Vong Tình Khí Ái: Nữ Nhân Trong Lòng Vai Ác
Chương 18: Cẩu hoàng đế Khuynh Thần
Đường Ân nhìn thẳng vào mắt nam nhân, đôi mắt nâu trở nên long lanh, bình lặng không một chút lộn xộn. Gương mặt nàng bình thản, cương nghị, giọng nói có chút buông bỏ:
– Ngài không bình tĩnh, giờ ta nói gì có còn quan trọng không? Ngài sẽ tin ta sao?
– Dù có gì đi nữa, ngươi cũng đã thừa nhận rồi. Nếu ngươi thực sự muốn cho ta biết trước chuyện này thì ngươi đã nói từ hôm đó rồi!!!
Khác hẳn với vẻ bình tĩnh của nàng, Tử Nhạc lại như nổi điên, lớn giọng quát nàng ầm ĩ, tay vẫn giữ chặt gương mặt nhỏ. Hắn nhếch miệng cười một tiếng đầy lạnh lẽo:
– Sao? Hối hận rồi? Mới 2 tháng đã hối hận rồi, giờ muốn hàn gắn lại chuyện cũ với tên cẩu hoàng đế kia...!!!
– Tể tướng!!!???
Đường Ân rũ mắt, giọng gằn lên, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn lại hắn:
– Ngày ngày ân ái chung giường chung gối, ngài luôn nghĩ ta như vậy đúng không? Tại sao ngài có thể vô duyên vô cớ như thế cơ chứ?
– Vô duyên vô cớ?
Hắn nhắc lại câu của nàng, đảo mắt nhìn sang xung quanh, khoé miệng nhếch lên đầy châm chọc:
– Chẳng lẽ ta lại không nhìn ra ý định của tên Hoàng đế đó? Ánh mắt của hắn nhìn nàng...đắm đuối đến mức nào, những lời hắn nói mập mờ đến mức nào, tất cả như đang thông báo trước cho ta, hắn nhất định sẽ lấy nàng đi...!!!
Tử Nhạc vừa nói vừa đẩy mặt nàng ra rồi tức tối đạp vào những đồ vật ở dưới sàn, gương mặt tuấn tú nghiêm nghị đỏ lên vì giận, càng nghĩ đầu hắn càng muốn nổ tung. Đường Ân rũ mắt, thoáng nét buồn, ánh mắt vô cùng hững hờ.
– Ngài vốn đã nghĩ ta như thế, đáng lẽ không nên tỏ ra tức giận. Ta biết lần này ta sai, ta không có gì để nói, nhưng ta lại không nghĩ rằng ngài sẽ mất bình tĩnh như này.
Mắt nàng như nhìn vào vô định, thẫn thờ nói từng câu. Tất cả mọi thứ hiện tại như đổ hết lên đầu nàng vậy, thật sự rất muốn giải thích nhưng lại không thể nói ra sự thật. Huống hồ hắn nói những lời làm nàng tổn thương, nàng không thể làm gì nữa rồi.
Tử Nhạc nghiến răng nghiến lợi, quay mặt trừng mắt nhìn nàng một lúc rồi cứ thế đi thẳng ra ngoài, chân mạnh bạo dẫm lên từng vật đổ nát, tiếng mảnh vỡ cọ vào sàn nghe thật chói tai.
Án Nhy nép ở cửa nãy giờ, giờ em mới dám bước vào ôm chặt lấy tiểu thư, hốt hoảng hỏi:
– Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy chứ, không phải là tiểu thư đi cùng phu nhân sao, sao lại nhắc đến cả Hoàng thượng ở đây..
Em mếu máo sắp rơi nước mắt, tay đỡ tiểu thư ngồi xuống giường. Đường Ân mệt mỏi ôm đầu gục xuống gối, đầu óc hỗn loạn, tâm can rối bời. Nàng cười lạnh, buồn bã lắc lắc đầu.
...
Triều đình
Buổi thượng triều vừa kết thúc, Tử Nhạc đi như bay ra khỏi triều đường, cảm thấy như nghẹn thở vì tức khi cứ phải đối mặt với tên đó. Đã vậy một số quan lại còn bàn tán truyền tin, chỉ nghe thôi là đủ biết là Khuynh Thần cố ý để lộ ra tin đồn để đánh vào tâm lí hắn. Nếu không phải là ở triều đình thì chắc chắn hắn đã rút kiếm mà xử rồi.
Đi ngang qua ngự viện, Hạ phi không biết từ góc nào đi ngang qua trước mặt hắn, thuận thế ngỏ ý chào:
– Vừa mới lên triều xong Tể tướng đã vội vàng rời đi như thế, ngài quả thật tận tâm với công việc.
Tử Nhạc liếc nhìn ả, tâm trạng đang vô cùng tệ nên chẳng lấy gì làm vui vẻ, hờ hững đáp lại vài câu:
– Liên quan gì đến Hạ phi? Cô nên tập trung vào bản thân mình, gương mặt cô tái nhợt thế này Hoàng thượng nhìn vào cảm thấy thật chán ghét.
Hắn nhếch miệng cười khinh bỉ, chẳng thèm để ả vào mắt. Hạ phi tắt cười, nghiến răng nghiến lợi:
– Ngài có quyền gì mà đánh giá ta? Ngài cũng phải xem lại chuyện ở phủ đi, nếu hôm đó không may mắn gặp ta, liệu ngài sẽ biết nàng ta đi cùng ai không cơ chứ
– Vốn dĩ không phải là việc của cô, ta cũng không cần có hót vài lời vớ vẩn. Cô thật sự nghĩ ta ngu dốt đến nỗi không biết rằng cô cũng ghen ăn tức ở với Đường tiểu thư sao?
Nét mặt Tử Nhạc đầy đe doạ, đôi mắt phượng dài trừng lên muốn nhìn thấu tâm can người khác. Hắn bước lên vài nước, ép Hạ phi phải hoảng hốt mà lùi lại. Bị hắn đoán trúng tim đen, Hạ phi thực sự tức muốn chết rồi, bên má trái lại có cảm giác đau âm ỉ, trong đầu hiện lên hình ảnh nữ nhân tên Đường Ân.
– Ngài đừng có mà ngạo nghễ như thế. Ngài cứ chờ xem, những gì ta từng nói không sai đâu, không chừng đến kì tuyển tú lại có một gương mặt vô cùng quen thuộc đấy.
Hạ phi phỉ nhổ, vừa giận vừa cay cú, hai tay đan chặt vào nhau. Ả ta cũng không ngu ngốc đến nỗi ở lại hứng cơn thịnh nộ của Tử Nhạc. Ánh mắt hắn trông tối tăm cực kì, nhìn như sắp có một cơn cuồng phong nổi lên, tay đập mạnh vào thân cây gần đó, miệng lẩm bẩm:
"Khuynh Thần...!!!
– Ngài không bình tĩnh, giờ ta nói gì có còn quan trọng không? Ngài sẽ tin ta sao?
– Dù có gì đi nữa, ngươi cũng đã thừa nhận rồi. Nếu ngươi thực sự muốn cho ta biết trước chuyện này thì ngươi đã nói từ hôm đó rồi!!!
Khác hẳn với vẻ bình tĩnh của nàng, Tử Nhạc lại như nổi điên, lớn giọng quát nàng ầm ĩ, tay vẫn giữ chặt gương mặt nhỏ. Hắn nhếch miệng cười một tiếng đầy lạnh lẽo:
– Sao? Hối hận rồi? Mới 2 tháng đã hối hận rồi, giờ muốn hàn gắn lại chuyện cũ với tên cẩu hoàng đế kia...!!!
– Tể tướng!!!???
Đường Ân rũ mắt, giọng gằn lên, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn lại hắn:
– Ngày ngày ân ái chung giường chung gối, ngài luôn nghĩ ta như vậy đúng không? Tại sao ngài có thể vô duyên vô cớ như thế cơ chứ?
– Vô duyên vô cớ?
Hắn nhắc lại câu của nàng, đảo mắt nhìn sang xung quanh, khoé miệng nhếch lên đầy châm chọc:
– Chẳng lẽ ta lại không nhìn ra ý định của tên Hoàng đế đó? Ánh mắt của hắn nhìn nàng...đắm đuối đến mức nào, những lời hắn nói mập mờ đến mức nào, tất cả như đang thông báo trước cho ta, hắn nhất định sẽ lấy nàng đi...!!!
Tử Nhạc vừa nói vừa đẩy mặt nàng ra rồi tức tối đạp vào những đồ vật ở dưới sàn, gương mặt tuấn tú nghiêm nghị đỏ lên vì giận, càng nghĩ đầu hắn càng muốn nổ tung. Đường Ân rũ mắt, thoáng nét buồn, ánh mắt vô cùng hững hờ.
– Ngài vốn đã nghĩ ta như thế, đáng lẽ không nên tỏ ra tức giận. Ta biết lần này ta sai, ta không có gì để nói, nhưng ta lại không nghĩ rằng ngài sẽ mất bình tĩnh như này.
Mắt nàng như nhìn vào vô định, thẫn thờ nói từng câu. Tất cả mọi thứ hiện tại như đổ hết lên đầu nàng vậy, thật sự rất muốn giải thích nhưng lại không thể nói ra sự thật. Huống hồ hắn nói những lời làm nàng tổn thương, nàng không thể làm gì nữa rồi.
Tử Nhạc nghiến răng nghiến lợi, quay mặt trừng mắt nhìn nàng một lúc rồi cứ thế đi thẳng ra ngoài, chân mạnh bạo dẫm lên từng vật đổ nát, tiếng mảnh vỡ cọ vào sàn nghe thật chói tai.
Án Nhy nép ở cửa nãy giờ, giờ em mới dám bước vào ôm chặt lấy tiểu thư, hốt hoảng hỏi:
– Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy chứ, không phải là tiểu thư đi cùng phu nhân sao, sao lại nhắc đến cả Hoàng thượng ở đây..
Em mếu máo sắp rơi nước mắt, tay đỡ tiểu thư ngồi xuống giường. Đường Ân mệt mỏi ôm đầu gục xuống gối, đầu óc hỗn loạn, tâm can rối bời. Nàng cười lạnh, buồn bã lắc lắc đầu.
...
Triều đình
Buổi thượng triều vừa kết thúc, Tử Nhạc đi như bay ra khỏi triều đường, cảm thấy như nghẹn thở vì tức khi cứ phải đối mặt với tên đó. Đã vậy một số quan lại còn bàn tán truyền tin, chỉ nghe thôi là đủ biết là Khuynh Thần cố ý để lộ ra tin đồn để đánh vào tâm lí hắn. Nếu không phải là ở triều đình thì chắc chắn hắn đã rút kiếm mà xử rồi.
Đi ngang qua ngự viện, Hạ phi không biết từ góc nào đi ngang qua trước mặt hắn, thuận thế ngỏ ý chào:
– Vừa mới lên triều xong Tể tướng đã vội vàng rời đi như thế, ngài quả thật tận tâm với công việc.
Tử Nhạc liếc nhìn ả, tâm trạng đang vô cùng tệ nên chẳng lấy gì làm vui vẻ, hờ hững đáp lại vài câu:
– Liên quan gì đến Hạ phi? Cô nên tập trung vào bản thân mình, gương mặt cô tái nhợt thế này Hoàng thượng nhìn vào cảm thấy thật chán ghét.
Hắn nhếch miệng cười khinh bỉ, chẳng thèm để ả vào mắt. Hạ phi tắt cười, nghiến răng nghiến lợi:
– Ngài có quyền gì mà đánh giá ta? Ngài cũng phải xem lại chuyện ở phủ đi, nếu hôm đó không may mắn gặp ta, liệu ngài sẽ biết nàng ta đi cùng ai không cơ chứ
– Vốn dĩ không phải là việc của cô, ta cũng không cần có hót vài lời vớ vẩn. Cô thật sự nghĩ ta ngu dốt đến nỗi không biết rằng cô cũng ghen ăn tức ở với Đường tiểu thư sao?
Nét mặt Tử Nhạc đầy đe doạ, đôi mắt phượng dài trừng lên muốn nhìn thấu tâm can người khác. Hắn bước lên vài nước, ép Hạ phi phải hoảng hốt mà lùi lại. Bị hắn đoán trúng tim đen, Hạ phi thực sự tức muốn chết rồi, bên má trái lại có cảm giác đau âm ỉ, trong đầu hiện lên hình ảnh nữ nhân tên Đường Ân.
– Ngài đừng có mà ngạo nghễ như thế. Ngài cứ chờ xem, những gì ta từng nói không sai đâu, không chừng đến kì tuyển tú lại có một gương mặt vô cùng quen thuộc đấy.
Hạ phi phỉ nhổ, vừa giận vừa cay cú, hai tay đan chặt vào nhau. Ả ta cũng không ngu ngốc đến nỗi ở lại hứng cơn thịnh nộ của Tử Nhạc. Ánh mắt hắn trông tối tăm cực kì, nhìn như sắp có một cơn cuồng phong nổi lên, tay đập mạnh vào thân cây gần đó, miệng lẩm bẩm:
"Khuynh Thần...!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất