Vọng Tưởng Giang Sơn

Chương 126: Gọi ta là hoàng hậu nương nương

Trước Sau
Sau khi đã uống xong thuốc bổ, Sở Diên chỉ thấy người rã rời, cơn buồn ngủ đã lên đến đỉnh điểm, khiến y không tài nào mở nổi mắt. Không biết Lưu thái y đã kê ra dược gì, khi uống vào chỉ muốn ngủ thật lâu rồi cũng chẳng buồn dậy.

"Chết tiệt.... buồn ngủ quá!" Sở Diên ngáp nhẹ nép vào lòng hắn, dẫu chưa đến lúc phải ngủ, nhưng Sở Diên chẳng thể thức thêm.

Ánh mắt lim dim cứ muốn sụp xuống, làm cho Sở Diên liên tục ngáp.

Y nhắm hờ mắt, giọng nói bé xíu: "Tốt nhất không được giở trò..."

Nói rồi thì thiếp đi, những ngày gần đây Sở Diên đã bị Lý Thiên Thành nuôi đến béo hẳn ba cân, bình thường đã lười biếng vận động, hiện tại lại được hắn dỗ ngủ triền miên.

Thuốc bổ mà hắn cho y uống rất buồn ngủ, uống vào liền không còn đủ tỉnh táo.

Hắn nói y phải kiên trì uống đến tháng thứ sáu mới đường ngừng, vì thế y cứ phải bị dày vò trong đống thuốc đắng chát đó.

...

Nhìn Sở Diên đã say giấc, hắn mới nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng gầy gò, hắn vỗ béo y hết ba tháng, vậy mà y vẫn chưa lên được bao nhiêu cân thịt, nhìn trước nhìn sau vẫn không thấy lấp ló chút mỡ nào.

Lý Thiên Thành kéo y lăn vào trong một chút, sau đó tỉ mỉ đắp chăn cẩn thận cho y, giữ ấm ở bụng không được để hở, hắn không muốn hài tử của hắn nhiễm lạnh.

Lo lắng chu toàn cho y, Lý Thiên Thành mới phóng lên nằm cạnh, hắn đánh mắt nhìn khuôn mặt vừa mới say ngủ, nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay gầy gò đang nắm góc áo của hắn.

Bàn tay của y rất đẹp từng khớp xương rõ ràng, nhưng vì đang mang thai nên sức khỏe không tốt, nên mới có chút nhợt nhạt.

Hắn nâng bàn tay gầy guộc đó, nhẹ nhàng kề sát vào môi hắn, tham luyến hôn xuống.

Ánh mắt hắn bắt đầu di chuyển ở phía dưới bụng, nhìn chiếc bụng đã được ba tháng mà có chút nhấp nhô, hắn luồn tay vào trong chăn ấm, nhẹ chạm vào chiếc bụng đang chứa một bảo bảo đáng yêu: "Diên nhi của ta chịu khổ rồi, sau này cứ để ta dạy bảo nó, bắt nó hầu hạ ngươi!"

Hắn như thế hướng bụng của y răng đe dạy dỗ: "Tiểu tử kia, con sau này không được giống như phụ hoàng đó, nếu tính khí của con giống ta, ta nhất định sẽ đánh mông con mỗi ngày!"

Hắn mong sau đứa nhỏ này chào đời, nếu được có thể nhu thuận như Sở Diên, là một đóa bạch liên không nhiễm bụi trần, không phải như hắn là một tên bại hoại được nhiều người căm phẫn.

Thời gian cũng dần trôi qua, hắn như thế đã nói chuyện một mình hết luôn cả buổi trưa, chỉ riêng Sở Diên là thoải mái nhất, có thể vô lo vô nghĩ ngủ say.

Chờ lúc Sở Diên tỉnh dậy đã vào đầu chiều, y mơ màng nhìn người bên cạnh, phát hiện Lý Thiên Thành chỉ mới ngủ không lâu.

Tay phải của hắn nắm lấy tay y, vô cùng chặt, lòng bàn tay ướt sũng do mồ hôi chảy ra.

Tay còn lại hắn đặt trên bụng y không biết đã bao lâu, mồ hôi cũng đã ướt đẫm cả áo, hắn có lẽ đã thực hiện động tác này từ rất lâu rồi.

Nhìn tướng ngủ của hắn vô cùng quái dị, chẳng đẹp đẽ chút nào, cả người cúi rạp xéo một bên, chân thì xoay hướng ngược lại. Tư thế này nếu nói thẳng là xấu vô cùng, nhưng nếu nói một cách giảm tránh là hơi quái gở.

Cũng đã rất lâu rồi Sở Diên mới có cơ hội được thả lỏng cơ mặt.

Y lạnh lùng nhìn hắn đang ngái ngủ, bất giác rút nhẹ cây trâm chạm ngọc xuống, Sở Diên nhìn chằm chằm cây trâm một lút, ở phần nhọn của cây trâm nếu thẳng tay đâm mạnh xuống sẽ là cảm giác gì?

Máu sẽ chảy ra chứ? Có thể sẽ không chảy ra nhiều như đoản đao, nhưng nếu đâm vào động mạch có thể khiến hắn một bước xuống hoàng tuyền.

"Diên nhi... đừng đi..."



Sở Diên vội thu lại vật nhọn, vội vàng cài nó lên đầu, nhắm mắt lại thở hắt một hơi.

Nhưng hắn vẫn chưa tỉnh giấc, mới nãy chỉ là nói mớ mà thôi.

Sở Diên nhìn hắn một lúc, sau đó vì quá mất hứng mà tát hắn một cái làm hắn tỉnh ngủ.

"Sao ngươi có thể ngủ ở đây?"

Lý Thiên Thành ngơ ngác trả lời: "Ta vì sao không thể ngủ ở đây?"

Sở Diên cau mày chỉ vào tư thế quái đản đó: "Ngươi... vì sao không nằm đàng hoàng ở trên giường, việc gì phải tự làm khó bản thân như thế chứ?"

Lý Thiên Thành gãi gãi đầu, lúc này mới nhận ra điểm lạ: "Ta biết tướng ngủ này có chút xấu, nhưng mà vì biết hay động mạnh tay chân, nên ta mới không muốn nằm cạnh ngươi, ta sợ đạp trúng bụng ngươi..."

Hắn lo lắng chính hắn trong cơn say ngủ không thể giữ được tư thế rắn chắc, lỡ như hắn động mạnh lung tung lại khiến bản thân ân hận một đời.

Sở Diên phì cười xoa đầu hắn: "Ngươi ngốc quá, khụ... ngốc như vậy sao có thể làm vua được vậy?"

Hắn lắc đầu, cũng không biết hắn đã làm vua được bao năm nữa, hình như vào năm hắn đăng cơ là tuổi hai lăm, hiện tại đã hai mươi chín, suy cho cùng hắn chỉ mới làm vua không quá lâu.

Lý Thiên Thành bỏ qua suy nghĩ đó, hắn nhào đến ôm Sở Diên vào lòng, đầu hắn tựa vào hõm cổ, giọng nói khàn khàn đặc trưng: "Diên nhi, ta hiện tại rất trân trọng ngươi, ngươi là bảo bối duy nhất của ta, không có ngươi ta sống không nổi, càng không muốn tiếp tục ảnh hưởng ngươi!"

Sở Diên trong lòng có chút khinh thường, phải chăng y đã nghe lầm?

Hắn nói y là bảo bối duy nhất của hắn, điều này có đáng tin không?

"Vậy ngươi chỉ trân quý một mình ta sao?" Sở Diên tò mò hỏi hắn.

Lý Thiên Thành gật đầu chắc như đinh.

"Tất nhiên chỉ một mình ngươi!"

Sở Diên có chút buồn, y bĩu môi xoa xoa bụng mình.

"Vậy ngươi chắc hẳn không thích bảo bảo rồi, nó như vậy bị phụ hoàng chối bỏ, thật đáng hận!"

Lý Thiên Thành nghe vậy gắt gao nắm tay y, hắn thành khẩn lắc đầu.

"Diên Diên ta sai rồi, ý của ta vốn không phải như vậy, ta chỉ nói ta yêu một mình ngươi, còn bảo bảo ta chỉ thương duy nhất nó!"

Sở Diên lắc đầu, y véo má hắn ủ dột nói:

"Sau này đừng nói những lời mật ngọt như vậy, ta nghe không thuận tai lại còn so sánh như thế, nếu hài tử mà nghe thấy nó sẽ không vui còn tưởng rằng phụ hoàng của nó một mực không muốn nó xuất hiện trên dương thế...

Nếu ngươi thật sự yêu thương nó thì không được nói những lời này nữa, nếu không ta sẽ mang nó rời đi!"

Lý Thiên Thành hiểu rõ liền ngoan ngoãn gật đầu, hắn biết vừa rồi đã nói những lời sai trái, hắn bây giờ lặp tức hối lỗi.

Động tác nhanh chóng, trong tích tắc đã chạm tay vào bụng Sở Diên, hắn xoa xoa mấy cái rồi áp mặt lên bụng y, lắng nghe tiếng đạp của bé con.

Hắn thì thầm, lí nhí nói: "Phụ hoàng sai rồi, là phụ hoàng ngu ngốc mới nói những lời thiên vị này, sau này phụ hoàng sẽ không như thế nữa, con không được giận phụ hoàng đâu đó, nếu như con giận quá lâu, phụ hoàng không biết phải làm như thế nào nữa!"



Sở Diên cười cười xoa đầu hắn: "Nếu bây giờ ngươi gọi ta là ca ca thì ta có thể sẽ nói với hài tử tha lỗi cho ngươi!"

Lý Thiên Thành ngơ ngác nhìn y: "Nhất thiết phải vậy sao?"

Sở Diên gật đầu nói: "Ít ra phải như vậy, nhất thiết phải gọi ta là ca ca, à không hãy gọi ta là hoàng hậu nương nương đi!"

Lý Thiên Thành há hốc mồm im lặng.

Y lại vui vẻ nói tiếp: "Buổi sáng muốn gọi ta dậy thì phải gọi, nương nương trời sáng rồi, đến lúc dùng thiện phải nói là, nương nương đến giờ dùng thiện rồi, buổi tối nếu muốn ta ngủ sớm thì phải nói, nương nương đêm đã khuya rồi mau mau an giấc!"

Hắn hoàn toàn suy sụp, y còn ra biết bao nhiêu điều lệnh như thế nữa, hắn thật sự bái phục. Còn bắt hắn phải vấn an y mỗi ngày nữa, nóc nhà này cao quá, hắn chẳng thể nào lơ là.

"Thôi được rồi, nương nương nói chí phải!"

Sở Diên cảm thấy rất sung sướng, y cười rộ nói: "Tốt tốt, bổn cung rất thích thái độ nguyện y tuân lệnh của ngươi, sau này cứ giữ vững tinh thần này thì ha!"

"Được được, nương nương nói gì cũng đúng, nói gì cũng là vàng là bạc!"

...

Hôm nay lại là một ngày đẹp trời, nhân lúc bầu không khí đang ấm áp, hắn đã đưa ra ý định, muốn cùng y đi dạo Tôn Châu.

...

Lý Thiên Thành yêu thương nhìn Sở Diên, hắn nắm tay y đi trên con phố lớn Tôn Châu, cảnh sắc trước giờ đều chưa từng thay đổi, chỉ có ngày một tăng thêm trẻ nhỏ.

Bọn nhỏ chạy lon ton trên đường lớn, chúng ríu rít nô đùa không quản trời mây, mặc kệ xung quanh có bao nhiêu người lạ, lũ trẻ vẫn vui vẻ xô đẩy nhau.

Sở Diên nhìn thấy mà thích thú, lại nhẹ sờ vào bụng, không biết lúc đứa bé chào đời liệu có hoạt bát đáng yêu như lũ trẻ này không?

"Nhìn xem Diên Diên cặp ngọc này có đẹp không?"

Sở Diên không chú ý cho lắm chỉ gật đầu nói được, sau đó liền chăm chú nhìn hướng khác.

Lý Thiên Thành có chút bối rối, hắn nhìn thấy cặp ngọc này rất đẹp, lại còn được chạm long phụng, hắn vừa thấy đã có hứng thú, tuy vậy ngay cả liếc mắt Sở Diên cũng không nhìn.

Hắn lại không muốn từ bỏ, tiếp tục kéo tay y nhìn nó: "Ngươi xem đi, nó rất giống chúng ta đó, là một cặp long phụng!"

Phía dưới còn đề hai từ: Bách Niên

Lý Thiên Thành mỉm cười đưa cho y: "Có giống chúng ta không? Thế thì mua nó nhé?"

Sở Diên gật đầu đồng ý, cẩn thận nắm lấy ngọc, y cảm thán nói: "Xem như nó là vật định ước của hai ta đi, chứng minh cho tình cảm của ngươi và ta, nếu như một mai ngọc này vỡ nát, chứng tỏ con đường này sẽ không thể trọn vẹn!"

Lý Thiên Thành nghe như vậy thì không đồng, hắn gắt gao bấu chặt, lắc đầu nghiêm túc thề thốt: "Tuyệt đối không thể có chuyện đó, tình cảm mà ta dành cho ngươi vĩnh viễn không mất đi, ngọc này trừ phi ngươi đập vỡ cũng không có chuyện nó ngang nhiên vỡ nát!"

Sở Diên đột nhiên trầm mặt, những lời hắn nói y không muốn nghe, y quay người sang hướng khác thì thào trong gió: "Không có gì là mãi mãi, phụ thân ta cũng đã nói, chẳng có gì là trường tồn, chẳng nhẽ ngươi không biết?"

Không phải hắn không biết, chỉ là tình nguyện không muốn biết!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau