Chương 29: Kẻ xấu đột nhập
Công việc tồn đọng vẫn còn đó, tình cảm đã được nảy mầm hay không thì chỉ có người trong cuộc mới biết được rõ nhất
Những phát hiện mới mẻ những kí ức phai phôi trong tâm trí cô, nhưng Lục Khương Hàn gọi cho cô mới biết bản thân dạo này đang lơ là công việc, quên mất bản thân đang phải làm gì
Một cuộc gọi cũng như tiếng nhắc nhở của Lục Khương Hàn cô mới tỉnh táo lại được
Nếu nói cô có tình cảm hay cảm xúc đặc biệt với Trần Dữ thì cũng có nhưng không nhiều
Bản thân cô cảm thấy yêu bản thân còn chưa đủ hà cớ gì phải yêu thêm một người khác, nói cô không có cảm xúc cũng được, nói cô vô tình cũng được nhưng có một điều hoàn toàn đúng là cô đã từng bị tổn thương
Lòng người lạnh giá không biết đâu mà lần, nó vừa là bài học để khắc cốt ghi tâm và nó cũng là niềm đau khổ
Cô không muốn điều tra anh là không phải nhưng Trần Dữ tuy bề ngoài không bày tỏ ra cái gì cả nhưng cô biết sâu bên trong anh cũng lạnh giá giống như cô
Một người nói thích mình nhưng chắc gì đã muốn ở bên mình?
Những suy nghĩ vồ vập lan tràn vào tâm trí cô như thủy triều khiến cô mệt mỏi không thôi
Cái tên Lục Khương Hàn chết tiệt mắc mớ gì trong mắt anh ta chỉ có tình yêu, nãy gọi cho cô còn đang vui vẻ đi ăn tối với nhau
Nghĩ hoài nghĩ mãi cũng không phải cách lên cô quyết định chuốc say Trần Dữ
Trong đầu muốn rủ anh tới quán bar nhưng ở đó quá ồn lên cô đành mua bia để uống ở nhà
Khương Ninh Ngọc nhắn cho Trần Dữ rủ qua nhà cô nhậu, anh không nhắn gì nhiều mà trực tiếp đến nhà cô
Sau 5p cửa nhà bị tiếng gõ dồn dập làm cho giật mình
Khương Ninh Ngọc nghĩ làm sao anh có thể đến nhanh thế
Nhìn mắt mèo ngoài cửa chỉ có một mảng đen cô chợt lạnh sống lưng
Tiếng gõ cửa không ngừng vang lên, cô đang cúi xuống để tìm cái gì đó phòng thân thì da đầu cô chợt lạnh
Nhìn chiếc đinh dài chỗ mắt mèo, nếu mà cô nhìn thêm một lúc nữa có phải cô sẽ bị chọc mù mắt luôn hay không?
Cơn lo sợ đã lan đến toàn thân đột nhiên đèn trong nhà vụt tắt
Tiếng gõ cửa đột nhiên dừng lại cô không biết ở bên ngoài đã xảy ra chuyện gì. Cô tính gọi cảnh sát thì tin nhắn Trần Dữ hiện lên nói rằng xe đã bị nổ lốp
Có quá nhiều sự trùng hợp xảy ra không kịp nghĩ cô gọi luôn cho cảnh sát
Tiếng điện thoại được kết nối một giọng lạnh tanh vang lên
Cảnh sát: / alo tôi có thể giúp gì được cho bạn? /
Khương Ninh Ngọc: / có kẻ lạ ngoài cửa nhà tôi, hắn đang có ý định vào nhà / ‘nói bé’
Cảnh sát: / bạn hãy bình tĩnh, bạn có thể nói địa chỉ cho chúng tôi rồi tôi sẽ lập tức cử người đến ngay /
Khương Ninh Ngọc: / khách sạn×× phòng số 404… /
Cảnh sát: / đã rõ, tôi lập tức cử người đến bạn hãy cố gắng giữ điện thoại lâu nhất có thể /
Khương Ninh Ngọc: / tôi sẽ cố gắng không tắt máy /
Ý nghĩ trong đầu cô lại chợt lóe rõ ràng đây là khách sạn kia mà chả nhẽ họ không phát hiện ra điều gì đó bất thường hay sao?
Tiếng gõ cửa im lặng được một lúc cô không dám lơ là một phút giây nào cả
Người bên ngoài đang dùng cưa?
Cơn sợ hãi lan tràn khắp cơ thể, làm sao bây giờ?
Không dám nghĩ quá lâu cô lập tức tìm chỗ chốn
Cô ngu mới trốn ở gầm giường và tủ, nhìn thấy tủ bên trong bếp không quá to nhưng với dáng người bé nhỏ của cô nếu cố gắng hẳn vẫn sẽ vào được, cô bèn dùng tốc độ nhanh nhất trốn vào
Trên tay nắm chặt cái gậy và chiếc điện thoại
Cơn sợ hãi làm người cô run như cầy sấy, làm sao lại có một người lạ dùng cưa trong khách sạn được chứ? tiếng động to vậy chẳng nhẽ không ai phát hiện hay sao?
Vừa trốn vào xong bên ngoài đã có tiếng bước chân dù người đó cố gắng đi rất nhẹ nhưng cô vẫn có thể nghe được
Tiếng bước chân lúc gần lúc xa, cô không biết hắn có đến đây hay là không?
Tiếng bước chân vẫn không hề dừng lại, cố gắng nhìn chút ánh sáng len lỏi ở bên ngoài khiến cô rợn tóc gáy lên khắp người
Người kia đang cầm theo một chiếc rìu trời ơi là rìu thật đó trên đấy còn có cái gì sệt sệt chảy xuống đất khỏi nghĩ cũng biết đấy là máu
Lòng cô chùn xuống ngay tức thì vì người đó đang đứng trước tủ bếp
Hồi hộp đến mức bản thân co cứng lại, trái tim đang đập vô cùng dồn dập
Tiếng cười vang lên thật sự cmn tiếng cười này cũng quá kinh dị đi
Hoảng loạn, lo sợ không biết làm gì chỉ biết cầm chặt lấy cây gậy bên người
Khỏi phải nghĩ dường như hắn ta đã nhận thấy cô ở đây rồi, bây giờ chỉ xem hắn sẽ vờn cô hay diệt khẩu cô luôn thôi
Sau mấy giây cánh cửa tủ nhẹ nhàng mở ra cô sợ hãi hét toáng lên
Những phát hiện mới mẻ những kí ức phai phôi trong tâm trí cô, nhưng Lục Khương Hàn gọi cho cô mới biết bản thân dạo này đang lơ là công việc, quên mất bản thân đang phải làm gì
Một cuộc gọi cũng như tiếng nhắc nhở của Lục Khương Hàn cô mới tỉnh táo lại được
Nếu nói cô có tình cảm hay cảm xúc đặc biệt với Trần Dữ thì cũng có nhưng không nhiều
Bản thân cô cảm thấy yêu bản thân còn chưa đủ hà cớ gì phải yêu thêm một người khác, nói cô không có cảm xúc cũng được, nói cô vô tình cũng được nhưng có một điều hoàn toàn đúng là cô đã từng bị tổn thương
Lòng người lạnh giá không biết đâu mà lần, nó vừa là bài học để khắc cốt ghi tâm và nó cũng là niềm đau khổ
Cô không muốn điều tra anh là không phải nhưng Trần Dữ tuy bề ngoài không bày tỏ ra cái gì cả nhưng cô biết sâu bên trong anh cũng lạnh giá giống như cô
Một người nói thích mình nhưng chắc gì đã muốn ở bên mình?
Những suy nghĩ vồ vập lan tràn vào tâm trí cô như thủy triều khiến cô mệt mỏi không thôi
Cái tên Lục Khương Hàn chết tiệt mắc mớ gì trong mắt anh ta chỉ có tình yêu, nãy gọi cho cô còn đang vui vẻ đi ăn tối với nhau
Nghĩ hoài nghĩ mãi cũng không phải cách lên cô quyết định chuốc say Trần Dữ
Trong đầu muốn rủ anh tới quán bar nhưng ở đó quá ồn lên cô đành mua bia để uống ở nhà
Khương Ninh Ngọc nhắn cho Trần Dữ rủ qua nhà cô nhậu, anh không nhắn gì nhiều mà trực tiếp đến nhà cô
Sau 5p cửa nhà bị tiếng gõ dồn dập làm cho giật mình
Khương Ninh Ngọc nghĩ làm sao anh có thể đến nhanh thế
Nhìn mắt mèo ngoài cửa chỉ có một mảng đen cô chợt lạnh sống lưng
Tiếng gõ cửa không ngừng vang lên, cô đang cúi xuống để tìm cái gì đó phòng thân thì da đầu cô chợt lạnh
Nhìn chiếc đinh dài chỗ mắt mèo, nếu mà cô nhìn thêm một lúc nữa có phải cô sẽ bị chọc mù mắt luôn hay không?
Cơn lo sợ đã lan đến toàn thân đột nhiên đèn trong nhà vụt tắt
Tiếng gõ cửa đột nhiên dừng lại cô không biết ở bên ngoài đã xảy ra chuyện gì. Cô tính gọi cảnh sát thì tin nhắn Trần Dữ hiện lên nói rằng xe đã bị nổ lốp
Có quá nhiều sự trùng hợp xảy ra không kịp nghĩ cô gọi luôn cho cảnh sát
Tiếng điện thoại được kết nối một giọng lạnh tanh vang lên
Cảnh sát: / alo tôi có thể giúp gì được cho bạn? /
Khương Ninh Ngọc: / có kẻ lạ ngoài cửa nhà tôi, hắn đang có ý định vào nhà / ‘nói bé’
Cảnh sát: / bạn hãy bình tĩnh, bạn có thể nói địa chỉ cho chúng tôi rồi tôi sẽ lập tức cử người đến ngay /
Khương Ninh Ngọc: / khách sạn×× phòng số 404… /
Cảnh sát: / đã rõ, tôi lập tức cử người đến bạn hãy cố gắng giữ điện thoại lâu nhất có thể /
Khương Ninh Ngọc: / tôi sẽ cố gắng không tắt máy /
Ý nghĩ trong đầu cô lại chợt lóe rõ ràng đây là khách sạn kia mà chả nhẽ họ không phát hiện ra điều gì đó bất thường hay sao?
Tiếng gõ cửa im lặng được một lúc cô không dám lơ là một phút giây nào cả
Người bên ngoài đang dùng cưa?
Cơn sợ hãi lan tràn khắp cơ thể, làm sao bây giờ?
Không dám nghĩ quá lâu cô lập tức tìm chỗ chốn
Cô ngu mới trốn ở gầm giường và tủ, nhìn thấy tủ bên trong bếp không quá to nhưng với dáng người bé nhỏ của cô nếu cố gắng hẳn vẫn sẽ vào được, cô bèn dùng tốc độ nhanh nhất trốn vào
Trên tay nắm chặt cái gậy và chiếc điện thoại
Cơn sợ hãi làm người cô run như cầy sấy, làm sao lại có một người lạ dùng cưa trong khách sạn được chứ? tiếng động to vậy chẳng nhẽ không ai phát hiện hay sao?
Vừa trốn vào xong bên ngoài đã có tiếng bước chân dù người đó cố gắng đi rất nhẹ nhưng cô vẫn có thể nghe được
Tiếng bước chân lúc gần lúc xa, cô không biết hắn có đến đây hay là không?
Tiếng bước chân vẫn không hề dừng lại, cố gắng nhìn chút ánh sáng len lỏi ở bên ngoài khiến cô rợn tóc gáy lên khắp người
Người kia đang cầm theo một chiếc rìu trời ơi là rìu thật đó trên đấy còn có cái gì sệt sệt chảy xuống đất khỏi nghĩ cũng biết đấy là máu
Lòng cô chùn xuống ngay tức thì vì người đó đang đứng trước tủ bếp
Hồi hộp đến mức bản thân co cứng lại, trái tim đang đập vô cùng dồn dập
Tiếng cười vang lên thật sự cmn tiếng cười này cũng quá kinh dị đi
Hoảng loạn, lo sợ không biết làm gì chỉ biết cầm chặt lấy cây gậy bên người
Khỏi phải nghĩ dường như hắn ta đã nhận thấy cô ở đây rồi, bây giờ chỉ xem hắn sẽ vờn cô hay diệt khẩu cô luôn thôi
Sau mấy giây cánh cửa tủ nhẹ nhàng mở ra cô sợ hãi hét toáng lên
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất