Vong Tình Khí Ái: Nữ Nhân Trong Lòng Vai Ác
Chương 25: Bị bệnh
Dương Mạc tay chống hông, mắt nhìn xuống nam nhân cao lớn đang thản nhiên nằm trên giường mình, chẹp chẹp miệng:
– Ngài cứ thế thì đừng hỏi tại sao Hoàng thượng thừa cơ nhảy vào, tạo cơ hội cho người ta chăm sóc Đường tiểu thư.
– Hahaha, người vốn thanh cao ngạo mạn như nàng ấy mà cần người chăm sóc sao?
Tử Nhạc vuốt ve mi tâm, cười lớn đầy châm chọc. Nữ nhân cạnh hắn mấy tháng trời, chí ít hắn cũng phải hiểu tính cách nàng ta. Nàng ta vốn yếu đuối nhưng luôn tỏ vẻ mạnh mẽ, cứ nghĩ đến vẻ mặt bình thản như không có chuyện gì của nàng là Tử Nhạc lại phát tiết.
– Có ngạo mạn đến đâu thì lúc bệnh cũng cần người chăm sóc…
Dương Mạc vừa quay người vừa lẩm bẩm trong miệng, có vẻ như cố tình nói nhưng không muốn để đối phương nghe được. Nhưng Tử Nhạc đâu có điếc, hắn nhíu mày, bán tín bán nghi, hạ giọng hỏi lại, không hề có chút trêu đùa như lúc nãy.
– Ngươi nói ai bệnh?
– Rốt cuộc ngài vô tâm đến mức nào thế? Đại phu đi đi lại lại trong phủ của ngài từ sáng đến giờ, ai đoán xem là ai bệnh?
Vừa nói Dương Mạc vừa lắc lắc đầu đầy thất vọng, tay cầm tách trà đưa lên miệng uống một ngụm. Tử Nhạc im lặng một hồi không nói gì. Hắn có quan tâm không? Không ai biết, chẳng ai hiểu.
Dương Mạc chống tay nhìn hắn đầy dò xét, trong đầu nhớ lại ngày hôm qua gặp nói chuyện với Án Nhy. Y vô thức cúi mặt cười thầm: “Haiz, ta chỉ giúp được cô đến đây thôi tiểu thư!”
– Ngươi…tối nay đi trực ở cổng thành đi.
Tử Nhạc vừa cắm mặt nhìn vào đống chữ trên thẻ gỗ, không ngước lên nhưng miệng ra lệnh. Dương Mạc giật mình nhìn hắn:
– Tể tướng, chẳng phải đã cử Thành Diên đi rồi sao?
– Ngươi nói nhiều quá đấy.
Hắn liếc nhìn lên đầy đe doạ, tay còn làm bộ ngoáy ngoáy tai. Dương Mạc vuốt mặt thở dài, ủ rũ cầm vũ khí rồi rời đi.
…
Phủ Tể tướng.
Tối nay ở phủ yên ắng đến lạ, không còn tiếng lá xào xạc rơi, tiếng người di chuyển. Ánh sáng le lói từ căn phòng hắt ra, cộng thêm là tiếng nước chảy nhỏ.
Án Nhy đang ngồi cạnh giường, cúi người vắt chiếc khăn trắng cho bớt nước. Lúc đang rũ rũ khăn, ánh mắt em vô thức nhìn lên đập thẳng vào dáng người cao lớn ở phía cửa.
Em vội vã hạ khăn rồi quỳ xuống đất, miệng lắp bắp:
– Tể tướng…!!
Tử Nhạc chậm rãi tiến lại gần, di chuyển tầm mắt từ tấm màn che lụa xuống người đang quỳ ở dưới. Hắn đứng sau tấm bình phong, một tay xoay xoay chiếc nhẫn trên tay, cất giọng nói nhỏ:
– Ra ngoài.
– Tiểu thư của nô tì, tiểu thư…
– Ra.
Tử Nhạc trừng mắt, lạnh lùng ra lệnh. Án Nhy sợ hãi không dám nói thêm, nhanh chóng chạy khỏi phòng.
Đợi tiếng đóng cửa vang lên, Tử Nhạc mới từ tốn bước qua tấm bình phong, bước lại gần phía giường. Hắn khẽ khàng cúi người nhặt chiếc khăn trong chậu nhỏ lên, vắt khô rồi vén tấm màn lụa, ngồi xuống cạnh giường.
Mọi hành động của hắn nhẹ nhàng vô cùng, không hề tạo ra một âm thanh nào. Nữ nhân nằm bên trong đang ngủ say, gương mặt nhỏ nhắn đỏ lên vì nóng, hàng mi cong che phủ đi đôi mắt, hai gò má ửng đỏ, môi anh đào mím lại như không dám thở mạnh.
Ánh mắt Tử Nhạc dừng lại trên cơ thể Đường Ân. Nàng lúc nay mặc chiếc áo lụa mỏng, dây buộc đã được cởi ra để lộ phần lớn da thịt trắng trẻo. Nơi đẫy đà nhất chỉ được che một nửa, nửa còn lại cứ thế phơi ra, phập phồng theo từng hơi thở.
Án Nhy đang lau mồ hôi cho nàng, chỉ kịp lau đến đó thì hắn bước vào, bây giờ hắn sẽ là người tiếp tục. Hắn ho nhẹ một tiếng, cắn môi rồi xích người lại gần hơn, đưa tay tháo nốt chiếc dây buộc ở bụng, nhẹ nhàng vạch tà áo ra. Bây giờ mới có thể nhìn thấy toàn bộ cơ thể nữ nhân từ cổ xuống dưới bụng, không sót một chỗ nào.
Tử Nhạc đặt chiếc khăn trắng lên người Đường Ân, khẽ khàng di chuyển khắp da thịt. Vệt nước theo di chuyển của chiếc khăn hiện lên người nàng, ánh lên tia lấp lánh.
Gương mặt hắn lúc này có hơi đỏ vẫn rất cương nghị, nghiêm túc, ánh mắt lạnh lùng hờ hững không hề hiện chút quan tâm nào. Không thể biết được hắn có chút khó chịu nào trong người không, chỉ biết hắn chịu đựng rất giỏi.
Tử Nhạc lau xong một lượt liền quay đi cúi người tiếp tục vò khăn, hành động vô cùng thuần thục.
Bỗng một cảm giác nóng ấm từ đằng sau lưng truyền đến khiến hắn giật mình ngồi thẳng người, mắt nhìn xuống bàn tay trắng trẻo đang vòng qua đặt ngang bụng mình. Tuy qua hai lớp áo nhưng hắn vẫn cảm nhận được ngực nữ nhân đang áp sát vào lưng hắn, nóng nóng mềm mềm.
“Tể tướng…!” Giọng nói yếu ớt vang lên, ngọt ngào trong veo như tiếng giọt nước rơi, nhẹ nhàng lọt vào tai người khác, bất kì ai lắng nghe đều cảm thấy xao động.
Đường Ân, nàng ấy tỉnh từ bao giờ.
– Ngài cứ thế thì đừng hỏi tại sao Hoàng thượng thừa cơ nhảy vào, tạo cơ hội cho người ta chăm sóc Đường tiểu thư.
– Hahaha, người vốn thanh cao ngạo mạn như nàng ấy mà cần người chăm sóc sao?
Tử Nhạc vuốt ve mi tâm, cười lớn đầy châm chọc. Nữ nhân cạnh hắn mấy tháng trời, chí ít hắn cũng phải hiểu tính cách nàng ta. Nàng ta vốn yếu đuối nhưng luôn tỏ vẻ mạnh mẽ, cứ nghĩ đến vẻ mặt bình thản như không có chuyện gì của nàng là Tử Nhạc lại phát tiết.
– Có ngạo mạn đến đâu thì lúc bệnh cũng cần người chăm sóc…
Dương Mạc vừa quay người vừa lẩm bẩm trong miệng, có vẻ như cố tình nói nhưng không muốn để đối phương nghe được. Nhưng Tử Nhạc đâu có điếc, hắn nhíu mày, bán tín bán nghi, hạ giọng hỏi lại, không hề có chút trêu đùa như lúc nãy.
– Ngươi nói ai bệnh?
– Rốt cuộc ngài vô tâm đến mức nào thế? Đại phu đi đi lại lại trong phủ của ngài từ sáng đến giờ, ai đoán xem là ai bệnh?
Vừa nói Dương Mạc vừa lắc lắc đầu đầy thất vọng, tay cầm tách trà đưa lên miệng uống một ngụm. Tử Nhạc im lặng một hồi không nói gì. Hắn có quan tâm không? Không ai biết, chẳng ai hiểu.
Dương Mạc chống tay nhìn hắn đầy dò xét, trong đầu nhớ lại ngày hôm qua gặp nói chuyện với Án Nhy. Y vô thức cúi mặt cười thầm: “Haiz, ta chỉ giúp được cô đến đây thôi tiểu thư!”
– Ngươi…tối nay đi trực ở cổng thành đi.
Tử Nhạc vừa cắm mặt nhìn vào đống chữ trên thẻ gỗ, không ngước lên nhưng miệng ra lệnh. Dương Mạc giật mình nhìn hắn:
– Tể tướng, chẳng phải đã cử Thành Diên đi rồi sao?
– Ngươi nói nhiều quá đấy.
Hắn liếc nhìn lên đầy đe doạ, tay còn làm bộ ngoáy ngoáy tai. Dương Mạc vuốt mặt thở dài, ủ rũ cầm vũ khí rồi rời đi.
…
Phủ Tể tướng.
Tối nay ở phủ yên ắng đến lạ, không còn tiếng lá xào xạc rơi, tiếng người di chuyển. Ánh sáng le lói từ căn phòng hắt ra, cộng thêm là tiếng nước chảy nhỏ.
Án Nhy đang ngồi cạnh giường, cúi người vắt chiếc khăn trắng cho bớt nước. Lúc đang rũ rũ khăn, ánh mắt em vô thức nhìn lên đập thẳng vào dáng người cao lớn ở phía cửa.
Em vội vã hạ khăn rồi quỳ xuống đất, miệng lắp bắp:
– Tể tướng…!!
Tử Nhạc chậm rãi tiến lại gần, di chuyển tầm mắt từ tấm màn che lụa xuống người đang quỳ ở dưới. Hắn đứng sau tấm bình phong, một tay xoay xoay chiếc nhẫn trên tay, cất giọng nói nhỏ:
– Ra ngoài.
– Tiểu thư của nô tì, tiểu thư…
– Ra.
Tử Nhạc trừng mắt, lạnh lùng ra lệnh. Án Nhy sợ hãi không dám nói thêm, nhanh chóng chạy khỏi phòng.
Đợi tiếng đóng cửa vang lên, Tử Nhạc mới từ tốn bước qua tấm bình phong, bước lại gần phía giường. Hắn khẽ khàng cúi người nhặt chiếc khăn trong chậu nhỏ lên, vắt khô rồi vén tấm màn lụa, ngồi xuống cạnh giường.
Mọi hành động của hắn nhẹ nhàng vô cùng, không hề tạo ra một âm thanh nào. Nữ nhân nằm bên trong đang ngủ say, gương mặt nhỏ nhắn đỏ lên vì nóng, hàng mi cong che phủ đi đôi mắt, hai gò má ửng đỏ, môi anh đào mím lại như không dám thở mạnh.
Ánh mắt Tử Nhạc dừng lại trên cơ thể Đường Ân. Nàng lúc nay mặc chiếc áo lụa mỏng, dây buộc đã được cởi ra để lộ phần lớn da thịt trắng trẻo. Nơi đẫy đà nhất chỉ được che một nửa, nửa còn lại cứ thế phơi ra, phập phồng theo từng hơi thở.
Án Nhy đang lau mồ hôi cho nàng, chỉ kịp lau đến đó thì hắn bước vào, bây giờ hắn sẽ là người tiếp tục. Hắn ho nhẹ một tiếng, cắn môi rồi xích người lại gần hơn, đưa tay tháo nốt chiếc dây buộc ở bụng, nhẹ nhàng vạch tà áo ra. Bây giờ mới có thể nhìn thấy toàn bộ cơ thể nữ nhân từ cổ xuống dưới bụng, không sót một chỗ nào.
Tử Nhạc đặt chiếc khăn trắng lên người Đường Ân, khẽ khàng di chuyển khắp da thịt. Vệt nước theo di chuyển của chiếc khăn hiện lên người nàng, ánh lên tia lấp lánh.
Gương mặt hắn lúc này có hơi đỏ vẫn rất cương nghị, nghiêm túc, ánh mắt lạnh lùng hờ hững không hề hiện chút quan tâm nào. Không thể biết được hắn có chút khó chịu nào trong người không, chỉ biết hắn chịu đựng rất giỏi.
Tử Nhạc lau xong một lượt liền quay đi cúi người tiếp tục vò khăn, hành động vô cùng thuần thục.
Bỗng một cảm giác nóng ấm từ đằng sau lưng truyền đến khiến hắn giật mình ngồi thẳng người, mắt nhìn xuống bàn tay trắng trẻo đang vòng qua đặt ngang bụng mình. Tuy qua hai lớp áo nhưng hắn vẫn cảm nhận được ngực nữ nhân đang áp sát vào lưng hắn, nóng nóng mềm mềm.
“Tể tướng…!” Giọng nói yếu ớt vang lên, ngọt ngào trong veo như tiếng giọt nước rơi, nhẹ nhàng lọt vào tai người khác, bất kì ai lắng nghe đều cảm thấy xao động.
Đường Ân, nàng ấy tỉnh từ bao giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất