Vong Tình Thủy – Phiên Ngoại Tam Thê Tứ Thiếp
Chương 5: Hưu thê 2
“Ta nói chút, vị thiếu hiệp này, nếu ta nhớ không lầm thì lúc nãy tỉnh lại, người đầu tiên ta thấy là ngươi, thỉnh ngươi nói cho ta nghe một chút đi, cái thứ ‘ Vong Tâm Đan ’ này làm thế nào ta lại nuốt vào bụng, chung quy không đến mức là ta giật lấy nó đường đường mà ăn, phải không?”
“Lão gia ngươi ngươi ngươi...... Không quên, ngươi nhớ hết mọi chuyện rồi đúng không?” Tiểu Bính Tử kinh hô.
Nếu là lão gia thực sự đã quên, vì sao lại nổi giận lên, còn đáng sợ giống như lúc trước a ——!
“Ngươi còn không mau nói!” Tần Chính mặc dù mất đi trí nhớ, nhưng mới vừa rồi đối với thất vị chủ tử theo bản năng sợ vợ cũng không dám lỗ mãng, lúc này thất vị đều đi rồi, đối mặt tiểu Bính Tử mới dám đem tất cả tức giận phát tiết ra, thể hiện chút uy quyền vốn dĩ đã mất từ lâu.
Tiểu Bính Tử bị bộ dạng hung hăng đáng sợ của lão gia dọa tới mức lui đến một góc, vạn phần ủy khuất mà nói, “Lão gia, chuyện này không liên quan đến ta……ta cũng là phụng mệnh làm việc a!”
“Phụng mệnh của ai?” Tần chính vừa nói nắm tay thành nắm đấm, tiếng khớp xương răng rắc vang lên.
“Tứ...... Tứ chủ tử.”
“Tứ chủ tử?” Tần Chính nhất thời không biết hắn chỉ người nào.
Tiểu Bính Tử liền nhắc nhở, “Chính là cái vị mà người mới vừa rồi gọi ‘ cô nương ’ chứ ai.”
Lục chủ tử thiện tâm, sợ dùng Vong Tâm Đan sẽ làm bị thương, nguy hiểm đến tính mạng của Nghiêm ổ chủ, liền không có ý dùng dược này. Tứ chủ tử tình cờ mà có biết được, cũng không quản có hại chết người ta (đương nhiên chết tốt nhất) hay không, liền bắt Tiểu Bính Tử mang nó đưa cho Nghiêm ổ chủ ăn, để hắn đỡ phải dây dưa với lão gia.
Trong đầu hồi tưởng dung nhan của Sĩ Thần, Tần Chính vô thức kêu lên, “Nói bậy! Ngươi còn không mau khai thật, đừng có mà đổ tội cho người khác!”
Tần Chính tuy mất trí nhớ, quên đi một số việc, nhưng có những nguyên tắc cơ bản đã in sâu vào não của hắn, dù giờ không rõ ràng nhưng vẫn còn lưu lại dấu vết. Tỷ như trong đó có một nguyên tắc là, ‘ Thất vị phu nhân làm gì cũng đúng và có nguyên do, ngược lại nếu là sai thì nhất định không phải do thất vị phu nhân gây nên, nếu như không có một lời giải thích, thì mời im miệng chớ có lộ ra ’. Cho nên khi thấy Tiểu Bính Tử ‘ vu oan ’ cho Tứ chủ tử, Tần Chính không khỏi giận dữ.
“Tiểu nhân không có nói bậy.” Oan ức quá … Tiểu Bính Tử đứng dậy, chạy vọt đến chỗ lão gia, đứng thẳng lưng lớn tiếng la, “Nói đi nói lại đều do lão gia ngươi! Nếu không phải ngươi cùng Nghiêm ổ chủ tằng tịu qua lại, làm sao lại có chuyện này!”
Tần Chính ngớ người, đầu lại càng thêm nhức tợn, tự dưng lại lòi ra thêm cái vị Nghiêm ổ chủ nào nữa đây?”Ngươi mau nói rõ ràng cho ta!”
Kết quả là, Tiểu Bính Tử đem chuyện Tần Chính cùng Nghiêm Thanh Nhẫm từ đầu tới cuối tự thuật một lần. Chính là hai người là như thế nào gặp nhau, Tần lão gia đã phạm phải cái việc thương thiên hại lý với người ta ra sao, rồi kế đó Nghiêm Thanh Nhẫm tìm tới cửa nhà, Đại chủ tử cuối cùng buộc hắn thú ‘ Bát chủ tử ’, sau này Nghiêm Thanh Nhẫm lại lấy cớ muốn được bù đắp bắt Tần gia cùng chư vị chủ tử đáp ứng điều kiện dời đến Đào Hoa Ổ. Kì thực chính là Tần Chính muốn cùng Nghiêm Thanh Nhẫm nối lại quan hệ xưa nên mới chuyển đến, còn có chuyện sau khi đến Đào Hoa Ổ, sao hắn cùng Nghiêm Thanh Nhẫm có mối quan hệ mờ ám dẫn đến chuyện “Vong Tâm Đan”, thằng nhãi nhiều chuyện hớn hở đem kể hết đến nửa canh giờ sau mới xong.
“Cưỡng… cưỡng…. cưỡng…. ép......” nam nhân ———?!”Không thể nào ——!” Tần Chính chỉ cảm thấy choáng váng mặt mày, đặt mông ngồi xuống tọa ỷ phía sau. Hắn cư nhiên đem một người nam nhân mà làm......làm cho...... Cái này cũng không phải là sự thật!”Nói!”
Tần lão gia thanh âm lạnh lùng mà sắc bén phóng tới, Tiểu Bính Tử lại bị dọa cho sợ tới mức lùi về góc tường, “Lão...... Lão gia......”
“Nói! Ta với ngươi vốn không có huyết hải thâm thù, thế mà đối với ta đặt điều chửi bới nói xấu ta như vậy!”
Tiểu Bính Tử lòng đầy ủy khuất cùng phiền nhiễu, hắn rõ ràng chính là trần thuật lại sự thật, sao biến thành đặt điều chửi bới. Hơn nữa, tai tiếng của Tần lão gia này trong quý phủ không người không biết, không người không hiểu, “Không tin, lão gia có thể đi hỏi người khác, nếu mà ta có nửa chữ đặt điều, ta...... Thiên lôi xuống đánh chết ta!…”
Thấy Tiểu Bính Tử thề thốt nặng lời như vậy, Tần Chính không khỏi rùng mình, chẳng lẽ hắn thật sự cầm thú đến như vậy...... Một người cầm...... Chợt Tần lão gia ngừng lại, hắn cự tuyệt không muốn thốt ra chữ sau. Ngươi nói ta lúc trước là võ lâm minh chủ? Võ nghệ cao cường?”
Tiểu Bính Tử gật đầu lại lắc đầu, “Lão gia đúng thực là đảm đương minh chủ vị, võ nghệ trác tuyệt là sự thực, từng nói là thiên hạ vô song cũng không sai, chẳng qua sau lại thôi......”
Tần Chính y bản năng thử vận khí đến, một lát sau lại gục đầu xuống, nội lực như vậy làm sao là thiên hạ vô song, chỉ sợ hiện tại ngay cả cái gã sai vặt mặt sáng lạng, ánh mắt sáng ngời này hắn đánh cũng không lại.”Nếu biết nhiều như thế, vậy ngươi mau đem tất cả mọi chuyện rõ ràng nói ra.”
Tiểu Bính Tử khó hiểu, nói cái gì a, yêu cầu gì mà dư thừa quá, thật lão gia bị cái dược này làm cho xuẩn ngốc mất rồi.
Tần Chính không biết như thế nào lại đỏ mặt, ngập ngừng nói, “Kể lại chuyện ta...... Ta cùng bọn họ......” Hay là hắn ăn Vong Tâm Đan này, không chỉ có mất đi trí nhớ, còn đem luân lý cương thường, hồng trần thế sự quấy cho loạn lên? Trên thực tế thất vị công tử tướng mạo bất phàm kia mà làm phu nhân của hắn là chuyện cực kỳ bình thường? Không, nhất định là không bình thường chút nào, khẳng định là có nguyên nhân gì đó!
Mới vừa rồi đã lê thê hết cả nước miếng, Tiểu Bính Tử khụ khụ yết hầu chuẩn bị nói ngắn gọn.
“Đại chủ tử có thể nói là do lão gia ngài dưỡng dục lớn lên, nghe nói nguyên bản là hài nhi do đích thân sư phụ ngài thu dưỡng, có lẽ là vì ngài vừa mới nhìn thấy Đại chủ tử liền yêu mến, muốn giữ ở bên người......” Tiểu Bính Tử không hề nói bậy nửa điểm, gút mắt giữa Tần Chính và Kỳ Nhi nói ngắn gọn chính là một hồi như vậy.
Nghe lời sau Tần Chính lại muốn rớt cằm thêm lần nữa, vị lãnh diện công tử tên Kỳ Nhi kia, hóa ra là do hắn thừa dịp người ta tuổi nhỏ không biết sự tình, vả lại sư phụ mang Kỳ Nhi theo dưỡng bên mình...... Đồng dưỡng tức (Con dâu nuôi từ bé) ———?!”Không có khả năng ——!” Tần Chính lại nhảy dựng lên, “Cái khác không nói, chỉ bàn về tướng mạo kia thôi, vị lãnh diện công tử cùng vị công tử mang theo chiết phiến bên mình,vừa nhìn thấy liền biết là được sinh ra trong gia đình quyền quý, bọn họ như thế nào lại trở thành người của ta….. Của ta......” Đồng dưỡng tức......
Tiểu Bính Tử vẻ mặt sùng bái, “Tiểu nhân thế nhưng lại không ngờ lão gia còn biết xem tướng số!” Dừng một chút hắn nói, “Đại chủ tử đích thật là sinh ra tôn quý vô cùng, nhưng nghe nói lúc ấy gia tộc phát sinh chiến tranh ngầm có không ít người muốn đẩy Đại chủ tử vào chỗ chết, mà lão gia ngài vẫn không rời không bỏ, chỉ chăm chút che chở y, cho đến khi y trưởng thành......” Lời này của Tiểu Bính Tử vốn là khen ngợi tình ý của lão gia đối với Đại chủ tử,ai ngờ Tần Chính nghe vô liền biến đổi ý tứ hoàn toàn.
“Ngươi là nói ta lấy ân hiệp nhân? Ỷ vào ân tình của ta đối với y, liền bắt y làm người của ta...... Năm đó, ấu nhi không có năng lực, bất đắc dĩ mới thuận ý ta. Có phải hay không!”
Tiểu Bính Tử vốn định nói ‘ không phải ’, nhưng nghĩ lại dường như nghe nói năm đó Đại chủ tử vốn phải theo Phượng chủ trở về Nam Lương, nhưng lão gia không thuận theo, kiên trì đuổi theo mang y quay về. Tiểu Bính Tử ở Nam Lương Trấn Bắc Vương Phủ thường xuyên nghe hạ nhân nói về chuyện này. Lúc đó lão gia thật uy phong a, dám uy hiếp vị Phượng Chủ cao cao tại thượng, nói cái gì là Đại chủ tử là của hắn, ai dám tranh với hắn, hắn liền san bằng từng tấc đất ở Nam Lương. Nếu nghĩ như thế thì cái câu lấy ân hiệp nhân vẫn là cách nói khá khách khí.
Thấy Tiểu Bính Tử im lặng không nói gì, Tần Chính liền giơ tay lên tự tát mình một cái.
“Lão gia!” Tiểu Bính Tử kinh hô, chạy nhanh đến ngăn hắn lại.
Khó trách vẻ mặt y nhìn lạnh lùng đầy sát khí, khó trách Kỳ Nhi động một chút liền đem kiếm đặt ngang cổ hắn. Tần Chính ban đầu tưởng Kỳ Nhi là cừu nhân của hắn, hiện giờ xem ra, nói là cừu nhân cũng chưa đủ. Tần Chính u ám mà nghĩ.
“Lão gia ngài không có việc gì chứ?” Tiểu Bính Tử thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của Tần Chính, nếu muốn nói đến áy náy tội lỗi, thì hồi nãy lúc nói đến tội ác mà lão gia đã làm với Nghiêm ổ chủ, còn không nặng nặng hơn sao, dù sao chuyện đó mới đáng bị thiên đao vạn quả chém.
“Nói tiếp đi.”
Tiểu Bính Tử thanh hạ yết hầu lại nói, “Nhị chủ tử cùng Thất chủ tử vốn là kim lan huynh đệ với lão gia.”
Nói đến chỗ này Tần lão gia lại một lần nhảy người lên, “Kim lan huynh đệ?!” Trong đầuTần Chính hiện ra hình ảnh một vị công tử tao nhã không kém phần chất chính trực nghĩa hiệp, người còn lại là anh tuấn sáng sủa, tuy tính tình có hơi nóng nảy một chút.
Tiểu Bính Tử sợ còn nói sai cái gì nữa làm lão gia kích thích, cân nhắc đắn đo trước sau mới nói, “Nhị chủ tử cùng Thất chủ tử võ nghệ trác tuyệt, nhưng năm đó đều thua dưới tay lão gia ngài.” Lời này vốn là mượn Nhị chủ tử cùng Thất chủ tử để so sánh, làm nổi bật lên võ công cao cường của lão gia, nhưng khi đến lỗ tai Tần Chính thì lại biến thành ý khác.”Phụ thân của Nhị chủ tử vốn là Minh chủ, không, là tiền Minh chủ võ lâm, sau đó lại đem ngôi vị truyền lại cho lão gia. Thất chủ tử là môn chủ Nam Cung môn, từng bị kế mẫu hãm hại, là lão gia ngài cứu hắn, còn phù trợ hắn lên chức môn chủ, bất quá lão gia không đồng ý Thất chủ tử chủ quản môn sự của Nam Cung môn.” Bởi vì phải bôn ba qua lại giữa Nam Cung môn và Tần Phủ, đường sá xa xôi mà chẳng kém phần cực nhọc.
Đối với chuyện năm đó Tiểu Bính Tử cũng là nghe người khác kể lại, cho nên những gì hắn biết được cũng không rõ ràng lắm, không khỏi nhiều chỗ sai lệch, hắn chỉ đơn giản mà nói vài câu, nhưng vẻn vẹn vài câu này cũng đủ làm Tần Chính liên tưởng sai lệch.
Nghe xong những lời này Tần Chính dĩ nhiên càng điên loạn hơn, kim lan của hắn, “Ta cư nhiên cậy thế võ công mình cao cường, bắt bọn bọ...... Không chỉ có như thế còn đoạt minh chủ vị, ngay cả vị trí môn chủ Nam Cung Môn cũng nhăm nhe muốn chiếm.....” Hắn không phải là người a! Lúc trước, nghe xong quan hệ giữa hắn với Kỳ Nhi cùng chuyện với Nghiêm Thanh Nhẫm, cái tên mất trí nhớ này đại khái đã định hình được ‘Tần Chính’ là người như thế nào, lúc này lại nghe chuyện với Quần Ngạo cùng A Kiệt, hắn tự nhiên liên tưởng tất cả về cùng một phương hướng.
Tiểu Bính Tử vốn muốn giải thích rồi lại nuốt những lời đó xuống, bởi vì hắn cảm thấy được chuyện năm đó nói không chừng có lẽ thật sự là như vậy, nếu không, lão gia như thế này sao có thể nghênh đón thất vị chủ tử cao cao tại thượng vào nhà? Một người thôi hắn cũng đừng mong nghĩ tới. (sao khinh thường lão gia quá vậy?)
“Tam chủ tử nguyên là thành chủ Bạch Vân thành, quen biết với lão gia từ nhỏ, sau lão gia thấy Tam chủ tử thú thê thì lại khuấy động hôn lễ của người. Tứ chủ tử là Tứ trang chủ của Việt Vương Kiếm, từng có một vị Vương gia của Nam Lương muốn thú y thành tề quân, gọi cách khác là Vương phi, ở Nam Lương nam tử có thể cùng nam tử khác thành thân. Ở đại hôn của Tứ chủ tử cùng vị Vương gia kia, lão gia khiến cho Nam Lương cùng Thiên triều khai chiến, mang Tứ chủ tử đi.” Tiểu Bính Tử đem mọi chuyện càng nói càng tinh giản, ý muốn không để lão gia hiểu lầm, nhưng phiền nỗi hắn càng cố tình tinh giản mọi chuyện, Tần Chính càng hiểu lầm lợi hại thêm, làm cho người ta không thể không hoài nghi gã tiểu tư ( sai vặt) này có cố ý chơi người khác không nữa.
Lúc này Tần Chính đã xơ cứng thành tảng đá, trong lòng không ngừng niệm câu “ta không phải người,ta không phải người”, ngay cả chú rễ và tân nương của người ta đều cướp đoạt, hắn vẫn là còn người sao!
“Ngũ chủ tử...... Ách......” Nói đến người này ngay cả Tiểu Bính Tử đều cảm thấy được có điểm khó có thể mở miệng, “Lão gia năm đó tựa hồ như là cướp dâu, đem Ngũ chủ tử cướp về......”
‘ Tảng đá ’ dĩ nhiên vô tri vô giác, nhưng mà trong lòng yên lặng tiếp tục suy xét ý tứ những lời của Tiểu Bính Tử, ‘ cướp dâu, đúng vậy, ngươi nếu không nói là cướp đoạt thì chính ta cũng không tin.
“Lục chủ tử thuở nhỏ đi theo sư phụ Dược Thánh lớn lên, tuy có song thân nhưng lại không nơi nương tựa. Hắn vốn là do lão thái gia cùng lão gia chỉ phúc vi hôn cho ngài. Nói thế chớ khi lão gia mới phát hiện ra Lục chủ tử thân có khiếm khuyết.” Bổ sung một câu lúc sau tiểu Bính Tử lại nói tiếp, “với lại biết được Lục chủ tử là nam nhi ngài ban đầu vốn định là bãi hôn, không biết sau lại như thế nào cùng Lục chủ tử......”
Người kia dáng mạo linh lung động lòng người trong thiên hạ, nhưng hắn lại khi dễ y không nơi nương tựa, thân thể có khuyết tàn mà cư nhiên đem thân nam tử kia chiếm đoạt......
Nghĩ đến đây, ‘ tảng đá ’ ngồi phịch xuống đất, chỉ cảm thấy thân thể bể ra từng khối. Ông trời na, một vạn cái ác ta lại không cái nào lại không phạm, đến cầm thú cũng không bằng a—————!
“Lão gia ngươi ngươi ngươi...... Không quên, ngươi nhớ hết mọi chuyện rồi đúng không?” Tiểu Bính Tử kinh hô.
Nếu là lão gia thực sự đã quên, vì sao lại nổi giận lên, còn đáng sợ giống như lúc trước a ——!
“Ngươi còn không mau nói!” Tần Chính mặc dù mất đi trí nhớ, nhưng mới vừa rồi đối với thất vị chủ tử theo bản năng sợ vợ cũng không dám lỗ mãng, lúc này thất vị đều đi rồi, đối mặt tiểu Bính Tử mới dám đem tất cả tức giận phát tiết ra, thể hiện chút uy quyền vốn dĩ đã mất từ lâu.
Tiểu Bính Tử bị bộ dạng hung hăng đáng sợ của lão gia dọa tới mức lui đến một góc, vạn phần ủy khuất mà nói, “Lão gia, chuyện này không liên quan đến ta……ta cũng là phụng mệnh làm việc a!”
“Phụng mệnh của ai?” Tần chính vừa nói nắm tay thành nắm đấm, tiếng khớp xương răng rắc vang lên.
“Tứ...... Tứ chủ tử.”
“Tứ chủ tử?” Tần Chính nhất thời không biết hắn chỉ người nào.
Tiểu Bính Tử liền nhắc nhở, “Chính là cái vị mà người mới vừa rồi gọi ‘ cô nương ’ chứ ai.”
Lục chủ tử thiện tâm, sợ dùng Vong Tâm Đan sẽ làm bị thương, nguy hiểm đến tính mạng của Nghiêm ổ chủ, liền không có ý dùng dược này. Tứ chủ tử tình cờ mà có biết được, cũng không quản có hại chết người ta (đương nhiên chết tốt nhất) hay không, liền bắt Tiểu Bính Tử mang nó đưa cho Nghiêm ổ chủ ăn, để hắn đỡ phải dây dưa với lão gia.
Trong đầu hồi tưởng dung nhan của Sĩ Thần, Tần Chính vô thức kêu lên, “Nói bậy! Ngươi còn không mau khai thật, đừng có mà đổ tội cho người khác!”
Tần Chính tuy mất trí nhớ, quên đi một số việc, nhưng có những nguyên tắc cơ bản đã in sâu vào não của hắn, dù giờ không rõ ràng nhưng vẫn còn lưu lại dấu vết. Tỷ như trong đó có một nguyên tắc là, ‘ Thất vị phu nhân làm gì cũng đúng và có nguyên do, ngược lại nếu là sai thì nhất định không phải do thất vị phu nhân gây nên, nếu như không có một lời giải thích, thì mời im miệng chớ có lộ ra ’. Cho nên khi thấy Tiểu Bính Tử ‘ vu oan ’ cho Tứ chủ tử, Tần Chính không khỏi giận dữ.
“Tiểu nhân không có nói bậy.” Oan ức quá … Tiểu Bính Tử đứng dậy, chạy vọt đến chỗ lão gia, đứng thẳng lưng lớn tiếng la, “Nói đi nói lại đều do lão gia ngươi! Nếu không phải ngươi cùng Nghiêm ổ chủ tằng tịu qua lại, làm sao lại có chuyện này!”
Tần Chính ngớ người, đầu lại càng thêm nhức tợn, tự dưng lại lòi ra thêm cái vị Nghiêm ổ chủ nào nữa đây?”Ngươi mau nói rõ ràng cho ta!”
Kết quả là, Tiểu Bính Tử đem chuyện Tần Chính cùng Nghiêm Thanh Nhẫm từ đầu tới cuối tự thuật một lần. Chính là hai người là như thế nào gặp nhau, Tần lão gia đã phạm phải cái việc thương thiên hại lý với người ta ra sao, rồi kế đó Nghiêm Thanh Nhẫm tìm tới cửa nhà, Đại chủ tử cuối cùng buộc hắn thú ‘ Bát chủ tử ’, sau này Nghiêm Thanh Nhẫm lại lấy cớ muốn được bù đắp bắt Tần gia cùng chư vị chủ tử đáp ứng điều kiện dời đến Đào Hoa Ổ. Kì thực chính là Tần Chính muốn cùng Nghiêm Thanh Nhẫm nối lại quan hệ xưa nên mới chuyển đến, còn có chuyện sau khi đến Đào Hoa Ổ, sao hắn cùng Nghiêm Thanh Nhẫm có mối quan hệ mờ ám dẫn đến chuyện “Vong Tâm Đan”, thằng nhãi nhiều chuyện hớn hở đem kể hết đến nửa canh giờ sau mới xong.
“Cưỡng… cưỡng…. cưỡng…. ép......” nam nhân ———?!”Không thể nào ——!” Tần Chính chỉ cảm thấy choáng váng mặt mày, đặt mông ngồi xuống tọa ỷ phía sau. Hắn cư nhiên đem một người nam nhân mà làm......làm cho...... Cái này cũng không phải là sự thật!”Nói!”
Tần lão gia thanh âm lạnh lùng mà sắc bén phóng tới, Tiểu Bính Tử lại bị dọa cho sợ tới mức lùi về góc tường, “Lão...... Lão gia......”
“Nói! Ta với ngươi vốn không có huyết hải thâm thù, thế mà đối với ta đặt điều chửi bới nói xấu ta như vậy!”
Tiểu Bính Tử lòng đầy ủy khuất cùng phiền nhiễu, hắn rõ ràng chính là trần thuật lại sự thật, sao biến thành đặt điều chửi bới. Hơn nữa, tai tiếng của Tần lão gia này trong quý phủ không người không biết, không người không hiểu, “Không tin, lão gia có thể đi hỏi người khác, nếu mà ta có nửa chữ đặt điều, ta...... Thiên lôi xuống đánh chết ta!…”
Thấy Tiểu Bính Tử thề thốt nặng lời như vậy, Tần Chính không khỏi rùng mình, chẳng lẽ hắn thật sự cầm thú đến như vậy...... Một người cầm...... Chợt Tần lão gia ngừng lại, hắn cự tuyệt không muốn thốt ra chữ sau. Ngươi nói ta lúc trước là võ lâm minh chủ? Võ nghệ cao cường?”
Tiểu Bính Tử gật đầu lại lắc đầu, “Lão gia đúng thực là đảm đương minh chủ vị, võ nghệ trác tuyệt là sự thực, từng nói là thiên hạ vô song cũng không sai, chẳng qua sau lại thôi......”
Tần Chính y bản năng thử vận khí đến, một lát sau lại gục đầu xuống, nội lực như vậy làm sao là thiên hạ vô song, chỉ sợ hiện tại ngay cả cái gã sai vặt mặt sáng lạng, ánh mắt sáng ngời này hắn đánh cũng không lại.”Nếu biết nhiều như thế, vậy ngươi mau đem tất cả mọi chuyện rõ ràng nói ra.”
Tiểu Bính Tử khó hiểu, nói cái gì a, yêu cầu gì mà dư thừa quá, thật lão gia bị cái dược này làm cho xuẩn ngốc mất rồi.
Tần Chính không biết như thế nào lại đỏ mặt, ngập ngừng nói, “Kể lại chuyện ta...... Ta cùng bọn họ......” Hay là hắn ăn Vong Tâm Đan này, không chỉ có mất đi trí nhớ, còn đem luân lý cương thường, hồng trần thế sự quấy cho loạn lên? Trên thực tế thất vị công tử tướng mạo bất phàm kia mà làm phu nhân của hắn là chuyện cực kỳ bình thường? Không, nhất định là không bình thường chút nào, khẳng định là có nguyên nhân gì đó!
Mới vừa rồi đã lê thê hết cả nước miếng, Tiểu Bính Tử khụ khụ yết hầu chuẩn bị nói ngắn gọn.
“Đại chủ tử có thể nói là do lão gia ngài dưỡng dục lớn lên, nghe nói nguyên bản là hài nhi do đích thân sư phụ ngài thu dưỡng, có lẽ là vì ngài vừa mới nhìn thấy Đại chủ tử liền yêu mến, muốn giữ ở bên người......” Tiểu Bính Tử không hề nói bậy nửa điểm, gút mắt giữa Tần Chính và Kỳ Nhi nói ngắn gọn chính là một hồi như vậy.
Nghe lời sau Tần Chính lại muốn rớt cằm thêm lần nữa, vị lãnh diện công tử tên Kỳ Nhi kia, hóa ra là do hắn thừa dịp người ta tuổi nhỏ không biết sự tình, vả lại sư phụ mang Kỳ Nhi theo dưỡng bên mình...... Đồng dưỡng tức (Con dâu nuôi từ bé) ———?!”Không có khả năng ——!” Tần Chính lại nhảy dựng lên, “Cái khác không nói, chỉ bàn về tướng mạo kia thôi, vị lãnh diện công tử cùng vị công tử mang theo chiết phiến bên mình,vừa nhìn thấy liền biết là được sinh ra trong gia đình quyền quý, bọn họ như thế nào lại trở thành người của ta….. Của ta......” Đồng dưỡng tức......
Tiểu Bính Tử vẻ mặt sùng bái, “Tiểu nhân thế nhưng lại không ngờ lão gia còn biết xem tướng số!” Dừng một chút hắn nói, “Đại chủ tử đích thật là sinh ra tôn quý vô cùng, nhưng nghe nói lúc ấy gia tộc phát sinh chiến tranh ngầm có không ít người muốn đẩy Đại chủ tử vào chỗ chết, mà lão gia ngài vẫn không rời không bỏ, chỉ chăm chút che chở y, cho đến khi y trưởng thành......” Lời này của Tiểu Bính Tử vốn là khen ngợi tình ý của lão gia đối với Đại chủ tử,ai ngờ Tần Chính nghe vô liền biến đổi ý tứ hoàn toàn.
“Ngươi là nói ta lấy ân hiệp nhân? Ỷ vào ân tình của ta đối với y, liền bắt y làm người của ta...... Năm đó, ấu nhi không có năng lực, bất đắc dĩ mới thuận ý ta. Có phải hay không!”
Tiểu Bính Tử vốn định nói ‘ không phải ’, nhưng nghĩ lại dường như nghe nói năm đó Đại chủ tử vốn phải theo Phượng chủ trở về Nam Lương, nhưng lão gia không thuận theo, kiên trì đuổi theo mang y quay về. Tiểu Bính Tử ở Nam Lương Trấn Bắc Vương Phủ thường xuyên nghe hạ nhân nói về chuyện này. Lúc đó lão gia thật uy phong a, dám uy hiếp vị Phượng Chủ cao cao tại thượng, nói cái gì là Đại chủ tử là của hắn, ai dám tranh với hắn, hắn liền san bằng từng tấc đất ở Nam Lương. Nếu nghĩ như thế thì cái câu lấy ân hiệp nhân vẫn là cách nói khá khách khí.
Thấy Tiểu Bính Tử im lặng không nói gì, Tần Chính liền giơ tay lên tự tát mình một cái.
“Lão gia!” Tiểu Bính Tử kinh hô, chạy nhanh đến ngăn hắn lại.
Khó trách vẻ mặt y nhìn lạnh lùng đầy sát khí, khó trách Kỳ Nhi động một chút liền đem kiếm đặt ngang cổ hắn. Tần Chính ban đầu tưởng Kỳ Nhi là cừu nhân của hắn, hiện giờ xem ra, nói là cừu nhân cũng chưa đủ. Tần Chính u ám mà nghĩ.
“Lão gia ngài không có việc gì chứ?” Tiểu Bính Tử thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của Tần Chính, nếu muốn nói đến áy náy tội lỗi, thì hồi nãy lúc nói đến tội ác mà lão gia đã làm với Nghiêm ổ chủ, còn không nặng nặng hơn sao, dù sao chuyện đó mới đáng bị thiên đao vạn quả chém.
“Nói tiếp đi.”
Tiểu Bính Tử thanh hạ yết hầu lại nói, “Nhị chủ tử cùng Thất chủ tử vốn là kim lan huynh đệ với lão gia.”
Nói đến chỗ này Tần lão gia lại một lần nhảy người lên, “Kim lan huynh đệ?!” Trong đầuTần Chính hiện ra hình ảnh một vị công tử tao nhã không kém phần chất chính trực nghĩa hiệp, người còn lại là anh tuấn sáng sủa, tuy tính tình có hơi nóng nảy một chút.
Tiểu Bính Tử sợ còn nói sai cái gì nữa làm lão gia kích thích, cân nhắc đắn đo trước sau mới nói, “Nhị chủ tử cùng Thất chủ tử võ nghệ trác tuyệt, nhưng năm đó đều thua dưới tay lão gia ngài.” Lời này vốn là mượn Nhị chủ tử cùng Thất chủ tử để so sánh, làm nổi bật lên võ công cao cường của lão gia, nhưng khi đến lỗ tai Tần Chính thì lại biến thành ý khác.”Phụ thân của Nhị chủ tử vốn là Minh chủ, không, là tiền Minh chủ võ lâm, sau đó lại đem ngôi vị truyền lại cho lão gia. Thất chủ tử là môn chủ Nam Cung môn, từng bị kế mẫu hãm hại, là lão gia ngài cứu hắn, còn phù trợ hắn lên chức môn chủ, bất quá lão gia không đồng ý Thất chủ tử chủ quản môn sự của Nam Cung môn.” Bởi vì phải bôn ba qua lại giữa Nam Cung môn và Tần Phủ, đường sá xa xôi mà chẳng kém phần cực nhọc.
Đối với chuyện năm đó Tiểu Bính Tử cũng là nghe người khác kể lại, cho nên những gì hắn biết được cũng không rõ ràng lắm, không khỏi nhiều chỗ sai lệch, hắn chỉ đơn giản mà nói vài câu, nhưng vẻn vẹn vài câu này cũng đủ làm Tần Chính liên tưởng sai lệch.
Nghe xong những lời này Tần Chính dĩ nhiên càng điên loạn hơn, kim lan của hắn, “Ta cư nhiên cậy thế võ công mình cao cường, bắt bọn bọ...... Không chỉ có như thế còn đoạt minh chủ vị, ngay cả vị trí môn chủ Nam Cung Môn cũng nhăm nhe muốn chiếm.....” Hắn không phải là người a! Lúc trước, nghe xong quan hệ giữa hắn với Kỳ Nhi cùng chuyện với Nghiêm Thanh Nhẫm, cái tên mất trí nhớ này đại khái đã định hình được ‘Tần Chính’ là người như thế nào, lúc này lại nghe chuyện với Quần Ngạo cùng A Kiệt, hắn tự nhiên liên tưởng tất cả về cùng một phương hướng.
Tiểu Bính Tử vốn muốn giải thích rồi lại nuốt những lời đó xuống, bởi vì hắn cảm thấy được chuyện năm đó nói không chừng có lẽ thật sự là như vậy, nếu không, lão gia như thế này sao có thể nghênh đón thất vị chủ tử cao cao tại thượng vào nhà? Một người thôi hắn cũng đừng mong nghĩ tới. (sao khinh thường lão gia quá vậy?)
“Tam chủ tử nguyên là thành chủ Bạch Vân thành, quen biết với lão gia từ nhỏ, sau lão gia thấy Tam chủ tử thú thê thì lại khuấy động hôn lễ của người. Tứ chủ tử là Tứ trang chủ của Việt Vương Kiếm, từng có một vị Vương gia của Nam Lương muốn thú y thành tề quân, gọi cách khác là Vương phi, ở Nam Lương nam tử có thể cùng nam tử khác thành thân. Ở đại hôn của Tứ chủ tử cùng vị Vương gia kia, lão gia khiến cho Nam Lương cùng Thiên triều khai chiến, mang Tứ chủ tử đi.” Tiểu Bính Tử đem mọi chuyện càng nói càng tinh giản, ý muốn không để lão gia hiểu lầm, nhưng phiền nỗi hắn càng cố tình tinh giản mọi chuyện, Tần Chính càng hiểu lầm lợi hại thêm, làm cho người ta không thể không hoài nghi gã tiểu tư ( sai vặt) này có cố ý chơi người khác không nữa.
Lúc này Tần Chính đã xơ cứng thành tảng đá, trong lòng không ngừng niệm câu “ta không phải người,ta không phải người”, ngay cả chú rễ và tân nương của người ta đều cướp đoạt, hắn vẫn là còn người sao!
“Ngũ chủ tử...... Ách......” Nói đến người này ngay cả Tiểu Bính Tử đều cảm thấy được có điểm khó có thể mở miệng, “Lão gia năm đó tựa hồ như là cướp dâu, đem Ngũ chủ tử cướp về......”
‘ Tảng đá ’ dĩ nhiên vô tri vô giác, nhưng mà trong lòng yên lặng tiếp tục suy xét ý tứ những lời của Tiểu Bính Tử, ‘ cướp dâu, đúng vậy, ngươi nếu không nói là cướp đoạt thì chính ta cũng không tin.
“Lục chủ tử thuở nhỏ đi theo sư phụ Dược Thánh lớn lên, tuy có song thân nhưng lại không nơi nương tựa. Hắn vốn là do lão thái gia cùng lão gia chỉ phúc vi hôn cho ngài. Nói thế chớ khi lão gia mới phát hiện ra Lục chủ tử thân có khiếm khuyết.” Bổ sung một câu lúc sau tiểu Bính Tử lại nói tiếp, “với lại biết được Lục chủ tử là nam nhi ngài ban đầu vốn định là bãi hôn, không biết sau lại như thế nào cùng Lục chủ tử......”
Người kia dáng mạo linh lung động lòng người trong thiên hạ, nhưng hắn lại khi dễ y không nơi nương tựa, thân thể có khuyết tàn mà cư nhiên đem thân nam tử kia chiếm đoạt......
Nghĩ đến đây, ‘ tảng đá ’ ngồi phịch xuống đất, chỉ cảm thấy thân thể bể ra từng khối. Ông trời na, một vạn cái ác ta lại không cái nào lại không phạm, đến cầm thú cũng không bằng a—————!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất