Chương 111: Hắn muốn cho y một danh phận thích đáng
Lý Thiên Thành tức giận nghiến răng, hắn vậy mà bị con tiểu yêu này lừa rồi, khi không lại phó thác niềm tin vào một con vật xấu nết này.
Hắn giật khóe môi khi nhìn thấy nó lại giở trò càn quấy Sở Diên, quá đáng mà, khi nãy đó đã nhận đồ của hắn rồi, vậy mà mới đó nó đã quên sạch sẽ.
Lý Thiên Thành chớp mắt, hắn vỗ tay một cái, sau đó nhếch miệng cười nhu hòa với Sở Diên, hắn tiến tới nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Tiểu Miêu Miêu cười thầm nói: "Ngươi coi chừng đó!"
Dĩ nhiên Tiểu Miêu Miêu không sợ, ngược lại nó còn nghênh mặt lên coi thường hắn, trong bụng Tiểu Miêu Miêu không ngừng nghĩ: Có chủ nhân ở đây rồi, Miêu Miêu sao lại sợ hắn chứ.
Nó khinh thường hắn, tiếp tục liếm Sở Diên.
"Được rồi, ngoan nào!" Sở Diên vuốt lông an ủi nó, y vẫn như cũ cưng chiều Tiểu Miêu Miêu như vậy, mặc kệ bản tính xấu xa.
"Diên Diên, ngươi mau nhìn ta đi, ta cũng cần được thương yêu!" Hắn không ngại dùng khuôn mặt có đường nét trưởng thành này giả làm trẻ nhỏ đang nũng nịu cầu xin.
Sở Diên chỉ có thể lắc đầu chứ chẳng thể làm gì hơn ngoài buộc chịu.
"Ngươi to xác thế kia vậy mà còn giả vờ làm trẻ nhỏ, thật sự buồn nôn quá!" Sở Diên không ngại cho hắn một chậu nước lạnh, mặc kệ hắn đang méo mỏ đến vặn vẹo.
Chê bai hắn như thế, y vậy mà nỡ lòng chê bai hắn.ta
Lúc Lý Thiên Thành dự định mắng lại thì phát hiện trên trán Sở Diên đang lấm tấm mồ hôi, y chao đảo ngã xuống không có dự báo trước làm hắn không kịp đỡ y.
Một tiếng phịch lớn vang lên, thân thể y cứ như thế mà ngã xuống, Sở Diên đau đớn ôm ngực không ngừng thở dốc, hình như bệnh cũ lại tái phát.
Sắc mặt y ngày một trắng, chốc lát đã không còn một chút huyết sắc, y cắn môi đến mức rách một miếng da, túa ra máu.
Lý Thiên Thành kinh hãi chôn chân, hắn ngơ ngác nhìn y đột ngột phát bệnh, vừa rồi... vừa rồi y chỉ mới mắng hắn cách đó không lâu, hắn chỉ mới chớp mắt một lát đã thấy y ngã quỵ.
Hắn còn chưa kịp mắng y nữa, y sao có thể phát bệnh chứ?
Lý Thiên Thành vội vàng quỳ xuống, hắn kéo y dậy để Sở Diên tựa vào người hắn, ôm người trong lòng mà tay hắn run run.
Sở Diên đau đớn bóp chặt lòng ngực đau nhức, tầm mắt ngày càng mờ dần, ý thức cũng bắt đầu xáo trộn.
"Diên nhi, ngươi... ngươi làm sao vậy?" Hắn lắp bắp không nói nên lời, ôm người vào lòng mà thấy thật lạnh.
Sống lưng y lạnh ngắt khiến hắn giật mình, kể cả Tiểu Miêu Miêu cũng hốt hoảng không kém hắn là bao, nó chạy đến cào nhẹ lên tay y muốn gọi Sở Diên tỉnh dậy.
Nhưng Sở Diên đã không thể nào mở nổi mắt, y đã hoàn toàn bất tỉnh.
Lúc này một cảm giác chẳng lành đã len lỏi trong tâm trí Lý Thiên Thành, hắn lại cảm thấy sợ hãi nữa rồi, cảm giác khủng khiếp ấy lại bắt đầu ồ ạt xuất hiện, khiến mọi thứ trở nên rạn nứt.
Lý Thiên Thành không kịp hụt hẫng, hắn phải mang y nhanh chóng đến tìm Lưu thái y, chẳng hiểu thế nào hắn lại có cảm giác, nếu một ngày vắng bóng Lưu thái y, hắn sẽ lao đao như thế nào?
Chắc hẳn sẽ chết lên chết xuống mất.
...
Một lúc sau.
Lưu thái y đuổi hắn ra khỏi phòng, tập chung chữa trị cho Sở Diên, lúc này bệnh của y lại đột ngột trở nặng, Lưu thái y đã phải tốn không ít thời gian để điều chế dược.
Chứng bệnh của y nặng đến mức khiến Lưu thái y đau đầu, cách vài ba hôm lại trở nặng, làm ông còn tưởng Sở Diên đáng ra đã chết hơn trăm lần rồi.
Mạng của y thật lớn, nhưng thân thể lại vô cùng yếu ớt, lôi y từ quỷ môn quan trở về cũng không phải chuyện dễ, tâm tư tốn cũng chẳng ít đâu!
Nhìn sắc mặt trắng bệch của Sở Diên, lòng Lưu thái y lại nhói lên, nhẹ nhàng chạm tay vào tà áo, kéo nó nhẹ ra, nhìn vết thương ở dưới bụng, y vậy mà không hỏi bọn họ vì sao bản thân lại bị thương.
Lưu thái y nhìn miệng vết thương có hơi tấy đỏ, hình như đã từng có lực đạo tương đối mạnh siết chặt nó.
Lưu thái y hơi cau mày, ông không rõ, rốt cuộc vì sao y lại không hỏi chuyện vết thương?
Sở Diên có phải hay không đã nhận ra điều gì đó không? Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Lưu thái y hiện tại.
Giả sử có một ai đó khi vừa tỉnh dậy phát hiện dưới bụng được khâu một đường thật dài, người đó chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên, hơn nữa còn không ngừng la hét vì sao bản thân lại đến mức này?
Nhưng Sở Diên lại khác, y vừa tỉnh dậy đã quên hết mọi thứ? Trở thành một đứa trẻ mười ba tuổi!
Nhưng nếu mà thế thì cũng không chú tâm đến vết thương dưới bụng, y không ngạc nhiên sao? Vì nó đã được khâu một đường lớn, nếu là người khác sẽ truy hỏi vì sao lại có vết thương này!
Nhưng y thì không có, chẳng nghi ngờ cũng chẳng oán thán vì sao!
"Rốt cuộc ngươi có mất trí nhớ hay không?"
...
Sau khi xem bệnh cho Sở Diên xong, Lưu thái y mới nặng nề rời khỏi phòng, ông ở trước mặt Lý Thiên Thành thở dài, nhíu mày nói: "Bệnh cũ tái phát, khí huyết khó lưu... vì vậy mới đột ngột ngất xỉu!"
Lý Thiên Thành vội nói: "Y đã tỉnh chưa?"
Lưu thái y lắc đầu mang theo chút ảo não: "Chưa tỉnh, cũng không dễ dầu gì tỉnh dậy, bệnh đã nặng hơn rồi, đột ngột chuyển biến xấu nên không thể tỉnh được. Sau hôm nay, ngày mai đừng tới tìm thần, tình hình cấp bách cần phải điều chế dược, nếu không người của hoàng thượng sẽ như đèn treo trước gió!"
Lại là cảm giác này, đã không ít lần hắn nghe giọng nói đầy sầu não này, Lưu thái y vẫn luôn dùng giọng điệu như thế để nói với hắn, không những một lần mà là rất nhiều lần, nhiều đến mức hắn không thể nào đếm xuể.
"Vậy thì trông cậy vào ông vậy!" Hắn lần nữa lại phó thác.
Đột nhiên hắn cảm thấy lòng lại nặng nề, hắn lại cảm giác bản thân đang rất lạc lõng...
Lạc vào một con đường tuyệt nhiên không thể trốn tránh, hắn đang sợ điều gì?
Sợ người kia khi tỉnh lại tất cả đều nhớ, nếu như y nhớ cả rồi, hắn lại lâm vào bế tắc thêm một lần nữa!
Sáng hôm sau.
Lý Thiên Thành ngồi bên giường nhìn Sở Diên đang say ngủ, hắn nắm tay y lại nói: "Nếu ngươi tỉnh dậy, ta lập tức ban chỉ phong ngươi làm hậu, còn cho ngươi và phụ thân gặp mặt, như vậy ngươi sẽ không giận ta nữa có phải không?"
Hắn biết y luôn muốn gặp phụ thân, còn muốn có uy thế với mấy phi tần kia, y ghét nhất bị ức hiếp, muốn có phụ thân bảo vệ.
Hắn biết sai rồi, nên hắn không ép y ở cạnh nữa, cho Sở Hoài gặp y hắn cũng không mất đi thứ gì, để chắc chắn y luôn bên hắn, chỉ cần cho y một danh phận ràng buộc, cả đời này Sở Diên vẫn là của hắn.
Để cả thiên hạ này biết y và hắn sớm là một đôi.
"Ngươi còn không mau tỉnh, ta sẽ giận cho xem, còn con Tiểu Miêu Miêu kia ta sẽ vặt hết lông của nó, rồi đem nó làm thành nhiều món, đến khi ngươi tỉnh dậy thì đưa hài cốt của nó cho ngươi, xem ngươi có tức điên không?"
Nhưng Sở Diên dường như không nghe, y vẫn an ổn nằm ngủ, không quan tâm những lời nói như gió như mây của hắn.
...
Đêm muộn.
Lý Thiên Thành đi tới đi lui trước thư phòng, hắn chán nản khi y vẫn chưa chịu tỉnh, Lưu thái y kia cũng điều chế thật lâu, làm hắn nôn nóng vô cùng.
"Hoàng thượng người nên nghỉ ngơi sớm đi!" Tàu công công lên tiếng hối thúc.
Lý Thiên Thành nhíu mày, hắn buồn bã lắc đầu: "Tâm đang loạn, sao có thể an yên?"
Bởi vì lòng hắn đang rất nặng nên chẳng thể nào nhắm mắt ngủ say, tâm tình hôm nay không tốt, hắn ngủ sớm sẽ mơ thấy ác mộng.
"Vậy hoàng thượng, người không muốn quay về bên cạnh y sao? Đêm nay người dự định sẽ thức trắng ở thư phòng?"
Hắn nghe vậy thì lắc đầu: "Ta sao có thể?"
Nói rồi hắn vẫn không chịu an giấc, cứ như thế đi qua đi lại hết một đêm!
...
Cả đêm không ngủ sẽ khiến con người uể oải, ngày một xem như có thể vẫn còn ý thức, ngày hai sẽ bắt đầu rối loạn, râu ria lún phún trông cực kỳ xấu xa.
Lý Thiên Thành đã hai đêm không ngủ, hiện tại đã vô cùng đáng sợ, mới đó mà hốc hác trông thấy, đã vậy còn rất già!
Đến lúc Sở Diên tỉnh dậy lập tức cào nát mặt hắn, y nhìn hắn giống như nhìn quái nhân mà không ngừng né tránh.
"Xấu xa, tránh ra!"
Lý Thiên Thành nào chịu tránh, hắn vội vàng ôm người khư khư không muốn buông, miệng luôn nói: "Ngốc quá, ngươi không thể nói ta xấu xa, ta là phu quân của ngươi mà?"
Sở Diên lại không chịu, y liên tục cào hắn, trong chốc lát đã đầy rẫy vết thương.
Lý Thiên Thành đau đớn nắm tay y lại, hung hăng khóa chặt: "Đừng cào nữa, mặt của ta đang rất tuấn tú, ngươi cào như thế ta biết phải làm sao?"
"Làm... làm sao chứ?" Y run run nói, liên tục lấy tay che ngực bắt đầu lui về sau.
"Này! Ngươi sao vậy?" Lý Thiên Thành nhận ra có gì đó bất ổn liền gọi y.
Nhưng Sở Diên lúc này lạ quá, ánh mắt rất khác với Diên Diên của hắn, không có uy thế hung dữ nữa, mà là khuôn mặt ngây thơ vô tội.
Càng nhìn lại càng muốn hôn một cái.
"Hoàng thượng chậm đã, người ra ngoài một lát đi!" Lưu thái y không biết đã xuất hiện từ bao giờ, ông vội lên tiếng mời Lý Thiên Thành ra ngoài.
Hắn thấy bản thân cũng có hơi thảm hại, nên cũng gật đầu rồi đi mất.
...
Nhìn khuôn mặt trong gương không khỏi khiến hắn xấu hổ, râu đã dài như thế rồi nhìn thế nào cũng không giống một người đáng tin, chẳng trách vừa tỉnh dậy đã cào hắn.
Nghĩ thế hắn lập tức sửa lại một chút, dù sao cũng không thể để thế này thượng Triều.
...
Lúc quay trở lại cũng đã là ban trưa khi hắn đến đã thấy Sở Diên ngủ say, nhìn khuôn mặt đó lại khiến hắn vui vẻ vô cùng.
Hắn đã quyết định rồi, ngày mai liền lập tức chiếu chỉ, phong y làm hậu, cho y một danh phận thích đáng!
Hắn giật khóe môi khi nhìn thấy nó lại giở trò càn quấy Sở Diên, quá đáng mà, khi nãy đó đã nhận đồ của hắn rồi, vậy mà mới đó nó đã quên sạch sẽ.
Lý Thiên Thành chớp mắt, hắn vỗ tay một cái, sau đó nhếch miệng cười nhu hòa với Sở Diên, hắn tiến tới nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Tiểu Miêu Miêu cười thầm nói: "Ngươi coi chừng đó!"
Dĩ nhiên Tiểu Miêu Miêu không sợ, ngược lại nó còn nghênh mặt lên coi thường hắn, trong bụng Tiểu Miêu Miêu không ngừng nghĩ: Có chủ nhân ở đây rồi, Miêu Miêu sao lại sợ hắn chứ.
Nó khinh thường hắn, tiếp tục liếm Sở Diên.
"Được rồi, ngoan nào!" Sở Diên vuốt lông an ủi nó, y vẫn như cũ cưng chiều Tiểu Miêu Miêu như vậy, mặc kệ bản tính xấu xa.
"Diên Diên, ngươi mau nhìn ta đi, ta cũng cần được thương yêu!" Hắn không ngại dùng khuôn mặt có đường nét trưởng thành này giả làm trẻ nhỏ đang nũng nịu cầu xin.
Sở Diên chỉ có thể lắc đầu chứ chẳng thể làm gì hơn ngoài buộc chịu.
"Ngươi to xác thế kia vậy mà còn giả vờ làm trẻ nhỏ, thật sự buồn nôn quá!" Sở Diên không ngại cho hắn một chậu nước lạnh, mặc kệ hắn đang méo mỏ đến vặn vẹo.
Chê bai hắn như thế, y vậy mà nỡ lòng chê bai hắn.ta
Lúc Lý Thiên Thành dự định mắng lại thì phát hiện trên trán Sở Diên đang lấm tấm mồ hôi, y chao đảo ngã xuống không có dự báo trước làm hắn không kịp đỡ y.
Một tiếng phịch lớn vang lên, thân thể y cứ như thế mà ngã xuống, Sở Diên đau đớn ôm ngực không ngừng thở dốc, hình như bệnh cũ lại tái phát.
Sắc mặt y ngày một trắng, chốc lát đã không còn một chút huyết sắc, y cắn môi đến mức rách một miếng da, túa ra máu.
Lý Thiên Thành kinh hãi chôn chân, hắn ngơ ngác nhìn y đột ngột phát bệnh, vừa rồi... vừa rồi y chỉ mới mắng hắn cách đó không lâu, hắn chỉ mới chớp mắt một lát đã thấy y ngã quỵ.
Hắn còn chưa kịp mắng y nữa, y sao có thể phát bệnh chứ?
Lý Thiên Thành vội vàng quỳ xuống, hắn kéo y dậy để Sở Diên tựa vào người hắn, ôm người trong lòng mà tay hắn run run.
Sở Diên đau đớn bóp chặt lòng ngực đau nhức, tầm mắt ngày càng mờ dần, ý thức cũng bắt đầu xáo trộn.
"Diên nhi, ngươi... ngươi làm sao vậy?" Hắn lắp bắp không nói nên lời, ôm người vào lòng mà thấy thật lạnh.
Sống lưng y lạnh ngắt khiến hắn giật mình, kể cả Tiểu Miêu Miêu cũng hốt hoảng không kém hắn là bao, nó chạy đến cào nhẹ lên tay y muốn gọi Sở Diên tỉnh dậy.
Nhưng Sở Diên đã không thể nào mở nổi mắt, y đã hoàn toàn bất tỉnh.
Lúc này một cảm giác chẳng lành đã len lỏi trong tâm trí Lý Thiên Thành, hắn lại cảm thấy sợ hãi nữa rồi, cảm giác khủng khiếp ấy lại bắt đầu ồ ạt xuất hiện, khiến mọi thứ trở nên rạn nứt.
Lý Thiên Thành không kịp hụt hẫng, hắn phải mang y nhanh chóng đến tìm Lưu thái y, chẳng hiểu thế nào hắn lại có cảm giác, nếu một ngày vắng bóng Lưu thái y, hắn sẽ lao đao như thế nào?
Chắc hẳn sẽ chết lên chết xuống mất.
...
Một lúc sau.
Lưu thái y đuổi hắn ra khỏi phòng, tập chung chữa trị cho Sở Diên, lúc này bệnh của y lại đột ngột trở nặng, Lưu thái y đã phải tốn không ít thời gian để điều chế dược.
Chứng bệnh của y nặng đến mức khiến Lưu thái y đau đầu, cách vài ba hôm lại trở nặng, làm ông còn tưởng Sở Diên đáng ra đã chết hơn trăm lần rồi.
Mạng của y thật lớn, nhưng thân thể lại vô cùng yếu ớt, lôi y từ quỷ môn quan trở về cũng không phải chuyện dễ, tâm tư tốn cũng chẳng ít đâu!
Nhìn sắc mặt trắng bệch của Sở Diên, lòng Lưu thái y lại nhói lên, nhẹ nhàng chạm tay vào tà áo, kéo nó nhẹ ra, nhìn vết thương ở dưới bụng, y vậy mà không hỏi bọn họ vì sao bản thân lại bị thương.
Lưu thái y nhìn miệng vết thương có hơi tấy đỏ, hình như đã từng có lực đạo tương đối mạnh siết chặt nó.
Lưu thái y hơi cau mày, ông không rõ, rốt cuộc vì sao y lại không hỏi chuyện vết thương?
Sở Diên có phải hay không đã nhận ra điều gì đó không? Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Lưu thái y hiện tại.
Giả sử có một ai đó khi vừa tỉnh dậy phát hiện dưới bụng được khâu một đường thật dài, người đó chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên, hơn nữa còn không ngừng la hét vì sao bản thân lại đến mức này?
Nhưng Sở Diên lại khác, y vừa tỉnh dậy đã quên hết mọi thứ? Trở thành một đứa trẻ mười ba tuổi!
Nhưng nếu mà thế thì cũng không chú tâm đến vết thương dưới bụng, y không ngạc nhiên sao? Vì nó đã được khâu một đường lớn, nếu là người khác sẽ truy hỏi vì sao lại có vết thương này!
Nhưng y thì không có, chẳng nghi ngờ cũng chẳng oán thán vì sao!
"Rốt cuộc ngươi có mất trí nhớ hay không?"
...
Sau khi xem bệnh cho Sở Diên xong, Lưu thái y mới nặng nề rời khỏi phòng, ông ở trước mặt Lý Thiên Thành thở dài, nhíu mày nói: "Bệnh cũ tái phát, khí huyết khó lưu... vì vậy mới đột ngột ngất xỉu!"
Lý Thiên Thành vội nói: "Y đã tỉnh chưa?"
Lưu thái y lắc đầu mang theo chút ảo não: "Chưa tỉnh, cũng không dễ dầu gì tỉnh dậy, bệnh đã nặng hơn rồi, đột ngột chuyển biến xấu nên không thể tỉnh được. Sau hôm nay, ngày mai đừng tới tìm thần, tình hình cấp bách cần phải điều chế dược, nếu không người của hoàng thượng sẽ như đèn treo trước gió!"
Lại là cảm giác này, đã không ít lần hắn nghe giọng nói đầy sầu não này, Lưu thái y vẫn luôn dùng giọng điệu như thế để nói với hắn, không những một lần mà là rất nhiều lần, nhiều đến mức hắn không thể nào đếm xuể.
"Vậy thì trông cậy vào ông vậy!" Hắn lần nữa lại phó thác.
Đột nhiên hắn cảm thấy lòng lại nặng nề, hắn lại cảm giác bản thân đang rất lạc lõng...
Lạc vào một con đường tuyệt nhiên không thể trốn tránh, hắn đang sợ điều gì?
Sợ người kia khi tỉnh lại tất cả đều nhớ, nếu như y nhớ cả rồi, hắn lại lâm vào bế tắc thêm một lần nữa!
Sáng hôm sau.
Lý Thiên Thành ngồi bên giường nhìn Sở Diên đang say ngủ, hắn nắm tay y lại nói: "Nếu ngươi tỉnh dậy, ta lập tức ban chỉ phong ngươi làm hậu, còn cho ngươi và phụ thân gặp mặt, như vậy ngươi sẽ không giận ta nữa có phải không?"
Hắn biết y luôn muốn gặp phụ thân, còn muốn có uy thế với mấy phi tần kia, y ghét nhất bị ức hiếp, muốn có phụ thân bảo vệ.
Hắn biết sai rồi, nên hắn không ép y ở cạnh nữa, cho Sở Hoài gặp y hắn cũng không mất đi thứ gì, để chắc chắn y luôn bên hắn, chỉ cần cho y một danh phận ràng buộc, cả đời này Sở Diên vẫn là của hắn.
Để cả thiên hạ này biết y và hắn sớm là một đôi.
"Ngươi còn không mau tỉnh, ta sẽ giận cho xem, còn con Tiểu Miêu Miêu kia ta sẽ vặt hết lông của nó, rồi đem nó làm thành nhiều món, đến khi ngươi tỉnh dậy thì đưa hài cốt của nó cho ngươi, xem ngươi có tức điên không?"
Nhưng Sở Diên dường như không nghe, y vẫn an ổn nằm ngủ, không quan tâm những lời nói như gió như mây của hắn.
...
Đêm muộn.
Lý Thiên Thành đi tới đi lui trước thư phòng, hắn chán nản khi y vẫn chưa chịu tỉnh, Lưu thái y kia cũng điều chế thật lâu, làm hắn nôn nóng vô cùng.
"Hoàng thượng người nên nghỉ ngơi sớm đi!" Tàu công công lên tiếng hối thúc.
Lý Thiên Thành nhíu mày, hắn buồn bã lắc đầu: "Tâm đang loạn, sao có thể an yên?"
Bởi vì lòng hắn đang rất nặng nên chẳng thể nào nhắm mắt ngủ say, tâm tình hôm nay không tốt, hắn ngủ sớm sẽ mơ thấy ác mộng.
"Vậy hoàng thượng, người không muốn quay về bên cạnh y sao? Đêm nay người dự định sẽ thức trắng ở thư phòng?"
Hắn nghe vậy thì lắc đầu: "Ta sao có thể?"
Nói rồi hắn vẫn không chịu an giấc, cứ như thế đi qua đi lại hết một đêm!
...
Cả đêm không ngủ sẽ khiến con người uể oải, ngày một xem như có thể vẫn còn ý thức, ngày hai sẽ bắt đầu rối loạn, râu ria lún phún trông cực kỳ xấu xa.
Lý Thiên Thành đã hai đêm không ngủ, hiện tại đã vô cùng đáng sợ, mới đó mà hốc hác trông thấy, đã vậy còn rất già!
Đến lúc Sở Diên tỉnh dậy lập tức cào nát mặt hắn, y nhìn hắn giống như nhìn quái nhân mà không ngừng né tránh.
"Xấu xa, tránh ra!"
Lý Thiên Thành nào chịu tránh, hắn vội vàng ôm người khư khư không muốn buông, miệng luôn nói: "Ngốc quá, ngươi không thể nói ta xấu xa, ta là phu quân của ngươi mà?"
Sở Diên lại không chịu, y liên tục cào hắn, trong chốc lát đã đầy rẫy vết thương.
Lý Thiên Thành đau đớn nắm tay y lại, hung hăng khóa chặt: "Đừng cào nữa, mặt của ta đang rất tuấn tú, ngươi cào như thế ta biết phải làm sao?"
"Làm... làm sao chứ?" Y run run nói, liên tục lấy tay che ngực bắt đầu lui về sau.
"Này! Ngươi sao vậy?" Lý Thiên Thành nhận ra có gì đó bất ổn liền gọi y.
Nhưng Sở Diên lúc này lạ quá, ánh mắt rất khác với Diên Diên của hắn, không có uy thế hung dữ nữa, mà là khuôn mặt ngây thơ vô tội.
Càng nhìn lại càng muốn hôn một cái.
"Hoàng thượng chậm đã, người ra ngoài một lát đi!" Lưu thái y không biết đã xuất hiện từ bao giờ, ông vội lên tiếng mời Lý Thiên Thành ra ngoài.
Hắn thấy bản thân cũng có hơi thảm hại, nên cũng gật đầu rồi đi mất.
...
Nhìn khuôn mặt trong gương không khỏi khiến hắn xấu hổ, râu đã dài như thế rồi nhìn thế nào cũng không giống một người đáng tin, chẳng trách vừa tỉnh dậy đã cào hắn.
Nghĩ thế hắn lập tức sửa lại một chút, dù sao cũng không thể để thế này thượng Triều.
...
Lúc quay trở lại cũng đã là ban trưa khi hắn đến đã thấy Sở Diên ngủ say, nhìn khuôn mặt đó lại khiến hắn vui vẻ vô cùng.
Hắn đã quyết định rồi, ngày mai liền lập tức chiếu chỉ, phong y làm hậu, cho y một danh phận thích đáng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất