Chương 204: Ngươi yêu hắn hay yêu ta?
"Hoàng thượng người làm sao vậy? Chẳng lẽ Tiểu Nhan hầu hạ người không chu toàn?" Tương Nhan ủ rũ xoa bóp vai giúp hắn, động tác không được mềm mại lại có phần cứng cỏi.
Lý Thừa Húc không thấy thoải mái liền chau mày, chẳng hiểu thế nào hắn lại không có cảm giác thích thú.
"Tay ngươi hơi cứng thì phải, xoa vào không tạo được cảm giác thoải mái!"
Tuy Tương Nhan mang khuôn mặt xinh đẹp động lòng, song bàn tay có phần thô kệch không giống với gương mặt y, mềm mại dịu dàng.
"Dạo trước gia cảnh khó khăn, Tiểu Nhan phải một mình chống đỡ, mới hai mươi tuổi nhưng lại tưởng rằng ba mươi rồi!" Tương Nhan bối rối cúi đầu, vội che đậy cánh tay rắn chắc.
"Ồ, là vậy sao? Trẫm còn tưởng ngươi vô cùng yếu ớt, lại không ngờ đã từng làm qua việc nặng?"
"Tiểu Nhan chỉ là muốn cho người nhà một cuộc sống tốt đẹp!"
Lý Thừa Húc nghe đến người nhà thì trầm ngâm.
Phải! Hắn cũng có một chấp niệm, nhưng trong tâm trí hắn không hề nhớ ra người đó rốt cuộc là ai. Hắn chỉ lờ mờ nhìn thấy bóng lưng phảng phất u buồn rồi biến mất trong màn sương, thật chất chưa hề nhìn rõ, rốt cuộc người trong mộng là ai.
Khi hắn tỉnh dậy người đầu tiên hắn nhìn thấy là Tương Nhan, người hỏi han hắn đầu tiên cũng là Tương Nhan, thậm chí người quan tâm hắn đầu tiên cũng là Tương Nhan.
Hắn nhớ, chính hắn đã mang Tương Nhan về đây.
Nhưng hắn thật sự khó hiểu, tốt cuộc Mạc Thừa Quân kia với hắn có gì liên can?
Sao hắn không tài nào nhớ nổi đã từng làm những việc gì với y!
...
Đêm đã muộn Mạc Thừa Quân không ngủ, y bắt một cái ghế ở dưới táng hoa đào chậm rãi khui vò rượu đã cất từ lâu.
Thái y nói ba ngày này y đừng đến thăm hắn, sau vài hôm nữa tinh thần ổn định hãy đến nói rõ.
Nhưng Mạc Thừa Quân vẫn mệt mỏi như vậy, y rất tủi thân.
Nhìn hắn ở bên cạnh kẻ kia, hai người cứ thế liếc mắt đưa tình trước mặt y, phút chốc trong lòng dâng lên đố kỵ.
Y rất muốn... rất muốn tiến đến đẩy Tương Nhan kia sang một bên rồi nói hắn rằng chính y mới là người cùng chung chăn gối với hắn suốt bao năm qua.
Nhưng y không đủ can đảm, y nhu nhược không dám vùng vẫy...
Mạc Thừa Quân là một kẻ ngốc, yếu mềm trước mọi thứ lại rất dễ lụy tình.
Nhìn vầng trăng sáng trong, rồi lại nhìn chung rượu nồng nồng trong tay, lòng lại dâng lên tư vị đau khổ, cuối cùng dứt khoát nuốt xuống ngụm rượu đắng.
Y nheo mắt cảm nhận đầu lưỡi như bị xé ra, y nhăn nhó tiếp tục rót thêm một chung.
Đây là lần đầu y uống rượu cũng lần đầu tiên trong suốt hai mươi mấy năm qua Mạc Thừa Quân được động đến rượu.
Ban đầu y cho rằng rượu sẽ làm người say, càng uống thì càng say, cho đến mức nói năng lộn xộn, điên điên khùng khùng không rõ thật hư.
Nhưng hôm nay y mới thực sự hiểu ra, không phải rượu làm người say, mà là do người muốn say.
Như vậy càng tốt, say rồi sẽ không phải ôm suy tư, say rồi cũng không còn băn khoăn suy nghĩ.
Hôm nay trăng thật đẹp, tiếc là không có quân.
Quân không nhớ đến y...
Quân lạnh lùng như vậy...
Quân vô tình, quên mất ước hẹn trước đây...
Rõ ràng y đã nói với hắn, hắn cũng đã hứa với y nếu sau này nếu hắn thật sự muốn đoạn tuyệt với xin hãy nói cho y biết, để y không phải hoài công đợi chờ.
Nhưng hắn không nói, cũng bởi vì không nói nên y mới phải cố gắng.
Y không muốn bỏ cuộc giữa chừng, không muốn đánh mất đi một đoạn tình đẹp.
Dù có ra sao, nếu như hắn không cho y một bức hưu thư thì lúc đó y vẫn để bám riết lấy hắn, theo sau hắn mãi mãi không rời.
...
Kỳ hẹn ba ngày đã đến, Mạc Thừa Quân không chờ nữa lập tức chạy đến tẩm cung của hắn. Y hớn hở mang theo một chút mong đợi, mong rằng lần này khi y đến hắn đã nhớ rõ về y.
Nhưng giây phút y vừa liếc mắt tình cảnh đã hoàn toàn vượt xa mong đợi, Lý Thừa Húc đã có Tương Nhan giúp hắn xoa bóp, lại còn giúp hắn uống thuốc, hai người bọn họ tay đan tay trước mặt y, cười nói vui vẻ, thân mật biết bao.
Mặc Thừa Quân chỉ biết đứng đó nhìn bọn họ, bỗng nhiên y lại tự trách, vì cớ gì lại đến sớm như vậy?
Y đến đây là để nhìn bọn họ thân mật sao?
Nhưng y vội lắc đầu, tại sao y phải sợ?
Rõ ràng y là người danh chính ngôn thuận được hắn rước về, vì sao phải nhẫn nhịn trước kẻ đó kia chứ?
"Hoàng thượng..."
Nghe thấy giọng nói của y, hắn lập tức nhìn lại.
Phát hiện mắt y hơi đỏ, đột nhiên hắn cảm thấy hơi khó chịu.
Tuy vậy vẫn không có ý định an ủi Mạc Thừa Quân.
"Ngươi đến đây làm gì?" Hắn lạnh lùng liếc y, sao đó nhìn về hướng Tương Nhan.
Mạc Thừa Quân bỗng chốc không biết vì sao lại đến đây, chỉ là bất giác lòng vui sướng nên mới mặt dày đến thăm hắn.
Y chỉ muốn nhìn hắn một chút, muốn xem vết thương của hắn đã ổn chưa.
Y cúi đầu nhìn y phục còn rướm máu, xem như y thua đi.
"Thái y có dặn cách sáu canh giờ nên thay thuốc một lần!" Nói rồi không đợi hắn phản ứng y lập tức đi đến kéo y phục hắn ra.
Trước mặt Tương Nhan giúp hắn băng bó, động tác của y vô cùng lưu loát, không giống Tương Nhan chậm chạp làm hắn đau.
Y chăm chú giúp hắn mặc lại y phục, cả một quá trình hắn cũng không có kháng cự.
Chẳng hiểu sao ngay lúc y động vào người hắn, Lý Thừa Húc lại không muốn cự tuyệt, thậm chí muốn hưởng thụ.
"Xong rồi, vậy ta không phiền hoàng thượng nữa, người nghỉ ngơi đi!" Mạc Thừa Quân đứng dậy muốn rời đi, nhưng tay lại được hắn giữ lại.
"Ngươi..."
"Hoàng thượng sao thế?"
Tương Nhan đứng một bên sắc mặt tái xanh lập tức lên tiếng.
"Hoàng thượng để Tiểu Nhan xoa bóp chưa người!"
Lý Thừa Húc im lặng không nói gì, mặc cho Tương Nhan sờ mó người hắn.
Mạc Thừa Quân vẫn luôn nhìn, hơn nữa vẫn rất chăm chú, y muốn nhìn xem rốt cuộc Tương Nhan có làm tốt không.
Thế nhưng y nhìn thấy động tác cứng đờ đó của hắn, thật sự không thích hợp giúp Lý Thừa Húc điều dưỡng thân thể.
"Không phải thế, ngươi xoa mạnh như vậy vết thương sẽ bị rách mất!"
Mạc Thừa Quân nhanh chóng tiến đến giúp Lý Thừa Húc xoa bóp một lượt, cả một quá trình cái gì cũng không nói.
Lý Thừa Húc được y chăm sóc thì thấy khác hẳn, hắn không ngờ y lại chu đáo hơn cả Tương Nhan.
Tuy nhiên hắn vẫn thích Tương Nhan hơn!1
...
Một tháng sau vết thương của Lý Thừa Húc đã ổn hơn, đã có thể thượng Triều, nhưng tâm tình vẫn nóng giận như trước, hình như còn thường xuyên hơn.
Trong cung từ ngày có sự xuất hiện của Tương Nhan, mọi thứ đều xáo trộn, Mạc Thừa Quân thì như kẻ thừa thãi, y làm gì cũng không khiến Lý Thừa Húc lưu tâm.
Hôm đó y uống say, trong cơn say đã chạy đến tẩm cung của hắn, liên tục gọi ca ca.
"Ca ca, ca mau về đi..."
"Ai là ca của ngươi?"
Mạc Thừa Quân dụi mắt cố nhìn kỹ, bỗng nhiên bật cười.
"Quên mất, ca chết rồi, ngươi là kẻ tạm bợ đang sống trong thân xác ca!"
Y nói hắn là kẻ tạm bợ, y trách hắn cướp ca ca của y.
Hắn lắc vai y muốn y nhìn rõ: "Nhìn đi, ngươi mau nhìn xem trẫm là Lý Thừa Húc không phải ca ca của ngươi, càng không phải là kẻ tạm bợ, trẫm là thánh thượng là vua của Dục Quốc!"
Mạc Thừa Quân đờ đẫn nhìn hắn: "Đúng rồi, ngươi là Lý Thừa Húc, đúng vậy ngươi là Lý Thừa Húc... phải rồi... phải rồi, kẻ sai là ta..."
Y nén nước mắt, không ngừng quấy phá, y làm loạn cả cung hắn, cuối cùng ngất xỉu.
Hắn cũng không ngờ giây phút y gọi hắn là tạm bợ hắn lại rất muốn bóp nát y, bóp nát luôn kẻ đã khiến y bi lụy.
Rốt cuộc kẻ đó đã tốt đến thế nào lại có thể khiến y nhớ mãi không quên!
...
Lúc Mạc Thừa Quân tỉnh dậy đã nằm trong cái ôm của Lý Thừa Húc, y tưởng đây là mộng nên vội tát mình một cái.
"Thừa Húc?"
"To gan còn dám gọi thẳng tên trẫm?"
"Xin... xin lỗi!"
Y điên rồi, vậy mà giây phút ấy còn tưởng hắn nhớ ra rồi.
"Ngươi rốt cuộc yêu ai?"
"Hoàng thượng nói gì?"
Lý Thừa Húc lạnh giọng hỏi: "Yêu ai, trẫm hỏi ngươi rốt cuộc yêu ai?"
Mạc Thừa Quân chớp mắt không biết hắn đến cùng là muốn hỏi gì.
"Hoàng thượng, chẳng lẽ người không rõ... Thừa Quân chỉ yêu người!"
Lúc này hắn bỗng bật dậy, áp sát người y.
"Yêu? Ngươi yêu trẫm của hiện tại hay yêu trẫm của quá khứ, yêu hắn hay yêu ta?"
Mạc Thừa Quân sững sờ nhìn hắn, y lại mỉm cười, nhỏ giọng nói: "Hoàng thượng, người chỉ mất trí nhớ, chỉ quên một chút kí ức về ta, ta tin rằng người sẽ nhớ lại!"
Lý Thừa Húc nghe vậy thì nổi trận lôi đình, hắn hung hăng kéo y lên xé đi lớp y phục rộng thùng thình đó đi.
"Yêu, ngươi yêu ca ca của ngươi sao? Ta nói cho ngươi biết hắn ta sẽ không trở về, cho dù ngươi nguyện ý đợi hắn cũng sẽ không quay về!"
Mạc Thừa Quân không tin, y không tin đoạn tình cảm ấy có thể chông chênh như thác đổ, một khi đổ đi thì lập tức đổi mới.
"Lý Thừa Húc ngươi điên rồi." Mạc Thừa Quân tức giận quát lớn, rốt cuộc hắn muốn bứt y đến mức nào đây?
"Điên? Trẫm sao có thể điên?"
"Ngươi nhìn xem ta không phải Tương Nhan!"
"Ta biết ngươi không phải Tương Nhan..."
Vậy vì cái gì lại muốn đối xử như thế với y?
Hắn vì sao lại cùng y nằm một chỗ, vì sao lại nói những lời đó?
Nếu hắn đã không nhớ ra lại càng không muốn nhớ thì đừng nên gieo thêm hy vọng cho y.
Phút chốc y còn tưởng... còn tưởng cơn ác mộng này kết thúc rồi...
Thế nhưng chính hắn lần nữa cho y biết, ác mộng này vẫn không đi đến hồi kết, và hắn vĩnh viễn không để ca ca của y quay trở lại.
"Mạc Thừa Quân ngươi không thấy sao, người trẫm thích là Tương Nhan không phải ngươi, vừa rồi trẫm chỉ muốn thử ngươi, nhưng trẫm thấy ngươi không tự nguyện.1
Mạc Thừa Quân, rõ ràng người ngươi yêu không phải trẫm!"
"Sao có thể chứ? Thân xác ngươi ở đây ta làm sao có thể yêu người khác, Lý Thừa Húc có phải ngươi điên rồi không, ta vốn dĩ chỉ yêu mình ngươi!"
Chỉ có ngươi không còn yêu ta...
Lý Thừa Húc không thấy thoải mái liền chau mày, chẳng hiểu thế nào hắn lại không có cảm giác thích thú.
"Tay ngươi hơi cứng thì phải, xoa vào không tạo được cảm giác thoải mái!"
Tuy Tương Nhan mang khuôn mặt xinh đẹp động lòng, song bàn tay có phần thô kệch không giống với gương mặt y, mềm mại dịu dàng.
"Dạo trước gia cảnh khó khăn, Tiểu Nhan phải một mình chống đỡ, mới hai mươi tuổi nhưng lại tưởng rằng ba mươi rồi!" Tương Nhan bối rối cúi đầu, vội che đậy cánh tay rắn chắc.
"Ồ, là vậy sao? Trẫm còn tưởng ngươi vô cùng yếu ớt, lại không ngờ đã từng làm qua việc nặng?"
"Tiểu Nhan chỉ là muốn cho người nhà một cuộc sống tốt đẹp!"
Lý Thừa Húc nghe đến người nhà thì trầm ngâm.
Phải! Hắn cũng có một chấp niệm, nhưng trong tâm trí hắn không hề nhớ ra người đó rốt cuộc là ai. Hắn chỉ lờ mờ nhìn thấy bóng lưng phảng phất u buồn rồi biến mất trong màn sương, thật chất chưa hề nhìn rõ, rốt cuộc người trong mộng là ai.
Khi hắn tỉnh dậy người đầu tiên hắn nhìn thấy là Tương Nhan, người hỏi han hắn đầu tiên cũng là Tương Nhan, thậm chí người quan tâm hắn đầu tiên cũng là Tương Nhan.
Hắn nhớ, chính hắn đã mang Tương Nhan về đây.
Nhưng hắn thật sự khó hiểu, tốt cuộc Mạc Thừa Quân kia với hắn có gì liên can?
Sao hắn không tài nào nhớ nổi đã từng làm những việc gì với y!
...
Đêm đã muộn Mạc Thừa Quân không ngủ, y bắt một cái ghế ở dưới táng hoa đào chậm rãi khui vò rượu đã cất từ lâu.
Thái y nói ba ngày này y đừng đến thăm hắn, sau vài hôm nữa tinh thần ổn định hãy đến nói rõ.
Nhưng Mạc Thừa Quân vẫn mệt mỏi như vậy, y rất tủi thân.
Nhìn hắn ở bên cạnh kẻ kia, hai người cứ thế liếc mắt đưa tình trước mặt y, phút chốc trong lòng dâng lên đố kỵ.
Y rất muốn... rất muốn tiến đến đẩy Tương Nhan kia sang một bên rồi nói hắn rằng chính y mới là người cùng chung chăn gối với hắn suốt bao năm qua.
Nhưng y không đủ can đảm, y nhu nhược không dám vùng vẫy...
Mạc Thừa Quân là một kẻ ngốc, yếu mềm trước mọi thứ lại rất dễ lụy tình.
Nhìn vầng trăng sáng trong, rồi lại nhìn chung rượu nồng nồng trong tay, lòng lại dâng lên tư vị đau khổ, cuối cùng dứt khoát nuốt xuống ngụm rượu đắng.
Y nheo mắt cảm nhận đầu lưỡi như bị xé ra, y nhăn nhó tiếp tục rót thêm một chung.
Đây là lần đầu y uống rượu cũng lần đầu tiên trong suốt hai mươi mấy năm qua Mạc Thừa Quân được động đến rượu.
Ban đầu y cho rằng rượu sẽ làm người say, càng uống thì càng say, cho đến mức nói năng lộn xộn, điên điên khùng khùng không rõ thật hư.
Nhưng hôm nay y mới thực sự hiểu ra, không phải rượu làm người say, mà là do người muốn say.
Như vậy càng tốt, say rồi sẽ không phải ôm suy tư, say rồi cũng không còn băn khoăn suy nghĩ.
Hôm nay trăng thật đẹp, tiếc là không có quân.
Quân không nhớ đến y...
Quân lạnh lùng như vậy...
Quân vô tình, quên mất ước hẹn trước đây...
Rõ ràng y đã nói với hắn, hắn cũng đã hứa với y nếu sau này nếu hắn thật sự muốn đoạn tuyệt với xin hãy nói cho y biết, để y không phải hoài công đợi chờ.
Nhưng hắn không nói, cũng bởi vì không nói nên y mới phải cố gắng.
Y không muốn bỏ cuộc giữa chừng, không muốn đánh mất đi một đoạn tình đẹp.
Dù có ra sao, nếu như hắn không cho y một bức hưu thư thì lúc đó y vẫn để bám riết lấy hắn, theo sau hắn mãi mãi không rời.
...
Kỳ hẹn ba ngày đã đến, Mạc Thừa Quân không chờ nữa lập tức chạy đến tẩm cung của hắn. Y hớn hở mang theo một chút mong đợi, mong rằng lần này khi y đến hắn đã nhớ rõ về y.
Nhưng giây phút y vừa liếc mắt tình cảnh đã hoàn toàn vượt xa mong đợi, Lý Thừa Húc đã có Tương Nhan giúp hắn xoa bóp, lại còn giúp hắn uống thuốc, hai người bọn họ tay đan tay trước mặt y, cười nói vui vẻ, thân mật biết bao.
Mặc Thừa Quân chỉ biết đứng đó nhìn bọn họ, bỗng nhiên y lại tự trách, vì cớ gì lại đến sớm như vậy?
Y đến đây là để nhìn bọn họ thân mật sao?
Nhưng y vội lắc đầu, tại sao y phải sợ?
Rõ ràng y là người danh chính ngôn thuận được hắn rước về, vì sao phải nhẫn nhịn trước kẻ đó kia chứ?
"Hoàng thượng..."
Nghe thấy giọng nói của y, hắn lập tức nhìn lại.
Phát hiện mắt y hơi đỏ, đột nhiên hắn cảm thấy hơi khó chịu.
Tuy vậy vẫn không có ý định an ủi Mạc Thừa Quân.
"Ngươi đến đây làm gì?" Hắn lạnh lùng liếc y, sao đó nhìn về hướng Tương Nhan.
Mạc Thừa Quân bỗng chốc không biết vì sao lại đến đây, chỉ là bất giác lòng vui sướng nên mới mặt dày đến thăm hắn.
Y chỉ muốn nhìn hắn một chút, muốn xem vết thương của hắn đã ổn chưa.
Y cúi đầu nhìn y phục còn rướm máu, xem như y thua đi.
"Thái y có dặn cách sáu canh giờ nên thay thuốc một lần!" Nói rồi không đợi hắn phản ứng y lập tức đi đến kéo y phục hắn ra.
Trước mặt Tương Nhan giúp hắn băng bó, động tác của y vô cùng lưu loát, không giống Tương Nhan chậm chạp làm hắn đau.
Y chăm chú giúp hắn mặc lại y phục, cả một quá trình hắn cũng không có kháng cự.
Chẳng hiểu sao ngay lúc y động vào người hắn, Lý Thừa Húc lại không muốn cự tuyệt, thậm chí muốn hưởng thụ.
"Xong rồi, vậy ta không phiền hoàng thượng nữa, người nghỉ ngơi đi!" Mạc Thừa Quân đứng dậy muốn rời đi, nhưng tay lại được hắn giữ lại.
"Ngươi..."
"Hoàng thượng sao thế?"
Tương Nhan đứng một bên sắc mặt tái xanh lập tức lên tiếng.
"Hoàng thượng để Tiểu Nhan xoa bóp chưa người!"
Lý Thừa Húc im lặng không nói gì, mặc cho Tương Nhan sờ mó người hắn.
Mạc Thừa Quân vẫn luôn nhìn, hơn nữa vẫn rất chăm chú, y muốn nhìn xem rốt cuộc Tương Nhan có làm tốt không.
Thế nhưng y nhìn thấy động tác cứng đờ đó của hắn, thật sự không thích hợp giúp Lý Thừa Húc điều dưỡng thân thể.
"Không phải thế, ngươi xoa mạnh như vậy vết thương sẽ bị rách mất!"
Mạc Thừa Quân nhanh chóng tiến đến giúp Lý Thừa Húc xoa bóp một lượt, cả một quá trình cái gì cũng không nói.
Lý Thừa Húc được y chăm sóc thì thấy khác hẳn, hắn không ngờ y lại chu đáo hơn cả Tương Nhan.
Tuy nhiên hắn vẫn thích Tương Nhan hơn!1
...
Một tháng sau vết thương của Lý Thừa Húc đã ổn hơn, đã có thể thượng Triều, nhưng tâm tình vẫn nóng giận như trước, hình như còn thường xuyên hơn.
Trong cung từ ngày có sự xuất hiện của Tương Nhan, mọi thứ đều xáo trộn, Mạc Thừa Quân thì như kẻ thừa thãi, y làm gì cũng không khiến Lý Thừa Húc lưu tâm.
Hôm đó y uống say, trong cơn say đã chạy đến tẩm cung của hắn, liên tục gọi ca ca.
"Ca ca, ca mau về đi..."
"Ai là ca của ngươi?"
Mạc Thừa Quân dụi mắt cố nhìn kỹ, bỗng nhiên bật cười.
"Quên mất, ca chết rồi, ngươi là kẻ tạm bợ đang sống trong thân xác ca!"
Y nói hắn là kẻ tạm bợ, y trách hắn cướp ca ca của y.
Hắn lắc vai y muốn y nhìn rõ: "Nhìn đi, ngươi mau nhìn xem trẫm là Lý Thừa Húc không phải ca ca của ngươi, càng không phải là kẻ tạm bợ, trẫm là thánh thượng là vua của Dục Quốc!"
Mạc Thừa Quân đờ đẫn nhìn hắn: "Đúng rồi, ngươi là Lý Thừa Húc, đúng vậy ngươi là Lý Thừa Húc... phải rồi... phải rồi, kẻ sai là ta..."
Y nén nước mắt, không ngừng quấy phá, y làm loạn cả cung hắn, cuối cùng ngất xỉu.
Hắn cũng không ngờ giây phút y gọi hắn là tạm bợ hắn lại rất muốn bóp nát y, bóp nát luôn kẻ đã khiến y bi lụy.
Rốt cuộc kẻ đó đã tốt đến thế nào lại có thể khiến y nhớ mãi không quên!
...
Lúc Mạc Thừa Quân tỉnh dậy đã nằm trong cái ôm của Lý Thừa Húc, y tưởng đây là mộng nên vội tát mình một cái.
"Thừa Húc?"
"To gan còn dám gọi thẳng tên trẫm?"
"Xin... xin lỗi!"
Y điên rồi, vậy mà giây phút ấy còn tưởng hắn nhớ ra rồi.
"Ngươi rốt cuộc yêu ai?"
"Hoàng thượng nói gì?"
Lý Thừa Húc lạnh giọng hỏi: "Yêu ai, trẫm hỏi ngươi rốt cuộc yêu ai?"
Mạc Thừa Quân chớp mắt không biết hắn đến cùng là muốn hỏi gì.
"Hoàng thượng, chẳng lẽ người không rõ... Thừa Quân chỉ yêu người!"
Lúc này hắn bỗng bật dậy, áp sát người y.
"Yêu? Ngươi yêu trẫm của hiện tại hay yêu trẫm của quá khứ, yêu hắn hay yêu ta?"
Mạc Thừa Quân sững sờ nhìn hắn, y lại mỉm cười, nhỏ giọng nói: "Hoàng thượng, người chỉ mất trí nhớ, chỉ quên một chút kí ức về ta, ta tin rằng người sẽ nhớ lại!"
Lý Thừa Húc nghe vậy thì nổi trận lôi đình, hắn hung hăng kéo y lên xé đi lớp y phục rộng thùng thình đó đi.
"Yêu, ngươi yêu ca ca của ngươi sao? Ta nói cho ngươi biết hắn ta sẽ không trở về, cho dù ngươi nguyện ý đợi hắn cũng sẽ không quay về!"
Mạc Thừa Quân không tin, y không tin đoạn tình cảm ấy có thể chông chênh như thác đổ, một khi đổ đi thì lập tức đổi mới.
"Lý Thừa Húc ngươi điên rồi." Mạc Thừa Quân tức giận quát lớn, rốt cuộc hắn muốn bứt y đến mức nào đây?
"Điên? Trẫm sao có thể điên?"
"Ngươi nhìn xem ta không phải Tương Nhan!"
"Ta biết ngươi không phải Tương Nhan..."
Vậy vì cái gì lại muốn đối xử như thế với y?
Hắn vì sao lại cùng y nằm một chỗ, vì sao lại nói những lời đó?
Nếu hắn đã không nhớ ra lại càng không muốn nhớ thì đừng nên gieo thêm hy vọng cho y.
Phút chốc y còn tưởng... còn tưởng cơn ác mộng này kết thúc rồi...
Thế nhưng chính hắn lần nữa cho y biết, ác mộng này vẫn không đi đến hồi kết, và hắn vĩnh viễn không để ca ca của y quay trở lại.
"Mạc Thừa Quân ngươi không thấy sao, người trẫm thích là Tương Nhan không phải ngươi, vừa rồi trẫm chỉ muốn thử ngươi, nhưng trẫm thấy ngươi không tự nguyện.1
Mạc Thừa Quân, rõ ràng người ngươi yêu không phải trẫm!"
"Sao có thể chứ? Thân xác ngươi ở đây ta làm sao có thể yêu người khác, Lý Thừa Húc có phải ngươi điên rồi không, ta vốn dĩ chỉ yêu mình ngươi!"
Chỉ có ngươi không còn yêu ta...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất