm gối liền ngủ như mọi khi, cảnh tượng nhìn thấy lúc buổi chiều cứ hiện ra hết lần này đến lần khác trong đầu, sư tỷ mềm mại dịu dàng và trượng phu ôn văn nho nhã của tỷ ấy, nụ cười ngọt ngào dành cho nhau, nụ hôn nhẹ chứa đầy tình yêu... Hắn vốn cho rằng mình không phải là người để ý đến mấy chuyện này, không ngờ hôm nay chỉ nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, dù làm thế nào cũng không quên được.
Nguỵ Vô Tiện mở mắt nằm một hồi, chỉ cảm thấy nhiệt độ toả ra từ trong chăn xông lên khiến đầu hắn hơi choáng váng, hắn đột nhiên rất muốn nhìn mặt Lam Vong Cơ, sau đó, nghĩ như vậy, hắn cũng lập tức làm như vậy.
Xoay người sang, nương vào ánh sáng yếu ớt xuyên qua song cửa sổ, lặng lẽ ngắm nhìn Lam Vong Cơ đang nhắm mắt nằm ở bên cạnh, ngắm một lúc, hắn chợt cười thầm, chống người dậy nghiêng người đến trước mặt Lam Vong Cơ, hôn vội một cái lên má của y, nhìn thấy Lam Vong Cơ mở mắt ra, có chút thảng thốt nhìn hắn, cũng không cảm thấy ngạc nhiên, thay vào đó trực tiếp cười với y: "Lam Trạm, ngươi thật đẹp".
Lam Trạm thật ra không có ngủ, bị ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm như thế, cho dù y muốn ngủ, cũng không thể ngủ được, y vốn muốn đợi Nguỵ Vô Tiện xem hắn rốt cuộc định làm gì, chưa từng nghĩ đến khoảnh khắc tiếp theo thân thể của chàng thiếu niên lại đột ngột nghiêng gần xuống, chóp mũi ngửi thấy mùi hoa sen thoang thoảng, sau đó một đôi môi mềm mại mát lạnh mang theo chút ướt át rơi xuống má y, như chuồn chuồn lướt nước, chỉ chạm vào rất nhanh rất nhẹ, rồi rời đi ngay.
Lỗ tai Lam Vong Cơ hơi nóng lên, mặc dù không rõ tại sao Nguỵ Vô Tiện đột nhiên như thế này, nhưng mặt mày vẫn dịu dàng, khẽ đáp lại: "Ngươi cũng đẹp".
Trong bóng tối vang lên một tiếng cười khúc khích vui vẻ của chàng thiếu niên, có vẻ rất hài lòng với câu đáp lại này, Nguỵ Vô Tiện lại cúi đầu chạm nhẹ lên môi Lam Vong Cơ, giống như khen thưởng lại giống như đơn thuần muốn hôn y thêm lần nữa, khiến người ta cảm nhận được sự vui thích trong lòng hắn lúc này.
Lam Vong Cơ nằm ngửa trên giường nhìn Nguỵ Vô Tiện bên trên, ánh sáng nhập nhoạng của bóng tối không ngăn được tia sáng lấp lánh trong mắt hắn, mỗi lần nhìn vào, đều làm cho y sâu sắc hoài nghi trong mắt Nguỵ Vô Tiện có phải chứa rất nhiều ngôi sao hay không, dẫn dụ y không tự chủ được ghé đến càng lúc càng gần hơn... Luôn cảm thấy tối nay Nguỵ Vô Tiện dường như hơi khác thường, chút dục vọng ích kỷ ẩn giấu trong lòng làm cho y hoàn toàn không muốn phá vỡ mọi thứ vào thời điểm này, nhưng không đợi y nghĩ nhiều, lại nghe thấy giọng nói mang theo ý cười của Nguỵ Vô Tiện, "Nếu như đẹp, vậy Nhị ca ca, có muốn hôn ta một chút không?"
Trong phòng im lặng một giây, sau đó chợt vang lên một tiếng kêu ngạc nhiên, không lâu sau, phía sau tầng tầng lớp lớp màn lụa xanh, truyền ra tiếng thở dốc có chút nặng nề đan xen lẫn nhau của hai thiếu niên.
Một nụ hôn dài kết thúc, Nguỵ Vô Tiện khẽ thở hổn hển, chiếc áo lót vốn lỏng lẻo trên người hắn đã mở ra, lúc này lại trượt qua khỏi đầu vai vì động tác nhổm người lên của hắn, treo hờ hững trên cánh tay của hắn, Nguỵ Vô Tiện vòng tay qua cổ Lam Vong Cơ ghé sát vào tai y, thuận thế cũng để Lam Vong Cơ ôm vai hắn đè xuống, hai người ôm chặt lấy nhau nằm trên giường, trong bóng tối giọng nói của chàng thiếu niên lộ ra chút mơ hồ mang theo âm thanh khàn khàn.
"Lam Trạm, Nhị ca ca, ta muốn ngươi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất