Chương 209: Bí mật
Lý Thừa Húc phát giác hắn không muốn Mạc Thừa Quân cứ như thế nhớ đến hắn của lúc trước.
Mỗi khi nhìn ánh mắt da diết mong chờ đó của y, hắn lập tức nổi trận lôi đình.
Cứ như thể người mà y luôn nhớ đến không phải hắn vậy, chẳng hiểu thế nào một chút tâm tư trong lòng hắn cứ trực trào như vũ bão.
Hôm nay hắn nhìn thấy y thơ thẩn vuốt ve miếng ngọc ấy, tự khắc rất muốn xông lên đập vỡ mảnh ngọc đó để y không thể nào nhớ nhung hắn ta nữa.
Hắn điên rồi, cứ thế tự ghen với chính bản thân.
Lý Thừa Húc ngày đêm đều suy nghĩ, hắn như vậy có cái gì không tốt? Vì cớ gì y lại nhung nhớ đoạn kí ức kia?
Hắn muốn y chỉ để hắn của hiện tại vào tầm mắt, không nên nhung nhớ hắn của lúc xưa.
Ngay lúc này đây muốn y yêu hắn, yêu hắn của hiện tại.
Toàn tâm toàn ý đều dành cho hắn!
Nhưng Mạc Thừa Quân không nghe lời, y thật sự đang muốn đối chọi với hắn, y không ghi nhớ những điều hắn nói, y xa cách hắn, không muốn tiếp tục khiến hắn nhớ đến y.
Vậy mà y thật sự từ bỏ?
Rõ ràng lúc đó y rất kiên định, y nói hắn chỉ quên y thôi, đến lúc hắn nhớ lại sẽ không như thế xa cách y.
Nhưng giờ đây hắn muốn thân mật với y, Mạc Thừa Quân lại ra sức chống cự hắn, né tránh hắn.
Y ngày càng lùi, lùi về sau, cách xa hắn, ngày càng xa khiến hắn ngày càng giận dữ.
Hắn muốn quát mắng y, muốn hành hạ y, muốn dằn vặt y, hắn muốn y phải đau khổ, muốn y phải van nài dưới chân hắn, cầu hắn đối với y nhẹ nhàng một chút...
Thế nhưng y không có, y không van cầu, không khóc lóc, không xin hắn tha y...
Y lạnh nhạt, thậm chí mặc kệ hắn, hắn muốn thế nào cũng được, dường như không liên quan đến y.
Vào thời khắc hắn mạnh bạo xé toạc y phục của y ra, hắn ra sức cưỡng đoạt y, thô bạo với y.
Nhưng lúc đó y không vùng vẫy nữa, Mạc Thừa Quân nhắm nghiền mắt, giống như ghê tởm hắn động chạm, y không nhìn đến khuôn mặt tràn đầy dục vọng của hắn, y cam chịu như vậy, coi như thân thể này không phải của y.
Hắn không tin, không tin Mạc Thừa Quân thật sự chịu được như vậy, chẳng lẽ ngay cả một câu xin tha y cũng không thốt được sao?
Chỉ cần y cầu xin, hắn nhất định buông y ra, nhẹ nhàng hơn với y!
Thế nhưng không có như hắn nghĩ, y thật sự rất cứng đầu, cứng đầu đến mức xem lời hắn nói như gió thoảng qua tai.
Lúc y bất tỉnh hắn nghĩ rằng y chết rồi, bởi vì y không động đậy, ngay cả hơi thở cũng yếu ớt đến mức không thấy được nhịp đập.
Hắn thật sự tưởng y đã chết, cho đến khi hắn thấy được một giọt lệ nhẹ nhàng rơi xuống từ khóe mắt phượng đó.
Lúc này hắn mới biết y không có chết, y vẫn còn sống... Thế nhưng hắn vẫn lạnh lùng như vậy, hắn nói y giả vờ, có lẽ là muốn hắn sợ hãi nhưng y lầm rồi, hắn không sợ hãi ngược lại còn khoái chí!
Hắn không sợ y chết, chỉ là giây phút ấy hắn ngại thiên hạ đồn đoán hắn ra tay giết chết hoàng hậu của mình. Vì thế hắn mới gấp gáp ôm y đến Thái Y viện!
Tất cả đều do y đáng nhận, hắn không sai, người sai là y!
Y sai vì y không nghe lời hắn!
Y sai vì không van cầu hắn!
Y sai vì chống đối hắn!
Y sai vì để lời nói của hắn ngoài tai!
Y sai vì liên tục nhung nhớ bóng hình trước đây!
Vạn lần như thế người sai luôn là y!
Hắn không sai... bởi vì hắn là chân mệnh thiên tử, hắn mang trong tay muôn vàn quyền lực.
Lý Thừa Húc không sai, hắn luôn nghĩ những gì mà hắn đã làm luôn luôn đúng, chỉ vì hắn là người quyết định tất cả.
Chỉ khi hắn nhìn xuống đều phải thấy tất cả van nài dưới chân hắn, cầu hắn một con đường sống!1
...
Lúc nãy hắn vừa phát hiện chiếc gương được cất phía bên trái long sàn của hắn.
Hắn tò mò nên đã mở chiếc gương đó ra, nhưng đập vào mắt hắn là một phong thư đã được viết từ rất lâu.
Hắn không nhớ trong tâm trí đã viết nó từ bao giờ, chỉ thấy nó thật sự chất chứa một bí mật lớn.
Lý Thừa Húc mở nó ra, nhưng điều kinh hãi chưa dừng lại, hắn nhìn thấy hai chữ "hưu thư".
Thật nực cười, Lý Thừa Húc hắn còn viết hưu thư?
Hắn cười cười, y sai rồi lại chờ sai người rồi!
Sớm đã không còn tốt như thế, sao y cứ phải cố chấp tự ôm thương tổn ngày một nhiều?
Hắn đã nắm trong tay một bí mật mà cả đời này y cũng không ngờ tới, Lý Thừa Húc mà y mong muốn đã sớm muốn hưu y rồi.
Chỉ thiếu một bước chưa chiếu cáo thiên hạ!
Hắn chờ, chờ một ngày nào đó, vào lúc y tuyệt vọng nhất, sau đó vứt bỏ y?
Lý Thừa Húc cười thật lớn, hắn loạng choạng đến chông chênh.
Hắn cười đến nghiêng ngả, liệu hắn bây giờ có nên nói với y không?
Để y nhìn cho rõ, người mà y luôn chờ đợi sớm đã muốn hưu y!
Không! Hắn sẽ không nói cho y biết, bởi vì hắn muốn y đau khổ!
Hắn sẽ khiến y phải trả giá vì đã chống đối hắn.
Lý Thừa Húc muốn xác nhận một việc, hắn muốn xác nhận thời điểm trước đó bức hưu thư này được viết ra.
Chờ khi hắn xác định xong sẽ cho y biết, Lý Thừa Húc trong quá khứ đã muốn vứt bỏ y từ lâu!
...
Trong màn đêm tĩnh mịch kéo theo một vài kí ức không ngừng ùa về trong đại não.
Mạc Thừa Quân như cát ở sa mạc, y cô độc, xung quanh không có một ai xuất hiện.
Y cô đơn đến mức tự an ủi bản thân, nhìn mây tan, nhìn mặt trời lặng, nhìn trăng tàn, hết thấy màu sắc xuất hiện chỉ có thể mờ nhạt đến vậy.
Không một ai đến cứu lấy y, cứu vớt linh hồn đơn bạc đang cô đơn nơi sa mạc hoang vắng.
Y muốn đánh tan, đánh tan những thứ đen tối đang vây lấy y, nhưng Mạc Thừa Quân không có sức mạnh, y yếu ớt đến như vậy.
Rõ ràng y là hoàng hậu, là người duy nhất bên cạnh hắn, cùng hắn đi qua từng năm tháng, từ lúc hắn còn chưa kế vị.
Nhưng giờ đây y như một nam sủng bị thất sủng vậy!
Mặc dù y không làm gì sai trái, thế nhưng ông trời lại giáng xuống một đòn chí mạng, khiến cho y ngày càng lạc lõng giữa chốn hoàng cung xa hoa này.
"Phụ thân... đêm khuya rồi, người không vào sao?" Thừa Nam nhỏ giọng đi đến bên cạnh y, nhẹ nhàng ôm y từ phía sau.
Nhìn y cô đơn như vậy, nó thật sự rất đau lòng.
"Muốn ở đây một chút, con ngủ trước đi!" Mạc Thừa Quân nhẹ nhàng nói cũng không có quay lại.
"Phụ thân chờ phụ hoàng sao?"
"Không phải, phụ thân không chờ phụ hoàng, phụ thân đang ngắm sao!"
"Hôm nay trời mưa, không có sao!"
"Ừ không có sao!"
Trong lúc chán nản đã ra đây, y đứng đây từ nãy giờ chỉ lo suy nghĩ lung tung, ngoài ra không hề chú ý đến bầu trời đen kịt.
Thừa Nam càng siết chặt hơn, phụ thân của nó gầy như vậy, y đứng ở ngoài gió lạnh càng khiến nó sợ hãi, sợ... chỉ một thoáng thôi người liền biến mất.
Hôm kia nó nghe lén Tiểu Thúy nói chuyện cùng cung nữ khác, bọn họ nói phụ hoàng quên phụ thân rồi, cũng quên luôn cả nó.
Trong kí ức của phụ hoàng không hề tồn tại phụ tử họ, thậm chí còn không muốn nhớ đến!
Nó nghe xong không thấy tuyệt vọng, chỉ thấy thật lo lắng cho phụ thân. Người yêu phụ hoàng như thế, chắc chắn không chịu nổi.
Chẳng trách mấy hôm vừa qua phụ thân như người mất hồn, thì ra là bị phụ hoàng đối xử tệ bạc.
Nó buồn bã lại không nhịn được mà bật khóc, mấy tháng qua ngày tháng đều không hề tốt đẹp.
Đến mức này nó cũng không kháng cự được nữa.
"Phụ thân... người đừng... đừng bỏ rơi Nam... Nam mà..."
Phụ hoàng không cần nó, phụ thân lại không ngó ngàng đến nó, ngày ngày suy tư, thật sự khiến nó kinh hãi.
"Phụ thân ơi... đừng làm con sợ mà..."
Nó sợ ngay cả y cũng không cần nó.
Trẻ con rất sợ hãi, sợ xung quanh ai nấy cũng bỏ mặc nó không lo.
"Nam Nam thương phụ thân không?"
Mạc Thừa Quân xoay người nhìn nó, khoé mắt cũng đã đỏ.
"Thương... thương ạ!" Thừa Nam thút thít ôm chặt y hơn.
"Vậy đừng khóc nữa được không?" Mạc Thừa Quân cúi người ôm nó lên, để nó tựa vào y.
Dưới màn đêm tĩnh mịch hai thân ảnh một lớn một nhỏ trong thật thê lương.
Bởi lẽ không ai cần họ...
Mạc Thừa Quân mang con trai vào trong, y để nó xuống muốn rót chút nước, nhưng Thừa Nam lúc này rất đáng thương, nó túm lấy tay áo y không chịu buông ra.
"Phụ thân đừng đi..." Nó vẫn phòng bị, sợ y lại bỏ đi.
Mạc Thừa Quân trong đêm tối lộ ra nụ cười ngọt ngào, y vỗ tay nó nói nhỏ một câu: "Uống chút nước thôi, phụ thân không đi đâu!"
Lúc này nó mới nới lỏng bàn tay, nhưng mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm y.
Sau khi thấy Mạc Thừa Quân thật sự uống nước, nó mới an tâm mà thở phào nhẹ nhõm.
Gần đây thật nhiều chuyện xảy ra, tất cả mọi thứ đều bị xáo trộn cả lên, không một giây phút nào là bình lặng.
Đến mức nó dường như không dám tin tưởng bất cứ ai.
Mọi người ai ai cũng lừa gạt nó, ngay cả phụ thân cũng lừa nó.
Y nói phụ hoàng chỉ bệnh, tốt nhất không nên đến gần. Thế nhưng phụ hoàng đã sớm quên phụ thân và nó rồi...
Mạc Thừa Quân không cho nó biết, nên nó mới thật hoảng sợ.
Đến một ngày nào đó ngay cả y cũng dứt khoát bỏ rơi nó, đến lúc đó Thừa Nam sẽ rất cô đơn.
Hiển nhiên ngày đó sẽ không xảy ra, bởi lẽ phụ thân rất yêu thương nó!
Y nhất định không bỏ rơi nó như vậy... nhất định... nhất định!
...
"Sao thế, không muốn ngủ à?"
Thừa Nam kéo y đến bên cạnh, nó nhỏ giọng thủ thỉ: "Lại... lại ôm con đi, người ôm con!'
Mạc Thừa Quân cảm thấy hơi lạ, rõ ràng hôm qua còn kêu y để nó ôm kia mà?
"Con chẳng phải muốn bảo vệ ta sao? Bây giờ lại muốn ta ôm con rồi?"
Nó hiện tại còn sợ hãi hơn bất cứ ai, chỉ khi ở trong lòng y nó mới cảm thấy an toàn.
"Con muốn hiện giờ phụ thân ôm con, chỉ thế thôi có thể không?"
Mạc Thừa Quân cười cười rồi siết chặt nó, y xoa đầu Thừa Nam cười nói: "Như thế đã đủ chưa?"
Thật ấm áp, Lý Thừa Nam trong lòng y cảm thấy vô cùng vui sướng, nó an ổn nhắm mắt lại thầm nghĩ... quá tốt rồi, phụ thân không bỏ rơi nó...
Không cần phụ hoàng... chỉ phụ thân là đủ...1
Nó không cầu Lý Thừa Húc quay đầu...
Chỉ cầu... Mạc Thừa Quân đừng bỏ đi!
Mỗi khi nhìn ánh mắt da diết mong chờ đó của y, hắn lập tức nổi trận lôi đình.
Cứ như thể người mà y luôn nhớ đến không phải hắn vậy, chẳng hiểu thế nào một chút tâm tư trong lòng hắn cứ trực trào như vũ bão.
Hôm nay hắn nhìn thấy y thơ thẩn vuốt ve miếng ngọc ấy, tự khắc rất muốn xông lên đập vỡ mảnh ngọc đó để y không thể nào nhớ nhung hắn ta nữa.
Hắn điên rồi, cứ thế tự ghen với chính bản thân.
Lý Thừa Húc ngày đêm đều suy nghĩ, hắn như vậy có cái gì không tốt? Vì cớ gì y lại nhung nhớ đoạn kí ức kia?
Hắn muốn y chỉ để hắn của hiện tại vào tầm mắt, không nên nhung nhớ hắn của lúc xưa.
Ngay lúc này đây muốn y yêu hắn, yêu hắn của hiện tại.
Toàn tâm toàn ý đều dành cho hắn!
Nhưng Mạc Thừa Quân không nghe lời, y thật sự đang muốn đối chọi với hắn, y không ghi nhớ những điều hắn nói, y xa cách hắn, không muốn tiếp tục khiến hắn nhớ đến y.
Vậy mà y thật sự từ bỏ?
Rõ ràng lúc đó y rất kiên định, y nói hắn chỉ quên y thôi, đến lúc hắn nhớ lại sẽ không như thế xa cách y.
Nhưng giờ đây hắn muốn thân mật với y, Mạc Thừa Quân lại ra sức chống cự hắn, né tránh hắn.
Y ngày càng lùi, lùi về sau, cách xa hắn, ngày càng xa khiến hắn ngày càng giận dữ.
Hắn muốn quát mắng y, muốn hành hạ y, muốn dằn vặt y, hắn muốn y phải đau khổ, muốn y phải van nài dưới chân hắn, cầu hắn đối với y nhẹ nhàng một chút...
Thế nhưng y không có, y không van cầu, không khóc lóc, không xin hắn tha y...
Y lạnh nhạt, thậm chí mặc kệ hắn, hắn muốn thế nào cũng được, dường như không liên quan đến y.
Vào thời khắc hắn mạnh bạo xé toạc y phục của y ra, hắn ra sức cưỡng đoạt y, thô bạo với y.
Nhưng lúc đó y không vùng vẫy nữa, Mạc Thừa Quân nhắm nghiền mắt, giống như ghê tởm hắn động chạm, y không nhìn đến khuôn mặt tràn đầy dục vọng của hắn, y cam chịu như vậy, coi như thân thể này không phải của y.
Hắn không tin, không tin Mạc Thừa Quân thật sự chịu được như vậy, chẳng lẽ ngay cả một câu xin tha y cũng không thốt được sao?
Chỉ cần y cầu xin, hắn nhất định buông y ra, nhẹ nhàng hơn với y!
Thế nhưng không có như hắn nghĩ, y thật sự rất cứng đầu, cứng đầu đến mức xem lời hắn nói như gió thoảng qua tai.
Lúc y bất tỉnh hắn nghĩ rằng y chết rồi, bởi vì y không động đậy, ngay cả hơi thở cũng yếu ớt đến mức không thấy được nhịp đập.
Hắn thật sự tưởng y đã chết, cho đến khi hắn thấy được một giọt lệ nhẹ nhàng rơi xuống từ khóe mắt phượng đó.
Lúc này hắn mới biết y không có chết, y vẫn còn sống... Thế nhưng hắn vẫn lạnh lùng như vậy, hắn nói y giả vờ, có lẽ là muốn hắn sợ hãi nhưng y lầm rồi, hắn không sợ hãi ngược lại còn khoái chí!
Hắn không sợ y chết, chỉ là giây phút ấy hắn ngại thiên hạ đồn đoán hắn ra tay giết chết hoàng hậu của mình. Vì thế hắn mới gấp gáp ôm y đến Thái Y viện!
Tất cả đều do y đáng nhận, hắn không sai, người sai là y!
Y sai vì y không nghe lời hắn!
Y sai vì không van cầu hắn!
Y sai vì chống đối hắn!
Y sai vì để lời nói của hắn ngoài tai!
Y sai vì liên tục nhung nhớ bóng hình trước đây!
Vạn lần như thế người sai luôn là y!
Hắn không sai... bởi vì hắn là chân mệnh thiên tử, hắn mang trong tay muôn vàn quyền lực.
Lý Thừa Húc không sai, hắn luôn nghĩ những gì mà hắn đã làm luôn luôn đúng, chỉ vì hắn là người quyết định tất cả.
Chỉ khi hắn nhìn xuống đều phải thấy tất cả van nài dưới chân hắn, cầu hắn một con đường sống!1
...
Lúc nãy hắn vừa phát hiện chiếc gương được cất phía bên trái long sàn của hắn.
Hắn tò mò nên đã mở chiếc gương đó ra, nhưng đập vào mắt hắn là một phong thư đã được viết từ rất lâu.
Hắn không nhớ trong tâm trí đã viết nó từ bao giờ, chỉ thấy nó thật sự chất chứa một bí mật lớn.
Lý Thừa Húc mở nó ra, nhưng điều kinh hãi chưa dừng lại, hắn nhìn thấy hai chữ "hưu thư".
Thật nực cười, Lý Thừa Húc hắn còn viết hưu thư?
Hắn cười cười, y sai rồi lại chờ sai người rồi!
Sớm đã không còn tốt như thế, sao y cứ phải cố chấp tự ôm thương tổn ngày một nhiều?
Hắn đã nắm trong tay một bí mật mà cả đời này y cũng không ngờ tới, Lý Thừa Húc mà y mong muốn đã sớm muốn hưu y rồi.
Chỉ thiếu một bước chưa chiếu cáo thiên hạ!
Hắn chờ, chờ một ngày nào đó, vào lúc y tuyệt vọng nhất, sau đó vứt bỏ y?
Lý Thừa Húc cười thật lớn, hắn loạng choạng đến chông chênh.
Hắn cười đến nghiêng ngả, liệu hắn bây giờ có nên nói với y không?
Để y nhìn cho rõ, người mà y luôn chờ đợi sớm đã muốn hưu y!
Không! Hắn sẽ không nói cho y biết, bởi vì hắn muốn y đau khổ!
Hắn sẽ khiến y phải trả giá vì đã chống đối hắn.
Lý Thừa Húc muốn xác nhận một việc, hắn muốn xác nhận thời điểm trước đó bức hưu thư này được viết ra.
Chờ khi hắn xác định xong sẽ cho y biết, Lý Thừa Húc trong quá khứ đã muốn vứt bỏ y từ lâu!
...
Trong màn đêm tĩnh mịch kéo theo một vài kí ức không ngừng ùa về trong đại não.
Mạc Thừa Quân như cát ở sa mạc, y cô độc, xung quanh không có một ai xuất hiện.
Y cô đơn đến mức tự an ủi bản thân, nhìn mây tan, nhìn mặt trời lặng, nhìn trăng tàn, hết thấy màu sắc xuất hiện chỉ có thể mờ nhạt đến vậy.
Không một ai đến cứu lấy y, cứu vớt linh hồn đơn bạc đang cô đơn nơi sa mạc hoang vắng.
Y muốn đánh tan, đánh tan những thứ đen tối đang vây lấy y, nhưng Mạc Thừa Quân không có sức mạnh, y yếu ớt đến như vậy.
Rõ ràng y là hoàng hậu, là người duy nhất bên cạnh hắn, cùng hắn đi qua từng năm tháng, từ lúc hắn còn chưa kế vị.
Nhưng giờ đây y như một nam sủng bị thất sủng vậy!
Mặc dù y không làm gì sai trái, thế nhưng ông trời lại giáng xuống một đòn chí mạng, khiến cho y ngày càng lạc lõng giữa chốn hoàng cung xa hoa này.
"Phụ thân... đêm khuya rồi, người không vào sao?" Thừa Nam nhỏ giọng đi đến bên cạnh y, nhẹ nhàng ôm y từ phía sau.
Nhìn y cô đơn như vậy, nó thật sự rất đau lòng.
"Muốn ở đây một chút, con ngủ trước đi!" Mạc Thừa Quân nhẹ nhàng nói cũng không có quay lại.
"Phụ thân chờ phụ hoàng sao?"
"Không phải, phụ thân không chờ phụ hoàng, phụ thân đang ngắm sao!"
"Hôm nay trời mưa, không có sao!"
"Ừ không có sao!"
Trong lúc chán nản đã ra đây, y đứng đây từ nãy giờ chỉ lo suy nghĩ lung tung, ngoài ra không hề chú ý đến bầu trời đen kịt.
Thừa Nam càng siết chặt hơn, phụ thân của nó gầy như vậy, y đứng ở ngoài gió lạnh càng khiến nó sợ hãi, sợ... chỉ một thoáng thôi người liền biến mất.
Hôm kia nó nghe lén Tiểu Thúy nói chuyện cùng cung nữ khác, bọn họ nói phụ hoàng quên phụ thân rồi, cũng quên luôn cả nó.
Trong kí ức của phụ hoàng không hề tồn tại phụ tử họ, thậm chí còn không muốn nhớ đến!
Nó nghe xong không thấy tuyệt vọng, chỉ thấy thật lo lắng cho phụ thân. Người yêu phụ hoàng như thế, chắc chắn không chịu nổi.
Chẳng trách mấy hôm vừa qua phụ thân như người mất hồn, thì ra là bị phụ hoàng đối xử tệ bạc.
Nó buồn bã lại không nhịn được mà bật khóc, mấy tháng qua ngày tháng đều không hề tốt đẹp.
Đến mức này nó cũng không kháng cự được nữa.
"Phụ thân... người đừng... đừng bỏ rơi Nam... Nam mà..."
Phụ hoàng không cần nó, phụ thân lại không ngó ngàng đến nó, ngày ngày suy tư, thật sự khiến nó kinh hãi.
"Phụ thân ơi... đừng làm con sợ mà..."
Nó sợ ngay cả y cũng không cần nó.
Trẻ con rất sợ hãi, sợ xung quanh ai nấy cũng bỏ mặc nó không lo.
"Nam Nam thương phụ thân không?"
Mạc Thừa Quân xoay người nhìn nó, khoé mắt cũng đã đỏ.
"Thương... thương ạ!" Thừa Nam thút thít ôm chặt y hơn.
"Vậy đừng khóc nữa được không?" Mạc Thừa Quân cúi người ôm nó lên, để nó tựa vào y.
Dưới màn đêm tĩnh mịch hai thân ảnh một lớn một nhỏ trong thật thê lương.
Bởi lẽ không ai cần họ...
Mạc Thừa Quân mang con trai vào trong, y để nó xuống muốn rót chút nước, nhưng Thừa Nam lúc này rất đáng thương, nó túm lấy tay áo y không chịu buông ra.
"Phụ thân đừng đi..." Nó vẫn phòng bị, sợ y lại bỏ đi.
Mạc Thừa Quân trong đêm tối lộ ra nụ cười ngọt ngào, y vỗ tay nó nói nhỏ một câu: "Uống chút nước thôi, phụ thân không đi đâu!"
Lúc này nó mới nới lỏng bàn tay, nhưng mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm y.
Sau khi thấy Mạc Thừa Quân thật sự uống nước, nó mới an tâm mà thở phào nhẹ nhõm.
Gần đây thật nhiều chuyện xảy ra, tất cả mọi thứ đều bị xáo trộn cả lên, không một giây phút nào là bình lặng.
Đến mức nó dường như không dám tin tưởng bất cứ ai.
Mọi người ai ai cũng lừa gạt nó, ngay cả phụ thân cũng lừa nó.
Y nói phụ hoàng chỉ bệnh, tốt nhất không nên đến gần. Thế nhưng phụ hoàng đã sớm quên phụ thân và nó rồi...
Mạc Thừa Quân không cho nó biết, nên nó mới thật hoảng sợ.
Đến một ngày nào đó ngay cả y cũng dứt khoát bỏ rơi nó, đến lúc đó Thừa Nam sẽ rất cô đơn.
Hiển nhiên ngày đó sẽ không xảy ra, bởi lẽ phụ thân rất yêu thương nó!
Y nhất định không bỏ rơi nó như vậy... nhất định... nhất định!
...
"Sao thế, không muốn ngủ à?"
Thừa Nam kéo y đến bên cạnh, nó nhỏ giọng thủ thỉ: "Lại... lại ôm con đi, người ôm con!'
Mạc Thừa Quân cảm thấy hơi lạ, rõ ràng hôm qua còn kêu y để nó ôm kia mà?
"Con chẳng phải muốn bảo vệ ta sao? Bây giờ lại muốn ta ôm con rồi?"
Nó hiện tại còn sợ hãi hơn bất cứ ai, chỉ khi ở trong lòng y nó mới cảm thấy an toàn.
"Con muốn hiện giờ phụ thân ôm con, chỉ thế thôi có thể không?"
Mạc Thừa Quân cười cười rồi siết chặt nó, y xoa đầu Thừa Nam cười nói: "Như thế đã đủ chưa?"
Thật ấm áp, Lý Thừa Nam trong lòng y cảm thấy vô cùng vui sướng, nó an ổn nhắm mắt lại thầm nghĩ... quá tốt rồi, phụ thân không bỏ rơi nó...
Không cần phụ hoàng... chỉ phụ thân là đủ...1
Nó không cầu Lý Thừa Húc quay đầu...
Chỉ cầu... Mạc Thừa Quân đừng bỏ đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất