Vong Tình Khí Ái: Nữ Nhân Trong Lòng Vai Ác
Chương 14: Được đi lễ hội
Tử Nhạc nhắm mắt, mặt vẫn áp vào vai thon trắng trẻo của nữ nhân, giọng cất lên vừa hưởng thụ vừa tán thưởng:
– Ân Ân thật giỏi, lại có thể hiểu rõ ý định thật sự của Hoàng thượng đó. Ta rất tò mò sao nàng lại biết mọi chuyện trên triều đình?
Đường Ân ngập ngừng không biết trả lời hắn thế nào, đương nhiên không thể nói là nàng biết từ kiếp trước được, càng không thể nói nàng đã từng là Hoàng hậu đi vi hành thay Khuynh Thần để hắn tham gia buổi săn bắn.
Bắt gặp ánh mắt lạnh lùng đang chờ đợi của hắn liếc nhìn lên, Đường Ân gặng cười, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cổ hắn, tùy ý nói vài câu:
– Tể tướng khen thì khen thôi, lại cứ như đang nghi ngờ ta thế, chẳng vui tẹo nào.
Nàng bĩu môi, giọng nói nhỏ nhẹ làm bộ nũng nịu đáng yêu vô cùng. Tử Nhạc chăm chú nhìn nàng, mắt đầy hứng thú, tay càng ép chặt eo nàng hơn, cất giọng trầm trầm:
– Nàng càng ngày càng to gan, lại bắt bẻ ta như thế.
Ngưng một lúc, trong đầu hắn như đang suy tính gì đó, mắt hướng về phía chiếc bản đồ đặt trên bàn, miệng lẩm bẩm:
– Nếu thực sự đúng như nàng nói, xem ra ta không thể để yên được...
Suy nghĩ của nam nhân này không như tên Khuynh Thần kia, thực sự nàng khó có thể hiểu được. Nhưng chỉ cần nhìn vào đôi mắt sâu thăm thẳm của hắn thôi, nàng cũng biết được một âm mưu đang dần sinh sôi.
Đường Ân rũ mắt, lông mi rung rung, đôi môi anh đào đỏ khẽ mím lại, dáng vẻ kiều mị ngồi trên đùi hắn thật ám muội. Nàng ngập ngừng muốn nói gì đó, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc này của hắn thì lại chẳng dám. Nàng đành nghiêng người, vươn tay ra đằng sau kéo khay thức ăn lại, miệng cười cười:
– Thức ăn nguội mất rồi. Vốn dĩ ta muốn mang đến cho ngài...
– Thật sao? Chứ không phải là nàng có điều muốn nói?
Hắn nhướn mày, nhìn theo khay thức ăn được kéo lại gần rồi lại khôi phục tầm mắt trên người nàng, trong ánh mắt bắn ra tia đắm đuối không rời. Đường Ân suýt sặc nước bọt, tên này cứ như đi guốc trong bụng nàng vậy, không gì mà hắn không biết nữa.
Nhưng không để nàng kịp trả lời, hắn liền nói vào, giọng nói có chút não nề mệt mỏi:
– Ngày mai có chút việc ta phải giải quyết, có lẽ sẽ đi đến tối muộn mới về. Đành để nàng ở lại phủ lo việc, được chứ?
Nghe đến đây, hai mắt Đường Ân như sáng lên, có chút vui mừng gật gật đầu, trong lòng trở nên hưng phấn. Dường như nhận ra điều đó, Tử Nhạc cúi xuống hôn một bên vai thon thả, giọng có ý nhắc nhở:
– Hư thật, vui mừng như vậy là muốn ta đi sao?
– Ta...ta không có ý đó!!
Thật tâm nàng không hề nghĩ như vậy, vốn dĩ nàng định xin hắn về việc tối mai đi lễ hội với mẫu thân. Thật may khi nàng đang không biết mở lời thế nào thì biết hắn ngày mai không có ở phủ, nàng có thể thích đi đâu thì đi, thích làm gì thì làm.
Tử Nhạc đương nhiên không an tâm về nàng, nhưng cũng không thể ép buộc nàng điều gì. Tay hắn nâng cằm nàng lên, buộc nàng phải nhìn vào mắt hắn, lắng nghe kỹ từng lời của hắn:
– Ân Ân ngoan phải nghe lời ta. Nếu không, ta sẽ không kiềm chế nổi mà làm nàng sợ mất, hiểu chưa?
Nàng nuốt nước bọt, gật gật đầu, trong đầu hình dung đến những việc kinh khủng hắn có thể làm ra.
...
Cung Dạ Nguyên
Hoàng thượng Khuynh Thần bước xuống giường, tay thuận thế lấy áo khoác lên người, chỉnh trang lại mọi thứ. Nhìn không gian trong đây là ai cũng biết vừa trải qua một chuyện vô cùng nóng bỏng.
Nữ nhân cuộn người trong chăn là Hạ phi, tuy mệt đến chết rồi nhưng nàng ta vẫn cố nhấc người lên, vươn tay giữ lấy vạt áo Hoàng thượng, miệng cất giọng nũng nịu:
– Hoàng thượng không thể ở lại thêm chút với thần thiếp sao? Thiếp không muốn người đi chút nào..
Khuynh Thần không quay lại nhìn nàng ta nhưng vẫn trả lời:
– Trẫm còn có công chuyện, không thể ở đây với nàng được.
Hạ phi nghe hắn nói thì cắn môi. Nàng ta bắt đầu tức giận, ngồi bật dậy, tay chân vùng vằng:
– Thiếp biết công chuyện của người là gì, người đi cùng tiểu thư gì đó của Đường gia đúng không? Nàng ta so với thiếp có gì hơn chứ..!?
Nghe những lời này, Khuynh Thần đang cài quai áo chợt khựng tay lại, quay người thẳng tay tát nữ nhân một cái, khoé miệng nhếch lên cười khinh bỉ:
– To gan, nàng cậy sủng ái mà ăn nói với trẫm như thế, còn nói nữa trẫm cho người cắt lưỡi nàng.
Nói đến đây, Khuynh Thần ngưng lại một chút, ánh mặt nhìn xa xăm, trong đầu như đang mường tượng gì đó, giọng nói dần nhẹ đi:
– Nàng ta nổi tiếng là thanh cao, đúng là thật hiếm khi tỏ ý muốn đi lễ hội như thế. Nàng nghĩ ai có thể từ chối được cơ chứ!!
Nói đến đây, hắn cười lớn sung sướng, chẳng thèm để tâm đến nữ nhân đang ngồi ôm mặt tức giận, ánh mắt đầy âm mưu.
– Ân Ân thật giỏi, lại có thể hiểu rõ ý định thật sự của Hoàng thượng đó. Ta rất tò mò sao nàng lại biết mọi chuyện trên triều đình?
Đường Ân ngập ngừng không biết trả lời hắn thế nào, đương nhiên không thể nói là nàng biết từ kiếp trước được, càng không thể nói nàng đã từng là Hoàng hậu đi vi hành thay Khuynh Thần để hắn tham gia buổi săn bắn.
Bắt gặp ánh mắt lạnh lùng đang chờ đợi của hắn liếc nhìn lên, Đường Ân gặng cười, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cổ hắn, tùy ý nói vài câu:
– Tể tướng khen thì khen thôi, lại cứ như đang nghi ngờ ta thế, chẳng vui tẹo nào.
Nàng bĩu môi, giọng nói nhỏ nhẹ làm bộ nũng nịu đáng yêu vô cùng. Tử Nhạc chăm chú nhìn nàng, mắt đầy hứng thú, tay càng ép chặt eo nàng hơn, cất giọng trầm trầm:
– Nàng càng ngày càng to gan, lại bắt bẻ ta như thế.
Ngưng một lúc, trong đầu hắn như đang suy tính gì đó, mắt hướng về phía chiếc bản đồ đặt trên bàn, miệng lẩm bẩm:
– Nếu thực sự đúng như nàng nói, xem ra ta không thể để yên được...
Suy nghĩ của nam nhân này không như tên Khuynh Thần kia, thực sự nàng khó có thể hiểu được. Nhưng chỉ cần nhìn vào đôi mắt sâu thăm thẳm của hắn thôi, nàng cũng biết được một âm mưu đang dần sinh sôi.
Đường Ân rũ mắt, lông mi rung rung, đôi môi anh đào đỏ khẽ mím lại, dáng vẻ kiều mị ngồi trên đùi hắn thật ám muội. Nàng ngập ngừng muốn nói gì đó, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc này của hắn thì lại chẳng dám. Nàng đành nghiêng người, vươn tay ra đằng sau kéo khay thức ăn lại, miệng cười cười:
– Thức ăn nguội mất rồi. Vốn dĩ ta muốn mang đến cho ngài...
– Thật sao? Chứ không phải là nàng có điều muốn nói?
Hắn nhướn mày, nhìn theo khay thức ăn được kéo lại gần rồi lại khôi phục tầm mắt trên người nàng, trong ánh mắt bắn ra tia đắm đuối không rời. Đường Ân suýt sặc nước bọt, tên này cứ như đi guốc trong bụng nàng vậy, không gì mà hắn không biết nữa.
Nhưng không để nàng kịp trả lời, hắn liền nói vào, giọng nói có chút não nề mệt mỏi:
– Ngày mai có chút việc ta phải giải quyết, có lẽ sẽ đi đến tối muộn mới về. Đành để nàng ở lại phủ lo việc, được chứ?
Nghe đến đây, hai mắt Đường Ân như sáng lên, có chút vui mừng gật gật đầu, trong lòng trở nên hưng phấn. Dường như nhận ra điều đó, Tử Nhạc cúi xuống hôn một bên vai thon thả, giọng có ý nhắc nhở:
– Hư thật, vui mừng như vậy là muốn ta đi sao?
– Ta...ta không có ý đó!!
Thật tâm nàng không hề nghĩ như vậy, vốn dĩ nàng định xin hắn về việc tối mai đi lễ hội với mẫu thân. Thật may khi nàng đang không biết mở lời thế nào thì biết hắn ngày mai không có ở phủ, nàng có thể thích đi đâu thì đi, thích làm gì thì làm.
Tử Nhạc đương nhiên không an tâm về nàng, nhưng cũng không thể ép buộc nàng điều gì. Tay hắn nâng cằm nàng lên, buộc nàng phải nhìn vào mắt hắn, lắng nghe kỹ từng lời của hắn:
– Ân Ân ngoan phải nghe lời ta. Nếu không, ta sẽ không kiềm chế nổi mà làm nàng sợ mất, hiểu chưa?
Nàng nuốt nước bọt, gật gật đầu, trong đầu hình dung đến những việc kinh khủng hắn có thể làm ra.
...
Cung Dạ Nguyên
Hoàng thượng Khuynh Thần bước xuống giường, tay thuận thế lấy áo khoác lên người, chỉnh trang lại mọi thứ. Nhìn không gian trong đây là ai cũng biết vừa trải qua một chuyện vô cùng nóng bỏng.
Nữ nhân cuộn người trong chăn là Hạ phi, tuy mệt đến chết rồi nhưng nàng ta vẫn cố nhấc người lên, vươn tay giữ lấy vạt áo Hoàng thượng, miệng cất giọng nũng nịu:
– Hoàng thượng không thể ở lại thêm chút với thần thiếp sao? Thiếp không muốn người đi chút nào..
Khuynh Thần không quay lại nhìn nàng ta nhưng vẫn trả lời:
– Trẫm còn có công chuyện, không thể ở đây với nàng được.
Hạ phi nghe hắn nói thì cắn môi. Nàng ta bắt đầu tức giận, ngồi bật dậy, tay chân vùng vằng:
– Thiếp biết công chuyện của người là gì, người đi cùng tiểu thư gì đó của Đường gia đúng không? Nàng ta so với thiếp có gì hơn chứ..!?
Nghe những lời này, Khuynh Thần đang cài quai áo chợt khựng tay lại, quay người thẳng tay tát nữ nhân một cái, khoé miệng nhếch lên cười khinh bỉ:
– To gan, nàng cậy sủng ái mà ăn nói với trẫm như thế, còn nói nữa trẫm cho người cắt lưỡi nàng.
Nói đến đây, Khuynh Thần ngưng lại một chút, ánh mặt nhìn xa xăm, trong đầu như đang mường tượng gì đó, giọng nói dần nhẹ đi:
– Nàng ta nổi tiếng là thanh cao, đúng là thật hiếm khi tỏ ý muốn đi lễ hội như thế. Nàng nghĩ ai có thể từ chối được cơ chứ!!
Nói đến đây, hắn cười lớn sung sướng, chẳng thèm để tâm đến nữ nhân đang ngồi ôm mặt tức giận, ánh mắt đầy âm mưu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất