Chương 33: Tỉnh lại
Cả đêm đó Trần Dữ rất trông đợi mà nhìn cô không rời nửa bước
Sau cử động nhẹ đó không có bất cứ chuyện gì xảy ra nữa
Sáng hôm sau bác sĩ đến kiểm tra tình trạng của cô như thường, các chỉ số vẫn hoạt động bình thường dường như cái cử động hôm qua không phải cô vậy
Bác sĩ: [ tình trạng của bệnh nhân vẫn đã ổn định, vấn đề tỉnh lại chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi. Anh cũng lên về nhà nghỉ ngơi đi tình trạng của anh rất đáng lo ngại đấy ]
Trần Dữ: [ tôi sẽ để ý đến sức khỏe hơn không ảnh hưởng đến mọi người ạ ]
Bác sĩ cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán bỏ đi, dù cho có khuyên răn rất nhiều lần nhưng có thấm vào đầu hay không thì chưa biết
Không nhiều lời nữa bác sĩ rời đi để lại không gian riêng tư cho anh
Bác sĩ vừa rời đi không lâu Trần Dữ bắt đầu lải nhải một mình
Trần Dữ: [ mấy tháng rồi sao em vẫn chưa tỉnh lại? Em biết anh rất đau lòng không hả ]
Trần Dữ: [ suốt mấy tháng trời em biết anh trải qua như thế nào không? Ăn không ngon ngủ không yên đến mức anh phải mua thuốc an thần mới chợp mắt được ]
Trần Dữ: [ sao chỉ vừa gặp em không lâu mà anh đã thành ra như này rồi chứ, nếu chúng ra yêu nhau không biết anh sẽ còn tàn tạ đến mức nào nữa ]
Trần Dữ: [ em tỉnh lại đi được không? Em đừng sợ xấu mà không tỉnh lại nữa anh nguyện ý sẽ xấu cùng em để em không tự ti được không? ]
Trần Dữ: [ em biết tình cảm anh dành cho em là thật lòng lên em mới đối xử như vậy với anh đúng không? ]
Khương Ninh Ngọc: [ sao giờ em mới biết là anh thích lải nhải như vậy? ] ‘thì thào’
Trần Dữ dường như vẫn chưa nhận ra cô đã tỉnh lại mà chỉ lải nhải ôm mặt khóc như tự kỉ
Khương Ninh Ngọc: [ lấy dùm miếng nước ] ‘hết hơi’
Trần chưa nhận ra Dữ: [ sao em dám đối xử tồi tệ với anh ] ‘gào khóc’
Khương Ninh Ngọc: [ trời ơi lấy dùm miếng nước ] ‘khó khăn mở miệng’
Khương Ninh Ngọc không gào nổi nữa cô cố gắng vung tay ra cho anh biết
Sau nhiều lần khua tay múa chân mà Trần Dữ vẫn chưa biết gì khiến cô muốn chếch ngất
Cô không chếch vì bị hành hạ nữa mà cô chếch vì chếch khát
Cảnh Vi vừa mua cơm đi vào thì lập tức chạy đến đánh vào đầu Trần Dữ
Cảnh Vi nhanh chóng lấy cốc nước cho cô uống
Khương Ninh Ngọc như nhìn thấy vị cứu tinh sau khi được đỡ dậy cô uống từng ngụm nước to quá nhanh lên bị sặc, Cảnh Vi lo lắng vỗ lưng cho cô mà không quên quay sang mắng Trần Dữ một trận
Cảnh Vi: [ gào khóc cho lắm vào đến lúc người ta tỉnh lại thì không biết trời trăng mây gió gì hết đúng là đồ vô dụng ] ‘nói một tràng’
Trần Dữ sau một hồi choáng váng đầu óc mới chạy thật nhanh đến bên cạnh cô ( không hẳn là chạy mà là bò)
Trần Dữ: [ em ổn hơn chưa có muốn uống thêm nước không? ] ‘khua tay múa chân’
Cảnh Vi: [ không thấy người ta đang uống hay gì? ]
Trần Dữ: [ em có cần gọi bác sĩ không? ] ‘luống cuống’
Cảnh Vi: [ đương nhiên là cần ]
Trần Dữ sau khi nghe xong liền chạy vọt đi trước sự ngạc nhiên của Cảnh Vi
Cảnh Vi: [ ê này, bấm chuông là được rồi chạy đi tìm bác sĩ làm gì hả trời ]
Khương Ninh Ngọc sau khi uống đủ mới thì thào trả lời [ bệnh thần kinh ]
Cảnh Vi: [ đúng là thần kinh thật, sao cậu chịu được cậu ta hay vậy ]
Khương Ninh Ngọc: [ vơ đại ]
Cảnh Vi: [ ô wow, tớ cũng muốn vơ đại một người như vậy ]
Khương Ninh Ngọc: [ chẳng phải cậu có một anh rồi sao ]
Cảnh Vi: [ tên đó thì tính làm gì chứ ]
Vừa tán nhảm được mấy câu Trần Dữ nhanh chóng lôi kéo bác sĩ quay lại ( đúng thật là lôi kéo nha)
Trần Dữ: [ bác sĩ bác sĩ cô ấy tỉnh rồi ]
Bác sĩ: [ tôi biết rồi tôi cũng đâu có mù ]
Trần Dữ ‘lơ đi lời bác sĩ vừa nói’ [ bác sĩ nhanh chóng kiểm tra tình trạng cho cô ấy đi ]
Bác sĩ: [ cô ấy bị bệnh hay anh bị bệnh vậy? Sao mà còn thái quá hơn cả bệnh nhân vậy ]
Trần Dữ ‘lo lắng’ mà không thèm quan tâm lời bác sĩ nói chỉ chăm chăm nhìn thẳng vào cô
Bác sĩ cũng không nói nhiều nữa mà kiểm tra tình trạng cho cô
Bác sĩ: [ tất cả đều ổn, bây giờ bệnh nhân chỉ cần chú ý dưỡng thương mà thôi ]
Trần Dữ: [ cảm ơn bác sĩ rất nhiều ]
Bác sĩ: [ đấy là trọng trách của tôi, không còn vấn đề gì nữa tôi xin phép đi trước ]
Cảnh Vi: [ bác sĩ đi thong thả ]
Bác sĩ vừa đi không biết Trần Dữ lại chạm vào mạch thần kinh nào mà ngại ngùng che mặt lại
Cảnh Vi thấy thế liền xỉa xói mấy câu [ ối chà chà, bây giờ mới biết bản thân hiện tại rất xấu hay sao ]
Trần Dữ: [ không phải việc của cô ]
Khương Ninh Ngọc: [ thôi cậu đừng trêu anh ấy nữa ]
Trần Dữ vui mừng quay mặt lại nhìn cô
Khương Ninh Ngọc: [ cậu ấy nói đúng mà ]
Trần Dữ nghe xong như sét đánh ngang tai mà vội vội vàng vàng chạy trốn
Anh vừa chạy đi Khương Ninh Ngọc và Cảnh Vi đồng thời cười phá lên
Một ngày mở đầu tràn đầy tiếng cười như vậy đấy
Sau cử động nhẹ đó không có bất cứ chuyện gì xảy ra nữa
Sáng hôm sau bác sĩ đến kiểm tra tình trạng của cô như thường, các chỉ số vẫn hoạt động bình thường dường như cái cử động hôm qua không phải cô vậy
Bác sĩ: [ tình trạng của bệnh nhân vẫn đã ổn định, vấn đề tỉnh lại chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi. Anh cũng lên về nhà nghỉ ngơi đi tình trạng của anh rất đáng lo ngại đấy ]
Trần Dữ: [ tôi sẽ để ý đến sức khỏe hơn không ảnh hưởng đến mọi người ạ ]
Bác sĩ cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán bỏ đi, dù cho có khuyên răn rất nhiều lần nhưng có thấm vào đầu hay không thì chưa biết
Không nhiều lời nữa bác sĩ rời đi để lại không gian riêng tư cho anh
Bác sĩ vừa rời đi không lâu Trần Dữ bắt đầu lải nhải một mình
Trần Dữ: [ mấy tháng rồi sao em vẫn chưa tỉnh lại? Em biết anh rất đau lòng không hả ]
Trần Dữ: [ suốt mấy tháng trời em biết anh trải qua như thế nào không? Ăn không ngon ngủ không yên đến mức anh phải mua thuốc an thần mới chợp mắt được ]
Trần Dữ: [ sao chỉ vừa gặp em không lâu mà anh đã thành ra như này rồi chứ, nếu chúng ra yêu nhau không biết anh sẽ còn tàn tạ đến mức nào nữa ]
Trần Dữ: [ em tỉnh lại đi được không? Em đừng sợ xấu mà không tỉnh lại nữa anh nguyện ý sẽ xấu cùng em để em không tự ti được không? ]
Trần Dữ: [ em biết tình cảm anh dành cho em là thật lòng lên em mới đối xử như vậy với anh đúng không? ]
Khương Ninh Ngọc: [ sao giờ em mới biết là anh thích lải nhải như vậy? ] ‘thì thào’
Trần Dữ dường như vẫn chưa nhận ra cô đã tỉnh lại mà chỉ lải nhải ôm mặt khóc như tự kỉ
Khương Ninh Ngọc: [ lấy dùm miếng nước ] ‘hết hơi’
Trần chưa nhận ra Dữ: [ sao em dám đối xử tồi tệ với anh ] ‘gào khóc’
Khương Ninh Ngọc: [ trời ơi lấy dùm miếng nước ] ‘khó khăn mở miệng’
Khương Ninh Ngọc không gào nổi nữa cô cố gắng vung tay ra cho anh biết
Sau nhiều lần khua tay múa chân mà Trần Dữ vẫn chưa biết gì khiến cô muốn chếch ngất
Cô không chếch vì bị hành hạ nữa mà cô chếch vì chếch khát
Cảnh Vi vừa mua cơm đi vào thì lập tức chạy đến đánh vào đầu Trần Dữ
Cảnh Vi nhanh chóng lấy cốc nước cho cô uống
Khương Ninh Ngọc như nhìn thấy vị cứu tinh sau khi được đỡ dậy cô uống từng ngụm nước to quá nhanh lên bị sặc, Cảnh Vi lo lắng vỗ lưng cho cô mà không quên quay sang mắng Trần Dữ một trận
Cảnh Vi: [ gào khóc cho lắm vào đến lúc người ta tỉnh lại thì không biết trời trăng mây gió gì hết đúng là đồ vô dụng ] ‘nói một tràng’
Trần Dữ sau một hồi choáng váng đầu óc mới chạy thật nhanh đến bên cạnh cô ( không hẳn là chạy mà là bò)
Trần Dữ: [ em ổn hơn chưa có muốn uống thêm nước không? ] ‘khua tay múa chân’
Cảnh Vi: [ không thấy người ta đang uống hay gì? ]
Trần Dữ: [ em có cần gọi bác sĩ không? ] ‘luống cuống’
Cảnh Vi: [ đương nhiên là cần ]
Trần Dữ sau khi nghe xong liền chạy vọt đi trước sự ngạc nhiên của Cảnh Vi
Cảnh Vi: [ ê này, bấm chuông là được rồi chạy đi tìm bác sĩ làm gì hả trời ]
Khương Ninh Ngọc sau khi uống đủ mới thì thào trả lời [ bệnh thần kinh ]
Cảnh Vi: [ đúng là thần kinh thật, sao cậu chịu được cậu ta hay vậy ]
Khương Ninh Ngọc: [ vơ đại ]
Cảnh Vi: [ ô wow, tớ cũng muốn vơ đại một người như vậy ]
Khương Ninh Ngọc: [ chẳng phải cậu có một anh rồi sao ]
Cảnh Vi: [ tên đó thì tính làm gì chứ ]
Vừa tán nhảm được mấy câu Trần Dữ nhanh chóng lôi kéo bác sĩ quay lại ( đúng thật là lôi kéo nha)
Trần Dữ: [ bác sĩ bác sĩ cô ấy tỉnh rồi ]
Bác sĩ: [ tôi biết rồi tôi cũng đâu có mù ]
Trần Dữ ‘lơ đi lời bác sĩ vừa nói’ [ bác sĩ nhanh chóng kiểm tra tình trạng cho cô ấy đi ]
Bác sĩ: [ cô ấy bị bệnh hay anh bị bệnh vậy? Sao mà còn thái quá hơn cả bệnh nhân vậy ]
Trần Dữ ‘lo lắng’ mà không thèm quan tâm lời bác sĩ nói chỉ chăm chăm nhìn thẳng vào cô
Bác sĩ cũng không nói nhiều nữa mà kiểm tra tình trạng cho cô
Bác sĩ: [ tất cả đều ổn, bây giờ bệnh nhân chỉ cần chú ý dưỡng thương mà thôi ]
Trần Dữ: [ cảm ơn bác sĩ rất nhiều ]
Bác sĩ: [ đấy là trọng trách của tôi, không còn vấn đề gì nữa tôi xin phép đi trước ]
Cảnh Vi: [ bác sĩ đi thong thả ]
Bác sĩ vừa đi không biết Trần Dữ lại chạm vào mạch thần kinh nào mà ngại ngùng che mặt lại
Cảnh Vi thấy thế liền xỉa xói mấy câu [ ối chà chà, bây giờ mới biết bản thân hiện tại rất xấu hay sao ]
Trần Dữ: [ không phải việc của cô ]
Khương Ninh Ngọc: [ thôi cậu đừng trêu anh ấy nữa ]
Trần Dữ vui mừng quay mặt lại nhìn cô
Khương Ninh Ngọc: [ cậu ấy nói đúng mà ]
Trần Dữ nghe xong như sét đánh ngang tai mà vội vội vàng vàng chạy trốn
Anh vừa chạy đi Khương Ninh Ngọc và Cảnh Vi đồng thời cười phá lên
Một ngày mở đầu tràn đầy tiếng cười như vậy đấy
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất