Chương 34: Giấu diếm
Nằm viện được mấy ngày Khương Ninh Ngọc ầm ĩ muốn về
Khỏi phải nói chứ trong bệnh viện rất gò bó, cô muốn về nhà dưỡng thương hơn
Sau nhiều lần ầm ĩ thì cô kháng nghị không thành công và người không đồng ý đó chính là Trần Dữ
Trần Dữ: [ em ở đây dưỡng thương khỏi hẳn thì anh cho em xuất viện ]
Khương Ninh Ngọc: [ khỏi hẳn là bao lâu cơ chứ? ] ‘bĩu môi’
Trần Dữ: [ cứ khỏi là anh cho về ]
Khương Ninh Ngọc: [ em tự về còn hơn ]
Khương Ninh Ngọc: [ mà cũng phải tại sao mấy ngày hôm nay anh không cho em sử dụng điện thoại? ]
Trần Dữ: [ nó sẽ ảnh hưởng đến em ]
Khương Ninh Ngọc: [ ảnh hưởng việc gì cơ chứ, lướt mạng xã hội cũng không được sao? ]
Trần Dữ: [ em chơi với anh là đủ rồi ]
Khương Ninh Ngọc: [ thà em tự kỉ còn hơn chơi với anh ]
Trần Dữ: [ chơi với anh không vui đến vậy sao? ]
Khương Ninh Ngọc: [ khỏi phải nói, anh chăm sóc em khác gì em bé đâu chứ ]
Trần Dữ: [ anh không nỡ để em đụng vào cái khác mà ]
Khương Ninh Ngọc: [ thế mắc mớ gì anh cứ nắm tay em ]
Trần Dữ: [ anh sợ em chạy đi đâu mất ]
Khương Ninh Ngọc: [ trời ơi trời, đây là bệnh viện đấy ông cố nội ]
Trần Dữ: [ ở đâu cũng như nhau mà ]
Khương Ninh Ngọc: [ khác nhau đó cha, không nói với anh nữa em đi dạo đây ]
Trần Dữ: [ để anh đi cùng em ]
Khương Ninh Ngọc: [ anh đi mua cơm cho em đi, em đi dạo một mình cũng được ]
Trần Dữ: [ nhưng mà… ]
Khương Ninh Ngọc: [ không nhưng gì hết, đi đi ] ‘xua đuổi’
Trần Dữ: [ vậy anh đi mua xong rồi tìm em ]
Khương Ninh Ngọc: [ có phải trẻ con đâu mà tìm ] ‘bĩu môi’
Trần Dữ: [ được rồi được rồi, không nói nổi em ] ‘xoa đầu’
Trần Dữ vừa đi không lâu Khương Ninh Ngọc lại bắt đầu tự kỉ một mình
Khương Ninh Ngọc: [ mấy hôm nay Trần Dữ luôn canh chừng mình như sợ mình biết chuyện gì đó vậy ]
Khương Ninh Ngọc: [ rốt cuộc là che giấu cái gì mà Cảnh Vi cũng không nói cho mình biết ]
Khương Ninh Ngọc: [ đừng nói đến chứ nói đến lại nổi da gà, mấy hôm nay có mấy người lạ lạ cứ muốn đến phỏng vấn mình. Ủa chẳng lẽ mình nổi tiếng đến vậy sao? ]
Khương Ninh Ngọc: [ cứ xuống dưới là cả đống người vây đến khiến mình sợ chếch khiếp, rốt cuộc là có việc gì? ]
Cô cứ ngồi tự kỉ ở đó mà không hề hay biết có một người đang quay lén phía sau lưng cô
Khương Ninh Ngọc lẩm bẩm được một hồi tự nhiên thấy sống lưng lạnh lạnh
Vừa quay ra ai đó liền lập tức chạy đi, không nghĩ nhiều cô lập tức đuổi theo
Tên kia như nạp máu chó mà chạy càng ngày càng nhanh
Với sự nghi vấn trong lòng cô quyết không bỏ cuộc để xem ai lì hơn ai
Cứ một người chạy một người đuổi không biết mệt, chạy được một hồi nhận thấy bản thân sắp bắt được tên kia thì đột nhiên hắn rẽ vào một hướng khiến cô không lường trước được
Do cô chạy quá hăng chỉ để ý tên kia mà không hề hay biết phía trước là một bức tường. Khỏi phải nghĩ cô đâm sầm vào luôn
Đang chuẩn bị bật ra những lời chửi thề thì cô thấy tên kia đột nhiên quay mặt lại do quá cay cú cô lấy ngay chiếc dép phi thẳng vào đầu tên kia
Sau khi bị cô ném tên kia loạng choạng mất phương hướng thấy thế cô bật lên chạy thật nhanh sau khi sắp tóm được đột nhiên có người lôi cô lại
Trong cơn bực tức cô định giơ nắm đấm lên thì bị ai đó ôm vào lòng
Đang hết hồn muốn giãy dụa đột nhiên ai đó buông cô ra
Sau khi nhìn thấy đó là Trần Dữ cô thở phào trong lòng
Trần Dữ: [ chạy đi đâu mà sao ra tận chỗ này vậy? ] ‘cau mày’
Khương Ninh Ngọc nhận thấy bản thân sắp bị ăn mắng thì ngay lập tức xin tha
Khương Ninh Ngọc: [ em đau bụng muốn tìm nhà vệ sinh ]
Trần Dữ: [ trong phòng có kia mà? ]
Khương Ninh Ngọc: [ tại đang đi hóng gió em không muốn về phòng ]
Trần Dữ: [ có cái thang máy thôi cũng không muốn đi? ]
Khương Ninh Ngọc: [ xin lỗi mà, lần sau em sẽ chú ý ]
Trần Dữ: [ không có lần sau ]
Khương Ninh Ngọc: [ được được ]
Nói xong cô đành theo Trần Dữ quay lại phòng mà trong lòng mắng 7749 câu chửi anh
Không biết phát tức ở đâu cô đành dẫm thật mạnh xuống đất
Nhưng hiện tại một bên chân cô không có dép lên chân cô đã bị trầy do dẵm vào mấy hòn đá
Khương Ninh Ngọc: [ ây da đau đau ]
Cô lập tức nhảy lò cò như một tên hề
Trần Dữ cũng bất lực đành cúi xuống cho cô lên
Sau khi được Trần Dữ cõng thì cô ngủ gật trên vai anh luôn
Khỏi phải nói chứ trong bệnh viện rất gò bó, cô muốn về nhà dưỡng thương hơn
Sau nhiều lần ầm ĩ thì cô kháng nghị không thành công và người không đồng ý đó chính là Trần Dữ
Trần Dữ: [ em ở đây dưỡng thương khỏi hẳn thì anh cho em xuất viện ]
Khương Ninh Ngọc: [ khỏi hẳn là bao lâu cơ chứ? ] ‘bĩu môi’
Trần Dữ: [ cứ khỏi là anh cho về ]
Khương Ninh Ngọc: [ em tự về còn hơn ]
Khương Ninh Ngọc: [ mà cũng phải tại sao mấy ngày hôm nay anh không cho em sử dụng điện thoại? ]
Trần Dữ: [ nó sẽ ảnh hưởng đến em ]
Khương Ninh Ngọc: [ ảnh hưởng việc gì cơ chứ, lướt mạng xã hội cũng không được sao? ]
Trần Dữ: [ em chơi với anh là đủ rồi ]
Khương Ninh Ngọc: [ thà em tự kỉ còn hơn chơi với anh ]
Trần Dữ: [ chơi với anh không vui đến vậy sao? ]
Khương Ninh Ngọc: [ khỏi phải nói, anh chăm sóc em khác gì em bé đâu chứ ]
Trần Dữ: [ anh không nỡ để em đụng vào cái khác mà ]
Khương Ninh Ngọc: [ thế mắc mớ gì anh cứ nắm tay em ]
Trần Dữ: [ anh sợ em chạy đi đâu mất ]
Khương Ninh Ngọc: [ trời ơi trời, đây là bệnh viện đấy ông cố nội ]
Trần Dữ: [ ở đâu cũng như nhau mà ]
Khương Ninh Ngọc: [ khác nhau đó cha, không nói với anh nữa em đi dạo đây ]
Trần Dữ: [ để anh đi cùng em ]
Khương Ninh Ngọc: [ anh đi mua cơm cho em đi, em đi dạo một mình cũng được ]
Trần Dữ: [ nhưng mà… ]
Khương Ninh Ngọc: [ không nhưng gì hết, đi đi ] ‘xua đuổi’
Trần Dữ: [ vậy anh đi mua xong rồi tìm em ]
Khương Ninh Ngọc: [ có phải trẻ con đâu mà tìm ] ‘bĩu môi’
Trần Dữ: [ được rồi được rồi, không nói nổi em ] ‘xoa đầu’
Trần Dữ vừa đi không lâu Khương Ninh Ngọc lại bắt đầu tự kỉ một mình
Khương Ninh Ngọc: [ mấy hôm nay Trần Dữ luôn canh chừng mình như sợ mình biết chuyện gì đó vậy ]
Khương Ninh Ngọc: [ rốt cuộc là che giấu cái gì mà Cảnh Vi cũng không nói cho mình biết ]
Khương Ninh Ngọc: [ đừng nói đến chứ nói đến lại nổi da gà, mấy hôm nay có mấy người lạ lạ cứ muốn đến phỏng vấn mình. Ủa chẳng lẽ mình nổi tiếng đến vậy sao? ]
Khương Ninh Ngọc: [ cứ xuống dưới là cả đống người vây đến khiến mình sợ chếch khiếp, rốt cuộc là có việc gì? ]
Cô cứ ngồi tự kỉ ở đó mà không hề hay biết có một người đang quay lén phía sau lưng cô
Khương Ninh Ngọc lẩm bẩm được một hồi tự nhiên thấy sống lưng lạnh lạnh
Vừa quay ra ai đó liền lập tức chạy đi, không nghĩ nhiều cô lập tức đuổi theo
Tên kia như nạp máu chó mà chạy càng ngày càng nhanh
Với sự nghi vấn trong lòng cô quyết không bỏ cuộc để xem ai lì hơn ai
Cứ một người chạy một người đuổi không biết mệt, chạy được một hồi nhận thấy bản thân sắp bắt được tên kia thì đột nhiên hắn rẽ vào một hướng khiến cô không lường trước được
Do cô chạy quá hăng chỉ để ý tên kia mà không hề hay biết phía trước là một bức tường. Khỏi phải nghĩ cô đâm sầm vào luôn
Đang chuẩn bị bật ra những lời chửi thề thì cô thấy tên kia đột nhiên quay mặt lại do quá cay cú cô lấy ngay chiếc dép phi thẳng vào đầu tên kia
Sau khi bị cô ném tên kia loạng choạng mất phương hướng thấy thế cô bật lên chạy thật nhanh sau khi sắp tóm được đột nhiên có người lôi cô lại
Trong cơn bực tức cô định giơ nắm đấm lên thì bị ai đó ôm vào lòng
Đang hết hồn muốn giãy dụa đột nhiên ai đó buông cô ra
Sau khi nhìn thấy đó là Trần Dữ cô thở phào trong lòng
Trần Dữ: [ chạy đi đâu mà sao ra tận chỗ này vậy? ] ‘cau mày’
Khương Ninh Ngọc nhận thấy bản thân sắp bị ăn mắng thì ngay lập tức xin tha
Khương Ninh Ngọc: [ em đau bụng muốn tìm nhà vệ sinh ]
Trần Dữ: [ trong phòng có kia mà? ]
Khương Ninh Ngọc: [ tại đang đi hóng gió em không muốn về phòng ]
Trần Dữ: [ có cái thang máy thôi cũng không muốn đi? ]
Khương Ninh Ngọc: [ xin lỗi mà, lần sau em sẽ chú ý ]
Trần Dữ: [ không có lần sau ]
Khương Ninh Ngọc: [ được được ]
Nói xong cô đành theo Trần Dữ quay lại phòng mà trong lòng mắng 7749 câu chửi anh
Không biết phát tức ở đâu cô đành dẫm thật mạnh xuống đất
Nhưng hiện tại một bên chân cô không có dép lên chân cô đã bị trầy do dẵm vào mấy hòn đá
Khương Ninh Ngọc: [ ây da đau đau ]
Cô lập tức nhảy lò cò như một tên hề
Trần Dữ cũng bất lực đành cúi xuống cho cô lên
Sau khi được Trần Dữ cõng thì cô ngủ gật trên vai anh luôn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất